Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Trần Nhượng


Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo🐷
----------------------------------

Tiết tự học buổi tối.

Ban tám trật tự yên tĩnh, một phòng chỉ có tiếng "soạt soạt" của giấy bài tập.

Trần Nhượng ngồi ở cuối cùng, tùy ý viết viết, chỉ tìm đề khó để làm.

Tiết tự học thứ nhất kết thúc, tiếng chuông vang lên một nửa số người đứng dậy, có đi toilet, có người đi ra ngoài thay đổi không khí.

"Tả Tuấn Hạo ——"

Ngoài cửa có người kêu, Tả Tuấn Hạo đang bò trên bàn ngủ liền ngẩng đầu, trừng mắt ra bên ngoài nhìn.

Người kêu cậu đều không quen biết, đang buồn bực, tầm mắt đảo qua hướng người bên cạnh, sửng sốt.

Liền chạy lại tới lối đi bên cạnh chỗ ngồi Trần Nhượng: "Này, Tề Hoan tới tìm......"

Trần Nhượng ngước mắt, Tả Tuấn Hạo nói chưa nói xong, ngoài cửa lại hô thanh: "Tả Tuấn Hạo cậu ra ngoài một chút, có người tìm."

Người gọi cậu lần nữa lại là Tề Hoan, đang mặc đồng phục Nhất Trung, cô hơi cúi đầu, chắn nửa khuôn mặt.

Hai câu đều chỉ kêu mỗi cậu, nói rõ chính là tới tìm cậu.

Tả Tuấn Hạo ngừng lay trên người Trần Nhượng, vò đầu, vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Nhượng trong tay dừng một chút, bút chấm lên sách một vết.

Tề Hoan cùng Tả Tuấn Hạo đến chỗ góc nói chuyện.

"Cậu như thế nào ở trường học của bọn tớ?"

"Trèo tường."

Anh giơ ngón tay cái lên, "Em gái, 6 mét cũng bay lên được nha."

Tề Hoan không rảnh cùng cậu vô nghĩa, "Tôi tìm cậu có việc."

"Cậu nói đi." Cậu thay đổi tư thế, mắt đảo xung quanh, như muốn hút thuốc.

"Cậu có biết ai ở trường cậu tên là Lâm Giang Lộ không?"

"Lâm Giang Lộ?" Tả Tuấn Hạo cân nhắc vài giây, "À, cái thằng cà lơ phất phơ kia...... Tôi biết, nhưng mà có chuyện gì?"

Tề Hoan mắt trầm lại, "Đem hắn mang ra đây, tôi muốn tẩn hắn."

Tả Tuấn Hạo ngừng một chút.

"Tính là tôi thiếu cậu một ân tình. Lần sau cậu tới Mẫn Học, tìm ai đều được, muốn đi đến phòng hiệu trưởng tôi cũng không ngăn cản."

Tả Tuấn Hạo tay chậm rãi đút vào trong túi, "Hắn chọc tới cậu?"

Tề Hoan ngừng lại vài giây, sắc mặt lạnh lẽo.

"Trêu người, còn muốn cởi quần áo của người ta." Cô nói, " bằng hữu của tôi, là nữ."

......

Tả Tuấn Hạo về phòng học, ngồi vào ghế chưa được  vài giây, trước khi vào tiết tự học thứ hai lại ra khỏi phòng học.

Trần Nhượng phá lệ hỏi câu: "Đi đâu."

Đầu cũng không ngẩng lên: "Có chút việc, tớ đi tìm bọn Quý Băng."

"Chờ có người tới."

"Đi đi, lại không phải chưa trốn học bao giờ, bị mắng hai câu cũng chả nhằm nhò gì."

Thân ảnh cậu ta thực nhanh biến mất ở phía ngoài cửa.

.

Tề Hoan buổi chiều không chờ Kỷ Mạt đến, không yên lòng ra cổng trường dọc theo nhà cô nàng tìm, đi được một lúc, đến ngõ nhỏ gần Nhất Trung liền tìm thấy người cần tìm.

Cô nàng ngồi xổm trong góc, hộp cơm sủi cảo rơi đầy đất, tay chân luống cuống đem đống hỗn độn thu dọn vào, một đám sủi cảo dính toàn bùn, ngón tay trên cũng dính vào bùn, vết đỏ trên cổ tay trắng nõn vô cùng bắt mắt.

Tề Hoan chạy tới, kêu cô một tiếng, Kỷ Mạt lui ra phía sau, thấy rõ người tới nước mắt đang cầm được chợt tuôn ra như mưa.

Kỷ Mạt vốn dĩ nên đến sớm, chỉ là đi đường chậm, sợ Tề Hoan đợi lâu liền đi vào ngõ nhỏ.

Nào ngờ gặp gỡ đám người ở ngõ nhỏ hút thuốc.

Là bọn người Nhất trung, đều là cao nhị, nhưng là cùng ban không ở cùng tầng, là một đám học kém. Trong nhà có tiền để xin vào, không mặc đồng phục, làm xằng làm bậy hay cái gì đều có thể làm.

Kỷ Mạt vội vàng muốn chạy, bị bọn người tóm lấy. Có lẽ là thấy cô ngoan ngoãn, tiểu bạch thỏ hoảng loạn bị dọa đến trắng mặt, bộ dáng rất thú vị, Lâm Giang Lộ túm cổ tay cô, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà động tác như muốn cởi quần áo cô.

Hộp cơm rớt trên mặt đất sủi cảo rơi vương vãi, Kỷ Mạt sợ hãi như sắp chết , vừa khóc vừa giãy giụa.

Lâm Giang Lộ cầm đầu trêu cợt cô, thấy cô vẫn cố gắng mà giãy giụa, miệng xì một tiếng phủi phủi tay, còn nói: "Học sinh ngoan đều như vậy cả chơi chẳng có gì thú vị. Thật là một con gà."

Vì chuyện này, mới trì hoãn nửa ngày.

Kỷ Mạt ở trong lòng ngực Tề Hoan khóc dừng không được.

"Vốn dĩ hẳn là...... Đã tới sớm rồi...... Sủi cảo cũng đã không có......"

Tề Hoan nào còn có tâm tư ăn sủi cảo, tức giận đến tím cả người, chỉ nghĩ đem đám người kia muốn dẫm lên mặt đất. Nữ sinh như Kỷ Mạt còn bị khi dễ, đám cặn bã Nhất trung thật sự rác rưởi.

Trang Mộ cùng Tề Hoan  chạy đi tìm người, Tề Hoan nói với đám người Mẫn Học rằng Kỷ Mạt là người của mình, tuy không quen biết Kỷ Mạt, nhưng xem xét tình huống thì cũng đã tức giận đến cực hạn. Gọi điện thoại cho Nghiêm Thư Long, nhờ cậu ta kêu người tới, để chuẩn bị đánh người.

Kỷ Mạt nhát gan, gặp phải loại sự tình này nào có tâm tư đến phòng tự học, Tề Hoan đưa cô về nhà, chờ cô ngủ rồi mới đi ra ngoài .

Trang Mộ cùng đám người Mẫn Học chuẩn bị tốt, Tề Hoan bảo bọn họ chờ, chính mình mặc vào đồng phục Nhất trung trèo tường đi vào.

......

Tả Tuấn Hạo cùng Tề Hoan giao tình khá tốt, lui tới đều cùng Trần Nhượng có quan hệ, gặp mặt cũng chỉ nói hai câu là cùng. Chỉ là người đứng ngoài xem kịch , nhưng cậu rất thích tính tình Tề Hoan, huống hồ cô còn tìm mọi cách để theo đuổi Trần Nhượng, chính là bởi vì cô, bằng không cậu cùng đám người Nghiêm Thư Long ở quán bida xảy ra mâu thuẫn cũng sẽ không giải quyết được gì.

Chuyện này cậu đồng ý với Tề Hoan, coi như là cho cô thể diện. Rốt cuộc loại người Lâm Giang Lộ này hắn cũng rất chướng mắt, chỉ biết khi dễ nữ sinh, tính cách bản lĩnh là cái rắm gì.

Cùng Quý Băng nói một chút, một đám người đi tìm Lâm Giang Lộ.

Những người khác sớm bước vào phòng học khi chuông reo, bọn họ đi một hàng không chút để ý đi qua hành lang, khiến mấy người kinh ngạc ngó ra cửa sổ nhìn.

Lâm Giang Lộ ở chỗ ngồi cùng vài người xung quanh đánh bài.

Cửa bị gõ hai lần, khiến cả đám phải ngẩng đầu xem, chỉ còn mấy đứa đánh bài phía sau cũng không ngẩng đầu lên.

"Lâm Giang Lộ, ra đây."

Bị nhắc đến tên mình, Lâm Giang Lộ ngẩng đầu há mồm liền mắng: "Ai, mẹ nó......" Thấy rõ người ở cửa, giọng nói dừng lại.

Tả Tuấn Hạo dựa vào cửa, phía sau cùng đám người, đều nhìn chằm chằm hắn.

Toàn bộ lớp học yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Cao nhị ban tám Tả Tuấn Hạo, cùng Trần Nhượng chơi với nhau.

Bọn họ là một nhóm người đừng nói đến Nhất trung, toàn bộ trường cấp 3 Hòa Thành, bao gồm mấy người lớp trên đều cũng đều không thắng nổi.

Tả Tuấn Hạo nặng nề liếc hắn, cúi đầu xuống: "—— Mày, ra đây."

.

Lâm Giang Lộ bị cao nhị ban tám Tả Tuấn Hạo gọi đến, thời điểm là thứ năm tiết buổi tối tự học, chưa tan học liền rời trường, cùng đám ngoài trường- Mẫn Học đánh một trận.

Chính xác ra là bị đánh, hơn nữa là Tả Tuấn Hạo cùng đám người Mẫn Học, cùng nhau đánh Lâm Giang Lộ.

Không ai biết cụ thể phát sinh chuyện gì, rõ ràng chỉ biết chính là Lâm Giang Lộ đắc tội với Tề Hoan ở trường Mẫn Học bên cạnh, buổi chiều ngày hôm sau trên mặt đầy những vết bầm tím tới trường học, lập tức trở nên dễ bảo hơn hẳn.

Lâm Giang Lộ không thiếu chuyện ác để làm, trong trường học rất nhiều người đều bị hắn khi dễ quá. Bọn Tả Tuấn Hạo gây chuyện đều ở ngoài trường, nếu không ai đi trêu chọc bọn họ căn bản bọn họ cũng sẽ không gây phiền toái, Trường Mẫn học đã loạn, nên cũng không ngại để trong đầu.

Vì thế trong lén lút nói thầm Lâm Giang Lộ bị ai đánh đến mức không nhận biết được.

Trần Nhượng biết chuyện này, là ngày hôm sau.

Tả Tuấn Hạo không gạt, nên nói, đều nói, bao gồm bọn họ thu thập Lâm Giang Lộ như thế nào. Tề Hoan vốn dĩ muốn cho người Mẫn Học động thủ, Quý Băng bọn họ không quen nhìn Lâm Giang Lộ bỉ ổi, không nhịn được liền đánh, sau đó mới đến đám người Mẫn Học.

"Đàn ông cùng đàn ông giải quyết, Tề Hoan cùng một cô bạn là nữ, bọn tớ không thể để cô ấy nhập trận. Bất quá cuối cùng chốt lại, nói về sau Lâm Giang Lộ lại bắt nữ sinh cởi quần áo, dâm loạn với nữ sinh, phạm đến cô thì tuyệt đối sẽ không làm Lâm Giang Lộ còn lành lặn trong tay đâu."

Trần Nhượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, "Cô ấy cùng cậu rất quen thuộc?"

"Không phải rất quen thuộc, thời điểm tớ cùng cô ấy nói chuyện thì cậu đều ở đó cậu đều thấy được mà." Tả Tuấn Hạo run chân nói, "Cùng có quen hay không không quan hệ, việc này bản thân chính là Lâm Giang Lộ phạm tội, nếu trong nhóm chúng ta có loại người làm việc ghê tởm này, tớ khẳng định đá cho hắn một cước bay đầu! Mẹ nó, chưa thấy qua con gái thì như thế nào?"

"Hơn nữa ——" Tả Tuấn Hạo khoe khoang cười rộ lên, "Tề Hoan chủ động tới tìm tớ hỗ trợ, một cô nương xinh đẹp như vậy, kêu tiếng ca ca ai mà không mềm lòng, tớ như thế nào cũng không thể mất mặt đi đúng không?"

Nói xong, bên ngoài có người tìm, Tả Tuấn Hạo lên tiếng đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Nhượng mặt mày rũ xuống, trước mặt nhìn quyển sách.

Bút ở bản nháp trên giấy vô ý thức vẽ vài đường.

Anh nhấc bút, xóa đi.

......

Vào giờ học, thầy giáo dạy toán tiến vào liền nhắm ngay Tả Tuấn Hạo gây khó dễ. Cậu đã trốn tiết tự học, chưa kịp làm bài. Trước kia không phải chưa từng trốn học, nhưng tối hôm qua mang tính chất phá lệ, đám người họ trắng trợn trốn tiết, nghe nói còn cùng trường ngoài ẩu đả, làm một thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp không nhịn được lôi cậu tra hỏi .

"Anh giải cho tôi cái đề ở trang 56."

Tả Tuấn Hạo chỉ lo cùng Trần Nhượng nói chuyện, không nhớ rõ chép bài tập, trên mặt hốt hoảng, liều mạng đưa mắt ra hiệu với Trần Nhượng.

Không biết vì cái gì, thường thì Trần Nhượng sẽ phủi tay đem sách luyện tập ném cho cậu, nhưng hôm nay lại không có nửa điểm phản ứng.

Tả Tuấn Hạo hạ giọng kêu hắn.

"Trần Nhượng ——"

"Nhượng ca !"

Người này đều không để ý tới cậu.

"—— Con mẹ nó, Trần Nhượng cậu giả mù giả điếc cho ai xem!"

"Tôi hỏi anh để giảng đề, anh lại lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì!" Thầy giáo đứng trên bục giảng nói lớn.

Tả Tuấn Hạo mặt mày ủ rũ, không có biện pháp, chỉ có thể nhận tội: "Thưa thầy, em không có làm."

Thầy dạy toán chờ chính là những lời này của hắn, liền phẫn nộ: "Vậy cậu còn ở đây nói những lời vô nghĩa! Đi ra bên ngoài đứng phạt ——!!"

Tả Tuấn Hạo sờ sờ cổ, biết đây là thầy đang phạt mình, nhận mệnh lệnh đi ra ngoài.

Lúc đi không quên liếc trộm nhìn vẻ mặt bình tĩnh Trần Nhượng dựng ngón giữa.

—— Trần Nhượng cái thằng nhãi này, tình nghĩa anh em bấy lâu nay đều cho chó ăn rồi.

(🍀: Có giống như tui nghĩ không hè :v)

......

WC nam được thiết kế có điểm độc đáo, Trần Nhượng chiếm một chỗ trong một loạt chỗ bên trong cùng, địa lý ưu thế, sẽ không ai chú ý tới cái góc kia.

Đi xong đang chuẩn bị ra, có người tiến vào.

Mỗi người tiếp một câu.

"Anh Lộ, Tả Tuấn Hạo cùng đám người Mẫn Học đánh ngươi cũng thật quá đáng, muốn chúng ta không quay về được?"

"Mày nhìn tao bị đánh đến nỗi này còn chưa đủ hả?!"

"Tao thực sự không quen nhìn chúng nó cùng đám người ngoài cùng nhau......"

"Không quen nhìn lại có thể như thế nào, mày muốn dành phần thắng với Tả Tuấn Hạo cùng Trần Nhượng? Mày muốn lấy trứng chọi đá?"

Trần Nhượng vẻ mặt bình thường, kéo khóa quần lên muốn đi ra ngoài, chợt nghe kia hai người kia chuyển đề tài, nhắc tới Tề Hoan.

"Này đánh ai chính là đủ nghẹn khuất, bất quá, hừ, Tề Hoan bên cạnh trường kia lớn lên con mẹ nó không tồi, nếu là đụng tới cô ta, đừng nói là bị đánh, đánh lão tử hai lần lão tử cũng nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm