Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tề Hoan

"Trần, Tề Hoan"

Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo🐷
------------------------------

Lý do Tề Hoan coi trọng Trần Nhượng làm mọi người không biết nên nói cái gì, hoặc là có thể nói, cô căn bản liền không có lý do nào cả.

Trang Mộ phũng phịu hỏi vấn đề này lần thứ ba, Tề Hoan rốt cuộc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, kết quả vẫn là không vì gì, ngẩng đầu cười hì hì nói: "Khả năng bởi vì cậu ta đẹp đi."
"Đẹp? Vậy cậu soi gương vài lần có phải hay không cũng muốn yêu chính mình?"

Cô phụt cười vui vẻ: "Cậu muốn hay không khen tớ như vậy ......"
"Tớ không ồn ào với cậu." Trang Mộ nhấp môi, "Cậu lớn lên xinh đẹp, nhưng Trần Nhượng lại không nhìn cậu một cái."

Tề Hoan ngước mắt nhìn cô, đối mặt có vẻ khó và nghiêm túc của Trang Mộ, chậm rãi thu ý cười.

Gió sông thổi tới, mang theo một chút mùi tanh.
"Tớ cũng không biết."
Cô nói, "Cậu hỏi tớ, tớ cũng nói không rõ."

Ở trong làn gió mát dịu, Tề Hoan nhún vai, cặp mắt kia giống như chứa đựng hai con sông trong đó, ánh lên vẻ lấp lánh, lâng lâng.

"Chính là cậu ấy, chính là Trần Nhượng." Đôi tay cô đưa ra sau lưng, dưới chân nhẹ nhàng nghiền lên hạt cát, nhẹ nhàng cười, "Tớ chính là không khống chế được, nhìn đến cậu ấy, liếc một cái đều cảm thấy cao hứng. Tớ cũng không có biện pháp."

Cuộc thi trong trường làm không phải quá chính quy, một nhóm thầy cô cùng nhau phê duyệt, ngày hôm sau sẽ được chữa bài cùng với sắp xếp hàng, phân phát ra cho các lớp.

Trần Nhượng lại là đứng nhất.

Không chỉ có cao nhị tám ban cảm giác quen, mà toàn bộ Nhất trung học sinh đều quen. Anh ở cao một, đứng đầu bảng thi ở khu cao một là anh; anh ở cao nhị, đệ nhất của cao nhị cũng là anh. Vị trí hạng nhất ở các bảng xếp hạng đều thấy được tên của anh,nên đã hình thành một loại phản ứng bình thường.

Giáo viên toán chỉ đơn giản nói vài câu nhận xét, chính là khen ngợi một chút. Loại học sinh như Trần Nhượng, tuy rằng luôn là gây chuyện, ở trong trường, ngoài trường quậy không ít, nhưng đó là vấn đề làm hiệu trưởng đau đầu, trừ bỏ những cái đó, anh ở mảng học tập không có thể chê được một cái gì.

Tâm lý của nhiều giáo viên rất rối rắm, vừa thích anh, lại vừa không thích hắn.

Cùng tham gia thi đấu còn có mấy người, lão sư toán lấy bài giải của Trần Nhượng làm kiểu mẫu, cũng nhận xét vài câu, làm cho bọn họ lại nỗ lực hơn.

Các bạn cùng lớp tâm trạng chán nản dỏng tai lên nghe, giáo viên toán bỗng nhiên chuyển đề tài: " Câu trả lời cho câu hỏi lớn cuối cùng, bạn học Trần Nhượng đã giải được. Hiện tại chúng ta dành ra năm phút đồng hồ thời gian tới để giải thích câu này."

Tất nhiên, những câu hỏi khó, đối với lớp mũi nhọn của họ, không thể bỏ qua.

Trần Nhượng người vẫn luôn không ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn lên bảng đen. Lão sư đã đưa câu hỏi ra, chép lại câu giải của Trần Nhượng.

"Cách giải đưa ra rất tốt, nhưng trọng tâm là có chút......"

Giáo viên toán liếc mắt nhìn Trần Nhượng một cái. Năng lực của anh làm loại đề này không khó khăn, theo phong cách trả lời thông thường của anh, anh từ trước đến nay luôn nắm lấy trọng điểm, viết mọi điểm nên viết, sau đó không viết thêm nhiều hơn một chữ. Có hai bước trong bài giải này là rườm rà, nhưng có phần hơi trung thực.

"Trong nội dung chúng ta đã giảng trên, mọi người chú ý......"Giáo viên một bên nói một bên đem bài giải lên bảng.

Trần Nhượng tựa lưng vào ghế ngồi, tay để trên bàn xoay bút. Anh chờ giáo viên viết, trên mặt làm theo không có nhiều biểu tình.

Cuốn nháp bên cạnh cuốn sách, một bài giải hoàn chỉnh mà anh đã làm khi đọc tờ thi này vào buổi sáng —— chính xác giống như câu trả lời mà giáo viên toán viết trên bảng đen.
Giáo viên viết xong, vỗ tay lên bảng: "Được rồi, các em hãy ghi chú lại một chút." ánh mắt lại quét một chút về phía Trần Nhượng, "Tôi có một đáp án khác ở đây, điền lớp chính là cao nhị tám ban chúng ta, nhưng là người......"

"Trần —— Tề Hoan, là bạn học nào?"

"Từ ở giữa bị gạch bỏ là gì?" lão sư cau mày, nửa là trách cứ nói: "Làm thế nào mà làm bài kiểm tra, ngay cả cái tên cũng viết không tốt?!"

Bọn học sinh ban tám sửng sốt, Tuấn Hạo phía bên trái phụt cười một tiếng, vang lên một trận cười khẽ.
"Im lặng!"

Giáo viên toán quát lớn một tiếng, nhìn về phía lớp học, "Ban chúng ta không có người này, Trần Tề Hoan là bạn học nào?!"

Tả Tuấn Hạo khụ khụ, giọng đúng đắn nói: "Thưa thầy, Trần Tề Hoan đã đến trường bên kia học."

Lớp học trong lòng hiểu rõ, nổi lên một trận cười ầm.

Trái ngược lại, Trần Nhượng lại có vẻ mặt bình tĩnh. Cậu đứng dậy đi đến bục giảng trước, lấy phiếu đáp án.

"Thầy, đưa cho em cái kia đi."
"Cho em để làm gì?"
Anh lười đến giải thích, lấy phiếu trả lời, "Nghiên cứu."

Nói xong một câu, xoay người về chỗ ngồi.

Giáo viên đối với anh không có biện pháp, lắc lắc đầu bắt đầu giảng bài.

Trần Nhượng nhìn chằm chằm bàn học, ánh mắt dừng ở hai phiếu đáp án trước mắt, lông mi run rẩy. Đây là tác phẩm của cô, tất cả các câu trả lời lớn đều thay đổi giải pháp, câu cuối cùng thì lại bỏ trống, không cẩn thận nghiên cứu bút tích, không ai sẽ nghĩ đến là cùng một người làm.
Cậu cầm lấy bút chì, ở phần tên thêm một đường ngang, ngòi bút vẽ ra một đoạn khoảng cách ngắn, lại dừng lại.

Cuối cùng, nhấc bút và đem từ "Trần" xóa đi.
......

Tan học, không có gì bất ngờ khi ở cổng trường nhìn thấy Tề Hoan. Tả Tuấn Hạo nhiệt tình đáp lại cái vẫy tay của cô, biết Trần Nhượng khẳng định lại muốn nhìn như không thấy, liền không để ý tới cô, tính toán xã giao cùng cô một, hai câu, làm cô không vì vậy mà mất mặt.

"Tề......"

Vừa đi đến trước mặt cô, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, Tả Tuấn Hạo vừa thấy, giọng bất ngờ, "Trần Nhượng cậu......?"

Tề Hoan chớp chớp mắt. Cô đều chuẩn bị tốt để Trần Nhượng trực tiếp đi ngang qua, ai ngờ anh thế nhưng đứng ở trước mặt cô.

Trần Nhượng liếc nhìn Tả Tuấn Hạo một cái.

Tả Tuấn Hạo bất đắc dĩ, hướng bên cạnh nói: "Người tới, người tới."

Tề Hoan trên mặt đã treo ý cười, đầy mặt chờ mong.
Trần Nhượng từ túi tiền lấy ra tờ giấy nhăn nhúm, ném cho cô: "Của cô."

Chỉ hai chữ, nói xong liền xoay người đi.

Tề Hoan ngơ ngác mở ra, là phiếu trả lời của bài thi ở hội trường truyền thông hôm qua, cô dành ra hai mươi phút để điền xong, vì không cho lão sư chấm bài thi phát hiện là cùng một ngươi làm, cô chỉ có thể đối với mỗi bài thi đầu thay đổi cách làm, một câu cuối cùng có đề làm có đề không.

Nhìn kỹ vào nơi điền tên, hai chữ "Trần Nhượng" mà cô viết đã bị gạch bỏ.
Chỉ còn "Tề Hoan".

Tề Hoan chạy chậm đuổi theo Trần Nhượng, ở bên cạnh anh hỏi: "Tớ lợi hại hay không, đáp án đúng không?"

Trần Nhượng cắm túi đi tới: "Tạm được."

"Có nhầm không vậy? Tớ được xếp hạng đầu tiên trong năm học ở trường đó?"

"Đó là trường học cô ngu ngốc."

Cô không phục: "Đề thi chung toàn thành điểm của tớ chỉ thấp hơn điểm của cậu có một chút, trong trường này chỉ có cậu mới có thể đánh bại được tớ!"

Trần Nhượng liếc nhìn cô một cái, lười biếng nói: "Mọi người trong trường tôi cũng ngu ngốc."

"......"

Bị Trần Nhượng nói ngu ngốc, Tề Hoan thực buồn bực, ngại Trang Mộ sẽ ồn ào, không theo chân bọn họ lâu liền đi tìm bằng hữu khác cho giết thời gian.

Học kỳ này mới bắt đầu, Mẫn Học mới vừa dọn đến bên cạnh Nhất trung, theo lý thuyết cùng người Nhất Trung không quen biết, đặc biệt Mẫn Học bọn họ có ác danh bên ngoài. Bất quá mới vừa chuyển đến đây một thời gian, thậm chí trước khi gặp Trần Nhượng, cô thật ra có gặp phải một tiểu cô nương Nhất Trung thú vị.

Cô nàng đó lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn qua nói là học sinh trung học chắc chắn sẽ có người tin, nhưng thật ra là học sinh lớp 11.

Tề Hoan ngày đó chợt có ý nghĩ ra ngoài trường ăn sáng, cùng một nữ sinh ngồi cùng bàn.

Trong khi chờ bữa sáng đến bàn, thấy nữ sinh kia đang dùng thời gian ấy để làm bài tập, nhàm chán liếc mắt một cái. Tên hai chữ: Kỷ Mạt.
—— tịch mịch.

Cô không nhịn cười ra tiếng, chọc cô nàng kia đến đỏ mặt, yên lặng dịch sang bên cạnh.

Sau đó cô ăn mì, tay chỉ ở cuốn sách bài tập nói cho cô gái nhỏ ' tịch mịch' kia: "Này, sai đề rồi."

Tiểu cô nương nhút nhát, sợ sệt nhìn cô thật lâu, cô coi như không có gì. Hơn nửa ngày đối phương mới hạ quyết tâm, đỏ mặt, đem sách luyện tập hướng tới cô, thanh âm giống như gió lắc nhẹ như chuông bạc: "Xin hỏi... Có thể nói cho tôi... Cách làm như thế nào ......"

Dựa theo cách nói Nghiêm Thư Long, chỉ cần một bữa sáng, Tề Hoan liền được một người chị em.

Sau này đi ở trên đường gặp Kỷ Mạt, Tề Hoan dặn dò riêng với đám người Mẫn Học nói: "Nhìn rõ ràng, cô gái nhỏ này, tôi bảo vệ, các cậu đừng đem mấy trò khi dễ làm xằng làm bậy cô nàng, bằng không tôi bắt được người nào liền đánh một cái."

Miệng quạ đen của Tề Hoan thật đúng là linh một nửa. Không bao lâu, ngày nọ cuối tiết tự học buổi tối Kỷ Mạt liền gặp gỡ một đám vô lại ngoài trường, cô hoảng đến mức đi không được, khuôn mặt nhỏ hơn bàn tay của cô nàng sợ tới mức trắng bạch đến không có nửa điểm huyết sắc.

Vừa vặn bọn người Mẫn Học đi ngang qua, thuận tay giải vây. Thường xuyên qua lại, liền càng quen thuộc.

Đem đám người ở Mẫn Học đuổi đi, Tề Hoan gọi điện thoại cho Kỷ Mạt, ba mẹ Kỷ Mạt đều đi làm ở cơ quan, trùng hợp hôm nay cùng nhau tăng ca, vì thế hẹn đến nhà Kỷ Mạt chơi.

Tiểu khu ở Hòa Thành vị trí khá tốt, hai phòng một sảnh, phòng ở diện tích cũng đủ. Tề Hoan vào cửa, thu tầm mắt lại đáng giá một chút.

Đi qua buồng vệ sinh, Tề Hoan hỏi: "Cậu đã giúp tớ trả lại quần áo mà cậu mượn cho tớ chưa?"
Kỷ Mạt nói, cười đến đôi mắt cong cong: "Cậu giặt đúng không? Bạn học tớ nói bộ đó đặc biệt sạch và thơm."

Cô liền giơ tay chữ V.

Đến phòng ngủ Kỷ Mạt dạo qua một vòng, có cuốn sổ nhật ký nhỏ bị khóa, trước khi Tề Hoan tới, Kỷ Mạt đại khái là đang viết cái gì đó, sổ nhật ký mở ra. Tề Hoan làm bộ muốn thăm dò, Kỷ Mạt vội vàng đóng nó, đỏ mặt nhét vào trong ngăn kéo.

"Đùa cậu thôi." Tề Hoan vui thích. Không nhịn được nhẹ nhàng nhéo má cô nàng, mặt cô nàng càng đỏ hơn.

Uống xong đồ uống, hai người ngồi trên giường tre trong phòng khách chơi cờ vây, Kỷ Mạt bưng một mâm dưa gang, cắt vỏ, cắt thành khối, cô dùng một cây tăm xỉa răng, chọc ăn đến vui vẻ.

Kỹ thuật chơi cờ vây hai người đều không sai biệt lắm, thắng thua thay phiên, chính là lúc nói nói cười cười, cửa đột nhiên mở.

"Mạt Mạt, mẹ mua cơm cho con, con ăn đi, tí nữa mẹ còn đến cơ quan có việc......" Một người phụ nữ tóc dài mang theo cơm hộp tiến vào, cùng Kỷ Mạt có ba phần giống.

Kỷ Mạt sửng sốt, hốt hoảng từ giường tre, đứng dậy. đôi vai căng ra một chút.
"Mẹ......"

Cửa "Lạch cạch" đóng lại, Kỷ mẹ ngẩng đầu thấy trong nhà còn có người, tầm mắt hơi ngưng, "Mang bạn về??"

Kỷ Mạt thanh âm thấp: "Vâng."

Hai mẹ con đang nói chuyện, Tề Hoan không có khả năng tùy tiện ngồi trên giường tre và xem, đi theo phía sau Kỷ Mạt cũng xuống đất: "Chào dì."

Kỷ mẹ cười cũng không cười, đổi giày đi vào phòng khách, thấy cái gì đó trên tấm chiếu sắc mặt có điểm không được tốt: "Mạt Mạt con làm bài tập xong chưa?"

"Đã làm xong."
"Chuẩn bị bài chưa? Bài học ngày mai muốn học không có xem qua trước?"
"......" Kỷ Mạt mím môi.

Tề Hoan vội giải vây: "Dì, con tới chính là muốn cùng Kỷ Mạt cùng nhau đọc sách. Chỉ muốn cùng cậu ấy thư giãn trước, sau đó đọc sách sau."

Lý do sứt sẹo.
Kỷ mẹ đánh giá cô vài giây, ánh mắt chuyển đi, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì.

Trở về phòng Kỷ Mạt, Kỷ Mạt kéo tay áo Tề Hoan, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."

Tề Hoan bật cười: "Cậu xin lỗi vì cái gì."

Chưa nói hai câu, Kỷ mẹ bưng hai ly nước ấm tiến vào, Tề Hoan nhìn cuốn sách mà Kỷ Mạt đưa cho cô, làm bộ ở chuẩn bị bài.

Kỷ mẹ đặt nước xuống không đi, ánh mắt ở rơi xuống người cô đánh giá.

Bà hỏi: "Mạt Mạt, con cùng bạn học này như thế nào ta chưa thấy qua? Hai người cùng ban?"

Tề Hoan ngẩng đầu nhìn bà, dừng một chút, nói: "Dì, con không phải học ở Nhất trung. Con là người của trường tư nhân cao trung Mẫn học."

Mặt Kỷ mẹ một chút thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm