Chương 35 - 40
Chương 35
Tác giả thông báo nên mình không dịch. Vì đi theo đánh số chương nên mình sẽ để đây và đi tiếp qua chương 36m
Chương 37 ngươi dẫm trúng người
Nếu Tiên Linh Quả đã ở trước mắt, nàng không cần lo lắng Quân Lâm Uyên không lấy được. Nàng lo lắng là sau khi Quân Lâm Uyên lấy được Tiên Linh Quả thì phải làm như thế nào mới có thể từ trong tay hắn cướp lấy Tiên Linh Quả.
Phượng Vũ cưỡng chế đè ép kích động trong lòng, ra lệnh cho não mình hoạt động.
Mà lúc này Quân Lâm Uyên đã lên đến đỉnh vách núi!
Vách núi này có chút kì lạ. Từ dưới chân lên tới đỉnh đều là dây leo, cành lá xum xuê chứ không phải trơ trụi.
Trong bóng đêm, Quân Lâm Uyên nương theo điểm đen trên vách núi, thân hình xoay tròn mà lên, thả người nhảy lên đỉnh vách núi.
Ngay khi Quân Lâm Uyên nhảy lên, điểm đen bị hắn mượn lực lại đung đưa một chút, trong miệng phát ra một tiếng hét thảm thiết!
Nhưng mà Quân Lâm Uyên không đem tiếng hét này là chuyện gì lớn, hắn tiếp tục nhảy lên vách núi.
/Moé, nửa đêm nghe hét thế mà không sợ. Lợi hại/
Phong Tầm vẫn luôn đi sau Quân Lâm Uyên nên hắn để ý tới tiếng hét thảm kia. Vì thế nên sau khi trèo lên tới đỉnh thì hắn có chút thắc mắc hỏi Quân Lâm Uyên: “Vừa rồi hình như ngươi giống trúng người.”
“Không có mà.” Quân Lâm Uyên không cho là đúng.
Giờ phút này, sự chú ý hắn đều dành hết cho Tiên Linh Quả ở trên cây.
Ánh trăng chiếu xuyên qua tầng mây dày, Tiên Linh Hoa giống như hoa ngọc lan trắng từ từ nở rộ, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được kết thành Tiên Linh Quả.
Tiên Linh Quả trắng nõn như ngọc, trong suốt như pha lê, đẹp tới mức làm người hít thở không thông.
Linh khí nồng đậm càng làm cho từng lỗ chân lông trên người đều giãn nở.
Xung quanh Tiên Linh Quả là một tấm da rắn trong suốt như ngọc ——
“Da rắn này —— Đây là da rắn của Bích U Thánh Mãng. Dựa theo màu sắc thì nó đã hoàn thành lần lột da thứ chín…… Thực lực rất đáng sợ. Nếu chúng ta đối đầu trực tiếp thì…… Quân lão đại, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
Phong Tầm đã đem chuyện dẫm trúng người lúc trước quên đi. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có tấm da rắn như ngọc của Bích U Thánh Mãng đã lột da tới lần thứ chín.
Mày kiếm Quân Lâm Uyên khẽ nhích: “Lưỡng bại câu thương*.”
*Cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.
Phong Tầm vỗ ngực may mắn: “Ha ha ha. May mà Quân lão đại tính kế Ngự Minh Dạ, để cho người của bọn họ kéo Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng đi. Nếu không thì chúng ta dù có may mắn thắng cũng sẽ phải trả một cái giá lớn. Ài, nếu Ngự Minh Dạ biết hắn bọ ngựa bắt ve lại bị chúng ta chim sẻ ở phía sau, không biết có thể hay không khí điên rồi đâu.”
*nguyên gốc từ câu lệ 螳螂捕蝉,在后黄雀(Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước), nghĩa là “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau”, ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.
“Ngự Minh……?” mày kiếm Quân Lâm Uyên mang theo một chút thắc mắc.
Phong Tầm câm nín: “Ngự Minh Dạ, Ngự Minh Dạ, Ngự Minh Dạ…… Quân lão đại, không phải chứ? Ngự Minh Dạ đem ngươi trở thành đối thủ lớn nhất, cả ngày cứ ở trước mặt ngươi nhảy nhót lung tung tìm cảm giác tồn tại. Vậy mà ngươi liền tên của hắn cũng không nhớ rõ?”
Quân Lâm Uyên mày đẹp nhíu lại: “Không cần thiết.”
Phong Tầm không khỏi đau lòng thay Ngự Minh Dạ ba giây đồng hồ: “Đáng thương thiếu niên họ Ngự. Nếu hắn biết đối thủ mà hắn tự cho là lớn nhất vậy mà tên của hắn cũng không nhớ rõ, hơn nữa còn không muốn nhớ…… Hắn có thể hay không mà tức điên mất? Ài, cũng may mà hắn không ở này chứ không thì không điên mới là lạ.”
Quân Lâm Uyên không cho là đúng, ngón tay trắng nõn như ngọc chỉ một phát, Tiên Linh Quả tự động bay về phía hộp ngọc trắng trong tay hắn.
Chờ Tiên Linh Quả bay vào, lạch cạch, hộp ngọc đóng lại, tự động khóa.
Quân Lâm Uyên xoay mình lại, quần áo tung bay trong gió, mượn lực trên vách núi mà đi xuống dưới.
Lúc đi xuống, hắn lại dẫm lên quả bóng đen nhô ra trước đó, nhưng hắn cũng không để ý tới ——
Chương 38 thiếu niên đáng thương
Mà lúc này ——
Trên mặt đất chỉ còn lại Phượng Vũ và Mộc Dao tiên tử.
Còn Phong quản gia tất nhiên là Quân Lâm Uyên đi nơi nào thì hắn liền đi theo nơi đó.
Phượng Vũ nhìn Quân Lâm Uyên xoay người rơi xuống, ánh mắt của nàng bị chiếc hộp ngọc trắng trong tay hắn thu hút lấy!
Tiên Linh Quả! Là Tiên Linh Quả! Có thể làm nàng một lần nữa tu luyện Tiên Linh Quả âu âu âu âu!
Phượng Vũ trong lòng mừng như điên, kích động, hưng phấn. Cả người nàng đều không ức chế được, kịch liệt run rẩy…… Phượng Vũ sợ ánh mắt của chính mình quá mức lộ liễu cho nên nàng theo bản năng cúi đầu xuống, không muốn bị tâm tư sắc bén của Quân Lâm Uyên nhìn ra manh mối.
Nhưng Phong Tầm luôn luôn rất quan tâm Phượng Vũ. Hắn thấy Phượng Vũ run rẩy, lập tức quan tâm hỏi: “Sao lại run hết cả người vậy? Là thân thể không thoải mái hay sao? Chẳng lẽ là bị gió đêm thổi đông cứng rồi sao?”
Phượng Vũ vốn đang không ngừng làm giảm bớt sự tồn tại của mình nhưng bị Phong Tầm nhắc tới, nàng lại trở thành tâm điểm của mọi người.
Mộc Dao tiên tử tức giận nói: “Bị gió thổi lạnh? Theo ta thấy thì nàng là nhìn thấy Tiên Linh Quả mới kích động tới run cả người? Ta nói rồi, nàng chính là gian tế!”
Phong Tầm giận dữ nhìn thẳng chằm chằm, hắn không mắng Mộc Dao, mà là cảnh cáo Huyền Dịch: “Ta không bao giờ đánh nữ nhân, nhưng cũng không có nghĩa là ta không bao giờ đánh nữ nhân mà ta ghét.”
Huyền Dịch liếc Phong Tầm không nói nên lời. Hắn nghĩ không rõ, Phong Tiểu Ngũ này có gì mà có thể làm cho vị tiểu Vương gia Phong Bắc Vương Phủ bảo vệ như vậy.
Nghĩ vậy, Huyền Dịch vỗ vỗ Mộc Dao tiên tử, cảnh cáo nàng một câu: “Rõ chưa? Hiểu chưa? Rõ chưa?”
Thái độ này rõ ràng là đang trốn trách nhiệm. Nếu như Mộc Dao tiên tử bị Phong Tầm đánh thì hắn sẽ không nhúng tay.
Mộc Dao tiên tử khóc không ra nước mắt……Biểu ca nhà người khác sẽ bảo vệ các kiểu, biểu ca nhà nàng sao lại chẳng che chở cho nàng tí nào!
Lúc này, đôi mắt Quân Lâm Uyên khẽ nhúc nhích, hắn mặc kệ sóng ngầm cuồn cuộn trước mắt (?), chỉ nhẹ giọng nói: “Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng sắp quay về. Đi.”
Vì thế, đoàn người dưới sự dẫn dắt của Quân Lâm Uyên nhanh chóng rút lui.
Ngay sau khi cả đội rời đi không lâu, ở phía trên vách núi, một cái đầu bị cây lá xum xuê che đậy cuối cùng cũng cử động.
Xào xạc ——
Thiếu niên thả nhẹ tay, thân hình trực tiếp từ trên vách núi lăn xuống!
Bịch bịch ——
Cũng may một đường đi xuống đều là cành lá dây leo. Hắn rơi xuống một đống cỏ khô màu vàng nhạt trên mặt đất.
“Phì phì phì ——”
Một vị thiếu niên nhan sắc quyến rũ, tuyệt thế tà mị gian nan bò ra khỏi đống cỏ.
Trên đầu rồi cả quần áo trên người hắn đều có dính rơm rạ, đặc biệt là ở trên đầu. Vì lăn từ trên vách núi xuống nên đầu tóc như cái ổ gà, nhìn qua lung tung rối loạn, cỏ dại mọc thành cụm.
Vị thiếu niên vốn quyến rũ tuyệt thế nhưng lúc này lại chật vật bất kham không phải ai khác, chính là lúc trước trong miệng Phong Tầm - Ngự Minh Dạ.
Vị Ngự thiếu niên này thật là xui xẻo hết sức ……
Lúc đầu hắn đã chiếm thế thượng phong, nhanh chân chạy tới hẻm núi băng trước Quân Lâm Uyên.
Bởi vì hắn dùng cách đặc biệt để khống chế bầy Hắc Diệu Lang, định dùng này cả vạn con Hắc Diệu Lang để đi ngăn cản một Quân Lâm Uyên.
Nhưng là ——
Ngự Minh Dạ không ngờ rằng khi hắn sắp trèo lên đỉnh, cách Tiên Linh Quả chỉ tầm mười mét thì ——
Bát Chuyển Bích U Thánh cuối cùng cũng tu luyện thành thân thể bất tử Cửu Chuyển!
Một luồng ánh sáng lãnh lẽo có độc bắn ra từ trán Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng!
Vèo!
Chương 39 ta là Ngự Minh Dạ!
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo có độc xẹt qua, Ngự Minh Dạ đau đớn phát hiện, hắn không cử động được ——
Quân Lâm Uyên còn chưa tới, mắt thấy hắn liền giành trước một bước cướp được Tiên Linh Quả…… Sau đó, hắn mắc kẹt?
Giờ phút này trái tim Ngự Minh Dạ gần như sụp đổ.
Tại sao lại như vậy!
Sao lại có thể tấn công hắn như vậy được!
Nhưng không chỉ mỗi thân thể hắn không cử động được mà ngay cả giọng nói cũng không dùng được. Bộ dạng này của hắn muốn thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Càng tệ hơn nữa là Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng phát hiện hắn ——
Thân hình rắn chắc uốn lượn xuống, cái lưỡi màu đỏ tươi lướt qua cổ hắn.
Cũng may ba vị trưởng lão mà hắn mang đến phản ứng nhanh nhẹn. Bọn họ nhảy lên cao, dùng thực lực của bọn họ thu hút hận thù của Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng, đồng thời còn kéo nó rời đi……
Như vậy là Ngự Minh Dạ có thể tốt hơn sao?
Trên thực tế, mỗi khi gặp được Quân Lâm Uyên, vị thiếu niên vốn xuất sắc tuyệt vời này sẽ trở thành kẻ xui xẻo nhất.
Quân Lâm Uyên thả người đi lên vách núi lẫn mượn lực ở vách núi để xuống thì đều dẫm vào đầu của Ngự Minh Dạ!
Đã vậy còn là dẫm hai lần liên tiếp!
Càng làm cho hắn tức hộc máu là Quân Lâm Uyên vậy mà còn không nhớ rõ tên của hắn!
Quân, Lâm, Uyên, vậy, mà, không, nhớ, rõ, tên, của, hắn?!
Đả kích quá lớn, Ngự Minh Dạ thiếu chút nữa hộc máu mà chết!
“Ta là Ngự Minh Dạ a a a a!!!”
Giữa bóng đêm rộng lớn, Ngự Minh Dạ khôi phục cử động, hướng về phía đám Quân Lâm Uyên rời đi hò hét vang trời!
Nhưng mà trả lời hắn ngoại trừ tiếng gió sàn sạt thì không còn có âm thanh gì khác nữa.
“Ngươi dẫm đến ta a a a a!!!!”
Ngự Minh Dạ tức giận thiếu chút nữa hộc máu!
Vậy mà nói không dẫm trúng người, còn nói không nhớ rõ tên đầy đủ của hắn. Thật tức giận, thật tức giận!
Thật, quá, tức, giận!
Tiên Linh Quả hay không có Tiên Linh Quả đối với Ngự Minh Dạ không có quan trọng. Rốt cuộc thì hắn xuất hiện ở chỗ này với mục đích cho Quân Lâm Uyên khó chịu. Vì Quân Lâm Uyên muốn lấy được Tiên Linh Quả nên mục tiêu chính của hắn là ngăn cản Quân Lâm Uyên có được Tiên Linh Quả.
“Vậy mà bị ngươi lấy được…… Quân Lâm Uyên, ngươi tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy sao? Không bao giờ!” Ngự Minh Dạ nắm chặt tay, “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết được sự lợi hại của Ngự Minh Dạ ta đây!”
Đúng lúc này, phía trước có một làn sóng linh khí dao động truyền đến!
Ngự Minh Dạ trong lòng vui vẻ. Là các vị trưởng lão của hắn đã trở lại!
Quả nhiên, ba vị trưởng lão đều tới, phía sau bọn họ còn dẫn theo Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng bị thương kia.
Ngự Minh Dạ cười lạnh một tiếng: “Quân Lâm Uyên, ngươi tưởng Tiên Linh Quả dễ lấy thế sao? Tất cả cứ chờ mà xem!”
Nói rồi, Ngự Minh Dạ liền đem Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng dẫn về hướng Quân Lâm Uyên!
Phía trước ——
Đội ngũ đang chạy thật nhanh.
Ngay cả Mộc Dao tiên tử luôn làm nũng cũng nín thở, vội vàng chạy.
Đúng lúc này một tiếng rống giận gầm rú kiệt sức từ sau lưng mọi người truyền đến!
“Kẻ hái trộm Tiên Linh Quả, chạy đâu cho thoát!” Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng bắn ra một cái lưỡi rắn thật dài, lưỡi rắn giống như một sợi dây màu đỏ thất luyện, ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung!
Lưỡi rắn bắn tới vậy mà là chỗ của Phượng Vũ!
Ban đầu Phong Tầm còn không chú ý tới. Lúc hắn chú ý tới thì thời gian cũng đã quá muộn!
Phượng Vũ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, bóng ma chết chóc như bao phủ nàng vào trong đó ——
Chương 40 vậy hắn từng thuận tay cứu ngươi chưa?
“Cẩn thận ——” Quân Lâm Uyên ý thức được nguy hiểm, mày hơi hơi nhăn lại.
Theo bản năng, hắn giơ tay túm Phượng Vũ lại.
Sau đó hắn liền đón lấy (đòn tấn công của) Cửu Chuyển Bích U Thánh Mãng!
/Mình thêm vào cho rõ nghĩa ạ/
Phượng Vũ tuy rằng không bị Cửu Chuyển Bích U Thánh túm được nhưng mà lực kéo của Quân Lâm Uyên cũng không nhẹ chút nào. Hắn tùy tay túm rồi ném Phượng Vũ qua một bên.
Rầm ——
Chân tay Phượng Vũ nằm bò trên đất, miệng gặm bùn.
Mà Ngự Minh Dạ đi sát sau cũng đầy ngạc nhiên nhìn một cảnh này.
Mày kiếm trên gương mặt đẹp của nhíu chặt, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Cái này không đúng rồi, vậy mà sẽ cứu người ư? Tính cách Quân Lâm Uyên không giống như sẽ làm chuyện này, hắn vì sao sẽ cứu người chứ?”
Thân là kẻ thù của Quân Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn, Ngự Minh Dạ tỏ vẻ, hắn (khá hiểu Quân Lâm Uyên).
/Không hiểu sao chỗ này lại không có chữ gì cả nên mình tự thêm vào/
Nghe thấy có tiếng, Phượng Vũ theo bản năng bèn quay đầu lại.
Nhiều năm sau đó, Ngự Minh Dạ cũng không thể quên được cảnh lần đầu tiên hắn gặp Phượng Vũ.
Nàng sững sờ quay đầu lại, gương mặt dịch dung thành thiếu nữ bình thường thất thần trong miệng đầy đất mà trong đất còn kèm theo mấy cọng cỏ…… Muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Mà muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
“Ha ha ha ha ha ——” Ngự Minh Dạ không chút lòng tốt, ngửa mặt lên trời cười.
Đôi mắt Phượng Vũ tràn đầy phẫn nộ trừng hắn!
Hai người bốn mắt chạm nhau. Trong nháy mắt nháy mắt, Ngự Minh Dạ mới nhận ra mình bị lộ. Hắn kêu một tiếng rồi chạy, cũng không biết nhảy tới nhánh cây nào.
Phượng Vũ: “……”
Phượng Vũ còn chưa biết tình hình như nào thì Mộc Dao tiên tử lại hung ác mà trừng mắt nàng: “Đừng tưởng Quân Thái Tử cứu mạng ngươi nghĩa là xem ngươi bằng con mắt khác. Ta nói cho ngươi biết, đó hoàn toàn chỉ là thuận tay. Ngươi không cần suy nghĩ lung tung!”
Phượng Vũ: “…… Ồ.”
“Thái độ của ngươi là gì đây? Hừ! Quân Thái Tử là sẽ không thích ngươi! Cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ thích ngươi! Hắn cứu ngươi chỉ vì thuận tay!” Dường như Mộc Dao tiên tử đang tự thuyết phục bản thân nàng vậy, nắm tay nắm chặt nói.
Phượng Vũ nhìn mà không thể giải thích được. Nàng thổi bay miếng đất trong miệng, hỏi lại một câu: “Vậy hắn đã thuận tay cứu ngươi sao?”
Chỉ một câu, đâm thẳng hồng tâm.
Mộc Dao tiên tử ngực chịu đòn tấn công nghiêm trọng, toàn thân cứng ngắc. Nàng nhìn chằm chằm Phượng Vũ, một câu đều không nói được.
Giây tiếp theo, nàng rốt cuộc phản ứng lại, tức giận xoay người bỏ đi!
Tiếng bước chân lộp cộp đặc biệt lớn, trút đi lửa giận trong lòng nàng.
Phượng Vũ xoay về phía sau lưng Mộc Dao tiên tử làm mặt quỷ. Kiêu ngạo như vậy thì sao chứ?
Trên nhánh cây cách đó không xa, Ngự Minh Dạ cắn môi dưới, đôi mắt mê hoặc người đầy nước chuyển động.
Thật như lời nói, Quân Lâm Uyên vậy mà kéo thiếu nữ bình thường này ra. Chẳng lẽ Quân Lâm Uyên thật sự xem nha đầu này bằng con mắt khác?
Ánh mắt Ngự Minh Dạ đánh giá Phượng Vũ từ trên xuống dưới.
Một gương mặt bình thường ném vào giữa đám người liền tìm không ra.
Một thân hình nhỏ nhắn bị gió thổi liền bay đi.
Một thân vô dụng không có bất kỳ linh khí tu vi nào.
Nếu mà nói rõ ràng thì có đôi mắt to tinh anh, trong suốt xem như là điểm tốt đi.
Quân Lâm Uyên chỉ có ánh mắt như này? Ngự Minh Dạ có chút khó xử vuốt cằm, mày kiếm nhăn rất sâu.
Mà đúng lúc này, các trưởng lão bên cạnh Ngự Minh Dạ đều tới. Bọn họ sôi nổi nhảy lên cái cây mười người ôm mới hết. Đại trưởng lão đứng đầu hỏi Ngự Minh Dạ: “Thiếu chủ đang khó xử gì sao?”
Ngự Minh Dạ thật dài thở dài nói: “Đại trưởng lão, Thiếu chủ nhà ngươi từng thề qua, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro