Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Tỉnh lại

Mạch Nha mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau nhức. nếu để cho nàng biết là ai đá nàng, nàng nhất định phải lột da hắn ra.

Nàng thấy mình cũng thật xui xẻo. Hôm nay trường tổ chức thi leo núi, nàng vừa leo đến đỉnh núi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì bị ai từ phía sau đá thẳng xuống vách núi. Sau đó trời đất quay cuồng, nàng cái gì cũng không biết liền chìm vào bóng đen vô tận. Nàng đoán mình sẽ từ đỉnh núi rớt thẳng xuống đáy cốc âm u. Không được! Nàng phải nghĩ cách để người khác đi cứu mình, nếu không nhất định sẽ bị dã thú gặm sạch sẽ.

Trong lòng có nguyện vọng mãnh liệt thì ý thức càng thêm thanh tỉnh, nhưng không đợi bản thân khôi phục tri giác đã nghe bên tai có tiếng khóc của một phụ nhân.

"Nha đầu a, ngươi tội gì phải đi tìm chết. Nếu ngươi buông tay ra đi, ta cùng ca ca ngươi phải sống thế nào!" Tiếng khóc của phụ nhân càng thêm thê thảm.

Mạch Nha đen mặt, nàng khi nào thì muốn chết, là người khác đá nàng có được hay không. Lại nói bản thân nàng là một cô nhi, ở đâu ra có nương cùng ca ca vậy?

"Ách... Các người..." Nàng vừa định đặt câu hỏi thì bị phụ nhân búi tóc kia liền ôm vào lòng, khóc lóc nỉ non: "Nha đầu ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ngươi hù chết nương rồi, ta còn tưởng ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa."

Bên cạnh phụ nhân còn có một nam nhân trẻ tuổi mặc áo vải thô màu xám, trên vai cùng vạt áo đều có mảnh vá, quần cũng ngắn.

Hắn lau nước mắt nói: "Tiểu muội, ngươi quên cái tên hỗn đản Tạ Văn Viễn đi, loại người như hắn không đáng để ngươi phải chết. Hắn muốn trèo cao thì mặc kệ hắn, ca nhất định sẽ thay ngươi tìm một nam nhân tốt hơn gấp trăm lần."

Mạch Nha lúng túng, liếm đôi môi khô khốc nói: "Xin hỏi... đây là đâu vậy?"

Điền Thị sững sờ, lại bắt đầu khóc thét: "Nha đầu, ngươi bị sao vậy, ta là nương của ngươi, hắn là ca ca ngươi. Sao người lại không nhớ được? Ngươi như vậy nương phải sống thế nào?"

Mạch Nha nghe tiếng khóc liền đau đầu, nàng bây giờ cái gì cũng không nhớ: "Ta... ta..."

Điền thị cũng không kịp nghe nàng trả lời liền chỉ vào thiếu niên: "Đông Sinh, ngươi mau đi mời  đại phu lại đây, hình như muội muội người bị chấn kinh đầu óc rồi."

Thiếu niên tên Đông Sinh kia cũng khẩn trương nói: "Nương, muội muội là treo cổ, làm sao lại bị tổn thương đầu óc được."

Điền thị nghĩ lại thấy cũng đúng: "Đúng vậy, thế nghỉ ngơi vài ngày điều dưỡng lại. Nếu vẫn không tốt thì vào trong trấn mời đại phu."

Mạch Nha vẫn còn đang mơ hồ, nghe hai người nói cái gì mà thắt cổ liền đưa tay sờ lấy cổ của mình, cảm thấy chỗ đó bị sưng lên.

Mẹ nó các loại, không phải chứ!

Nàng nhìn bốn vách tường xung quanh đầy bụi đất, vách tường thỉnh thoảng còn có gió lọt qua, giấy cửa sổ nát bươm không được thay, trong phòng trừ cái giường đất nàng đang nằm cũng chỉ có một cái bàn cũ nát.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình là đang nằm mơ hay là bị mất trí nhớ?

Mạch Nha nằm trên giường ba ngày suy nghĩ vấn đề này, cũng thử qua vô số lần nhắm mắt mở mắt nhưng cảnh vật vẫn như cũ. Ai oán thở dài chịu thua, nàng cũng thật không may, thế mà lại xuyên không đến cái địa phương rách nát này.

Cũng may nàng có khả năng thích ứng siêu tốt, sau khi xoắn xuýt ba ngày, nàng lựa chọn thản nhiên đối mặt, nói không chừng có ngày lại xuyên trở về được.

Sáng sớm Mạch Nha dậy rửa mặt súc miệng, sau đó tới phòng bếp nấu một nồi cháo ngô, xong lại đem quần áo bẩn của mọi người lấy ra bỏ vào chậu gỗ để giặt.

Ngôi nhà này có hai gian phòng lớn cùng một cái nhà chính, Điền thị cùng Mạch Nha ở chung một phòng, Đông Sinh ở một mình một phòng, nhà chính ở ngay chính giữa, trừ việc là nơi dùng để ăn cơm còn là nơi bày biện bài vị của cha Điền. Mỗi ngày trước khi ăn cơm, Điền thị đều sẽ nhìn về hướng bài vị một lát.

Lúc Mạch Nha vừa múc nước để giặt quần áo xong thì Điền thị khiêng cuốc từ bên ngoài trở về, bà thấy Mạch Nha muốn giặt quần áo liền nói: "Nha Tử, quần áo cứ để đó một lát nương giặt, ngươi vừa hết bệnh đừng để dính nước lạnh." Bây giờ tuy đã là tháng ba âm lịch nhưng sáng sớm cùng buổi tối vẫn còn hơi lạnh, đặc biệt là nhà nàng đằng sau dựa vào núi, buổi sáng sẽ lạnh hơn một chút.

Mạch Nha cuốn tay áo lên, cầm qua một cái ghế đẩu, không thèm để ý nói: "Không sao đâu nương, ta cũng không có nhiễm phong hàn hay gì, cháo ngô lúc nãy ta đã nấu xong rồi, đợi ca ca trở về chúng ta liền có thể ăn!" Mạch Nha vừa nói vừa đem quần áo đã chà bỏ vào trong chậu gỗ, đợi lát sẽ đem ra chỗ bờ sông lấy nước rửa sạch.

Điền thị nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của nàng liền thấy đau lòng, nha đầu này từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không như ca ca của nàng lớn lên dáng dấp khỏe mạnh. Bây giờ vừa bệnh xong lại nhìn càng thêm gầy yếu.

Mạch Nha xoay người trở lại phòng bếp, từ ngăn tủ lấy ra cái bình đựng rau ngâm, bỏ một chút vào đĩa rồi bưng ra bàn ăn trong sân. Lúc này Đông Sinh cũng vừa trở lại, bây giờ là mùa xuân nên cỏ mọc rất nhiều, Mạch Nha vốn yếu đuối không thể xuống ruộng nên chỉ có hai người là hắn cùng Điền thị mỗi ngày đi nhổ cỏ.

Mạch Nha đem cháo ngô múc vào ba chén mang vào sân, vừa đi vừa nói: "Ca, mau rửa tay rồi tới dùng cơm đi!"   

"Đã biết." Đông Sinh buông cuốc xuống rồi đến phòng bếp dùng cái hồ lô làm gáo múc nước, đứng ở trong sân cọ rửa.

Đông Sinh là một thiếu niên thật thà, làm việc thực tế, tướng mạo cũng không tệ, rất có khí khái nam tử, hắn làm người rất hòa thuận, bình thường nói chuyện cũng không lớn tiếng, luôn luôn ngại ngùng cúi đầu. Hắn vô cùng yêu thương Mạch Nha, khi nàng xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt hắn, hắn đã âm thầm thề nếu gặp lại tên hỗn đản Tạ Văn Viễn bạc tình bạc nghĩa, hắn nhất định không tha cho tên kia.

Mạch Nha nhìn Đông Sinh rửa mặt không thể không thở dài, không còn cách nào khác, trong nhà nghèo tới mức ngay cái chậu rửa mặt cũng không có, nàng rửa mặt cũng giống vậy, trong nhà không có mấy cái đồ vật cho nữ tử dùng.

Trong nhà chỉ có hai cái ghế đẩu nên thời điểm ăn cơm Đông Sinh ngồi xổm một bên, Điền thị cùng Mạch Nha mới có ghế ngồi.

Điền thị uống một ngụm cháo ngô, nói: "Đông Sinh, lát nữa ngươi đi ra chợ mua một cân thịt về, muội muội ngươi vừa mới hết bệnh, mua chút thịt bồi bổ cho nàng."

"Nga." Đông Sinh cắm đầu húp cháo, hàm hồ trả lời.

Mạch Nha bưng chén cháo lại không nuốt trôi. Sau khi nàng tỉnh lại, vị ca ca cùng nương hờ này luôn nghĩ nhiều biện pháp dỗ nàng vui vẻ, nghĩ cách bồi bổ nàng, thế nhưng ban đêm nàng vài lần nghe lén được Điền thị cùng Đông Sinh nói việc nhà. Cả nhà rõ ràng nghèo tới mức cái gì cũng không có, lại còn thiếu một đống nợ nhưng hai mẹ con vẫn đối xử với nàng vô cùng tốt. Có điều bọn họ không biết, nàng đã không phải là Mạch Nha ban đầu nữa rồi. Hai người đối xử với nàng ôn nhu như vậy làm nàng vô cùng cảm động.

"Nha Tử, sao ngươi lại khóc?" Điền thị buông chén khẩn trương nhìn nàng, lại thay nàng lau nước mắt trên má.

Bà nhắc nhở mới làm Mạch Nha kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng lại rơi lệ, thật đúng là đổi một cái thân thể, tính tình cũng mềm yếu hơn.

Nàng hạ mi mắt cười nhẹ: "Nương, ta chỉ là quá cảm động, ngươi cùng ca ca thương ta như vậy, về sau ta sẽ không bao giờ muốn chết nữa." Có điên mới đi tìm chết, còn sống có gì mà không tốt chứ!

Đông Sinh đã uống hơn phân nửa chén cháo ngô, sau khi nghe được hai người đối thoại thì hắn cũng ăn không trôi nữa, tận đến lúc nghe thấy Mạch Nha nói sẽ không tìm chết nữa hắn mới khó có khi nói được một câu đầy đủ: "Muội, từ khi cha chết sớm, ba người chúng ta vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, thiếu ai cũng không được, ta về sau sẽ cố gắng làm việc thật tốt, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."

Mạch Nha gật gật đầu: "Ừm, ca nói rất đúng, ba người chúng ta có tay có chân, còn sợ sẽ trôi qua không tốt sao?"

Điền thị vỗ đùi vui vẻ vì khuê nữ nhà mình rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt: "Nha Tử, có lời này của ngươi, hôm nay chúng ta phải giết gà ăn mừng!"

Mạch Nha quay đầu nhìn con gà mái già duy nhất còn sót lại trong viện. Cũng không biết là nó có phải nghe hiểu hay không mà lạch bạch vỗ cánh chạy đi mất. "Nương, chúng ta chỉ còn có một con gà mái này thôi, hay ta lưu lại để nó ấp trứng đi, bây giờ là mùa xuân, vừa vặn là lúc muốn ấp gà con mà!"

Điền thị vừa rồi quá cao hứng bây giờ mới nhớ ra: "Ai nha, thật là, nương xém nữa là quên chuyện này. Có điều nương cũng không định cho gà ăn, trong nhà đã không còn lương thực để cho ăn nữa rồi, lại nói trong nhà vừa mới ấp ngỗng con, cho dù muốn cho ăn cũng không cho nổi!"

Mạch Nha nghe Điền thị nói xong lại nói: "Nương, ta vẫn nên cho gà ăn, cho ăn nhiều, đẻ trứng cũng nhiều, không chỉ có thể bán lấy tiền còn có thể cải thiện thức ăn nhà ta nha. Bây giờ không có lương thực cũng không quan trọng, hiện tại mới đầu xuân, nhà ta trước sau nhà còn rất nhiều đất trống, không bằng chúng ta trồng ít ngô, tới mùa hè là có thể thu hoạch, lúc đó lại đem cho gà ăn cũng được. Dù sao hiện tại gà con còn chưa nở, chúng ta chuẩn bị trước, đến lúc đó là có thứ cho chúng ăn rồi."

Đông Sinh mang theo ánh mắt tán thưởng mà nhìn muội muội nhà mình. Từ sau khi hết bệnh, muội muội giống như thoát thai hoán cốt, trước kia nói chuyện luôn luôn rất cẩn thận, mỗi lần gặp Tạ Văn Viễn luôn là một bộ khúm núm, bây giờ không chỉ dám nói chuyện mà còn tự tin đưa ra chủ ý của bản thân làm người ca ca là hắn đây còn phải sùng bái đấy.

"Muội muội nói đúng đấy ạ, dù sao vườn rau cũng liền với sân nhà ta, đất dư nhiều như vậy không bằng đem cả mảnh đều mở ra làm vườn rau luôn đi." Hắn lại nhìn Mạch Nha nói: "Chuyện khai đất trồng rau cứ để cho ca lo, muội còn ý tưởng gì cứ nói ra đi."

Điền thị thấy khuê nữ tinh lực đều đặt ở việc làm nông thì vô cùng cao hứng, cái này tốt hơn nhiều so với chuyện cả ngày ngóng trông chờ gả Tạ Văn Viễn: "Đúng đúng, nương cũng có thể làm việc, về sau chuyện trồng trọt cứ để cho ta cùng ca ngươi thay phiên đi, dù sao nhà ta đất để làm ruộng ít, cũng không cần nhiều người."

Mạch Nha nghe vậy đột nhiên hỏi: "Nương, nhà chúng ta có bao nhiêu đất?"

Điền thị nghĩ đến nàng mất trí nhớ liền đem tình huống trong nhà nói cho nàng nghe: "Thôn ta thiếu đất, xung quanh đều là núi, nhà ta cũng chỉ có hai mẫu ruộng thôi, bây giờ đang trồng cây cải dầu, trừ cái đó ra cũng chỉ còn vườn rau này. Ban đầu là muốn giữ lại cho ca ca ngươi khi nào xây phòng cưới vợ dùng, có điều hiện tại nhà ta không có tiền, ca ngươi cũng còn nhỏ, mấy chuyện làm mai cứ để qua hai năm nữa lại nói." Điền thị giương mắt nhìn khuê nữ nhà mình một cái, đem chuyện thiếu nợ giấu đi.

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (^~^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro