Chương 20 - 22
Chương 20 thật là nực cười!
Vì thế Phong Tầm quay đầu lại: “Phong quản gia, Phong quản gia!”
Phong quản gia là cựu Đại Tổng quản Đại Nội đã chăm sóc Quân Lâm Uyên từ nhỏ, từ khi Quân Lâm Uyên sinh ra đã từ chức Đại Tổng quản, đã luôn đi theo bên cạnh Thái tử vì vậy mà quen với bạn bè của hắn như Phong Tầm.
Không ai biết tu vi Phong quản gia như thế nào cả bởi vì chưa ai thấy hắn ra tay cả.
Cũng không ai dám khiêu khích Phong quản gia cả bởi vì những người khiêu khích hắn đều đã chết hết rồi.
Phong quản gia từ từ tiến đến, tới đưa nước ấm cùng thuốc dán.
Máu trong lòng bàn chân sau khi khô đã dính vào giày. Nếu dùng sức kéo ra thì sẽ bong da tróc thịt.
Vốn dĩ Phong Tầm muốn cắt đôi giày da ra nhưng Phượng Vũ kiên quyết từ chối.
Vì vậy Phong Tầm trước tiên đổ nước ấm vào giày. Khi đổ nước vào, hắn cảm nhận rõ Phượng Vũ cau mày lại một chút.
“Không đau không đau đâu, một lát nữa là ổn thôi. Nhưng nếu ngươi không xử lý vết thương trên thì ngày mai đi không nổi đâu.” Phong Tầm giống tiểu ca ca ngồi dỗ dành Phượng Vũ.
Sau khi ngâm nước ấm xong, Phong Tầm nhẹ nhàng nhấc cái chân quấn mảnh vải từ trong giày nhấc ra.
Bởi vì chân sưng to nên rất khó lấy ra.
Lúc Phượng Vũ rút ra khỏi giày da, sắc mặt mọi người đều khó xem.
Máu chảy đầm đìa, sưng tấy, nhìn qua rất...... rất đáng sợ.
Phong Tầm vừa thấy liền đau lòng.
Huyền Dịch cau mày: “Nàng ta như vậy ngày mai sao có thể lên đường được? Vẫn thả nàng ta lại đây đi.”
Giờ phút này còn nói như vậy? Phong Tầm quay đầu lại trừng Huyền Dịch: “Huyền Tiểu Nhị!”
“Cái gì?”
“Giơ tay phải lên rồi sờ vào lương tâm của người đi. Nói xem có đau hay không?”
Huyền Dịch: “…… Lười nói chuyện với ngươi, ta đi săn thú!”
Từ đầu đến cuối, ngoài việc nhìn Phượng Vũ một lần, cau mày một cái, Quân Lâm Uyên không có bất kỳ biểu cảm nào.
Phong Tầm cẩn thận giúp Phượng Vũ bôi thuốc. Bôi xong liền cảnh cáo nàng ngồi ngoan ngoãn trên ghế, không cần đi lung tung.
Mà lúc này, Huyền Dịch xách một con nai dính máu quay về, sau lưng hắn là một vị cô nương đáng yêu như nai.
“Mộc Dao tiên tử?” Phong Tầm nhìn thấy tiểu cô nương phía sau Huyền Dịch liền kêu tên. Hắn nhìn chằm chằm Huyền Dịch: “Sao ngươi lại kéo nàng tới đây?!”
Phong Tầm sao lại không biết Mộc Dao tiên tử chứ? Lúc trước Mộc Vân Dao cũng ở Vân Lai Lâu, tuy nàng đội mũ có rèm che hơn hơn mặt nhưng lại trốn không thoát được Hoả nhãn kim tinh rèn luyện qua nhiều năm của Phong Tầm.
Huyền Dịch đặt con nai trước mặt Phong quản gia, rồi liếc Phong Tầm một cái: “ Chỉ cho ngươi dẫn theo tiểu nha đầu, còn ta thì không sao?”
Phong Tầm bị chặn họng, hắn chỉ vào Huyền Dịch: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi lại đây cho ta!”
Phong Tầm kéo Huyền Dịch tới một góc không có người, hạ giọng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Huyền Dịch, ngươi điên rồi sao? Mộc Dao tiên tử là ai chứ? Nàng ta vẫn luôn thích Quân lão đại, ngươi không biết Quân lão đại ghét nhất loại con gái này à?! Ngươi còn dám mang nàng quay về?!”
Huyền Dịch cũng bất đắc dĩ: “Trong lúc săn nai không cẩn thận làm nàng bị thương. Hơn nữa nàng là biểu muội* ruột của ta.”
*Em họ (nữ)
Phong Tầm hít sâu một hơi: “…… Người do ngươi mang đến, tự chịu trách nhiệm đi!”
Huyền Dịch và Phong Tầm còn đang lẩm nhẩm lầm nhầm thì ánh mắt Mộc Dao tiên tử đã tập trung vào Phượng Vũ.
Bởi vì lúc trước có gặp mặt ở Vân Lai Lâu nên Mộc Dao tiên tử rất có ấn tượng về Phượng Vũ. Vị tiểu cô nương này nhan sắc tuy bình thường nhưng lòng dạ lại rất sâu, giả vờ bị Hoả Vân Cự Ưng bắt, được Quân Lâm Uyên anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó nương theo lý do này ăn vạ không đi!
Nàng cho rằng sẽ được Quân Lâm Uyên chú ý đặc biệt sao? Thật, là, nực, cười!
Chương 21 Tả Thanh Loan?
Mộc Dao tiên tử thu cặp mắt khinh thường đảo qua mặt Phượng Vũ, quét từ đầu đến chân, trong mắt hiện rõ thái độ khó chịu.
Quân Lâm Uyên ngồi trong nhà gỗ tu luyện, Phong quản gia đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, Phong Tầm và Huyền Dịch ở một bên lẩm nhẩm lầm nhầm, không có ai chú ý tới bên này.
Vì thế, Mộc Dao tiên tử chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Vũ, từ trên cao nhìn xuống, hạ giọng ghé sát vào tai nàng, khinh thường nói: “Ngươi, rất, xấu.”
Phượng Vũ đang ngẩn người suy nghĩ về Tiên Linh Quả, bị mấy lời của Mộc Dao tiên tử làm bừng tỉnh, nàng ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt: “A? Ngươi nói gì thế?”
Mộc Dao tiên tử cười khẩy một tiếng, lại lần nữa hạ giọng khiêu khích: “Ta nói, khuôn mặt của ngươi rất xấu! Xấu không phải cái tội, nhưng là tự mình đa tình chính là ngươi sai. Khuôn mặt này của ngươi cũng không đủ tư cách làm nha hoàn bên cạnh Quân Lâm Uyên!”
“A?” Phượng Vũ còn chưa phản ứng kịp.
“Ồ.” Phượng Vũ cuối cùng chậm nửa nhịp mới hiểu được người lòng dạ khó lường, tự mình đa tình đu bám Quân Lâm Uyên vậy mà là......
Phượng Vũ theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt mình.
Trước khi ra khỏi nhà, Phượng Vũ dùng phấn vàng che lại khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, sửa lại chút đường cong trên mặt nên nàng bây giờ là một cô nương bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Mộc Dao bị phản ứng của Phượng Vũ chọc tức điên rồi!
Nàng đã khiêu khích tới thế mà nha đầu xấu xí này còn không tức giận? Nha đầu này có não không vậy?
Đúng lúc này, tiếng Phong Tầm truyền tới: “Các ngươi sao lại ở cùng nhau? Ta hình như nghe các ngươi đang nói chuyện đẹp xấu gì đó?”
Mộc Dao tiên tử nhìn thấy Phong Tầm liền xoay ngược 180 độ, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện nụ cười ngọt ngào: “Phong Tiểu Vương gia, ta vừa nãy nói sư tỷ nhà ta rất đẹp.”
Phong Tầm hừ nhẹ một tiếng, đi đến ngồi bên cạnh Phượng Vũ.
Mộc Dao ngẩng đầu nhìn thoáng ngôi nhà gỗ. Bởi vì cách chỗ Quân Lâm Uyên đang ở chưa đầy vài chục mét cho nên trong lòng nàng rộn ràng, muốn nói thêm vài câu để thu hút sự chú ý của Quân Lâm Uyên.
Vì thế, Mộc Dao tiên tử quen tay kéo ghế ra ngồi xuống, liền cười hỏi Phong Tầm: “Phong Tiểu Vương gia, ngươi vẫn nhớ rõ sư tỷ của ta chứ?”
“Tả Thanh Vân?” Phong Tầm thuận miệng hỏi.
Mộc Dao tiên tử xua tay: “Sư tỷ của ta không thích người khác nhắc tên cũ của nàng đâu. Bây giờ nàng ta là Tả Thanh Loan, Thanh Loan Hỏa Phượng, Bách Điểu Chi Vương Thanh Loan.”
Không có ai chú ý tới Phượng Vũ đang ngồi một bên chống cằm ngẩn người, lúc này cau mày mày, thân hình hơi hơi cứng đờ.
Tả Thanh Loan? Đã bao lâu rồi không có người nhắc đến cái tên này nữa nhỉ?
Phong Tầm đối Tả Thanh Loan có chút hứng thú, hỏi: “Tên thì rất khí phách. Chỉ là không biết thực lực nàng bây giờ có xứng đôi với tên chưa?”
Huyền Dịch cũng kéo ghế dựa, ngồi đối diện với Mộc Dao tiên tử.
Quân Lâm Uyên cũng chậm rãi từ nhà gỗ đi xuống.
Phong quản gia đứng chờ một bên đã sớm kéo ghế ra, chờ Quân Lâm Uyên ngồi vào liền đẩy ghế vào lại.
Sau đó liền bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Quân Lâm Uyên vừa tới thì lực chú ý của Mộc Dao tiên tử liền dính chặt trên người Quân Lâm Uyên, đôi mắt đen huyền nhìn chằm chằm giống như bị hút linh hồn vậy, không dời ra được.
“Khụ khụ ——” Phong Tầm ho khan hai tiếng.
Mộc Dao tiên tử lúc này mới tỉnh lại, mặt ửng đỏ lên, nàng xấu hổ xoắn một lọn tóc: “Ta vừa nãy nói đến đâu rồi?”
“Tả Thanh Loan?”
Chương 22 ừm!
“Đúng vậy! Sư tỷ Tả Thanh Loan rất lợi hại!” Đôi mắt Mộc Dao tiên tử sáng rực lên, mang theo niềm tự hào chung: “Tám tuổi nàng đã tới Bích Lạc Cung, chín tuổi thì tiến vào Bảng Linh Sư, mười tuổi dành lấy hạng nhất trong Bảng Linh Sư; mười một tuổi thì vào Bảng Linh Tông, mười hai tuổi chiếm hạng ba trong Bảng Linh Tông; hiện tại nàng mười ba tuổi, chúng ta cung chủ nói, Đại sư tỷ rất có khả năng trong năm nay sẽ lấy được hạng nhất của Bảnh Linh Tông!”
“Ồ, này nhưng khó lường, có thể cùng chúng ta đua được.” Phong Tầm thán phục nói, “Đây là người tới sau. Xem ra chúng ta cần phải nỗ lực nếu không muốn bị đuổi kịp.”
Mộc Dao tiên tử đắc ý nânh cằm: “Sư phụ ta nói, Tả sư tỷ là thiên tài có ngộ tính tốt nhất trong số các đệ tử người thu. Lão nhân gia nàng ta còn thường xuyên cảm thán, may mà năm đó thu Tả sư tỷ chứ không phải là người khác.”
“Người khác?” Phong Tầm tò mò, “Là ai cơ?”
Mộc Dao tiên tử khịt mũi: “Còn có thể là ai được? Chính là Phượng Vũ năm đó là thiếu nữ thiên tài ở kinh đô, bây giờ là một phế vật nho nhỏ ở Bắc Cảnh Thành.”
Huyền Dịch cau mày liếc Mộc Dao tiên tử một cái.
Mộc Dao tiên tử lại cười hỏi: “Ta khi còn nhỏ không hay ở kinh đô nên không biết. Nhưng không phải các ngươi lớn lên ở kinh sao? Chẳng lẽ năm đó các ngươi không quen Phượng Vũ?”
“Như thế nào sẽ không quen biết chứ?” Phong Tầm tức giận nói, “Nói mới nhớ, năm đó tiểu nha đầu Phượng Vũ ấy…… dung nhan đúng là đệ nhất, tuổi còn nhỏ nhưng rõ ràng là khuôn mỹ nhân, khuôn mặt thanh tú giống như tạc ngọc tỉ mỉ vậy, làn da căng bóng, khinh sương ngạo tuyết, rất xinh đẹp! Làm người ta hận không thể trộm về nhà làm muội muội để yêu quý đâu!”
Phượng Vũ ngồi một bên vùi đầu yên lặng gắp cơm vào miệng. Nàng không nghe thấy gì cả…… không nghe thấy gì cả……
Ai mà không bị nói sau lưng chứ? Ai mà không đi nói sau lưng chứ? Nhưng vấn đề là mấy người các ngươi ngồi nói ngay trước mặt đương sự là nàng, như vậy được sao?
Cũng may bây giờ nàng đang dịch dung thành thiếu nữ bình thường, nếu không thì …… ài.
Phượng Vũ cố ý lái sang chuyện khác: “Chân nai do Phong quản gia nướng rất thơm, các ngươi mau nếm thử đi?” Và làm ơn đừng có tiếp tục bàn chuyện về nàng được không?!
Nhưng mà cả bàn người đều làm lơ lời Phượng Vũ, bọn họ tiếp tục trò chuyện về tiểu Phượng Vũ năm đó.
Mộc Dao tiên tử có chút không vui chống cằm, mắt phượng nhìn chằm chằm Phong Tầm: “Phượng Vũ lúc nhỏ rất đẹp sao? Ngươi cảm thấy nàng lớn lên có đẹp bằng ta mỹ không?”
Nói với nhan sắc Mộc Dao tiên tử vẫn rất tự tin. Thân là Bích Lạc Cung Thánh Nữ, nhan sắc của nàng chỉ thua kém Thần nữ Tả Thanh Loan, những người khác đều so sánh không được với nàng.
Phong Tầm quét Mộc Dao tiên tử một cái, không có lòng tốt mà nhướng mày hỏi: “Ngươi rất muốn biết?”
“Ừm! Tiểu Vương gia ngươi nói đi. Ta muốn nghe lời nói thật!” Mộc Dao tiên tử nghiêm túc, cặp mắt to ngấn nước mở tròn xoe, chờ mong Phong Tầm khen nàng.
Phong Tầm nghĩ thầm, ngươi đã không sợ thì ta đây chỉ có thể nói thật.
“Không biết nhan sắc Phượng Vũ bây giờ ra sao, nhưng nếu dựa theo nhan sắc nàng năm đó thì sợ rằng gương mặt của ngươi còn không thể làm nha hoàn của nàng ta.” Phong Tầm một bên lắc đầu một bên nói. Hắn nhớ rõ tiểu nha hoàn bên cạnh Phượng Vũ năm đó lớn lên cũng sẽ rất xinh đẹp.
“Ngươi!” Mộc Dao bị chọc giận!
Nàng tức giận tới đỏ bừng cả hốc mắt, nước mắt thiếu chút rớt xuống.
Phong Tầm không biết hoá ra con gái nói khóc liền khóc, bị doạ sợ: “Này này! Là ngươi bảo ta nói thật, ta mới ăn ngay nói thật. Ta không có lừa ngươi, không tin ngươi hỏi biểu ca* ngươi đi. Huyền Dịch ngươi đừng có giả chết nhá, ngươi nói thật một câu, có phải khi còn nhỏ Phượng Vũ rất xinh đẹp đúng không? Đúng rồi, Huyền Tiểu Nhị, nếu ta nhớ không lầm thì khi đó ngươi có khen qua, nói là lớn lên Phượng Vũ nhất định sẽ rất xinh đẹp, có đúng hay không?!”
*Anh họ
Phượng Vũ hít sâu một hơi: “……” Mấy người các ngươi sao lại thích tám nhảm như vậy? Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã là ông cụ non sao có thể nói mấy lời này chứ? Thật là……
“Ừm.” Huyền Dịch gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro