Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Sát Thiên dong binh đoàn


Chương 5: Sát Thiên dong binh đoàn

_Tịch ca ca. Nơi chúng ta ở ngày trước chính là đây.-Phong Ly hưng phấn níu lấy tay áo của Phong Thần Tịch, tay nhỏ bé chỉ vào ngôi miếu hoang phía trước.

Không giống đại ca Phương Dương trầm ổn, Phong Ly dù sao cũng mới là một tiểu hài tử, đối với Phong Thần Tịch vẫn luôn kêu Tịch ca ca. Phong Thần Tịch cũng không so đo, liền để cho Phong Ly gọi như vậy.

_Ân, chúng ta vào trong xem.-Phong Thần Tịch túm Phong Bạo ở trên vai nàng đánh cái ngáp xuống dưới, nâng chân bước vào trong.

Trong miếu nhỏ tồi tàn, một đám một đám đứa nhỏ tụ lại cùng nhau, hoặc là nằm hoặc là ngồi. Do còn quá nhỏ nên nhóm hài tử bị những khất cái trong thành đuổi đến tận nơi hoang vắng này. Phong Thần Tịch nhìn quanh một vòng, phát hiện đám nhỏ tư chất cũng không tệ lắm, so với một vài tên thứ hệ đệ tử trong gia tộc cũng là không kém mấy.

Những tiểu khất cái bỗng nhìn thấy một thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện trong ngôi miếu nhỏ, đều đồng loạt đưa mắt nhìn hắn. Một cái chớp mắt tất cả đều hiện lên kinh diễm, sau đó lại chuyển vì khó hiểu, tò mò, địch ý, khinh thường, còn có không quan tâm. Đủ loại ánh mắt đem nàng đánh giá từ đầu tới chân.

Phong Thần Tịch mặc kệ ánh mắt của mọi người, sắc mặt lãnh đạm không thay đổi. Lúc này Phong Ly mới kéo theo Phong Dương đuổi kịp nàng đi vào. Những tiểu khất cái vốn đang quan sát Phong Thần Tịch, thấy có người bước vào mới ly khai ánh mắt, này vừa thấy liền có người kêu ra tiếng.

_Tiểu Ly, Dương ca?

Phong Dương gật gật đầu đánh cái tiếp đón, rồi cùng đệ đệ chạy chậm đến bên Phong Thần Tịch, nghiêm nghiêm đứng vững sau lưng nàng, nhất thời khiến cho một mảnh nghị luận, kinh ngạc. Phong Dương, Phong Ly người ở đây lại quen thuộc bất quá, đều là vô cùng cuồng ngạo, chưa từng khuất phục ai cả. Nhưng bây giờ họ lại nhìn thấy hai cái không chịu khuất phục nhân thành thật đứng phía sau tuyệt mỹ thiếu niên kia, nghiễm nhiên là lấy hắn làm chủ tử, làm sao không khiến bọn họ không kinh ngạc cho được?

Thẳng qua nửa ngày, tiếng nghị luận vẫn chưa chấm dứt, những đôi mắt tò mò hiếu kì thỉnh thoảng lại liếc sang bên này, tiếp tục thì thầm to nhỏ.

_Các ngươi...-Phong Thần Tịch rốt cuộc mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào từng người, mới chậm rãi nói tiếp.- Là một đám phế vật.

Này lời vừa ra, giống như một trái bom nổ tung bên tai mọi người, ngay cả Phong Dương, Phong Ly cũng bất khả tư nghị nhìn nàng. Nhưng ánh mắt kia không có khinh thường phỉ nhổ, màu đen con ngươi chỉ có trong sạch và thâm trầm. Là như thế, hai người cũng nên bình tĩnh lại. Họ tin nàng không phải cái loại thế gia công tử kiêu ngạo coi thường người khác, nàng chính là bọn hắn chủ tử.

Mà những người khác cũng không hiểu biết nàng, cho rằng nàng là ở chế nhạo bọn họ, đều lửa giận trừng mắt nhìn nàng. Phế vật, bọn họ mỗi ngày đều là nghe người khác nói mình là phế vật, cũng từng không cam lòng, không muốn thừa nhận, nhưng dần dần rồi đến chết lặng. Thậm chí ở đây cũng có một phần là những đệ tử bị gia tộc vứt bỏ, sao không phải là chịu hết khuất nhục? Bây giờ Phong Thần Tịch một câu, không nghi ngờ là khơi mào lửa giận của tất cả mọi người.

_Câm miệng! Ngươi một kẻ hoàn khố có tư cách gì nói ta nhóm là phế vật? Chẳng qua số mệnh hảo một chút mà thôi, còn ngươi cái gì cũng không là!-Một tên gầy nhỏ thiếu niên trước hết không nhịn được, phản bác nói. Những người còn lại không nói thêm, nhưng cũng đồng ý cùng hắn, tràn đầy địch ý nhìn nàng.

_Mệnh hảo?-Phong Thần Tịch đối với lời này lại liên tục cười lạnh, lạnh lùng thanh âm rõ ràng ở mỗi người bên tai vang lên.-Một đám phế vật quả nhiên là một đám phế vật. Số mệnh của các ngươi là do các ngươi nắm giữ, chỉ biết oán hận như các ngươi còn dám kêu gào các ngươi không phải phế vật? Các ngươi còn xấu hổ không xấu hổ?

_Chúng ta không phải buông tha cho số mệnh! Nhưng là chúng ta có cách nào khác sao? Ta nhóm phải tự sinh tự diệt, dù vậy có cố gắng ra sao cũng không thể tiến bộ! Còn ngươi sinh ra đã được chăn ấm nệm êm, cơm no áo mặc, sao có thể hiểu được chúng ta?-Cả nhóm người phẫn hận đồng thanh nói, trên mặt đều là cực kỳ không cam lòng.

_Nói vậy là các ngươi rất không cam lòng? Rất không phục? Tại sao người khác sinh ra đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà các ngươi cố gắng lại không nhận được gì?-Trước đám người đang giận dữ, Phong Thần Tịch vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như bình thường, giọng nói trầm thấp mang theo trấn an lực lượng.

Vốn là khẩn trương không khí do một tiếng nói này mà dịu đi không ít. Thấy thái độ của nàng vẫn bình tĩnh như thế, đám tiểu khất cái lại khó hiểu nhìn nàng, không đáp.

_Nếu bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, giúp các ngươi biến cường, khiến cho các ngươi có năng lực đem những người khinh thường các ngươi dẫm nát, vậy các ngươi nghĩ sao?-Phong Thần Tịch lại tiếp tục mở miệng, lúc này khí tràng của nàng đột nhiên trở nên mạnh mẽ, quanh thân khí phách tẫn hiển khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

_Ngươi nói là thật?-Tất cả liếc nhìn nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt.

Phong Thần Tịch rất nhỏ điểm đầu.

_Dựa vào cái gì chúng ta phải tin ngươi chứ?

_Dựa vào cái này..

Phong Thần Tịch hơi mỉm cười, trong trẻo giọng nói vừa rơi xuống, thân hình đã biến mất tại chỗ. Đợi đến khi trở lại tại chỗ, trên cổ mỗi người đều đã có một dấu rất nhỏ hoa ngân.

_...đủ chưa?

Khiếp sợ.

Đó là những gì mọi người đang nghĩ. Hắn chỉ mới 11 tuổi, so với những người ở đây là nhỏ nhất, không ngờ hắn lại dễ dàng đem nhất chiêu khiến mọi người bị đánh bại. Nếu vừa rồi hắn muốn giết hắn nhóm, tin tưởng không ai trong số bọn họ có thể trốn thoát.

_Chúng ta nguyện ý đi theo ngươi!-Một chén trà nhỏ công phu, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống thuần phục nàng. Bọn hắn tin tưởng theo như lời nàng, nàng có thể giúp hắn nhóm biến cường!

Phong Thần Tịch không kinh ngạc, nhẹ nhàng ứng một tiếng.

_Các ngươi nghe cho rõ đây. Thứ nhất, ta có thể giúp các ngươi, nhưng ta sẽ không thu nhận rác rưởi, phế vật gì đó. Ta muốn các ngươi phải hoàn thành được những yêu cầu của ta, nếu không lập tức ta sẽ khai trừ người đó. Thứ hai, các ngươi theo ta phải trung thành với ta, nếu dám một dạ hai lòng, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ai không thể làm đến, tự động rời đi.

_Chúng ta xin thề đối công tử tuyệt đối trung thành!-Không một người sợ hãi rút lui.

_Hảo. Có thắc mắc gì các ngươi có thể tìm Phong Dương, Phong Ly để hỏi. Bây giờ các ngươi thu thập gánh nặng, một khắc sau cùng ta rời khỏi đây.

Nghe thấy sẽ rời khỏi, cả nhóm người đều thật hưng phấn, vội vàng đi thu thập đồ đạc của mình, chớp mắt sau đã có mặt đầy đủ ở sân. Thực ra hắn nhóm cũng không có bao nhiêu đồ đạc cần thu thập, nên sắp xếp quả là nhanh chóng vô cùng.

_Được. Vậy chúng ta đi.

Phong Thần Tịch mang theo bốn mươi hai thiếu niên rời khỏi ngôi miếu, bắt đầu hình thành một chi đội ngũ vang danh thiên hạ.

-------------------------------------------

Nhóm người trở về khách sạn ở một ngày, ngày hôm sau chuyển đến một tòa phủ đệ mà Phong Thần Tịch mới mua.

Tại đây nửa tháng bọn họ bị Phong Thần Tịch ma quỷ bàn huấn luyện, tựa như tra tấn giống nhau khiến bọn họ mệt đến chết đi. Nhưng bù lại, không thể không nói phương thức huấn luyện của nàng tốt lắm. Bọn họ đã qua một hai năm rồi cũng chưa tấn cấp, mà dựa theo phương thức của nàng luyện tập, chỉ nửa tháng hầu hết mọi người đều đột phá thêm nhất cấp. Đặc biệt Phong Dương từ cửu tinh huyễn sư nay đã trở thành nhất tinh đại huyễn sư. Phong Ly mới 9 tuổi cũng đã thành nhất tinh huyễn sư. Điều này thật khiến cho mọi người đối nàng lại sùng bái như thần mất rồi.

Phong Thần Tịch lại nghĩ phương pháp của nàng thực sự rất bình thường. Huyễn lực và vũ lực của đám trẻ này thực chất đã được tích lũy suốt mấy năm qua, đã đến một loại bão hòa độ, sở dĩ không thăng cấp được còn là vì thể chất của họ chưa được chú trọng rèn luyện. Nửa tháng này nàng bắt họ hàng ngày luyện tập theo những mục huấn luyện của kiếp trước, khiến mỗi ngày đều cho thân thể họ chịu đựng đến cực hạn. Tự nhiên mà cũng sẽ thăng cấp thôi. Điều làm nàng hài lòng nhất cũng không phải nhóm người này thăng cấp, nàng càng hài lòng là suốt nửa tháng địa ngục huấn luyện, không hề có ai bỏ cuộc cả.

_Mọi người. Nghe ta nói đây. Bây giờ những bài tập thông thường của ta sẽ không còn tác dụng với mọi người nữa. Vì vậy ta muốn giúp các ngươi cải thiện thiên phú.-Phong Thần Tịch tập trung tất cả ở trong sân, nói ra dự định của mình.

_Cải thiện thiên phú?-Tất cả kinh ngạc đến rớt cằm, một đám giống như ngốc tử trừng mắt không thể tin nhìn nàng.

_Ân. Đây là trúc cơ đan, có tác dụng cải tạo lại xương cốt, mỗi người cầm một viên dùng đi.-Vừa nói, trong tay nàng liền xuất ra hai bình bạch ngọc, ném cho Phong Dương đang đứng đầu.

Phong Dương hốt hoảng chụp lấy bình, cẩn thận cẩn thận phủng trong lòng bàn tay, thị như trân bảo. Nếu đây thật sự là Trúc cơ đan, dùng từ trân bảo cũng còn chưa đủ ấy chứ. Nhất thời nghĩ như vậy, lại có bốn mươi hai song oán niệm ánh mắt liếc về phía nàng. Này nha tàn nhẫn, đó chính là trúc cơ đan a! Có thể cải tạo xương cốt trúc cơ đan a! Ngươi tiện tay liền quăng lung tung như vậy, lỡ ngã hỏng rồi, ngươi không thấy hổ thẹn với bình linh dược này a?!

Phong Thần Tịch đối diện với đám cực độ lên án ánh mắt, không nói gì nhìn trời. Nàng chỉ thuận tay quăng cái bình thôi mà, có cần dùng thái độ như vậy không?

_Khụ khụ. Các ngươi mau dùng dược đi. Sắp tới ta còn có nhiệm vụ cho các ngươi đây. Còn việc luyện tập, các ngươi vẫn phải theo thường ngày thực hiện, mỗi hạng mục còn phải tăng thêm gấp đôi. Đã hiểu chưa?-Để lại một câu khiến mọi người kêu rên, Phong Thần Tịch trở về phòng, tu luyện tiếp đi.

Mọi người nhận lệnh lĩnh trúc cơ đan, trở về phòng của mình bắt đầu tẩy tủy.

Sáng sớm ngày hôm sau, ai cũng khó nén hưng phấn ở trong sân bắt đầu luyện tập. Kia thái độ a, đều phải so với bình thường hăng hái gấp mấy lần.

_Tịch công tử, sớm!

Thấy mạt bóng trắng nơi hành lang, nhất tề dừng lại việc luyện tập, đối với tuyệt sắc thân ảnh kia cao giọng hô to, trong mắt lại không cách nào che giấu sùng bái.

_Mọi người, sớm.-Phong Thần Tịch gật gật đầu, nhìn mọi người rõ ràng đã có rất lớn biến hóa, khóe môi nàng cũng dần dần cong lên.

_Ta tin tưởng hôm qua sau khi dùng trúc cơ đan, tất cả đều đã ít nhiều điều cải thiện xương cốt.

Nhớ tới trúc cơ đan, một đám lại một đám nhìn nàng với ánh mắt lửa nóng, đem nàng thành thần cung phụng lên rồi. Thay đổi xương cốt loại này thần kỳ linh dược, nàng lại nháy mắt không nháy mắt đem bảo bối vô giá đó đưa cho bọn hắn. Ân tình của nàng, họ cảm kích không thể diễn đạt, cũng vô pháp báo đáp, chỉ có thể nguyện sống chết đi theo nàng mà thôi.

_Cả một đám lại nhìn ta như vậy làm gì? Đã là người của ta thì ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Tạm thời huyễn lực, vũ lực của các ngươi còn quá kém, không thể dùng cao cấp linh dược được, đợi tới thời điểm thích hợp ta sẽ lại cho các ngươi một lần nữa đề cao tư chất.-Nàng trong nhẫn giới còn rất nhiều linh dược có thể trợ giúp thăng cấp và cải thiện thiên phú. Nhưng nàng không muốn quá lạm dụng linh dược cho bọn họ. Vì nếu sau này hết thiên tài địa bảo trợ giúp, bọn họ huyễn lực sẽ vĩnh viễn bị tạp tại một chỗ, không cách nào có thể tu luyện tiếp được. Đây cũng là lý do tại sao đại gia tộc tuy có rất nhiều huyễn hoàng huyễn tông nhưng từ huyễn tôn trở lên lại thiếu hơn rất nhiều.

Vân đạm phong khinh lời nói lại làm cho cả những tiểu hài tử ở đây khiếp sợ. Đợi hồi phục lại tinh thần, tất cả mọi người đều quỳ gối nhìn nàng, đồng loạt phát thề.

_Chúng ta chờ lấy Huyễn thần/Vũ thần danh hào, nguyện đi theo công tử không rời không bỏ. Vĩnh không phản bội. Như có vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi trừng phạt.

Phong Thần Tịch hài lòng nhìn những người do chính tay nàng đào tạo ra, không tiếng động nở nụ cười.

_Mọi người đứng dậy đi. Tuy bây giờ các ngươi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng là vẫn xa xa không đủ. Vì thế ta muốn đưa các ngươi tới Lâm Vũ rừng rậm lịch lãm. Sáng sớm ngày mai tất cả tập trung tại đây. Ai đến muộn lập tức khai trừ.

_Là. Công tử.

Phong Thần Tịch giám sát luyện tập đến tận trưa mới trở về phòng. Sau đó dùng qua một chút cơm, nàng lại ở tiếp tục tu luyện. Nửa tháng này nàng cũng theo đám người Phong Dương luyện tập thân thể, dần dần thân thủ của nàng cũng đã hảo nhiều lắm. Nếu là so với trước kia Phong Thần Tịch thì đã không còn cùng cấp bậc nữa rồi. Nhưng huyễn lực cũng vẫn còn tại thất tinh huyễn vương, điều này lại làm cho Phong Thần Tịch cực kỳ buồn bực.

Huyễn khí một lần lại một lần được hấp thụ, chuyển hóa, tuần hoàn trong kinh mạch, liên tục không biết bao nhiêu lần. Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy bình chướng dần dần mỏng đi, mới tập trung huyễn lực lại va chạm vào. Chỉ một lần chạm, đạo bình chướng kia liền vỡ tan, huyễn khí không bị ngăn cản liền tràn sang một cấp mới. Đã không còn bình chướng tồn tại, dưới chân nàng lập tức hiện ra kim sắc đồ án. Thất khỏa tinh lượng ngôi sao chuyển động di chuyển, nhường ra một khoảng trống, một ngôi sao nữa chen vào giữa, biểu hiện nàng bây giờ đã là một gã bát tinh huyễn vương.

Phong Bạo nằm ở bên cạnh, mở to không chớp mắt nhìn nàng, tiểu miêu miệng hé ra hợp lại ai thán.

_Biến thái! Quả thực là quá biến thái! Lão thiên gia a! Tại sao ngươi lại đem tên tiểu biến thái này tới đả kích chúng ta a! Chủ tử! Ngài không muốn để cho người khác sống có phải hay không? Ngài vẫn còn là người sao a? A a a?

Phong Bạo đầy đất lăn lộn, còn nhảy lên hạ xuống, đối với Phong Thần Tịch oán hận không thôi. Cho dù hiện tại huyễn khí không tính là rất cao, nhưng dù gì cũng là cái huyễn vương đi? Người bình thường tu luyện cũng phải mất nửa năm mới vượt nhất tinh, thậm chí có người còn phải dùng thời gian một năm mới có thể thăng cấp. Hắn đây khen ngược, mỗi tinh mỗi tinh còn dùng chưa đến nửa tháng thời gian lại có thể thăng cấp. Này sao có thể là việc con người nàng làm? Phải là cầm thú cũng chưa bằng đi thôi!

Nhưng thực ra lần này Phong Thần Tịch thăng cấp cũng chưa làm cho Phong Bạo thăng cấp. Tuy vậy huyễn khí của hắn cũng có điều tăng tiến, tin tưởng chỉ cần hắn nỗ lực tu luyện cùng lần tới Phong Thần Tịch thăng cấp thì hắn chắc chắn cũng vượt qua nhất tinh thú hoàng mà trở thành nhị tinh thú hoàng thôi. Hơn nữa với tốc độ thăng cấp biến thái của tiểu chủ nhân, chưa đến một tháng hắn liền có thể tiến cấp.

Nghĩ như vậy, Phong Bạo cười đến mắt mị thành nguyệt nha, đuôi cũng phải kiều lên đến tận trời rồi. Hắn mỹ tư tư chép miệng, bắt đầu ảo tưởng về tương lai thăng cấp, làm mộng đẹp đi! Quả nhiên ngày đó hắn đi theo nàng là vô cùng đối thôi! Thăng cấp cái loại này yêu cầu cao lại khó chuyện tình, vậy mà ở bọn họ nơi này quả thật cùng ăn cơm giống nhau dễ dàng a~

Phong Thần Tịch trên trán trượt xuống ba điều hắc tuyến. Con hổ hố cha này càng ngày càng không có chừng mực rồi, lại dám ở ngay trước mặt nàng mắng nàng không phải người! Nàng nhìn Phong Bạo phó đức hạnh kia, nhịn không được một cái tát chụp vào đầu nó, lười để ý đến bộ dạng vênh váo của kẻ dở hơi này.

Nàng nhảy xuống giường, thân cái lười thắt lưng rồi tự rót cho mình một chén trà. Cảm thấy cổ họng thanh nhuận hơn một chút, thế này nàng mới buồn phiền thở dài một hơi.

Phong Bạo bị Phong Thần Tịch một cái tát chụp cho mắt mạo kim tinh, loạng choạng ngã úp sấp trên giường, bất động. Đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài, cũng quên mất phải giả chết trang đáng thương gì gì đó, phốc một tiếng liền nhảy tới trên bàn, khó hiểu nhìn nàng.

_Chủ nhân. Người thở dài chuyện gì vậy?

_Aiz. Bạc a~

Phong Bạo nghe một lời này, vẻ mặt sét đánh cho thành bột phấn, bị gió thổi cái vô tung vô ảnh.

Xác thực, Phong Thần Tịch đang vô cùng buồn phiền về tiền bạc. Cứ tưởng 10 vạn kim tệ của nàng là đủ dùng, bây giờ nàng mới ngộ được thì ra khái niệm tiền bạc của nàng qủa nhiên là con số không. Mới ngắn ngủi nửa tháng thôi, vậy mà hiện tại kim tạp của nàng chỉ còn lại chưa đến một nửa. Cái này cũng không thể quái nàng. Bởi vì mấy ngày gần đây nàng tìm thấy trong thất thải vòng tay mấy quyển luyện khí tịch hòa luyện dược bí tịch. Nổi lên hứng thú nên nàng mới mua một chút dược liệu hòa tinh thạch để chuẩn bị nếu có cơ hội nàng sẽ thử thử xem sao. Ai lại ngờ tuy chỉ mua vài món dược liệu, tinh thạch thông thường mà lại tốn kém như vậy chứ.

Mặc dù trong thất thải vòng tay cũng là có dược liệu tinh thạch này đó, nhưng nhìn qua nàng cũng biết chúng nhất định giá trị, nàng sao bỏ được đây. Nhất định lần này trở lại Lâm Vũ rừng rậm nàng phải nhiều chút thu thập dược liệu mới được.

_Chủ nhân~ Nhân gia muốn đi dạo dạo một chút a~ Ngươi mau dẫn ta đi thôi~

Phong Bạo lại ý chí mười phần lắc lư trước mặt Phong Thần Tịch, hoảng được nàng sắp hoa mắt luôn.

_Ngừng! Ta đưa ngươi đi là được chứ gì! Ngươi còn dám ở trước mặt ta chuyển động coi chừng ta đốt trụi lông ngươi đấy!-Phong Thần Tịch đứng dậy, không chút lưu tình gạt nó xuống đất, trước tiên bước ra ngoài.

Phong Bạo ủy khuất quyệt mông, lập tức thí điên thí điên chạy theo sau nàng.

Chính là sau khi đưa Phong Bạo ra ngoài, Phong Thần Tịch liền cảm thấy hối hận. Vốn là phải ngoan ngoãn nằm trên vai nàng, lúc này đã làm gì còn miêu ảnh? Con hổ háo sắc kia nhất định là đang ở nơi nào phao mỹ nữ, ngược lại đem chủ nhân như nàng quăng ở đây tránh làm hỏng sự nghiệp của nó mà.

_Sắc miêu chết tiệt.

Mà thôi, để nó thoải mái một hồi, lúc về nàng muốn hảo hảo giáo huấn nó! Để xem sau này nó còn dám đem nàng vứt lại không!

Dù sao cũng đã ra ngoài, Phong Thần Tịch cũng chuẩn bị luôn lương thực cho những ngày sắp tới. Vừa đi ra khỏi cửa hàng, có một đoàn bóng đen đụng lại đây. Không nói hai lời, nàng vươn tay một cái tát chụp phi đi, vật thể bay ra ngoài theo đường parabol rất chuẩn.

_Chủ nhân. Tại sao ngươi lại chụp bay ta nữa?-Phong Bạo bay theo quỹ tích trở về, ủy ủy khuất khuất bám đầu vai nàng, oán hận nói xong.

_Nga?-Phong Thần Tịch khoanh tay trước ngực, ánh mắt nguy hiểm mười phần nhìn đoàn lông xù tròn tròn trên đầu vai.

Phong Bạo cái tên thần kinh thô lúc này mới kịp phản ứng lại, thầm mắng chính mình tiện miệng, co quắp lui lại thân thể, đầu giấu vào trong đuôi, chỉ để lộ ra hai con mắt tròn vo cẩn thận xem xét Phong Thần Tịch.

_Chủ, chủ nhân...Hắc, nhân gia biết sai lầm rồi, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho ta lần này thôi~

Phong Thần Tịch xem con ngu ngốc miêu này lần nào cũng giở chiêu này ra, một chút cũng không bị xao động, xách nó tới trước mặt vung vung vài cái.

_Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi...

Chưa để Phong Bạo kịp may mắn, nàng lại treo lên một cái cực kỳ ôn nhu tươi cười.

Việc lớn không tốt!

Quả nhiên...

_Bất quá, có việc cần ngươi hỗ trợ. Tối nay ta muốn có lam thạch quả chuẩn bị luyện dược, ngươi trở lại Lâm Vũ rừng rậm giúp ta lấy một ít về đây.

Phong Bạo vừa nghe, meo một tiếng theo trên vai nàng rớt xuống đất, bất tỉnh.

Lam thạch quả, một loại bình thường dược quả, thường được dùng cho người mới luyện dược tập luyện. Đối với người không có gì hại, nhưng nếu huyễn thú đụng vào lam thạch quả sẽ có tác dụng thôi thúc tình hiệu quả. Lại vẫn là thôi thúc giống đực sinh vật tình dược! ( Tác giả:=))) )

Phong Thần Tịch tâm tình cực kỳ vui sướng, phá lệ hảo tâm còn đem con mèo nào đó đang giả chết quăng trở lại trên vai, đi trở về.

_Tiểu tử kia! Đứng lại!

Còn chưa đi được mấy bước, nàng đã bị một người ở đằng sau gọi lại, dựa vào giọng nói thì xem ra là cái nữ nhân. Phong Thần Tịch dở khóc dở cười nhìn trời. Nàng đang suy nghĩ xem lần sau xuất môn có nên mang cái khăn che mặt gì không đây, mà tại sao mỗi lần ra ngoài nàng đều gặp phải phiền phức chứ.

Thấy Phong Thần Tịch đứng lại nhưng không quay đầu nhìn mình, nữ tử cảm thấy chính mình bị coi thường. Thế nên nàng tràn đầy nộ khí đi tới trước mặt Phong Thần Tịch, vươn tay chỉ thẳng vào Phong Bạo đang nằm ngửa trên đầu vai, cằm nâng thật cao lên, khẩu khí cũng mang theo ra lệnh.

_Con mèo kia, ta muốn. Ngươi mau khai giá đi, bao nhiêu ta cũng mua.

Phong Thần Tịch suýt bị lời nói này sặc chết, khụ khụ ho không ngừng. Nàng trêu tức đánh giá huyễn thú của mình, vui vẻ đánh cái khẩu tiếu. Sắc miêu, không ngờ ngươi cũng có mị lực vậy đấy. Suy nghĩ một chút, đi theo cô nương nhà người ta thế nào?

Phong Bạo lập tức lật người dậy, tứ chi bám chặt vào áo nàng, tư thế kia rõ ràng đánh chết cũng tuyệt đối không buông tay. Đôi mắt to lại ngập nước, đáng thương vô cùng nhìn nàng. Chủ nhân, ngươi sẽ không thực sự làm vậy thôi?

Đừng đùa! Muốn hắn bỏ chủ nhân theo xuẩn nữ này? Vậy giết hắn đi còn hơn. Nàng ta vừa không tuyệt mỹ như chủ nhân, lại chỉ có tam tinh đại huyễn sư, còn không thể giúp hắn thăng cấp như chủ nhân, vô dụng như vậy mà cũng dám đòi hắn làm huyễn thú cho nàng? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hiển nhiên, trong mắt Phong Bạo nữ tử đã đến hình tượng ngu xuẩn phế vật không một điểm tốt.

_Không phải ta không muốn cho ngươi, nhưng là huyễn thú của ta nói ngươi thật chướng mắt, nó không đồng ý.

Phong Thần Tịch khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nở nụ cười. Tuy không làm động tác gì nhưng lại khiến nữ tử kia thấy Phong Thần Tịch mới là cao cao tại thượng, đứng ở đâu cũng không thể che lấp, mà hắn lại nhỏ bé không chịu nổi.

_Ngươi...ngươi đừng cấp mặt không biết xấu hổ. Dám đùa giỡn với bổn tiểu thư, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết!-Cảm thấy chính mình bị Phong Thần Tịch cười nhạo, nữ nhân sắc mặt trở nên âm ngoan mà vặn vẹo.

Theo tuổi thì nữ tử cũng không lớn hơn Phong Thần Tịch nhiều lắm, nhiều nhất nàng cũng chỉ mới 13, 14 tuổi tả hữu. Nhưng thuận miệng sẽ muốn nhân tính mạng, này làm sao lại là một cái tiểu hài tử có thể có trong lời nói? Quả nhiên, cổ đại đứa nhỏ trưởng thành thật sự sớm.

Phong Thần Tịch đối lời của nàng một bộ không thèm quan tâm. Trước giờ, có vô số nhân muốn lấy tính mạng của nàng, nhưng hiện tại những người đó đều đã ở địa ngục ngốc đi. Cho dù là những người tham gia vây diệt nàng, cũng bị nàng một cái không buông tha bị nàng chôn cùng. Có điều hiện tại nàng như cũ không chết, tính đi ra nàng còn buôn bán lời hơn những người kia đâu. Hắc hắc.

_Các ngươi còn đứng đây làm gì? Xông lên bắt lấy con bạch miêu kia rồi giết chết hắn cho ta!-Nữ tử nâng cước đạp một tên thị vệ gần nhất làm phát tiết, lạnh giọng quát.

Tên thị vệ bị đạp trúng không dám phản kháng, theo trên mặt đất bò dậy cùng những tên thị vệ khác vây đánh Phong Thần Tịch.

Phong Thần Tịch bình tĩnh đứng ở đó, hai tay đặt trước ngực, miệng gợi lên một cái cuồng vọng độ cong. Nga, nữ nhân xuẩn về xuẩn, nhưng xem ra cũng rất có tiền thôi. Mấy chục danh đại huyễn sư thêm một gã võ vương bảo hộ một cái bình hoa, có thể thấy bình hoa này cũng được coi trọng đấy chứ?

_Dừng tay!

Đang lúc Phong Thần Tịch muốn động thủ thì một tiếng quát khác truyền đến, ngăn lại trận chiến đấu này.

Nhìn đám thị vệ thực sự dừng lại, Phong Thần Tịch thật không phúc hậu phun cười, cũng may hiện tại không có ai rảnh rỗi đi chú ý tới nàng.

_Di? Chủ nhân? Ngươi ở cười cái gì vậy?-Phong Bạo treo trên đầu vai của nàng, thấy nàng cười, lấy một loại ánh mắt mê mang nhìn nàng. Tò mò quái, chủ nhân đột nhiên cười cái gì vậy? Tại sao nó không thấy có gì đáng để cười?

_Ngươi nhìn đám thị vệ này xem. Người khác kêu dừng tay liền dừng tay, thực sự đúng là ngu ngốc. Nếu là ta, cho dù là ai cũng phải đánh trước nói sau!-Phong Thần Tịch nén cười, lòng tốt giúp huyễn thú của mình giải thích nghi hoặc.

Nghe hoàn, Phong Bạo khóe miệng run rẩy, đối với chủ nhân của mình phúc hắc hết chỗ nói rồi. Kính nhờ, chủ nhân a~ Ngài quả nhiên là quá âm hiểm rồi. Bất quá...nó lại càng thích chủ nhân phúc hắc như vậy.

Người tới là một cô gái mặc lục sắc trường y, ngũ quan thanh tú dễ nhìn, khí chất thẳng thắn chính trực, theo sau còn một cái tro bụi sắc trường bào thiếu niên. Lại vẫn là cái người quen đâu...

_Đoan Mộc Nhi, ngươi đang làm cái gì?-Giọng nói nghiêm khắc làm cho nữ nhân kia vốn đang kiêu ngạo có điều thu liễm.

_Đoan Mộc Khê, ta làm gì, đó là chuyện của ta, còn chưa đến phiên ngươi quản.-Ngữ khí không tốt chứng tỏ quan hệ hai người trong lúc đó.

_Ta chỉ không muốn ngươi làm mất mặt Đoan Mộc thế gia thôi.-Đoan Mộc Khê khinh thường cười.-Ta Đoan Mộc gia khi nào thì lại giữa ban ngày cướp đoạt huyễn thú như ngươi?

Nói rồi, Đoan Mộc Khê quay sang Phong Thần Tịch. Này vừa nhìn mới sửng sốt.

_Tiểu đệ đệ? Là ngươi?

Phong Thần Tịch nhàm chán ngáp một cái, gật gật đầu coi như đánh tiếp đón.

Đoan Mộc Khê chạy tới bên cạnh nàng, Trần Nhiên cũng đi theo đến rồi.

_Tiểu đệ đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để nàng ta khi dễ đệ đâu.-Đoan Mộc Khê mỉm cười nhìn Phong Thần Tịch, sợ nàng bị dọa đến nên nhẹ giọng trấn an.

Phong Bạo nỗ bĩu môi, bội phục nữ nhân này tại sao có thể lý giải chủ nhân ở sợ hãi?

_Bằng hữu, lần trước ở Lâm Vũ rừng rậm cứu mạng, chúng ta vô cùng cảm tạ. Không ngờ nhanh như vậy lại có thể nhìn thấy ngươi.-Trần Nhiên lễ độ chắp tay đối nàng nói thanh tạ, trên mặt nho nhã cho người cảm giác này nhân rất hảo cảm.

_Không cần cảm ơn ta. Lần đó cũng chỉ là thuận đường thôi, không có gì đáng nói.-Phong Thần Tịch điểm điểm Phong Bạo, trả lời.

_Đoan Mộc Nhi, ngươi còn ở tại đây làm gì? Mau chạy nhanh trở về gia đi.-Đoan Mộc Khê nhân lúc hai người nói chuyện, quay sang đuổi Đoan Mộc Nhi trở về.

Đoan Mộc Nhi nhìn bên này có Đoan Mộc Khê cùng Trần Nhiên, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể trở về. Trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Phong Thần Tịch, lời từ kẽ răng bài trừ ra:

_Các ngươi cho ta chờ! Ta nhất định sẽ sát tên tiểu tử thối kia!-Dứt lời xoay người, mang theo thuộc hạ rời đi.

Phong Thần Tịch nhìn bóng dáng của nàng, màu đen con ngươi trở nên lạnh lùng. Nàng sẽ không tha bất luận kẻ nào dám uy hiếp tính mạng của nàng. Đoan Mộc Nhi sao? Món nợ này ta sẽ với ngươi từ từ tính.

_Đoan Mộc Khê, Trần Nhiên, cảm ơn hai người lúc nãy đã giúp đỡ. Ta hiện tại còn có việc. Đi trước.

Phong Thần Tịch không muốn mất thời gian cùng hai người này nói chuyện phiếm, kiếm cái cớ trốn đi.

_Khoan đã. Chúng ta có thể biết tên của đệ không?

_Ta tên Tịch Phong.

Nhìn tiểu bóng dáng biến mất, Trần Nhiên có chút suy tư.

_Sư huynh, vị tiểu huynh đệ này thật đúng là kỳ lạ quá.

_Ân. Ta không thể nhìn thấu y được. Một người thật nguy hiểm.-Trần Nhiên gật gật đầu, cũng bỏ đi.

_Di? Sư huynh, dù sao Phong đệ cũng mới chỉ là một tiểu hài tử thôi, huynh đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.-Đoan Mộc Khê đuổi theo, cảm thấy có chút khó tin.

_Hy vọng là vậy.

Ngày hôm sau, Phong Thần Tịch đúng giờ tới sân huấn luyện, gật đầu cùng mọi người chào hỏi. Nhìn thấy bốn mươi hai nhân tất cả đều có mặt, không ai đến trễ.

_Tịch công tử. Nếu chúng ta đã là một chi đội ngũ, vậy người đặt cho chúng ta một cái tên đi?-Phong Dương cung kính hành lễ với nàng, thay mọi người đề xuất kết quả sau ngày tối hôm qua thương thảo.

Chuyện này Phong Thần Tịch cũng từng suy nghĩ tới, bất quá vẫn chưa nói ra. Nay mọi người nói như thế, nàng cũng muốn thật sự nghĩ khởi tên.

_Sát Thiên cái tên này mọi người thấy sao?-Trầm ngâm qua đi, Phong Thần Tịch mỉm cười.

_Sát Thiên? Hảo tên! Rất khí phách!

_Sát Thiên! Sát Thiên! Từ bây giờ chúng ta là Sát Thiên binh đoàn!

Mọi người bộc phát hoan hô, đối tên nàng đưa ra vô cùng vừa ý.

_Nếu vậy, Sát Thiên binh đoàn, chúng ta đi!

Phong Thần Tịch cao uống một tiếng, dẫn theo mọi người hướng Lâm Vũ rừng rậm đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro