Tình Mẫu Tử
Ta bối rối trước những lời lẽ nhạy cảm của cậu bé và lấy tay lau mắt. Được rồi, ta không nói với
cô ấy, ta sẽ nói răng Mao Mao đã ra nước ngoài, và bây giờ nó đang sống rất tốt. Ta nghĩ vậy, nhìn nó: "Cảm ơn chị."
Mao Mao dường như hiểu ánh mặt của ta và mỉm cười với ta: "Mao.. Mao"
Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ phát ra từ giường bệnh. Ta ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế, vừa bấm chuông gọi bác sĩ, ta nhận thây cơ thể của Lâm Miểu Miểu giống với ông già mái tóc hoa râm.
Nhịp tim trên máy bắt đầu thấy những chuyển biến xấu, và nhịp tim bắt đầu trở nên yếu hơn và chậm hơn, rồi thẳng tắp. Cô ấy chỉ lẩm bẩm hai lần và ngay lập tức bị mất giọng. Khi thấy cảnh này, ta vội vàng đứng dậy và bấm chuông, và khuôn mặt của Mao Mao đầy nước mắt, và hơi thở xám xịt trên cơ thể cậu bé gần như đen hơn.
Ta bấm chuông điên cuồng, và y tá chạy vào gần như ngay lập tức, theo sau là một bác sĩ.
"Cô ấy không xong rồi, anh mau cứu cô ấy nhanh lên!"
Ta tránh nhau sang một bên và nhường chỗ cho họ. Tại sao ... tại sao mọi thứ lại trở nên như thể này...
Hắc quỷ đứng bên cạnh ta và đột nhiên nói: "Dao Dao, nàng có tin rằng có một mối liên hệ tâm linh giữa mẹ và con trai." Chị ta lặng lẽ nhìn một số nhân viên sơ cứu đã có mặt trong phòng sơ cứu, giọng nói không chút cảm xúc nào.
Nhìn thấy cảnh ly biệt này, dường như không thể khơi gợi sự thương hại của chị ấy. "Người phụ nữ này không thể sông nổi."
"Linh hồn của Mao Mao ở đây và có một mối liên hệ đặc biệt giữa mẹ và con trai. Linh hồn của cô ấy sẽ chỉ có thể tách ra." Trước khi chị ấy nói xong, ta nghe thấy tiếng "tíchhhh" "Âm thanh phát ra bởi máy đo nhịp tim ta nhìn thấy một thứ màu trằng tách ra khỏi cơ thể của Lâm Miểu Miểu. Ngay cả khi các nhân viên y tế cố gắng cứu, Linh hồn vẫn không có dấu hiệu trở lại cơ thể.
"Mẹ ơi!" Mao Mao hướng tới linh hồn hét to, với một tiếng khóc nức nở.
Ta không đành lòng đến xem nó. Mới đó nó vẫn hy vọng rằng mẹ cậu bé sẽ sống và ta có thể nói với cô ấy rằng con trai cô có một cuộc sống tốt ở bên kia thế giới. Ngay cả khi đây là một lời nói dối, Lâm Miểu Miểu có thể tràn ngập niềm tin. Đó là một điều tốt! Nhưng ta không ngờ rằng sự việc đã phát triển như vậy!
Ta chuẩn bị bước về phía trước, hắc quỷ ngăn ta lại và nhìn xung quanh.
"Hắc bạch vô thường không đến. Dường như cô ẫy vẫn còn chấp niệm chưa được giải quyết."
Vậy chấp niệm của Lâm Miểu Miểu là gì?
Ta thấy rằng linh hồn cô ấy đang nằm dần dần đứng thằng từ vị trí ban đầu, và cô ấy đứng trên mặt đất với một lớp ánh sáng trắng tinh khiết, không một chút tạp chất. Mao Mao lao về phía cô, khóc rất to, nhưng chỉ có ta và hắc quỷ có thể nghe thấy.
Nhân viên y tế vẫn đang giúp Lâm Miểu Miểu mà không hề bỏ cuộc, nhưng ta biết kết quả. Nhìn thấy cảnh hai mẹ con gặp nhau, nỗi buồn trong lòng ta dịu đi rất nhiều. Nếu Lâm Miểu Miểu mở mắt và nhìn thấy con trai mình, liệu nỗi ám ảnh của cô có biến mất?
Đôi mắt của Lâm Miểu Miểu từ từ mở ra, và cô ấy nhìn thấy đứa con trai trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên liền sững sờ. Ta nghĩ cô ấy sẽ tỏ vẻ vui mừng. Ai ngờ, cô ấy bi thống che mặt, khó mà tin được cảnh trước mặt này.
"Mao Mao! Mao Mao, tại sao con lại ở đây! Vì cái gì.... tại sao con hiện tại lại là cái bộ dạng này?!"
Cô thấy rằng đứa con trai trước mặt mình là một linh hồn và khóc trong nước mắt!
Cô ây ngồi xổm trên mặt đất, khóc vì mất giọng, và giọng nói của linh hồn rất mờ mịt, cộng với tiếng khóc của cô ấy, nó khiến ta nổi da gà, và âm thanh thật thê lương, khiến trái tim ta run rẩy. Hắc quỷ giữ ta nhẹ nhàng và nóib:
"Đừng tự trách." Nếu như không vì tư vị, Mao Mao được tôi mang đến. Theo những gì hắc quỷ vừa nói, cái chết của Lâm Miểu Miểu có thể là do linh hồn của Mao Mao. Triệu hoán linh hồn ấm nặng. Nếu ta không mang Mao Mao tới thì nó sẽ trở thành một ác quỷ và đến lúc đó ta sẽ phải sử dụng một số phương pháp khó khăn để đưa nó xuống địa ngục.
Mao Mao thấy mẹ khóc trong nước mắt và ôm chầm lấy mẹ, nói:
"Mẹ ơi, giờ con ở bên cạnh, chúng ta không phải trả tiền cho bố nữa, chúng ta. không phải làm việc vì tiền nữa, chúng ta luôn có thể ở cùng nhau, không cần phải suy nghĩ về quá nhiều thứ, và không có phiền não như vậy. "
" Không! Con không thể chết, con vẫn còn quá nhỏ, thế giới quá lớn, cuộc sống rất dài. làm sao con có thể chết. Dì Vân đâu? Cô ấy đâu? Tôi muốn hỏi cô ấy hỏi rõ ràng! "
Vân Á có thể là chị gái của cô, Mao Mao không trả lời, cúi đầu thấp xuống.
Ta biết, có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình của cô ấy, nếu không thì Mao Mao có thể chết như thế nào? Các nhân viên y tế thở dài và lắc đầu sau khi cố gắng hết sức để giải cứu họ.
Ta thấy rằng chị y tá đã chảy nước mắt trên khuôn mặt của mình. Bác sĩ bước đi đầy mồ hôi về phía cửa. Khi đi ngang qua tôi, anh buồn bã nói với ta: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Ta cúi đầu xuống và nhân viên y tế lần lượt nối nhau bước ra khỏi phòng bệnh.
"Đợi lát nữa sẽ có người đến giúp cô ấy lau thân thể, tôi sẽ liên lạc với gia đình cô ấy."
Cô y tá nói với ta bằng nước mắt trước khi ra ngoài, rồi bước ra khỏi cửa một cách loạng choạng. Ta nhìn hai mẹ con, và khi ta chắc chắn rằng không còn ai xung quanh nữa mới đến gần bọn họ.
"Mao Mao, chị Miểu Miểu, chúng ta lên sân thượng, có một số việc muốn cùng các người bàn luận."
Lâm Miểu Miểu lúc này mới chú ý đến ta, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn ta, ôm chặt lấy Mao Mao: "Cô là ai!?"
Ta nở nụ cười dịu dàng trấn an: "Đừng sợ, cô đừng quên, ngươi đã chết rồi, hiện tại là trạng thái linh hồn, tôi có thể nhìn thấy cô, chứng minh tôi có một khả năng nhất định, Mao Mao là do tôi đưa tới đây, có một số việc, tôi nghĩ cô cần biết một chút."
"Nhân tiện, cô có thể cho tôi chút tin tức."
......
Lâm Miểu Miểu đi cùng ta, mang theo Mao Mao đi theo sau lưng, hướng về phía sân thượng.
Sau một hồi lăn qua lăn lại trời đã tối rồi, bầu trời mùa hè đặt biệt sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lóe sáng nhấp nháy trên bầu trời.
Cơn gió mùa hè vẫn oi bức như trước, ta ngồi trên mặt trên ghế đá, nhìn đôi mẹ con trước măt.
"Tôi biết cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, từ từ để tôi hỏi cô trước, tôi sẽ nói chuyện đã xảy ra cho cô."
Ta thấy Mao Mao ở trạm xe điện ngầm vào một tuần trước, một tuần sau giúp Mao Mao tìm tới nơi này, bao gồm cả thông tin ta nhận được từ chàng trai kia toàn bộ nói cho cô ấy.
"Cái kia tiểu ca ca nói, sau khi cô xảy ra chuyện, vẫn luôn không liên lạc được với chị gái cô, phần lớn Mao Mao là cô nằm trong bệnh viện sau, xảy ra chuyện, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không rõ lắm."
"Nếu chậm một chút nữa, Mao Mao liền biến thành ác quỷ."
Lâm Miểu Miểu ôm Mao Mao cảm kích nhìn, hôn con trai yêu dấu của mình:
" Tôi phải cảm ơn cô trước"
"Sau khi Mao Mao trở lại bên cạnh cô, hơi thở hắc khí trên người ít hơn nhiều, các người còn có cái gì nguyện vọng, chấp niệm gì, nói liền đi đi, đừng lưu lại dương gian thì sẽ biến thành ác quỷ."
Lâm Miểu Miểu nhíu nhíu mày lẩm bẩm:
"Vân Á rất lương thiện, tôi và cô ấy là bạn thân mười mấy năm, mỗi lần tôi gặp nạn, cô ấy đều sẽ giúp tôi, lần này...... Đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì..."
"Mao Mao, con nhất định biết."
Mao Mao bối rối nhìn vào mắt của chính mẹ mình, lắc lắc đầu.
Ta vội vàng giải thích:
"Nó đã tồn tại trong trạng thái linh hồn đã lâu, làm ký ức con người bắt đầu từ từ tan biến, tựa như mảnh vỡ hỗn loạn. Nó có khả năng sẽ không nhớ rõ."
"Nhưng ngươi có thể nói cho tôi, địa chỉ nhà của Vân Á, tôi giúp cô tìm hiểu tình hình một chút."
Đôi mắt của Lâm Miểu Miểu rực sáng, kích động nói:
"Cô thật sự nguyện ý giúp chúng ta sao?"
Ta cười gật gật đầu:
"Ây, cho nên mong tin tưởng tôi, hiện tại con trai đã ở cạnh cô, cô không cần vì những cái gì phiền não khốn khổ, có thể an tâm mà đi rồi. Hết thảy giao cho tôi."
Cô ấy nói địa chỉ ra, ta lập tức dùng di động ghi chú, đó là một tiểu khu xa hoa, ta từng nghe nói qua, nhưng chưa ghé đến.
Vân Á ở nơi đấy, xem ra là người có tiền.
Mao Mao ôm mẹ mình thật chặt, trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên hạnh phúc mà chỉ có trẻ con mới có. Sự tự trách trong lòng tiêu tan không ít, người tổng cảm thấy, tồn tại mới là chuyện tốt, nhưng đối với một số người mà nói, có khi chết cũng là một loại giải thoát.
Hiện tại, mẫu tử hai người bọn họ vẫn có thể luôn ở bên nhau.
Lâm Miểu Miểu ôm Mao Mao, hướng tới ta gật gật đầu.
Ta nhìn thân ảnh bọn họ dần dần trở nên trong suốt, đến cuối cùng là biến mất ở trong tầm mắt.
Trên sân thượng mang theo một âm thanh mờ mịt thổi bay:
"Cảm ơn cô, người tốt bụng."
"Cảm ơn chị."
Tiếng tiếp theo là âm thanh của Mao Mao. Trái tim ta khẽ run nhè nhẹ, hốc mắt nóng lên, từ khi nào, ta có thể nhìn thấy quỷ, biến thành dạng hiện tại đa sầu đa cảm này.
"Thẩm Mộng Dao..."
Hắc quỷ đem ta gắt gao ôm vào lồng ngực, đem mặt tA dán ở lồng ngực hắn, trong lòng cảm khái.
"Ây."
Ta trả lời nhẹ nhàng.
Đột nhiên, trong lòng ta nghĩ tới một khả năng, đang muốn mở miệng, liền cảm giác hắc quỷ hung hăng đem ta mà siết chặt.
"Nàng sẽ không chết, nàng có ta, còn có bảo bảo trong bụng, hai người đều sẽ bình an."
Ta đột nhiên nghĩ tới một việc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Không phải, hắc quỷ..."
Ta có thể cảm giác được thanh âm run rẩy của chính mình:
"Chị sẽ không già, cũng sẽ không chết, nhưng em lại không thể..."
"Em là loài người, chị là quỷ, chung quy sẽ có một ngày em già đi, sẽ đi đến cuối cuộc đời..."
Chuyện này, ta đã suy nghĩ thật lâu, mỗi lần đều không muốn nghĩ sâu sắc, bởi vì sẽ làm lòng ta không ngừng co rút đau đớn.
Hắc quỷ cúi đầu, đặt nụ hôn trên trán ta.
"Bất luận nàng là người hay là quỷ, mặc kệ nàng còn trẻ hay già đi, nàng đều vĩnh viễn là thê tử của ta."
Hắn cười sủng nịch, ngón tay vuốt ve gương mặt ta.
"Nếu một ngày nào đó nàng tận mệnh, ta sẽ ở âm phủ chờ nàng, chúng ta còn có vô số năm tháng phải đi qua, nơi đó thuộc sở hữu của ta."
Ta phản ứng lại, tức khắc nín khóc mỉm cười.
Nếu ta chết, cũng sẽ biến thành quỷ đến âm phủ, vẫn sẽ ở bên hắc quỷ.
Ai, ta thật ngu ngốc!
Tuy nhiên, ta bắt đầu để đến dung mạo của mình. Người già nhan sắc sẽ giảm, đến lúc đó ta là lão thái bà, mà hắc quỷ vẫn là nữ quỷ trẻ tuổi, chúng ta ở bên nhau, không phải là rất không ổn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro