Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bản mạng khế ước, thần bí Triệt.


Chương 2: Bản mạng khế ước, thần bí Triệt.

Phong Thần Tịch sau khi xuyên qua màu trắng yên vụ, rốt cuộc cũng tới được Lâm Vũ rừng rậm phần đất trung tâm. Tại đây cây cối rậm rạp che hết ánh mặt trời, một mảnh u ám, không phân rõ được ngày đêm. Phong Thần Tịch thâm hô một hơi, dựa theo bản năng tìm hướng phía trước đi tới.

Chẳng bao lâu, nàng liền phát hiện một cái sơn động, giống như là động của một huyễn thú đã bỏ hoang. Càng tiến gần đến động khẩu, nàng liền cảm giác có một lực lượng nào đó hấp dẫn chính mình. Cái cảm giác quen thuộc từ tận trong linh hồn, khiến nàng vô ý thức liền tiến vào trong động. Tuy sơn động bên ngoài có vẻ nhỏ và u tối nhưng bên trong lại dị thường sạch sẽ. Hai bên của sơn động được tạo thành từ một loại tài liệu có thể phát quang nên đường đi sáng giống như ở ban ngày.

Phong Thần Tịch dựa theo linh hồn phía trên một đoạn liên hệ, rẽ trái rẽ phải, sau vài canh giờ cũng tìm được sơn động tận cùng. Đến đây, ánh sáng càng ngày càng trở nên thịnh. Cả căn phong được các loại tinh thạch chiếu sáng chói mắt. Sơn động nơi tận cùng giống như một căn phòng bằng đá, ở một góc bãi ra một cái nệm cỏ, xung quang đặt bừa bãi các loại tinh thạch, tinh hạch dược liệu, vũ khí các loại. Nhưng đặc biệt đập vào mắt nàng là một cái đản bị vùi lấp trong đống bảo vật. Nàng liếc mắt một cái liền bị thú đản này hấp dẫn, giống như một loại từ tận linh hồn quen thuộc cảm giác. Phong Thần Tịch ngồi xổm xuống đào ra thú đản, nàng muốn xem rốt cuộc chỉ đản này là cái gì. Khi tay nàng vừa chạm vào đản xác kia một khắc, dị biến đột nhiên phát sinh. Nguyên bản không chớp mắt thú đản bỗng phát ra chói mắt quang mang, mà vốn nằm im không nhúc nhích thú đản cũng 'vụt' một tiếng bay lên giữa động đá, ở tại không trung bắt đầu xoay tròn bay nhanh đứng lên, quang mang cũng càng ngày càng thịnh. Chói mắt bạch quang khiến Phong Thần Tịch nhắm lại hai mắt, không biết đã phát sinh sự tình gì.

Đãi bạch quang hoàn toàn bao phủ thú đản, một cái thâm trầm mà khí phách nam tử thanh âm truyền vào trong đầu Phong Thần Tịch:"Thân ái chủ nhân, ngươi khả nguyện ý cùng ngô khế ước?"

Phong Thần Tịch nghe nam tử thanh âm, thân mình run run một chút. Nàng cảm thấy một chỗ sâu trong linh hồn bị nam tử kích thích đến, một loại quen thuộc cảm giác bắt đầu lan tràn toàn trái tim nàng. Phong Thần Tịch lăng lăng nhìn thú đản, giống như bị tia dị thường linh hồn kia thúc giục mà không tự chủ được mở miệng:"Hảo."

Nghe lời của nàng, thú đản truyền đến tiếng cười khẽ của nam tử, không khó để nghe ra nam tử tâm tình rất tốt, tiếng cười cũng khó đè ép vui sướng hòa kích động.

Thú đản nhanh chóng theo từ không trung bay đến Phong Thần Tịch trước mặt, bạch quang xẹt qua ngón tay nàng một chút, nhỏ ra một giọt máu giọt đến trên đản xác. Từ thú đản lại truyền đến nam tử niệm tối nghĩa chú ngữ mà nàng nghe không hiểu. Lập tức ở dưới chân nàng cùng thú đản xuất hiện một cái chói mắt mà kỳ quái đồ án. Đây là khế ước khi sẽ xuất hiện đồ án. Mà nàng cùng thú đản này kí kết, chính là sinh mạng khế ước...

Khế ước đồ án biến mất sau, còn không để Phong Thần Tịch hồi quá thần, dưới chân nàng lại hiện lên một cái kim sắc đồ án, so với khế ước đồ án khi nãy còn muốn chói mắt. Đây chính là thăng cấp đồ án, mặt trên hoa văn cùng tinh tinh đại biểu cho cấp bậc và tinh cấp của huyễn sư.

Hoa văn trên đồ án bắt đầu biến đổi, từ không có tu vi biến thành nhất tinh huyễn sĩ, nhị tinh huyễn sĩ, ngũ tinh huyễn sĩ, cửu tinh huyễn sĩ,...hoa văn không ngừng hướng phía trước phát triển, thẳng đến tứ tinh huyễn vương mới dừng lại! Nàng dĩ nhiên là một gã tứ tinh Huyễn vương! Nếu có một tên huyễn sư nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ có một loại tự tử xúc động. Ngươi có thấy qua từ một phế vật không thể tu luyện, đột nhiên đột phá đến huyền vương cường giả sao? Tuy Huyễn Vương ở Huyễn Vu đại lục không tính cái gì, nhưng nếu thêm 11 tuổi huyễn vương liền trở thành một cái khủng bố khái niệm. Phải biết rằng Huyễn Vu đại lục đệ nhất thiên tài Ân Dạ Hàn cũng là ở 13 tuổi mới có thể đột phá nhất tinh huyễn vương. Vậy mà đã được toàn đại lục hâm mộ sùng bái. Như có nhân biết nàng 11 tuổi huyễn vương, còn không phải tìm chết quên đi sao?

Ngay cả Phong Thần Tịch lúc này cũng bị bản thân dọa đến, khóe miệng hung hăng rút trừu. Nàng cũng không ngờ khế ước lực lượng cư nhiên khiến nàng từ không có huyễn lực nhảy đến tứ tinh huyễn vương, chuyện này cũng quá đả kích đi? Nhưng quan trọng hơn, tại sao nàng cùng huyễn thú khế ước còn có thể khiến nàng thăng cấp?

Cũng không trách Phong Thần Tịch cảm thấy chuyện này kỳ quái, vì trên Huyễn Vu đại lục cũng chưa từng có nhân loại hòa huyễn thú khế ước sẽ làm khế ước giả thăng cấp chuyện tình. Nếu không huyễn thú cũng sẽ không ghét bị nhân loại khế ước như thế.

_Tịch, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi trở lại.

Khi bạch quang hoàn toàn tán đi, từ giữa ánh sáng một nam hài chậm rãi bước ra. Tiểu hài tử thanh âm có một cỗ duy ngã độc tôn khí phách lại chỉ riêng đối nàng mới có thể ôn nhu, cho dù nho nhỏ thân mình cũng không cách nào che dấu ngạo khí trên người của nam hài. Phong Thần Tịch nhìn tiểu tử trước mắt cũng không cấm hiện lên kinh diễm. Nam hài ước chừng 5, 6 tuổi, ngũ quan trưởng cực vì tinh xảo. Hắn có một đôi lam mâu vô cùng đẹp mắt, nhưng đồng thời cũng là lạnh như băng mà thâm trầm. Sống mũi cao cao, hồng nhuận môi hơi cong lên, có chút lạnh bạc mà ngạo nghễ. Làn da bạch nộn, so với tốt nhất ngọc thạch còn muốn trong sáng mềm mại. Một đầu đầy ngân sắc tóc dài cúi tại bên người, khiến tiểu nam hài vô hình tản ra một loại trích tiên hương vị. Còn có một loại bá đạo và cao quý khí chất hoàn toàn không hợp tuổi với hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận, này nam hài quả thực mỹ đến không thể hình dung. Cũng không khó tưởng tượng, sau này lớn lên hắn sẽ có dung mạo kinh diễm như thế nào.

Phong Thần Tịch bị lời nói của hài tử kéo lại thần trí. Nghe hắn nói giống như họ đã từng quen biết, mà hắn ở đây cũng đã chờ nàng rất lâu nữa. Cương định mở miệng thì thanh âm của hài tử lại vang lên, hơi chút tang thương hòa cô đơn:

_Không ngờ đã vạn năm trôi qua, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại. Tịch, lần này cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng nhất định sẽ không để ngươi bỏ xuống ta.- Nam hài giọng nói trở nên kiên quyết, chân thật đáng tin, khiến cho Phong Thần Tịch vì không hiểu chuyện gì mà sửng sốt. Tiểu hài nhi này rốt cuộc có quan hệ gì với nàng. Nàng còn nhớ rõ dù kiếp trước hay kiếp này cũng không từng gặp quá hắn a.

_Đúng rồi. Tịch. Có lẽ ngươi sẽ không nhớ tới chuyện trước kia. Vì vậy ta cũng sẽ không nói nhiều. Khi ngươi cần tự khắc sẽ nhớ lại.- Nam hài dừng lại, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt chỉ khi nhìn Phong Thần Tịch mới khó có thể có ôn nhu:"Thân ái chủ nhân. Nhớ kỹ, ta tên Triệt. Là của ngươi tốt nhất đồng bọn. Đã biết sao?"

Triệt bước lên phía trước một chút, vươn tay định xoa đầu Phong Thần Tịch. Nề hà thân cao không đủ, tay chỉ có thể chạm tới má của nàng, khiến hắn ảo não nhăn lại mặt. Phong Thần Tịch còn đang suy nghĩ lời hắn nói, vừa mới quyết định rút lại câu hỏi hắn là ai thì bị hành động này đậu 'phốc xích' bật cười. Nếu như Triệt đã không muốn nói. Như vậy nàng cũng sẽ không ép buộc hắn. Không hiểu sao đối với Triệt, nàng có cảm giác tuyệt đối tin tưởng, rằng nhất định hắn sẽ không khiến nàng tổn thương cho dù là rất nhỏ.

Triệt thấy Phong Thần Tịch cười, bạch nhuận gò má xoát một tiếng đỏ lên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Chỉ tiếc khuôn mặt hắn quá mức hoàn mỹ, mà Triệt cũng không thực sự nổi giận được với nàng, cho nên nhìn hắn trừng mắt như thế ngược lại phản tác dụng, còn làm Triệt càng thêm đáng yêu.
Phong Thần Tịch thấy Triệt trừng mắt, thật không khách khí cười càng thêm lớn. Bất quá rốt cuộc ở mỗ nam xấu hổ tức giận lên án ánh mắt hạ, khó khăn thu hồi tiếng cười, nghiêm chỉnh nghiêm chỉnh gật đầu:" Ân. Triệt. Ta đã biết."

Cho dù cố nén cười, nhưng khóe miệng nàng vẫn không thể hạ xuống, bả vai cũng vì kìm nén mà run lên. Quả thật hình tượng này của nàng khiến lời nói ra không có mấy sức thuyết phục. Triệt thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ai bảo hắn thật hiểu tính cách của nàng a. Cho dù vạn năm qua đi, nàng cũng vẫn là như thế.

Biết là Phong Thần Tịch còn là thật sự, Triệt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng. Gạt bỏ xấu hổ cảm giác ra, ánh mắt Triệt lại khôi phục vẻ nghiêm túc: "Tịch. Sắp tới ta phải ngủ say, không thể bồi cạnh ngươi được. Ngươi muốn cẩn thận bảo vệ mình, nhớ chưa?"

Nhìn ôn nhu Triệt, Phong Thần Tịch thu hồi nét cười, cũng trịnh trọng gật đầu. Nàng biết với thực lực của mình hiện giờ rất nhỏ yếu, còn chưa thể đấu với đại gia tộc. Mà với thiên phú của hắn, nếu để các đại gia tộc và thần điện biết được, không thể sử dụng chắc chắn nàng sẽ lâm vào đuổi giết. Cho nên nàng phải thật cẩn thận. Vì nàng mà cũng là vì Triệt.

Triệt thật sâu nhìn Phong Thần Tịch, vạn phần không tha biến thành nhất thúc hào quang bắn vào mi tâm của nàng. Phong Thần Tịch giấu đi đáy mắt một tia mất mát, đưa tay phải cắn nát, nhỏ một giọt máu lên thất thải vòng tay. Bây giờ nàng đã có huyễn khí, đương nhiên cũng có thể khế ước. Dùng một tia tinh thần lực tham xét vòng tay, Phong Thần Tịch không khỏi giật mình. Cái vòng tay này quả thực rất rộng, giống một cái Huyễn Vu đại lục lớn nhỏ. Bên trong còn chứa đựng rất nhiều dược liệu, tài khí, tinh thạch các loại. Mà dược phẩm cùng vũ khí vô số, ít nhất cũng có thánh cấp cao nhất trở lên. Điều này làm sao không khiến Phong Thần Tịch khiếp sợ?

Phải biết rằng trên Huyễn Vu đại lục thánh khí cũng là khuyết thiếu, cho dù thấp nhất thánh khí trong một cái trung cấp gia tộc đều là bảo bối. Ngay cả đại gia tộc cũng chỉ có mấy phen thần khí mà được coi là trấn bảo. Không thể không nói, người so với người đều tức chết người a.

Nhưng để Phong Thần Tịch chú ý hơn là chiếc nhẫn trên tay nàng lúc này. Khi khế ước với Triệt sau nàng không để ý, tới giờ mới phát hiện trên tay trái nàng lại nhiều ra một phen nhẫn. Cái nhẫn này có màu đen nhưng lại vô cùng sáng bóng, hoa văn cổ xưa lại mang theo thâm trầm hơi thở. Theo lời Triệt, đây là chỉ thuộc loại nàng gì đó. Tiếc là bây giờ còn chưa tới thời điểm nàng có thể mở ra huyền thiên nhẫn.
Phất tay một cái, toàn bộ tài liệu trong hang đều bị nàng thu hồi vào thất thải vòng tay. Phong gia, các ngươi hãy chuẩn bị trả nợ ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro