Chương 7: Tề Hoan
Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Taco🌻
-------------------------------
Trần Nhượng bước ra từ con hẻm nhỏ, bên ngoài là con phố nào mà anh không nhớ rõ lắm, cũng lười suy nghĩ đến.
Tìm cái tường công trường có ghế rồi ngồi xuống, đầu về phía sau chống lạnh lẽo mặt tường, hắn hạp mục lại gần trong chốc lát, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu.
Tề Hoan không đi, run rẩy đứng cách đó không xa. Cô mặc đồng phục mà anh ném cho cô, có chút rộng, chiếc áo trên trên người cô, tôn lên dáng người nho nhỏ.
Do dự ngập ngừng, cô đột nhiên hướng phía ven đường mà chạy đi.
Cô cứ bạt mạng chạy đi , như là sợ hãi anh sẽ rời khỏi, nửa phút không đến liền dẫn theo một túi thuốc đứng ở trước mặt anh.
"Nhân viên cửa hàng tiệm thuốc nói, loại này đối với miệng vết thương là tốt nhất, sẽ không để lại sẹo."
Thuốc được đóng gói kĩ càng, cô dùng tăm bông chấm tẩm thuốc đỏ tím, để cho anh khử trùng.
Trần Nhượng nghiêng đầu tránh đi.
Cô dừng một chút, lại duỗi thân vươn tới. Một tay kia đỡ lấy mặt anh, cố định giữ không cho anh di chuyển.
Làn da anh hơi lạnh, làm đầu ngón tay cô hơi tê.
Lần này, anh không có chút kháng cự, không có quay đầu đi, cũng không có đẩy tay cô ra.
Tề Hoan chấm tăm bông, tay hơi run lên, mím môi, chuyên chú nhìn miệng vết thương trên mặt anh.
Gió đêm hơi lạnh, đường cái có chút ẩm ướt, vô cùng hỗn loạn, những điều này đều cùng bọn họ không có quan hệ.
Trần Nhượng ngồi so với Tề Hoan có chút lùn, mặt anh bị cô vỗ trong lòng bàn tay.
Tới thời điểm này, Trần Nhượng nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên lên tiếng: "Cô đều theo đuổi người khác như thế này ư."
Tề Hoan động tác ngưng lại, lại tiếp tục ở bôi thuốc vào vết thương cuối ở thái dương. Cô một bên dọn mấy lọ thuốc lại, một bên nói: "Không có."
anh không lên tiếng tiếng, cũng không tiếp tục hỏi.
Tề Hoan nói: "Mặc kệ cậu tin hay không, đây là lần đầu tiên tớ theo đuổi nam sinh."
Cô đem tăm bông đã dùng ném vào thùng rác cách đó không xa.
"Cái đó cậu nên mang về, để lại sẹo không tốt."
Bao nilon dư lại thuốc, toàn bộ đều đưa cho Trần Nhượng.
Tề Hoan gom lại thuốc với áo khoác của anh, cười: "Theo tới nơi này liền không sai biệt lắm,chúng ta cũng nên đi rồi."
Không đợi anh nói cái gì, cô phất phất tay, xoay người chạy chậm hướng tới một chỗ khác.
Trần Nhượng ngồi ở trên ghế dài không nhúc nhích.
Cô đi xa vài chục bước, như là đột nhiên nhớ tới cái gì dường như, dừng lại quay đầu lại nhìn anh, khóe môi cong lên, "Cậu không chào tạm biệt tớ a?".
Trần Nhượng mặc kệ khuôn mặt đầy thương tích của mình đi tới trường, Tả Tuấn Hạo vừa thấy liền nổi giận: "Mẹ nó, đứa nào không có mắt mà dám đánh cậu, gan to?!"
Quý Băng không có phản ứng lớn, sắc mặt cũng khó coi, cau mày suy đoán: "Không phải là Mẫn Học làm đi?"
Tả Tuấn Hạo lập tức phản bác: "Không có khả năng. 10 đứa của bang Mẫn Học không bằng một mình Trần nhượng của chúng ta ra tay."
Quý Băng hết lời, "Này cậu có phóng đại quá rồi đó."
"Không cẩn thận bị đâm." Anh bình tĩnh tổng kết lại đề tài.
Tả Tuấn Hạo cùng Quý Băng liếc nhau. "Thật sự?"
Trần Nhượng ừ một tiếng, cúi đầu nhìn sách không hề để ý tới bọn họ.
Vừa lúc tiếng chuông vang, Quý Băng là người lớp cách vách, vỗ vỗ bả vai Tả Tuấn Hạo, dẫm lên tiếng chuông chạy lấy người.
Tả Tuấn Hạo trở về chỗ ngồi. Vào buổi sáng, muốn cùng Trần Nhượng nói chuyện, anh liền đáp qua loa vài tiếng, bày ra bộ dáng lười nhác.
Anh chính là như vậy, thời điểm cao hứng cười a nói chuyện a đều được, thời điểm không hứng thú, cho dù là con vua cũng đừng nghĩ việc anh kêu mở miệng.
Tiết học buổi sáng kết thúc, đám người đều hướng cửa thang đi xuống, Tả Tuấn Hạo cùng Trần Nhượng cùng nói đi WC. Đứng ở bình vệ sinh bên cạnh Trần Nhượng, Tả Tuấn Hạo làm mặt quỷ hỏi: "Tề Hoan khẳng định lại tới tìm cậu, nói thật, trong lòng cậu nghĩ như thế nào?"
"Cậu quản chuyện này làm gì." Trần Nhượng vẻ mặt thường thường, kéo khóa quần, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Uy —— khốn kiếp! Cậu từ từ chờ lão tử."
Tả Tuấn Hạo vội vàng đuổi theo sau.
Sau tan học lưu lại ở quầy bán quà vặt là loại thói quen, Trần Nhượng thường đi đến cửa hàng mua đồ uống, mới đứng không trong chốc lát, một người nữ sinh bỗng nhiên chạy đến trước mặt.
"Trần Nhượng."
Tiếng nói non nớt, nhưng giọng sang sảng vui vẻ của Tề Hoan không giống nhau.
Tả Tuấn Hạo uống trà sữa, nghiêng đầu nhỏ giọng cùng Quý Băng nói thầm: "Đến, rồi, lại một người nữa."
Chu Thi Ninh khẩn trương nói không nên lời. Cô thích Trần Nhượng đã lâu, ban cô ở cách vách tám ban, mỗi ngày đều có thể đến nhìn Trần Nhượng từ ngoài cửa sổ phòng học khi đi qua.
Anh đôi khi là một người, biểu tình lạnh lùng, chân dài cất bước, một đoạn hành lang giây lát liền bị cậu dưới chân dẫm. Đôi khi anh cùng đám người nhất bang, nói cười chơi đùa ầm ỹ, anh trầm mặc mà bình thản, mang theo một vẻ ngoài lãnh đạm, giống như cùng với thế giới bên ngoài không liên quan.
Chu Thi Ninh cùng anh làm đại biểu Nhất trung tham gia vài lần thi đấu cùng trường khác, nói qua cũng không nhiều, nhưng tốt xấu từng có giao lưu.
"Này, bài thi thử, tớ có chút chỗ không hiểu lắm, có thể hỏi cậu được không?" Cô hỏi.
Cô biết Trần Nhượn, cô thử hỏi đề mục danh nghĩa lấy hết can đảm đi tìm anh, anh chỉ là quét mắt đề, quay đầu liền đem sách luyện tập của cô cho nam sinh phía trước ——lớp trưởng lớp anh , mang một cặp mắt kính dốc lòng nghiên cứu đề bài không để ý đến mọi chuyện.
Từ đầu tới đuôi anh chỉ nói bốn chữ: "Hỏi cậu ta, cậu ta biết."
Nguyên bản là không dám đem tâm sự thật ra phô đến trước mặt hắn, chính là...... Chính là Tề Hoan trường Mẫn Học kia theo đuổi anh quá hăng, làm toàn bộ trường đều đã biết. Cô sợ cô lại tâm tư do dự, Trần Nhượng liền bị người khác cướp đi.
Chu Thi Ninh hơi hơi dùng sức cầm lòng bàn tay, nhìn thẳng Trần Nhượng, nỗ lực không cho chính mình dời đi tầm mắt, lại hỏi một lần: "Có thể chứ?"
Tả Tuấn Hạo cùng Quý Băng cùng với nhất bang người ở bên xem náo nhiệt, yên lặng chờ Trần Nhượng tỏ thái độ.
Trần Nhượng im lặng không nói, ngửa đầu uống lên chai trà xanh, bị ánh sáng ngày chiếu đến híp híp mắt.
Chờ đợi thời gian càng dài càng thấp thỏm, nhưng Chu Thi Ninh lại sinh ra chút hy vọng, dĩ vãng hắn cự tuyệt đều là trực tiếp liền mở miệng, đã không có đương nói không, như vậy......
"Xin lỗi."
Một giọng nữ đột nhiên tiến vào chặn ngang, đánh gãy ý nghĩ Chu Thi Ninh.
Tề Hoan ăn mặc đồng phục Mẫn Học không biết khi nào từ bên kia chạy tới, trên mặt treo một nụ cười tươi. Cô cầm lấy cánh tay Trần Nhượng, không sợ ngại, trực tiếp dùng một cái tay khác, hai tay ôm lấy cánh tay anh.
Cô hướng Chu Thi Ninh nhướng mày, cười hì hì nói: "Việc theo đuổi người này vẫn là để một học sinh như tôi làm thì hay hơn."
Trần Nhượng toàn nắp bình động tác, cô vẫn giữ cánh tay của anh, ngừng lại một chút, dường như thờ ơ như không có việc gì xảy ra.
Chu Thi Ninh bị đột nhiên vì sự xuất hiện của Tề Hoan trở tay không kịp, thấy cô vẫn cầm cánh tay Trần Nhượng, sắc mặt khẽ biến. Một giây, hai giây, trước sau không thấy Trần Nhượng ném cô ra, mặt chậm rãi chuyển từ đỏ thành trắng, tâm tình cũng chìm xuống.
"Cô, Cô......"
Gọi "Cô" một lúc lâu, Chu Thi Ninh nhìn Trần Nhượng thờ ơ liếc mắt một cái, đỏ mắt chạy đi .
Tề Hoan nhìn người chạy đi không còn bóng dáng.
Trần Nhượng rũ mắt, rốt cuộc ra tiếng: "Cô ôm đủ chưa."
"A?...... Nga!" Cô mới nhớ tới còn ôm cánh tay anh, lập tức buông ra.
Tề Hoan nhìn anh trương khuôn mặt không biểu tình, vội nói: "Cậu thật đúng là lãnh đạm, như thế nào đối ai đều như vậy."
Anh nói: "Cô có thể đi được rồi."
"Tớ chỉ là dạy cô ấy quy tắc cá lớn nuốt cá bé." Tề Hoan bĩu môi. Đối với trường hợp này, tố chất tâm lý không được, dù sao đổi người làm là cô, nếu người khác do kéo Trần Nhượng tới đuổi cô, cô mới sẽ không chạy, ít nhất bị nghẹn thôi.
Dừng một chút, Tề Hoan lại nói: "Người với người không giống nhau. Cô ấy chính là kiểu người học sinh giỏi theo đuổi, cùng cậu làm bài tập nha, ngoắc ngoắc ngón tay liền mặt đỏ đến không được, loại này năng lực chống lại đả kích quá kém."
Trần Nhượng liếc nàng: "Cô ta là cái loại này, còn cô lại là loại nào?"
"Tớ a? Cùng cậu là một loại a."
Tề Hoan bỗng dưng ngăn ngôn, cười cười, "Tính không nói, tớ đi trở về."
Cô mới vừa xoay người, bị Tả Tuấn Hạo gọi lại.
"Cô như vậy liền đi?"
"Đúng vậy, vừa mới nhìn đến bên này có tình huống liền chạy tới." Tề Hoan cố ý buông tiếng thở dài, "Không giám sát chặt chẽ thì miếng thịt của tôi liền bị con sói ngoặm đi rồi."
"Phốc ——"
Bị cô so sánh thành miếng thịt và con sói, Tả Tuấn Hạo bị nghẹn mà sặc, sặc một ngụm trà sữa, vừa cười vừa ho đến thở hổn hển.
Tề Hoan đảo mắt đã chạy không còn bóng dáng.
Tả Tuấn Hạo lau khô miệng cười cùng Trần Nhượng nói: "Cô......" Giọng nói một đốn, hắn sửng sốt hạ.
—— vừa mới kia sát, Trần Nhượng tựa hồ cong cong môi.
Lại nhìn chăm chú nhìn lại, nào có ý cười, bộ mặt kia trương ra vẫn là một thần sắc lãnh đạm.
"Đi thôi."
Bỗng chốc, Trần Nhượng đã ra quầy bán quà vặt.
Tả Tuấn Hạo lấy lại tinh thần, cùng một đám người cùng nhau tăng tốc đuổi kịp. Ném ly trà sữa không mới uống xong, giơ tay dùng sức xoa hai con mắt.
Hôm nay mặt trời thực sự đầu độc em gái anh mà, chiếu đến lóa mắt
Đi đến nhà Kỷ Mạt không để lại ký ức quá tốt đẹp, đối với điểm này, Kỷ Mạt thậm chí so với Tề Hoan còn để ý.
Buổi chiều trước buổi học, thì nhận được tin nhắn của Kỷ Mạt:
"Thực xin lỗi, tớ không nên không biết rõ ràng mà mang cậu về nhà, thực xin lỗi làm cậu không khó chịu."
Tìm từ có chút câu nệ, vừa thấy văn vẻ, trong đầu lập tức có thể phác hoạ ra cô thừa dịp nghỉ trưa điểm này thời gian, lén lút bày ra bộ dáng người tri thức.
Chưa kịp hồi tưởng lại, cô nàng đã tiếp câu thứ 2:
"Đừng nóng giận."
Tề Hoan cười, cảm thấy cô nương này thật sự siêu cấp đáng yêu, dứt khoát một chiếc điện thoại ném qua.
Kỷ Mạt thanh âm rất thấp, hơi hơi khàn khàn: "Uy."
Tề Hoan giễu cợt: "Cậu trộm nhắn tin cho tớ a?"
"Không phải......" cô nàng nói, "Tớ ở nhà một mình."
"Vậy cậu làm gì?"
"Hôm nay xin nghỉ, buổi sáng có chút sốt."
Tề Hoan nhíu mày một cái: "Không có việc gì?"
Kỷ Mạt ho hai tiếng, nói không có việc gì, "Uống thuốc xong đã khá hơn nhiều. Buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối đi lên tự học."
Tề Hoan đối cô nàng có hơi bất mãn, "Bị bệnh phải thành thật ở nhà nằm, tự học có là cái gì."
Kỷ Mạt cười hai tiếng, dừng một chút, nói: "Tớ đến trước giờ học, cậu có muốn ăn sủi cảo? Cuối tuần tớ cùng mẹ cùng nhau làm."
Tề Hoan nói tốt a.
"Tớ mang một hộp cho cậu. Rau hẹ hay thịt nạc?"
"Thịt nạc."
"Được."
Nói một lát, cô nàng lại ho, Tề Hoan nói cô nàng nhanh chóng nghỉ ngơi, rồi cũng không nói gì nữa.
Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, thầy giáo chạy lấy người, Trang Mộ lại đây hỏi nàng: "Buổi tối ăn cái gì?"
"Các cậu đi ăn đi, tớ hôm nay không đi." Kỷ Mạt nói sẽ mang sủi cảo cho cô, cô lại ăn uống không nhiều, ăn cái gì cũng không hết.
Nghiêm Thư Long liền chạy tới, nói tiếp: "Hoan tỷ đuổi người? Không phải là Trần Nhượng đi?"
Tề Hoan hừ cười: "Hoan tỷ!? thật ra rất muốn."
Cô không đi Trang Mộ cũng không đi, làm Nghiêm Thư Long mất hứng, tùy tiện ngồi xuống bên người Tề Hoan.
Tề Hoan chơi di động chờ, cuối cùng một đường khóa quá nửa khi Kỷ Mạt phát tới tin tức nói ra môn, đánh giá không sai biệt lắm nên tới rồi.
Mười phút qua đi, lại quá năm phút đồng hồ, Kỷ Mạt còn không có tới.
Tề Hoan chờ cảm thấy không thích hợp, gọi điện thoại Kỷ Mạt, quay số điện thoại một lần rồi một lẫn nữa, trước sau không ai tiếp.
Thời gian càng lâu, mi nhăn đến càng chặt.
Cuối cùng, "Bíp——" mà âm reo rốt cuộc lại gác máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro