Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11

Pang's POV 

Đó là đoạn băng camera quan sát của một căn phòng có lẽ là phòng họp. Một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi ở cuối bàn trong khi quan sát thầy Pom đưa ra báo cáo của thầy ấy về Học sinh Năng khiếu ở phía trước căn phòng. 

'' Thưa thầy, một học sinh vừa phát hiện ra tiềm năng của mình. Wave từ lớp 1 đã phát huy tiềm năng của cậu ấy và cậu ấy có thể điều khiển các thiết bị điện bằng cách chạm vào chúng. '' 

'' Ồ vậy hả? Cậu ấy nhanh quá. '' Thầy hiệu trưởng ngẩng đầu lên và nhìn vào camera an ninh đang chiếu ánh sáng đỏ bất thường từ nó. 

'' Đứa trẻ đó cũng ở đây. Tôi chắc chắn rằng cậu ấy đang ở cùng với bạn của mình vào lúc này. '' 

''Chết tiệt ! Wave! Mau đóng nó lại! Thật là đáng sợ!" - Ohm hét lên vì sợ hãi và gần như rút phích cắm. 

'' Đừng lo lắng, các em. Tôi nghĩ thầy Pom đã giải thích một số chi tiết về lớp Gifted cho tất cả các em. Hãy cố gắng hết sức để khám phá ra tiềm năng của bản thân. Chúng tôi, cơ quan quản lý của trường chắc chắn sẽ đầu tư bất cứ thứ gì nếu đó là điều bắt buộc đối với tiềm năng của bạn. Tôi đã kỳ vọng em sẽ là người đầu tiên phát hiện ra tiềm năng của mình nhưng tôi không ngờ mọi việc lại nhanh đến thế này. Làm tốt lắm, Wave. Tôi rất kỳ vọng vào em. '' 

Sau sự việc này, Wave đã trốn học vài ngày. Không một ai nhìn thấy cậu ấy quanh trường. Ngay cả tôi với tư cách là hàng xóm của cậu ấy, tôi cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ phòng cậu ấy. Cậu bé bí ẩn này luôn ở một mình và làm những việc của riêng mình nên thực ra điều đó không khiến tôi bận tâm lắm. 

"Có lẽ cậu ấy đã về quê thăm bố mẹ." Tôi nghĩ. 

Chiếc áo sơ mi mà tôi mượn của cậu ấy đã được giặt và ủi ngay ngắn. Sau khi nhìn thấy có ánh sáng nào đó chiếu dưới cánh cửa, tôi khá chắc chắn rằng cậu ấy đã trở lại. Vì vậy, tôi đã gõ cửa phòng cậu ấy với chiếc áo sơ mi của cậu ấy trong tay. Thật kỳ lạ, không có bất kì phản hồi nào từ căn phòng đó sau khi tôi cố gắng đợi trong vài phút. 

Vì lo lắng, tôi đã trở về phòng và đi ra ban công. Có một cách để tôi có thể trèo qua bức tường giữa ban công của chúng tôi để đến phòng của cậu ấy. Với sự phối hợp hoàn hảo của cơ thể, tôi đến ban công của cậu ấy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. 

Qua ô cửa kính được che bằng tấm rèm trắng, tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc với đôi môi nhợt nhạt đang cong người như con tôm dưới lớp chăn. Nhìn vào hoàn cảnh đó, tôi có thể nói rằng cậu ấy đã bị bệnh và khá nặng. May mắn thay, cửa kính không khóa. Tôi đẩy nó ra và lao đến cạnh giường. 

'' Ôi chúa. Cơ thể của cậu ấy rất nóng. '' Sau khi đặt tay lên trán cậu ấy, điều duy nhất trong đầu tôi lúc này là giúp cậu ấy hạ sốt. Tôi đặt một chiếc khăn lên trán cậu ấy mà tôi vừa tìm thấy từ tủ của cậu ấy sau khi nhúng nó vào một chậu nước lạnh.

 '' Hy vọng nó có thể giúp mày cảm thấy tốt hơn. '' Tôi cầu nguyện trong trái tim mình. 

Tôi lấy ra một viên thuốc cảm mà tôi mua ở hiệu thuốc vừa rồi và đổ đầy nước ấm vào một cái cốc. 

Nhưng vấn đề là tôi nên giúp cậu ấy uống viên thuốc đó như thế nào? 

Nhẹ nhàng ấn cằm cậu ấy xuống bằng ngón tay cái của tôi, tôi đẩy viên thuốc vào miệng cậu ấy, từ từ đổ nước vào miệng cậu ấy nhưng tôi quên mất rằng cậu ấy không thể nuốt nó xuống. 

Chết tiệt ! Tôi nên làm gì tiếp theo? 

Trong lúc tôi đang cảm thấy rối loạn và lo lắng thì đầu của tôi lại nhớ đến một cách mà tôi đã thấy trên phim truyền hình. Nó có thể hơi khó chịu nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để cho cậu ấy uống thuốc vào lúc này. 

Tôi uống một ngụm nước và nghiêng đầu nó một cách thoải mái hơn để tôi có thể đút nó cho Wave. Áp cằm cậu ấy xuống và để cho đôi môi khô ráp của cậu ấy tách ra, tôi áp môi mình lên môi cậu ấy và từ từ đẩy nước vào miệng Wave. Thuốc bắt đầu tan chảy vì có nước. Vị đắng bắt đầu lan tỏa giữa miệng chúng tôi. 

Tôi đỡ cậu ấy ngồi dậy một chút và vỗ lưng cho cậu ấy nuốt viên thuốc xuống. May mắn thay, cách này đã hiệu quả và Wave bất tỉnh đã uống viên thuốc đó một cách an toàn mà không bị sặc nước. 

Wave's POV 

Sự ấm áp bắt đầu bao quanh tôi và xua tan đi cái lạnh lẽo đã đeo bám quanh tôi trong vài giờ. Đầu tôi bắt đầu bớt đau hơn và mí mắt bắt đầu nhẹ hơn. 

Từ từ mở mắt ra, không có gì thay đổi ngoài một chiếc áo sơ mi được đặt trên tủ đầu giường. Tôi dùng tay chống đỡ để ngồi dậy và nhận ra có một tờ giấy dính trên chiếc áo đó. 

Tao đã mua cho mày một gói cháo. Tao đã đặt nó trên bàn bếp. Hãy hâm nóng nó lại khi mày thức. Nhớ uống thuốc sau khi mày ăn tối xong.

-Pang-

Tôi bước vào bếp và một gói cháo đã để sẵn ở giữa bàn, đợi tôi mở gói. Thật ngạc nhiên, đó là món cháo yêu thích của tôi, cháo thịt heo. Mẹ tôi luôn làm món này cho tôi mỗi khi tôi ốm. 

Cho nên, cậu bé của tôi đã đến phòng của tôi một cách tình cờ và chăm sóc cho tôi? 

Thật là trùng hợp. Tôi không cảm thấy có ai vào phòng khi tôi đang ngủ. 

Tôi húp cháo để lấp đầy cái bụng đói trong khi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên tờ giấy nhớ.

Tôi có thể bị ốm lần thứ hai và để anh ấy lại chăm sóc cho tôi không?

^ ω ^

'' Wave, đây! '' Punn hét lên, trong khi ném quả bóng về phía Wave, người không được bảo vệ bởi bất kỳ cầu thủ nào của đội đối thủ, đang đứng ở vạch ba điểm. 

Ngay sau khi Wave nhận được bóng, cậu ấy đã chạy lên và thực hiện một cú ném với một góc hoàn hảo. 

'' Swish! '' Bóng đi vào rổ một cách hoàn hảo mà không chạm vào lưới. Với cú lên rổ đó, đội của lớp Gifted đã kết thúc trận đấu với đội của Lớp 1. 

'' Kỹ thuật của mày vẫn tốt mặc dù mày vừa khỏi bệnh xong, Wave." Một chàng trai tên là Off từ đội đối diện vừa đi về phía Wave vừa lấy áo lau mồ hôi. 

'' Đi ăn cái gì đó cùng nhau không? '' Off hỏi Wave và các đồng đội Gifted của cậu ấy. 

'' Ok. Vậy hẹn gặp lại tụi mày tại cũ của tụi mình. '' 

Chúng tôi quay về kí túc xá để thay bộ quần áo hôi hám của mình và đi tắm trước khi đi ăn tối. Khi chúng tôi đến quán cà phê gần trường học, do anh trai của Off làm chủ, tôi thấy một anh chàng đang nhâm nhi ly americano đá một mình ở góc quán cà phê trong khi chơi trò chơi trên điện thoại. 

'' Ei Off, tao nghĩ rằng tao thấy bạn của mình ở đó. Tao qua nói chuyện với nó một chút. '' 

Tôi từ từ đến gần Pang, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào để anh ấy không chú ý đến tôi. 

'' Peekaboo ! " - Tôi hét lên bên tai anh ấy. 

Anh ấy gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi và ném chiếc điện thoại của mình đi. 

'' Wave, mày đang làm gì vậy? Mày đang làm tao sợ đấy. '' - Pang dùng tay đấm vào vai tôi. Cái nắm tay nhỏ của anh ấy vô hại đối với tôi 

'' Tại sao mày lại ngồi một mình ở đây? '' 

'' Tao chỉ thấy chán khi ở trong phòng một mình. Cho nên, tao đi dạo một vòng và tìm thấy quán cà phê này. Thế còn mày?'' 

'' Tao sẽ đi ăn tối với Off và những người khác sau trận bóng rổ. '' 

'' Mày không thấy đói sao? Uống americano này có làm mày no không? '' 

'' Không, tao quên mang ví theo. Có lẽ tao sẽ quay về và ăn mì gói. '' 

'' Gì ?! Mì ăn liền ! Nó không tốt cho sức khoẻ. Mày chỉ cần gọi một món nào đó rồi nói tên của tao. '' 

'' Chậc chậc chậc chậc, thằng con nhà giàu này mày bắt đầu khoe tiền hả. '' 

'' Không. Tao chỉ đối xử như vậy với người mà tao quan tâm. Không phài ai tao cũng tốt như vậy đâu. '' 

'' What the heck? Aishh. Chỉ cần cho tôi một đĩa Pad Kra Pao là được rồi. '' 

'' Mày đang gọi một món ăn bình thường như vậy trong quán cà phê cao cấp này? Mày có thấy không khỏe ở đâu không? '' Tôi nói đùa. 

'' Đó là lựa chọn của tao. Tao thích ăn Pad Kra Pao được không? '' 

'' Vâng, thưa chủ nhân. Pad Kra Pao sẽ sớm có mặt trên bàn của ngài. Mày có muốn tham gia cùng tụi tao không ? Dù sao nó cũng sẽ đỡ nhàm chán hơn là ngồi đây một mình. '' 

'' Ngồi ở đó có khó xử quá không? Tao không quen bất kỳ người bạn nào của mày ở đó. '' 

'' Tụi nó rất thân thiện. Tao chắc rằng mày có thể hòa hợp với tụi nó. '' 

Trong khi đó (Sau khi Wave đã chơi khăm Pang) 

'' Eii Off, Wave trở nên trẻ con như vậy từ khi nào vậy? '' Punn hỏi với tâm trí bối rối. Trong trí nhớ của Punn, Wave là một cậu học sinh điềm đạm và thông minh, một cậu bé chững chạc. 

''Mày chưa nghe câu này bao giờ? Khi yêu đâu có ai muốn làm người bình thường. ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro