Chương 3
Edit: Vong Cơ
Đêm 29 tháng 1, Lục Chẩm Tuyết cùng bạn bè đến quán bar uống rượu.
Tần Hâm kinh ngạc hỏi cô, “Cậu thật sự muốn theo đuổi Lâm Cảnh à?”
Lục Chẩm Tuyết một bên kêu phục vụ đem tới hai chai rượu, một bên nói, “Đương nhiên, chơi vui mà.”
Tần Hâm dội cho cô một xô nước lạnh, “Nhưng mà người cậu định chơi là Lâm Cảnh đó.”
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu, e thẹn vuốt tóc mai bên trán, nhìn Tần Hâm cười lộ ra hàm răng trắng, “Nếu cậu là đàn ông, cậu có thích tớ không?”
Tần Hâm nói, “Thích chứ, cậu cũng biết là tớ rất thích ngắm người đẹp còn gì. Nhưng mà Lâm Cảnh lại khác, anh ta chính là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch. Cái trò mèo này của cậu, tớ sợ anh ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu.”
Lục Chẩm Tuyết một chút cũng không thèm để ý, “Tớ ngược lại càng muốn thử xem, đời này tớ chưa bao giờ chịu uất ức như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ đến lớn đều được người nhà đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái, ông nội đau xót, cha mẹ yêu thương, các anh chị em trong nhà yêu quý, hiện giờ bị từ hôn còn chưa nói, đã thế còn hạ thấp cô.
Cô rõ ràng trước nay chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn, càng không nghĩ tới muốn dựa vào hắn mà trèo cao, hắn dựa vào cái gì mà nói cô như vậy?
Cô thật là nuốt không trôi cục tức này.
Cô chính là muốn xem Lâm Cảnh này khó theo đuổi đến mức nào. Cô nhất định phải làm cho hắn yêu cô.
Lâm Cảnh đi công tác từ Giang thị về đã là một tháng sau. Vừa mới vào cửa nhà đã nhìn thấy ông nội ngồi trên sofa, thổi râu trừng mắt, một bộ muốn 'hưng sư vấn tội'.
Lâm Cảnh cũng đã sớm đoán được nên một chút cũng không kinh ngạc.
Tây trang khoác ở khuỷu tay, một tay để trong túi quần, thờ ơ nói, “Ông nội.”, sau đó đi lên lầu.
Ông Lâm thấy hắn không nói gì, nháy mắt càng thêm tức giận, nện mạnh cây gậy trong tay xuống nền nhà, “Con còn gọi ta là ông nội, trong mắt con còn có người ông là ta đây sao!!"
Lâm Cảnh dừng chân, ông Lâm cả giận nói, “Ta là người định ra hôn sự, con một câu cũng không thương lượng với ta, nói từ hôn liền từ hôn, con làm như vậy về sau ta ăn nói thế nào với ông Lục đây?”
Lâm Cảnh nhìn ông nội, nói, “Con trước khi đi đã nói với ông rồi.”
“Ta nào biết con sẽ từ hôn thật!” Ông Lâm tức giận, “Nhìn chuyện tốt con làm đi, sau này ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt ông bạn già đó đây, không phải là thất tín bội nghĩa sao!”
“Đó là chuyện của ông. Huống chi ông lúc đó định ra hôn ước có hỏi qua ý của con sao? Có hỏi con có nguyện ý không sao?”
Ông Lâm bị hỏi đến sửng sốt, nửa ngày mới nói, “Ta...ta cũng chưa bắt con phải cưới A Tuyết, nhưng con cũng không thể từ hôn qua loa như vậy. Cho dù con hiện tại cũng không thích người ta, tốt xấu gì cũng đã nhìn thấy con bé rồi, suy nghĩ một chút, nói không chừng con lại thích ——”
“Con không thích.”
Ông Lâm còn chưa nói xong, Lâm Cảnh đã lên tiếng đánh gãy.
Hắn lười thảo luận đến chuyện này, nói thẳng, “Con không thích, ông nội không cần lo lắng. Con còn có việc, lên lầu trước ạ.” Hắn nói xong không đợi ông Lâm nói tiếp, đi thẳng lên lầu.
Ông Lâm ở dưới lầu tức giận đến thổi râu trừng mắt, cuối cùng chỉ đành nói với quản gia bên cạnh, “Ông xem tên tiểu tử thúi này, ánh mắt cao như vậy, thằng nhóc này đến tột cùng là thích dạng người như thế nào?”
Lão quản gia cười nói, “Người trẻ tuổi có tư tưởng của người trẻ tuổi, ngài lo lắng cũng vô dụng.”
Nói thì nói vậy nhưng ông sao có thể không nhọc lòng. Không qua mấy ngày, ông Lâm lại tìm được hơn mười bức ảnh. Đến lúc ăn cơm chiều thì mang toàn bộ ảnh ra để trước mặt Lâm Cảnh, “Nhìn xem! Có thích bức nào hay không?"
Trên bàn ăn còn có em họ Lâm Cảnh, Tôn Điềm Điềm, cô nàng oa một tiếng, ngồi bên cạnh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cầm lấy đống ảnh xem, “Oa, cái này đẹp. Oa, cái này cũng đẹp. Oa, chị gái này cũng đẹp. Anh mau nhìn xem, mau nhìn xem ——”
“Anh ——” Tôn Điềm Điềm giống như đang dâng hiến báu vật, cười tủm tỉm đem toàn bộ ảnh chụp đến trước mặt Lâm Cảnh, nhưng mà một câu còn chưa nói hết đã bị Lâm Cảnh lạnh lùng liếc một cái.
Cô nàng theo bản năng rụt cổ lại, nhỏ giọng nói thầm, “Thật sự rất đẹp mà ——”
“Phí sinh hoạt tháng này không cần nữa?” Lâm Cảnh lạnh mặt cảnh cáo cô.
Tôn Điềm Điềm bĩu môi, “Không xem thì không xem.”
Cô nàng thu lại ảnh chụp, ông cụ thấy không có ai giúp được mình, trừng mắt tức giận, “Con đừng có bắt nạt Điềm Điềm, con hiểu chuyện bằng một nửa con bé thì ta đã yên tâm rồi!"
Lâm Cảnh cảm thấy đau đầu, hắn giơ tay xoa bóp huyệt thái dương, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn ông cụ, ngữ khí bất đắc dĩ, “Ông nội, gần đây ông rất nhàn đúng không?”
Ông Lâm: “……”
Lâm Cảnh bị người nhà thúc giục kết hôn đến phát phiền, trực tiếp dọn ra ngoài ở, địa điểm gần công ty của hắn, cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Hôm đó là thứ năm, Lục Chẩm Tuyết muốn đến một buổi đấu giá từ thiện.
Cô thề là không phải biết Lâm Cảnh cũng có mặt nên mới đi, thật sự là được người ta mời.
Nhưng đến lúc nhìn thấy Lâm Cảnh, trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy kinh hỉ.
Cô trở về thành phố S đã được một tuần, nhưng bởi vì quá bận rộn nên không có thời gian đi tìm Lâm Cảnh.
Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy hắn ở đây, quả thật là không tốn chút công sức nào.
Cô từ xa nhìn Lâm Cảnh, hắn mặc một thân tây trang màu đen cắt may tinh xảo, ngồi trên ghế. Hình như hắn vẫn đang bận rộn, trong tay cầm di động, hai khuỷu tay chống ở đầu gối, hơi cong thân, cúi đầu nhìn di động.
Không thể không thừa nhận, cho dù hôm nay hội tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và ngôi sao nổi tiếng, Lâm Cảnh vẫn là người thu hút nhất.
Huống chi trên người hắn sinh ra đã có khí chất mạnh mẽ, là điều những người khác không có.
Nhưng mà người này quá lạnh lùng, thân người luôn tản ra một cỗ khí lạnh. Hầu hết các danh viện và nữ minh tinh đều nhìn hắn đến không thể rời mắt được, nhưng không có một ai dám đến bắt chuyện.
Thật vất vả mới có một người dũng cảm tiến đến, mở miệng hỏi phương thức liên lạc, kết quả Lâm Cảnh lại lạnh nhạt, đến mí mắt cũng không thèm nâng lên, vị danh viện kia xấu hổ đứng ở chỗ đó, đại khái một phút đồng hồ sau cũng rời đi.
Sau đó cả một đêm, không còn có người dám tiến lên đi đến gần.
Nhưng Lục Chẩm Tuyết lại không sợ, khoé môi cô mỉm cười, xách làn váy đi đến bên cạnh Lâm Cảnh ngồi xuống.
Cô cũng không nói tiếng nào, hai cánh tay trắng nõn dựa vào ghế, giữ nguyên nụ cười nhìn Lâm Cảnh.
Chắc do ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, qua một lúc, Lâm Cảnh cuối cùng cũng nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô.
Lục Chẩm Tuyết cười sáng lạn, “Lâm tổng, trùng hợp quá, không nghĩ đến lại có thể gặp anh ở đây.”
Lâm Cảnh lạnh nhạt nhìn cô, không lên tiếng.
Lục Chẩm Tuyết hừ một tiếng, cô kinh ngạc hỏi, “Không phải là anh không nhớ tôi đấy chứ? Tôi là Lục Chẩm Tuyết, chúng ta đã từng gặp nhau ở Giang thị.”
Lâm Cảnh nhìn cô, hỏi ngược lại “Sau đó thì sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, nói, “Anh không cảm thấy chúng ta có duyên sao?”
Lâm Cảnh nghe cô nói thì bật cười, khoé môi gợi lên tia trào phúng, nhìn Lục Chẩm Tuyết nói “Phải không? Người nhà cô đúng là có duyên với tôi.”
“ Người nhà tôi? Còn có ai ——” Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, muốn hỏi còn có ai có duyên với hắn, nhưng sắc mặt Lâm Cảnh đã trầm xuống, đứng dậy bước đi.
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt vài giây, ngồi ngốc ở nơi đó hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vừa rồi Lâm Cảnh chế nhạo cô, cho rằng cô cố ý tiếp cận hắn?
Tuy rằng cô chính xác là có ý này, nhưng mà không phải hôm nay mà. Cô căn bản không biết hôm nay Lâm Cảnh cũng có mặt ở đây.
Lục Chẩm Tuyết bị chọc cho tức giận muốn phun máu ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Cảnh đang dần đi xa, cắn răng trong lòng chửi thầm một câu 'cẩu nam nhân'.
_____
Buổi tối lúc về đến nhà đã là 12 giờ, Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa cởi giày cao gót, chân trần đi đến sofa nằm xuống.
Đột nhiên di động đinh một tiếng, là tin nhắn của Tần Hâm, cô nàng ở đầu bên kia hi hi ha ha nói cười, [Tớ đã nói rồi mà, cái tiểu xảo này của cậu sao có thể qua mặt được Lâm Cảnh. Cậu còn không biết Lâm Cảnh là người như thế nào à? Là người trên thương trường có thể hô phong hoán vũ, đối với cái tâm tư nhỏ của cậu liếc mắt là có thể nhìn thấu.]
Ngón tay Lục Chẩm Tuyết nhanh chóng gõ chữ, [ Nhưng mà hôm nay tớ thật sự quá oan uổng, tớ thề hôm nay không biết sẽ gặp anh ta ở đó, cũng không có cố ý tiếp cận anh ta. ]
Tần Hâm: [ Chắc chắn là cậu đã vô tình quyến rũ anh ta. Cậu không biết mình cười lên kiều diễm như thế nào sao? ]
Lục Chẩm Tuyết: [ …… Vậy tại sao anh ta còn không mau quỳ gối dưới váy tớ chứ? ]
Tần Hâm liên tiếp nhắn biểu cảm ha ha ha ha ha ha. Lục Chẩm Tuyết cũng bất đắc dĩ, cô ném di động lên bàn trà, đứng dậy vào phòng ngủ tắm rửa.
Lục Chẩm Tuyết ngâm mình trong bồn nước nóng, notebook đặt ở trên kệ phía bên trên, nhập vào thanh tìm kiếm <Lâm Cảnh>
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, suy nghĩ một lúc tra xem Lâm Cảnh thích dạng người như thế nào, cô sẽ gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng mà thông tin tìm từ đầu đến cuối, đừng nói thích dạng phụ nữ như thế nào, ngay cả một chút tai tiếng cũng không có.
Lục Chẩm Tuyết tra nửa ngày cũng không tìm được thông tin hữu ích, cuối cùng lại bị hấp dẫn bởi ảnh chụp Lâm Cảnh.
Tấm ảnh này thoạt nhìn như bị người ta chụp lén trong tiệc rượu. Lâm Cảnh một thân tây trang phẳng phiu, một tay cầm ly rượu, một tay cắm ở túi quần, chung quanh có mấy người đang cùng hắn nói chuyện, Lâm Cảnh mặt mày sắc bén, khí chất toả ra mê người.
Thế nên Lục Chẩm Tuyết liếc mắt một cái cũng chỉ nhìn một mình hắn.
Lục Chẩm Tuyết tự nhận là lớn lên cùng với soái ca, đối với người đẹp trai cũng đã miễn dịch, nhưng không thể không thừa nhận, Lâm Cảnh xác thật lớn lên rất tuấn tú. Đặc biệt là cái khí chất cấm dục kia, cực kỳ mê người.
Lục Chẩm Tuyết thở dài một tiếng, nghĩ thầm khó trách đêm nay có nhiều phụ nữ như vậy, toàn bộ đều đặt trên người Lâm Cảnh.
Cũng may cô cũng đã miễn dịch với loại người đẹp trai như thế này.
Trong đầu cô hiện tại vẫn là chuyện Lâm Cảnh từ hôn, còn đánh giá gia đình cô như vậy.
Cô rõ ràng không có trêu chọc gì hắn, hắn dựa vào cái gì mà từ trên cao hạ thấp cô cơ chứ.
Thứ bảy, Lâm Cảnh kết thúc buổi xã giao về nhà đã là 11 giờ đêm.
Hắn có uống chút rượu, từ thang máy bước ra nghe điện thoại, “Gửi tài liệu hạng mục Nam Sơn cho tôi. Ừm, bây giờ——”
Hắn còn chưa nói xong, ngước mắt nhìn đến căn hộ đối diện nhà hắn mở cửa, Lục Chẩm Tuyết từ bên trong đi ra.
Lục Chẩm Tuyết tay cầm túi rác, thuận tay ném vào thùng rác cạnh cửa, sau đó dựa vào cửa, mỉm cười sán lạn nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, ấn đường không tự chủ mà nhíu lại.
Thư ký ở đầu kia không thấy có âm thanh nói tiếp, lên tiếng thử thăm dò, “Lâm tổng? Ngài còn ở đó không?”
Lâm Cảnh lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, "Gửi qua hòm thư là được.”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại. Không nhìn Lục Chẩm Tuyết mà đi một đường đến cửa nhà.
Hắn giơ ngón tay cho vào khoá vân tay, Lục Chẩm Tuyết chạy tới, “Lâm tổng! Trùng hợp thật nha! Anh cũng ở nơi này sao?”
Lâm Cảnh nghiêng mắt, lạnh lùng nhìn cô, “Trùng hợp sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười khanh khách, “Không phải rất trùng hợp sao? Chúng ta lại có thể là hàng xóm nha.”
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết một lát, một lúc sau một từ cũng không nói, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cửa nhà phanh một tiếng đóng lại, Lục Chẩm Tuyết bị nhốt ở bên ngoài.
Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, nhưng một chút cũng không tức giận.
Cô khoát tay ra sau người, khóe môi lộ ra nụ cười như hồ ly.
Có thể làm cho Lâm Cảnh nhớ được cô đã là khởi đầu không tệ rồi.
Cô buông thõng tay, tâm trạng không tồi mà xoay người về nhà.
Đối diện bên kia, Lâm Cảnh vừa bước vào nhà, sắc mặt đã trầm xuống.
Hắn đứng trước sofa, thuận tay cởi tây trang trên người ném xuống ghế, lại giơ tay tháo cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào có thể lờ mờ thấy khuôn mặt Lâm Cảnh.
Hắn ngồi ở sô pha, ánh mắt dừng ở cửa, con ngươi thâm thúy đen nhánh không thấy đáy, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro