ngày 3.
---
Lại là một ngày Chủ nhật u tịch, vắng lặng. Vệt nắng nhạt lướt qua ô cửa sổ, lười biếng vẽ lên những bức tranh mờ nhạt, như những ký ức chưa kịp phai nhòa. Mây lững lờ trôi, như dòng sông hoa biếc xanh mắt ngọc, đang vỗ về cơn mơ với điệu Waltz êm ái, ngọt ngào.
Trong lúc em dọn dẹp căn nhà trống trải, mỗi ngóc ngách đều vang vọng bóng hình anh, những kỷ niệm mơ hồ như ẩn nấp trong từng hạt bụi bám trên mặt đồ đạc.
Khi bước chân em đến trước cánh cửa phòng anh, đôi chân bỗng nhiên như bị chôn chặt vào nền nhà lạnh lẽo. Cánh cửa gỗ cũ kỹ trông cô độc đến lạ, như mang trong mình linh hồn anh còn vương vấn. Dường như anh đã thổi vào nó một sinh khí kỳ diệu, khiến mọi kỷ niệm về anh trong em cuộn lên như dòng suối ngược dòng thời gian, tua đi tua lại trong ký ức.
Ngón tay em run rẩy chạm vào tay nắm. Lạnh lẽo - cái lạnh thấm qua làn da mỏng, buốt giá như một con dao vô hình rạch vào tim. Em giật mình rụt tay lại, như thể vừa chạm vào một lời nguyền không thể phá giải. Cảm giác ấy, kỳ lạ thay, vừa quen thuộc vừa xa cách, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, đánh thức trong em những xúc cảm hỗn loạn, bồi hồi và xao xuyến.
Em đứng đó, bất động như cây cổ thụ đã cắm sâu hàng hà rễ xuống nền đất. Nỗi sợ xâm chiếm từng ngóc ngách trong tâm hồn - sợ rằng khi cánh cửa này mở ra, những nỗi đau ngủ yên sẽ bừng tỉnh, trào dâng như thác lũ, cuốn phăng chút bình yên mong manh còn sót lại trong trái tim em.
Nhưng em vẫn mở cửa. Tiếng bản lề rít lên, như một lời than thở của hồn cốt cũ kỹ.
Căn phòng dần hiện ra trước mắt, yên ắng và nguyên vẹn như bức tranh tĩnh vật mà Johannes Vermeer đã vẽ. Ánh sáng nhạt nhòa rọi qua tấm rèm cửa, yên ả đọng lại trên chiếc giường ấm áp. Cả nó, kệ sách và bàn làm việc, đều đã phủ lên tấm sương dày dặc của thời gian.
Là do em tưởng tượng, hay thật sự em đã cảm nhận được mùi hương quen thuộc, lùa vào nơi chóp mũi? Mùi gỗ trầm đàn hương pha lẫn chút bạc hà thanh mát, nom như lời chào lặng lẽ nhưng đủ làm em quặn thắt tim mình.
Em bắt đầu dọn dẹp. Tay em mò mẫn qua từng món đồ, không sao chối từ được những kỷ niệm cứ níu lấy tâm can, mỗi món đồ em chạm vào như đang kể một câu chuyện buồn.
Trong ngăn kéo làm việc, em tìm thấy một chiếc hộp nhỏ. Bên trong hẳn là chứa đựng những điều anh trân quý, bởi trông nó rất đặc biệt - xinh mắt và có hương nước hoa tỏa ra từ đó. Không giấu nổi sự tò mò, em mở hộp và thấy những thứ như: chiếc đồng hồ cũ đã ngừng đập, một sợi dây chuyền bạc bị đứt, và một bức ảnh hai ta chụp chung dưới ánh hè năm ấy.
Bức ảnh đó là mảnh ghép của tháng ngày tươi đẹp nhất cuộc đời em. Anh cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời như tán thường xuân, còn em e thẹn nép vào vai anh. Nhìn bức ảnh, lòng em dâng lên những cảm xúc hỗn độn, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Nó như đao phủ của đại đường, chém một vết ngọt ngào không thương tiếc vào những đau thương chưa kịp chắp vá trong em.
Trên bàn, mắt em tia thấy một quyển sổ bìa da cũ kỹ, tứ góc đã sờn. Em mở ra, và những dòng chữ nghiêng nghiêng của anh hiện lên như bản tuyên ngôn đượm tình của quá khứ.
"Nếu một ngày anh không còn bên em, đừng để nỗi buồn làm lu mờ đi nụ cười đẹp đẽ ấy. Hãy sống thật rực rỡ, vì anh luôn ở đây, bên em trọn vẹn từng phút giây. Nhớ lời anh dặn nhé, đồ mít ướt đáng yêu."
Em đã không thể kiềm nổi nữa, mặc cho đôi mắt nói những điều mà đôi môi không thể cất lời. Đầu em ong ong với cả ngàn câu hỏi. Nói đi, anh đã biết rằng mình sẽ ra đi bởi căn bệnh chết tiệt đó, đúng không, Rei?
Em cứ tự trách mình mãi thôi. Trách vì em không đáng tin, đáng dựa, đáng để anh gửi gắm những tâm tư này...
Em ngồi bệt xuống bên giường, quyển sổ trong tay, nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt như thác nước chảy dài, thấm ướt từng trang giấy. Căn phòng này, những món đồ lưu niệm này, tất cả đều là anh. Đều là những mảnh ghép của anh gửi lại. Dù em không đủ sức để trân trọng hết thảy, dù đôi khi em không thể cảm nhận được hết sự sâu sắc trong từng món đồ ấy.
Em đảo mắt, mặc kệ đôi mắt đang réo lên vì cay xè. Nhìn thật kỹ từng chi tiết, từng đồ vật trong phòng, như thể sợ rằng chúng sẽ biến mất và hóa thành thinh không ngay lập tức.
Rồi ánh mắt em dừng lại nơi cửa sổ, nơi bóng chiều đã buông xuống, nhuộm không gian một màu hoàng hôn u buồn, cô đơn chồng chất cô đơn.
Bên kia thế giới, anh có đang chật vật như em không? Hay chỉ có mình em đang tự nhặt nhạnh những mảnh vỡ của trái tim mình, cố gắng giữ lại những mảnh ghép đã rạn vỡ. Nhưng mọi thứ cứ trượt khỏi tay, tan biến vào không gian vô hình, giống như cách mà em đang cố gắng giữ lại những kỷ niệm về anh, nhưng chúng cứ phai mờ dần trong trí nhớ.
Liệu anh có muốn em khóc, muốn em đau đớn như thế này không? Liệu anh có biết rằng mỗi giây phút em sống trong sự thiếu vắng của anh, là mỗi giây phút em tự làm đau chính mình, tự giày vò trái tim mình vì không thể giữ anh lại?
Em ôm đầu, siết chặt quyển sổ vào lòng, như thể muốn ôm lấy tất cả những gì còn lại của anh. Tất cả những gì đã cất giấu trong ký ức, trong những món đồ, trong những lời anh nói. Em sẽ cố gắng sống, sẽ cố gắng mỉm cười như lời anh dặn, nhưng trong từng khoảnh khắc, em biết rằng mình đang đánh mất đi một phần của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro