Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vương Phi Của Bổn Vương


"Làm thế nào các ngươi lại có thể để người ngoài đi vào đây?! Càn quấy!"

Châu lão gia nhướng đôi mày hoa râm, người run rẩy đứng dậy, ánh mắt nhìn ta không có thiện cảm, với cây gậy trong tay, có ý định đuổi ta ra.

Trịnh Đan Ny thấy ta bị đối xử như vậy, ngay lập tức đứng dậy, giọng em ấy cũng rất vội vàng:

"Là cháu ngươi hôm nay mời Tiểu Dao, rảnh rỗi thì tới này tìm người, hiện tại chúng cháu tới, các người còn muốn đem đuổi chúng ta đi, đây là các ngươi muốn đem chúng ta làm trò cười hay sao?"

"Ta không có ý đó!"

Châu Thi Vũ vội vàng xua tay. Thấy tình hình đang đi theo chiều hướng xấu, cô ta vội vàng nói:

"Ông bà à! Không phải như các người nghỉ đây! Thực sự là con đã mời Thẩm Mộng Dao đến đây."

"Hừ"

Châu lão gia rất tức giận đến nỗi hừ hừ, ta biết Trịnh Đan Ny không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, và em ấy tuyệt nhiên cũng không biết rằng mục đích của ta đến đây hôm nay có việc gì.

Điều gì đã xảy ra ngày hôm qua, ta đã luôn nghĩ trong lòng. Địa chỉ cũ của Châu gia không thể cứ như vậy tồn tại trên đời. Chỉ cần có ai đó đột nhập vào nhà, thì sẽ có cái thứ hai, thứ ba ...

Vì vậy hôm nay, ta đến đây chỉ để giúp Châu Thi Vũ giải quyết mớ hỗn độn mà tổ tiên cô để lại.

Chỉ cần một ngày mà chưa giải quyết được chuyện này trong địa chỉ cũ của Châu gia, thì ở đây sẽ không thể yên bình.

Hắc quỷ sẽ không ra tay. Ta biết với tính khí của hắn, sẽ không bao giờ lau đít cho người khác (ám chỉ không giải quyết mớ hỗn độn của kẻ khác để lại). Nếu mọi người trên thế giới bị linh hồn quỷ dữ quấy nhiễu thì hắc quỷ có đi giải quyết không?

Nhưng ... dù sao thì hắn cũng không đi ra tay đâu, tốt xấu gì cũng không cấp dưới đến đây giúp đỡ một chút

Người đàn ông to lớn đó không dễ đối phó.

"Ông Châu, bà Dương, ta không có ác ý gì. Hôm nay đến đâu, một là vì Châu Thi Vũ, hai là ... ta muốn cùng các người thảo luận về điều đó."

(*bà Dương: vợ của ông Châu Thi Vũ)

"Có thể có việc gì, cô là người ngoài cuộc, đừng có làm loạn, đi đi, đi đi."

Châu lão gia vẫy tay chào ta, mong ta rời đi tức khắc, mặt mũi của ta bị ông ấy tổn thương rồi, gương mặt xấu hổ đỏ ửng, và ta cắn chặt răng.

Ta đột nhiên cảm thấy bối rối trong lòng. Cảm thấy mình như đang giữ khuôn mặt nóng trước cặp mông lạnh lùng. Ta muốn giúp đỡ gia đình này và để họ thoát khỏi cái bóng của Châu gia. Cuối cùng, ta bị cặp vợ chồng già đối xử như thế này. Một chút mặt mũi cũng không giữ lại.

Châu Thi Vũ nhìn thấy ta một lúc rồi xanh mặt, nhìn ông bà, và cô ta đột nhiên tức giận, nhưng cô ta vẫn kìm nén sự xúc động và cố gắng trấn tĩnh giọng nói.

"Ông bà, Thẩm Mộng Dao là bạn của cháu, cháu đã mời cô ấy tới, người lại không nể chút mặt mũi, mặt mũi cháu phải cho đi, người là do cháu mời đến, nhưng các người ngay trước mặt cháu lại muốn đuổi cô ấy đi, con thực sự thất vọng. "

Ta thấy bộ dáng Châu Thi Vũ tức giận với ông bà của mình liền nhanh chóng nói:

"Không sao đâu, Châu Thi Vũ. Nếu ông bà không chào đón ta, ta sẽ không lải nhải mà rời đi."

"Thật xin lỗi."

Châu Thi Vũ mang khuôn mặt xin lỗi nhìn ta. Ta mỉm cười và lắc đầu, nói rằng ta không phiền.

Trong thâm tâm ta biết tại sao Châu lão và Dương lão lại không chào đón ta. Vấn đề về địa chỉ cũ của Châu Gia Định là bí mật của nhà họ, và cuộc trò chuyện của họ mà cuộc nói chuyện của họ đã được ta nghe được. Họ sẽ tự nhiên có nhiều lý do và dùng lời nói công kích ta

Đó là bởi vì, họ không biết mối quan hệ của ta với âm phủ cùng với mối quan hệ giữa Diêm Vương

Trước khi rời đi, ta có một suy nghĩ nhỏ nhen. Ta ho hai lần và nhìn vào Châu lão và Dương lão với khuôn mặt mang ý cười:

"Ông bà, ban đầu ta muốn thảo luận với các người về cách giải quyết tai họa do tổ tiên các người để lại. Nếu các người đã chào đón ta như thế, e là ta tự mình đa tình, cáo từ. "

Sau khi nói xong, ta nắm lấy cổ tay của Trịnh Đan Ny và bước ra khỏi cửa.

Câu này, ta đã nói rất rõ ràng, từng câu từng chữ rõ ràng, là để họ có thể nghe và hiểu đầy đủ ý của ta.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, khuôn mặt của chú Châu lộ ra biểu tình kinh ngạc và la lớn với ta.

"Con mau gọi Tiểu Dao đi, đừng đi, con... câu vừa nói có ý gì?"

Những hạt mồ hôi trên thái dương của chú Châu không ngừng chảy xuống, cổ họng không ngừng lăn, miệng ngậm chặt, và đôi mắt dán chặt vào ta.

"Chính là ý đó. Ta biết về địa chỉ cũ Châu gia. Tối qua Châu Thi Vũ đã đi củng cố kết giới. Ta đã gặp cô ấy."

Ta chỉ ngón tay về phía Châu Thi Vũ ở bên và nhướng mày:

"Cô ấy chưa nói với các ngươi về chuyện này?"

"Không có..."

Lão nhân cùng chú Châu đồng thời đáp

Họ đều sững sờ và lắc đầu. Đột nhiên, chú Châu phản ứng và khẩn trương nhìn ta

"Ngươi đã biết tất cả?"

Ta gật đầu, một chút cũng không sợ bọn họ giết người diệt khẩu.

"Ta đến đây hôm nay để thảo luận về giải pháp với các người."

Sự tình phát triển thần thánh như này đã gây sốc cho ba người lớn, đồng thời, Châu Thi Vũ ở bên cạnh đã bị sốc.

"Cô nói cái gì ..."

Ta gật đầu với cô ta và trả lời:

"Ngươi nói đúng, hắc quỷ sẽ không giúp gì cho ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ không. Những thứ trong sân phải được diệt trừ, nếu không sẽ hậu quả khó lườn trước được."

Sau khi Trịnh Đan Ny nghe những lời này từ ta, không hiểu sao lại sững sờ ngây ngốc, như thể nhớ lại những gì đã xảy ra ở Châu gia đêm qua, nhưng đại não em ấy nói với em ấy rằng em ấy đã trở về từ điểm ngắm cảnh ngày hôm qua. Từ sau khi về khách sạn, em ấy không đi ra ngoài nữa!

Trong đầu em ấy lập tức có câu trả lời!

Ta thấy bộ dạng bừng tỉnh của nàng, không khỏi có chút buồn cười. Nụ cười nơi khóe miệng ta còn chưa kịp mở ra. Em ấy nhảy lên, chỉ tay về phía ta và hét lên:

"Hôm qua chị và chồng chị đã thực sự hôn nhau! Ta không phải nằm mơ! "

Phù——

Ta thiếu chút nữa bị em ấy hù chết, đỏ mặt giơ nắm đấm, ta sẽ đấm em ấy!

Loại chuyện này lại nói ở nơi này sao. Cô gái nhỏ này! Tốt xấu gì cũng phải nhìn chút trường hợp chứ!

Ta hoàn toàn bị mất trạng thái bởi em ấy. Ta đã quên tất cả lời nói tốt đẹp ban đầu khi ta vẫn đang trong tâm trạng ổn định, vì vậy ta phải giao nhiệm vụ trần thuật lại cho Châu Thi Vũ.

"Cô nói cho bọn họ những gì đã xảy ra tại địa chỉ cũ Châu gia đêm qua, những gì cô đã thấy, chỉ cần nói tất cả."

Ta đỏ mặt và muốn làm cho tâm tình bình tĩnh lại. Châu Thi Vũ nói lại tất cả những gì xảy ra vào giữa đêm hôm qua.

"Còn nữa, Thẩm Mộng Dao chính là vợ của Diêm Vương."

Châu Thi Vũ chỉ vào ta và nói một cách bình tĩnh.

Ta có thể thấy rằng ba người đứng trong phòng khách đều bị hóa đá. Rõ ràng những lời này đã gây ra đả kích lớn. Họ nhìn ta như gặp phải quỷ, liền nhìn thẳng mà không hề chớp mắt.

Ta hơi xấu hổ sờ sờ gương mặt của mình và cong cong khóe miệng:

"Khi ta mười tám tuổi, bị những người trong làng của ta bắt minh hôn trong một căn phòng tối, và gả cho Diêm Vương, nhưng ta không chết..."

Châu Thi Vũ tiến lên một bước, hỏi:

"Ý là, lúc đó cô bị ép phải minh hôn, và tất cả cô gái đã minh hôn trước kia đều đã chết?"

Ta không thể không liếc nhìn Châu Thi Vũ với chút bội phục. Ta chỉ nói một từ, mà cô ta đã đọc được ý tứ trong lời ta nói. Ta gật đầu, không nhận ra trên khuôn mặt đang nở một nụ cười ấm áp (bị gung động bị gung động :)) )

"Nhưng ta thực sự may mắn, hắc quỷ đối xử với ta rất tốt"

Ta lập tức phản ứng. Bây giờ ta không có thời gian để nói về bản thân mình. Ta nhìn vào Châu gia, Dương gia, và nghiêm túc nói:

"Ta thực sự muốn giúp các người. Nếu các ngươi thực sự không muốn người ngoài can thiệp, ta sẽ đi ngay."

"Hoàng hậu Diêm Vương!"

Dương lão hướng về phía ta mà đi tới, cằm run rẩy không ngừng:

"Vừa rồi là ta và chồng ta đã mạo phạm, cô đừng để trong lòng ".

Nói chính mình là "thân phận" làm cho bọn họ cảm thấy đã mạo phạm. Ta bước đến chỗ bà ấy, đỡ bà ấy đến ghê sofa, ngồi xuống:

"Bà như vậy sao lại xưng hô với ta như thế, không phải thời cổ đại, gì mà hoàng hậu không hoàng hậu, tên tôi là Thẩm Mộng Dao, cứ gọi tôi là Tiểu Dao. "

Châu lão không biết từ đâu tìm ra một cuộn tranh, cầm lấy nó, tay run rẩy, gỡ sợi dây đỏ buộc trên đó, run rẩy đưa một bức tranh cho ta.

Ta nghi hoặc tiếp nhận. Khi ta nhìn thấy bức ảnh trên, đôi mắt ta đột nhiên mở to.

Ban đầu ta vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào Châu Thi Vũ biết được bộ dạng của Hắc quỷ, và làm thế nào cô ta lại nhận ra hắn là Diêm Vương.

Vậy mà có bức tranh toàn thân hắc quỷ ở nhà. Ta không biết ai đã vẽ bức tranh này. Nhưng bức tranh đó có sự xuất hiện của hắc quỷ. Quần áo thì khác, nhưng mặt nạ kia không thể không quen thuộc

"Ông ơi, bức hoạ này của ông là từ đâu tới?"

Châu lão chạm vào lông mày và thở dài:

"Sau khi gia tộc li kì biến mất, lúc ấy ta còn trẻ và ta được chỉ định đến ngôi nhà cũ để giải quyết vấn đề bất động sản và tìm thấy nó trong một căn phòng nhỏ. Nó bị giấu dưới gầm giường, nếu không phải có duyên cớ quét dọn, ta sẽ không bao giờ tìm thấy nó. "

Châu gia quả thực không đơn giản, và vẫn còn chân dung của hắc quỷ. Theo lý mà nói là không phải ai cũng có thể nhìn thấy diện mạo của Diêm Vương, ngay cả ma quỷ ở âm phủ cũng có thể không được nhìn thấy, chứ đừng nói đến những người còn sống.

Dương lão ở một bên run rẩy một hồi, bình tĩnh lúc. Một đôi tay già nua thô ráp nắm lấy tay ta và nhìn ta đầy hy vọng, giọng khàn khàn:

"Cô sẽ giúp chúng tôi chứ?"

Châu Thi Vũ nhíu mày giận dữ:

"Bà ơi!"

Ta nháy mắt với Châu Thi Vũ, và sự tình vừa nãy ta không để tâm chút nào. Cặp vợ chồng già này không biết danh tính của ta và muốn đuổi ta đi. Đây không phải là để bảo vệ ta sao?

"Muốn ta giúp đỡ không có vấn đề gì, nhưng ta phải biết, trước khi nhóm người Châu gia cuối cùng biến mất đã tổ chức những nghi thức nào"

Châu lão rùng mình! So với lưng của một số con lạc đà thậm chí còn cong hơn, và những đường nét trên khóe mắt trở nên sâu hơn. Ngay cả chú Châu cũng im lặng, cau mày, không gây ra tiếng động.

Phòng khách rơi vào trầm tĩnh, một sự yên tĩnh quá độ

Lúc này, một giọng nói đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này!

"Nghi thức? Tiểu Dao, em vừa mới nghe Châu Thi Vũ nói. Em biết những gì chị đã làm tối qua để bình an trở về. Tâm em cũng đã buông xuống, nhưng khi chị đề cập đến từ" nghi lễ ", em thực sự không thể tiếp tục quan sát được nữa..."

Khuôn mặt Trịnh Đan Ny nghiêm túc, và một ánh sáng sắc nét trong mắt em ấy làm ta choáng váng.

Khi ta nghĩ về công việc kinh doanh của gia đình họ, ta biết Trịnh Đan Ny phải biết điều gì đó về buổi lễ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro