Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Not at all

Đã 8 tháng trôi qua nhưng Sehun vẫn chưa quay trở lại.

"Unnie, để em giúp chị." Sooyoung nói khi cô chạy nhanh đến để giúp Joohyun xách những cái túi nặng.

Joohyun mỉm cười với cô.

Seulgi đi theo phía sau. "Aigoo, nhìn chị kìa. Đúng là một người vợ kiểu mẫu. Chị gái em đi đâu mất rồi?"

Joohyun cười khúc khích và đánh nhẹ vào tay cô Gấu. "Yah. Không phải là chị sống ở nhà khác là chị không thể đánh em nhé."

Mắt Seulgi mở to và cô há hốc miệng. "Đúng rồi. Sooyoung à, để chị giúp em." Cô nói và nhanh chóng chạy qua giúp bạn gái mình.

"Vậy, unnie, chị nghe tin tức gì từ oppa chưa?" Seulgi hỏi.

"Uh, anh ấy vẫn viết thư hằng ngày."

"Aw, nhìn đôi gà bông này xem. Khiến em phát ốm." Yeri nói khi tiến về phía họ, trên tay cầm chiếc túi đầy đồ ăn vặt.

"Chị lo về em và bạn đời tương lai đó. Chị không biết người đó sẽ chịu đựng em kiểu gì. Chị bắt đầu thấy thương người đó rồi này." Sooyoung nói.

"Yah. Rút lại lời đi."

"Không."

"Rút lại. Ngay."

"Không. Chị không rút lại lời thì em định làm gì?"

"Em sẽ khoe với mọi người rằng chị và Seugi đã hôn nhau."

Joohyun há hốc miệng "Cái gì cơ? Hai đứa làm cái gì?"

Mắt Seulgi mở to sợ hại. "Uh, tụi em..."

"Chà, như thể em và Saeron khác vậy. Hai đứa đã hôn hít ngoài bờ sông tối qua kìa," Sooyoung nói lan man.

Joohyun nhìn vào Yeri kinh ngạc. "Yah! Em!"

Hai cô gái cãi nhau qua lại

"Thôi ngay." Joohyun nói với giọng nghiêm túc.

Những cô gái còn lại nhìn vào nàng với ánh mắt sợ hãi.

"Hai đứa gặp rắc rối lớn rồi. Về nhà. Cả hai đứa. Ngay."

"Nhưng unnie, chị và Sehun oppa đã hôn nhau rồi mà nên có gì nghiêm trọng đâu, phải chứ?" Yeri than vãn.

Joohyun do dự khiến mọi người nhìn vào nàng ngạc nhiên nhưng họ sớm bị xen ngang

"Chà, chà, chà, chúng ta có gì ở đây nào?" Ai đó nói từ phía sau.

Họ quay lại và nhìn vào người đó. Tất cả đều mở trừng mắt.

...

"Wan à, mấy đứa quay lại chưa?"

Seungwan đang bận rộn sửa mái nhà, cô nói mà không nhìn xuống. "Chưa, con chưa thấy họ."

"Con sắp xong chưa? Mẹ nói là chúng ta nên nhờ hàng xóm đến giúp mà." Mẹ cô nói.

"Con biết nhưng con không muốn phiền họ. Hơn hết con làm được. Con sửa đồ trong nhà đủ rồi mà không cần nhờ đến họ."

"Aigoo, mẹ thề nếu em trai con ở đây nó sẽ ngất xỉu vì con đã cướp mất công việc của nó." Mẹ cô nói và bật cười dù chỉ mới tưởng tượng.

Seungwan cười cùng bà. "Vâng, chắc chắn nó sẽ thế."

"Mẹ mong thằng bé không gây rắc rối gì."

"Con chắc là giờ nó đang rất nổi tiếng. Rồi đây. Đã xong xuôi." Seungwan nói với mẹ mình.

"Tốt, giờ xuống đây và đi đón mấy đứa đi. Chúng ra ngoài lâu quá rồi."

"Vâng thưa mẹ." Seungwan nói.

....

"Thật tiếc vì chuyện chồng em."

"Uh, chúng ta nên đi thôi." Sooyoung nói.

Họ cố bước đi nhưng nhận ra đã bị bao vây.

"Mấy em nghĩ mình định đi đâu vậy? Chà, mấy em có thể đi trừ cô em xinh đẹp này của anh." Gã trai nói khi hắn nhìn Joohyun từ đầu xuống chân.

"Jungmin-ssi, bố anh là thị trưởng không có nghĩ anh được quyền không tôn trọng người khác." Sooyoung can đảm nói.

Jungmin nhìn vào Sooyoung và đi đến chỗ cô. Họ nhìn vào mắt nhau trước khi hắn đẩy cô ngã xuống đất.

Seulgi chạy nhanh đến chỗ Sooyoung để đỡ cô dậy. "Sooyoung à, em ổn chứ?"

"Anh đúng là một thằng khốn."

"Và mày là một con khốn không biết vị trí của mình nên câm mồm trước khi tao làm hộ mày."

Sooyoung chuẩn bị phản bác lại nhưng Seulgi ngăn cô. "Đừng. Nghĩ về chuyện có thể xảy đến với chúng ta đi. Có một đám người ở đây. Ta không biết chúng sẽ làm gì."

Nghe thấy điều này và nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của Yeri và Saeron cũng như của Seulgi, Sooyoung mím chặt môi.

Jungmin cười khểnh. "Ngoan đó." Hắn quay sự chú ý lại Joohyun và đi về phía nàng, nhìn nàng như con mồi của mình.

"Nghe nói em còn không được hưởng đủ tuần trăng mặt. Đáng thương. Anh cá tên ngốc đó còn chưa được hôn em. Thật đáng hổ thẹn."

"Đó không phải chuyện của anh." Joohyun nói, giọng nàng hơi vỡ.

Jungmin cười lớn và dừng ngay trước mặt nàng. Hắn nghiêng người lại gần. "Đừng lo cô nàng xinh đẹp. Sau khi anh xong với em thì em sẽ quên đi hắn ta và muốn anh "bên trong" em mãi thôi."

Jungmin và tay sai của hắn cười to.

"Và sau khi tao xong với mày thì mày sẽ cầu xin tha mạng như một con thú vật vậy."

Nụ cười của Jungmin biến mất và hắn quay lại nhìn vào người vừa đe dọa mình. Hắn quay lại và thấy Seungwan mỉm cười với hắn.

Seungwan đi đến chỗ đám người. Cô đi qua Jungmin và dừng ngay trước mặt Joohyun. Cô nháy mắt trước khi nắm lấy tay nàng. Cô quay người lại.

Cô nhìn thẳng vào mắt Jungmin. "Tao đoán, lần trước là chưa đủ cho mày nhỉ? Chúng ta có nên kể cho mọi người chuyện gì đã xảy ra không?"

Giờ thì mọi người đều nhìn vào họ.

Jungmin nhìn xung quanh lo lắng. "Mày đang nói cái gì thế họ Son kia?"

"Ồ mày biết đấy. Lần trước chúng ta có vấn đề. Nó được giải quyết khá dễ dàng. Nếu mày không nhớ, tao sẵn lòng nhắc cho mày và mọi người ở đây biết nó kết thúc thế nào."

"Đây không phải chuyện của mày." Jungmin rít lên với cô và bước lại gần.

Seungwan kéo Joohyun lại gần mình hơn. Joohyun nắm lấy phần áo ở eo của Seungwan.

"Có đó khi mày gây sự với gia đình và bạn bè của tạo." Seungwan không hề lùi lại.

"Mày là gì? Vệ sĩ à?"

"Một người bạn và tao nên nói thêm là tao là một người nguy hiểm nên nếu tao là mày, tao sẽ nghĩ kĩ trước khi gây sự với cô ấy hay bất cứ ai ở đây."

"Nếu mày động một ngón tay vào người tao thì bố tao sẽ không để yên đâu." Hắn đe dọa.

"Và nếu mày lại động tay vào gia đình tao một lần nữa thì tao sẽ giết mày." Giọng cô rít lên nguy hiểm nhưng đủ cho hắn nghe thấy.

Jungmin nuốt nước miếng sợ hãi.

"Tránh xa cô ấy ra. Đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối tao cảnh cáo mày. Tao sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Hiểu chưa?"

"Đây không phải lần cuối ta gặp nhau đâu, Son. Lần sau mày nên cẩn thận đó." Hắn cảnh báo trước khi bỏ đi.

Jungmin và đám tay sai bỏ đi.

Seungwan nhìn chúng khuất mắt rồi mới quay người nhìn vào gia đình mình. "Mọi người ổn chứ?" Họ gật đầu.

"Unnie, nếu chị không đến thì mọi chuyện sẽ điên rồ lắm đấy." Yeri nói.

"Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Mọi người đều bước đi nhưng Joohyun. Trông Joohyun sợ hãi, mặt nàng nhợt nhạt, và đôi chân run rẩy. Nàng nhìn vào Seungwan, người nhìn lại nàng bối rối.

"Chị ổn không?"

Joohyun không thể trả lời khi nàng ngã xuống.

Seungwan nhanh chóng đỡ lấy nàng trước khi nàng ngã xuống đất. "Woah này."

Joohyun nhìn vào Seungwan với đôi mắt đẫm lệ.

....

Trời dần tối khi Seungwan đi lên đồi với một Joohyun đang ngất xỉu trên lưng. Cô nghĩ về những gì đã xảy ra.

NHỚ LẠI

"Này, chị ổn chứ?" Seungwan hỏi.

Joohyun không thể trả lời khi nàng ngã vào vòng tay của Seungwan. Seungwan thấy ngượng ngập và xấu hổ khi cô đang ôm một Joohyun bất tỉnh và mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ.

Nhanh chóng, cô vòng tay Joohyun qua cổ mình và cõng nàng.

HẾT NHỚ LẠI

Giờ cô đang cõng Joohyun bất tỉnh trên lưng để lên đồi. Cô thở dài.

"Buổi tối mà mình tưởng tượng không phải thế này. Không hề."

Cô yên lặng và cẩn thận đi tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro