
Chương 4: Trần Nhượng
Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo🐷
----------------------------
Tề Hoan đùa bỡn nói xong, một đám người ngây ngốc vài giây rồi phụt cười ra tiếng, thậm chí Trần Nhượng còn liếc nhìn cô một cái.
Nữ sinh nghẹn đỏ mặt, tầm mắt chuyển sang nhìn Tề Hoan. Ngón tay chỉ vào Tề Hoan hướng Trần Nhượng nói: "Cậu không chịu để ý tớ, lại làm cho cô ta đùa giỡn tớ, cô ta có chỗ nào mà cậu thích?!"
"Đó là đương nhiên rồi." Tề Hoan khinh bỉ nghiêng đầu, đáp lại không chút nào e lệ, "Tôi lớn lên so với cô xinh đẹp hơn, cậu ấy không thích tôi thì thích ai? Đây không phải sự thật có thể nhìn thấy được bằng mắt thường hay sao?"
"Cô ——"
Nữ sinh tức giận, một chút nói không ra lời, oán hận đem ánh mắt một lần nữa khóa trên người Trần Nhượng, một hai phải muốn anh nói nguyên cớ: "Cậu nói đi a, Trần Nhượng!"
Trần Nhượng dựa vào sô pha, ngoài ý muốn không có phản bác, cười một cái, "Nói cái gì."
Anh làm như không có hứng thú cùng nữ sinh này tiếp tục lãng phí thời gian, cầm lấy di động tiếp tục chơi game.
Chơi được vài giây hai hàng lông mày nhíu lại, hướng tới Tả Tuấn Hạo nói: "Đưa di động cho tôi, máy tôi hết pin rồi."
Tả Tuấn Hạo không nói hai lời đưa cho anh.
Thấy anh tiếp tục chơi trò chơi, hạ mí mắt xuống, nữ sinh kia bất mãn với anh vì đã xem nhẹ cô, duỗi tay đoạt lấy di động của anh: "Trần Nhượng!"
Anh không cầm chắc, chiếc máy rời tay, "cạch" chạm với mặt đất lạnh lẽo.
Trần Nhượng mặt trầm xuống, Tả Tuấn Hạo đi qua nhặt nó lên, khó chịu: "Mẹ nó! Quách Viện cô bị điên à?"
Cái này Quách Viện theo đuổi Trần Nhượng cũng đã rất lâu, nhóm người bọn họ đối cô ta không có gì cảm giác gì. Lớn lên tuy rằng ưa nhìn, nhưng tính cách không hề tốt một chút nào, lâu liền cảm thấy có chút phiền.
"Tôi, tôi chỉ là......"
Quách Viện chưa nói xong, Tả Tuấn Hạo kiểm tra di động có bị hư hỏng không, lau một chút, không biết nhấn đến chỗ nào, đột nhiên click mở video, vang lên một thanh âm không đúng lúc cho lắm——
Âm thanh của người phụ nữ kiều mị ngâm nga vang lên hòa cùng với tiếng động tác của người đàn ông, khoa trương mà lan ra khắp phòng.
Ngưng trệ hai giây, sau đó cả phòng liền nháo lên .
"Con mẹ nó, người như cậu lại không chia sẻ cho anh em......"
"Bộ nào? Tôi nhìn xem."
"Đệt khẩu vị nặng như vậy, làm thành như thế còn chịu được sao, Tả Tuấn Hạo cậu, con mẹ nó còn có phải là người không!"
Mấy nam sinh vây đến bên người Tả Tuấn Hạo, không cho anh tắt máy, anh một câu tôi một câu cười trêu ghẹo.
Quách Viện mặt đỏ rồi trắng bệch một hồi, một nửa là xấu hổ, một nửa là sợ hãi trước ánh mắt lãnh đạm dọa người của Trần Nhượng, sau một lúc lâu, tức giận xoay người lao ra phòng.
"Được rồi được rồi, ở đây còn có con gái đấy." Tả Tuấn Hạo mạnh mẽ đóng video, đẩy bọn họ ra.
Những người khác mất hứng nói: "Sách, Quách Viện không phải đi rồi sao?"
Tả Tuấn Hạo trừng bọn họ liếc mắt một cái, liếc liếc Tề Hoan còn ngồi ở trên sôpha. Cô rõ ràng không thoải mái bằng lúc trêu chọc Quách Viện, hơi câu nệ, trên mặt biểu tình có điểm không được tự nhiên.
Trần Nhượng bỗng nhiên nói: "Nghe một chút thanh âm mặt liền đỏ?" Anh ngồi thẳng người, tới gần bên tai cô, cười nhẹ, thanh âm trầm thấp mà trào phúng, "Về sự can đảm này, cô còn học người khác theo đuổi đàn ông có đúng không."
......
Phòng riêng náo nhiệt trước sau như một, mỗi lần Trần Nhượng đều ngồi ở trên sô pha chơi trò chơi không nhúc nhích, những người khác đã sớm hình thành thói quen.
Tả Tuấn Hạo đánh bida một lúc, rồi ngồi bên Trần Nhượng: "Người vừa rồi cậu dùng cách gì để khiến cô ấy đi vậy?"
Trần Nhượng chơi trò chơi, nhàn nhạt nói: "Cô ta da mặt mỏng, chính mình chịu đựng không nổi đi." Phảng phất cùng anh không có quan hệ.
Tả Tuấn Hạo nói: "Cô ấy tốt xấu cũng giúp cậu đem Quách Viện đuổi đi rồi......"
"Không cần cô ta quản." Trần Nhượng tạm dừng, mắt đen kịt nhìn thẳng vào Tả Tuấn Hạo, "Tôi ghét nhất là xen vào việc của người khác."
Tả Tuấn Hạo sửng sốt, bất đắc dĩ tránh ra: "Được được được, tớ không nói lại cậu......Cậu thích thế nào thì liền như thế đi!" anh một lần nữa cầm lấy gậy bida tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
Cửa bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ.
Tề Hoan từ ngoài cửa đẩy vào,tay xách theo chiếc túi.
Cô nhìn Trần Nhượng mím môi, rồi sau đó đi vào đưa đại một túi trà sữa cho mấy nam sinh: "Khẩu vị đều giống nhau hết."
Các nam sinh ồn ào, sôi nổi duỗi tay lấy uống, không quên nói lời cảm ơn cô.
Tề Hoan đem đồ uống có hương vị trà xanh ở trong túi khác đưa đến trước mặt Trần Nhượng, "Không biết cậu thích vị gì, cho nên mình tùy tiện mua một cốc."
Trần Nhượng trong mắt không có cảm xúc gì.
Tề Hoan đứng ở trước mặt anh, năm ngón tay nắm lại nhéo nhéo, lại buông ra,nói: "Giọng nói đó không có chút nào đỏ mặt cả, tôi không nhìn những điều đó, nó không liên quan đến lòng can đảm của tôi, cũng không có đủ tư cách để theo đuổi ai cả, lại càng không có quan hệ gì hết."
Là những câu nói phản bác lại lời trước kia của anh.
Tạm dừng vài giây, cô bỗng dưng cười khẽ.
Cúi người tay chống lên sườn của sô pha, ở bên tai anh dùng loại thanh âm mà chỉ có hai người nghe được.
Cô học anh giọng trầm thấp ——
"Vẫn là thanh âm của cậu, tương đối có thể làm tôi mặt đỏ."
......
Tả Tuấn Hạo uống trà sữa Tề Hoan mua, hỏi Trần Nhượng: "Cô ấy như thế nào lại đi rồi? Cậu cũng không lưu lại một chút."
Trần Nhượng dùng đuôi mắt khẽ liếc hắn, không nói.
"Tớ không phải thấy cậu cùng cô ấy nói xong mấy lời liền phát ngốc sao......"
"Tôi không phát ngốc."
"Cậu rõ ràng......"
Tả Tuấn Hạo nói còn chưa kịp dứt lời, Trần Nhượng đã không có kiên nhẫn, đứng lên hướng cửa đi ra ngoài, "Các cậu ở lại chơi, tôi đi về."
"Ai ai!" Tả Tuấn Hạo mắt nhìn trên bàn, "Cậu không uống? Tớ đây uống hộ cậu a?"
Cũng không biết là tiệm trà sữa nhà ai, hương vị cực ngon, Khẩu vị của Tề Hoan thật đúng là tốt.
Tả Tuấn Hạo duỗi tay, chỉ là chưa đụng đến đồ vật trên bàn, Trần Nhượng liền quay lại, cầm lấy cốc trà sữa nóng thân bình nhựa Microsoft, một phen ném vào thùng rác.
Sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Tả Tuấn Hạo xem trợn mắt há hốc mồm.
"Đù má——! Đồ không dùng đến người khác đều không thể chạm vào, Trần Nhượng, với tính tình này của cậu, nếu là nghĩ muốn làm cái gì, còn không phải giết người a?!"
......
Nhất Trung tổ chức một cuộc thi toán trong trường, các ban điều động vài người thành có tích dẫn đầu đại biểu đến phòng truyển thông để tham gia, ngoại trừ lớp 12 không tham gia, học sinh lớp 10 và lớp 11 chiếm một bên sân, thời gian là sau giờ học thứ ba vào buổi chiều.
Tề Hoan tìm người mượn được đồng phục, trà trộn vào lúc tan học.
Trước khi xuất phát, Trang Mộ nhìn cô một lúc lâu, bất mãn hỏi qua: "Lần thứ hai, cậu lấy đâu ra quần áo vậy?"
Cô nói: "Tớ còn không thể có bạn?" Lòng tràn đầy muốn gặp Trần Nhượng, không nói nội dung dư thừa nữa, y như làn khói bay đến Nhất Trung.
Sảnh nhà truyền thông đã chất kín người ngồi, Tề Hoan làm bộ dáng có hơi chút tới muộn một bước, kẹp quyển sách từ cửa sau đi vào.
Trần Nhượng ngồi ở hàng thứ hai gần cửa, hàng cuối.
"Chào." Cô ngồi xuống cạnh anh, thấp giọng chào hỏi.
Trần Nhượng nghiêng mắt liếc cô một cái, nhíu mày, không nói chuyện, yên lặng xoay bút trong tay.
Rất tốt.
Tề Hoan khẽ cười rộ lên, theo cách hành xử của anh trong phòng phát thanh, anh đã không báo với trường là cô trà trộn từ trường khác vào , đó là một tiến bộ cực lớn.
Đề kiểm tra được phát ra, còn thừa liền truyền tay nhau đưa lại vào trong tay lão sư, tuy rằng Tề Hoan là trà trộn vào đây, vẫn là có một bài thi đưa tới tay. Cô từ trong túi móc bút ra, lớp cùng tên không ghi, làm bộ làm tịch viết hai câu hỏi trên phiếu trả lời, đôi mắt liền ngắm Trần Nhượng.
Trần Nhượng tư thế thản nhiên, tùy ý viết nhanh, ngòi bút tựa như người, mảnh khảnh, hàm súc, phóng khoáng. Tề Hoan chống tay ở trên bàn, nghiêng đầu xem anh, bên môi ngăn không được mang nét cười.
Viết vài nét bút, Trần Nhượng viết lớp cùng tên liền ngừng lại. Anh đem tờ đáp án trước mặt Tề Hoan, "Viết xong."
"Vậy cậu......?"
Tề Hoan sửng sốt một lúc, anh không trả lời, mở ra cuốn nháp vẽ lên, mặt mày uể oải, như là đối với cái gì cũng không có hứng thú.
"Được rồi." Tề Hoan thấy thế không có hỏi nhiều, lập tức đáp ứng xuống dưới, không nói hai lời bắt đầu làm bài.
Đọc sách đối với cô là không khó, giờ học ở trường cô có chút náo loạn, không an phận, nhưng tất cả kiến thức mà giáo viên trong lớp dạy đều được cô nghe tốt.
Trần Nhượng vẽ bậy bạ, vô nghĩa trên tờ giấy suốt kì thi, trong lúc đó hướng mắt sang bên cạnh nhìn thoáng qua, cô làm bài thời điểm này so với ngày thường an tĩnh hơn nhiều, biểu tình nhìn rất là nghiêm túc.
Còn có 40 phút trước khi kết thúc, Tề Hoan đem bút vừa thu lại: " Đã làm xong."
Trần Nhượng nghiêng mắt, vuốt lại tờ đáp án quét một lần,chỉ chỉ vào câu hỏi lớn cuối cùng.
Tề Hoan vội nói: "Đúng. Cái này phép tính tớ đã từng thử qua trước đây, đề hình loại này cơ hồ đều có thể giải."
"Tôi không nói là sai." Khóe miệng anh hạ thấp, "Viết như vậy rất phức tạp, cậu không mệt?"
"Ách......"
"Quên đi." Trần Nhượng thu biểu tình, lười nói thêm nữa.
Tề Hoan đang muốn nói chuyện, anh đem bút cất vào túi nhỏ ở trước ngực áo sơmi, quay đến trước sảnh nộp bài, không ngoảnh lại và bước ra khỏi cửa.
Vài giây sau, Tề Hoan trơ mắt nhìn anh ra khỏi phòng thi, muốn gọi không dám há mồm, đôi mắt trừng lên mấy lần, cổ họng muốn nói chỉ có thể nuốt xuống.
Hiện tại nếu đi nhất định sẽ bị giáo viên theo dõi, từ từ nộp bài xong liền đi cho chắc.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể cầm lấy bút, ở trước mặt múa bút thành văn trả lời câu hỏi còn lại. Qua hơn hai mươi phút viết xong, liền viết tên "Trần Nhượng", ngừng lại một chút, một lần nữa điền xong.
Nộp bài thi sớm đi ra từ phòng truyền thông, Trần Nhượng đã sớm không ở đây, Tề Hoan đi lớp 11 ban tám tìm anh, anh không ở lớp học của chính mình, Tả Tuấn Hạo bóng dáng cũng không thấy đâu.
Cô thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống tại chỗ buồn bã nửa ngày.
Ra khỏi cổng Nhất trung, Trang Mộ đứng ở cửa, mặt xụ lại chờ cô.
"Vui vẻ không, Trần Nhượng của cậu đâu rồi?" mắt Trang Mộ trợn trắng.
Tề Hoan xấu hổ cười hai tiếng, vội vàng vỗ lưng: "Ai nha, đi một chút, mình mang cậu đi ăn ngon!"
......
Tề Hoan mời khách ăn BBQ, Nghiêm Thư Long, một đám người tất cả đều tới. Trong con phố ăn vặt bên cạnh con sông,khách đang ngồi ở bàn trong cái lều màu đỏ, đèn sáng lên dưới màn đêm, giống như những chiếc đèn lồng đỏ sáng rực lên nằm rải rác trên mặt sông.
Đoàn người Mẫn Học độc chiếm một cái lều trại ăn, Nghiêm Thư Long không quên nói: "Hôm nay chính là chị Hoan dẫn chúng ta trốn học, ngày mai không thể để rắc rối tìm tới chúng ta."
"Đúng đúng, ngàn vạn không thể!"
"Chị Hoan, chị phải cho chúng em ôm một cái chứ ......"
Đám người lớp 12 sôi nổi phụ họa, gật đầu như dã tỏi.
Tề Hoan bĩu môi: "Ăn của các cậu đi, có ăn còn đổ không được tại miệng."
Trang Mộ cười rộ lên, hướng bát cô gắp miếng xương sụn: "Ầy, cậu thích cái này."
Không khí rất tốt, mọi người tôi nói một câu, anh nói một câu, Nghiêm Thư Long dơ tay lên: "Ông chủ, xin chai bia."
Trang Mộ đánh gãy lời: "Vẫn là không, Tề Hoan không uống được rượu, uống thứ gì mọi người đều có thể uống."
Nghiêm Thư Long tưởng nói chuyện, nhìn xem Tề Hoan, liền không kiên trì: "Okie, uống cái gì khác."
Lập tức ở trong tủ lạnh đứng, hiện ra những chai nước trái cây với màu rực rỡ, hàm lượng cồn thấp không đáng kể, so nước nước trái cây đơn thuần lại thêm hương vị. Thỏa hiệp một chút, liền chọn cái này.
Trang Mộ cầm lon vị đào đưa Tề Hoan.
Cảm xúc của Tề Hoan kỳ thật không cao hứng, buổi chiều bị Trần Nhượng ném ở phòng truyền thông, ngẫm lại đều không dễ chịu. Buồn nên uống, không bao lâu xuống bụng vài lon, mặt cô liền bắt đầu phiếm hồng.
Mọi người chú ý tới thời điểm đều thiếu chút sặc, Nghiêm Thư Long phun trào: "Không phải chứ Hoan tỷ, chị uống nhiều ít có thể uống thành như vậy?"
Trang Mộ nhíu mi, vừa nãy lơ đãng làm cô uống nhiều thêm. Quăng lon nước trong tay cô, kéo cô đứng dậy, nói, "Chúng ta đi ra ngoài hóng gió."
Những người khác vẫy vẫy tay tiếp tục ăn.
Trang Mộ cùng Tề Hoan đến bên sông hưởng gió, ngồi trên ở đá phiến, Tề Hoan đột nhiên chỉ vào thân cây phía trước hỏi: "Kia là thứ gì, như thế nào lớn lên nhìn kì quái như vậy?"
"Cái kia a, chính là cái cành cây nghiêng của cây đại thụ, hai cành cây thoạt nhìn giống hình trái tim, không biết khi nào truyền tin bát quái, một số ít nữ sinh liền chạy tới ở trên cây khắc chữ lên vỏ, đều thành hiện thực hết."
Tề Hoan nhìn chằm chằm vào cây đại thụ trong chốc lát, hướng tới Trang Mộ duỗi tay.
"Làm gì?"
"Cho mình giấy cùng bút."
"...... Tớ nào có giấy cùng bút?"
Cô liền thò tay.
Trang Mộ không có biện pháp, đành phải đi đến quầy của chủ tiệm kia mượn cây bút cùng một cuốn vở cho cô.
Tề Hoan lả tả viết xuống một dòng chữ.
Trang Mộ nhíu mày: "Cậu rốt cuộc có thích Trần Nhượng hay không a?"
Cô viết chính là một câu:
Trần Nhượng rác rưởi, Tề Hoan nhất bổng.
"Đương nhiên thích." Tề Hoan đầu cũng không nâng, cô đem trang kia xé xuống gấp thành từng mảnh nhỏ, lại xé tờ giấy nữa đem nó bao lại, "Người khác không biết chẳng lẽ cậu còn không biết tớ? Tớ chính là cảm thấy, ở cậu ấy tỏa ra một loại nhuệ khí."
Trang Mộ không nói lên lời: "Cậu liền không thể đổi cái phương thức biểu đạt sao."
Đổi lại làm người khác tới xem tờ giấy này, sợ là muốn cho rằng cô quấn lấy Trần Nhượng, đơn thuần là bởi vì Trần Nhượng đã từng làm cho cô bị mất mặt, chỉ vì đem mặt mũi bị vứt bỏ và thể diện trở về mà thôi.
Tề Hoan đi đến dưới tàng cây dùng chân bắt đầu đào đất, Trang Mộ nhìn không được: "Được rồi được rồi, tớ làm."
Cô tìm tảng đá, ngồi xổm xuống đào ra cái hố nhỏ, đem chỗ ngồi nhường cho Tề Hoan. Cô đem tờ kia giấy ném vào, dùng chân đem đống đất đắp lên. Cô nhìn chằm chằm vào cây vài giây, đôi tay khép lại, nói: "Mong sẽ phù hộ cho tôi theo đuổi được Trần Nhượng. Cảm ơn."
Xem biểu hiện nghiêm túc của cô, Trang Mộ nhịn không được: "Cần thiết sao, Trần Nhượng thực sự có như vậy?"
Tề Hoan ngước mắt nhìn, lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu. Cùng người khác dây dưa với nhau,chính là lương duyên đó, tớ có thể cảm giác được."
Cô dừng một chút, cười rộ lên.
"Tựa như, tớ cùng Trần Nhượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro