Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Trần Nhượng


Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo🐷
------------------------------

"Tề Hoan thành tích thật sự tốt,!" Kỷ Mạt vội vàng mở miệng, "Lần trước đề thi chung toàn thành Tề Hoan là á khoa toàn thành, liền so với điểm số của thủ khoa trường con thấp một chút. Cậu ấy rất lợi hại, mẹ có thể xem bảng điểm xếp hạng, mặt trên liền có tên của cậu ấy."

Kỷ mẹ nửa tin nửa ngờ, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn xuống dưới, cười nói câu: "...... Vậy sao, rất lợi hại ."

Kỷ mẹ ra khỏi phòng, không khí trong phòng bỗng chốc thấp xuống. Ai cũng chưa có tâm tình nói chuyện.

Không hai phút sau, Kỷ mẹ lại đi vào, lúc này trên mặt chất đầy tươi cười, muốn bao nhiêu hiền từ có bấy nhiêu hiền từ. Bà bưng một mâm trái cây tràn ngập cho hai cô, "Hai con đọc sách cho tốt, mong bạn học Tề Hoan giúp đỡ Mạt Mạt nhà chúng ta trong việc học."

"Mẹ......"

Kỷ mẹ không nói lý với Kỷ Mạt, nói vài câu mới nhìn cô nàng, "Con nha, nên tìm nhiều bạn học kiểu này cùng chơi với nhau."

Đại khái là xem qua
bảng điểm xếp hạng kia, xác nhận Tề Hoan có thành tích tốt chuyện này không phải giả.

Rất kỳ quái. Vừa rồi Kỷ mẹ còn mặt lạnh đối với cô, Tề Hoan cảm giác cũng không quá khó để chấp nhận, dù gì cô từ nhỏ đến lớn đều không phải là một đứa trẻ làm cho cha mẹ hài lòng. Hiện tại Kỷ mẹ vẻ mặt thân thiết hận không thể đem cô khen trời cao, chuyển biến này ...... Lại làm cô cảm thấy không được cực kỳ tự nhiên.

Sau một cú điện thoại, Kỷ mẹ thay đổi không vui, cười ngầm, đem không gian để lại cho hai cô cái đọc sách, còn thuận tay giúp đóng cửa lại.

Chỉ còn hai người bọn cô.

Kỷ Mạt cúi đầu, tay trái nắm ống tay áo bên cạnh, tay phải cầm bút, không biết vì cái gì, đôi mắt ê ẩm.

"Thực xin lỗi......"
Đây là lần thứ ba cô nói câu xin lỗi trong ngày.

Tề Hoan giơ tay, xoa đầu cô nàng, "Cậu xin lỗi cái gì chứ, ít nhất mẹ cậu đối tớ thay đổi khác, đúng không. Khá tốt."

Kỷ Mạt còn muốn nói gì nữa, Tề Hoan làm cô chuyên chú đọc sách, không có tiếp tục đề tài.

Hơn một giờ sau, giúp Kỷ Mạt chuẩn bị toàn bộ chương trình học tiếp theo xong Tề Hoan mới đi.
Kỷ mẹ đưa cô tới cửa, nhiệt tình tiếp đón mời cô lần sau lại đến.

Cô cười nói được, mãi cho đến đi ra khỏi hành lang, sắp sửa đi đến ở phía chân trời hoàng hôn buông xuống ánh chiều tà chiếu xuống, mới thu lại ý cười.

Tề Hoan nhất thời không biết nên đi nơi nào, đứng nửa ngày không nhúc nhích.

Được công nhận là chuyện tốt.
Ít nhất so với không được công nhận còn hay hơn nhiều.

Trước mặt là ba đứa trẻ nghịch ngợm đang rượt đuổi vui vẻ, Tề Hoan ngước mắt, vẻ âm u ở hàng mi dài dưới mí mắt biến mất.

Cô nhấc chân ra trước đá đám đá vụn phía dưới, cười với vẻ mặt không sao cả.

--------------------------------------------

Nhà Trần Nhượng là nhà hai tầng.

Ngay khi mở cửa, anh nhíu mày, đứng trên thảm đỏ. Tủ giày trước không có giày thay thế,nhưng sàn cẩm thạch phản chiếu, từ phòng khách một đường đến thang lầu, có hai dấu chân in lên sàn.

Anh đi dép lê, gắt gao nhấp môi từng bước một đi lên lầu. Đi qua chỗ ngoặt ở gian phòng thứ nhất, trực tiếp xem nhẹ lập tức đi qua, vẫn là nghe thấy ở bên trong truyền đến từng đợt thanh âm, bước chân dừng lại.

Người phụ nữ kia rên rỉ, người đàn ông thở dốc, hai hạ thân dây dưa với nhau tạo thành một thanh âm đầy ghê tởm, khiến người khác buồn nôn. ( 🍀: Cảm ơn mấy chị trong team giúp em edit lại đoạn này nà. :v)

Trần Nhượng đứng mười giây, cất bước đi trở về phòng chính mình, tiếng đóng cửa mạnh, đến mức khung cửa đều run một chút.

Đem cặp sách ném ở trên giường, anh ngồi vào bàn học tùy tiện lấy một quyển sách mở ra, trước mắt hàng chữ giống như những con giun, mỗi một chữ đều không nhập được vào mắt.

Bên ngoài thanh âm càng lúc càng lớn.

Như là muốn làm cho anh phải sợ, đang nghe đến lúc sau anh mở cửa, động tĩnh càng lúc càng lớn hơn.
Trần Nhượng nắm bút, nửa ngày không viết nổi một chữ. Nhịn rồi lại nhịn, anh đột nhiên đứng dậy, kéo ghế, mở cửa vọt tới gian phòng trước kia ——

"Ầm ——" một tiếng.

Ghế dựa nặng nề mà nện ở trên cửa.

Nếu không phải chất lượng cửa tốt, không thì đã sớm bị xuất hiện lỗ thủng.
Bên trong động tĩnh ngừng hai giây.

Người đàn ông trong phòng tức giận rống lên, "Trần Nhượng, mày mau cút về phòng đi!"
Trần Nhượng hung hăng đạp cửa, "Ông muốn đem nơi này thành kỹ viện?! Muốn phát dục thì có thể đi ra bên ngoài!"

Nói xong, Trần Nhượng lại một lần trở về phòng, có lẽ là lỗ tai phải tiếp tục chịu đựng vài tiếng rên rỉ, lần này hoàn toàn không muốn nghe thanh âm ở ngăn cách.

Anh nằm ngã vào trên giường, dùng tay che mắt, mạch máu trong tai lại rít lên.

Mười phút sau, ngoài cửa vang lên một trận "ầm ầm ầm" đập cửa, còn có một tiếng hét to.
"Cút ra đây ——"

Cửa vừa mở ra, người đàn ông ngoài cửa cao bằng anh không sai biệt lắm, đối diện với khuôn mặt tương tự đang lườm anh.

Anh cũng không muốn gọi người đàn ông này là ba.

Trần Nhượng không thèm để ý, trực tiếp từ bên người Trần Kiện Nhung đi qua.

Trần Kiện Nhung một phen túm chặt anh.
"Đứng lại cho tao!"

Trần Nhượng so với cha anh cao hơn một chút, thời điểm nhìn Trần Kiện Nhung tầm mắt hạ xuống dưới, hiện ra một loại lãnh đạm khinh thường: "Làm xong rồi? Kêu đến hết cả sức......" Anh trào phúng cười, "Nghe được tôi đều muốn thử xem."

Trần Kiện Nhung phẫn nộ, một cái tát thật mạnh rơi ở trên mặt Trần Nhượng.
"Cái đồ chó! Lão tử sinh ra mày, nuôi mày chính là để mày cái gì cũng không biết tốt xấu, để mày biến thành một thằng súc sinh làm phiền tao!?"

Trần Nhượng bị đánh đến nghiêng đầu, một bên gương mặt phiếm hồng.
Anh cười khẽ: "Súc sinh?"

Trần Kiện Nhung mắt đều đỏ đậm, bị ngữ khí của anh kích thích, cho anh thêm một cái tát, đem Trần Nhượng ném đến lảo đảo, bả vai đụng phải tường.

Trần Nhượng dứt khoát lấy tường làm điểm tựa, nhắm mắt, nghiêng đầu.
Khóe miệng chảy ra tơ máu.

Anh trợn mắt ý cười trên môi dày đặc, miệng thở hộc, ngón tay cái lau sạch vị tanh ngọt,trong cổ họng phát ra tiếng cười.
"Tôi tình nguyện trở thành súc sinh."

Trần Kiện Nhung giống như bị dẫm phải công tắc, lập tức nổi giân, tiến tới lôi kéo đầu tóc Trần Nhượng, túm đầu của anh hung hăng hướng trên tường đâm.
"Súc sinh? Mày tưởng bở!"

Một tiếng rồi cứ lại một tiếng vang lên: "Mày nghĩ mình muốn đẹp?".

Ông ta như bị phát cuồng, y như là điên rồi. Sự tức giận được lặp đi lặp lại,trước sau không ngừng.
"Đều tại mày...... Đều tại súc sinh như mày! Lão tử nuôi mày lớn như vậy, mày lại xen vào việc người khác...... Đồ súc sinh! Tao đâu kêu mày xen vào việc người khác......"

Trần Nhượng đau đến mức chịu không nổi, đưa một chân đá Trần Kiện Nhung văng ra. Anh chống tường đứng vững, đôi mắt hung hăng trừng.

Trần Kiện Nhung từ trên mặt đất đứng lên, gắt gao nhìn Trần Nhượng trong chốc lát, không tiếng động giằng co mấy giây, đột nhiên cầm cái ly một bên ném tới Trần Nhượng.

Một tiếng trầm vang, sau đó là cái ly rơi xuống đất cùng thanh âm vỡ vụn.

Trần Nhượng đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, các mảnh pha lên ghim dưới chân anh.

Trên tường treo đồng hồ "Tí tách", "Tí tách".

Một đoạn máu theo thái dương anh chậm rãi chảy xuống, so chân trời đỏ đậm hoàng hôn, còn đỏ hơn..

(🍀: Lúc edit đoạn này chỉ có vừa làm, vừa chửi =)) )

-----------------------

Tề Hoan từ nhà Kỷ Mạt đi tới, nhàm chán đi lung tung. Đi đến không biết mấy con phố,sắc trời tối dần, cô đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên thoáng nhìn phía trước có thân ảnh quen thuộc.
Dừng một chút, cô giương giọng kêu: "Trần Nhượng!"

Bóng dáng cao kia ngưng lại một lát, không có dừng, vẫn duy trì đồng dạng tần suất tiếp tục đi phía trước —— còn hơi càng nhanh một chút.

Tề Hoan cất bước đuổi theo đi, thở dốc nho nhỏ, cười chụp cánh tay anh: "Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây, tôi......"

Giọng nói đang xem dừng lại trên mặt anh biểu tình lãnh đạm cùng với vết thương ở thái dương làm cô đột nhiên im bặt.

"Cậu......"
Cô chậm rãi thu ý cười.

Lông mi Trần Nhượng rũ xuống một bóng râm, trong mắt đen kịt kích động thô bạo,ngữ khí mang theo một tia phiền toái cùng chán ghét: "Cút."

Tề Hoan nhất thời không phản ứng lại kịp thời đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng phía trước,khoảng cách so với lúc trước càng ngày càng xa lạ cách biệt hơn.

Tề Hoan ngẩn người hai giây, cất bước đuổi kịp.

Theo hồi lâu phát hiện anh đi không có điểm dừng, đi đến nơi nào liền tính sau. Cô không ngừng đuổi theo, lại nhịn không được xuất thần, đầu óc suy nghĩ đến vết thương trên đầu anh.

Trần Nhượng bỗng nhiên dừng bước, Tề Hoan thiếu chút nữa đụng phải anh. Ngừng ở trong một ngõ nhỏ, trước sau đều không có người, anh và cô đi vào đây khi nào, cô cũng nhớ không nổi.

Anh đứng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt ngưng ở trên người cô, làm Tề Hoan nhất thời có chút cứng đờ, càng không dám động.

Gió từ dưới chân xuyên qua, những phiến đã cũ trong ngõ, bốc một mùi rêu xanh
"Trần Nhượng......"

Tề Hoan nhìn anh đến gần, cô khẽ lùi lại.

Trần Nhượng từng bước tới gần, cô lại tiếp tục lùi lại, anh đứng ở trước mặt cô, mũi chân dán lên mũi chân cô, khoảng cách hai người gần mức chỉ có thể một tay nắm, một tay buông. Tề Hoan có thể cảm nhận được hô hấp của anh khi anh cúi đầu, cái trán liền đụng phải ngực anh. Bị hơi thở nhẹ ảm đạm quanh quẩn vây quanh, cô cảm giác da đầu chính mình tê dại, cổ cùng lưng sắp thiêu cháy.

Trần Nhượng nhấc chân, dẫm lên giày mặt Tề Hoan, không dùng nhiều lực, nhưng đế giày của anh so với cô lớn hơn, có thể phủ được cả giày cô.
"Cô theo lâu như vậy, cô muốn tôi thành toàn cho cô như thế nào?"

Cô cơ hồ như là chôn ở trong lòng ngực anh đầu bỗng dưng ngẩng lên, Trần Nhượng bất luận thế nào cũng không cho cô phản ứng lại, túm tay cô liền dùng sức đem cô đẩy đến ven tường.

Tề Hoan theo bản năng giọng nhẹ hô đau, bả vai đụng vào vách tường, còn không có đứng vững, thân hình anh liền áp lên.

Trần Nhượng giữ cằm cô, cô bừng tỉnh chấn động biểu tình không đến một giây liền biến thành đau. Anh xé quần áo cô, chân chặn đầu gối cô, động tác thô bạo mà hung ác.

"Trần Nhượng...... Trần Nhượng!"
Tề Hoan đau đến khóe mắt phiếm nước mắt, tay cô để ở trước ngực anh chống đẩy, lại bị ép tới không thể động đậy.

Lộ làn da bên ngoài đã bị véo niết đến đỏ lên, Tề Hoan không có biện pháp, hoảng loạn rút đem tay đang ở giữa ngực cô, vội vàng mà ném cho anh một cái tát——
"Chát" một tiếng, không khí đều tĩnh.

Chỉ có anh làm cô không thể bình tĩnh.

Trần Nhượng vốn là mang theo vết thương trên mặt, hiện năm ngón tay in lên. Anh buông tay, khịt mũi, cười nhạo: "Cô năm lần bảy lượt tới tìm tôi, còn không phải là cái này, thì vì cái gì?"

"Không phải." Tề Hoan nắm cổ áo bình phục hơi thở.

Cô nhìn đôi mắt anh, trong cổ họng phát run, không ngừng phủ nhận: "......Không phải cái đó."

Hoàng hôn nặng trĩu, hoàn toàn giáng xuống.

"Tôi hôm nay vốn dĩ thực sự không vui." Cô rũ mi mắt, trên mặt vì phấn khích mà ửng hồng, bắt đầu nổi lên điểm trắng nhợt nhạt. Bàn tay nắm cô áo hơi lỏng lẻo, cô nói, "Chính là vừa mới nhìn thấy cậu, lập tức, liền rất vui sướng."

Trần Nhượng nhìn cô.

Vài giây sau, anh nói: "Vậy cô hiện tại có thể không cần vui sướng."

Anh không hề để ý tới cô, giống như chưa phát sinh cái gì, xoay người tiếp tục hướng ngõ nhỏ rời khỏi.

Tề Hoan lưng dựa vào tường chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối ngồi xổm tại chỗ, phía sau lưng cọ một mảnh hôi.

Ngõ nhỏ không dài,nhưng cảm giác lại có chút dài. Đèn đường bắt đầu sáng lên, côn trùng bay xung quanh.

Thân ảnh anh hướng tới đêm tối mà đi.
Tề Hoan đột nhiên đứng lên, hướng tới chỗ anh chạy vội.
"Trần Nhượng ——"

Anh dừng lại.
Cô đuổi theo anh.

Tề Hoan đối với bóng dáng anh nói: "Tôi biết cậu không phải cố ý."
"Tôi cố ý." Trần Nhượng sau một lúc lâu mới ra tiếng, anh xoay người, trên mặt biểu tình có chút trào phúng: "Thiếu chút nữa cô bị người khác làm hại lại cùng đối phương muốn giảng hòa, cô có bị ngu không?"

"Tôi biết cậu không phải cố ý!" Tề Hoan hai tay cầm cổ áo mình, không sử dụng chút lực nào, nhưng cô siết chặt, trên vai bị kéo mạnh, liền một lần tiếng "Roẹt" vang lêm.

"Quần áo tôi rất dễ rách. Nhưng cậu kéo lâu như vậy, một chút cũng chưa xé rách."
"Cậu chỉ là làm tôi sợ, tôi biết." Đôi mắt nổi lên hồng.

"Tôi hôm nay thật sự thực không vui, chính là nhìn đến cậu, nhìn đến cậu......" Cô có điểm nói không nên lời lời nói, "Tôi chỉ là muốn nhìn một chút vết thương trên mặt cậu, không có...... ý...... khác......"
Trong cổ họng nghẹn ngào, cô giơ tay che lại đôi mắt, đột nhiên nói không được.

Đèn đường chiếu xuống, còn có những con bướm đêm như đang thắp sáng ngọn lửa giả, phảng phất như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Sắp đến thu, mùa hè còn lại một chút, lẩn khuất ở góc côn trùng kêu vang một tiếng.
Không gian yên tĩnh, không biết qua bao lâu.

Hơi thở thuộc về Trần Nhượng đột nhiên vây quanh, Tề Hoan trước mắt ám xuống dưới, ánh sáng đều bị bao trùm. Cô ngẩn người nhìn cái áo của anh trên đầu, lông mi còn treo nước mắt.

Mặc kệ là mặc hay là khoác, đều cũng đủ che lại chỗ áo ở bả vai của cô bị xé kia.

Cởi áo khoác ném tới trên đầu Tề Hoan, Trần Nhượng vẫn là một bộ biểu tình lãnh đạm, chỉ là hơi đảo mắt, không hoàn toàn nhìn cô.

"Giặt sạch rồi đưa lại cho tôi."

Trước khi xoay người, cô nhìn khuôn mặt kia, cặp mắt kia hơi nước mơ hồ, ngơ ngẩn nhìn anh.

Trần Nhượng bước bước chân, không khỏi nhíu mày. Cánh môi mím chặt, bỗng nhiên có điểm bực bội không nói rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm