Chương 126 - 136
Chương 126: Lửa Giận Và Đau Lòng!
Nàng không nhiều lời thêm nữa, chỉ nói: "Gia gia, ngài có thể về nhà nhìn xem. Tuy nhiên, sự tình ta ở chỗ này, ta hy vọng ngài không cần nhắc với người khác."
Phượng lão gia tử nghe lời này thì ngẩn người ra: "Ngươi không tính sẽ trở về cùng gia gia? Ngươi đang lo lắng cha ngươi sẽ không tin? Hay là không tin gia gia?"
Nàng lắc lắc đầu: "Nếu sau khi ngài nhìn thấy Phượng Thanh Ca trong Phượng gia rồi, vẫn cảm thấy ta mới là cháu gái của ngài, ta sẽ trở về cùng ngài."
Thấy vậy, phượng lão gia tử vuốt ve bộ râu trắng dài, trầm mặc nửa ngày: "Nếu đã như vậy, gia gia sẽ trở về trước và nhìn xem rốt cuộc đang xảy ra tình huống gì, ngươi yên tâm, gia gia sẽ còn đến đây."
Lúc này trên mặt lão chỉ có sự nghiêm túc, trên người cũng mang khí thế của người đứng đầu gia tộc, trong lòng lão thầm nghĩ: Nếu trong nhà thật sự có một Phượng Thanh Ca giả, như vậy, người nọ nhất định chính là người đã huỷ hoại dung nhan cháu gái của lão!
Nếu vậy, nhất định lão sẽ không thể nhẹ nhàng với người nọ!
Trong mắt loé lên ánh sáng cơ trí đầy sắc bén, nhưng khi nhìn về phía Phượng Cửu, lại lộ ra nụ cười hiền hậu: "Phượng Nha đầu, ngươi đừng sợ, chờ ở đây, gia gia về nhà xem trước, đừng lo lắng, gia gia sẽ nhanh chóng đến đón ngươi."
Nghe vậy, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nở nụ cười thật tươi và gật gật đầu: "Ân." Tuy rằng, nàng vốn cũng không nghĩ sẽ trở về nhanh như thế, bất quá, nếu sự tình đều đã cho ông biết, vậy thì cứ nhìn xem đi!
Sau khi Phượng lão gia tử giao đãi xong, lập tức rời khỏi sân, đi về hướng Phượng gia. Khi đang đi trên đường quay về Phượng phủ, gặp được Phượng Tiêu mang theo người đang đi tìm lão. Vừa nhìn thấy hắn, Phượng Tiêu đã vội vàng tiến lại với thần sắc lo lắng.
"Cha! Ngài đã đi đâu vậy? Vì sao ra ngoài cũng không mang theo người khác? Ta đã mang theo người tìm khắp các tiệm rượu phụ cận cũng không tìm thấy ngài."
Phượng lão gia tử nắm cổ tay và quét mắt liếc hắn một cái, hừ thật mạnh một tiếng, sắc mặt tối tăm, rõ ràng là đang trấn áp tức giận, nói: "Ngươi hãy căng da lên cho ta! Quay đầu lại ta sẽ thu thập ngươi!"
Phượng Tiêu kinh ngạc, cũng không biết đã chọc lão cha tức giận nơi nào, đang muốn hỏi, đã thấy lão nhanh chóng đi về phía Phượng phủ, vội vàng phân phó: "Đi, kêu mấy người kia trở về, hãy nói rằng đã tìm được lão thái gia."
"Vâng." Hộ vệ phía sau lên tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Phượng Tiêu nhanh chóng đuổi theo, đi một bên hỏi: "Cha, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy? Ai đã chọc giận ngài?"
Phượng lão gia tử không đáp lời hắn, chỉ mang một khuôn mặt tối tăm nhanh chóng đi về phía trước. Ánh mắt nặng nề, hơi thở cả người ngột ngạt có chút thấm người, khiến Phượng Tiêu đi theo bên cạnh cũng không nhịn được lo lắng và đề phòng, không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
.....Editor: Emily Ton.....
Vào Phượng phủ, Phượng lão thái gia ngồi xuống trên chủ vị, một tay đập thật mạnh trên mặt bàn một cái, giọng nói già nua mang theo mười phần tức giận gầm lên: "Đi gọi người tới cho ta!"
Phượng Tiêu theo đuôi tiến vào, vội vàng tiến lên, khó hiểu hỏi: "Cha, gọi ai tới?"
"Đương nhiên là cháu gái bảo bối của lão phu!" Lão nói mạnh mẽ và nhấn mạnh vào mấy chữ kia, ánh mắt sắc bén như đao, tựa hồ như đang cực lực khắc chế lửa giận.
"Thanh Ca?"
Phượng Tiêu ngẩn ra, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt đầy thịnh nộ của lão gia tử, cẩn thận hỏi: "Cha, ngài tìm Thanh Ca để làm gì? Chẳng lẽ là nàng ấy đã chọc giận ngài? Nhưng không thể nào như thế! Sau khi ngài xuất quan đã lập tức đi ra bên ngoài, nàng ấy đã mấy tháng rồi chưa gặp ngài, sẽ không có khả năng chọc giận ngài!"
"Bang!"
Phượng lão gia tử đập mạnh một tay ở trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn, cả người cũng nổi giận đùng đùng đứng lên, căm tức nhìn hắn: "Ta nói, gọi người tới cho ta!"
Chương 127: Ai Thật Ai Giả?
Thân thể Phượng Tiêu rung lên nặng nề bởi cơn thịnh nộ của lão cha. Trời mới biết, đã rất nhiều năm qua hắn chưa từng thấy phụ thân tức giận như vậy, lập tức cũng không dám hỏi lại, chỉ đáp lời: "Được được được, ngài đừng nóng giận, ta lập tức đi gọi người."
Trong khi nói, vội vàng đi ra bên ngoài và chỉ thị quản gia đến hậu viện gọi nữ nhi tới.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Cùng lúc đó, trong sân Phượng Thanh Ca, một người nam tử trung niên lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên ngoài phòng nàng, nói với người trong phòng một tiếng: "Chủ tử."
Trong phòng, khi Phượng Thanh Ca nghe thấy giọng nói bên ngoài thì có chút kinh ngạc, lập tức nói ngay: "Tiến vào."
Nam tử trung niên lắc mình vào phòng, thấy nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, liền tiến lên thấp giọng nói: "Đã tìm thấy Phượng lão thái gia, chỉ là bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nói muốn gặp chủ tử. Hiện tại, quản gia đang đi về hướng bên này, thuộc hạ nhìn thấy sự tình có chút không bình thường, cố ý qua đây bẩm báo."
Nghe vậy, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, trầm tư một hồi, nói: "Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước, đừng để người khác phát hiện."
"Vâng." Nam tử trung niên đáp lời, lúc này mới lắc mình rời đi.
Nàng ngồi ở trong phòng tĩnh tọa (thiền), suy nghĩ. Một lát sau, đã nghe thấy giọng nói của quản gia truyền đến từ bên ngoài.
"Tiểu thư, lão gia thỉnh ngươi đi đến đại sảnh."
Trong phòng, nàng đứng dậy mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy quản gia trong viện, đến gặp lão và hỏi: "Thành bá, đã tìm được gia gia rồi sao?"
"Đã tìm thấy lão thái gia rồi, tiểu thư không cần lo lắng." Quản gia mỉm cười, nói: "Lão thái gia và lão gia cũng đều đang chờ tiểu thư ở phía trước, tiểu thư mau đi qua đi!"
"Được." Nàng gật đầu, lúc này mới đi về viện phía trước.
Trong sảnh ngoài.
Phượng Tiêu tiếp nhận trà do thị nữ đưa đến, đặt lên tay phụ thân hắn, nói: "Cha, ngài hãy chậm rãi uống ngụm trà trước."
Phượng lão gia tử không mở miệng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn vào ngưỡng cửa, tựa hồ đang chờ Phượng Thanh Ca đi vào.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Phượng Tiêu nghi hoặc trong lòng, cũng có chút bất an, nhưng không hỏi thành lời. Dường như phụ thân cũng không muốn nói ra, hơn nữa, việc này tựa hồ có quan hệ cùng với Thanh Ca?
Đúng lúc trong lòng hắn còn đang thấp thỏm, không khí trong sảnh càng thêm chán nản, rốt cuộc nghe thấy giọng nói của quản gia truyền đến từ bên ngoài.
"Lão thái gia, lão gia, tiểu thư tới."
Nghe vậy, Phượng Tiêu đang muốn đứng dậy và đi ra ngoài nhắc nhở nàng ta một chút, ai ngờ vừa mới nhấc mông khỏi ghế, đã nghe thấy một tiếng quát chói tai cùng với âm thanh đập bàn truyền đến.
"Ngồi xuống!"
Phượng Tiêu lập tức sợ hãi tới mức hai chân run lên, trong lòng nhảy dựng và ngã ngồi trở về. Thẳng thắn và uy nghiêm ngồi đó, hắn hơi thấp thỏm nhìn lão phụ thân của mình nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ gặp phải ánh mắt đầy lửa giận uy nghiêm.
Đành phải kéo ra một nụ cười, ngượng ngùng nói: "Cha, ngài đừng nổi lên tính khí lớn như vậy, nếu không lát nữa sẽ làm Thanh Ca sợ hãi."
Đối với sự uy nghiêm của lão phụ thân, nó đã thâm nhập cốt tủy hắn, cơ hồ chỉ cần lão phụ thân quát một tiếng chói tai, hay là một cái ánh mắt, cũng có thể khiến hắn đường đường là một Đại tướng quân uy vũ cũng biến thành con rùa, à, không, là lập tức hoảng sợ.
Uy vũ khí phách của hắn chỉ là vẻ bề ngoài, đối với người trong nhà, hoàn toàn không tìm ra được một chút khí thế uy vũ.
Phượng lão gia tử không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sắc bén đầy cơ trí, dừng lại ở trên thân ảnh đang đi từ bên ngoài vào tới. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt lão hơi co lại.
Thật sự đúng là có hai cháu gái.
Dung nhan của một người đã bị hủy, dung nhan của một người khác lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lão nhíu mắt lại, tinh tế đánh giá từ đầu tới đuôi.
Đang khi cất bước đi vào, Phượng Thanh Ca lập tức cảm giác được, ánh mắt sắc bén của Phượng lão gia tử mang theo dò xét kỹ lưỡng đang dừng ở trên người nàng. Trong lòng nàng không khỏi nhấc lên, âm thầm kỳ quái: Vì sao phải nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ lão đã nhìn ra nàng có chỗ nào không giống với Phượng Thanh Ca hay sao?
Chương 128: Bớt Phượng Hoàng!
"Gia gia, cha."
Nàng gọi một tiếng, tận lực xem nhẹ không khí khiến người hít thở không thông trong sảnh, đi vào ôm lấy hai cánh tay bên người Phượng lão gia tử, nở một nụ cười rạng rỡ: "Gia gia, Phượng nha đầu nhớ ngài rất nhiều, ngài một khi bế quan chính là mấy tháng. Mấy tháng qua ta đều không được nhìn thấy gia gia!"
Thay vì vui vẻ trả lời như bình thường, Phượng lão gia tử híp đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Cặp mắt sắc bén phảng phất giống như đang muốn nhìn xuyên cái gì. Trái tim nàng run lên vì sốc.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tay nàng vốn đang ôm cánh tay của lão đột nhiên buông ra, thối lui ra sau một bước, thần sắc mang theo vài phần thấp thỏm bất an nhìn lão.
Phượng Tiêu một bên thấy thế, vội vàng tiến lên: "Cha, Thanh Ca đang gọi ngài!"
"Ta nhớ rõ trên cánh tay ngươi có một bớt phượng hoàng, hãy cởi áo khoác ngoài, lộ ra để ta nhìn xem." Ánh mắt sắc bén của Phượng lão gia tử nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lộ ra uy nghiêm, không buông tha một biểu tình dù nhỏ nhất ở trên mặt nàng.
Nghe thấy lời này, không chỉ có Phượng Thanh Ca mở to mắt kinh ngạc, ngay cả Phượng Tiêu cũng nhíu mày: "Cha, lời này của ngài là có ý gì? Vì sao đột nhiên muốn nhìn bớt của Thanh Ca? Ngươi đang hoài nghi cái gì?"
"Gia gia, ngươi đang hoài nghi ta không phải cháu gái ngài sao?" Trong mắt nàng hàm chứa nước mắt đầy ủy khuất, vẻ mặt thương tâm.
Phượng Tiêu nhìn thấy không tránh khỏi đau lòng, vội vàng an ủi: "Thanh Ca, gia gia ngươi không phải có ý kia, ngươi đừng nghĩ loạn."
Tuy nhiên, Phượng lão gia tử lại hừ mạnh một tiếng, quét mắt liếc nhìn Phượng Tiêu một cái, sau đó nhìn về phía Phượng Thanh Ca, cau mày, giọng điệu trở nên khắc nghiệt: "Cho ta xem bớt phượng hoàng."
"Cha!"
"Im miệng!" Phượng lão gia tử lạnh giọng gầm lên, ánh mắt sắc bén trừng hắn, lập tức khiến cho Phượng Tiêu không dám thoát khỏi cổ họng nửa câu.
Phượng Thanh Ca khẽ cắn môi, nước mắt đã rơi trong mắt: "Gia gia đừng nóng giận, gia gia muốn nhìn bớt phượng hoàng, ta sẽ để gia gia nhìn xem là được." Trong lúc nói, nàng nới lỏng giải thắt lưng, kéo áo khoác ngoài xuống, lộ ra bớt phượng hoàng màu đỏ trên cánh tay tuyết trắng.
"Cha, ngươi xem, phượng bớt của Thanh Ca không phải vẫn ở nơi đó hay sao?" Hắn thật sự không thể hiểu nổi lão gia tử, vì sao chỉ đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về cư nhiên muốn nhìn bớt của Thanh Ca? Chẳng lẽ là đang hoài nghi nữ nhi của hắn đã bị người đánh tráo?
Phải biết rằng, mỗi ngày hắn đều nhìn nàng đi lại ở dưới mí mắt, hành động kia, thần thái kia, còn có dung nhan kia, sao có thể là giả?
Nhìn thấy bớt phượng hoàng, Phượng lão gia tử nhăn mày lại, nói: "Lại đây."
"Cha!"
Phượng lão gia tử mặc kệ hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Thanh Ca: "Lại đây!" Lần này, giọng nói khắc nghiệt thêm vài phần, mang theo uy nghiêm không dung nếu kháng cự.
Phượng Thanh Ca khẽ cắn môi, nhìn lão một cái, sau đó chậm rãi bước về phía trước, đến trước mặt lão và hạ đôi mắt xuống.
Phượng lão gia tử liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay nhúng chút nước trà, chà xát trên bớt phượng hoàng màu đỏ kia. Nhìn lại, màu đỏ của bớt phượng hoàng vẫn còn đó, không hề bị phai màu, cũng không bị lão lau mất. Lão không khỏi nhăn mày càng sâu.
"Gia gia, ta có thể kéo áo khoác ngoài lên sao?" Nàng hỏi với giọng điệu nghẹn ngào, vẻ mặt bi thương nhìn Phượng lão gia tử.
Không đợi Phượng lão gia tử mở miệng, Phượng Tiêu vội vàng nói: "Thanh Ca, mau kéo áo khoác ngoài lên, ngươi về phòng trước đi, ta sẽ nói chuyện với gia gia ngươi."
"Ân." Nước mắt nàng rơi xuống, sau khi kéo áo lên liền chậm rãi chạy ra ngoài.
Chờ khi nhìn thấy nàng đã rời đi, Phượng Tiêu không khỏi cau mày, giọng nói vững vàng hỏi: "Cha, ngài đang làm gì vậy? Ngài đang hoài nghi cháu gái ngài sao?"
Chương 129: Đã Xảy Ra Chuyện!
Phượng lão gia tử nhìn về phía hắn, ánh mắt nặng nề, nói: "Không sai, ta đang hoài nghi nàng không phải là Phượng nha đầu của ta."
"Sao có thể! Cha, rốt cuộc ngài đi ra ngoài bên ngoài đã gặp phải cái gì? Có phải có người nói bậy gì đó với ngài hay không? Sao ngài lại nghĩ như vậy?" Phượng Tiêu cảm thấy rất khó tiếp thu rằng phụ thân thực sự hoài nghi nữ nhi của mình, điều gì đang xảy ra đây?
Nhìn Phượng Tiêu, Phượng lão gia tử lắc lắc đầu, ngay cả phụ thân mình cũng không thể phát giác ra nữ nhi thật giả, khó trách Phượng nha đầu của lão không dám trở về.
Lão đứng lên, chắp hai tay phía sau và thở ra một hơi, nói: "Có đôi khi, đôi mắt người ta sẽ bị che mờ, rất nhiều sự tình đều phải dùng trái tim để cảm thụ, nhìn nó bằng cả trái tim. Cha ngươi đã sống đến tuổi này, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm."
{Noted by Emily Ton: 有时候人的眼睛是会被蒙蔽的,很多的事情都要用心去感受,用心去看: Sometimes, a person eyes can become clouded up and there are many things that you have to use your heart to feel it, and see it with that heart.}
Lão nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Thậm chí nàng ta có một khuôn mặt giống như Phượng nha đầu, có cùng bớt phượng hoàng giống như Phượng nha đầu, cũng không nhất định đó là Phượng nha đầu. Phải biết rằng, cảm xúc của chính mình sẽ không bao giờ nói dối."
Nhìn thấy sau khi lão nói xong thì khí thế cả người đều biến đổi, quay đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài, Phượng Tiêu cả kinh, vội ngăn lão lại, hỏi: "Cha, ngài đang muốn làm gì?"
Phượng lão gia tử nhìn hắn một cái, nói: "Nàng ta không phải là Phượng nha đầu của ta, ta muốn bắt nàng lại và bóc mặt nạ giả của nàng ta!"
Phượng Tiêu nghe được lời này thì lập tức kinh ngạc một trận, ngay cả giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: "Cha, ngài mất trí rồi! Nàng ấy chính là Thanh Ca, chính là cháu gái ngài, Phượng nha đầu của ngài!" Hắn cảm thấy phụ thân hắn đã gặp phải ma chướng, bằng không sẽ không có khả năng nói ra những lời như vậy.
"Hừ! Ta nghĩ là ngươi đã điên rồi! Ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể phân biệt được, còn không biết xấu hổ là cha của Phượng nha đầu? Ngươi có biết sự đau khổ mà Phượng nha đầu phải chịu đựng hay không? Ngươi có biết hay không?!"
Nghĩ đến cháu gái bảo bối của lão đã bị hủy dung, yết hầu lão lập tức trở nên nghẹn ngào, hai mắt cũng ẩm ướt trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi có từng nghĩ tới, nếu Phượng Thanh Ca trong phủ này là giả, Phượng nha đầu chân chính hiện tại đang ở nơi đâu? Đang đau khổ thế nào? Có thể gặp bất trắc gì hay không? Ngươi không có. Thậm chí ngươi cũng không dám nghĩ đến có một khả năng như vậy phát sinh. Ngay cả khi ta nói với ngươi điều đó, ngươi cũng không tin. Ngươi nói xem, có một phụ thân như vậy, Phượng nha đầu của ta làm sao mà dám về nhà?"
"Cha, những gì ngài nói căn bản là không thể xảy ra. Ta rất rõ ràng về nữ nhi của ta, nàng ấy vẫn luôn ở ngay bên người ta, cũng không có nơi nào không thích hợp. Vì vậy, ngài nói xem, sao có thể xảy ra những điều như lời ngài đã nói? Cha, có phải ngài đã quá mệt mỏi hay không? Hay là ngài đã say rượu? Không bằng, ta đỡ ngài quay về trong viện nghỉ ngơi?"
Hắn tiến lên muốn đỡ lão, lại không ngờ lão phất ống tay áo một cái, một luồng lực đạo phất qua, mạnh mẽ đẩy hắn ra xa mấy thước bên ngoài.
"Đồ hỗn trướng! Ngươi chờ đó, chờ ta thu thập kẻ giả mạo kia, sau khi đón Phượng nha đầu trở về sẽ thu thập ngươi!"
Phượng lão gia tử tức giận mắng, đề khí nhảy lên, đi về hướng viện của Phượng Thanh Ca.
"Cha!"
Phượng Tiêu kinh hãi, sau khi kinh hô một tiếng thì vội vàng đuổi kịp, nhưng, thực lực hắn chung quy không bằng được Phượng lão gia tử, tốc độ còn xa mới bằng lão, trong thời gian nháy mắt, đã không còn thấy tăm hơi thân ảnh của lão.
Thấy vậy, hắn hô to: "Cha! Ngài đừng xằng bậy!"
Động tĩnh của hai cha con rất lớn, người trong phủ cơ hồ đều bị kinh động, bắt đầu chụm đầu thấp giọng sôi nổi nghị luận.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
"Ta dường như nghe lão thái gia nói tiểu thư là giả."
"Sao có thể! Chắc là lão thái gia lại uống say! Tiểu thư sao có thể là giả?"
"A!"
Một tiếng thét chói tai truyền đến, khiến bọn hạ nhân đang sôi nổi nghị luận cả kinh.
"Không tốt, đã xảy ra chuyện, mau đi xem!"
Chương 130: Ma Chướng!
Khi Phượng Tiêu đi vào sân nữ nhi, một màn trước mắt đã làm hắn sợ tới mức trái tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy, lão gia tử không biết từ nơi nào lấy ra một thanh trường kiếm, đôi tay nắm kiếm đang vận dụng hơi thở huyền lực và chém lung tung ở trong viện, mà nữ nhi hắn đã sợ tới mức tránh ở một bên và khóc thút thít.
"Cha! Ngài đang làm gì vậy?!"
Hắn kinh hô, vội vàng tiến lên muốn đoạt lấy thanh kiếm trong tay của lão, để ngăn cho lão đả thương đến người. Nhưng ai biết, lão gia tử cũng quay người lại, dùng sức đẩy hắn ra: "Lăn! Lão phu muốn giết nàng! Giết nàng!"
Trên mặt Phượng Tiêu tái nhợt, nhào lên lần nữa và ôm chặt sau lưng lão: "Cha! Ngài hãy thanh tỉnh đi! Đó là Thanh Ca! Là cháu gái ngài!"
"Nàng ta không phải! Nàng ta không phải! Nàng ta đã hãm hại Phượng nha đầu của ta! Nàng ta đã hãm hại Phượng nha đầu! A! Buông tay! Ta muốn giết nàng ta!"
Hai mắt Phượng lão gia tử già nua và đỏ ngầu, thần sắc điên cuồng hô to, giãy giụa cố gắng nhào lên phía trước.
Không người nào có thể nhìn thấy, trên gương mặt kinh hoảng của Phượng Thanh Ca đang tránh ở một bên và khóc thút thít, ánh mắt nhìn về phía Phượng lão gia tử lại bí mật mang theo một tia âm ngoan và hưng phấn. Sự âm ngoan và hưng phấn chợt lóe lướt qua, nhanh đến nỗi không ai có thể phát hiện được.
Nàng kinh hoảng khóc thút thít, kêu lên: "Cha, cha cứu ta, gia gia muốn giết ta, ô ô......"
Phượng Tiêu nghe tiếng khóc kinh hoảng đầy bất lực của ái nữ, lại nhìn thấy thần sắc lão phụ thân gần như điên cuồng, làm thế nào cũng không thể ngăn lại được, cuối cùng đành phải bất chấp bất kính, đánh rơi thanh đao, khiến lão choáng váng.
"Leng keng!"
Thân thể Phượng lão gia tử mềm nhũn ngã xuống, kiếm trong tay cũng rơi xuống mặt đất. Toàn bộ sân rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh khi lão hôn mê.
"Quản gia, đi mời Lâm lão đến, xem xét phụ thân một chút." Sắc mặt Phượng Tiêu ngưng trọng đỡ lão gia tử, phân phó quản gia đang đứng ngoài viện.
"Vâng vâng." Quản gia vội vàng đáp lời, sau khi đuổi hết mọi người đang xem náo nhiệt, lúc này mới nhanh chóng đi mời y giả trong phủ.
Phượng Thanh Ca lúc này mới đi tới, còn mang vẻ mặt sợ hãi: "Cha, có chuyện gì xảy ra với gia gia vậy?"
"Ngươi có bị thương không?" Hắn nhìn về phía nàng ta, thấy khuôn mặt nàng ta phủ đầy nước mắt, an ủi: "Đừng sợ, có cha ở đây thì không ai có thể đả thương ngươi, ngươi về phòng trước đi, cha đưa gia gia ngươi quay lại sân." Trong khi nói, đỡ lão gia tử đang hôn mê đi ra ngoài.
"Cha, ta cũng muốn đi theo!" Nàng bước nhỏ đuổi kịp, nói: "Ta cảm thấy không yên tâm về gia gia."
"Được rồi!" Phượng Tiêu gật đầu, cũng để mặc nàng đi theo.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Không lâu sau khi đặt lão gia tử tới trên giường, quản gia đã dẫn tới một lão giả.
"Lão gia." Lão giả hành lễ với Phượng Tiêu.
"Lão Lâm, ngươi mau tới đây nhìn xem phụ thân ta, xem lão có chỗ nào không khoẻ." Phượng Tiêu vội vàng nói, ý bảo hắn tiến lên.
"Vâng." Lâm lão đáp lời, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Phượng Thanh Ca đang đứng ở nơi mép giường, lúc này mới đi lên phía trước, đi đến bên mép giường và kiểm tra Phượng lão gia tử. Một lát sau, hắn thu hồi tay lại, hỏi: "Lão gia, không biết sau khi lão thái gia trở về, có nơi nào không thích hợp hay không?"
Trong mắt Phượng Tiêu tràn đầy lo lắng, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Sau khi phụ thân ta xuất quan đã chạy ra bên ngoài, ta cho rằng hắn lại đi ra ngoài tìm tiệm rượu. Không nghĩ tới ở trên đường cái thì gặp được hắn. Lúc ấy cũng nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn luôn không tốt, sau khi trở về thì tính tình càng thêm quá độ. Còn nói rằng Thanh Ca không phải là cháu gái hắn, sau đó đi về phía viện của Thanh Ca. Lúc ta chạy tới thì nhìn thấy hắn đang cầm kiếm chém lung tung, khiến ta sợ tới mức trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực."
Giọng nói của hắn chợt dừng lại một lúc, hơi trầm tư: "Hơn nữa, lúc ấy ta nhìn thấy biểu tình của hắn có chút không thích hợp."
Chương 131: Thần Kinh Rối Loạn!
Lão Lâm gật gật đầu, nói: "Vậy đúng rồi, lão thái gia hẳn là trong khi tu luyện đã xảy ra vấn đề gì đó, khiến cho tinh thần có chút rối loạn."
"Cái gì?"
Phượng Tiêu kinh hô ra tiếng: "Ngươi nói là lão thái gia trong lúc tu luyện đã xảy ra vấn đề gì đó, khiến cho tinh thần có chút rối loạn? Sao có thể! Nếu như xảy ra vấn đề trong quá trình tu luyện, phỏng chừng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng ta đã từng thăm dò lão, huyền khí trong thân thể lão hết thảy đều bình thường, không có khả năng sẽ xuất hiện loại chuyện như ngươi nói, có phải ngươi đã khám sai rồi hay không?"
Nghe được lời này, lão giả nhíu mày: "Nếu như lão gia không tin, có thể mời người khác tới chuẩn trị cho lão thái gia, nhưng ta chỉ muốn nói, bất luận là thỉnh ai tới cũng đều giống nhau. Hơn nữa, trước mắt tốt nhất là nên nhốt lão thái gia lại, nếu không chờ đến khi lão tỉnh lại, còn không biết có thể lại giống như lúc trước hay không. Hiện tại, lão thái gia rất nguy hiểm, lão sẽ không biết mình đang làm gì."
"Ngươi, ngươi đang nói, nếu gia gia tỉnh lại, rất có khả năng sẽ lại lấy kiếm muốn giết chết ta?" Giọng nói của Phượng Thanh Ca khẽ run lên hỏi, sắc mặt tái nhợt.
Lão Lâm gật gật đầu: "Ân, rất có khả năng đó."
Nghe được lời này, sắc mặt Phượng Tiêu cũng ngưng tụ lại. Hắn nhìn nhìn nữ nhi đang cố gắng áp chế kinh hoảng, lại nhìn nhìn lão phụ đang hôn mê trên giường, không khỏi thở dài: "Trước hết mời thêm vài vị y giả qua đây kiểm tra thật kỹ rồi hẵng nói. Thanh Ca, ngươi trở về viện trước đi, nơi này đã có cha giải quyết."
"Ân."
Nàng hạ liễn đôi mắt và gật gật đầu, trong lòng cũng đã lường trước, rằng hắn sẽ không dễ dàng lập tức đem nhốt lão gia tử lại. Rốt cuộc, tình cảm phụ tử giữa hắn và lão gia tử từ trước đến nay đều luôn rất tốt, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhốt lão gia tử lại bởi vì kết luận của một vị y giả nói rằng tinh thần của lão gia tử đã bị rối loạn.
Tuy nhiên, ngay cả khi hắn mời ai tới cũng đều giống nhau, nàng sẽ khiến hắn tin tưởng, lão gia tử đã bị điên rồi.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên kia, Phượng Cửu đang dùng một tay nâng má ngồi ở trong viện, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, ngay cả khi Lãnh Sương đã quay trở lại, nàng cũng không phát hiện ra.
"Chủ tử?"
"Ân?" Nàng phục hồi lại tinh thần, nhưng thấy nàng ta đang đứng bên người, liền hỏi: "Các ngươi đã trở lại? Có chọn được người không?"
"Có, thiếu gia mua năm người trở về, đang muốn thỉnh chủ tử đi qua sân viện phía trước."
"Ân." Nàng đặt tấm khăn che mặt lên, chậm rãi đi vào sân viện phía trước.
Quan Tập Lẫm nhìn thấy nàng thì vội vàng đi lên đón: "Tiểu Cửu, ngươi tới rồi, ngươi nhìn xem, ta mua năm người trở về, trong đó có một người là đầu bếp nữ." Chưa xong, lại nói với mấy người kia: "Các ngươi hãy ngẩng đầu lên để muội muội ta nhìn xem."
"Vâng."
Mấy người đáp lời, lúc này mới mang theo thấp thỏm ngẩng đầu nhìn lên. Khi nhìn thấy rõ ràng thần thái của người nữ tử đang đứng trước mặt, trong mắt mấy người liền bị mê hoặc, nhưng lại không dám làm càn đánh giá nàng quá mức, mà chỉ nhìn thoáng qua sau đó vội vàng rũ thấp mắt hèn.
Ánh mắt Phượng Cửu xẹt qua mấy người, sau khi đánh giá một phen, hỏi: "Tên của các ngươi là gì?"
"Thỉnh tiểu thư ban danh cho bọn nô tỳ." Đầu bếp nữ lớn tuổi mở miệng nói. Bởi vì các nàng đã bán mình, về sau chính là người nhà này, tất nhiên sẽ không còn có thể dùng tên trước kia.
"Vậy hãy bắt đầu bằng từ Thanh, bốn chữ Bình An Như Ý, mỗi người các ngươi hãy chọn một, đối với nữ đầu bếp, hãy gọi là Thanh nương đi!"
"Tạ tiểu thư ban danh." Mấy người quỳ gối hành lễ.
Nàng gật gật đầu, nói với Quan Tập Lẫm một bên: "Ca, hãy để Lãnh Sương an bài chỗ ở cho các nàng, nói qua quy củ một chút. Hôm nay ta ra ngoài một ngày nên có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước."
"Được, vậy ngươi đi thôi!" Hắn gật đầu, sau khi nhìn nàng rời đi, mới giao đãi Lãnh Sương dàn xếp cho các nàng, sau đó cũng rời đi.
"Đi theo ta!" Lãnh Sương nói, mang theo các nàng đi về hướng trong viện.
Chương 132: Mục Tiêu Ban Đầu!
Hai ba ngày trôi qua, Phượng lão gia tử vẫn chưa trở lại. Ban đầu Phượng Cửu cảm thấy có lẽ sau khi ông ấy nhìn thấy Phượng Thanh Ca trong Phượng phủ sẽ nghĩ nàng là người giả. Nhưng, hai ngày này càng nghĩ càng thấy không đúng.
Từ giọng điệu và thần thái của Phượng lão gia tử lúc đó, ngay cả khi cho rằng nàng là giả, cũng nhất định sẽ quay trở lại tìm nàng. Tuy nhiên, nàng đã đợi hai ba ngày, cũng không thấy ông ấy quay lại, điều này thật là kỳ quái.
Vì thế, nàng ra khỏi phòng, phân phó với Lãnh Sương đang khoanh chân tu luyện trong viện: "Lãnh Sương, ngươi đi hỏi thăm một chút, trong hai ngày qua Phượng phủ có xảy ra chuyện gì hay không."
"Vâng." Lãnh Sương tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đứng dậy rời đi.
Nàng đi vào trong viện và ngồi xuống, chậm rãi chờ đợi Lãnh Sương trở về với kết quả hỏi thăm. Việc này nếu không xử lý tốt, nàng sẽ không thể tĩnh tâm tu luyện. Vốn dĩ nàng cũng không tính toán sẽ trở lại Phượng gia nhanh như vậy, chỉ là, tình huống trước mắt......
"Tiểu Cửu, Thanh nương ngao chè, ta bưng một chén qua đây cho ngươi, ngươi nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm." Quan Tập Lẫm cười đi đến, trong tay còn bưng một chén chè trên khay.
"Cảm ơn ca." Nàng nở nụ cười tươi rói, đứng dậy tiếp nhận.
Quan Tập Lẫm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, nói: "Tiểu Cửu, ta qua đây còn muốn nói một chuyện với ngươi."
"Ân? Chuyện gì?" Nàng vừa uống chè, vừa hỏi.
Hắn do dự một chút, lúc này mới nói: "Ta muốn đánh quyền trong chợ đen."
Nghe vậy, nàng nhăn mày lại: "Ngươi muốn dùng nó để kiếm tiền? Loại này căn bản không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa, nếu như gặp phải đối thủ mạnh hơn ngươi và tàn nhẫn xuống tay với ngươi, ngươi thậm chí sẽ không có cơ hội để nhận thua."
"Ta chỉ cảm thấy, ở địa phương như vậy ngoài việc có thể kiếm một số tiền, còn có thể tăng cường sức chiến đấu của ta. Hiện tại với ta mà nói, chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến nhất, cho nên ta mới nghĩ tích lũy kinh nghiệm trước, sau đó sẽ tham gia tranh cử vào cuộc tuyển chọn ba năm một lần của Diệu Nhật Quốc, trở thành một trong 10 người đứng đầu trên Tinh bảng, như vậy mới có cơ hội tiến vào học viện Tinh Vân để luyện tập và tu luyện."
"Học viện Tinh Vân?"
Nàng tìm tòi ở trong đầu xong, nói: "Là học viện tu luyện được xếp hạng như một học viện bảy sao (thất tinh)? Ta nhớ rõ nơi đó chọn lựa rất nghiêm khắc, hơn nữa là ba năm mới tuyển một lần. Đối với một tiểu quốc đẳng cấp 9 thế này, dường như nhiều năm qua cũng không có một người có thể vào được học viện Tinh Vân!"
"Ân, học viện Tinh Vân tuyển nhận học viên thực sự nghiêm khắc, hơn nữa nằm ở Thanh Đằng quốc thuộc hàng trung đẳng, đẳng cấp 6. Chỉ có trở thành 10 người mạnh nhất Diệu Nhật Quốc mới có cơ hội tới đó thử một lần. Tuy biết rằng rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử xem, hơn nữa, cũng chỉ có rời khỏi Diệu Nhật Quốc, tương lai ta mới có thể tìm được phụ thân ta."
Nghe vậy, nàng gật gật đầu hiểu ý. Hắn đúng thật là nói không sai, muốn từ một tiểu quốc đẳng cấp 9 đi tới những quốc gia có đẳng cấp cao hơn, chỉ có những người được thừa nhận có thực lực mới có thể tiến vào. Nếu không, ngay cả là vương tử của một quốc gia, tới nơi đó rồi cũng chỉ có thể bị cự tuyệt ở ngay bên ngoài cửa thành.
Ví dụ như Mộ Dung Dật Hiên, hắn chính là Vương gia của Diệu Nhật Quốc, cũng là thiên chi kiêu tử, vốn dĩ là có cơ hội để tiến vào học viện Tinh Vân để tu luyện. Tuy nhiên, ba năm trước đây ra đã xảy ra điều ngoài ý muốn, khiến hắn lỡ mất cơ hội, bỏ qua học viện Tinh Vân. Nếu muốn vào lại Tinh Vân, cũng chỉ có thể chờ đến tranh cử ba năm một lần.
"Nếu ngươi đã định ra mục tiêu, vậy hãy đi làm đi! Bất quá nhất định phải nhớ kỹ, khi so chiêu với người khác nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải đối thủ quá cường đại thì phải nhận thua đúng lúc. Phải biết rằng, thua một hồi cạnh so cũng không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng nếu như mất mệnh, đó mới là điều mà hối hận cũng không còn kịp."
"Ân, ta biết."
Hắn mở miệng cười toe toét, sau đó thì nhìn thấy Lãnh Sương đi đến.
Chương 133: Nói Thẳng Thân Phận Nàng!
"Chủ tử."
Lãnh Sương gọi một tiếng, lại gật đầu với Quan Tập Lẫm: "Thiếu gia."
"Như thế nào?" Phượng Cửu nhìn về phía nàng, hỏi.
"Hai ngày nay, Phượng gia xác thật đã xảy ra chút chuyện, Phượng lão thái gia đã bị nhốt lại."
"Nhốt lại?" Nàng nhăn mày, giọng nói bất giác cao lên.
"Vâng, bởi vì đó là sự tình bên trong Phượng phủ, ít người bên ngoài có thể biết đến. Chỉ biết rằng, hai ngày nay Phượng tướng quân mời không ít danh y vào phủ. Tất cả đều chẩn bệnh rằng Phượng lão thái gia bị chứng điên cuồng, nói lão có thể sẽ công kích gây nguy hiểm tới người khác, cho nên đã bị nhốt lại."
Sau khi nghe được lời này, khuôn mặt Phượng Cửu trầm xuống, nửa ngày cũng không mở miệng, điều này khiến cho Quan Tập Lẫm một bên cảm thấy rất kỳ quái. Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Sương một cái, lại liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi hỏi thăm sự tình Phượng gia để làm gì?"
Nghe vậy, nàng nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn đầy tò mò, ngay cả Lãnh Sương cũng đang nhìn xem nàng. Nàng do dự một chút, lúc này mới nói: "Có lẽ cũng nên nói cho các ngươi biết về việc này."
Trái tim hai người nhảy lên một chút, ánh mắt gắt gao dừng ở trên người nàng. Bọn họ vẫn luôn biết trên người nàng có bí mật, chỉ là nàng không muốn nói, bọn họ cũng không muốn hỏi.
"Ta còn có một thân phận, đó chính là nữ nhi của Phượng Tiêu, Phượng Thanh Ca."
"Cái gì!"
Nghe những lời nàng vừa nói ra, bọn họ giống như đã bị một trận sấm sét đánh tới, nhấc lên những đợt sóng dữ dội trong trái tim hai người.
"Ngươi là Phượng Thanh Ca? Vậy, Phượng Thanh Ca mà chúng ta gặp ngày đó thì sao? Nàng ta là ai?" Quan Tập Lẫm kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhưng, hắn nghĩ Tiểu Cửu không có khả năng sẽ lừa gạt hắn. Hơn nữa, lại nghĩ đến ngày đó, hắn luôn cảm thấy Phượng Thanh Ca kia có chút tương tự với Tiểu Cửu. Hiện tại lại nghe nàng nói như vậy, chỉ cảm thấy không thể nào tin được.
Ngay cả Lãnh Sương luôn luôn lạnh nhạt, lúc này cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Nếu như chủ tử là Phượng Thanh Ca, thật ra có thể giải thích lý do vì sao nàng lại quan tâm đến sự tình Phượng gia. Nhưng, nếu như chủ tử mới là tiểu thư Phượng Thanh Ca của Phượng phủ, như vậy, Phượng Thanh Ca giả kia có phải là kẻ đã huỷ hoại dung nhan chủ tử?
"Nàng ta gọi là Tô Nhược Vân, khi ta còn nhỏ đã nhặt được nàng ta lúc ấy mới vài tuổi từ bên lề đường. Ta vẫn luôn để nàng ta đi theo bên người, chỉ là, lòng người khó dò, nàng ta đã thay thế được thân phận của ta, vẽ hoa hoa trên mặt ta, sau đó sai người đem bán ta vào thanh lâu, còn sợ ta không chết nên đã đầu độc ta."
Giọng nói của nàng rất rõ ràng và nhẹ nhàng, phảng phất giống như đang nói chuyện của người khác. Tuy nhiên, Quan Tập Lẫm và Lãnh Sương nghe xong, nắm chặt nắm tay, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, hận không thể ngay lập tức làm thịt nữ nhân độc ác gọi là Tô Nhược Vân kia!
Phượng Cửu nhấm nháp một ngụm súp đã lạnh, nở một nụ cười, nói: "Tuy nhiên, nàng ta ngàn tính vạn tính, cũng sẽ không tính đến ta vẫn còn sống, càng sẽ không thể tính đến, ta đã quay trở lại."
"Tiểu Cửu, ngươi không quay về Phượng gia, có phải là sợ khuôn mặt ngươi đã bị huỷ hoại, phụ thân và gia gia ngươi sẽ không nhận ra ngươi hay không?" Quan Tập Lẫm đau lòng nhìn nàng, trái tim như xoắn lại thành quả bóng.
Lúc trước lần đầu gặp nhau trong rừng Cửu Phục Lâm, một mình nàng đối kháng với cả bầy sói, sự tàn nhẫn và tuyệt sát kia, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Hắn vẫn luôn nghĩ không ra, rốt cuộc là loại gia tộc như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra nữ nhi giống như nàng, nhưng giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch.
Không phải là nàng muốn trưởng thành, mà là bị buộc phải trưởng thành. Nếu nàng không tàn nhẫn, nàng sẽ không thể sống sót.
"Mặc dù khuôn mặt đã bị huỷ, nhưng, mấy ngày trước ở trên đường cái ta đã gặp được gia gia ta, ông ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta." Nghĩ đến Phượng lão gia tử kia thích rượu như mạng, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Nụ cười chợt tắt, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, hiện tại ông ấy đã bị nhốt lại, không biết tình huống như thế nào?
Chương 134: Đêm Thăm Phượng Phủ!
"Liệu có thể nói rằng, tin đồn về Phượng lão thái gia bị chứng điên cuồng, là do Tô Nhược Vân đang giở trò quỷ?"
Quan Tập Lẫm hơi mở to mắt, chỉ cảm thấy nữ nhân kia thật là đáng sợ. Đã đoạt đi thân phận của Tiểu Cửu, nhưng không đối xử với thân nhân của nàng giống như thân nhân nàng ta, còn thiết kế hãm hại bọn họ. Nữ nhân như vậy, xứng đáng được nhận thiên đao vạn quả!
Nàng hơi trầm tư, gật gật đầu: "Gia gia không có khả năng sẽ đột nhiên bị như vậy sau khi trở về, ta nghĩ nhất định là do nàng ta đã giở trò quỷ, chờ tới buổi tối ta đi qua đó nhìn kỹ rồi sau hẵng nói."
"Ngươi muốn lẻn vào Phượng phủ? Tuy nhiên, địa phương như Phượng phủ, bảo hộ nhất định là rất nghiêm, chỉ sợ muốn đi vào là điều không dễ." Hắn có chút lo lắng nói, lại tiếp tục: "Hơn nữa, nếu như bị bắt được, ngươi lại bị xem như là thích khách giết người thì phải làm sao?"
"Không cần phải lo lắng về điều đó, với thực lực hiện tại của ta, lẻn vào Phượng phủ không thành vấn đề." Trong lời nói của nàng mang theo tự tin, ánh mắt dừng trên người hắn, nói: "Việc này ta có thể tự mình xử lý, ngươi không cần lo lắng, hết thảy chờ tới buổi tối sau khi ta ghé thăm Phượng phủ rồi lại nói tiếp."
"Ân, vậy ngươi nhất định phải cẩn thận một chút." Quan Tập Lẫm không yên tâm giao đãi.
"Chủ tử, cần ta đi theo cùng không? Hoặc là tiếp ứng bên ngoài?" Lãnh Sương mở miệng hỏi.
"Không cần."
Nàng đứng lên, nói với hai người: "Các ngươi cứ ở nhà chờ xem! Ta về phòng tu luyện trước, cơm chiều không cần gọi ta." Sau khi giao đãi xong, khi xoay người để trở về phòng, nàng bỗng dưng dừng bước chân lại, nhìn về phía Lãnh Sương.
"Ca ta, hắn muốn đến đấu trường chợ đen, đợi lát nữa ngươi hãy qua đó giao đãi một chút, để bọn họ chiếu cố hắn nhiều một chút."
"Vâng." Lãnh Sương đáp lời, sau khi nhìn thấy nàng đã vào phòng, lúc này mới nhìn về phía Quan Tập Lẫm một bên: "Thiếu gia, ngươi muốn đi đấu võ trường?"
"Không sai, ta muốn đến đó để thử thân thủ của mình."
Trong giọng nói của hắn tràn ngập hy vọng, ánh mắt lấp lánh với sự phấn khích, nói: "Hơn nữa ta muốn tiến vào học viện Tinh Vân, cho nên trong cuộc cạnh tranh ba năm một lần, ta cần phải đạt được vị trí 10 người đứng đầu trong danh ngạch của Diệu Nhật Quốc."
"Học viện Tinh Vân chỉ chiêu mộ học viên ba năm một lần, bây giờ vẫn còn một năm để chuẩn bị." Lãnh Sương nói, quay lại nhìn hắn, tiếp tục: "Nhưng, nơi đó thực sự rất nghiêm khắc, là nơi tập trung tất cả các tinh anh từ khắp mọi nơi. Trong vòng một năm, ngươi có nắm chắc có thể tiến vào học viện Tinh Vân không?"
"Ta nhất định sẽ vào được!" Trong lời nói của hắn mang theo kiên định, ánh mắt hoàn toàn tràn đầy tự tin.
Trở lại trong phòng, Phượng Cửu tiến vào không gian tu luyện. Ở trong không gian, hơi thở huyền lực nhanh chóng chuyển động toàn thân nàng, càng lúc càng hùng hậu. Sau khi nàng tu luyện huyền lực, lại luyện tập võ kỹ, cho đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, nàng mới bước ra khỏi không gian.
Nàng thay một bộ hắc y và bịt kín mặt, mũi chân khẽ nhón, lướt về hướng Phượng phủ......
.......Edit & Dịch: Emily Ton......
Mà lúc này, trong đại sảnh Phượng phủ, ngọn đèn dầu sáng như ban ngày.
Lặng yên lẻn vào Phượng phủ, Phượng Cửu đi trên nóc nhà đến đại sảnh, thân mình nửa nằm nửa bò vạch trần mái ngói, xuyên qua khe hở nhìn xuống.
Chỉ thấy, trên chủ vị, Phượng Tiêu sau khi ngồi nghe Mộ Dung Dật Hiên đang đứng phía dưới bên trái nói về lý do hắn đến. Sắc mặt Phượng Tiêu xanh mét, tức giận đập một chưởng ở trên bàn, lớn tiếng rống giận: "Ngươi nói lại một lần nữa cho ta!"
Trên dung nhan tuấn mỹ của Mộ Dung Dật Hiên mang theo cảm giác áy náy và xin lỗi, hắn đứng lên, trịnh trọng nói: "Tiêu thúc, ta biết ngài rất khó tiếp thu, nhưng, sau khi ta đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định, chuyện này ta cũng đã nói qua với Thanh Ca."
Hắn nhìn Phượng Tiêu nổi cơn thịnh nộ, áy náy nói: "Cho nên ta hy vọng, Phượng gia sẽ là người mở lời, đưa ra chuyện từ hôn. Bằng cách này, ít nhất sẽ giảm bớt thương tổn đối với Thanh Ca đến mức thấp nhất có thể."
Chương 135: Đau Lòng Phượng Lão Gia Tử!
"Giảm bớt thương tổn đối với nàng? Ngươi có biết rằng, ngươi đưa ra lời từ hôn cũng đã khiến nàng thương tổn rồi hay không?"
Phượng Tiêu căm tức nhìn hắn, đứng lên chỉ trích: "Hai người các ngươi lớn lên như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lưỡng tình tương duyệt. Ta vốn cho rằng năm nay các ngươi sẽ thành thân, nhưng hiện tại ngươi cư nhiên nói muốn từ hôn, ngươi nói, ngươi không làm Thanh Ca thất vọng sao?"
Trên nóc nhà, Phượng Cửu nhìn về phía Phượng Tiêu đang tức giận, đây là phụ thân nàng, một phụ thân yêu thương nữ nhi như mạng. Nhưng, cũng vì cưng chiều quá độ, hắn mới không hề hoài nghi nữ nhi mình có biến hoá gì. Theo hắn, bất luận nữ nhi như thế nào, làm cái gì, đều là tốt nhất.
Đối với hắn, nàng thật sự không biết có cảm giác gì. Thất vọng sao? Cũng không phải. Rốt cuộc, hắn cũng không biết nàng đã bị người đánh tráo, không phải sao? Bất luận là nhìn từ phương diện nào, hắn đều là một phụ thân tốt, một phụ thân yêu thương nữ nhi của mình.
Nhìn hắn thật sâu một lát, nàng dời tầm mắt, đem ánh mắt dừng ở trên người Mộ Dung Dật Hiên. Nàng không hề nghĩ tới hắn ta cư nhiên sẽ đến từ hôn, bất quá, những gì trước mắt cũng không có quan hệ với nàng, nàng trước hết cần phải tìm xem gia gia nàng đang bị nhốt tại nơi nào.
Cẩn thận đặt lại mái ngói về chỗ cũ, nàng đề khí nhảy lên, yên lặng rời đi, hướng về phía hậu viện......
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Dựa vào ký ức trong đầu, nàng có cảm giác Phượng phủ rất quen thuộc như lúc ban đầu, nhẹ nhàng dễ dàng đi vào sân gia gia nàng. Theo nàng, ngay cả khi Phượng lão gia tử bị chứng điên cuồng và đã bị nhốt lại, cũng chỉ có thể nhốt tại trong sân của lão. Rốt cuộc, với lão cha hiếu thuận đối với gia gia nàng, sẽ không có khả năng khắt khe với lão.
"Thả ta ra! Thả ta ra! Lão phu muốn giết ngươi! Ngươi là nữ nhân ác độc! Nữ nhân ác độc!"
Còn chưa tới gần, đã nghe tiếng rống của lão gia tử truyền đến từ trong phòng. Không lâu sau đó, Tô Nhược Vân một thân váy áo màu xanh nhạt bước ra khỏi phòng, đồng thời khi đóng cửa phòng lại, còn giả mù sa mưa nói với hai gã Phượng Vệ đang thủ vệ: "Thân thể gia gia không tốt, các ngươi nhất định phải chăm sóc cẩn thận."
"Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ chăm sóc tốt cho lão thái gia." Hai gã Phượng Vệ nói giọng vững vàng.
"Ân, ngày mai ta lại qua đây." Nàng ta gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nện bước rời đi.
Nhìn thấy nàng ta rời đi, hai gã Phượng Vệ nhìn thấy xung quanh không còn ai nữa, lúc này mới nói: "Ngươi nói vì sao lão thái gia lại mắng tiểu thư? Còn nói nàng ta là kẻ giả mạo?"
"Không phải là đã thỉnh không ít danh y, kết quả chuẩn bệnh cuối cùng đều giống nhau sao? Tất cả đều nói lão thái gia bị chứng điên cuồng, ngươi nói xem, nếu không phải như vậy, vì sao đang êm đẹp lại đi lấy kiếm muốn giết tiểu thư?"
Tên Phượng Vệ kia gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Nhưng thật sự là rất kỳ quái! Lão thái gia rõ ràng trước đó vẫn rất tốt, vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Ta luôn cảm giác có chút kỳ quái, chỉ là không thể nói được kỳ quái nơi nào."
"Vậy đừng lo nhiều như vậy, bảo vệ tốt lão thái gia và đừng để xảy ra chuyện là được!"
Giọng nói của Phượng Vệ vừa mới rơi xuống, hai người kêu lên một tiếng, thân thể đã ngã xuống mặt đất ngất đi.
Phượng Cửu một thân hắc y nhảy vào trong viện, sau khi nhìn thoáng qua xung quanh, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Tuy nhiên, khi nàng nhìn đến lão thái gia bên trong, hốc mắt không tránh khỏi ửng đỏ, bước nhanh chạy qua, nghẹn ngào gọi: "Gia gia!"
Lão thái gia đúng là bị nhốt ở trong phòng, nhưng, khiến nàng không nghĩ tới chính là, ông đã bị khoá ở trên giường, tóc tai hỗn loạn. Tay chân đều bị Huyền Thiết Liên (玄铁链: xích sắt màu đen) khoá lại. Đôi mắt đỏ ngầu không bình thường, dưới mí mắt có những vệt thâm tím. Chỉ qua mấy ngày không gặp, cả người đã gầy yếu rất nhiều.
Chương 136: Bị Phát Hiện!
"Giết ngươi! Giết ngươi! A! Thả ta ra! Thả ta ra!"
Phượng lão thái gia hoàn toàn mất đi tâm trí và điên cuồng gào thét, cả người bắt đầu khởi động huyền lực, khiến người khác không dám tới quá gần bên người.
"Gia gia, là ta, là ta! Ta là Phượng nha đầu."
Nhìn lão nhân vì nàng mà phải chịu tội như vậy, nước mắt nàng bắt đầu tự do chảy xuống, trái tim đau đớn như bị kim đâm nhiều nhát. Tại thời điểm này, nàng thật sự muốn treo Tô Nhược Vân kia lên rồi cắt thịt lấy máu! Để xoa dịu hận ý trong lòng nàng.
"Giết ngươi! A!"
Thấy lão đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, nàng chỉ có thể chịu đựng nỗi đau sắc bén trong lòng, lấy ngân châm ra và rót hơi thở huyền lực vào, sau đó bắn về phía lão.
"Giết......"
Giọng nói của Phượng lão thái gia yếu đi, cả người cũng theo đó hôn mê, hơi thở huyền lực trên người cũng tiêu tán theo.
Nàng bước nhanh đi lên phía trước, đi vào mép giường và thăm dò mạch của lão, sau khi thăm dò, trái tim hơi trầm xuống. Nàng lấy ra từ trong không gian một chiếc dây sắt và nhanh chóng cởi bỏ hết khoá trên chân tay lão. Sau đó điểm vào huyệt hôn mê của lão, đưa lão vào trong không gian, lúc này mới nhanh chóng rời đi. Nhưng không nghĩ rằng, vừa ra tới cửa phòng, lập tức gặp phải quản gia đang đi vào trong viện.
"Người nào!"
Quản gia lớn tiếng quát, nhìn thấy hai gã Phượng Vệ không biết sống chết ngã trên mặt đất, hắc y nhân lại vào phòng lão thái gia, tâm cả kinh, lập tức lớn tiếng kêu: "Người tới! Người tới mau! Có thích khách!"
Đồng thời khi giọng nói rơi xuống, nện một bước, cả người nhào lên phía trước, muốn bắt lấy hắc y nhân.
Đáng chết!
Phượng Cửu thầm nguyền rủa trong lòng một tiếng, không nghĩ tới lúc này sẽ có người qua đây, lúc này nhìn thấy quản gia lao đến, lập tức đề khí nhảy lên, một chân đạp lên trên vai quản gia mượn chút lực rồi nhảy lên nóc nhà lao đi. Lúc chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi Phượng phủ, không nghĩ tới tiếng kinh hô của quản gia tiếng đã kinh động mọi người trong phủ, đặc biệt là Phượng Tiêu và Mộ Dung Dật Hiên đang ở trong sảnh phía trước.
"Tiểu tặc trốn chỗ nào!"
Một giọng nói trầm thấp ẩn chứa huyền lực hùng hậu giống như hổ gầm truyền đến, hơi thở huyền lực cường đại chấn cho dòng không khí chung quanh hơi chấn động.
Phượng Cửu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy lão cha nàng đề khí đang bay vút đến, bắn ra hổ quyền mang theo ám kình cường đại, nắm tay quyền lực xẹt qua không khí mang theo tiếng gầm trong gió, phát ra một tiếng hưu.
Nàng tất nhiên không có khả năng động thủ với hắn, không nói đến không đánh thắng được, nhưng nếu không cẩn thận mà đả thương hắn cũng không tốt!
Lập tức nhảy lên, nàng chuyển thân mình qua một bên, nhanh chóng tránh khỏi công kích dữ dội. Thay vì đối mặt giao thủ với hắn, nàng lựa chọn nhanh chóng thối lui, sau đó đề khí nhảy về hướng bên ngoài phủ mà đi.
"Bắt lấy tiểu tặc kia!"
Phượng Tiêu hét lớn. Khi nhìn thấy Mộ Dung Dật Hiên đã xuất hiện trước mặt ngăn cản hắc y nhân, hắn vội vàng xoay người đi về phía trong phòng, khi nhìn thấy thân ảnh phụ thân đã không còn trong phòng, trái tim chìm xuống: "Lão thái gia đâu?"
Quản gia vội vàng đuổi kịp, cũng thấy trong phòng không có người, không khỏi cả kinh, vội nói: "Vừa rồi lão nô tiến vào viện chỉ nhìn thấy hắc y nhân kia đi ra từ trong phòng lão thái gia, không phát hiện thấy lão thái gia."
"Tìm! Lập tức tìm cho ta!"
Hắn lớn tiếng quát, ánh mắt nhìn về phía trên nóc nhà nơi hai người còn đang giao thủ: "Nhất định phải bắt được tiểu tặc kia!"
Đối với lão cha, nàng không thể động tay, đối với Mộ Dung Dật Hiên nàng sẽ không khách khí. Huống chi, Mộ Dung Dật Hiên được xưng là đệ nhất thiên tài Diệu Nhật Quốc, nàng sớm đã muốn đánh giá hắn một chút. Bởi vậy, nàng ra tay chiêu chiêu đều tàn nhẫn, từng bước đều là sát khí.
"Hưu! Bang bang!"
Nhìn thấy thân thủ của hắc y nhân không hề thua kém chút nào so với Mộ Dung Dật Hiên, Phượng Tiêu âm thầm khiếp sợ.
Trong Vân Nguyệt thành, khi nào thì nổi lên một cao thủ như vậy? Phải biết rằng, thực lực tu vi của Mộ Dung Dật Hiên cũng không phải người thường có thể đối phó được. Có thể vừa rồi không nhìn thấy kỹ, hiện giờ nhìn kỹ, vì sao cảm thấy thân ảnh màu đen ở kia có vài phần quen thuộc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro