C7. Happy Birthday
Sau khi kịp phản ứng, tôi đẩy anh ta. Lam Duật Thiên nắm lấy cổ tay không cho tôi thoát.
"Lam Duật Thiên! Anh muốn cái gì?" Tôi trừng mắt, nghiến răng, trong lòng đang cực kì tức giận.
"Cô bé, tôi muốn ở gần em hơn một chút." Anh ta nhẹ giọng như muốn dụ dỗ tôi.
Tôi định giật tay ra nhưng cổ tay càng bị siết chặt lại nhưng vẫn cố không làm tôi đau, sức của Lam Duật Thiên rất mạnh, căn bản là không thể thoát.
"Ngoan ngoãn một chút, tôi không làm hại em."
Tôi chợt sững người, không biết lí do vì sao, Lam Duật Thiên lại khiến tôi có cảm giác tim hơi nhói lên.
Lam Duật Thiên cúi đầu, im lặng vài giây. Tôi vẫn nhìn anh ta, không biết tại sao tôi lại có cảm giác khóe mắt hơi nóng lên. Chỉ vài giây mà tôi cứ ngỡ như đã lâu lắm rồi. Cuối cùng, anh ta chậm rãi mở miệng: "Cô bé... Nếu có một ngày, người mà em yêu bằng cả hơi thở, đột nhiên bỏ em mà đi, em có đau không?"
Tôi bắt đầu khó thở, có lẽ là do bầu không khí này... Hay là do câu hỏi đó đang bóp lấy trái tim tôi?
Lam Duật Thiên ngước mắt lên nhìn tôi, gượng cười, một nụ cười đau đớn, ánh mắt ẩn chứa một điều khó hiểu: "Mất đi một người mà mình yêu bằng cả hơi thở... cũng giống như xung quanh bản thân mình không còn không khí để thở nữa. Sống trong sự đau đớn khó chịu mà không thể tự kết liễu bản thân..."
Tôi không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lam Duật Thiên, nhưng đôi mắt của anh ta thể hiện rõ sự đau đớn. Trong lòng tôi cũng không hiểu cảm giác của bản thân lúc này là gì nữa, từng câu nói của anh giống như là một con dao đâm vào trái tim tôi, ba năm trước, người tôi yêu bằng cả hơi thở...
Lam Duật Thiên thả lỏng tay, tôi liền giật tay ra, lảng sang chuyện khác: "Trễ rồi, không định đi ngủ à? Trân trọng thời gian một chút, đừng có ngồi đây nói nhảm." Rồi tôi đứng dậy bỏ đi lên phòng, mặc kệ anh ta vẫn nhìn theo từng bước của tôi.
Nằm xuống giường, tôi co người lại, tay siết chặt chiếc gối.
Để tôi yên được không?
Nỗi đau đó đã trở thành một vết sẹo rồi, làm ơn đừng xé toạc nó ra nữa...
Tôi cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, những tia sáng lọt qua chiếc màn khiến tôi thức dậy. Mở điện thoại lên, đã bảy giờ sáng rồi. Tôi đánh răng, rửa mặt, chải lại mái tóc, thay một chiếc áo thun rộng màu trắng, quần da dài, áo khoác da, giày đinh rồi mở cửa bước ra.
Cánh cửa vừa mở ra đã thấy Lam Duật Thiên, vẫn là gương mặt điển trai đó nhưng đôi mắt có hơi mệt mỏi, tôi nhíu mày: "Anh làm cái gì vậy?"
"Chờ em."
"Chờ?"
Anh ta mỉm cười: "Tối hôm qua định đuổi theo xin lỗi em."
"Não anh có vấn đề à?" Tôi cảm thấy chướng mắt với hành động ngu ngốc của Lam Duật Thiên. Ai cần anh ta xin lỗi? Tự hành xác bản thân.
Anh ta dở giọng trêu chọc: "Lo cho tôi à?"
Tôi lạnh lùng bước qua Lam Duật Thiên: "Tôi đang lo là tôi phải sống chung với một tên thần kinh không bình thường."
Lam Duật Thiên cười thành tiếng, cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm túc hơn một chút: "Hàn Băng, tôi đưa em đến bệnh viện."
"Anh không lo công ty à?" Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, thắc mắc.
"Lo cho em đã, công ty phá sản còn làm lại được, không có em thì không tìm lại được nữa." Anh ta trêu đùa.
Tôi trừng mắt, gác chân lên vai phải của anh ta. Cơ thế tôi vốn rất dẻo, lại biết một chút về võ thuật nên chuyện này không khó.
Lam Duật Thiên thấy tôi chuẩn bị 'xử' anh ta thì cũng mỉm cười: "Được rồi chị đại, em muốn làm gì thì làm, tôi không nhiều lời nữa."
"Biết điều thì tốt." Tôi nhẹ nhàng bỏ chân xuống, quay đầu bước đi, lấy trong túi áo khoác da ra một chiếc chìa khóa, vẫy vẫy: "Mượn xe của anh."
Tôi không biết thái độ của Lam Duật Thiên như thế nào, và cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng không phải việc của tôi.
Tôi chậm rãi bước lên xe, nhưng tốc độ tôi chạy thì hoàn toàn ngược lại. Tôi dừng xe trước cổng bệnh viện, bánh xe ma sát trên đường tạo nên âm thanh khó chịu. Tôi giảm tốc độ chạy vào bãi đỗ xe, vừa bước xuống xe, tôi không biết mình đã vô tình làm rớt một hộp quà nhỏ.
Một chàng trai ở gần đó lập tức bước đến nhặt giúp tôi, giọng nói hơi trầm vang lên phía sau lưng: "Cô gái!"
Tôi quay lưng lại, gió lớn làm tóc tôi bay phấp phới, chàng trai đó thẩn thờ một lúc, đến khi tôi đanh giọng: "Có chuyện gì?"
"Em... Em làm rớt đồ này."
Tôi giật lấy, không để tay mình chạm vào tay anh ta, đưa hộp quà lên: "Cám ơn." Rồi lạnh lùng quay đi.
Tôi thật sự không hiểu tại sao bản thân mình lại có thể thả lỏng với Lam Duật Thiên trong khi bất cứ người đàn ông nào lọt vào ánh nhìn của tôi đều khiến tôi căm ghét. Đương nhiên là trừ những người trả tiền để tôi 'tiếp'.
Tôi cất hộp quà nhỏ vào trong túi, hỏi phòng của Tần Giả. Vừa mở cửa đã thấy cậu ấy đã đang ngồi, tựa lưng vào thành giường, tay cầm ly nước.
Cậu ấy ngước lên, cười tươi: "Tiểu Băng!"
Tôi bước đến ngồi xuống cạnh cậu ấy: "Tiểu Giả, cậu ổn chứ?"
"Tớ khỏe hơn rồi." Tần Giả mỉm cười.
"Vậy thì tốt." Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"À, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Đinh đúng không? Sao cậu không qua bên đó đi!" Cậu ấy ra vẻ hối thúc tôi.
"Tí nữa tớ qua cũng không muộn mà, Tiểu Đinh bây giờ không cảm nhận được nữa, hơn nữa cậu đang bị nặng như vậy..."
Tần Giả đẩy tôi đi: "Đi mau lên, tớ khỏe rồi, sinh nhật của Tiểu Đinh không nên để em ấy ở một mình."
Tôi nhíu mày, gật đầu nhẹ: "Lo cho Tiểu Đinh xong tớ sẽ quay lại."
"Ừm, không sao." Tần Giả vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi.
Tôi cảm giác hơi có lỗi với cậu ấy, nhưng Tần Giả là kiểu người như thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất. Cậu ấy luôn muốn tôi lo lắng cho những người khác trước, nếu không cậu ấy sẽ giận, tôi lại không muốn cậu ấy giận.
Bước đến phòng bệnh của Hàn Đinh, tôi mở cửa. Bên trong là một cậu nhóc gầy gò, làn da trắng vì luôn ở trong phòng bệnh. Tay truyền nước biển, thở bằng ống oxy.
Từng bước chân của tôi nặng dần, tôi ngồi xuống. Mắt nóng lên, tôi áp tai lên ngực Hàn Đinh, khẽ hát một bài hát quen thuộc:
"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday Happy Birthday
Happy Birthday to you"
Giọng đã run lên nên bài hát bị mất vài chữ, tôi nhẹ giọng: "Chị xin lỗi nhé, cả năm chỉ có một ngày sinh nhật của em mà chị hát một bài còn không xong."
Tôi đưa tay lau vội dòng nước đang chảy qua gò má mình.
Nước mắt sao? Cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa từng rơi nước mắt...
Tôi lấy trong túi áo một hộp quà nhỏ màu xanh, có cột dây màu đỏ: "Tặng em..."
Tôi mỉm cười, đưa tay vuốt tóc của Hàn Đinh: "Năm nay em tròn 18 tuổi rồi! Đã rất lớn rồi nên không thể để chị chăm sóc mãi như vậy được... vậy nên... mau tỉnh dậy đi chứ!" Càng nói nước mắt tôi càng rơi xuống.
Tôi mở hộp quà, bên trong là một mô hình robot nhỏ: "Lúc trước Tiểu Đinh của chị rất thích Robot nên năm nào chị cũng mua. Em xem, có phải Robot năm nay đẹp hơn những năm trước không?" Tôi đưa con Robot lên phía trước mặt Hàn Đinh, mỉm cười: "Tiểu Đinh, một nhóc con nghịch ngợm như em sao lại có thể nằm im như vậy trong suốt 13 năm qua chứ? Có nên coi đây là kì tích không nhỉ?"
Tôi mở tủ bên cạnh giường bệnh, toàn là những con Robot, hầu như tất cả đều đã cũ, mạng nhện bám quanh. Tôi cất con Robot này vào một góc trong chiếc tủ.
"Tiểu Đinh, chị xin lỗi vì không thăm em thường xuyên." Tôi lau nước mắt, mỉm cười ôm lấy cậu nhóc nằm trên giường.
Dù có bị khinh thường hay có bất cứ chuyện gì xảy ra... cậu nhóc này vẫn sẽ mãi là động lực để tôi vượt qua.
Có một số khía cạnh người khác không thể thấy, nhưng chỉ cần bản thân có thể nhìn thấy và thấu hiểu là đủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro