Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Tề Hoan


Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo 🐷
------------------------------

Người nói chuyện cùng Lâm Giang Lộ không nghĩ tới hắn ý tưởng như vậy, "Lộ, Lộ ca mày......?"

"Tao thích vậy." Lâm Giang Lộ lầm bầm, cười rộ lên, "Trước tiên cần tìm cơ hội để nhận lỗi với Tề Hoan, cô ấy muốn thế nào lão tử liền theo như thế. Sau một thời gian liền được, người sẽ là của tao, con mẹ nó nói gì nữa?"

"Chính là, Tề Hoan hình như đang theo đuổi Trần Nhượng......"

"Theo đuổi thì theo lại." Lâm Giang Lộ không thèm để ý, hắn giảng giải, "Trần Nhượng lại không phản ứng lại cô ấy, cô ấy cho là không thể theo đuổi được bao lâu? Lại nói lão tử có điểm nào không bằng Trần Nhượng, cô ấy liền biết lão tử tốt. Lúc trên giường, bảo đảm làm cho cô ấy ngoan ngoãn!"

Trần Nhượng từ bên trong đi ra ngoài.

Lâm Giang Lộ còn đang cười, liền nhận được ánh mắt sắc bén của Trần Nhượng bên cạnh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, liền lập tức chĩa cùi chỏ sang phía anh.

"Chết tiệt, mày muốn gì......" Giống như có một dòng điện xẹt qua, một mảng im lặng, chớ lên tiếng nếu không suýt cắn đầu lưỡi mình.

Trần Nhượng không phản ứng lại bọn họ, không để cho bọn họ một ánh mắt liền trực tiếp lướt qua, lập tức đi ra ngoài.

Sau lưng một mảng im ắng, truyền đến thanh âm xả hơi.

"Mẹ nó, hù chết lão tử......"

Sân bóng, nhiều nhóm cùng chơi, đều là mỗi nhóm chiếm một nửa sân.

Trần Nhượng cùng Tả Tuấn Hạo, Quý Băng cùng một đám chiếm đóng một nửa bên trái, bất ngờ hơn là nửa bên kia, Lâm Giang Lộ cùng đám kia dùng.

Quý Băng vỗ vỗ cười nhạo: "Quy nhi tử, ngày thường còn vênh váo, bị dạy dỗ một lần thấy chúng ta đến thở cũng không dám."

Tả Tuấn Hạo nhếch miệng: "Bệnh bệnh, cậu đừng nói như vậy, lại đả thương đến trái tim ai đó."

Quý Băng liền cho bóng bay thẳng đến trên mặt Tả Tuấn Hạo: "Lăn cho đại gia ——"

Vốn từ đồng âm của cậu ta không tốt, do nắm âm không chuẩn giống như gào "Bệnh" "Bệnh", người khác cũng không dám trêu ghẹo hắn, nhưng tên tiện nhân tả Tuấn Hạo này, mỗi ngày đều kêu gào "Băng băng" hay "Bệnh bệnh" không dứt.

🍀: từ "Bệnh" [病] có phát âm là [Bìng] cũng gần giống với phát âm [Bīng] của từ "Băng" [冰]. Nói chung hai từ này có phát âm khá giống nhau chỉ khác phần dấu thôi. Nên lúc không chú ý sẽ đọc bị lẫn lộn

Hai người bọn họ cứ nháo với nhau, Trần Nhượng tiếp nhận bóng, lo chính mình ném rổ.

Cả lũ bắt đầu chơi bóng, Lâm Giang Lộ bên kia cẩn thận nửa ngày, thấy bọn họ không có muốn lại đây làm chuyện gì, cũng bắt đầu đánh.

Hai bên đều khí thế ngất trời, đột nhiên một chút ——

"Phanh" một tiếng vang lên, quả bóng hướng tới đầu Lâm Giang Lộ ném tới, tạo ra động tĩnh

Cả hai bên đều ngừng lại

Đám người Tả Tuấn Hạo tất cả đều nhìn Trần Nhượng, Lâm Giang Lộ bọn họ tự nhiên cũng đoán được quả bóng là từ Trần Nhượng trong tay bay qua tới.

Trần Nhượng vặn cổ tay, không có nửa câu xin lỗi, đến cả câu giải thích ngượng ngùng cũng không hé nửa lời

"Anh Nhượng bị trật tay?" Lâm Giang Lộ cười ha hả, chính mình tự hoà giải, đem quả bóng ném lại cho bọn anh.

Đầu con mẹ nó đau.

Tả Tuấn Hạo cướp lấy bóng, truyền cho Trần Nhượng. Thế cục ngượng ngùng, nhưng mà không chờ đến khi Trần Nhượng đánh bóng, quả bóng lại bay đi tiếp, một lần nữa rơi đến đối diện, không nghiêng không lệch vừa lúc rơi trên đầu Lâm Giang Lộ.

Lần này làm đến mức Lâm Giang Lộ nhãn mạo kim tinh [*], thiếu chút nữa không nhịn xuống muốn chửi người. Xoay người liền thấy Trần Nhượng đứng ở kia, không có biểu tình gì, chính là làm mọi người dựng lông.

[*] Nhãn mạo kim tinh: mắt nổ đom đóm

Hắn cắn răng, cười trừ: "...... Anh Nhượng lại trật tay à? Giữ chắc."

Quả bóng trở lại bên kia cho bọn anh.

Nói thật Lâm Giang Lộ suýt chút nữa đã đánh, bọn hắn ai biết được khi nào thì lại bay tới......

"Phanh" thêm một tiếng.

Đương nhiên bóng lại một lần rơi xuống trên đầu hắn, hắn nói cái gì đều nhịn không được.

—— nhịn không nổi cũng vẫn phải nhẫn nhịn. Lâm Giang Lộ áp tức giận xuống, kẽ răng tạo thanh âm: "Trần Nhượng, mày không phải cố ý đi? Mày ném rổ cũng không chuẩn."

Lần này hắn không có đem cầu ném trở về, bóng chính là lăn long lóc rồi lăn đến bên chân Trần Nhượng.

Trần Nhượng nhặt quả cầu lên, năm ngón tay nâng, nhìn Lâm Giang Lộ một hồi.

Tả Tuấn Hạo đang muốn nói chuyện. Liền thấy mắt anh trầm xuống, giơ tay làm trò trước mặt mọi người đem quả bóng hướng trên mặt Lâm Giang Lộ.

"Phanh ——" tiếng vang lên trầm đục, Lâm Giang Lộ bị quăng ngã xuống đất.

"Tao chính là cố ý, như thế nào?"

Bên kia người xông lên, Tả Tuấn Hạo tuy rằng không phản ứng lại tình huống bây giờ là như thế nào, nhưng bọn anh cũng không phải ăn chay, ai sẽ sợ. Hai bên đối địch nhau, Lâm Giang Lộ người tưởng không động đậy dám động, không khí nhìn như giương cung bạt kiếm, khiến tâm lý căng như dây đàn.

Người ở sân khác đều hướng lại đây xem.

Trần Nhượng đi đến trước mặt Lâm Giang Lộ, người giãy giụa mới vừa bò dậy, sau đó lui hai bước.

Để quả bóng đứng vững vai trái của Lâm Giang Lộ, Trần Nhượng mắt lạnh, rũ mắt liếc hắn: "—— Lại không ngoan ngoãn?"

.

Tề Hoan biết Trần Nhượng ở trên sân bóng rổ đem Lâm Giang Lộ chấn chỉnh một chút, tan học lập tức đi tìm anh.

"Cậu cùng Lâm Giang Lộ kia cũng có xích mích? Sao cậu không nói sớm, nếu cậu sớm nói tớ ngày đó liền giúp cậu đem cậu ta dạy dỗ lại!"

Trần Nhượng ngồi ở dưới bóng cây uống nước, cô liền ngồi xổm bên cạnh nghiêng đầu xem.

Trà trộn vào tới Nhất trung đã là chuyện bình thường, cô càng ngày càng tự nhiên, công khai đi qua trước mặt bảo an không có chút khẩn trương. Chỉ cần không ở Nhất trung gây chuyện, liền sẽ không bắt cô.

Trần Nhượng vặn nắp chai nước, nói: "Không có ngày lễ."

"Tại sao cậu lại tẩn hắn trước ngày lễ?"

Anh liếc cô.

"......"

Thấy anh không đáp, Tề Hoan ôm đầu gối, chuyển đề tài: "Tả Tuấn Hạo giúp tớ, tớ thiếu cậu ấy một nhân tình, cuối tuần đi chơi, cậu sẽ đi?"

Anh nhìn sân bóng phía trước đi lên hướng bóng người, không nhìn cô, lông mi run, "Không đi."

"Tớ mời cậu ấy ăn cơm, cậu cũng cùng nhau tới đi?"

"Không ăn."

"Kia đi đánh bóng bi-a, hoặc là chơi cái khác......"

"Không chơi."

Tề Hoan bị nghẹn đến nghẹn lời, chống cằn lên đầu gối, thở dài: "Không cần đi, anh zai à cậu cũng thật mất hứng."

Cô xem xét anh nửa ngày: "Thật sự không đi?"

Anh không nói, lười trả lời lại.

"Được rồi." Tề Hoan nắm hai ngọn cỏ, không miễn cưỡng anh, đứng dậy vỗ vỗ ống quần, "Tớ đi đây, trường học tớ còn có việc."

Đi hai bước liền dừng lại, nhìn chằm chằm anh: "...... Thật sự thật sự không đi?"

Không chờ Trần Nhượng trả lời, cô lập tức lại nói: "Được rồi! Tớ sẽ không hỏi nữa. Cậu không đi liền không đi, miễn cậu cao hứng là được."

Lúc này thật sự đi rồi.

Trần Nhượng bóp nước khoáng bình ngồi ở kia, mày nhíu lại. Cổ họng giật giật, đem chuyện không nói ra được, thong thả nuốt trở về.

.

Nghiêm Thư Long có để ý tới một học muội, đang ở thời điểm bày tỏ, theo đuổi người ta nhiệt tình mười phần. Mỗi ngày đem học muội không treo ở ngoài miệng liền không xong, cậu còn ở trước mặt Tề Hoan khoe khoang.

"Chị xem, mọi người đều sử dụng biểu tượng cảm xúc nhỏ này nè, mẹ nó rất đáng yêu!"

"Ai da em sẽ gửi mấy cái biểu tượng nhỏ đáng iu này!"

"Ngày hôm qua gọi điện thoại, các chị cũng không biết đâu, tiểu bảo bối nhà em thanh âm kêu lên liền mềm mại......"

Nghiêm Thư Long là người như thế nào sớm chiều đều rõ ràng, thích thú cao hứng đuổi theo cái mới, chưa được bao lâu liền đổi người khác. Hành vi này chỉ rước một tiếng đáp lại "Cút đi".

Tề Hoan đương nhiên không có khả năng để "Ghen tị", chỉ là qua cậu ta bỗng nhiên cô nhớ tới —— biết nhau một thời gian, cô cùng Trần Nhượng đến phương thức liên hệ đều không có.

Càng nghĩ càng bực mình.

Cuối tuần có người ăn sinh nhật, Nghiêm Thư Long mượn cơ hội đem học muội gọi tới, tính toán để gia tăng tình cảm, Tề Hoan cư nhiên cũng đến. Nên buổi mời cơm Tả Tuấn Hạo lùi sau bữa tối, cũng tìm cậu ta để đề cập thông tin liên lạc với anh.

"Số điện thoại Trần Nhượng là bao nhiêu, có thể chuyển số qua cho tôi không."

Tả Tuấn Hạo không nói hai lời cho, bất quá nhắc nhở cô: "Trần Nhượng cậu biết đó, tôi ngày thường cùng cậu ta gọi, trừ phi cậu ta có việc, thì một lần nói liền không vượt qua mười câu. Cậu nên có điểm kiềm chế."

"Được." Tề Hoan cảm ơn cậu ta.

Buổi tối, Tề Hoan tắm rửa xong ở trong chăn lăn vài vòng, nhìn dãy số trong điện thoại hơn nửa giờ, rốt cuộc hạ quyết tâm gọi điện thoại.

Tiếng bíp dài nghe như tiếng móng vuốt của mèo, cào trong lòng cô ngứa đến hoảng.

"Alo. Ai đó?"

Một thanh âm khoan khoái nhưng có phần trầm thấp tiến vào trong tai, Tề Hoan khẩn trương đến siết chặt góc chăn.

"Cái kia, là tớ, Tề Hoan."

Bên kia im lặng.

"Có chuyện gì?"

"Chỉ là......" Tề Hoan hiếm khi nói lắp, sơ trung bắt đầu liền không thiếu nhiều lần kéo cờ trên đài lên tiếng cho toàn học sinh của Mẫn Học, chưa bao giờ quá khẩn trương giống như vậy. Cô nuốt yết hầu, tìm đại cái lý do: "Tớ có cái đề...... Ách, không làm được, muốn hỏi cậu."

Anh không lên tiếng.

Cô nói cẩn thận: "Có ảnh hưởng đến cậu ư? Cậu đang bận sao?"

"Bận."

Không một chút khách sáo trả lời, cô hoảng hốt, "A. Bận...... Bận cái gì."

"Nhìn."

"......"

Tề Hoan mặt nóng lên. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, dựa lưng ngồi vào đầu giường, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. Chăn bông giống như dày hơn chút.

Trong lòng lại đếm số, giống như mau vượt qua mười câu nói......

Cô xấu hổ đáp lại một câu: "Tớ quấy rầy cậu rồi ha."

Thanh âm anh nhàn nhạt, không tiếp tục, chỉ nói: "Đề."

"Cái gì?"

"Đề."

Tề Hoan dừng một chút, phản ứng lại luống cuống tay chân xuống giường, nhìn sách ôn thi trên bàn, "Từ từ, tớ coi...... coi một chút, chính là...... Cái này......"

Tìm được một đề có chút khó, cô báo cho anh nghe, báo tận ba lần mới nói rõ ràng.

"Đã biết." Trần Nhượng nói, "Tôi đọc các bước, cậu viết."

"Ô, được."

Bài giải của anh rõ ràng, không vài câu liền đem bài đó giải quyết nhanh chóng.

Tề Hoan kỳ thật biết làm, vì cùng anh nói nhiều hơn mấy câu, giả dạng khen: "Cậu thật là lợi hại a, đề khó như vậy mà nhanh liền giải ra!"

Trần Nhượng đem giọng khen của cô nghe vào trong tai, trầm mặc hai giây: "Hạng nhất của cậu, nhặt được trên đường?"

Tề Hoan: "......"

"Không còn việc gì thì tôi cúp máy đây." Anh không muốn nói lời vô nghĩa.

"Khoan đã ——" Tề Hoan kích động lên tiếng, "Trước tiền đừng cúp, đừng cúp máy! Chờ một chút!"

"Có việc gì nữa?"

"Kia cái kia, tớ......" Cô chuyển động não thật nhanh, muốn tìm ra một cái lý do, nhưng đến nửa ngày cũng không nghĩ ra, chỉ có thể nói, "Thật sự là làm phiền buổi tối của cậu, tớ tìm cậu mời ăn cơm thì như thế nào? Ít nhiều cũng cảm ơn cậu đã giúp tớ giải đề khó như vậy......"

Bên kia không thanh âm.

"Trần Nhượng?"

"Ừ." Anh không mặn không nhạt trả lời.

"Còn ở đấy không?"

"Cậu nói đi."

"......" Tề Hoan khụ vài cái, "Cậu cảm thấy như thế nào?"

Anh nói: "Có gì nói sau."

Nói đến mức như này có ý muốn cúp, câu chuyện không kéo dài được bao lâu, Tề Hoan chủ động kết thúc, vội vàng nói vài tiếng cảm ơn, nói: "Kia, thời gian không còn sớm cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có sẽ không làm đề tớ lại gọi điện thoại cho cậu...... Ngủ ngon!"

Không đợi anh nói cái gì, "Bang" mà đem điện thoại tắt máy.

Tim đập nhanh, một chút hoảng loạn, như là sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật lâu khó có thể bình phục.

......

Trần Nhượng toàn thân mặc bộ áo ngủ, đứng dựa vào mép bàn học, tóc ướt một nửa.

Anh tùy tiện ném máy điện thoại lên bàn, đè tờ nháp.

Khi Tề Hoan hỏi tới đề mục kia, quá trình tính toán ngắn gọn nhưng nhanh ra đáp án, bút tích mực trên giấy thật sự không có làm hoàn chỉnh.

Khói thuốc bay lên, cửa sổ mở một nửa, gió đêm thổi vào, làn khói mong manh liền bị gió thổi đi.

Di động lại vang lên.

Anh liếc liếc mắt một cái, là Tả Tuấn Hạo.

Điếu thuốc kẹp giữ ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái, đuôi thuốc màu có một chút đỏ tươi.

"Sao."

Khói bay ra khi anh nói, y như sương mù đang lơ lửng che chắn mặt mày, làm anh híp híp mắt.

Bên kia Tả Tuấn Hạo không có nửa từ vô nghĩa, thanh âm nôn nóng: "Thằng chó Lý Minh Khải kia bức Quý Băng, cậu nhanh chạy tới đây ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm