Chương 10: Xấu xí đều bù lại
Cho nên nói, cô giằng co nhiều năm như vậy tất cả đều tốn công vô ích sao????
Diệp Oản Oản trong lòng thật muốn chết.
Lần này cũng còn khá, cô kịp thời nhận ra, nếu không cô chả phải sẽ xấu xí cả đời sao!!!@_@
Bắt đầu từ bây giờ cô phải biến mình trở lên thật xinh đẹp. Có bao nhiêu xinh đẹp thì tốt bấy nhiêu, tất cả phải bù lại những cái xấu xí của kiếp trước.
" Thế nào? Có vấn đề? "
" Không! " Diệp Oản Oản ủy khuất trả lời.
"A..." Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ.
Diệp Oản Oản có chút hoảng sợ nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Tư Dạ Hàn lại đang cười!!!
Hắn lúc này đâu còn vẻ mặt âm trầm đáng sợ, đâu còn vẻ trống rỗng lạnh lùng..!!!
Nụ cười đó trên khuôn mặt ấy... thật chói mắt !
Cô dường như phát hiện hôm nay tâm tình hắn có vẻ đặc biệt tốt.
Là bởi vì tối hôm qua được ngủ ngon sao???
Thật ra thì tính nóng nảy dễ tức giận của Tư Dạ Hàn có liên quan rất lớn đối với chứng mất ngủ của hắn. Chả một ai có thể chịu đựng chứng mất ngủ lâu dài như thế được.
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản bỗng nảy ra một ý.
Cô có nên hay không nhân dịp tâm tình của Tư Dạ Hàn hôm nay không tệ, đề cập với hắn việc kia?
Lúc vừa mới xuống lầu khi nãy, cô đã nhận được tin nhắn của lớp trưởng, thông báo kì thi cuối kì sắp tới cô cần phải tới tham gia. Nếu không thì không có biện pháp để tiếp tục lên đại học năm ba.
Cô nhớ kiếp trước cô thường xuyên cúp cua, cũng còn may bài chuyên nghành của cô tương đối tốt , mới miễn cưỡng lên được đại học năm hai. Lên đến năm hai , cô vì không đi thi mà bị lưu ban.
Sau đó, lại bởi vì bị Tứ Dạ Hàn hạn chế sự tự do, bất kể cô đi đến đâu đầu có người đi theo, căn bản là không có cách để tới trường, cho nên việc học của cô hoàn toàn xuống dốc...
Giờ đây, vì chuyện ba ngày trước chạy trốn mà cô bị cấm túc. Nhưng khác với kiếp trước, cô không bỏ đi cùng với Cố Việt Trạch, cho nên quan hệ giữa cô với Tư Dạ Hàn bây giờ không còn ầm ĩ tới mức không thể hòa giải như trước kia .
Lần này cô nhất định phải tham gia thi, không thể giống như kiếp trước nữa.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, thử mở miệng thăm dò, " Cái đó.... Tôi ngày mai.... có thể đến trường không ? "
Cơ hồ lời nói của cô vừa dứt, trong nháy mắt không khí trong phòng lạnh xuống, người đàn ông khôi phục lại vẻ mặt lạnh lẽo âm u trước sau như một.
Diệp Oản Oản nhất thời hoảng hốt, quả nhiên là không được!
Nhưng lời đều đã nói ra miệng, dù sao cũng phải thử xem, Diệp Oản Oản gắng gượng tiếp tục mở miệng, " Sắp đến cuộc thi cuối kỳ rồi, nếu tôi không tham gia sẽ không có cách nào lên được đại học năm ba."
" Tôi có thể để cho em lên. "
Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng.
Lấy năng lực của Tư Dạ Hàn, đừng nói đến việc cô không cần tham gia thi mà cũng có thể lên lớp, ngay cả việc cho cô trực tiếp cầm bằng tốt nghiệp cũng đều có thể.
Nhưng như vậy đối với cô mà nói còn có ý nghĩa gì ???
Mặc dù đã sớm đoán được không dễ dàng như vậy, nhưng Diệp Oản Oản cũng không giấu nổi sự thất vọng, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhìn cái bánh bao mà mình thích ăn nhất cũng không còn hứng ăn , thấp giọng lẩm bẩm nói , " Không cần... "
Nhưng sắc mặt của Tư Dạ Hàn không chỉ không có chuyền biến tốt mà ngược lại dường như càng âm trầm.
Diệp Oản Oản cư nhiên không muốn quan hệ vất vả lắm mới hòa hoãn được lại chọc giận hắn, vì vậy vội vàng nói, " Tôi chỉ tùy tiện nói thôi. Tôi không cần đến trường "
Tư Dạ Hàn không nói gì, chẳng qua bắt gặp vẻ mặt ảm đạm cùng thần sắc kinh hoảng thỏa hiệp của cô, trong lòng không thể khống chế bùng lên nóng giận...
Hắn ghét cô lộ ra vẻ mặt như thế.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ, người đàn ông này quả nhiên là quá khó để lấy lòng. Cô đã nói không cần rồi sao hắn vẫn còn giữ nguyên bộ mặt muốn giết người như vậy cơ chứ ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro