Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C36

Chiếc xe hơi đắt tiền lướt qua những con phố đông đúc, tiếng động cơ vút lên đều đặn, khẽ chao qua lại trên những con đường lát đá. Bên trong xe, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng xào xạc từ tấm rèm cửa sổ. Người đàn ông ngồi cạnh Điền Chính Quốc vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, đôi mắt lạnh lùng và không hề quay lại.

Cảm giác ngồi trong chiếc xe sang trọng khiến cậu cảm thấy hơi lạ lẫm. Mọi thứ xung quanh dường như quá xa lạ, quá vội vã so với cuộc sống của cậu. Tuy vậy, Điền Chính Quốc vẫn giữ im lặng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, lòng dâng lên chút bối rối không rõ ràng.

Đột nhiên, người đàn ông lên tiếng, giọng lạnh lùng và thẳng thắn như chính con người anh ta:

"Tên gì?"

Điền Chính Quốc hơi giật mình, lặng người trong giây lát. Cậu mím môi, có chút ngập ngừng rồi mới khẽ đáp, giọng nhẹ như gió:

"Dạ... con tên Điền Chính Quốc."

Cậu liếc nhìn người đàn ông một cách vụng về, không rõ vì sao mà lòng lại có chút bồn chồn.

Người đàn ông chỉ khẽ gật đầu, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Đôi mắt anh vẫn hướng ra ngoài, không chút quan tâm đến phản ứng của cậu.

"Kim Thái Hanh." Anh giới thiệu tên mình ngắn gọn, chẳng có chút ấm áp nào trong giọng nói.

Điền Chính Quốc nghe vậy, trong lòng cảm thấy lạ lùng. Tên của người đàn ông thật lạ, không giống như những cái tên thường thấy ở nơi cậu sinh ra. Nhưng thay vì tò mò, cậu chỉ im lặng, chẳng hỏi thêm điều gì.

Cả hai người đều im lặng một lúc, không ai nói thêm gì. Chỉ có tiếng xe lăn bánh trên con đường vắng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gọi rao bán hàng từ những người đi bộ ngoài kia.

Chính Quốc hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí xung quanh. Dường như mọi thứ từ trước đến giờ cậu quen thuộc, đều như tan biến, để lại một thế giới lạ lẫm, xa lạ mà cậu phải học cách làm quen.

Bóng dáng người đàn ông bên cạnh vẫn như thể một tảng băng, không có gì có thể phá vỡ được sự lạnh lùng và bí ẩn của anh ta.

Từ sáng đến chiều, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đi khắp nơi mua sắm, từ quần áo đến giày dép, thậm chí cả phụ kiện nhỏ nhặt. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ mình có thể bước vào những cửa hàng sang trọng như vậy, chứ đừng nói đến việc thử từng món đồ mà Kim Thái Hanh chỉ tay.

“Đây, mặc cái này” anh ta lạnh lùng nói, rồi đưa tay chỉ một bộ âu phục tối màu với những đường may khéo léo. Điền Chính Quốc lúng túng ôm lấy bộ đồ, bước chân rụt rè vào phòng thử đồ.

Khi cậu bước ra, Kim Thái Hanh chỉ khẽ liếc mắt, gật đầu một cái, rồi quay lưng đi ra quầy thanh toán. Cậu không dám hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng bước theo sau.

Sau đó, anh ta dẫn cậu đi ăn tại một nhà hàng sang trọng. Bữa ăn ngon lành nhưng cậu chẳng nuốt nổi vì cảm thấy mình như đang ngồi sai chỗ, lạc lõng giữa khung cảnh xa hoa. Kim Thái Hanh, ngược lại, vẫn giữ vẻ bình thản thường ngày, chỉ đôi lần dặn dò cậu vài câu:

"Đừng cúi đầu, phải ngẩng mặt lên."

"Nhớ, đừng mở miệng nếu không được hỏi."

Cậu gật đầu lia lịa, cảm giác như mình đang học thuộc bài trước một kỳ thi quan trọng.

Đến tối, chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng một gia tộc danh giá. Điền Chính Quốc không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cổng lớn với những hoa văn tinh xảo, hai bên là hàng lính gác đứng thẳng tắp trong bộ đồng phục trang nghiêm. Cậu len lén quay sang nhìn Kim Thái Hanh, nhưng người đàn ông này vẫn điềm tĩnh như không.

“Xuống đi.” Giọng Kim Thái Hanh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu vội vàng bước xuống xe, chân có chút run rẩy. Cả người cậu cảm thấy như bị nuốt chửng bởi không khí nặng nề xung quanh. Những ánh đèn pha lê sáng rực từ đại sảnh hắt ra, chiếu rọi những bộ âu phục lộng lẫy, những chiếc váy dài kiêu sa của đám đông quyền quý đang trò chuyện với nhau.

Kim Thái Hanh bước lên phía trước, dáng đi đĩnh đạc, toát ra một phong thái khiến ai nấy đều phải chú ý. Còn cậu, với bộ âu phục mới toanh và vẻ mặt non nớt, cảm thấy mình như một con nai lạc giữa rừng người.

"Đi thẳng lên, mặt tươi tắn" Kim Thái Hanh nói nhỏ, nhưng giọng đầy uy nghiêm.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, cố gắng chỉnh lại dáng đi của mình, nhưng đôi chân cậu cứ như muốn rụng rời. Mỗi bước chân là một lần cậu cảm nhận được những ánh mắt soi mói của những người xung quanh.

Bước vào sảnh lớn, cậu không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai. Những người cậu chạm mặt không phải là dân thường như ngoài phố, mà đều là tầng lớp thượng lưu, chính trị gia, thương nhân, những người mà chỉ cần nghe đến tên đã khiến bao người kính nể.

Kim Thái Hanh vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng và tự tin. Anh ta dẫn cậu đến một góc bàn lớn, nơi có vài người đàn ông trung niên đang trò chuyện rôm rả. Khi Kim Thái Hanh xuất hiện, tất cả đều im bặt.

“Tam thiếu gia, lâu quá không gặp!” Một người đàn ông tóc muối tiêu cười ha hả, đứng dậy bắt tay Kim Thái Hanh.

“Vâng, chú Từ.” Kim Thái Hanh trả lời ngắn gọn, nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp.

Cậu đứng cạnh, cố gắng không gây chú ý, nhưng ánh mắt của vài người vẫn lướt qua cậu, tò mò. Một phụ nữ trung niên, ăn mặc quý phái, nghiêng đầu nhìn cậu, rồi quay sang Kim Thái Hanh:

“Đây là...?”

Kim Thái Hanh chỉ nhếch môi, ánh mắt sắc bén liếc qua cậu:

“Đừng để ý cậu ta.”

Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng đủ để khiến mọi người không dám hỏi thêm. Điền Chính Quốc cúi đầu nhẹ, lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro