Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tề Hoan

Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Moè 🍋
-----------------------------

Sự việc mất mặt của Tề Hoan ngày hôm nay ở Nhất Trung đã truyền đến Mẫn Học. Từ cao nhất đến cao tam, việc mất mặt thành đề tài nói chuyện của toàn trường. Sau vụ việc ấy, nhóm cao tam vừa cười, vỗ tay vui mừng chuyện gì mà bọn họ gây ra sẽ không bị Tề Hoan quản thúc nữa. Bây giờ Tề Hoan quan tâm đến Trần Nhượng trường bên cạnh, nên chắc chắn sẽ không có thời gian để quan tâm bọn họ.
  
"Em nói này chị Hoan, chị thật sự chạy tới Nhất Trung?" Nghiêm Thư Long không thể đợi ở lớp ba. Sau tiết học, anh chạy đến lớp mười. Anh cùng Trang Mộ ngồi trên bàn hỏi Tề Hoan, đem sự việc ngày hôm qua nói đi nói lại, không để cô yên "Tán tỉnh Trần Nhượng có thể ở cổng trường, cớ gì mà chị lại chạy vào trong đó, có đúng không?"

Ngày thường lần lượt đều có người được Tề Hoan giáo huấn, khó được một lần trêu chọc cô, nên không khỏi có một chút đắc ý .
  
Tề Hoan đánh gãy lời của cậu:" Chuyện của cậu cùng mấy người Nhất Trung giải quyết ra sao?"

Nghiêm Thư Long lập tức im lặng, "Ách" nửa ngày chưa nói được cái gì .

Cô nói: "Cấm hẹn với họ."

"Chuyện này ——" Nghiêm Thư Long vừa nghe, nóng nảy: "Ủy viên kỷ luật, chị không thể làm thế được, đừng chỉ mới thấy Trần Nhượng vài lần, liền chìa cùi chỏ với bọn em. Không theo chân bọn họ hẹn thì làm sao có thể giải quyết mâu thuẫn được? Không hẹn ..... không hẹn, nếu như bọn họ đến đánh chúng em thì sẽ như thế nào? "
Tề Hoan liếc nhìn cậu:"Cũng có lí ".

"Chính là đám người Nhất Trung kia, con mẹ nó, mắng thật khó nghe, ai có thể nhịn xuống không đánh bọn họ ?" 

Tề Hoan cau mày, hỏi:" Đánh ai ?"

"Tả Tuấn Hạo"

" Cậu ta cùng Trần Nhượng "?

"Hai người họ là anh em tốt của nhau, quan hệ rất thân thiết, nếu không Trần Nhượng cũng sẽ không thay cậu ta ra mặt. "   

Tề Hoan như đang suy nghĩ, Nghiêm Thư Long thấy thần sắc của cô, giọng xoắn xuýt, nói:" Chị Hoan , chị thật sự coi trọng Trần Nhượng? " Anh ngập ngừng nói: "Đừng! Cậu ta nhìn không phải là người tốt, hơn nữa chị nhìn vào bộ dạng của cậu ta đi, hẳn là có nhiều cô gái có ý với anh ta. Cậu ta ở cùng Tả Tuấn Hạo , hai người họ có quan hệ rất tốt? Tả Tuấn Họa thay bạn gái như thay áo, mỗi ngày thay đổi một cô, tốc độ thậm chí còn dữ dội hơn cả anh em chúng tôi. Dù sao, chị cũng chính là bông hoa của Mẫn Học, hà tất gì mà phải vội vàng dán vào tên Trần Nhượng kia? "

Tề Hoan cầm lấy cuốn sách ném qua:"Tôi là tổ tông của Mẫn Học mấy người."   

Nghiêm Thư Long nhanh nhẹn né tránh, cuốn sách được Trang Mộ vừa vặn tiếp lấy. Trang Mộ đứng bên cạnh Nghiêm Thư Long nói : "Thư Long nói đúng, tên họ Trần kia có gì hay? Hôm qua tớ nên không đồng ý để cậu nhảy qua bức tường kia."   

"Đúng vậy." Nghiêm Thư Long tiếp lời "Nào có gì hay. "

Hai người bọn họ, anh một câu, tôi một câu, nói không ngừng, Tề Hoan liền liên tiếp cầm vài cuốn sách ném về phía họ, làm hai người nghiêng trái nghiêng phải tránh né.
"Các cậu ra ngoài đi , ở đây ồn ào làm đầu tớ đau quá!"

Buổi sáng thứ hai có 20p nghỉ giải lao trước khi vào học, Tề Hoan cùng Trang Mộ rủ nhau đi mua đồ ăn vặt. Hai người đặc biệt chọn cửa hàng nằm bên cạnh Nhất Trung.
Cô say mê anh, Trang Mộ cũng không nghĩ muốn phun tào, khuôn mặt bình tĩnh đến một chữ cũng lười nói .Thật trùng hợp, cô thực sự đã gặp người mà cô muốn gặp.
  
Trần Nhượng cùng một đám anh em đi vào quán thứ hai, bên cạnh hắn luôn có một người luôn mồm nói chuyện với anh, trên mặt có vết thương. Không cần đoán, là Tả Tuấn Hạo. Tề Hoan hưng phấn chạy qua.

Trang Mộ cùng Nghiêm Thư Long đi theo phía sau cô, hai bên vừa đối mặt, sắc mặt liền trầm xuống bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên khó chịu .
  
Trên mặt Tề Hoan treo nụ cười, nhìn thẳng mặt Trần Nhượng, mắt cong như nguyệt: "Trần Nhượng, đã lâu không gặp."

Từ ngày hôm qua ở phòng phát thanh đến giờ còn chưa đến mười mấy tiếng đồng hồ.

Tả Tuấn Hạo cười khúc khích: "Đủ lâu a, một ngày không thấy như cách ba thu, mấy người chưa gặp không tính được là ba thu, chỉ vài tiếng không gặp mặt, cũng cỡ mấy chục tháng."

"Mười mấy tháng" không gặp Trần Nhượng khuôn mặt vẫn bình thường, trong mắt nửa phần cảm xúc thừa thãi đều không có.
  
Tề Hoan không để ý, nhìn về phía Tả Tuấn Hạo: "Cậu là Tả Tuấn Hạo? Gặp trong lúc xảy ra chuyện khó xử ngày hôm qua. Tôi tên là Tề Hoan, là ..." cô liếc mắt nhìn Trần Nhượng một cái, mỉm cười nói: "Là bạn với Trần Nhượng"

Nghiêm Thư Long mím môi, Tả Tuấn Hao cười nhưng không trả lời cô về chuyện đánh nhau , chỉ nói chuyện liên quan đến Trần Nhượng:" Thật trùng hợp tôi cũng là bạn của cậu ta ".

Trần Nhượng đột nhiên đi ngang qua họ, thẳng đến kệ lấy một chai trà xanh. Anh ra ngoài uống trực tiếp xem Tề Hoan cùng Tả Tuấn Hạo thành không khí.

Tề Hoan ngừng mấy giây, đến bên người anh, dò hỏi: "Anh có thích trà xanh không?"

Trần Nhượng nói, "Không thích gì cả ." Anh siết chặt chai nước, uống mấy ngụm liền đem chai trà xanh vứt vào thùng rác dưới tán cây, nói "Giống như cô." (🍀: Xin hãy nhớ lấy những gì mình nói.)

Tề Hoan giật mình, Tả Tuấn Hạo kịp phản ứng lại nhưng cũng không kịp nói gì, vội vàng đuổi theo anh.

Trang Mộ hoàng hồn, lập tức tức giận: "Tôi thảo, con mẹ nó ——"

Nghiêm Thư Long cũng khó chịu, hướng tới Tề Hoan nói: " Chị Hoan , chị vẫn chịu đựng điều này? Chị nghe lời em, quay lại trường , gọi người tan học liền chặn cậu ta lại, cho cậu ta một trận , đánh cho tới khi anh ta quỳ xuống xin lỗi chị mới thôi..! "
  
Tề Hoan có vẻ bình tĩnh , không tức giận. Cô nhìn chằm chằm vào hướng anh đang rời đi, bỗng nhiên cong môi.

Trang Mộ nhíu mày: "Cậu bị ngốc à?"

"Có cái gì mà tức giận?" Tề Hoan nhún vai, quay đầu nhìn Trang Mộ, đôi mắt phát sáng cười lộ hàm răng trắng: "Người ta lớn lên đã đẹp, tính tình có chút cáu kỉnh thôi "

" Tớ đã dò hỏi thông tin về Tề Hoan, chính là học bá của Mẫn Học. Ba cô ấy siêu giàu, đại phú của Hòa thành, người biết đến không ít. Trong đống phú nhị đại của Mẫn Học đó thì cô ấy là người xuất sắc, hơn nữa thành tích vẫn luôn tốt. "

" Lúc đầu, cô ấy học ở một trường sơ trung tư nhân khác. Bố cô ấy nghĩ trường đó không đủ cao cấp nên chuyển cô ấy vào Mẫn Học, cô ấy liền cùng Trang Mộ lúc nãy hoành hành ở sơ trung lúc đó. Sau khi lên cấp ba, sau khi thay đổi khu học, có người cao tam nhìn bọn họ không vừa mắt liền đi làm phiền. Cô ấy và Trang Mộ ở trong hành lang bên ngoài lớp học của họ, cô ấy liền xách ghế đem đập vào đầu một đứa cao tam làm chảy máu, chuyện này liền truyền ra khắp nơi ".
  
"Ba cô ấy rất yêu chiều con gái mình, ai động đến con gái của ông , liền giáo huấn người đó. Tề Hoan không gây chuyện, nghe nói rất quy củ, còn giúp đỡ lão sư thu thập mấy học sinh không an phận. Giáo viên của trường rất thích cô. Cô cùng đám lêu lổng kia không giống nhau, không có hỗn, nhưng tính cách rất ngang ngược không ngại phiền phức. Dần dà toàn bộ Mẫn Học không một ai dám trêu cô ấy. Có thể nói... cô ấy là học sinh giỏi có chút đặc biệt."

Tả Tuấn Hạo đem toàn bộ tin tức nói cho Trần Nhượng , vừa nói, vừa liếc Trần Nhượng một cái.

Tề Hoan và Trần Nhượng, từ một góc độ nào đó rất gióng nhau. Tề Hoan thì giống một học sinh ngoan, còn Trần Nhượng lại hư một cách độc đáo, làm cho lão sư, hiệu trưởng nhức đầu khi gây không ít chuyện. Điểm số thì luôn ở trên người khác một khoảng lớn.

Con mẹ nó, thật là làm cho người khác không biết nên nói như nào.

Tả Tuấn Hạo nói một đống chuyện, mà Trần Nhượng vẫn ngồi nhìn sách, mí mắt một chút cũng không nâng .

"Tớ đang cùng cậu nói chuyện, nghe không đấy?" Tả Trần Họa không nhịn được đem khuỷu tay chọc chọc anh .

Trần Nhượng lúc này mới nhìn lên, ung dung thản nhiên gấp sách: "Nói toàn mấy điều vô nghĩa."

"Không muốn biết à? Cô ấy đối với cậu rất để ý nha, còn rất thú vị" 

Tả Tuấn Hạo hồi tưởng lại chuyện ở quầy bán quà vặt cùng Tề Hoan sáng nay. Khuôn mặt đó thật đẹp, tính cách không biết như nào. Lúc này, tạm thời không đề cập tới nó, diện mạo thì sáng sủa, lúc chưa cười thì khoan thai, mặt mày đểu tỏa ra một loại khí chất, khó nói chính là lúc cười rộ lên, khoảnh khắc khóe môi nhếch lên làm trước mắt người khác hiện lên một tia ánh sáng.

Trần Nhượng nhàn nhạt trả lời: " Không có hứng thú, đừng làm phiền tôi đọc sách." Nói như vậy, nhưng anh ném cuốn sách trên tay, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi lớp.

Tả Tuấn Hạo nhìn bóng dáng rời đi của anh, nói: "Lúc đi ra ngoài thì không thấy nhớ thương sách vở như vậy, không đọc sách thì vẫn hạng nhất. Nói cái rắm"

Sau giờ học, vừa ra cổng trường liền thấy Tề Hoan mặt treo nụ cười đứng chờ dưới tán cây, thấy bọn họ thì vội vàng vẫy tay. Trần Nhượng không phản ứng, Tả Tuấn Hạo dừng lại một chút, mặt cười rộ lên. Được nha, càng cản càng hăng.

Anh nhanh chóng bước lên chào cô, "Tại sao cậu lại ở đây?" Còn cố hỏi một câu: "Cậu đang chờ ai? Không phải là chờ tớ à?"

Tề Hoan nói đúng vậy, trong mắt mang ý cười, ánh mắt lại hướng đến Trần Nhượng.

Trần Nhượng không dừng bước, như không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, lập tức bước sang bên cạnh. Tả Tuấn Hạo kêu "này" nhưng anh cũng không quay đầu lại, biết sẽ không gọi được anh, liền dứt khoát mời Tề Hoan: "Cùng đi chơi không?"  

Tề Hoan vốn dĩ chính là tới tìm Trần Nhượng, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cùng Tả Tuấn Hạo đuổi kịp, không bao lâu, theo chân bọn họ còn thêm một đám nhất bang đi cùng, mỗi người anh một câu tôi một câu.  

Họ đều có điểm số tốt, chẳng hạn như Trần Nhượng, đúng đầu ở Nhất Trung, còn có Tả Tuấn Hạo, kỳ thực học cũng không kém, nhưng hành vi đi kèm với một lá gan không sợ điều gì , dễ dàng làm mọi người nghĩ rằng đó là học sinh có vấn đề. Có một số người giỏi, những người khác là học sinh kém, Tề Hoan không đối xử với họ khác nhau, đều là thái độ bình tĩnh và nụ cười với mọi người đều giống nhau , ngoại trừ việc cô đặc biệt nhìn Trần Nhượng có điểm phá lệ ngọt.  

—— Người ta đối với Trần Nhượng có ý tứ, đây hẳn là....

Nói với bọn họ không bao nhiều lắm, Tề Hoan liền đi tới bên cạnh Trần Nhượng đang im lặng. Cô tiếp tục nói chuyện với anh ,không biết là đang hỏi cái gì, Trần Nhượng đến một câu trả lời cũng không nói.

Quý Băng khoác vai Tả Tuấn Hạo, nâng cằm hướng tới chỗ của hai người, chỉ "Cậu gọi cô ấy tới để làm gì?"

Tả Tuấn Họa nhướng mày cười, chỉ chỉ Trần Nhượng, "Nhìn này, Học bá Nhất Trung." Lại chỉ chỉ Tề Hoan, "——Học bá của Mẫn Học . Họ đang ngồi cùng cùng nhau, không thú vị sao?"

Quý Băng không hiểu sở thích xấu của cậu. Tả Tuấn Hạo không thể không vui vẻ được: "Bốn bỏ lên năm, mẹ nó đó chính là liên hôn!"

Quý Băng im lặng nhìn hắn. Tả Tuấn Hạo bắt gặp ánh mắt của Quý Băng, "Tôi không đúng sao?"

"... Lần tiếp theo đám người Mẫn Học đánh cậu , không sợ chuyện này làm cho họ đánh cậu đi?" 

"Lăn! "

  
Một đám người nói nói cười cười tới quán bida, muốn một bàn. Tề Hoan im lặng nhìn, dường như họ đến đây thường xuyên. Phòng riêng nằm trên tầng hai, mọi người chưa nói một câu gì- Trần Nhượng đi vào ngồi ở một góc sofa, mở máy di động lên chơi.

Mọi người đều ở trước bàn cầm lấy gậy với bóng để làm nóng người. Vài giây sau, Tề Hoan dịch đến bên cạnh anh: " Cậu đang chơi gì vậy?"

Trần Nhượng đến mí mắt cũng không nâng lên một chút.

Cô đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra .

"Mẹ kiếp !"

"Mẹ nó, dọa lão tử nhảy dựng -"

Mấy người ở trước bàn bida thoáng chốc kinh ngạc, khó chịu phàn nàn.

Tề Hoan ngước mắt lên nhìn thấy, là nữ. Lớn lên kiều mị,khuôn mặt đẩy cửa tiến vào, trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng không phải là người có tính cách nhu nhược.

Tả Tuấn Hạo mở mồm muốn nói chuyện, nữ sinh đi thẳng đến chỗ Tề Hoan —— chính xác ra, là đi tới trước mặt Trần Nhượng

"Tớ hôm nay hẹn cậu, vì sao lại không tới?"

Tề Hoan nhìn nữ sinh đó, lại nhìn đến Trần Nhượng, mấy người khác lại chuyên chú chơi, đừng nói ngước mắt, căn bản không cảm thấy có người trước mắt.

Thấy Trần Nhượng không để ý tới cô , nữ sinh kia kích động nho nhỏ: "Tớ viết cho cậu hơn chục lá thư tình, cậu nhìn tớ một cái sẽ chết sao?"

Một lúc lâu, Trần Nhượng mới dừng trò chơi để nhìn cô, khóe môi hơi câu, "Là cô à " Giây tiếp theo mở miệng mang một chút châm chọc," Lần trước ở phòng thay quần áo, cô nói tôi không cùng cô hẹn hò liền cởi quần ,như thế nào, lần này tới là để tính toán thoát y tại đây?"

Cả phòng an tĩnh một giây.

Trần Nhượng lười biếng thay đổi dáng người, bộ dạng cười như không cười, trong mắt càng thêm hàn ý.

Đột nhiên, Tề Hoan ngồi một bên rất có hứng thú lên tiếng: "Cô muốn cởi thì mau cởi ra, nếu cậu ấy dịch mắt một chút thì tôi thua." (🍀: Ác quá chị hai!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm