Muốn Đi Tìm Mẹ...
Chính mình nhìn thấy cậu bé ở trạm tàu điện ngầm!
Cậu bé đã thay đổi sau lần đầu tiên khi ta gặp cậu.
Ta mơ hồ có thể nhìn thấy xung quanh hồn thể cậu bé bị một tầng khí màu xám mù bao vây quanh, ta thậm chí có thể thấy khuôn mặt cậu đã thay đổi lúc đầu từ trắng bệch đã biến thành xanh tím.
Đôi mắt ngây thơ cũng bị che phủ bởi một thứ gì đó không rõ, nhìn qua màu xám xịt, không có một chút ánh sáng.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi khi ta đi du lịch, cậu bé này từ linh hồn thuần khiết hiện tại biến thành hình dạng này, trái tim ta đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi.
Lúc trước chính mình đã chú ý hắn, nhưng là kết quả là lại không hề giúp đỡ, giờ phút này thấy nó còn ở đây, trong lòng thực sự khó chịu. Hắc quỷ nhận thấy bước chân bước chân ta dừng lại, ánh mắt đặt ở đèn bên đường, hắn nhìn qua đó.
"Dao Dao."
Xung quanh người đi bộ đi tới đi lui. Bây giờ bản thân tiến đến nói chuyện với cậu bé. Liệu có bị coi như một bệnh nhân tâm thần không?
Tuy nhiên, ta biết rằng cậu chắc chắn có việc cần nhờ người khác giúp, và ta vẫn lờ và bỏ đi, ta thực sự không đành lòng.
Hơn nữa, trong bụng ta còn có bảo bảo, mặc dù nó chưa được sinh ra, nhưng ta vẫn quan tâm đến nó, không thể nhẫn tâm và bỏ rơi nó.
Ta nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, nghĩ về việc làm thế nào để không bị người khác chú ý và đồng thời có thể tiếp cận cậu bé.
Hắc quỷ dường như nhìn ra ý đồ của ta, nhưng chỉ gọi tên ta, liền không nói gì nữa, và luôn lặng lẽ ở cạnh ta.
Đột nhiên, ta nghĩ ra một giải pháp tuyệt vời, trong lòng liền hạnh phúc!
Ta giả vờ là một người đi bộ chuẩn bị chạy đến ga tàu điện ngầm và đi về phía hầm tàu ngầm. Khi ta sắp đến cầu thang, ta lấy điện thoại từ trong túi ra và kề vào tai, giả vờ rằng ai đó đang gọi mình.
Một màn đặc sắc đã lọt vào mắt hắc quỷ và ta không nhận thấy ý cười trong mắt chị ấy.
(Huhu lập nhóm tuesday tranh 017 với Dao Dao thôi mn ơi, cưng chiều vợ vậy ai mà chịu nổi)
"Này, ta đang ở bên ngoài."
Ta vừa nói vừa hướng đến chỗ đèn đường, sau đó dựa vào cây cột sắt và cúi đầu xuống.
Những người qua đường khác sẽ nhìn ra ta đang cúi đầu gọi điện.
Nhưng sự thật là ...
"Cậu bạn nhỏ, có phải em đang bị lạc không?"
Cậu bé không nghĩ rằng có người đến và nói chuyện với mình. Cậu ngẩng đầu lên và nhìn ta, và ta vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Ngay khi cậu thấy ta nói chuyện cùng với mình, nước mắt cậu tuôn ra và đôi mắt rưng rưng, oà lên khóc:
"Chị ơi! Em không thấy mẹ! Mẹ em mất rồi! Em đang tìm mẹ!"
Cậu bé vừa khóc vừa hướng về phía ta, ta đang muốn vươn một bàn tay ôm lấy nó, ai ngờ một đạo hồng quang trực tiếp đem cậu bật ra!
Chỉ thấy tiểu bé bị hồng quang đẩy lui vài bước và văng xuống với cặp mông chạm đất, đôi mắt chứa đầy nước mắt giống như con đập bị vỡ đê, càng nhiều nước mắt chảy ra.
Ta có chút giật mình! Tinh huống này không nằm trong dự đoan của ta, giọng nói của hắc quỷ bên cạnh truyền đến.
"Đó là ánh sáng của chiếc vòng, nó sẽ bảo vệ nàng, hơi thở của linh hồn này đã sắp thành ác quỷ, vòng tay này mặc định rằng nó đối với nàng là có hại, giúp nàng đẩy lùi nó ra".
< Đây chính là lý do vì sao khi gặp vị tỷ tỷ váy trắng trên phố thì Hắc Miêu Ngọc Trạc không có phản ứng, tỷ tỷ đó là linh hồn thuần khiết, không mang oán hận hay bất cứ lực nào để gây sát thương >
"Không có gì ngạc nhiên, ngày mai nó liền sẽ hoàn toàn mất đi lương tâm, trở thành một ác linh."
Thời điểm hắc quỷ nói ra những lời này, ta cảm giác trong lòng chợt lạnh, ngữ khí của hắn bình tĩnh như vậy, giống như chuyện này hoàn toàn không đáng để hắn nhắc đến, đứa trẻ này liệu có biến thành ác linh hay không cũng không liên quan đến hắn.
< Địa phủ, hồn ma chả ít hơn người dương gian đâu mà chị nhà đòi đế vương một cõi lại đi quan tâm một tiểu quỷ, đệ đệ chỉ quan tâm tới chị thoi>
Nhưng là ta lại bị lay động bởi biểu cảm đáng thương của nó.
"Bảy ngày trước, em đã nhìn thấy nó ở trạm điện ngầm."
ta nhìn về phía hắc quỷ, tâm trạng thấp thỏm:
"Lúc ấy, hơi thở của nó vẫn là vô cùng thần khiết, cũng không có bị làn khí xám mù bao bọc lấy."
"Sau khi em trở về, em có ra tàu điện ngầm, em không thấy và không có giúp nó."
Hắc quỷ nhìn bộ dạng tôi lúc này, trong mắt hiện lên biểu tình không đành lòng, bàn tay to lớn ôn nhu mà vuốt ve gương mặt ta, ngữ khí nhẹ nhàng:
"Dao Dao, không phải lỗi của nàng."
"Sao lại không phải lỗi của em, em nhìn thấy nó, biết nó cần sự giúp đỡ, nhưng em lại không giúp, em biết cái này không phải trách nhiệm của em, Nhưng là người với người! Em không đành lòng khi nhìn thấy'
Ta nhịn không được nói to, những người bên đường, người đi qua đều quay đầu về phía ta với ánh mắt kỳ quái, ta nhanh chông kìm nén một chút cảm xúc chinh mình, nếu hôm nay không gặp được đứa nhỏ này, ta nhất định sẽ không nhớ tới nó nữa.
Nhưng là tình huống đã thay đổi, nó hiện tại đang đứng ở trước mặt, làm thế nào ta có thể buông tay mà đi, không màng tới?
Cậu bé nghe ta nói ra những lời này, tiếng khóc dần dần dừng lại, hắn từ trên mặt đất đứng lên, lau mặt bằng đôi tay bẩn thỉu, và hồn nhiên mà nhìn ta.
"Tỷ tỷ, người có thể giúp Mao Mao tìm mẹ sao? Đệ không có thỉnh cầu nào khác, đệ chỉ muốn trở về bên cạnh mẹ, đệ và mẹ lạc nhau, đệ tìm rất lâu rồi, nhưng lại là tìm không thấy."
Ta nhìn nó, gật đầu:
"Tỷ sẽ giúp đệ."
"Thẩm Mộng Dao..."
Hắc quỷ vừa muốn nói điều gì đó, ta dùng ánh mắt ngắt lời hắn, làm dịu tâm tình của mình:
"Chị đừng nói nữa, em sẽ giúp nó, nói em xen vào chuyện của người khác cũng được, đồng cảm tràn lan cũng được, trái tim của em được làm bằng xương bằng thịt chứ không phải bằng đá, nếu lời chị nói là thật thì thời gian không nhiều nữa."
"Đứa trẻ này nhất định là bởi vì tìm không thấy mẹ nên hồn phách vẫn lưu lại ở chỗ này, nếu chúng ta giúp nó tìm được mẹ là có thể đưa nó đến âm phủ trước khi nó thực sự trở thanh ác linh."
Hắc quỷ ôm bả vai ta, siết chặt:
"Ta cũng nghi cùng nàng nói điều này."
ta nhìn về phía hắn, cặp mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình, ngón tay ấn ấn mũi ta, ngữ khí ôn nhu đến nổi khiến ta tê dại:
"Ta sẽ tôn trọng quyết định của Dao Dao nếu không phải điều quá quá đáng."
Khi ta nghe hắc quỷ đồng ý còn kèm thêm cái điều kiện, khiến ta không nhịn được cười.
"Nếu đã có chị giúp đỡ em, em liền không gì sợ hãi."
Ta cúi đầu, hỏi cậu bé tên Mao Mao: "Nhà của đệ ở đâu, đệ có biết không?"
Ánh mắt Mao Mao lộ ra sự bối rối cùng nghi hoặc, nó nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu:
"Đệ không biết, đệ chỉ nhớ mẹ làm việc ở đây, trước kia mẹ đã đã dẫn đệ tới nơi này."
Ký ức linh hồn quả nhiên như mảnh ghép nhỏ, Mao Mao nhớ không nỗi nhà ở đâu, chỉ nhớ rõ trạm tàu điện ngầm.
Mẹ nó có thể làm việc ở chỗ này?
Chẳng lẽ là tiếp viên hàng không? Hay là hậu cần trên mặt đất?
Thay vì suy nghĩ như vậy, không bằng đi tìm nhân viên mặt đất hỏi một chút, nói không chừng có thể nhận được một chút tin tức.
"Mao Mao, đệ có biết mẹ đệ tên là gì không?"
Mao Mao lập tức mở miệng:
"Lâm Miểu Miểu."
Làm tốt lắm, chỉ cần biết tên, hẳn là có thể lập tức tìm được mẹ của Mao Mao.
Nếu Mao Mao nhớ không lầm nơi này là nơi mẹ làm việc, liền nhất định có thể tìm được!
Ta bước xuống cầu thang bằng gạch đá, lại là thời điểm gần chạng vạng, trạm tàu điện ngầm bắt đầu tắc nghẽn lên, và luôn có một chương trình phát trên đài phát thanh.
"Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, xin các vị lữ khách bảo quản tự bảo quản tốt đồ vật tùy thân của mình, không xem di động khi lên xuống cầu thang..."
Hắc quỷ theo sát sau lưng ta, bên trái ta là Mao Mao đang bay lơ lửng, ta xuyên qua đám người, hướng tới một cái bàn tư vấn.
Mấy cô và dì vây quanh bàn làm việc, không biết dò hỏi cái gì. Ta có thể nhìn diện mạo của chàng trai trẻ đẹp trên tàu điện ngầm, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại, giải thích.
Thoạt nhìn khả năng gây ra bởi một bà dì khó tinh là rất lớn.
Ta không muốn can thiệp sâu vào cuộc đối thoại của họ trong trường hợp này, chẳng những không hỏi không được tin tức hữu dụng mà còn có khả năng sẽ tạo thành phản cảm cho nhân viên công tác.
Ta liền đứng ở cửa sổ dịch vụ, lẳng lặng mà chờ anh ta xử lý vấn đề.
Chỉ một lát, một nữ hậu cần mặt đất đi vào bàn hỗ trợ, cùng nam nhân trao đổi ánh mắt, giúp anh ta đối phó với những hành khách khó tính.
"Thật là, giải thích nhiều lần như vậy, tại sao bác không thể hiểu?"
Chàng trai trẻ không kiên nhẫn mà lẩm bẩm hai câu, ngồi trở lại cửa sổ nhỏ, lúc này mới để ý tới ta.
Trên mặt mang một nụ cười mệt mỏi:
"Có yêu cầu gì cần chúng tôi hỗ trợ sao?"
Ta cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Ta tới là để tìm người."
Anh trai có vẻ kinh ngạc, như thể là không nghĩ ta sẽ nói như vậy.
Hắn có chút ngượng ngùng mà cười cười, rõ ràng hiểu sai ý tứ của ta:
"Vị tiểu thư này, có phải đi lạc hay không?"
Ta lắc lắc đầu:
"Ta tìm anh để hỏi một người, Lâm Miểu Miểu, cô ấy hẳn là làm việc ở này sân ga, anh có biết ai làm việc ở đây như vậy không?"
Quả nhiên! Ta thấy được vẻ mặt của hắn lập tức tối sầm lại, cảm xúc của hắn lại có chút kích động, lập tức từ chỗ ngồi liền đứng lên, nhìn thẳng ta nói:
"Cô là người nhà của Lâm Miểu Miểu?"
"Không, ta không phải...... Nhưng ta biết con trai cô ây...... Xem bộ dạng này của anh, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, anh có thể nói cho ta biết hay không."
Anh ta giống như là quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức ngồi im ở trên ghế, đôi tay che mặt hết vuốt tới lại lui, rồi mới vẻ mặt bi thương mà nhìn ta.
"Lâm Miểu Miểu là một cựu nhân viên hậu cần mặt đất, làm việc vẫn luôn cẩn trọng, có thể nói là tiền bối của chúng tôi, nhưng là...... Aay, trời cao thật là bất công!"
Khẩu khí hắn than dài, giọng nói tràn đầy bi thương, ta cảm giác, nếu hắn không phải là đàn ông, hắn tuyệt đối sẽ khóc.
Ngữ khí tràn ngập cảm xúc buồn bã, chỉ cần nghe đã khiến cho con tim từng đợt co rút đau đớn.
"Chồng cô ấy bị lừa và bị khoản nợ dí đến đít và đã cùng một nhân tinh bên ngoai trốn chạy, đòi nợ tìm đến cửa nhà, nói không trả nợ liền siết nhà, chị Miểu Miểu vì để con của mình không phải ngủ ngoài đường, một mình làm vài việc"
Loại chuyện này ta đã gặp trên phim truyền hình trung, ta lại nghe thấy nó từ miệng của một người thứ ba, trong lòng thực sự hụt hẫng.
"Lâm Miểu Miểu không có người thân sao?"
Anh trai trên mặt lộ vẻ so với khóc còn khó coi hơn:
"Nhà chị ấy thiếu một đống nợ, sẽ còn ai thân cận bọn họ, điều đáng sợ nhất chính là, thậm chí không có ai giúp đỡ, còn có người nói rằng, cho dù hai mẹ con bọn họ ăn ngủ trên đường cũng sẽ không thu nhận họ, thật sự là một con quỷ!"
Ta đại khái hiểu được tình huống, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương cho Mao Mao.
"Thế còn lâm miểu miểu, cô ấy hiện tại đang ở đâu?"
nói đến đây, anh ta rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tràn đầy hắn hốc mắt, chậm rãi từ hắn khóe mắt chảy xuống.
Trái tim ta run rẩy, dự cảm không lành ập vào trong lòng.
"Chị ấy xuất huyết não bởi vì làm việc vất vả quá độ, hiện tại còn ở bệnh viện."
Một tiếng nổ, ta cảm thấy thế giới sụp đổ, đây không phải là thế giới của ta, mà là thế giới của Mao Mao. Ta cảm thấy bao quanh nó nhanh chóng biến thành màu xám trắng, một biểu hiện của chết chóc hắc bạch dần dần xuất hiện...không ổn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro