Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tề Hoan

"Cục cưng bé nhỏ"

Editor: Sữa Chua 🍀
Beta: Vịt 🦆
____

Tề Hoan nhìn điện thoại với sự khó hiểu, giày vò một đêm mới đem đống bài thi xử lí xong, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Nhượng, Tả Tuấn Hạo lúc này bỗng nhiên gửi tin nhắn tới nói những thứ này...?

Đem tin nhắn của Tả Tuấn Hạo gửi tới, đọc đi đọc lại nhiều lần, thấy cậu ta không nói gì nữa.
Cô nằm xuống giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cô làm phiền Trần Nhượng? Trong khoảng thời gian này, cô gọi cho anh vào ban đêm khiến anh cảm thấy phiền, không vui?

Anh vì cái gì không nói với cô?
Tề Hoan trở mình, buồn bực, chôn mặt vào trong chăn, trong lòng khó chịu.

Hồi lâu, thở dài một hơi, cô mới trả lời tin nhắn của Tả Tuấn Hạo, ba chữ ngắn gọn:
【 Tôi hiểu rồi. 】

Cậu ta lại gửi tin gì, nội dung về sau Tề Hoan không có nhìn lại.
Sau khi tắm xong, hương sữa tắm ở quanh chóp mũi, cô bất động trên chăn, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Nửa buổi học, Quý Băng đến lớp tám tìm Trần Nhượng cùng Tả Tuấn Hạo. Hắn đứng bên cạnh chỗ ngồi Tả Tuấn Hạo, nói chuyện phiếm.

"Cuối tuần này, đi chơi chỗ nào?"

"Cậu nghĩ đi." Tả Tuấn Hạo quay bút trong tay.

Quý Băng nhìn qua chỗ Trần Nhượng: "Trần Nhượng, cậu nói xem?'

Trần Nhượng bình thản: "Nơi nào cũng được."

Quý Băng nhìn dáng vẻ lật sách buồn bực của anh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói: "Aida, dạo gần đây có vẻ Tề Hoan không thường xuyên đến đây phải không nhỉ?"

Vừa mới nói xong, chân đã bị Tả Tuấn Họa đá một cái.

Quý Băng bỗng nhiên nhìn cậu, há miệng muốn nói lại bị Tả Tuấn Họa dùng khẩu hình miệng nói: "Ngậm miệng!"

Hắn không hiểu, sửng sốt một chút.

Trần Nhượng đứng dậy, không nói chuyện, ra ngoài từ cửa sau, có lẽ là đi đến phòng vệ sinh.
Người đi rồi, hai người mới quang minh chính đại bàn luận.
"Móa, cậu làm gì mà đá tôi?"

Tả Tuấn Hạo lại cho hắn một cước: "Cậu không nhìn ra cậu ta không thoải mái hay sao mà còn chọc, mẹ nó chán sống thì đừng mang theo tôi chứ!"

Quý Băng không nghĩ ra "Mấy ngày nay không có việc gì, cậu ta làm sao lại?"

"Trời mới biết. Tám mươi phần trăm là có liên quan đến Tề Hoan."

"Hả"

"Mấy ngày trước tôi gọi điện cho cậu ta, nói với tôi đừng đem số của cậu ta đi cho người khác." Tả Tuấn Hạo nhớ tới cũng đau đầu, "Con mịa nó tôi không cho ai, trước đó Tề Hoan hỏi một lần, vậy chắc chắn là Tề Hoan chứ sao."

Quý Băng ồ lên một tiếng, "Cho nên vừa rồi tôi nhắc đến Tề Hoan,  cậu mới đạp tôi? Không đúng, chỉ vì chút chuyện đó mà xảy ra chuyện, sẽ khó chịu lâu như vậy sao?"

"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!."

...

Trần Nhượng mới từ phòng vệ sinh ra, tại chỗ ngoặt đứng lại một lát.

Màn hình điện thoại di dộng rất sạch sẽ, không có một tin nhắn, một cuộc điện thoại cũng không.
Anh nhìn một hồi, nhấn vào giao diện tin nhắn, soạn vài kí tự:
【 Áo khoác của tôi. 】

Kí tự "đang gửi" có mấy cái vòng nhỏ chuyển động, xoay xoay, mười mấy giây thì cuối cùng cũng biến thành cái dấu chấm than nhỏ hồng.

Gửi đi thất bại.

Trần Nhượng nhíu mày, ngón cái nhấn vào cái ảnh đại diện, chọn vào chỗ gọi điện, nhấn xuống.
"Đang gọi số..." ba chữ hiện bên trên "7", không bao lâu liền tự động kết thúc, màn hình lại trở về giao diện ban đầu.

Anh nhìn qua, cất điện thoại.

Trở lại lớp học, Tả Tuấn Hạo cùng Quý Băng còn đang trò chuyện.

Quý Băng thấy Trần Nhượng như thế, nhìn không được liền đánh bạo khuyên: "Chẳng phải nhận mấy cuộc gọi thôi, có cái gì..."
Tả Tuấn Hạo ở dưới bàn học điên cuồng đạp chân hắn.

"Mẹ nó! Cậu đừng đạp!" Quý Băng đạp lại, nói thẳng với Trần Nhượng: "Tả Tuấn Hạo không phải chỉ đem dãy số của cậu cho Tề Hoan thôi, không vui một lúc là được, nay lại mấy ngày? Tề Hoan gọi điện cho cậu có làm sao, cậu không ứng phó được hai câu thì trực tiếp tắt máy. Với lại, Tả Tuấn Hạo đã cùng Tề Hoan nói qua, để cô ấy đừng gọi điện làm phiền cậu, cô ấy chắc chắn sẽ không lại ồn ào với cậu, cậu vì cái gì mà không cao hứng."

Quý Băng hung hăng nói, Trần Nhượng đột nhiên ngước mắt.
"...Tôi nói sai?" Quý Băng thấy ánh mắt của anh không đúng, vô thức co rút lại.

Trần Nhượng không để ý tới anh, nhìn về phía Tả Tuấn Hạo, "Cậu nói với Tề Hoan cái gì?"

"Không có gì nha, chỉ..."
Tả Tuấn Hạo cẩn thận nhìn, "Cậu không phải nói với tớ là cho người khác số của cậu rất phiền, tớ liền để Tề Hoan đừng phiền cậu, trước đó cô ấy tìm tới tớ muốn số của cậu, tớ liền cho cô ấy..."

Trần Nhượng nửa ngày đều không mở miệng, cuối cùng bực bội nhíu mày, đưa tay: "Điện thoại."

"Hả?" Tả Tuấn Họa sửng sốt một chút. Kịp phản ứng, lập tức móc ra cho anh.

"Cậu gọi điện thoại cho ai? Cái này..."

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại cậu liền kết nối: "Tôi là Trần Nhượng"

Ngữ khí có chút khô khan.

Tả Tuấn Hạo cùng Quý Băng liếc nhìn nhau.

Quý Băng im lặng làm khẩu hình: "Ai vậy?"

Tả Tuấn Hạo trừng mắt, dùng khẩu hình trả lời: "Tôi sao biết được!"

Hai người bọn họ mờ mịt, cùng im lặng nhìn Trần Nhượng.

Câu thứ hai Trần Nhượng cũng giản lược: "Áo khoác của tôi" Không biết bên kia nói cái gì.

Anh nói: "Buổi chiều đem ra trả tôi."

Một câu như vậy về sau không có nói thêm nữa, "Bang" liền cúp điện thoại, ném lại cho Tả Tuấn Hạo.

Trần Nhượng lại đi ra ngoài. Trước khi đi, để cho Tả Tuấn Hạo một ánh mắt làm khẩn trương không nghĩ ra.

"Cậu ta nhìn tôi như vậy..." Quý Băng nhìn Tả Tuấn Hạo một chút, nghiêm túc suy đoán: "Khả năng, cậu hôm nay chọc đúng phiền phức đi."

Tề Hoan ý định ở lại trường giải quyết bữa trưa, liền lập tức thay đổi chủ ý, vô cùng lo lắng về nhà, Trang Mộ đều không ngăn cản được.

Buổi chiều ở phòng học thấy cô, trong ngăn bàn còn có một cái áo.

Áo khoác nam.

Nghiêm Thư Long đưa tay kéo một góc áo, bị Tề Hoan cầm cán bút gõ lên tay: "Đừng đụng."

"Của ai vậy?"

Nhưng cô không trả lời.

Chuông vào học vang, một đám người tản ra về phòng học của mình.

Tề Hoan yên lặng trôi qua tiết học, thời điểm tan học sách vở gì đều không có cầm, chỉ mang theo cái áo dưới ngăn bàn đi ra ngoài.

Trần Nhượng ở phía bên trái quán bán quà vặt, bình thường thường đi chỗ kia, chỉ có một mình anh, Tả Tuấn Họa cùng Quý Băng đều không có ở bên cạnh.

Tề Hoan ôm cái túi giấy có áo khoác của anh ở phía bên trong.
Lúc trả cho anh cô chỉ nói: "Áo khoác của cậu." Khác xa so với vẻ hoạt bát lúc bình thường, cô hôm nay lộ ra vẻ buồn bực, thanh âm cũng thấp mấy phần, "Trước đó quên mất, đã giặt sạch, cậu xem một chút."

Trần Nhượng tiếp nhận, tùy ý nhìn lướt qua.

"Không có việc gì, tớ liền về." Cô nói xong liền muốn cất bước.
"Cậu bị sái cổ?" Anh nhàn nhạt hỏi.

Tề Hoan ngẩng đầu một cái, đối diện với ánh mắt anh, rất nhanh liền chuyển "Không có."

Trần Nhượng nhìn cô.
"Cậu chặn số của tôi?"

Tề Hoan nhìn anh, dừng lại, không biết nên nói như thế nào.
"Ý là về sau khỏi quấy rầy đúng không."

"Tôi..."

Anh dường như cười dưới, nhưng trong mắt không mang ý cười, mang theo đồ vật đi.

"Không phải ___"

Tề Hoan sốt ruột, níu lại ống tay áo của anh.

Không dám dùng lực lớn, lập tức thu tay lại.

"Tớ chỉ là sợ tớ không chặn cậu, tớ sẽ lại gọi điện thoại cho cậu." Cô rất uể oải.

"Tớ nhịn không được..."

Trần Nhượng quay người lại, nhìn biểu cảm của cô.

Nhìn nửa ngày. Anh đưa tay, hơi khó chịu: "Điện thoại."

Tề Hoan ngạc nhiên. Từ túi sao lấy ra cho anh, anh không có nhận, "Mở khóa."

Cô theo lời mở khóa, sau đó đưa cho anh, anh tìm tới chỗ liên lạc, tìm tới danh sách đen trong cài đặt, đem số của mình bỏ chặn.

Tề Hoan sau mới phản ứng kịp, mặt có chút nóng.

Chuỗi dãy số phía trên, cô đặt tên cho Trần Nhượng là ____
"Cục cưng bé nhỏ của tôi"

"..."

"..."
Im lặng một hồi.

Không biết Trần Nhượng nhìn thấy mấy chữ này cảm giác gì. Anh không có biểu cảm gì, Tề Hoan cũng rất nhanh đã chống đỡ được, cực lực xem nhẹ, l àm bộ không có chuyện này.

Chỉ trách do Nghiêm Thư Long, đúng lúc thời điểm cô suy nghĩ lưu tên anh là gì, cậu ta ở bên cạnh nói chuyện với học muội, mở miệng một tiếng "Bảo bối" dài "Bảo bối" ngắn. Cô không hiểu sinh ra ý nghĩ đối địch như nào, thế là một cái đầu nóng, cô liền đặt tên này.

Trần Nhượng đưa di động trả lại cho cô.

"Gọi trước mười hai giờ."

Tề Hoan gọi anh lại: "Cậu không phải chê tớ gọi điện thoại làm phiền cậu..."

Anh đánh gãy lại: "Không phải nói cậu. Có phiền hay không chính tôi sẽ nói."

Sau đó liền cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Tề Hoan còn cầm điện thoại ngơ ngác.

"Ý của cậu là, tớ có thể gọi điện sao cậu sao____?"

Hướng tới phía bóng lưng của anh đặt câu hỏi, không được trả lời.

Tề Hoan nhìn thấy anh đi xa, khóe mắt ở đuôi lông mày chậm chạp nhếch lên, cứ từng chút như vậy mà niềm vui lan ra cả người.

Sau khi thời gian tan học trôi qua một đoạn, tâm tình Tề Hoan có chuyển biến, mặt trên không cầm được nụ cười, sáng sủa quá độ đến có chút phơi người.

Nghiêm Thư Long nhìn đúng lúc, tới hỏi trước bị đánh lại vấn đề: "Chị Hoan, cuối tuần này đi chơi chỗ nào?"

"Không chơi."

"... Vì cái gì?"

"Cuối tuần tôi mời Tả Tuấn Hạo ăn cơm, mấy cậu có hoạt động khác đều đẩy lùi về sau cho tôi."

"Ăn cơm..." Nghiêm Thư Long suy nghĩ, "Vậy chúng ta mời hắn ăn vào tối thứ sáu là được, chủ nhật đi chơi, không có trở ngại nha!"
Tề Hoan mím môi, nở nụ cười tiêu chuẩn.

"—— chủ nhật tôi muốn ăn cơm với Trần Nhượng."

"Hả?!" Nghiêm Thư Long bị dọa đến trừng lớn mắt, may không có uống nước, không xác định là sặc đến nơi, "Trần Nhượng? Chị hẹn với Trần Nhượng rồi?"

Tề Hoan quăng cho cậu một nụ cười không nói.

Trái tim nhỏ của Nghiêm Thư Long chầm chậm bị hoảng sợ, "Cái kia..." Cậu bất đắc dĩ nói, "Vậy đi, chị nói cái gì thì chính là cái đó. Thứ bảy chúng ta cùng chị đi ăn cùng đám Tả Tuấn Hạo, chủ nhật lại cùng chị ăn với Trần Nhượng."

"Không được."

"Sao?"

"Cuối tuần mấy cậu muốn làm gì đó thì làm cái đó đi." Tề Hoan mím môi "Tôi ăn với Trần Nhượng, chỉ có hai người."

"..."

Nghiêm Thư Long nhìn, hiểu rõ.
Buổi tối tự học bắt đầu, Nghiêm Thư Long về lớp cậu. Ở bên kia, Trang Mộ cúi đầu chơi game, Tề Hoan lật sách làm bài, tư thế nhàn nhã.

Làm xong bài thi, cô tìm kiếm thứ giải sầu, lướt qua từng trang web trong điện thoại một lần, đều không có gì coi.

Hai nam sinh ngồi sau cô đang nói chuyện.

"Ei, nhìn này? Cao nhất đang bình chọn hoa khôi, cái bài đăng kia làm tớ cười chết mất!"

"Cái nào? Hoa khôi gì?"

"Chỉ có trang trường chúng ta thôi nha, cậu thử mở nhìn —— "

Tề Hoan ngoảnh lại: "Mấy cậu đang nói chuyện gì?"

"A. Bọn này đang trò chuyện về mấy bài đăng ở trường." Nam sinh nói, "Ngay bên dưới, bọn cao nhất mở bình chọn bầu hoa khôi, rất nhiều người tham gia vô cùng náo nhiệt."

Tề Hoan nghe bọn hắn nói một hồi, quay đầu trở lại mở trang web ra, lục soát tìm tên trường học, tìm cái bài bình chọn hoa khôi.

Tiết tự học còn lại liền dựa vào cái này coi vậy.

Tề Hoan không quá cao hứng, nhìn cái bài đăng là thấy hay. Chủ yếu là tâm tình tốt.

Lúc nhàn rỗi không có chuyện gì liền đăng kí cái tài khoản bằng số điện thoại mình không hay dùng, thời điểm đặt tên liền dừng một chút.

Nên gọi cái gì được?

Suy nghĩ mười mấy giây, cô đột nhiên cong môi, đánh xuống mấy chữ:

——cục cưng bé nhỏ của tôi.

___
Tác giả có lời muốn nói: Chao ôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm