Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 03: Đến đòi nợ

Đông Sinh cũng không có cản nàng, trước kia lúc Điền thị không ở nhà thì muội muội cũng nấu cơm, nhưng nàng nấu ăn không ngon.

Hắn đem mấy cây trúc thả trong sân, đợi lát nữa mang dao ra gọt một chút mới có thể dùng được.

Mạch Nha hái xong hương thung quay lại trong sân, nói : "Ca, ngươi chặt thêm nhiều cây trúc một chút."

"Ừm, chiều ta lại đi chặt thêm." Đông Sinh đáp.

"Vậy lại làm thêm một cái lưới bắt tôm nhé, đợi khi nào chạng vạng tối, chúng ta đi bắt tôm được không?"

Đông Sinh ngẩng đầu thấy nàng cười mặt mày cong cong, tâm tình cũng tốt theo, hắn dùng sức gật đầu: "Được thôi, ca bây giờ liền làm cho ngươi một cái lưới bắt tôm." Đông Sinh là thiếu niên trong sáng, sau khi Điền cha mất sớm, hắn từ lúc còn nhỏ liền biết cách làm nông, mấy món đồ chơi nho nhỏ này không làm khó được hắn.

Mạch Nha đem lá măng tây cắt nát rồi trộn với trấu bỏ vào bồn chứa mang cho ngỗng ăn. Nhìn mấy con ngỗng con màu vàng nhạt chen chúc nhau đồ ăn mà buồn cười. Cho ngỗng ăn xong nàng lại gọt vỏ măng tây, dùng nước sôi trụng qua hương thung, giữa trưa đem hai thứ này đi làm món rau trộn là xong.

Lúc nàng đang chuẩn bị châm củi thì Điền thị cầm rổ trở về.

"Nương, ngươi đổi được trứng gà rồi?" Đông Sinh đứng lên, đưa tay tiếp nhận rổ của Điền thị.

Mạch Nha từ trong phòng bếp bưng nước ra cho bà uống.

Điền thị thở dài một hơi nói : "Đổi được, mợ ngươi đang không ở nhà nên cữu cữu ngươi liền cho ta đổi 30 cái trứng gà, về sau có thể ấp ra được ba mươi con gà con đấy!"

Đông Sinh nghe vậy thì buồn bực, lại đi gọt gậy trúc của hắn.

Mạch Nha cầm trứng gà nhìn kỹ: "Nương, mấy trứng này có thể ấp ra gà con sao?"

Điền thị lắc đầu: "Sao có thể đều ấp ra tới, phải trừ hao trứng chết nữa, trước mắt cứ cho nó ấp đã, chờ thêm mấy ngày thì dùng đèn chiếu, nếu có thể ấp ra 25 con gà đã là không tồi rồi."

"Nga, gà mái nhà ta có chịu ấp trứng không?" Bình thường không nghe nó kêu rên gì, cũng không gặp nó ở trong ổ thường xuyên, có khi nó còn không muốn ấp trứng luôn ấy chứ.

"Không sao, ta mỗi ngày bỏ vào ổ nó mấy quả trứng, không tới hai ngày nó liền muốn ấp." Điền thị đứng lên, đem rổ cầm vào nhà chính.

Mạch Nha cũng quay phòng bếp nấu cơm, thuận tiện hỏi: "Nương, cữu cữu không giữ ngươi lại ăn cơm à?" Chuyện trước kia nàng không biết, nhưng bình thường thì nhà thân thích không phải hay giữ lại ăn cơm sao?"

Đông Sinh cúi đầu, nhanh chóng gọt xong một nửa cây trúc, lại nói: "Hắn không đi tìm nhà ta đòi nợ là may rồi, nơi nào sẽ mời nương ăn cơm chứ!"

"Đông Sinh, đừng có nói mò, cữu cữu ngươi là bận bịu đấy. " Điền thị từ nhà chính thò đầu ra, quát hắn.

Nhiều năm như vậy, tình huống trong nhà vẫn luôn không tốt, chỉ có hai mẫu đất xác thực thu được không bao nhiêu lương thực, lúc trước Điền cha mất sớm, Điền gia còn mượn không ít nợ bên ngoài, bây giờ có thể có cơm ăn đã là không tệ.

Ca ca Điền thị tên Tôn Mậu Tài, làm người cũng không sai, nhưng là kẻ nhát gan sợ vợ. Tôn thị tính tình không chỉ điêu ngoa, còn ác liệt vô cùng, bình thường Điền thị mượn này mượn kia bà ta rất khó chịu, may là lúc này chỉ có Tôn Mậu Tài ở nhà, nếu không thì Điền thị đến lông gà cũng đừng hòng đổi được chứ đừng nói đến việc giữ lại ăn cơm.

Mạch Nha cũng không biết nguyên do trong đó, dù sao nàng là người mất trí nhớ nha, vậy coi như không biết càng tốt. Nàng về phòng bếp không lâu thì cháo ngô đã nấu xong, còn thuận tiện làm thêm mấy cái bánh bột ngô.

Mạch Nha đem măng tây cùng chồi hương thung trộn lên, lại bỏ ít muối cùng ớt, xối thêm ít dầu vừng, lúc nàng trộn xong Điền thị liền nghe được mùi thơm: "Mạch Nha, ngươi làm món gì đấy, sao lại thơm như vậy?"

Đông Sinh đương nhiên cũng nghe thấy, có điều hắn không có lên tiếng.

"Nương, giữa trưa rồi, mọi người rửa tay ăn cơm đi." Mạch Nha đem rau trộn cùng bánh bột ngô ngón hầm hập mang đến trong viện, lại cho mỗi người một chén cháo ngô.

Từ khi nàng tỉnh lại tới giờ, người nhà này ăn trừ cháo ngô vẫn là cháo ngô, đây là món chính.

Mạch Nha đoán nếu ăn hết rồi sợ là không còn cái gì để ăn nữa.

"Nương, lương thực năm trước nhà ta thu được đâu?" Mạch Nha biết bọn họ cũng trồng lúa nước, nhưng trong nhà một chút bóng dáng gạo đều không thấy.

Điền thị có chút bất đắc dĩ thở dài, sợ nói sai lại chọc nữ nhi thương tâm: "Lương thực sau khi trừ vào tiền thuê đất ra cũng không còn thừa bao nhiêu, có thể không đói bụng chết đã tính không tồi rồi."

Điền thị đang nói chuyện thì thấy ngoài cửa lớn có một bà nương béo quần áo sạch sẽ đi tới. Điền thị tranh thủ thời gian đứng lên, đem ghế nhỏ nhường lại, hỏi: "Đây không phải Phúc thẩm sao, ngươi sao lại đến đây?"

Phụ nhân béo cũng không khách khí, đặt mông ngồi trên ghế của Điền thị nhường lại trên ghế, liếc mắt nói: "Các ngươi bình thường đều ăn mấy thứ này? Vậy cũng quá keo kiệt rồi, trách không được tiểu tử Tạ gia kia không muốn cùng các ngươi kết thân. Nếu là ta, ta cũng không muốn. Điền gia các ngươi mời đại phu cho Mạch Nha lại tốn không ít bạc đi, tiền ngươi mượn ta lúc nào thì trả được?"

Điền thị khẩn trương chân tay luống cuống: "Thím hắn, chúng ta vào nhà nói được không?" Bà rất sợ bọn nhỏ nghe thấy.

"Sao phải vào phòng nói, nợ tiền cũng không phải cái việc gì không thể lộ ra ngoài, ngươi chỉ cần nói ta biết lúc nào trả tiền là được, nói xong ta lập tức rời đi, được không?"

"Không phải còn chưa tới thời điểm sao?" Điền thị nhỏ giọng nói.

Phúc thẩm lại nói: "Chỉ còn một tháng, ta là tới nhắc nhở ngươi một tiếng, đừng đến lúc đó còn nói không có tiền, nhà ngươi khó khăn ta biết, nhưng đầu năm nay nhà ai mà không khó đâu, Lương Tài nhà ta năm nay muốn làm mai, không có tiền không được!"

"Đúng đúng, ngài nói rất đúng, đến cuối tháng ta nhất định đem tiền trả lại, không để các ngươi sốt ruột." Điền thị đứng ở một bên, tẫn lý cười theo, bà là nợ tiền nên phải đem hết lời ngon ngọt nói ra.

"Tốt, ta chính là đến nói với ngươi một tiếng, không phải ta nói ngươi, nghe nói thúc bá hắn ở huyện thành mở tiệm, nhà hắn rộng như vậy, ngươi thế nào lại không đi mượn hắn, chồng của ngươi chết sớm, hắn chiếu cố các ngươi cũng là phải đạo." Phúc thẩm buông xuống tư thế hùng hổ dọa người, tha thiết nói.

Đạo lý kia Điền thị sao có thể không biết, nhưng người ta không để ý tới thân thích nghèo như bọn họ, cũng không thể trườn mặt ra cầu xin.

Đông Sinh cúi đầu phụng phịu, kỳ thật hắn rất muốn đem cái cái bà tử mập mạp này đuổi đi, nhưng ai bảo nhà bọn họ thiếu tiền người ta chứ.

Mạch Nha thấy Điền thị như vậy liền lôi kéo tay bà, đem bà kéo tới sau lưng, nói với Phúc thẩm: "Thím, nhà ta mượn tiền ngươi, nhất định sẽ trả cho ngươi, nhà ta đều ở chỗ này, ngươi còn sợ chúng ta chạy hay sao?"

Phúc thẩm híp đôi mắt nhỏ, nhìn từ trên xuống dưới Mạch Nha, mắt lập tức phát sáng lên: "Ôi, ta nói Điền gia, Mạch Nha nhà ngươi dáng dấp càng lớn càng đẹp mắt, chờ thêm mấy năm đem nàng gả đi, còn sợ không vượt qua nổi nghèo khó hay sao?"

Điền thị đang muốn nói chuyện liền bị Mạch Nha ngăn lại: "Ta lấy chồng chính là chuyện của nhà ta, không cần ngươi nhọc lòng!"

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (^~^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro