1 [End]
"Điều hạnh phúc nhất là được bên cạnh anh"
********************************************************
Sau khi kết thúc giờ học sáng, tôi đang định sẽ đi tìm anh thì đã thấy anh chạy sang lớp tôi, kéo tôi một mạch đi thẳng lên tầng thượng của trường.
"Tiểu Nhiễm, em làm sao vậy? Có phải em đang tránh mặt anh không?" Anh nhìn tôi đầy không vui nhưng tôi không biết vì sao anh lại như vậy, tôi vô tội mà.
"Em... không phải em né tránh anh đâu, thật ra thì...." Tôi cứ ấp a ấp úng mãi, hai tay xoắn xuýt lấy nhau.
Mãi một lúc sau tôi mới hít một hơi thật sâu dũng cảm ngước mắt nhìn anh, thấy anh vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi.
"Chu Hạo, em... em thích anh, thật đấy." Lấy hết dũng khí ra để nói sau đó lại cúi gầm mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặt tôi lúc này chắc đỏ hơn mông khỉ rồi.
Nhưng đáp lại tôi là tiếng thở dài của anh, tôi lúng túng nhìn anh.
"Ngốc, chỉ vì thế mà anh né tránh anh cả tuần này đấy hả?" Anh mỉm cười nhìn tôi, gương mặt đầy trách cứ.
Nhưng tôi không thèm để ý, tôi chỉ biết, anh không chê cười tôi sao? Sẽ không từ chối thẳng thừng tôi đấy chứ?
"Em... em..." Tôi xấu hổ quá, không biết phải nói gì bây giờ nữa rồi.
"Thật ra thì... anh cũng thích em đấy nhóc ạ."
Có phải tôi bị đói bụng nên choáng váng nghe nhầm hay không? Anh ấy nói anh ấy thích tôi, thích tôi đấy. Ôi trời, trái tim tôi sắp không còn là của tôi nữa rồi, mau đập chậm lại đi.
"Anh... anh nói thật sao? Sẽ không phải đùa em đấy chứ?" Tôi nhìn anh, đôi mắt lóe lên đầy hy vọng.
"Vậy làm thế nào mới không phải là giả đây, hay là ... thế này nhé." Nói xong anh ôm lấy tôi, hôn nhẹ vào môi tôi một cái. Linh hồn bé nhỏ của bạn học Hứa Nhiễm đã bay lên trời xanh rồi.
Từ hôm đó, sau gần bốn tháng quen nhau, chúng tôi không còn là bạn bè đơn thuần nữa mà là mối quan hệ khác rồi, mối quan hệ thân mật hơn, tình cảm hơn và cũng làm tôi lớn khôn hơn.
Vì có thể theo kịp bước chân của anh, tôi ra sức học tập, chúng tôi quyết tâm sẽ thi vào một trường đại học, sẽ lại được ở cạnh nhau ngày ngày. Để làm được điều đó, tôi đã phải cố gắng rất nhiều, bớt cà chớn chơi đùa thay vào đó ngày ngày tu chí học hành, đến ba mẹ và anh trai cũng mắt tròn mặt dẹt nhìn tôi chậc chậc rồi mà.
Ngày ngày tôi và anh vẫn rủ nhau đi học trên chiếc xe đạp của chính mình, cuối tuần sẽ dành một ngày đi chơi cùng nhau, một ngày rủ nhau đến thư viện học bài, anh sẽ dạy tôi học, còn tôi sẽ làm cô học trò chăm chỉ nghe bài dù thi thoảng có hơi táy máy trêu chọc anh.
Thế đấy, tình yêu đầu đời của tôi chỉ đơn giản là thế, có tình yêu đầu đẹp đẽ trước khi tốt nghiệp cấp 3, có một tương lai sáng sủa có anh cùng thực hiện, cuộc sống ngày ngày trôi qua như vậy đã đủ cho tôi thấy thỏa mãn lắm rồi, tôi không cần anh nói lời hoa mỹ xuôi tai, tôi không cần anh làm gì cho tôi cả, anh chỉ là anh, là người nắm tay tôi đi hết quãng đường còn lại của chúng tôi.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro