Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

DTCL222

Chương 354 - Hoa đào, lại thấy hoa đào - Phần 1

Dịch: Ba_Van

Biên dịch: Thỏ Gia

Biên tập: Remy

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Hủy bức thạch tượng này?

Đỗ Tu Nguyên cả kinh, nhìn lướt qua bức tượng Phật Di Lặc, nhỏ giọng can ngăn:

- Tướng quân, điều này có chút không ổn, phải không? Theo như tôi biết, bức tượng Phật nằm này do chính Thái Tổ hoàng đế dựng nên...

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, động viên:

- Đỗ đại ca, ngươi cứ yên tâm, nếu có chuyện gì, một mình Lâm Tam ta gánh chịu. Ta sớm thấy bức tượng này không thuận mắt nên bắn nó mấy phát, đỡ phải phiền lòng.

"Đó cũng là lý do ư?". Đỗ Tu Nguyên cùng bọn Hứa Chấn đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không thể mở miệng. Từ Chỉ Tình đành lắc đầu:

- Các vị cứ theo lệnh của Lâm tướng quân mà làm. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta cùng với tướng quân sẽ cùng chịu toàn bộ trách nhiệm.

Lâm Vãn Vinh nói nhỏ vào tai Đỗ Tu Nguyên vài câu, Đỗ Tu Nguyên khẽ gật đầu, nghiến răng, ôm quyền thưa:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Hắn vung tay lên, chúng tướng phía sau liền nhanh chóng dẫn binh sĩ sắp thành đội hình, Thần Cơ doanh đứng ở hàng đầu. Tám bệ đại pháo mới tinh đặt trên đất, nòng pháo đen xì lấp lóe ánh lạnh.

Lâm Vãn Vinh cảm kích nhìn Từ tiểu thư, khẽ nói:

- Từ tiểu thư, không nên đối đãi tốt với ta như thế! E rằng ta không cầm lòng nổi mà sẽ trao thân cho cô để báo đáp đó.

Với thói quen nói khùng nói điên của hắn, Từ Chỉ Tình đã có sức miễn dịch nhất định nên chỉ hừ nhẹ:

- Không nghe ngươi nói hươu nói vượn! Một khi ngươi tìm thấy tiểu thư Thanh Tuyền, ngươi sẽ xuất lực nhiều hơn cho Đại Hoa ta.

Lâm Vãn Vinh đành thở dài "Vì Đại Hoa ra sức? Ta ra sức còn ít hay sao? Ta la lối ngoài miệng là không can dự vào, nhưng mỗi khi có chuyện, không phải chính ta là người xử lý sao? Cái khổ của ta, phải kể với ai đây?"

- Thuốc súng đã được nhồi xong, góc độ đã được tinh chỉnh xong. Thỉnh tướng quân cho lệnh!

Tiếng hét lớn của Đỗ Tu Nguyên làm Lâm Vãn Vinh đang trầm tư sực tỉnh. Nhìn qua cách đó không xa, chỉ thấy Đỗ Tu Nguyên mang đủ năm nghìn quân mã, cờ biểu phất phới, đao thương sáng ngời, khí thế cực kỳ hào hùng. Hỏa pháo của Thần Cơ doanh đã được điều chỉnh xong, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng liền cùng bắn một lượt, phá tan thạch tượng thành ngàn mảnh vụn. Không khí hiện trường cực kỳ oai nghiêm, gay cấn.

Lòng bàn tay của Từ Chỉ Tình đầy mồ hôi. Nã pháo vào tượng Phật nằm, tình cảnh xuất hiện trước mặt nàng lần này thực là không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ đi cùng Lâm Tam nên mình cũng trở nên điên khùng hay sao?

− Lâm Tam, có thể đợi một chút không?

Nàng vừa mới mở miệng, liền thấy Lâm Tam khoát tay, đành nuốt những lời nói ngập ngừng lại.

− Chuẩn bị!

Thấy động tác tay của Lâm Vãn Vinh, lá cờ hiệu nhỏ sặc sỡ trong tay Đỗ Tu Nguyên vung lên, ra hiệu cho pháo thủ tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn thẳng vào tượng Phật.

− Khai pháo!

Tay của Lâm Vãn Vinh vừa ra hiệu, Đỗ Tu Nguyên liền phất cờ, quát lớn.

"Ầm" "Ầm" mấy tiếng nổ đinh tai, nhức óc vang lên, chiến mã chung quanh kinh hãi cùng hí vang, tiểu nha hoàn Ngọc Châu vội bưng kín tai, Từ Chỉ Tình sắc mắt trắng bệch, gần như không dám nhìn thạch tượng. Sau tràng âm thanh của loạt pháo, đằng xa bốc lên một lớp bụi khói dầy dặc, bao phủ thạch tượng, không còn thấy rõ tình hình.

Lâm Vãn Vinh đứng yên bất động tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, trống ngực đập thùm thụp, mỗi lần theo Lâm tướng quân hành sự đều khiến trái tim phải nhảy thót mà!

Đợi cho khói súng tan hết, Từ tiểu thư cố lấy dũng khí nhìn lại thạch tượng, chỉ thấy bức tượng không hề tổn hại, không có vết sức mẻ. Trước mặt thạch tượng vài trượng đá vụn văng tứ tung, viền hố đen kịt, còn có vài dấu vết của lửa pháo. Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Nàng không dám tin vào mắt mình, vội nhìn kỹ lại, bức thạch tượng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không hề tổn thương tí nào.

Canh chỉnh quá kém ư? Không phải rồi. Loại thước ngắm mới của hỏa pháo này do nàng tham gia cải tiến, độ chuẩn xác cùng uy lực của nó đều không thể xem thường. Nghĩ mãi không ra lý do, nàng nhìn lại Lâm Tam, chỉ thấy hắn tỉnh bơ, chẳng có tí gì kinh ngạc.

− Sao lại thế này?

Từ Chỉ Tình khẽ nhíu mày, hỏi Đỗ Tu Nguyên.

Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi hột, trả lời:

− Từ tiểu thư, theo lệnh của Lâm đại nhân, trước tiên phải bắn vào trước mặt pho tượng. Không nói dối cô, cố bắn cho trúng tại hạ đã gặp nhiều lần, còn cố ý bắn không trúng thì đây là lần đầu.

Từ Chỉ Tình nửa ngạc nhiên nửa vui mừng nhìn Lâm Vãn Vinh:

− Lâm Tam, ngươi đổi ý rồi sao?

− Không phải thay đổi chủ ý.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

− Mà là tiên lễ hậu binh, bắn vài phát pháo xem thử có phản ứng gì không. Nếu không có động tĩnh gì, ta sẽ bắn phá không sai!

"Động tĩnh, động tĩnh gì?" Thấy Lâm Vãn Vinh sắc mặt cao thâm, không hề nói cười, Từ Chỉ Tình chẳng dám hỏi nhiều, đem mọi sự nghi ngờ dấu vào đáy lòng. Mọi người kiên nhẫn đợi một lúc, chỗ pho tượng vẫn yên ắng dị thường, không thấy phản ứng chút nào. "Chẳng lẽ ta đoán sai?" Lâm Vãn Vinh có chút nao núng.

− Đỗ đại ca, lần này nhắm trúng cho ta, bắn phá mạnh vào!

Lâm Vãn Vinh cắn răng hạ lệnh.

Lời vừa dứt, chợt nghe một loạt tiếng ầm ì vang lên, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng lạ. Bụng bức Ngọc Phật điêu khắc trên sườn núi bỗng nhiên từ từ lùi vào, một thạch động thâm u hiện ra. Lòng động tối đen, sâu thẳm, mọi người đều ở xa nên căn bản không thấy rõ bên trong.

Hiện tượng dị thường này bất ngờ xuất hiện khiến cho mọi người sợ cứng người. Không ai tưởng tượng được nhân công đã điêu khắc nên bụng bức tượng Ngọc Phật lại còn có cơ quan như thế. Thạch động sâu thẳm này cách mặt đất vài trượng, cao bằng một nửa thành trì, cũng không biết thông đi đâu. Từ Chỉ Tình tự nhận kiến thức uyên bác, cũng không hề nghĩ đến trong bụng bức tượng Phật do hoàng đế khai quốc dựng nên lại ẩn chứa bí mật như thế.

− Làm sao đây?

Từ Chỉ Tình nhẹ giọng hỏi, chóp mũi tươm mồ hôi, trong lúc khẩn trương, bất tri bất giác bàn tay đã nắm chặt lấy Lâm Vãn Vinh.

... Thật đúng là "giai tại Ngọc Phật trung" mà! Cuối cùng lão trượng nhân không đùa ta. Lão đã cho ta đến đây tìm kiếm thì không thể sai được nữa. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, vung tay lên, hạ lệnh:

− Chuẩn bị, dùng thang mây*, tấn công lên!

(*Vân thê: thang mây, thang cao, dùng để công thành, chữa cháy)

Đỗ Tu Nguyên sững sờ, không phải là đánh trận, sao lại công thành? Nhưng Lâm đại nhân đã hạ lệnh việc gì thì phải thực hiện theo vậy, nên gã lập tức vung tay, bộ binh khiêng thang mây rầm rập tiến lên.

− Ngươi muốn tấn công ai?

Từ Chỉ Tình vội vàng nắm chặt tay hắn:

− Căn bản trước mắt không thấy ai, đến nơi nào mà tấn công đây?

− Ai bảo không có người?

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng mơn trớn tay nàng:

− Từ tiểu thư ngẫm xem, vì sao trước khi chúng ta bắn pháo, bức thạch tượng này không có hiện trạng gì đặc biệt, còn sau khi chúng ta bắn mấy phát pháo, lại xuất hiện cái động to này?

Từ Chỉ Tình cũng là một người thông minh, suy nghĩ một chút, nàng cả kinh hỏi:

- Ý của ngươi là cơ quan này có người điều khiển? Sau khi chúng ta bắn pháo, bọn họ sợ uy lực của Thần Cơ đại pháo, không muốn mở cửa động cũng không được?

− Đúng!

Lâm Vãn Vinh lưu luyến không rời, vỗ về bàn tay mềm mại của nàng, bảo:

− Đó là uy lực của bắn pháo. Cho nên, từ nay về sau, có việc hay không, chúng ta cũng phải bắn pháo nhiều vào, bắn pháo xong, sướng người, sướng ta.

Nói đến phần sau, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện nụ cười đểu cáng.

Từ Chỉ Tình nghe thế như lạc vào sương mù, nhưng hắn vuốt ve tay mình trước mặt mọi người thì nàng lại biết rõ, nên vội vàng hạ giọng nói nhỏ:

− Ngươi mau bỏ tay ta ra, người ngoài nhìn kìa!

− Ủa! Không phải tay của Đỗ Tu Nguyên hay sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

− Sao lại biến thành tay của Từ tiểu thư thế này, chẳng lẽ ta đang nằm mơ?

Đỗ Tu Nguyên nghe được, thở hắt vì kinh ngạc, nguyên cớ như thế mà cũng kiếm ra được? Lâm tướng quân, ta và người đang cách nhau bởi tám khẩu hỏa pháo kia mà. Vuốt ve bàn tay Từ Chỉ Tình thêm vài cái, Lâm Vãn Vinh tiếc nuối buông tay nàng ra, than:

− Nhất thất thủ thành thiên cổ hận, tái hồi đầu dĩ thị bách niên thân (Một lần lỡ tay thành hận thiên thu, quay đầu lại thì đã trăm tuổi). Từ tiểu thư, lần sau cô không nên ở gần ta như vậy. Hôm nay ta lầm cô thành Đỗ Tu Nguyên thân cận một chút, nếu lần sau ta lầm cô thành Xảo Xảo, Ngưng Nhi thì thật là thảm thương đó!

Đây chính là câu nói thẳng thắn. Ngẫm lại mấy lần bị hắn khi phụ, đều là do ta thân cận hắn quá. Cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng mỗi lần ta đều đứng cách hắn thật xa, nhưng sau không biết làm sao lại không tự giác mà lân la bên cạnh hắn. Thật là chuyện lạ.

− Tướng quân, bây giờ chúng ta tấn công cái động chứ?

Thấy bộ binh đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát, Đỗ Tu Nguyên vội lớn tiếng hỏi, chỉ có khi nói đến mấy chữ "tấn công cái động", cả người hắn không được tự nhiên.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, hạ lệnh:

− Chuẩn bị, tấn công cái động!

Nghe hắn hạ lệnh, vài trăm binh sĩ áp thang mây vào cửa động, đoạn tràn lên tấn công. Khi quân lính sắp lên đến cửa động, chợt một âm thanh trẻ thơ mềm mại vang lên:

− Bọn chuột nhắt phương nào lại dám đến cửa Ngọc Đức Tiên Phường ta làm loạn?!

Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh nghe vậy kích động một phen, đã tìm ra ngươi rồi. Thanh Tuyền cùng thần tiên tỷ tỷ cùng một môn hộ, nên Thanh Tuyền cũng chính là người của tiên phường này, không sai được.

Một thân ảnh nhỏ xinh lả lướt xuất hiện tại cửa động, chính là một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi, đầu tết hai bím nhỏ lúc lắc hai bên, dáng vẻ như ngọc như ngà, rất là đáng yêu. Cô bé cầm tên tay một thanh bảo kiếm sáng ngời bóng loáng, uy phong lẫm lẫm đứng tại cửa động.

− Tiểu nha đầu đáng yêu quá!

Từ Chỉ Tình ngạc nhiên, ngắm nhìn tiểu cô nương, trong mắt lộ vẻ yêu thích nồng đậm.

− Khả ái thì khả ái!

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

− Chỉ sợ cô bé này chính là tiểu lão hổ. Từ tiểu thư, cô có nghe nói về Ngọc Đức Tiên Phường sao? Rốt cuộc cái tác phường* này chuyên gia công gì vậy?

(* Tác phường nghĩa là nơi sản xuất đồ thủ công, Lâm Tam đổi Tiên phường thành tác phường).

Từ Chỉ Tình cười khúc khích, sẵng giọng:

− Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Tương truyền Ngọc Đức Tiên Phường là một tổ chức xã hội thần bí, có uy vọng cực cao ở khắp nơi. Khi xưa, lúc Thái Tổ hoàng đế thu đoạt giang sơn cũng dựa vào bọn họ rất nhiều. Sau khi Thái Tổ nắm lấy giang sơn, liền sách phong Ngọc Đức Tiên Phường là "Thánh Phường", được xưng "Dữ Quốc Tề" (nước bạn cùng vai vế). Ở các nơi, Ngọc Đức Tiên Phường đều được nhiều người ủng hộ, nhất là những vị thân hào nhân sĩ càng là những nhân vật nòng cốt. Chẳng lẽ vị Tiêu tiểu thư của ngươi cũng là người trong Ngọc Đức Tiên Phường sao? Thảo nào nàng có thể an vị trên triều đình!

− Dữ Quốc Tề?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh, chỉ nghe danh hiệu này, liền biết Thái Tổ hoàng đế là người thâm trầm. Một tổ chức dân sự nho nhỏ, dám xưng là tề quốc (nước ngang vai), không phải là chính mình muốn chết hay sao? Có thể Thái Tổ hoàng đế bất đắc dĩ mới không ra tay chém tiệt, nhưng cái danh xưng "Dữ Quốc Tề" truyền đến đời sau, tuyệt đối là một sự hỗn xược, châm chích vào lòng hoàng đế đương triều. Hèn gì lão trượng nhân không ưa thích cái Tiên phường này, nguyên là có nguyên nhân đó.

− Từ tiểu thư, cụ thể trong cái xưởng này chuyên luyện tập gì? Luyện văn hay luyện võ?

Hắn nghĩ tới tiên tử tỷ tỷ với Thanh Tuyền đều có thân thủ trác tuyệt, cả kẻ phản sư An tỷ tỷ cũng là cao thủ thứ nhất thứ nhì trên giang hồ, hắn nghĩ rằng cái xưởng này cũng thuộc loại xã đoàn múa quyền, đánh kiếm, dựa vào nắm tay để kiếm ăn.

− "Văn dĩ đức bị, vũ hữu lực công." (Văn phải có đức, võ phải có lực).

Ngọc Đức Tiên Phường cũng có người tập võ, nhưng sự nghiệp giảng dạy văn học lại càng danh tiếng hơn. Các bậc tiền bối đại nho xuất hiện hàng hàng lớp lớp, rất nhiều tông sư mở trường dựng lớp đều là đệ tử của Ngọc Đức Tiên Phường. Như sáng nay trong triều, đại đa số quần thần chủ chốt đều đã được Ngọc Đức Tiên Phường điểm hóa qua. Thuở thơ ấu, cha ta cũng đã từng dự lớp của viện chủ tiền nhiệ Ngọc Đức Tiên Phường, được giảng qua đại nghĩa Khổng Mạnh, đạo của Nho học. Khi ở Kim Lăng ngươi từng đấu với Mai Nghiễm Thu, bà ấy cũng là một đồ tôn của Tiên phường.

Từ Chỉ Tình ung dung giảng giải.

- Không lý nào?

Lâm Vãn Vinh giật nảy người. Nguyên hắn tưởng Ngọc Đức Tiên Phường chỉ là một tiểu môn phái trên giang hồ, không ngờ cũng là một môn phái thuộc dạng tông sư, khai môn lập phái, đăng đàn diễn thuyết, chính là dựa vào bán văn mà sống, chứ không phải dùng võ lập nghiệp. Khó trách hắn lại nghĩ như thế, bởi các nàng Thanh Tuyền, Ninh Vũ Tích, An Bích Như có ai không phải là cao thủ hạng nhất đâu?

- Cho nên ngươi đụng độ bọn họ, xem như là gặp được đối thủ xứng tầm.

Từ Chỉ Tình mỉm cười:

- Ngươi muốn đấu văn, có văn, muốn đấu võ, có võ. Ngươi thuyết khách giỏi, thiên tài của họ tầng tầng lớp lớp, để xem ngươi làm sao ứng phó được!

Đụng chuyện khó rồi. Nếu chỉ là một môn phái giang hồ, lão tử chỉ cần bắn ầm ầm vài quả là giải quyết xong, đánh cho kẻ địch té cứt vãi đái, cực kỳ thống khoái! Nhưng đụng độ một môn phái dạng tôngsư như vậy, lão tử không phải chỉ đối mặt với một cá nhân, mà là một nhóm những bậc trí giả, nho gia, làm sao bây giờ?

- Ngươi còn muốn tấn công hay thôi?

Thấy hắn mặt ủ mày chau, Từ Chỉ Tình nhịn cười, hỏi.

Còn công cái gì nữa? Chẳng lẽ đi tấn công các vị đồ nho? Mấy lão già thâm nho kia chỉ cần tuỳ tiện đưa ra một điển cố, sẽ đem lão tử đánh cho té sấp.

− Này!

Đang lúc hắn do dự, lại nghe cô bé đứng trước cửa động lên tiếng:

− Bọn quân lính các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Có đánh hay không đánh đây? Đầu lĩnh đâu, ai là đầu lĩnh của các ngươi ra trả lời đi!

Bị một tiểu cô nương chỉ vào tận mũi tra hỏi, thật là có chút xấu hổ, Lâm Vãn Vinh đành tiến ra phía trước, cười nói:

− Tiểu muội muội, em khỏe chứ! Em ở đây làm gì? Đã trưa rồi, em mau về nhà ăn cơm đi!

Tiểu cô nương liếc hắn một cái, đột nhiên vỗ tay cười nói:

− Nguyên lai ngươi chính là đầu lĩnh, vừa rồi ta thấy ngươi lén lén lút lút, mới nhìn đã biết là kẻ chẳng tốt lành gì, không ngờ ngươi chính là đầu lĩnh. Tên ngươi là gì?

Điều này cũng có thể nhìn mà biết à? Lâm Vãn Vinh căm tức trong lòng, không làm cho ngươi biết mặt, ta không phải là kẻ khốn nữa. Hắn hì hì cười đáp:

− Tên của ta rất đặc biệt, mọi người đều thích đọc. Ta có họ là Thư, đại danh là Thư Hảo!

− Thư Thư Hảo? (trùng âm với "thúc thúc hảo").

Tiểu cô nương gọi một tiếng, nhíu mày:

− Có điểm là lạ!

Tướng sĩ phía dưới đã sớm ôm bụng cười lăn lộn. Từ Chỉ Tình đến bên người hắn, đấm nhẹ một cái, sẵng giọng:

− Không đứng đắn! Cả đến tiểu cô nương khả ái như vậy mà ngươi cũng không buông tha.

Ta ngất, ta bị oan mà! Rõ ràng là cô bé không buông tha cho ta! Lâm Vãn Vinh mặt mày đau khổ, không biết nên cười hay nên khóc. Tiểu cô nương vừa nhẩm một lần liền hiểu rõ ý, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả giận chỉ Lâm Vãn Vinh:

− Ngươi, ngươi là gian thần, ta không tha cho ngươi!

Gian thần? Cách gọi này thật ra cũng đặc biệt nha, trước đây không ai kêu ta như thế. Lâm Vãn Vinh cười nói:

− Tiểu muội muội, em sai rồi! Ta là trung thần, là đại trung thần, người Đại Hoa đều gọi như vậy. Em tên gì vậy, nói cho ca ca nghe đi!

Tiểu cô nương hừ một tiếng, không thèm trả lời. Từ Chỉ Tình hòa ái cất lời:

− Tiểu muội muội, em không phải sợ, vị ca ca này có tướng mạo đáng ghét, nhưng tâm địa lại không tệ. Em tên là gì, nói cho ta biết được không?

Tiểu cô nương nhìn qua Từ Chỉ Tình, mặt hiện lên vẻ tươi cười:

− Tỷ tỷ, chị thật là đẹp, em tên Lý Hương Quân.

Chương 32: Di vật của La Hùng (Phần 3)

Tác giả: Du tạc Bao tử

Người dịch: ngo_ngo

Biên dịch và biên tập: Fishscreen

Nguồn : www.tangthuvien.com

Viết đến đây, ngôn từ của La Hùng có vẻ rất kích động, chữ viết cũng bắt đầu tán loạn. Chỉ có điều, La Cường có thể hiểu được sự thống khổ của phụ thân mình, trong lòng cũng nổi lên hận ý.

Kể cả thân sinh mẫu thân, tổng cộng có bảy vị mẫu thân và sáu người anh chị, cái chết của bọn họ đều là do con mụ Nhã Lan kia phái Nhân Luân chi thần hạ thủ!?

La Cường bất giác nắm chặt tay trái. Nhã Lan, sớm muộn rồi sẽ có một ngày ......

Trong thư La Hùng tiếp tục viết: "Lão Thất, bây giờ ngươi rất muốn giết chết con mụ Nhã Lan đó phải không? Nhưng mà, trước tiên cười một cái xem nào, lão già ta vẫn còn chưa nói xong!"

"Bốn mươi năm trước, lão già ta có hai người huynh đệ sinh tử. Một người là dong binh độc lập, tên là Attila, đến nay đã nhiều năm rồi không có tin tức. Còn một người khác tên là Sở Mông Viễn, bây giờ là một tên đầu lĩnh thổ phỉ tại Tinh La sơn mạch. Chuyện xúc phạm Nhã Lan nữ thần là do ba chúng ta cùng nhau gây ra!"

"Nhưng ảnh hưởng của chuyện đó không chỉ là sự trừng phạt của Nhân luân chi thần với La Hùng ta, mà nó còn liên tiếp dẫn đến nhiều sự kiện khác. Chuyện vừa rồi mà ta đã nhắc đến, không thể nói ra được cũng là một trong số đó!"

"Bất quá, lão già ta đã ghi chép lại thành một quyển nhật ký để trong rương, ngươi cứ từ từ mà xem đi!"

"Trong rương còn có một vài đồ vật kỳ quái, ngươi có thấy cũng không cần ngạc nhiên. Những món đồ này đều được ghi chép lại trong nhật ký, hơn nữa chúng vốn đều là của ngươi!"

"Được rồi, ta còn một câu cuối cùng muốn nói với ngươi. Lão Thất, bất kể sau khi ngươi đọc xong cuốn nhật ký này sẽ có tâm trạng như thế nào, đối với ta, ngươi mãi mãi là nhi tử hiếu thuận nhất. Lão già ta khi còn sống có được một đứa con trai như ngươi, cuộc đời này xem như cũng không uổng phí!"

La Cường môi hơi run rẩy, những giọt lệ hiện lên trên khóe mắt. Hắn đột nhiên tự tát vào miệng mình, cố gắng kìm nén tâm tình lại.

"Nhi tử của La Hùng ta không phải loại nhát gan mít ướt!"

La Cường cẩn thận đem bức thư cất vào bên trong bao tay trái, đặt cùng một chỗ với Nhã nhi. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở chiếc rương màu đen ra ......

Bí mật của phụ thân đều ở bên trong chiếc rương này.

"Mạc Ngôn, ngươi là lão già khốn khiếp!"

La Cường đột nhiên chửi bới thánh đồ Mạc Ngôn, bởi vì trong rương hoàn toàn trống rỗng, chỉ để lại một tờ giấy to bằng hai ngón tay ......

"La Hùng, chuyện mà ngươi nhờ ta năm đó đã có một chút manh mối. Chuyện tiếp theo thì phải cần dùng đến mấy món đồ vốn thuộc về La Cường này. Nhưng vừa rồi ta cùng với La Cường nói chuyện, phát hiện ra hắn căn bản là không hề biết nội dung câu chuyện mà chúng ta đàm đạo suốt một đêm vào năm năm trước. Nếu như ngươi đã không nói với nó thì ta cũng không tiện nhiều lời. Vì vậy, ta dựa vào ước hẹn của chúng ta năm đó tùy ý sử dụng mấy món đồ này, ngày khác nhất định sẽ vật quy nguyên chủ ...... Người nhắn, Mạc Ngôn!"

Chắc chắn là nửa tháng trước Mạc Ngôn định đến thành chủ phủ mượn mấy món đồ này của La Hùng, nhưng lại gặp lúc La Hùng viễn chinh, cho nên hắn mới qua mặt La Cường đi đến mật thất này lấy đi tất cả đồ vật trong rương!

La Cường tức đến nghẹt thở. Hắn cũng không phải lo lắng những món đồ trong rương bị thất lạc, Mạc Ngôn sẽ đem chúng trở lại, nhưng mà ......

Nguyên nhân mà phụ thân mình xúc phạm đến Nhã Lan, chuyện không thể nói ra, cùng với nội dung cuộc đàm đạo suốt một đêm với Mạc Ngôn, còn có rất nhiều những thứ khác được ghi lại trong nhật ký. Tất cả những bí mật này đều phải đợi đến khi Mạc Ngôn quay lại mới có thể biết sao?

Rất nhanh, La Cường đang chán nản chợt ý thức được một vấn đề, một vấn đề phi thường nghiêm trọng.

Gian mật thất màu trắng này bốn phía đều bị vây kín. La Cường khi đến đây là thông qua không gian truyền tống thông đạo, nhưng sau khi hắn tiến vào phòng thì thông đạo này đã biến mất không thấy nữa ......

Vậy thì mình làm thế nào để rời khỏi gian mật thất này?

"Ông già, ông không phải là đùa với tôi đấy chứ?" La Cường dở khóc dở cười đi vòng vòng chung quanh mật thất, lấy chìa khóa ướm thử mọi chỗ, nhưng trong phòng căn bản không có ổ khóa, thậm chí đến một khe hở cũng không có.

Suy nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng để giải thích cho quẫn cảnh này. La Hùng không thể làm hại nhi tử của chính mình, vậy thì chìa khóa để rời khỏi mật thất này nhất định là được đặt trong rương, và Mạc Ngôn đã lấy đi tất cả, kể cả chìa khóa ......

La Cường đặt mông xuống đất. Nếu cứ như vậy, cho dù không chết vì thiếu dưỡng khí, thì cũng bị nhốt trong căn phòng nhỏ này đến phát điên mất!

La Cường đột nhiên bật dậy, không cam tâm hung hăng đá một cước vào vách tường, lại vận Thương Long Ngâm hét lớn một tiếng. Bất quá, mật thất màu trắng vẫn an nhiên bất động, sóng âm phản xạ lại còn suýt nữa làm hắn bị thương.

"Con mẹ nó, Mạc Ngôn, lão thần côn nhà ngươi thật là hại chết ta rồi!" La Cường đứng ở góc phòng, giận dữ đập vào vách tường màu trắng cho hả giận.

Đột nhiên tay trái của La Cường truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến cho hắn sợ hãi nhảy về phía sau. Cảm giác đau đớn này đến từ tận trong xương tay.

Là trên vách tường có ẩn tàng cơ quan đả thương người, hay là ......

La Cường bỏ găng tay xuống, lòng bàn tay của hắn vẫn là một mảng cháy sém thịt da lẫn lộn như trước. Nhưng da thịt trên mu bàn tay thì đã bắt đầu liền lại, trở nên mượt mà sáng bóng. Trên lớp da tay vừa mới sinh ra, ẩn hiện một đồ án hình ngôi sao sáu cánh.

Nhã nhi đã từng nói, La Cường có thể căn cứ vào mu bàn tay trái để biết tiến độ bổ sung năng lượng, biểu tượng này là một thước đo hình ngôi sao sáu cánh. Bây giờ ngôi sao đang sáng mờ mờ, có nghĩa là La Cường vừa hoàn thành một lần thôn phệ, chính quá trình thần tứ lực chuyển hóa thành năng lượng đã làm cho xương tay của hắn đau đớn khó chịu.

La Cường kinh ngạc nhìn tay trái mình, lại nhìn sang bức tường màu trắng, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn nói chuyện.

"Chủ nhân, thôn phệ không chỉ giới hạn ở người, dị thú cùng với vật phẩm. Bất cứ thứ gì có liên quan đến thần tứ lực ...... ngài đều có thể hấp thu chuyển thành năng lượng để Nhã nhi sử dụng. Hì hì, chủ nhân háo sắc, bây giờ ngài đã hiểu ý nghĩa thực sự của tin tức mà Nhã nhi nói chưa?"

Nhã nhi lúc nói những lời này, không hề cười!

La Cường giơ tay trái gãi gãi cằm, đột nhiên bĩu môi, cười hắc hắc.

Tất cả những gì liên quan đến thần tứ lực ...... Tòa mật thất màu trắng này là kiệt tác của không gian thần đồ, tự nhiên là có thể bị mình thôn phệ, chỉ cần chú ý không hấp thu quá nhiều so với đẳng cấp của mình là được.

La Cường vui mừng quá đỗi, cố nén đau đớn đặt tay trái lên vách tường. May mắn là cấp bậc của tòa mật thất này cũng không cao, người tạo ra nó trình độ chắc cũng chỉ ngang với House mà thôi, hắn thôn phệ nhiều thần tứ lực như vậy vẫn không khiến cho xương tay bị phá hủy.

Thôn phệ thần tứ lực trên vách tường, mỗi khi cảm thấy tay đau nhức là lại nghỉ ngơi một lát. La cường nhìn vào ngôi sao sáu cánh không ngừng lóe sáng, cho dù đau đớn nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Mất cả nửa ngày, vách tường đã bị La Cường thôn phệ thành một cái động đủ để cho một người đi qua. Bên trong chỉ còn một tầng ngăn cách mỏng manh, chỉ cần thôn phệ một lần nữa là hắn đã có thể rời khỏi mật thất này.

Lúc này, La Cường ngừng lại, mang găng tay vào, vận chuyển thần tứ lực bao phủ toàn thân để đề phòng bất trắc. Những lý luận cơ sở vững chắc về thần tứ lực nói cho hắn biết, nếu như không dùng cách thông thường để rời khỏi không gian mật thất, địa điểm thoát ra mặc dù sẽ không cách cửa vào quá xa, nhưng cũng không thể nào chuẩn xác trở về động khẩu lúc đầu, cũng chính là linh đường của thành chủ phủ.

La Cường sau khi rời khỏi có thể xuất hiện giữa trời, cũng có thể ở sâu trong lòng dất, thậm chí là có thể xuất hiện bên trong nhà tắm nữ gần thành chủ phủ. Vì vậy trước tiên hắn cần phải chuẩn bị chu đáo.

La Cường hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, tay trái mở đường, tay phải ôm chiếc rương do phụ thân lưu lại, xông ra khỏi không gian mật thất.

Trước mắt tối sầm, La Cường đã rơi xuống một nơi nào đó. Lúc này nhìn sắc trời thì đã rạng sáng. Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, ở đó có một chiếc chuông lớn, ẩn ước lóe lên những tia quang mang. Không sai, đó chính là Nhã Lan thần chung, nơi này vẫn là Vọng Nguyệt thành!

"La Hùng chết trận, thành chủ phủ cử hành tang lễ nhất định canh phòng sẽ có sơ hở, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường. Mọi người hãy hành động nhanh lên một chút ......"

La Cường vừa rơi xuống đất, liền nghe được một thanh âm trầm thấp: "Kẻ nào? Lão Thất, lập tức cách âm toàn bộ trang viện này!"

Chương 138. Quyết đấu xã hội đen ( Thượng )

Dịch: Neopunk1

Biên dịch : Sessiromaru

Biên tập : đít thủng quần

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lưu Bưu sửng sốt, đúng là mười nguyên một đêm thì còn muốn thế nào nữa hả?

Không thể nào nhà trọ mười nguyên một đêm mà lại có thể cung cấp phục vụ cấp năm sao chứ?

Vệ sinh công cộng cách Trương Dương không xa. Rất nhiều người tới vệ sinh rồi sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Cả đám người Tân Cương này dường như đều đi ngủ cả rồi.

Lúc này mà có giám sát thì cũng không ra được hiệu quả gì. Chủ yếu là sáng sớm, đến buổi sáng thì khẳng định là sẽ có mối lái tới an bày công tác cả ngày. Trương Dương liền để cho Lưu Bưu nghỉ ngơi đi ngủ.

Lưu Bưu dứt khoát đem mớ chăn mền tấm ra trải giuờng quăng xuống đất, trực tiếp để nguyên quần áo nằm lên tấm phản. Nhưng mấy vết tích trên tấm phản kia lại càng khiến cặp mắt kinh hoàng. Không còn cách nào khác, Bưu ca cũng chỉ đành nhìn như là không thấy. Nếu như là 50 nguyên một đêm thì Bưu ca đã sớm nổi tam bành rồi. Nhưng nhà trọ mười nguyên một đêm thì ngay cả Bưu ca vĩ đại cũng thấy ngại khi phải làm phiền nhà trọ.

Rất nhanh, cả cái quán trọ đã trở nên yên tĩnh.

Trương Dương ngồi xếp bằng trên ghế từ từ tu luyện, lại lần nữa tiến nhập vào trạng thái minh tưởng. Mấy ngày nay, hắn cơ hồ chỉ cần khi đi ngủ thì tu luyện, hy vọng có thể khiến công năng đặc dị của bản thân sớm ngày được sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày.

Ý chí kiên nhẫn và kiên cường không gì so sánh được của Trương Dương khiến năng lực của hắn đạt được phát triển vượt bực. Ít nhất, hiện tại hắn đã có thể tùy ý tiến nhập vào trạng thái minh tưởng. Mặc dù vẫn còn chưa thể tiến nhập vào trạng thái này trong lúc đang hành động, nhưng chỉ cần tĩnh tọa là lập tức có thể tiến nhập vào.

Đây là một thứ năng lực huyền diệu, tràn đầy vẻ thần kỳ.

Trương Dương càng ngày càng thích loại thám xét kiểu này. Khi hắn tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, hắn có một thứ cảm giác như bản thân mình là Thượng Đế. Hắn chưởng quản từng hoạt động nhỏ nhất của mọi thứ trong phạm vi mấy chục thước, cho dù là một con ruồi đang bay hay một con kiến đang bò.

Đây là thứ cảm giác nắm chặt được hết thảy mọi thứ, Trương Dương thích cảm giác kiểu này.

Dần dần rồi như một dòng suối bắt đầu tách ra, khuếch tán, thôn phệ, cuối cùng rồi trở thành một dòng suối khổng lồ, dùng thân thể Trương Dương làm trung tâm, bắt đầu tỏa ra chung quanh. Sự kỳ diệu đó khiến Trương Dương như mê như đắm, dường như là đang chỉ huy thiên quân vạn mã, hướng về chung quanh thăm dò, rồi truy sát.

Dần dần Trương Dương cảm giác được một chút thanh âm hô hấp, còn có cả một cặp vợ chồng người Tân Cương đang làm cái hoạt động nhịp nhàng của pít tông kia. Người phụ nữ kia phát ra thanh âm thở dốc nặng nề... Thậm chí Trương Dương còn cảm giác được trong bóng đêm, có một cặp mắt đang nhìn lén đôi vợ chồng kia ân ái. Chính là một tên người Tân Cương cùng phòng với cặp vợ chồng kia.

Tên đàn ông kia rõ ràng là không xong, chỉ mãnh liệt nhấn mạnh vài cái vào nơi đó rồi là xong. Người phụ nữ thì tựa hồ phát ra một chút thanh âm bất mãn. Tên đàn ông hừ hừ vài câu rồi mặc quần đùi, mở cửa đi tới vệ sinh.

Ngay khi Trương Dương vừa chuẩn bị chuyển tư cảm của mình thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến hắn ngây người trợn mắt. Người đàn ông kia vừa ra khỏi cửa, thì tên người Tân Cương đang ngủ kia đột nhiên từ giường phóng lên, cả người trần truồng, trong phút chốc nhào tới trên thân thể người phụ nữ. Người phụ nữ kia cũng không có giãy dụa, thân thể hai người quấn vào nhau, điên cuồng nhấn vào nhau, tựa hồ như bọn họ đều biết thời gian rất cấp bách, thân thể như một guồng máy vận chuyển ở tốc độ cao...

Không xong, Trương Dương không khỏi thầm lo cho đôi cẩu nam nữ này, bởi vì tư cảm của hắn nhận ra được người Tân Cương vừa đi vệ sinh kia đã đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi.

Lập tức Trương Dương liền phát hiện bản thân mình bị báo động giả, là vì đôi cẩu nam nữ kia tựa hồ biết được người kia sẽ quay về nên sau khi hung mãnh phát tiết ra thì tên nam nhân kia lập tức tuồn vào túi ngủ của hắn, còn người phụ nữ kia đã bắt đầu tự mình thu dọn 'chiến trường'.

Ngay trong nháy mắt, lúc tên nam nhân lõa thể kia phóng vào túi ngủ của hắn thì người đàn ông vừa đi vệ sinh mở cửa bước vào...

Trương Dương không khỏi lau mồ hôi trán, xem ra thứ tư cảm này không phải hoàn toàn là có lợi. Chuyện xấu xa kiểu này sau này phỏng chừng còn phải xem thường xuyên rồi.

Tư cảm dần dần khuyếch tán. Đột nhiên Trương Dương bị một người hấp dẫn. Tại lầu ba của nhà trọ, cũng là ngay trên lầu bọn họ, thật có một người trẻ tuổi, tuổi tác không sai biệt với hắn lắm, đang ở trên hành lang luyện võ.

Đương nhiên, lôi cuốn Trương Dương không phải là người trẻ tuổi này, mà là động tác của người trẻ tuổi này.

Người trẻ tuổi này hiển nhiên không phải đang tập võ công, nhưng phương thức tu luyện của hắn lại khiến Trương Dương có chút kinh ngạc. Bất quá Trương Dương có thể khẳng định, bản thân hắn tu luyện chính là võ công, còn đối phương thì không phải. Bởi vì mấy động tác kia của hắn không có khiến Trương Dương cảm thấy kích động. Đối với Trương Dương mà nói, chỉ cần là võ công chân chính mà bị hắn nhìn thấy, toàn thân hắn đều có một thứ cảm ứng, một thức dục vong ngây ngây ngốc ngốc.

Người trẻ tuổi kia để trần thân trên, cơ bắp phát triển cuồn cuồn, tràn đầy lực lượng sung mãn, trong tay cầm một thanh yêu đao hình lưỡi liềm, sắc nhọn vô cùng. Động tác của hắn nhàm chán như máy móc. Toàn bộ chỉ là xuất đao, đâm! Xuất đao, đâm! Góc độ của hắn rất là hiểm ác, khi xuất đao đâm thì thanh đao cong cong kia còn xốc lên trên một cái. Trương Dương tin tưởng nếu aị bị đâm trúng một đao này, tuyệt đối sẽ không còn đường sống. Bởi vì, từ vị trí xuất đao của người trẻ tuổi này mà nhìn, đều là ngay bụng và ngực. Khi đâm trúng mấy vị trí này thì lại còn làm động tác xốc lên một cái. Mục tiêu và kết quả duy nhất của việc đó chỉ có một điều: tử vong!

Nhìn cái kiểu xuất đao, đâm, xốc này lặp đi lặp lại của người trẻ tuổi, Trương Dương không khỏi thấy phát lạnh trong lòng. Tâm chí kiên cường của người trẻ tuổi này trên đời hiếm thấy. Mấy động tác của hắn dùng chữ nhanh như thiểm điện để hình dung cũng không phải là quá đáng. Trương Dương tính toán, tốc độ xuất đao, thu đao của tên trẻ tuổi này đã đạt tới mức mỗi giây năm đao, đao nào cũng có lực, vị trí dường như chính xác cố định một chỗ. Mỗi giây năm đao, đây là một con số kinh người. Nên biết, võ sĩ quyền anh tối ưu nhất trên thế giới mỗi giây mới đánh ra được có bảy quyền.

Đây là một người bình thường không biết võ công. Hiển nhiên phương pháp tu luyện đều là do hắn tự mình tìm tòi ra.

Không ngờ gì nữa, đây là một con người đáng sợ.

Đột nhiên, động tác của người trẻ tuổi kia ngừng lại, nhanh chóng nắm chặt yêu đao, vẻ mặt khẩn trương nhìn chung quanh, thân thể cong lên như một con báo đang chuẩn bị săn mồi, vẻ mặt tựa hồ có chút nghi hoặc.

Giác quan thứ sáu thật là linh mẫn!

Trương Dương lập tức nghĩ ra. Người trẻ tuổi này khẳng định là đã phát hiện ra tư cảm của mình đang nhìn lén hắn, nhưng đối phương lại không có cách nào làm rõ ràng cảm giác loại này. Quả nhiên, người trẻ tuổi kia hồ nghi nhìn quanh một hồi rồi lại bắt đầu tập luyện cái món không hề thay đổi kia, xuất đao, đâm, xốc...

Trương Dương kinh ngạc phát hiện ra trên lầu bốn không ngờ có người đang hội họp. Trong một căn phòng nhỏ ngồi năm người, có người ngồi trên giường, có người ngồi trên ghế, rất là tùy ý, nhưng vẻ mặt lại rất là nghiêm túc.

"Lão đại, A Lý Mộc đã khi dễ lên đầu chúng ta rồi. Chúng ta rốt cục tính làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta thật sự rút lui khỏi thị trường thịt dê xâu của tỉnh H?" Một đại hán tráng kiện râu xồm đeo một cái mũ trắng nhỏ nói.

"Để xem trước thế nào, chúng ta đã hồi báo về Mã Mã Đề rồi. Đợi tin tức của ông ta đã." Một hán tử hơn bốn mươi tuổi sống mũi cao, hốc mắt sâu, râu quặp, có vẻ rất thâm trầm.

"Đại ca, đợi, đợi, đều đã đợi hơn một tháng rồi. Mã Mã Đề vẫn cứ về phe đối phương. Ông ta có thể cho chúng ta kết quả gì chứ? Nếu đối phương không cho chúng ta đường sống, vậy thì dứt khoát liều mạng đi. Ta tin tưởng, Mã Mã Đề mặc dù về phe hắn, những cũng sẽ không giúp hắn áp chế chúng ta..." Người nói là một tên trẻ tuổi cao lớn cường tráng. Nhìn thì chính là thứ nhân vật giống Lưu Bưu vô cùng. Ngoại trừ cái mũi so ra thì cao hơn, còn thì nhìn không ra có khác biệt gì với ngưòi Hán, nói chuyện cũng đều là nói tiếng phổ thông.

"Không được. Mọi người ngàn vạn lần đừng gây sự. Trước tiên hãy chờ tin tức của Mã Mã Đề đã. Bằng không, ta cũng khó xử. Mối làm ăn thịt dê xâu này ở tỉnh H rất lớn. Chúng ta không thể cho đối phương lấy cớ để đả kích chúng ta. Được rồi, cứ như vậy đi. Mọi người sớm nghỉ ngơi đi..."

Tên lão đại râu quặp kia đứng lên, phất phất tay rồi đi ra khỏi cửa.

Bốn người còn lại sắc mặt trầm ngâm, đối mặt nhìn nhau không nói lời nào, nhưng đều không ly khai.

Cuối cùng, có người mở miệng nói.

"Đại ra rốt cục là nghĩ thế nào đây? Đám người kia đã khi dễ tới cửa rồi mà còn một mặt nhẫn nhịn chịu đựng. Có phải muốn chúng ta khi chạy về tới Tân Cương rồi mới lại phản kháng không? Đến lúc đó, phỏng chừng chúng ta đều không có cơ hội phản kháng rồi. Tỉnh thành này, rất nhiều mối làm ăn thịt dê xâu ở những ngã tư phồn hoa bị chúng ta lũng đoạn, KFC, McDonald, một số khu giải trí tầm cỡ. Mà bây giờ, bọn chúng đều đã an bài người để đối kháng với chúng ta, còn khiến chúng ta không còn đường sống a?" Tên trẻ tuổi cao to, cường tráng vỗ giường mạnh một cái, vẻ mặt phẫn nộ.

"Lão đại đã trở nên già rồi. Hắn sợ mất đi những thứ đã có trong tay. Cho nên không còn dũng khí cùng can đảm trước kia." Một lão già vẫn một mực chưa nói, chậm rãi mở miệng, lão ta tự cân nhắc lời nói.

"Đùng..."

Đột nhiên!

Ngay lúc Trương Dương đang đợi nghe bọn họ nói chuyện, thì từ lầu dưới truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo đó là một tràng thanh âm kiếng bị bể cùng vô số tiếng bước chân...

Tư cảm của Trương Dương đột nhiên biến mất, nhưng trong nháy mắt tư cảm bị biến mất này, Trương Dương nghe được một câu nói của lão già: "Rốt cục cũng giết tới cửa rồi!"

Hiển nhiên, một đám người Tân Cương đang giết tới chỗ này.

Cả cái nhà trọ bắt đầu trở nên ầm ĩ. Mấy người Tân Cương vừa bắt đầu ngủ, đều ầm ầm tỉnh dậy. Đủ thứ các loại âm thanh lồng vào với nhau, cứ như là một chiến trường bình thường.

Lầu một ngoại trừ cầu thang thì đều là mặt cửa. Lầu hai mới là chỗ trọ. Cả cái nhà trọ cơ bản đều là người Tân Cương ở.

Trong vài giây, người ở dưới đã giết lên tới lầu hai rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #awefawefwef