Chương 10: Trần Nhượng
"Số Điện Thoại"
Editor: Sữa Chua 🍀
Beta-er: Heo🐷
_____
Tề Hoan nghe nói bọn Trần Nhượng cùng bọn người xã hội từng va chạm vơi nhau một lần, huyên náo rất lớn.
Người trong trường cô cũng không biết nhiều lắm, ban ngày ở trường học chỉ nghe qua loa đại khái, lại bởi vì cô mắc vài việc nên mấy ngày này không thể đến Nhất Trung tìm Trần Nhượng, tâm vẫn luôn không yên tâm.
Buổi tối, Tề Hoan tắm xong đem mái tóc ướt chưa lau lên giường, tùy tiện vơ lấy cuốn sách, một chữ đều không thể vào đầu. Cô lăn qua lộn lại, ngửa mặt lên, nhìn trần nhà, di động nắm ở trong tay, cầm lấy lại buông.
"Ai a a a a ——"
Đem điện thoại để qua đỉnh đầu, Tề Hoan đặt ở trước mắt xem, rối rắm hồi lâu, rốt cuộc cũng đem số điện thoại kia thuộc vào lòng.
Lần đầu tiên không có bắt máy. Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần nữa.
Đang lúc cô gọi điện thoại lần thứ ba, bên kia rốt cuộc cũng nhấc máy.
Giọng Trần Nhượng có chút trầm thấp vang lên, có điểm bực bội, mang chút nhàn nhạt ủ rũ, "Ừ?"
"Trần Nhượng! Là tớ là tớ." Tề Hoan thực vui mừng.
Bên kia không nói chuyện.
Tề Hoan không nghe được thanh âm, cho rằng tín hiệu không tốt. Cô đem điện thoại từ bên tai lấy ra, nhìn nhìn.
Tín hiệu rất rốt.
Cô một lần nữa đem điện thoại để lại bên tai, ngón tay vô thức túm lấy cái chăn, "Trần Nhượng, cậu như thế nào không nói lời nào......?"
"Nói cái gì."
"Cậu vừa mới đang làm gì?"
"Ngủ."
Tề Hoan ngây người, "Tớ lỡ đánh thức cậu à?"
Đầu bên kia điện thoại có thanh âm sột soạt, vang lên một trận.
......
Bóng tối chìm bên trong gian phòng, Trần Nhượng đem đèn đầu tủ giường mở ra, dựa người vào tường, tùy tay cầm lấy ly pha lê, ngửa đầu uống nước.
Dòng nước lành lạnh đi vào cổ họng, tinh thần hỗn độn thanh tỉnh một chút.
"Tớ nghe nói cậu hai ngày trước cùng người khác đánh nhau?" Tề Hoan thăm dò tình hình.
Trần Nhượng từ chối cho ý kiến, từ giọng mũi phát lên một tiếng ừ.
"Vì cái gì? Phát sinh cái gì, là các cậu chọc tới người nào, hay là......."
"Tề Hoan." Anh gọi tên cúng cơm của nàng.
Câu chuyện của cô bị dừng lại, cô đáp: "Ừm?"
"Cô rất rảnh rỗi à?" Trần Nhượng hỏi.
"..."
Trần Nhượng lười nhác nói chuyện với người khác, càng không thích nói nhảm.
Nhưng mà đến mức này, lại là lần đầu tiên không có cúp điện thoại của Tề Hoan. Liền để bầu không khí cứng nhắc này diễn ra.
Tề Hoan bị nghẹn họng nửa ngày, biết cái từ kia hỏi không ra. Nhưng muốn cùng anh nói chuyện, cô chỉ có thể vắt hết óc lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, tớ mời Tả Tuấn Hạo ăn cơm, cậu thật sự không tới sao?"
Anh không mở miệng nói một lời nào. Cô liền nói một mình: " Sinh nhật của bạn tôi sẽ vào chủ nhật tuần tới, chúng tôi sẽ đi tới chỗ Hoàng Triều Loan mới khai trương để ca hát, cho nên chỉ có thể đẩy sau..."
"Có liên quan gì tới tôi?"
"..Tớ chính là muốn hỏi cậu đến lúc đó đi ăn cơm không."
Thanh âm của Trần Nhượng không có chút ngập ngừng: "Cô mời hắn ăn cơm, tôi đi làm cái gì."
"Cậu rất lâu không thấy được tớ, không nghĩ tới tớ à?" Tề Hoan không đứng đắn cùng hắn pha trò.
Trần Nhượng nói: "Không nghĩ."
Cô cười, không có chút e lệ: "Tớ nghĩ tới cậu a!"
"..."
Một giây sau, điện thoại liền bị dập máy.
(P/s: Liêm sỉ chị của e ơi!!!)
----------
Tiếng chuông nghĩ giữa buổi vang lên, trong phòng học bắt đầu lại náo nhiệt. Giảng bài được nửa, đám người Quý Băng đến lớp tám, vây quanh chỗ ngồi Trần Nhượng cùng Tả Tuấn Hạo. Nói lên cuối tuần đi chỗ nào chơi, ý kiến không đồng nhất.
"Đi đánh bi-da?"
"Có ý gì, ngày nào cũng đánh, nhìn thấy đều ngán tới tận cổ."
"Nếu không thì đi hát?" Có người đề nghị.
Ý kiến lập tức bị phủ quyết định: "Đừng đi." Cái cằm vừa nhấc chỉ về phía Trần Nhượng "Nhượng ca không thích."
Nói cũng đúng. Mặc dù Trần Nhượng đối với cái gì cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng ktv quá ồn, ở lại lâu anh lại càng dễ nổi giận.
"Đi.."
Lời còn chưa nói hết, một mực không ra tiếng Trần Nhượng bỗng nhiên mở miệng: "Tớ không quan hệ."
"Cái gì?"
Anh đảo sách, tùy ý nói: "Hát Karaoke cũng được."
Cả đám người đều run lên, bất quá đều không để ý, châm chọc: "Vậy liền đi đến Long Cảng?"
Vừa có người muốn phụ họa, Trần Nhượng nhàn nhạt nói: "Quá xa."
Xa cũng không được, người đề nghĩ sờ cái ót, muốn nói ở Long Cảng không sao, đến cùng vẫn là không có giảng.
Quý Băng nói: "Gần đây có chỗ mới mở ktv, kêu là Hoàng Triều Loan? Nếu Long Cảng xa có thể đi thử cái kia một chút,"
Một đám người liếc Trần Nhượng, anh không có phản ứng, không cự tuyệt, không gật đầu. Không bộc lộ thái độ gì liền là ngầm đồng ý, thế là như vậy đánh nhịp.
"Được, cuối tuần ở Hoàng Triều Loan." Tả Tuấn Hạo thuộc phái hành động, lúc này đặt phòng trước.
Tề Hoan được được học muội mà Nghiêm Thư Long theo đuổi, thật là một nữ sinh đáng yêu, ở trước mặt cô ngoan ngoãn xinh xinh, đi theo Nghiêm Thư Long kêu Hoan tỷ.
Cô đưa quà sinh nhật xong , chỉ một mình lui về góc phòng hẻo lánh xem bọn họ náo nhiệt.
"Hoan tỷ, đến hát bài?"
Thanh âm xuyên qua truyền đến khắp phòng, lúc nói thì đem một cái micro khác đưa cho cô.
"Không được." Tề Hoan lắc đầu "Cuống họng tôi không thoải mái, các cậu hát đi."
Ngoại trừ Trang Mộ cùng Nghiêm Thư Long, một đám người còn lại cũng không dám mở miệng trêu cô. Thấy cô cười uể oải, dựa vào thành ghế sofa với dáng vẻ không động đậy, liền không có kiên trì hỏi.
Tề Hoan nhàm chán, bưng chén rượu trên bàn, nốc cả chén vào bụng. Tửu lượng của cô không tốt, không dám uống nhiều.
Nghiêm Thư Long đi ra ngoài hút thuốc, đi vài vòng, lúc trở về bảo: "Ai, bên kia giống như Nhất Trung cũng đến nơi này."
Tề Hoan nghe được, hỏi: "Nhất Trung?"
"Đúng. Trần Nhượng và bọn Tả Tuấn Hạo."
Trùng hợp như vậy. Tề Hoan liền lên tinh thần: "Phòng nào?"
Nghiêm Thư Long nhớ lại một chút, báo số.
Tề Hoan đứng lên.
" Chị Hoan, chị đi đâu.."
"Các cậu chơi đi!" Đầu cô không ngoảnh lại, đẩy cửa rời đi.
...
Tề Hoan đứng trước cửa phòng một lúc, đi đến nhìn qua cánh cửa pha lê, đám người Tả Tuấn Hạo đang ở bên trong chơi đến náo nhiệt. Ngoại trừ đám nam sinh bọn họ, còn có nữ.
Người người đi lại, bên trong vừa sáng, vừa tối, cô nhìn một hồi lâu vẫn không thấy rõ Trần Nhượng ở đâu.
Chỉ có thể đẩy cửa, chậm rãi đi vào thăm dò, híp mắt tìm nửa ngày, rốt cục cũng tìm được thân ảnh anh ở nơi hẻo lánh, còn chưa nhìn được rõ, một giây sau cô liền bị người ta phát hiện.
"Cái con mịa hắn, ai vậy, ra đây—— ai, Tề Hoan?"
Một tiếng này của Tả Tuấn Hạo phát ra. Tề Hoan dứt khoát đi vào: "Thật là đúng dịp, các cậu cũng chơi chỗ này à."
Tả Tuấn Hạo cười: "Đúng vậy, đúng dịp. Sinh nhật bạn cậu cũng ở nơi này ư?"
Cô gật đầu.
"Tới đây, tới đây, vội không bằng vừa vặn, ngồi chỗ này." Tả Tuấn Hạo vội vàng chào đón cô.
Tề Hoan cũng không nhăn nhó, mà đáp ứng, chỉ là lúc cậu ta đưa chén rượu tới liền uyển chuyển từ chối: "Tôi không thể uống, uống chút sẽ mượn rượu làm càn."
"Thật hay giả, một chén không đến mức như vậy?" Tả Tuấn Hạo cười trêu chọc, ly rượu trong tay đặt xuống không có cưỡng ép. Bắt gặp được ánh mắt nhỏ giọt nhìn tới nơi hẻo lánh, môi cong lên xích lại gần cô nói thầm: "Người kia nha, vừa vào cửa liền ngồi vào chỗ đó, ngoại trừ đi toilet thì cũng không thấy động đậy nha,"
Ngươi kia là ai, không cần phải giải thích cũng biết.
Tả Tuấn Họa không lôi kéo cô nói nhảm, miệng treo nụ cười đi sang chỗ khác.
Tề Hoan đi thẳng đến nơi hẻo lánh, ngồi xuống bên cạnh Trần Nhượng.
Mí mắt Trần Nhượng run lên, không ngẩng lên.
"Thật là trùng hợp, các cậu hôm nay cũng tới đây chơi á!" Tề Hoan cười đến híp cả mắt.
Anh không có đáp lại, màn hình điện thoại Ngũ Hoa hỗn loạn, ngay tại giao diện trò choi.
"Cậu một mực ngồi đây chơi máy?" Cô hỏi.
"Ừm"
Không buồn chán."
Anh cũng không đáp.
Tề Hoan nhìn chằm chằm anh, lại chằm chằm vào màn hình của anh, ánh mắt đảo liên tục.
Cô một mực ở bên nghiêng mắt nhìn. Trần Nhượng dừng lại trò chơi, nghiêng đầu :"Có việc gì?"
"Tớ không có việc gì..." Cô ngưng lại, cười "Liền muốn nói chuyện với cậu vài lời."
"..."
Trần Nhượng thu ánh mắt, tiếp tục chơi game.
Tề Hoan nhìn anh chơi một lúc, lấy ngón trỏ chọt chọt anh :"Tớ hát cho cậu một bài."
Anh không thèm quan tâm.
"Trần Nhượng?" Cô gọi anh "Cậu đừng chơi."
Ngón tay anh di chuyển không dừng, phảng phất như không nghe thấy.
Tề Hoan chỉ có thể ngậm miệng.
Anh không muốn cùng cô nói chuyện, cô lại không có hứng thú với game, ngồi không bên cạnh anh cực kỳ nhàm chán, cô rầu rĩ lấy nửa ly rượu trên bàn.
Hương vị có chút ngọt, mùi rượu không nặng, Tề Hoan uống xong lại rót đầy, uống thêm một ly.
Cô khoanh tay tựa lưng vào sofa, tiếng hát cùng thanh âm vui đùa xen lẫn với nhau, có chút ồn ào, cũng có chút yên tĩnh.
Mặt bắt đầu nóng lên, Tề Hoan dùng tay quạt quạt, đứng đậy đến đăng kí một bài.
"Ờ, Tề Hoan, muốn hát bài nào?" Người ngồi bên bảng chọn bài thấy cô đi tới, nhiệt tình hỏi.
Đám người Tả Tuấn Hạo đều biết cô, không nói đến việc cô theo đuổi Trần Nhượng kinh thiên động địa, thì cách đây không lâu còn xử lý Lâm Giang Lộ cùng khối, cũng có thể coi là người quen.
Tề Hoan nói một cái tên.
Hắn giúp cô đem bài lên trên cùng, bài hát trước vừa vặn kết thúc, có người xuất hiện đem giúp cái mic cho cô.
"Không cần." Tề Hoan khoát tay không có nhận, quay người đi đến bục đài đối diện,
Một bục đứng, còn có một ghế nhỏ cao.
Cô ngồi ở kia, không có ai chú ý. Tất cả mọi người đều đang chơi đổ xúc xắc, uống rượu, nói nhảm, đánh bài.
Khúc dạo đầu vang lên, mũi chân Tề Hoan đánh nhịp nhẹ nhàng trên mặt đất. Thanh âm cô hơi thấp, không như âm thanh mềm mại của nữ sinh, ngược lại có chút khàn khàn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một mảng ầm ĩ, cô thảnh thơi đệm nhạc chân ở ghế nhỏ, nghiêm túc hát.
Là một ca khúc thầm mến nhẹ nhàng.
Có lẽ là biết Trần Nhượng đang chuyên tâm chơi game không rảnh nghe, cô cũng không có chút nào khẩn trương, càng không e lệ.
Hát được cuối một đoạn, điệp khúc còn một nửa, điện thoại trong túi Tề Hoan bỗng reo lên.
Là Trang Mộ đang gọi đến tìm cô.
Cô từ trên ghế cao, đến chỗ người khi nãy, một bên trả lời một bên ra hiệu hắn có thể chuyển bài.
....
"Đờ mờ! Nhượng ca, máy anh có phải bị đứt mạng không? Làm sao đột nhiên rút lui? Nửa ngày cũng không quay lại?"
Nam sinh ngồi bên Trần Nhượng một mình không chống đỡ nổi, bị giết đến choáng ngợp, nhịn không được ngước mắt nhìn.
Màn hình điện thoại Trần Nhượng một mực là giao diện trang chủ.
Anh không biết đang làm gì, có chút thất thần.
Nam sinh kia không dám hỏi nhiều.
"Ừm" Trần Nhượng lên tiếng, thu lại tầm mắt, nhấn tắt màn hình di động, "Không chơi, cậu đánh đi."
Màn hình chiếu trên tường vẫn là bài hát Tề Hoan chưa hát xong, mọi người đều chen vào bàn trà thủy tinh chơi xúc xắc, không ai quan tâm ca hát, cho nên không ai tắt.
Màu chữ dần thay đổi, lướt đến câu hát cuối cùng.
Chỉ còn nhạc đệm.
Mí mắt Trần Nhượng buông xuống, lặng trong chốc lát, màn hình di động lại lần nữa sáng lên.
Mỗi ngày anh đều dọn sạch sẽ ghi chép trò chuyện, Tề Hoan không ngại nhàm chán, cô luôn tìm anh khi anh rảnh, lần nói chuyện với cô gần nhất là giữa trưa. Cô gọi điện cho anh nói một đống chuyện nhảm, cái này là anh còn chưa kịp xóa.
Ánh mắt dừng lại ở dãy số không ghi chú.
Trần Nhượng nhấp vào bên góc, nhấc tay, nhấn chỉnh sửa.
Thuận tay ghi chú một con số "7".
Sau đó không nhìn thêm, cất điện thoại.
Dãy số đó của Tề Hoan tiến vào trong danh bạ liên hệ của anh.
____________
🍀: Chỉ là trùng hợp?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro