Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - 10

Chương 1: Thiếu nữ thiên tài bị vứt bỏ 1

Quân Vũ Đế Quốc, Đế đô.

Tả Thanh Vân và Phượng Vũ đều chỉ mới tám tuổi.

Phốc --

Đôi tay Tả Thanh Vân nắm lấy thanh kiếm màu tím đâm thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Phượng Vũ!

Một giọt Phượng Hoàng chân huyết màu hổ phách bị mũi kiếm lấy ra, lơ lửng giữa không trung.

Tay trái Tả Thanh Vân nắm chặt một cái, liền đem viên huyết châu màu hổ phách cầm trong tay, trực tiếp bóp nát!

Máu tươi đầy tay, nhưng là trên mặt Tả Thanh Vân lại là một nụ cười lạnh lùng quỷ dị.

Nhìn xem cô gái nhỏ đang nằm cuộn lại trên mặt đất vì thống khổ, Tả Thanh Vân cười lạnh một tiếng:

"Phượng Vũ! Trên thế giới này, người có được Phượng Hoàng chân huyết chỉ có thể có một! Nếu đã có ta, vì sao lại còn muốn xuất hiện một ngươi nữa là ngươi!"

"Ai muốn cùng ngươi xưng đế đô song hoàng? Ngươi có tư cách gì cùng ta ngang hàng?!"

"Ngươi đính hôn rồi lại như thế nào? Vị trí Thái Tử Phi là của ta, Quân Lâm Uyên cũng là của ta!"

"Cung chủ Bích Lạc Cung nhìn trúng ngươi? Ha ha, bây giờ ngươi đã là phế vật! Vị trí Thần nữ Bích Lạc Cung chỉ có thể là của ta! Cho nên, ngươi có thể đi chết được rồi!"

Thanh kiếm màu tím trong tay Tả Thanh Vân trực tiếp đâm thẳng về trái tim của Phượng Vũ.

Phượng Vũ hai tay nắm chặt chuôi thanh kiếm này, lòng bàn tay bị lưỡi kiếm cắt qua, máu tươi ào ạt chảy ra, thế nhưng nàng lại phảng phất không còn cảm thấy đau đớn là gì.

Ở giữa hai hàng lông mày của nàng linh khí không ngừng biến mất, một thân tu vi có thể xưng là thiên tài, ngay lập tức lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến mất.

Nàng được gọi là thiên tài, lại bởi vì Phượng Hoàng chân huyết biến mất mà vứt bỏ hết!

Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của Phượng Vũ gắt gao nhìn chằm chặp vào Tả Thanh Vân!

"Đi chết đi!" Tả Thanh Vân trong nháy mắt dùng sức, thanh kiếm màu tím đâm thẳng vào trái tim Phượng Vũ, lực xuyên qua, máu tươi phun tung toé như sương mù, văng cả vào mặt Tả Thanh Vân.

Khuôn mặt nhiễm máu tươi của Tả Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị: "Từ nay về sau, tên của ta là Tả Thanh Loan! Thanh Loan Hỏa Phượng, Bách Điểu Chi Vương, ta Tả Thanh Loan mới là Phượng Hoàng chân mệnh duy nhất của Quân Võ Đế Quốc!"

(Bách Điểu Chi Vương: vua của loài chim)

Phượng Vũ ngã trên mặt đất, vốn còn thấy rõ ràng lại dần dần mờ đi, nàng nhìn thấy gia chủ Tả gia bảo vệ Tả Thanh Vân dần dần đi xa, nàng cảm giác được ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, nàng ý thức được sinh mệnh của mình ngay tại lúc này dần dần mất đi...

Tả Thanh Vân, ngươi nhân cơ hội mỹ nhân sư phụ nhà ta ngưng tụ chân thân, hủy đi Phượng Hoàng chân huyết của ta. Chờ sư phụ ta ra, cả nhà ngươi, toàn bộ tộc nhân của ngươi, thậm chí là cả cái Quân Võ đại lục này, có thể chịu được lửa giận của hắn sao?!

Sư phụ không phải người, đúng hơn mà nói, là một linh hồn bám vào bên trong Long Phượng Linh Giới của nàng.

Đều nói đầu thai quyết định vận mệnh, có người cha tốt thì so với cái gì cũng đều mạnh.

Phượng Vũ tỏ vẻ đắc ý, mặc dù chưa thấy qua cha ruột, nhưng nàng lại có mỹ nhân sư phụ lợi hại nhất toàn bộ đại lục này!

Còn nhớ kỹ lần thứ nhất mở ra Long Phượng Linh Giới, mỹ nhân sư phụ từ Linh Giới không gian dạo bước mà ra.

Năm đó nàng ba tuổi, ngây thơ ngước nhìn thiếu niên áo trắng tung bay: "Ngài... Rất lợi hại phải không?"

Mỹ nhân sư phụ hai tay bắt chéo ở phía sau, hững hờ nói: "Cũng còn được, ta từng là chúa tể khối đại lục này"

Mấy năm này, mỹ nhân sư phụ luôn ở trạng thái linh hồn rốt cục có thể ngưng tụ ra Phượng Hoàng Thần Huyết, sau đó lại chuẩn bị luyện chế ra chân thân, nếu thành công hắn liền không cần là linh hồn sống ở bên trong Long Phượng Linh Giới.

Là trước khi chết xuất hiện ảo giác sao? Mí mắt Phượng Vũ càng ngày càng nặng, phảng phất thấy được vị kia áo trắng như tuyết, cơ thể uyển chuyển, giống như thiên thần mỹ nhân sư phụ.

Hoa quỳnh trắng noãn lưu loát, giống như bông tuyết tinh khiết sau khi được tinh lọc.

Hắn nhẹ nhàng đạp chầm chậm trên gió nhẹ, từ bên trong Long Phượng Linh Giới chậm rãi bước ra.

Chờ Phượng Vũ lấy lại tinh thần, nàng phát hiện mình đã nằm bên trong khuỷu tay ấm áp của hắn

Trên người hắn có hơi thở sạch sẽ nhất thế gian, quấn quanh là tinh chất tươi mát của thực vật.

"Sư phụ..." Phượng Vũ nhìn thấy người thân, cái mũi chua chua, cảm xúc thật liền bộc lộ ra.

Sư phụ có thể ôm nàng, sư phụ đã ngưng tụ ra chân thân! Nhiều năm tâm nguyện cuối cùng cũng thành công!

Áo dài tuyết trắng của mỹ nhân sư phụ tầng tầng lớp lớp rơi trên mặt đất, đôi mắt đẹp thâm thúy nhìn chăm chú vào vết thương giữa lông mày Phượng Vũ, cảm xúc tựa hồ không có một tia chấn động.

"Sư phụ, ta sẽ chết sao?" Nho nhỏ nữ hài, con ngươi thanh tịnh như nước.

Sư phụ không nhíu mày, nhẹ nhàng mà nói: "Sẽ không."

Nói xong, bàn tay thon dài như ngọc điểm một phát rất nhanh, một giọt máu màu vàng óng từ giữa hai hàng lông mày của hắn bay ra.

Đôi mắt Phượng Vũ co rút lại! Đây là Phượng Hoàng Thần Huyết! Phượng Hoàng Thần Huyết của sư phụ! So Phượng Hoàng chân huyết còn lợi hại hơn rất nhiều lần - Phượng Hoàng Thần Huyết!

Môi sư phụ thơ ờ nói : "Chớ có lộn xộn."

Hắn đem Phượng Hoàng Thần Huyết đặt vào giữa lông mày Phượng Vũ.

"Không!" trong lòng Phượng Vũ có một dự cảm rất không tốt, "Sư phụ! Ta sẽ không chết, nhưng là ngài đâu? ! Phượng Hoàng Thần Huyết là tinh hồn bản mệnh của ngài, không có Phượng Hoàng Thần Huyết, thân thể này của ngài..."

Mắt Sư phụ cao thâm mà khó đoán: "Phượng Hoàng Thần Huyết tạm thời phong ấn, sau này dùng cửu chuyển hồi linh đan kích hoạt, ngươi liền có thể lại tu luyện từ đầu..."

Lời còn chưa dứt, thân thể sư phụ dần dần trở nên biến mất.

"Không!"

Cả người Phượng Vũ máu me be bét, gân xanh lồi bạo, hét khàn cả giọng! Liều mạng duỗi tay bắt lấy mỹ nhân sư phụ!

"Sư phụ!"

Thế nhưng là, mỹ nhân sư phụ thánh khiết như tiên, lại biến mất ở giữa ngón tay của nàng...

"Sư phụ!"

Phượng Vũ mất hết sức lực quỳ rạp xuống đất, một thân áo đỏ bị máu tươi nhiễm ướt, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm lấy vết máu, hai con ngươi càng như chảy ra máu!

Đau lòng không thể thở nổi!

Đau lòng toàn thân run rẩy!

Tự trách hận không giết chết bản thân!

Tả Thanh Vân hủy Phượng Hoàng chân huyết của nàng, nàng đều không có hận như thế này!

Nàng tình nguyện bản thân mình chết đi, cũng không dám để mỹ nhân sư phụ thánh khiết không tì vết nhận một chút xíu tổn thương!

Hận, rất hận!

Phượng Vũ tức giận nắm chặt nắm đấm, móng tay cơ hồ đâm vào trong thịt, đầu ngón tay máu chảy đầm đìa!

Tả Thanh Vân, thù này, thề không đội trời chung. Ta, Phượng Vũ, thề không cùng ngươi sống chung thế giới! ! !

Chương 2: Thiên tài thiếu nữ bị vứt bỏ 2

Năm năm sau, Quân Vũ Đế Quốc, Bắc Cảnh Thành.

"Sư phụ!!!"

Phượng Vũ hô to một tiếng, cả người bật dậy từ trên giường!

"Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư - "

Ngoài cửa, đại nha hoàn Thu Linh vội vàng chạy tới, đem chậu đồng đựng đầy nước thả xuống mặt đất, vội vã chạy đến bên người Phượng Vũ.

Trong ấn tượng của Thu Linh, Ngũ tiểu thư nhà nàng dung nhan xinh đẹp, dung mạo toả sáng, nhưng giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt như tuyết.

Thu Linh cực kỳ đau lòng, vội vàng hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư gặp ác mộng?"

Phượng Vũ nhìn qua Thu Linh, ý thức thanh tỉnh chút ít, rốt cục cũng nhớ lại được.

Tả Thanh Vân phá vỡ Phượng Hoàng chân huyết của nàng, sư phụ vì cứu nàng mà chìm vào hôn mê thêm một lần nữa... Đây không phải mơ, mà là chuyện thật đã xảy ra từ năm năm trước!

Sau khi Phượng Hoàng chân huyết của nàng bị hủy, nàng đã từng là tiểu thiếu nữ thiên tài ngã xuống thần đàn, trở thành nỗi sỉ nhục của Phượng tộc, liên quan mỹ nhân mẫu thân cùng đệ đệ đều bị ném đến Bắc Cảnh Thành, biên cảnh Đế quốc - Nhà cũ của Phượng gia.

Thu Linh lấy một đôi dép lê xù xì đưa tới trước mặt Phượng Vũ, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm để trang điểm.

--

"Tỷ! Tỷ! Đế đô gửi thư đến!"

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rất nhanh, một thiếu niên nhỏ tuổi xông vào nhanh như cơn gió.

Thiếu niên vừa mười hai tuổi, dáng mình cực kì tuấn mỹ.

Da trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt kia, lông mi dài mà có chút nhếch lên, con mắt đen lại sáng lớn lạ thường.

Không kịp chờ Phượng Vũ hỏi, Phượng Tiểu Thất liền đem bức thư nhét vào tay của Phượng Vũ: "Tỷ tỷ, mau nhìn đi!"

Đó là một cái phong thư màu đỏ, màu đỏ tượng trưng cho lời cảnh báo trước, chẳng trách Phượng Tiểu Thất lại vội vàng thành như thế này.

Người bên ngoài lo lắng, nét mặt Phượng Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng mở phong thư ra, đôi mắt quét nhẹ, nhàn nhạt xem qua một lần.

"Tỷ!" Phượng Tiểu Thất chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Phượng Vũ, thấy lông mày nàng cau lại, càng thêm sốt ruột: "Đế đô xảy ra chuyện gì sao? Có biến cố gì sao?"

Vẻ mặt Thu Linh vừa hiếu kì, lại vừa khẩn trương.

Phượng Vũ đưa trong tay thư lên, hơi mỉm cười: "Không có việc gì, chỉ là Quân Lâm Uyên đi tuần tra biên cảnh thành mà thôi."

Thu Linh kinh hô một tiếng: "Vị Thái tử điện hạ quyền thế ngập trời, chí cao vô thượng muốn đi qua đây sao?"

Phượng Vũ ừ nhẹ một tiếng: "Chúng ta có thể tránh hắn đi là được. Chỉ là Phượng gia luôn có ý muốn kéo lại quan hệ với vị Thái tử điện hạ này, sợ là sẽ có người trong gia tộc được phái đến đây."

"A! Nếu thế thì phải làm sao bây giờ?!" Phượng Tiểu Thất thiếu chút nhảy dựng lên, "Chúng ta đều bị ném bỏ đến nhà cũ ở biên cảnh, bọn hắn còn muốn như thế nào nữa đây? Là muốn đuổi tận giết tuyệt sao? !"

Phượng Vũ tức giận lườm Phượng Tiểu Thất một chút: "Vội cái gì chứ?"

Phượng Tiểu Thất vội đến sắp khóc: "Tỷ! Chuyện này làm sao mà bình tĩnh được chứ! Nếu là tỷ của trước đây, không cần quan tâm ai tới đây, một bàn tay đánh bay là được, nhưng bây giờ tỷ đã ... Tu vi của tỷ đã bị phế bỏ rồi!"

"Thất thiếu gia!" Ánh mắt Thu Linh sắc bén xưa giờ chưa hề có!

Phượng Tiểu Thất cũng ý thức tự mình nói sai, hai tay che miệng lại, hai mắt mở lớn đầy áy náy nhìn Phượng Vũ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới phải.

Phượng Vũ cười nhạt một tiếng: "Tu vi bị phế lại như thế nào, chẳng lẽ tỷ tỷ của ngươi liền không thể tu luyện từ đầu lại được sao?"

Con mắt Phượng Tiểu Thất nháy mắt lóe sáng: "Tỷ! Tỷ có biện pháp rồi ư? Tỷ tìm được biện pháp tu luyện lại từ đầu? !"

Phượng Vũ buông tay: "Cũng không có."

Trong nháy mắt, Phượng Tiểu Thất suy sụp đôi vai nhỏ.

Ở góc mà người khác không thấy, sâu trong đôi mắt Phượng Vũ xuất hiện một luồng ý nghĩ khó đoán.

Mỹ nhân sư phụ có nói qua, nếu muốn tu luyện lại từ đầu, nhất định phải luyện chế được Cửu Chuyển Hồi Linh Đan.

Nàng biết đan phương của Cửu Chuyển Hồi Linh Đan, cũng có năng lực luyện chế, bất quá bây giờ chỉ thiếu đi cuối cùng một loại dược liệu -- Tiên Linh quả.

Tiên Linh quả này, Phượng Vũ nhìn chằm chằm suốt năm năm, mắt thấy cũng nhanh chín rồi...

Đồng thời Phượng Vũ vô cùng rõ ràng, Phượng gia Phượng Đại cùng Phượng Lục chẳng bao lâu sẽ tới đây, lấy tính cách ngang ngược của hai người này, không có mình che chở thì mỹ nhân mẫu thân cùng đệ đệ ngốc nghếch e là sẽ phải chịu ăn hiếp rồi. Cho nên, nhất định phải nhanh chóng lấy được Tiên Linh quả, tu luyện lại từ đầu!

Phượng Vũ nắm chặt nắm đấm: Quân Lâm Uyên, ngươi thật sự chỉ đơn giản là tới tuần tra Bắc Cảnh Thành này thôi sao?!

Chương 3: Gặp nhau ở Vân Lai Lâu

Bắc Cảnh Thành, Vân Lai Lâu.

Vân Lai Lâu là quán rượu cách Băng Phong Sâm Lâm gần nhất, rất nhiều người tu luyện ra vào Băng Phong Sâm Lâm cũng sẽ ở Vân Lai Lâu ngồi xuống nghỉ chân một chút, cho nên khách đến nơi này rất nhiều, kiếm tiền cũng rất nhanh chóng.

Chỉ là ngày bình thường tới đây tụ tập chủ yếu là nam nhân. Nhưng hôm nay, không biết có cơn gió nào mà tòa tửu lâu này lại gần như được các vị thiếu nữ xinh đẹp bao hết.

Hôm nay Phượng Vũ che đi khuôn mặt căng tràn sức sống của mình bằng một lớp phấn vàng, mặc thành một cái thiếu nữ cực kì bình thường, thần vận cùng thần thái cũng bị che lấp tới bảy phần.

Thu Linh cũng thay thành một bộ áo quần khác, trở thành một nha hoàn nhỏ không đáng chú ý tới.

Phượng Vũ và Thu Linh vừa mới ngồi xuống, tiếng nói chuyện ồn ào truyền từ bàn bên cạnh.

"Thái tử điện hạ thật sẽ đến Bắc Cảnh Thành sao?"

"Theo nguồn tin đáng tin cậy, thái tử điện hạ đã tới Bắc Cảnh Thành, tin tức này là ta bỏ ra nhiều tiền mua, không cho các ngươi nói cho người khác biết!"

"Lần này rốt cục có thể được ngắm phong thái của thái tử điện hạ rồi! Đây chính là thiếu niên đứng đầu Thiên tài Bảng của Phong Vân Bảng! Có thể được nhìn trong khoảng cách gần một chút, xem như sống không uổng một đời này."

Phượng Vũ: "..."

Thu Linh bĩu môi lại, ở trong lòng âm thầm nhạo báng, những cô nương này thật là chưa từng gặp việc đời, gặp thái tử điện hạ một mặt coi là sống không uổng một kiếp này rồi? Tiểu thư nhà các nàng còn từng cùng thái tử điện hạ đính hôn đấy!

"Này, nơi này còn có chỗ trống, nếu không phiền thì cho ta ngồi đây nhé?" Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Phượng Vũ.

Phượng Vũ ngẩng đầu, đối mắt với một đôi một xinh đẹp và nhanh nhạy .

Phong Tầm? Phượng Vũ liền nhanh chóng nhận ra vị thiếu niên có khí chất bất phàm.

Nhớ năm đó khi vẫn còn ở Đế đô, bọn họ còn từng đánh với nhau vài trận, chỉ là bây giờ khuôn mặt của nàng che lại bảy phần, cộng thêm thời gian năm năm, Phong Tầm không nhận ra nàng đến cũng là bình thường.

Nếu nhớ không lầm, Phong Tầm cùng Quân Lâm Uyên là cùng nhau lớn lên từ khi còn rất nhỏ, là đồng bọn có quan hệ tốt nhất.

Phong Tầm bộp một tiếng đem cây quạt mở ra, che khuất nửa gương mặt, sau đó đối Phượng Vũ cười cười: "Các ngươi có thể coi ta không tồn tại."

Không tồn tại ư? Khó mà có thể làm được. Phượng Vũ ở trong lòng thầm suy nghĩ, nàng đi chính là để nghe ngóng xem Quân Lâm Uyên có phải là vì Tiên Linh quả mà đến hay không, trùng hợp Phong Tầm tự chui đầu vào lưới, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn được?

Phượng Vũ ở trong lòng âm thầm suy nghĩ, nàng phải làm thế nào, mới có thể lặng im không tiếng động từ trên người Phong Tầm thu hoạch được tin tức mà nàng muốn biết đây?

Tính tình Phong Tầm thích náo nhiệt, đôi mắt đảo quanh toàn bộ phía bên trong tửu lâu.

Bỗng nhiên, hắn dùng quạt xếp chọc chọc Phượng Vũ: "Biết đó là ai sao?"

Phượng Vũ nhìn theo hướng cán quạt của hắn. Đó là một vị tuổi trẻ nữ tử đội mũ, nhìn xuyên qua tầng sa mỏng màu trắng có thể nhìn thấy một chút ngoại hình.

"Ai?"

"Mộc Dao tiên tử." Phong Tầm ngoắc ngoắc khóe môi.

Phượng Vũ đôi mắt ngạc nhiên: "Bích Lạc Cung Thánh nữ Mộc Dao tiên tử?"

"Chính là nàng." Phong Tầm đắc ý nhíu mày, "Nàng tưởng là mang lên mạng che liền có thể trốn qua mắt của ta rồi? Phải biết đôi mắt của ta thế nhưng là Hỏa Nhãn Kim Tinh đấy."

Liền ngay cả Bích Lạc Cung Thánh nữ, đều âm thầm theo đuổi thái tử điện hạ? Không nghĩ tới bây giờ Quân Lâm Uyên lại được nhiều người theo đuổi như vậy.

Trong đám người không ngừng truyền ra tiếng nghị luận.

"Đúng rồi, các ngươi có nghe nói không, vị kia Phượng gia Ngũ tiểu thư, năm năm trước bị gia tộc vứt bỏ, nghe nói những năm gần đây ở biên cảnh thành này đâu."

"Các ngươi nói, sẽ không phải là Phượng Vũ chứ?" Một thanh âm xen vào nói chuyện.

"Trừ cái kia Phượng Vũ, thì còn có thể là ai được nữa? Nói thật, nghe đến cái tên này ta liền thấy phiền, các ngươi nói nàng sao lại còn mặt mũi dùng cái tên này, sao lại còn không chịu đổi tên đi chứ?"

"Cái này, có chuyện cũ gì sao?"

"Vậy mà ngươi không biết?"

Chương 4: Thiếu nữ Phượng Vũ Giang Sơn

"Không biết chuyện gì?"

"Một cái là Quân Lâm Thiên Hạ, một cái là Phượng Vũ Giang Sơn, nghe cái tên thôi cũng đủ biết là trời đất tạo thành một đôi mà! Nếu Phượng Vũ vẫn là tiểu thiếu nữ tuyệt thế thiên tài như lúc trước, được, chúng ta nhịn, nhưng bây giờ Phượng Vũ đã thành nhất vô dụng phế vật, nàng dựa vào gì mà cùng Thái tử điện hạ của chúng ta ghép chung tên? !"

Những người này! Thu Linh tức không nhịn nổi được, đập bàn muốn đứng lên.

Phượng Vũ ngăn nàng lại, cặp mắt của nàng lườm Phong Tầm một chút.

Thu Linh có chút ủy khuất mân mê khóe miệng! Nàng bị chọc tức tới mức sắp khóc! Tên của tiểu thư nhà các nàng khi nào lại làm phiền người khác? Tới cái này đều bị người nói?!

Phong Tầm ngồi đối diện nghe, khóe miệng nở nụ cười: "Quân Lâm Thiên Hạ? Phượng Vũ Giang Sơn? Ôi trời, Quân lão đại nếu mà biết tên của hắn cùng Phượng Vũ đặt cùng một chỗ, chậc chậc chậc..."

Phượng Vũ còn chưa kịp nhíu mày, bỗng nhiên, trong đám người truyền đến âm thanh tưng bừng rối loạn --

"A, đây không phải là Phong Tiểu Vương gia sao?"

"Phong Bắc Vương phủ Tiểu Vương gia? Cùng Thái tử điện hạ lớn lên? !"

"Trời! Đây chính là đồng bọn có quan hệ tốt nhất với thái tử điện hạ! Tiếp xúc Tiểu Vương gia, không phải là tương đương tiếp xúc gián tiếp với Thái tử điện hạ sao? Từ khi sinh ra tới giờ, đây xem như lần đầu tiên được tiếp cận Thái tử điện hạ gần như vậy!"

"Tiểu Vương gia!"

Một đám cô nương nhắm tới bàn của Phượng Vũ chạy tới!

Vì để tránh bị đám người đè ép, Phượng Vũ vội kéo Thu Linh qua một bên, chủ tớ hai người tránh sang .

Phong Tầm nhìn thấy các cô nương mãnh liệt xông tới, mặt đều tái rồi! Hắn Phong Tầm dù sao cũng là Phong Bắc Vương phủ Tiểu Vương gia, cái thân phận này lấy ra cũng đủ dọa người khác đi chứ? Nhưng khi tất cả mọi người nhắc đến hắn, phản ứng đầu tiên đều là lớn lên bên cạnh Thái tử điện hạ. Ài, người so với người thật sự là muốn tức chết.

Phong Tầm đột nhiên hướng hai cửa sổ bên trên nhảy chồm, đang chuẩn bị bỏ trốn mất dạng thì --

Bỗng nhiên có một trận động đất kịch liệt làm lay động toàn bộ mặt đất!

Tất cả mọi người đều đứng không vững!

Tất cả chạy loạn cả lên, tiếng va chạm bên tai không dứt, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang vọng.

Biến cố phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người chưa kịp phản ứng!

Mặt mọi người đều rất mơ hồ.

Nhưng mà, lúc này mới chỉ là bắt đầu!

Chớp mắt, một ngọn lửa rơi xuống quán rượu, một thanh âm vang lên, ngọn lửa trong nháy mắt lan nhanh thành đám cháy lớn hừng hực!

"Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Chuyện quái gì đây!"

"Là Hỏa Vân Cự Ưng! Trời ạ! Băng Phong Sâm Lâm Đông Vực nửa bước vương giả Hỏa Vân Cự Ưng!"

"Trời ạ! Hỏa Vân Cự Ưng đây là muốn chạy ra gây họa cho loài người sao? Trước đây không lâu còn nghe nói con Hỏa Vân Cự Ưng này nuốt trọn cả một cái thôn trang phía dưới!"

"Hỏa Vân Cự Ưng khủng bố tới như vậy sao?!"

Chớp mắt thêm một cái nữa, toà Vân Lai Lâu buôn bán qua bao nhiêu năm, phảng phất một khắc sau liền muốn sụp đổ.

*Khắc: 15 phút*

Mặt ông chủ Vân Lai Lâu đều tái hết cả rồi!

"Vân Lai Lâu sắp sụp, mọi người mau chạy đi!"

Phượng Vũ hô to một tiếng!

Vèo vèo vèo! Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây chạy ra khỏi Vân Lai Lâu!

Phượng Vũ ngước đầu nhìn lên bầu trời. Ở trên trời, một con Hỏa Vân Cự Ưng to lớn bay nhanh tới nhưng che khuất núi ở hai bên cánh, đang điên cuồng hướng bên này bay tới!

"Hỏa Vân Cự Ưng điên rồi! Nó từ bên trong Băng Phong Sâm Lâm chạy ra ngoài gây tai họa cho loài người!"

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ! Chúng ta sẽ chết sao?!"

"Ta chỉ là nghĩ đến được nhìn Quân Lâm Uyên gần thêm một chút, ta không muốn chết đâu!"

Các thiếu nữ ở đây nét mặt sợ hãi, đôi mắt thống khổ, giống như bông hoa xinh đẹp bị nước mưa làm dập nát, điềm đạm đáng yêu.

"Chúng ta sẽ không chết."

Phượng Vũ đôi mắt cỡ nào sắc bén!

Nàng liếc mắt liền nhìn ra, Hỏa Vân Cự Ưng là bị người đuổi giết!

Nhưng là người ở bên ngoài lai không tin nàng.

Ngay tại một giây sau --

Chương 5: Thiếu niên Quân Lâm Thiên Hạ

Một thiếu niên mặc áo bào đen, thân ảnh giống như như sao băng hiện lên từ chân trời, từ phương xa mà đến!

Nhìn thì cách rất xa, nhưng chỉ nháy mắt liền xuất hiện ở trước mắt mọi người!

Nét mặt thiếu niên lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy hững hờ, áo bào đen bay phần phật trong gió, giống như thiên thần hạ phàm!

Ánh sáng từ kiếm trong tay hắn tỏa ra xa tới vạn trượng. Chém xuống, ánh kiếm tạo thành một đường cong khắc sâu giữa không trung!

Kia ánh sáng từ kiếm vô cùng lớn, như núi lửa phun trào, bộc phát ra sức mạnh của trời và đất vô cùng đáng sợ!

Người đứng ở phía dưới, tất cả đều bị kiếm ý chạm đến tận trời này dọa sợ, vừa kinh vừa hãi tới.

Một cỗ cường giả uy áp kinh khủng, chấn động đến toàn thân các nàng cứng ngắc, ngưng thần nín hơi, không dám thở mạnh!

Kia thiếu niên áo bào đen thân ảnh nhanh như chớp, đuổi đến trên thân Hỏa Vân Cự Ưng!

Tuôn ra ánh lửa đầy trời!

Ầm ầm thanh âm, vang vọng không dứt, toàn bộ bầu trời đều vì thế mà chấn động!

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, thân thể to lớn của Hỏa Vân Cự Ưng từ giữa không trung rơi xuống thẳng tắp, rơi trúng Vân Lai Lâu!

Vân Lai Lâu đã có từ rất lâu, ầm vang một tiếng thật lớn, bị Hỏa Vân Cự Ưng trực tiếp đè sập!

Bụi đất tung bay, ánh lửa ngập trời.

Chung quanh tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm: "..."

Hỏa Vân Cự Ưng không phải là rất lợi hại sao?

Không phải nói, không ai có thể kiềm chế được nó khi đang nổi giận sao?

Không phải nói, Thu Thuỷ gia Gia chủ vào Băng Phong Sâm Lâm đều bị đuổi chạy đến mức tè ra khỏi quần sao?

Thiếu niên này là ai? Cái này thiếu niên áo bào đen xuất sắc kinh động tới mọi người, ĐẾN, RỐT CUỘC, LÀ, AI? !

Đợi bụi mù cùng ánh lửa tan hết, một vị thiếu niên nhanh nhẹn, một chân giẫm tại Hỏa Vân Cự Ưng trên đầu, kiếm chỉ thẳng vào cổ họng nó!

Mà Hỏa Vân Cự Ưng nguyên bản rất kiêu ngạo, giờ phút này đã sớm thoi thóp...

Lúc này tất cả mọi người mới thấy rõ khuôn mặt thiếu niên.

Thiếu niên một thân áo bào đen, phần phật bay trong gió, thân hình linh tuấn thon dài, thong dong mà tự phụ.

Thân hình như được đao gọt tỉa, mắt đen sắc bén nghiêm nghị, tản mát ra khí tức nguy hiểm.

Hắn khí tràng cực mạnh, chọc đến người sống chớ gần, để cho người ta không dám nhìn thẳng!

Người ở chỗ này, cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh!

"Ông trời ơi!"

"Má ơi!"

"Cha mẹ ơi!"

Giờ phút này, tất cả các thiếu nữ xinh đẹp này đều điên rồi!

Các nàng có toàn thân run rẩy, có che mặt vui đến phát khóc, thậm chí có trực tiếp ngất đi!

Mà giờ khắc này, Hỏa Vân Cự Ưng phẫn nộ kêu gào: "Đánh người không đánh mặt, giẫm người không giẫm đầu! Ngươi đừng giẫm đầu của ta!"

Quân Lâm Uyên cười lạnh, lại đạp thêm một cước.

Hỏa Vân Cự Ưng rất tức giận: "Nói cho ngươi biết, đừng được giẫm đầu ta! Ta tốt xấu là lão đại của Cự Ưng tộc đàn!"

Quân Lâm Uyên cười lạnh, lại rất phách lối đạp thêm hai cước.

Hỏa Vân Cự Ưng sắp khóc, rắn không được thì mềm, khóc lóc xin tha: "Đại ca, ngươi tha cho ta đi, ta xương sọ bị ngươi chém bay một nửa, ngươi lại giẫm ta sẽ chết á!"

Quân Lâm Uyên cười xùy một tiếng.

Mà giờ phút này, các cô nương nhìn thấy Thái tử điện hạ đẹp trai hơn người, tất cả đều điên rồi!

"Quân Lâm Uyên! Là Quân Lâm Uyên a! Là Thái tử điện hạ của chúng ta Quân Lâm Uyên!"

"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!"

"Vốn cho là hôm nay ta sẽ chết, không nghĩ tới là thái tử điện hạ đã cứu ta! Được người cứu mạng tất nhiên sẽ làm dũng tuyền tương báo, ta nguyện lấy thân báo đáp!"

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.*

Dứt lời, vị này to gan cô nương, trong nháy mắt điên cuồng hướng Quân Lâm Uyên nhào tới!

Cái này ngoài ý muốn phát sinh quá đột nhiên!

Liền ngay cả Quân Lâm Uyên loại này mặt lạnh mày lẽo lâu dài, đều bị giật nảy mình.

Không được!

Phượng Vũ nhìn thấy Hỏa Vân Cự Ưng con mắt, kia nguyên bản con ngươi là màu đen trong nháy mắt bộc phát ra màu hồng, đây là muốn cuồng bạo a!

Cái này giảo hoạt Hỏa Vân Cự Ưng, quả nhiên mấy cái giả yếu vừa rồi đều là nó diễn kịch!

Phượng Vũ sợ chết nhất, nàng vô ý thức bước lui về sau, xoay người liền muốn chạy!

Nhưng mà, giờ phút này --

Chương 6: Bị Cự Ưng bắt đi

Hỏa Vân Cự Ưng, đột nhiên rống to một tiếng! Rung chuyển cả trời đất!

Thân thể của nó trong nháy mắt cuồng hóa!

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vị cô nương to gan đang nhiệt tình hướng Quân Lâm Uyên bổ nhào qua --

Hỏa Vân Cự Ưng răng nanh liền đảo, trong nháy mắt liền cắp lấy Phượng Vũ xách đi!

Cả người Phượng Vũ đều ngơ ngác!

"Con mẹ nó!" Phượng Vũ thiếu chút nữa không có phun ra một ngụm máu!

Nàng vậy mà bị Hỏa Vân Cự Ưng bắt đi!

Cả người Phượng Vũ đều ngơ ngác, đến lúc phản ứng lại, nàng dùng sức đánh vào Hỏa Vân Cự Ưng: "Thả ta xuống! Ngươi mau thả ta xuống! Tại sao lại muốn bắt ta đi!"

Hỏa Vân Cự Ưng cười lạnh: "Hắn giẫm đầu của lão tử, lão tử liền cướp nữ nhân của hắn!"

Phượng Vũ làm sao lại nghe không hiểu "hắn" là ai? Chính là bởi vì đã hiểu, nàng mới bực mình tới mức muốn ói ra máu!

"Ta không phải!"

"Toàn bộ các ngươi đều là!!!" Ánh mắt Hỏa Vân Cự Ưng dữ tợn, phi thường cố chấp, kiên trì cho là đúng!

Phượng Vũ: "... Được, coi như ta đúng là như vậy, vì sao có nhiều cô nương như vậy, mà ngươi lại chọn trúng ta!" Dựa vào cái gì nàng là người xui xẻo nhất?

Hỏa Vân Cự Ưng cười lạnh: "Những nữ nhân kia quá điên cuồng, quá đáng sợ, riêng ngươi là cái nhìn dễ bị khi dễ nhất!"

Phượng Vũ một ngụm máu nghẹn lại bên trong cổ họng: "..." Mẹ nó!

Cho nên, là bởi vì nàng không có giống cô nương khác thể hiện ra điên cuồng kích động đối Quân Lâm Uyên, nàng liền biến thành dễ bị khi dễ rồi? Cái này là logic gì chứ!

Quân Lâm Uyên bị hành vi điên cuồng của vị cô nương cũng là dọa một chút, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Một giây sau, Tru Tiên kiếm trong tay hắn nâng lên, liền hướng Hỏa Vân Cự Ưng đuổi nhanh qua!

Hỏa Vân Cự Ưng nắm lấy Phượng Vũ, bóp lấy nàng cổ họng, đem chắn ở trước mặt mình, hướng Quân Lâm Uyên uy hiếp: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi không được tới đây! Nếu không ta liền giết con tin!"

Phượng Vũ rất muốn chết!
(Ý là chị bị chọc tức đến mức muốn chết)

Con người Quân Lâm Uyên tính cách lạnh lùng, coi thường sinh mạng, hắn sẽ bị uy hiếp ư? Nói đùa cái gì vậy chứ!

"Này này này, có nghe hay không, nói ngươi không được tiến tới đây ngươi còn dám tới sao?!" Hỏa Vân Cự Ưng không ngừng lùi lại.

Khóe miệng Quân Lâm Uyên hiện một nụ cười lạnh, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn đều không có nhìn tới Phượng Vũ, dường như trong mắt hắn, Phượng Vũ chỉ là một cọng lông trên người Hỏa Vân Cự Ưng!

Hỏa Vân Cự Ưng thấy tình thế không đúng, lập tức luống cuống!

Một giây sau, nó vỗ cánh mạnh mẽ bay giữa đám mây, rống một tiếng vội lao ra!

"Không được!" Cả người Phượng Vũ đều không tốt!

Hỏa Vân Cự Ưng thế mà ngậm nàng, rống một tiếng liền bay mất!

Bay, đi!

Phượng Vũ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, máu trong cơ thể cuồn cuộn, bên tai là từng trận gió lớn thét gào lạnh thấu xương!

Cúi đầu xuống nhìn xem, càng ngày càng cách xa mặt đất...

Người đứng dưới mặt đất đều dần dần trở thành những chấm nhỏ bé.

Cuối cùng nàng cũng ý thức được, thân thể của nàng đang treo ở trước răng nanh của Hỏa Vân Cự Ưng, hơn nữa còn bị gió thổi lắc qua lắc lại!

"Ngươi ngươi ngươi --" Phượng Vũ tức giận tới mức muốn một bàn tay đánh về phía Hỏa Vân Cự Ưng!

Nó thế mà ép nàng!

Hỏa Vân Cự Ưng cúi đầu, phát hiện trong miệng mình đang ngậm một vị tiểu cô nương, liền lập tức nổi giận!

Nó làm sao còn mang theo cái vướng víu này? Nghĩ thế nó liền buông lỏng, muốn đem Phượng Vũ ném ra ngoài!

Phượng Vũ vội vàng nắm được nó răng nanh: "Ngươi muốn làm gì!"

Hiện tại độ cao này, té xuống sẽ có người chết đấy!

Hỏa Vân Cự Ưng không nhịn được trừng mắt Phượng Vũ: "Ngươi thật đúng là không có tác dụng gì, ngay cả làm con tin cũng không làm được, ngươi còn có tác dụng gì đây?"

Phượng Vũ hít sâu một hơi! Cưỡng chế lại tức giận ở trong lòng!

"Cho nên, đây là trách ta sao?"

Hỏa Vân Cự Ưng hừ lạnh: "Cho tới bây giờ chưa thấy qua con tin nào thất bại như vậy, ngươi nói, bắt ngươi để làm cái gì chứ?"

Phượng Vũ: "..."

Không, muốn, cùng, ngươi, nói, tiếp!

Chương 7 Trong lòng thật sự sắp điên rồi

Phượng Vũ cúi đầu nhìn xuống, thấy được Thu Linh đang vội đến mức dậm chân vì không gọi được nàng.

Bởi vì bay lên cao, cho nên thấy được rất xa.

Phượng Vũ có thể nhìn thấy trên con đường cách đó không xa, một đoàn người ngựa đang nhanh chóng chạy tới!

Chỉ là khi Phượng Vũ nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên lưng ngựa, đôi mắt nàng trừng lớn!

Cầm đầu chính là Phượng Diệc Nhiên! Phượng gia Đại thiếu gia! Theo ngay sau đó chính là bào muội của hắn - Phượng Lưu! Tiếp sau chính là Phượng gia hộ vệ.

*Bào muội: em gái ruột*

Phượng Diệc Nhiên, Phượng Lưu! Hai người này đều không phải người dễ dàng đối phó, một cái âm hiểm xảo trá, một cái kiêu căng tùy hứng.

Phượng Vũ nhớ tới trong nhà có mỗi mỹ nhân mẫu thân chỉ biết khóc và đệ đệ ngốc nghếch ngây thơ...... Lập tức một búng máu nghẹn ở ngực!

Nàng bị Hoả Vân Cự Ưng bắt đi, mỹ nhân mẫu thân cùng đệ đệ nhỏ phải làm cái gì bây giờ?!

Bọn họ phải làm như thế nào để đối phó với Phượng Diệc Nhiên âm hiểm xảo trá, Phượng Lưu kiêu căng tùy hứng?!

Mà giờ phút này, người ở dưới nhìn Hoả Vân Cự Ưng đang càng lúc càng xa bắt đi vị cô nương bình thường, tất cả đều ngây ngốc......

Phong Tầm cũng ngốc......

Hắn ở trong lòng yên lặng vì vị cô nương có khuôn mặt bình thường ấy muốn hộc máu thay.

Này có bao nhiêu xui xẻo đi?

Rõ ràng người đầu tiên cảnh báo là nàng, người đầu tiên muốn xoay người bỏ chạy cũng là nàng, nhưng Hoả Vân Cự Ưng lại chỉ chọn nàng mà bắt đi, chỉ có thể nói, này vận khí thật sự rất là......

Nếu hắn là tiểu cô nương đó, lúc này hẳn là đã sớm phun ra một búng máu đi?

Phong Tầm nhìn Thu Linh vội vàng đến sắp ngất xỉu, vỗ vỗ đầu vai gầy của nàng: "Tiểu nha đầu này, bộ dáng trói gà không biết chặt của chủ nhân nhà ngươi, lúc này là thật sự chết rồi, ngươi cũng đừng hy vọng nàng còn có thể quay trở lại, nén đau thương rồi mọi chuyện mới tốt đẹp, đúng rồi, nếu ngươi thật sự không có địa phương để đi, nể tình từng ngồi chung một bàn, thiếu gia ta thưởng ngươi một bát cơm được không?"

"Ngươi cút!" Thu linh khí dậm chân: "Tiểu thư nhà ta rất lợi hại đâu! Thiên hạ này còn chưa có chuyện có thể ngăn được nàng! Tiểu thư nhất định sẽ bình yên vô sự!"

Các cô nương đứng xem đều bị dọa sợ đến choáng váng, các nàng sôi nổi vỗ ngực thở phào, trong lòng vừa sợ hãi vừa may mắn, may mắn các nàng không bị bắt đi.

Mà đúng lúc này, Quân Lâm Uyên cũng thay đổi phương hướng, hướng về Hoả Vân Cự Ưng phóng tới!

"Trời đất! Các ngươi nhìn kìa, Thái tử điện hạ kìa! Hắn đuổi theo Hoả Vân Cự Ưng!"

"Thật hâm mộ vị tiểu cô nương bình thường đó! Nếu là ta bị Hoả Vân Cự Ưng ngậm đi thì tốt rồi! Có thể tiếp cận Thái tử điện hạ ở cự li gần!"

"Không chỉ là thấy Thái tử điện hạ ở cự li gần, hơn nữa là được Thái Tử điện hạ cứu, đây là anh hùng cứu mỹ nhân, vừa chuẩn có thể lấy thân báo đáp!!"

"Đúng vậy, tại sao Hoả Vân Cự Ưng không bắt ta? Vị tiểu cô nương bình thường cũng thật là, vì sao nàng lại muốn chạy ở đằng trước! Bằng không, người bị bắt đi chính là ta!"

"Kia cô nương nhất định là cố ý! Lớn lên bình thường, thường có nhiều ý đồ xấu, nàng là cố ý!"

Thu Linh thật là bị chọc tức cả người phát run!

Mấy nữ nhân này...... mấy nữ nhân này...... Chỉ vì có thể được thấy Thái Tử điện hạ gần một chút, liền tính mạng đều vứt bỏ sao?! Đến mức độ này sao?!

Phong Tầm sờ sờ cái mũi, đối với mấy nữ nhân có ý tưởng không muốn sống như này, hắn thường xuyên đi bên cạnh Quân Lâm Uyên nên đã thành thói quen, rất là quen thuộc......

"Đừng tức giận lây bệnh vào mình chứ......" Phong Tầm đồng tình liếc Thu Linh một cái, "Được rồi, nể tình Tiểu thư nhà các ngươi xui xẻo như vậy, Thiếu gia ta sẽ tự mình đi Băng Phong Sâm Lâm một chuyến, nếu có thể cứu liền đem nàng cứu ra ngoài."

Lời còn chưa nói dứt, trước mắt đã mất đi hình bóng của Phong Tầm.

Mà giờ phút này Phượng Vũ đang mắc ở răng nanh của Hoả Vân Cự Ưng giống miếng thịt phơi khô bay bay theo gió --

Trong lòng nàng thật sự sắp điên rồi --

Chương 8 Mất đi cơ hội tốt nhất để chạy trốn

Hỏa Vân Cự Ưng thân hình khổng lồ, hai cánh giống như rũ mây, ở giữa không trung bay rất nhanh!

Nhiệt độ ở giữa không trung vốn rất thấp, hơn nữa lưỡi dao gió như băng đao đánh trúng trên người Phượng Vũ...... Đau tới mức nước mắt nàng thiếu chút nữa rơi ra.

Tuy nhiên thân là đặc công cao cấp từ kiếp trước, rơi vào chỗ càng nguy hiểm, trong lòng Phượng Vũ càng bình tĩnh.

Đầu óc thông minh tột đỉnh nhanh chóng chuyển động, đôi mắt nhanh nhẹn quan sát xung quanh!

Tìm đường sống giữa chỗ chết chính là bản năng của đặc công!

Rất nhanh, đôi mắt của Phượng Vũ chợt sáng!

Trước mắt nàng là vực sâu, phía xa là một đoạn cành cây khô!

Đại não nàng nhanh chóng tính toán tốc độ gió trong không trung, tốc độ bay của Hoả Vân Cự Ưng, khoảng cách giữa độ sâu của vực, khả năng chịu đựng của cành cây......

Cuối cùng, trong lòng Phượng Vũ vui vẻ!

Số liệu đều trong phạm vi có thể làm được!

Được cứu rồi!

Năm trăm mét......

Một trăm mét......

Năm mươi mét...... Sắp, sắp được rồi!

Trong mắt Phượng Vũ càng lúc càng vui mừng, cảm giác hưng phấn càng làm nàng nóng lòng muốn thử!

Sắp, sắp, sắp được rồi......

Chỉ còn ba mươi mét, hai mươi mét......

Ngay khi Phượng Vũ chuẩn bị thả tay hướng vách núi nhảy xuống, dự định hướng chân núi lăn xuống, túm lấy thân cây thô lớn --

Vèo!

Ngay trước khi Phượng Vũ thả tay ra một giây!

Rầm!

Một đạo kiếm ý mạnh liệt từ phía sau truyền đến!

Bởi vì Băng Sương Kiếm ý, cả người Phượng Vũ đều bị đóng băng ở trên răng nanh của Hoả Vân Cự Ưng!

Phượng vũ: "!!!"

Giờ phút này nàng cách mặt đất chưa đầy năm mươi mét, bằng vào khả năng di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng cùng kỹ xảo, nàng tin tưởng tuyệt đối có thể an toàn rớt xuống mặt đất......

Chính là! Hai tay nàng bị giữ chặt! Cả người nàng đều bị một đạo băng sương đông cứng, đôi tay như có người dùng keo dính chặt ở trên răng nanh Hoả Vân Cự Ưng!

Trong lòng Phượng Vũ sắp điên rồi!

Chính là cơ hội không thể mất, thời cơ không thể quay lại!

Giống như độ cao bây giờ, lại tìm cơ hội khác không được, đây có thể là cơ hội duy nhất để nàng chạy trốn!

Nghĩ vậy, Phượng Vũ dùng sức lực cả người, muốn đem đôi tay mình từ giữa răng nanh tách ra......

Giãy giụa trong vô vọng, Phượng Vũ dứt khoát chửi người về phía trước, dùng đầu nàng đâm tầng băng dày.

Rầm rầm rầm!

Hỏa Vân Cự Ưng nhìn Phượng Vũ đang không ngừng đâm đầu, khó hiểu hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Phượng Vũ tức giận liếc nó một cái: "Ta khó chịu trong lòng được chưa?"

Nàng làm sao nói nói cho Hoả Vân Cự Ưng về kế hoạch chạy trốn của mình, nói ra liền xong đời!

"Ồ, vậy ngươi không cần phải phiền phức như vậy." Hoả Vân Cự Ưng bình tĩnh nói.

Phượng Vũ bị Hoả Vân Cự Ưng nhìn chằm chằm nổi cả da gà: "Ngươi muốn làm sao gì?!"

"Đói bụng." Khoé miệng Hoả Vân Cự chảy một giọt nước dãi.

Phượng Vũ: "...... Cho nên, ngươi bắt ta lại đây, lý do thật sự là làm thức ăn dự trữ sao?"

Trong nháy mắt đôi mắt Hỏa Vân Cự Ưng sáng ngời: " Hợp lý!"

Đúng lúc này, Phượng Vũ cảm giác được tầng băng dày đã nứt!

Trên mặt nàng hiện lên vui mừng!

Cuối cùng cũng có thể chạy thoát!

Nàng đắc ý mà hô to một tiếng: "Thức ăn dự trữ con mẹ mày!"

Cùng lúc thả tay ra, thân hình cũng thả rơi xuống.

Nhưng ngay giờ phút quan trọng này!

Hỏa Vân Cự Ưng cử động!

"Không --" trong lòng Phượng Vũ lo lắng.

Đôi tay nàng khó khăn lắm mới tách ra từ tầng băng dày, nhưng mà thân thể khổng lồ của Hoả Vân Cự Ưng cử động --

Mà nàng, liền mất đi tốt nhất để cơ hội chạy trốn!!!

Chương 9 Va chạm mạnh mẽ

Giờ phút này, đôi mắt đỏ như máu của Hỏa Vân Cự Ưng phẫn nộ nhìn chằm chằm vị thiếu niên loài người đứng trước mặt.

Nhờ Hoả Vân Cự Ưng, Phượng Vũ gặp lại Quân Lâm Uyên.

Đó là một gương mặt đẹp tới mức không thể bắt bẻ!

Mắt đen sâu thẳm, mũi thẳng tắp, bờ môi cong mỏng, dáng người , phong thần như ngọc, khiến trời đất đổi thay, mặt trăng mặt trời cũng tắt sáng.

/Em chém quá/

Nhưng nhìn hắn trước tiên phải chú ý tới đôi mắt sâu thăm thẳm kia!

Đôi mắt sắc bén như chim ưng, nghiêm nghị lạnh lùng, bá đạo mà mạnh mẽ, cao quý mà uy nghiêm, khiến lòng người e ngại, không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này gương mặt thiếu niên tràn đầy sát ý, vạt áo tung bay, phần phật trong gió.

Hắn đứng giữa không trung, kiếm chỉ tới trời cao.

Kiếm ý che trời lấp đất mà đến, từng tầng mây cũng bị xé nát! Sóng xung kích hướng Hoả Vân Cự Ưng mà đến!

Phượng Vũ vừa thấy, trái tim lập tức liền nhảy vội!

Tu vi của nàng hoàn toàn biến mất, nếu bị sóng xung kích đánh trúng nhất định sẽ chết!

Một người sống sờ sờ như nàng bị mắc ở răng nanh của Hoả Vân Cự Ưng, còn bị gió quật bay tứ tung, Quân Lâm Uyên điện hạ ngài định xem, như, không, thấy, sao?!

Nhưng ngay khi Quân Lâm Uyên dùng băng châm đâm vào huyệt vị toàn thân của Hoả Vân Cự Ưng, Phượng Vũ hai hàng nước mắt rất muốn khóc, thị lực của Quân Lâm Uyên rất tốt, hắn chỉ là xem nàng như không khí.

Trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém đi?

Như vậy lạnh lùng quyết tuyệt, không có tình người!

Rầm!

Quân Lâm Uyên giơ tay, một luồng linh lực vô cùng khổng lồ giống như bão lốc từ giữa lòng bàn tay hắn truyền đến Tru Thiên kiếm!

Một nhát kiếm chém xuống!

Từ vị trí Phượng Vũ có thể thấy tất cả các bộ phận ở phía sau thân hình khổng lồ của Hoả Vân Cự Ưng đều bị Quân Lâm Uyên chặt đứt!

Hỏa Vân Cự Ưng rít gào, rống to một tiếng, tiếng rống giận giống như xoáy lốc!

Phượng Vũ đang mắc ở trên răng nanh của nó chỉ cảm thấy một luồng khí điên cuồng hướng toàn thân nàng thổi quét đến!

Màng nhĩ nàng dường như bị chọc thủng!

Ngũ tạng lục phủ dường như bị lệch vị trí!

Tai, mũi, miệng đều chảy máu, cả người nhìn qua toàn máu. Trong nháy mắt, Phượng Vũ cảm tưởng nàng đã chết.

Không chờ nàng thở ra một hơi, Hoả Vân Cự Ưng liền cùng Quân Lâm Uyên chiến đấu!

Chiến đấu mạnh mẽ, không gian dường như bị bọn họ nghiền nát!

Phượng Vũ giống như đang ngồi trên máy bay gặp phải luồng khí mạnh, thân hình giống như bao tải bị ném tới ném lui một cách điên cuồng!

Rầm rầm rầm!

Tiếng này không phải là tiếng chiến đấu của Quân Lâm Uyên và Hoả Vân Cự Ưng mà là tiếng va đập cơ thể Phượng Vũ......

Xương trong người có lẽ nát toàn bộ...... Phượng Vũ luôn rất kiên cường, nhưng lúc này nàng thật sự rất muốn khóc

Không phải bởi vì đau, mà là bởi vì xui xẻo.

Càng xui xẻo hơn chính là --

Quân Lâm Uyên đem kiếm thu hồi vào vỏ, trong mắt hắn tràn đầy sát ý lạnh lùng!

Oanh --

Một đòn đánh nghiêm trọng! Linh lực cuồn cuộn!

Đôi cánh to của Hỏa Vân Cự Ưng chớp mắt bị vây hãm lại!

Phượng Vũ chịu chuyện từ trước tới giờ chưa hề gặp!

Đôi tay túm lấy Hoả Vân Cự Ưng đã sớm máu chảy đầm đìa, sưng đỏ tấy!

Đôi tay cuối cùng cũng không chịu được, cả người rơi xuống!

A!

Trong lòng Phượng Vũ hô lớn một tiếng!

Phía dưới là vực sâu vạn trượng sương mù dày đặc không thấy đá, rơi xuống chỉ có nước thịt nát xương tan!

Nhưng là nàng không muốn chết!

Bản năng đặc công làm Phượng Vũ ở giờ phút nguy cấp nhất vẫn có thể giữ vững bình tĩnh!

Rầm!

Ngay khi cả người nàng đang rơi xuống, đôi tay Phượng Vũ nhanh chóng hướng bên cạnh túm lấy lông của Hoả Vân Cự Ưng!

Chương 10 Ngươi thì được tích sự gì chứ?

Hỏa Vân Cự Ưng nổi giận, đôi cánh mở rộng ra, thân hình to lớn che cả bầu trời, cả dãy núi đều bị bóng của nó che phủ. Có thể thấy được thân hình của nó to lớn như thế nào!

Lông của nó sáng chói loá, giống như áo giáp!

Phượng Vũ túm không được, thân hình rơi thẳng xuống dưới!

Tình hình cực kỳ nguy hiểm!

Sống chết quyết định ngay tại giây này!

Ngay tại giờ phút nguy hiểm, cuối cùng nàng cũng túm được móng chân sắc bén của Hoả Vân Cự Ưng.

Móng nhọn như lưỡi đao, rạch một đường vết thương sâu trong lòng bàn tay của Phượng Vũ, máu tươi bắn ra như suối trào!

Đau......

Nhưng mà chân mày Phượng Vũ đều không nhăn một chút, mượn lực trong tay nhẹ nhàng đổi hướng, lần thứ hai trèo lại vào móng vuốt của Hoả Vân Cự Ưng.

Lúc này, nàng mới thở mạnh ra một hơi.

Vừa rồi ngay tại ranh giới sống chết, nếu phản ứng của nàng chậm 0,01 giây nàng nhất định sẽ chết!

Nghĩ vậy, đôi mắt xinh đẹp, sâu thẳm như mực của Phượng Vũ bắn tia lửa điện nhìn về phía Quân Lâm Uyên!

Ở trong mắt của vị Thái Tử điện hạ đây, những người khác đều là con kiến sao?!

Hắn ung dung, tự phụ. Còn nàng thì chật vật, suýt rơi vào chỗ chết.

Phẫn nộ...... Như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng ngực Phượng Vũ!

Thực lực...... Khát muốn có thực lực mạnh mẽ trước nay chưa từng có!

Phượng Vũ hít sâu một hơi. Tiên Linh Quả,... cần thiết lấy được Tiên Linh Quả, luyện chế ra Cửu chuyển hồi linh đan, sau đó nàng mới có thể tu luyện lại từ đầu......

Đường còn dài lắm, Quân Lâm Uyên chúng ta hãy chờ mà xem!

Mà hiện tại quan trọng nhất chính là sống sót.

Hỏa Vân Cự Ưng sợ hãi nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!

Thế gian sao lại xuất hiện một vị thiếu niên cường đại như vậy!

Thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi? Thực lực liền vượt qua hơn nửa cường giả!

Hắn đã cuồng hóa! Cuồng hóa vậy mà còn đánh không lại hắn!

Chờ thêm mấy năm, chờ hắn trưởng thành, vị sống ở trung tâm Băng Phong Sâm Lâm có phải hay không cũng sẽ kiêng kị hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro