Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

5.
Trương Gia Nguyên tiến lên một bước đập cửa hét lớn: "Mở cửa! Mở cửa a! Ngươi có bản lĩnh giấu nam nhân a! Có bản lĩnh thì mở cửa ra đi! Đừng có trốn trong đấy im lặng như thế, ta biết ngươi ở nhà đó!"

"Aiya" Bỗng đại môn mở ra, hai tên thị vệ từ trong bước ra một trái một phải đem Trương Gia Nguyên ném ra ngoài.

Phó Tư Siêu: "Ngươi làm cái gì đấy?"

Trương Gia Nguyên bật dậy khỏi mặt đất: "Gọi cửa a."

Phó Tư Siêu: "À... mặc dù ngươi là sát thủ đứng đầu, nhưng ngươi còn một thân phận khác đấy là nhạc sư nổi tiếng nhất trong cung."

Trương Gia Nguyên tiếp tục đập cửa: "Mở cửa ra, ta là nhạc sư nổi tiếng nhất trong cung mà! Cho ta vào!"

Đại môn lại lần nữa mở ra, hai tên thị vệ lại mỗi người một bên thuần thục đem Trương Gia Nguyên ném ra ngoài lần nữa.

Phó Tư Siêu: "Nhưng mà tướng quân và hoàng thượng bất hòa đã lâu."

Trương Gia Nguyên nằm luôn trên mặt đất: "Ngươi có thể nói một câu liền mạch không hả?"

Phó Tư Siêu: "Hơn nữa thứ tử thì không ở cùng phủ với tướng quân, hắn ở phía ngoại ô cách thành Nam năm mươi dặm."

Ha, nghe có tức không, Trương Gia Nguyên từ dưới đất bật dậy, cái hệ thống này thế nhưng để thông tin quan trọng nhất đến cuối mới nói, có tin bây giờ cậu đi đập đầu vào tường không hả.

Phó Tư Siêu: "Từ từ, đừng vội, ngươi có khinh công mà! Qua đó sẽ nhanh thôi!"

Trương Gia Nguyên: "Khinh công dùng như nào?"

Phó Tư Siêu: "Trước tiên là như này, sau đó sẽ làm như này..., sao ngươi từ bỏ rồi?"

Trương Gia Nguyên: "Ngươi coi ta là tên ngốc đấy à?"

6.
Sau một hồi nghiên cứu, Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng biết làm thế nào để vận khinh công rồi.

Điểm đến nằm trên một ngọn núi xanh tươi rậm rạp, đợi đến khi Trương Gia Nguyên đến nơi đã là ba ngày sau rồi.

Dưới đất cỏ mọc um tùm, Trương Gia Nguyên ngồi khoanh chân trước sân nhỏ, sắp nhìn thấy mục tiêu cần ám sát rồi nên cậu có chút căng thẳng.

Bỗng nhiên có một tiếng động từ gần đó truyền tới, Trương Gia Nguyên bật dậy hét lớn: "Người đến là ai!"

Châu Kha Vũ bình tĩnh hỏi ngược lại cậu: "Đây là nhà ta, câu hỏi này nên là ta hỏi mới đúng chứ nhỉ?"

Trương Gia Nguyên khoanh tay, mặt không đổi sắc nói dối: "Tại hạ là đệ nhất nhạc sư ở kinh thành, lần này bái phỏng là muốn tìm đến các hạ cùng nhau thảo luận về những điều huyền bí của âm nhạc."

Châu Kha Vũ chỉ lên bầu trời: "Đến vào giờ này để thảo luận?"

Chết tiệt, người này thế nhưng nhanh như thế đã phát hiện ra sơ hở của cậu rồi á, không hổ là thứ tử chiến công hiển hách của tướng quân a!

Phó Tư Siêu: "Chỉ cần là người thì đều nhìn ra có được không?"

Trương Gia Nguyên: "Haha , các hạ nói đúng, hôm nay quả thực đã muộn, người xưa nói, trăng đen gió lớn trời đầy sương, nhà ngươi có phòng nào trống không? Không thì trước tiên chúng ta đi nghỉ ngơi, ngày mai lại tới thảo luận."

Châu Kha Vũ ngay lập tức từ chối: "Không cần."

Nụ cười trên mặt của Trương Gia Nguyên bỗng chốc đông cứng lại, vị thứ tử tướng quân này thật sự là một chút tình người cũng không có, thế này thì không kết bạn được đâu, huynh đệ!

Trương Gia Nguyên lấy một cây sáo ngọc từ trong tay áo mình ra, đưa ra giữa hai người: "Đây là cây sáo ngọc do đích thân đương kim thánh thượng thưởng cho đệ nhất nhạc sư ta, thiên hạ không có cái thứ hai, có thể chứng minh rằng những lời tại hạ nói lúc nãy hoàn toàn là thật. Tại hạ thật sự là đệ nhất nhạc sư ở kinh thành, nghe danh các hạ đã lâu, vì vậy đã đến bái phỏng, không ngờ đường đi xa, đến nơi thì đã tối mất rồi. Không biết có tiện cho ta ở nhờ một đêm không?"

Ánh trăng chiếu xuống, cây sáo ngọc trắng toát lên vẻ lung linh, Châu Kha Vũ chỉ nhìn một cái, sắc mặt nháy mắt thay đổi, đứng lùi qua một bên làm động tác mời.

7.
Không nghĩ tới, cây sáo rách này ấy thế nhưng lại thật sự có ích giống như lời Siêu Siêu nói. Cả ngày nay Trương Gia Nguyên còn cảm thấy ghét bỏ nó vì chặn vào bụng mình, ấy thế mà giờ lại thấy thích đến không muốn rời tay, cứ cầm lấy nó xoay qua xoay lại.

Trương Gia Nguyên: "A Châu Kha Vũ, chỗ này của ngươi chỉ có một cái giường vậy ta ngủ ở đâu?"

Châu Kha Vũ lấy áo trải ra đất nằm xuống: "Ngươi ngủ trên giường."

Trương Gia Nguyên bỗng thấy thụ sủng nhược kinh: "Như vậy không ổn đâu, ngươi là chủ nhân, ngươi lên giường ngủ đi.

Châu Kha Vũ nghe thấy liền đứng dậy: "Được thôi."

Trương Gia Nguyên: ?

Người này có phải không hiểu khách sáo là cái gì đúng không??

Trương Gia Nguyên: "Haha, nếu đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy ha, ta ngủ trước đây, ngươi cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon!"

Trong bóng tối, Châu Kha Vũ vẫn im lặng, nhìn về phía giường khẽ cau mày.

8.
Châu Kha Vũ thật sự đã phải xây dựng tâm lý rất lâu mới có thể ép bản thân bước về phía Trương Gia Nguyên đang ngồi trước mặt gọi một tiếng: "Cha."

Trương Gia Nguyên: ?

Phó Tư Siêu: ??

Trương Gia Nguyên kinh ngạc đến mức làm rơi cái đùi gà trên tay xuống dưới đĩa, lần đầu tiên cậu cảm thấy đùi gà không hề quan trọng, trợn mắt há mồm mà nhìn Châu Kha Vũ: "Gì cơ?!"

Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một đứa con trai lớn?

Châu Kha Vũ nhìn cây sáo ngọc trắng ở trên bàn thở dài: "Cái tua trên cây sáo ngọc này do chính tay nương ta đan, trước khi chết nàng có nói tướng quân không phải cha ruột của ta, cha ta là người khác, chỉ cần có người cầm theo cây sáo ngọc có tua nương làm vậy người đó chính là cha ta."

"Nhưng mà cái này là hoàng thượng ban cho ta, không phải của ta..."

Đợi đã! Trương Gia Nguyên chợt nhận ra vấn đề, "Vậy nói cách khác, hoàng thượng là cha ngươi?"

Châu Kha Vũ lắc đầu, nói một cách chắc chắn: "Nương ta nói ai cầm sáo thì sẽ là cha ta, vậy nên, ngươi chính là cha ta."

Đứa trẻ này sao cứng đầu thế, nhưng đối với Trương Gia Nguyên thì lại là chuyện tốt, cậu nắm tay Châu Kha Vũ rồi nhìn một cách trìu mến: "Con trai, con có thể tự sát một cái cho cha xem không?"

Châu Kha Vũ: "Ngươi không phải cha ta."

Trương Gia Nguyên: "Siêu Siêu, ngươi nghĩ hắn giả vờ hay ngốc thật?"

Phó Tư Siêu: "Báo cáo ký chủ, ta nghĩ hắn đang đùa giỡn ngươi á!"

Chính vào cái lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, Lý công công phụng mệnh của hoàng thượng đến triệu Châu Kha Vũ vào cung.

Lại là cái đại điện hoành tráng này, lại là lão già kỳ quái, à nhầm, hoàng thượng này.

Hoàng thượng: "Thượng Bắc Quốc đột nhiên phái mười vạn binh sĩ đến gần biên giới nước ta, ái khanh nghĩ sao về việc này?"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần nghĩ rằng chuyện này hẳn có điểm kỳ quái."

"Nói hay lắm, trẫm phái khanh đem một vạn binh sĩ đến biên cương ứng chiến."

Có quá nhiều kẽ hở, khiến Trương Gia Nguyên nhất thời không biết sai ở đâu, thế nhưng vấn đề lớn nhất đấy chính là việc này đồng nghĩa với việc cậu không thể tiếp tục ám sát được nữa, ở chiến trường có quá nhiều rủi ro nguy hiểm, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở lại kinh thành đợi Châu Kha Vũ về rồi ám sát thôi.

Nhưng mà nhìn vào sự chênh lệch quân số giữa hai bên này, sợ rằng hoàng thượng đây là không muốn cho Châu Kha Vũ quay lại rồi, cũng tốt, như vậy mỗi ngày cậu đều có thể ăn ăn uống uống, chơi bời đợi đến lúc quay lại thế giới thực, hehe hoàng thượng tốt quá đi.

Trương Gia Nguyên dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía hoàng thượng, còn vị hoàng đế kia thì đang sâu sắc tự hào về sự chuyên nghiệp của sát thủ nhà mình, ngay lập tức nói: "Lúc hành quân khó tránh khỏi nhàm chán, thôi thì vị nhạc sư đệ nhất kinh thành này, khanh đưa hắn theo cùng luôn đi."

Trương Gia Nguyên đầu đầy hỏi chấm, nói thầm trong đầu: "Siêu Siêu, ngươi biết cách quay ngược thời gian không?"

Phó Tư Siêu đáp lại: "Tạm thời thì chưa có cái kỹ năng này đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro