Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khai quật từ mộ quỷ ngàn năm!


Chị chủ gõ cửa nhà bán đồ cổ, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc tây trang màu xám mở cửa ra. Khi cô ta nhìn thấy một đám người đứng ở cửa, trên mặt hiện lên biểu tình kinh ngạc, tay dùng sức một cái, dường như muốn nhanh chóng đóng cửa lại.

"Chờ một chút."

Giọng nói trầm ổn của Trịnh gia gia truyền đến, cánh tay nhìn như dùng sức giữ chặt then cửa, không để người buôn đồ cổ đóng cửa lại.

Ta đã nhìn ra, người phụ nữ trẻ bên trong cánh cửa, một bộ dáng làm chuyện trái với lương tâm, sắc mặt một hồi trắng một hồi xanh, một đôi tròng mắt giống như hạt đậu nành lấp lánh ánh sáng quỷ dị, tròng mắt ngó tới ngó lui, thực sự rất chột dạ.

Trịnh Đan Ny ôm lấy cánh tay ta, trời mùa hè nóng nực, nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ dữ tợn thế này...em ấy không thể không nhăn mày khó chịu

"À, Trương Hân, không phải cô nói tới đây một mình hay sao, vì sao có nhiều người như thế?"


Chị chủ cảm thấy kỳ lạ, nói: "Tôi không hề nói sẽ tới đây một mình. Đi, chúng ta hãy vào trong rồi nói, bọn họ là khách của tôi, muốn qua bên này để xem hàng."

Người bán đồ cổ vừa nghe tới hai từ "xem hàng", mắt đều sáng lên.

Thần sắc vốn hoang mang rối loạn lập tức biến mất, nháy mắt cúi đầu khom lưng, mời chúng ta vào trong.

"Thì ra là tới xem hàng, tôi và nói với cô, Trương Hân, gần đây tôi lại có một số đồ mới từ những ngôi mộ, tôi sẽ cho cô xem."

Trịnh gia gia một khi bước qua cánh cửa, lập tức dừng ngay ngưỡng cửa, một đôi ánh mắt sắc bén trong nháy mắt quét một góc trong phòng khách.

Ở nơi đó, đặt một cái túi bằng vải bố phồng lên, không biết đựng thứ gì trong đó.

"Tôi vốn dĩ muốn đưa bọn họ tới trong tiệm của cô, nhưng tôi có để ý trên tấm danh thiếp cô đưa, thấy địa chỉ nhà ở khu dân cư nhỏ ngay bên cạnh quán cà phê, vì thế chúng tôi đã trực tiếp tới đây."

"A không sao không sao, như vậy vừa lúc có thể xem hàng. Tôi đi pha trà cho mọi người."

Trịnh gia gia không ngồi xuống ngay, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong góc, trên thái dương gân xanh đang nhảy lên.

Ta chú ý thấy sự khác thường của ông ấy, có chút lo lắng nói: "Trịnh gia gia."

"Không cần pha trà đâu, chúng tôi cũng không phải tới để xem hàng." Giọng điệu của Trịnh gia gia rõ ràng đã thay đổi, trên mặt hiện lên biểu tình tức giận, lời nói cũng có chút không tốt.

Người buôn đồ cổ hiển nhiên đã bị khí thế của Trịnh gia gia dọa sợ, tư thế định đi rót nước của cô ta cứng đờ tại chỗ, chị chủ ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt gượng cười, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Trịnh gia gia.

Người ta tốt xấu cũng là người quen của mình, ít nhất hãy lưu lại một chút mặt mũi chứ?

"Tôi là một người dứt khoát, vì vậy sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề."

Trịnh gia gia lấy cái túi trong tay Trịnh Đan Ny, từ bên trong móc ra hai nửa bức tượng thú bằng đồng.

"Thứ này, là cô bán cho chủ quán Trương sao?"

Người buôn đồ cổ vừa nhìn thấy tượng thú đồng trong tay Trịnh gia gia đã bị vỡ đôi, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại! Cho dù cô ta cố gắng khôi phục lại ngay, nhưng ta vẫn có thể bắt được sơ hở của cô ta.

Quả nhiên cô ta biết bí mật phía sau bức tượng đồng, vậy vì sao cô ta còn muốn bán tượng thú bằng đồng này cho chị chủ? Đây không phải là muốn hại người hay sao?!

"A... Vâng, đúng vậy" Chị chủ quán cà phê đang ngồi ở bên cạnh, cô ta tất nhiên là không thể nói dối, bởi vì chỉ cần nói dối, lập tức sẽ bị phơi bày, cô ta chỉ có thể lắp bắp thừa nhận.

Trịnh gia gia nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, tức giận sôi máu, mắt ngó vào cái túi ở góc tường, giọng nói nháy mắt cao lên: "Cô đã bán thứ hại người này cho người khác, vì sự tình bức tượng đã trôi qua nên tôi cũng không nhắc tới nữa. Nhưng những thứ kia thì sao? Cô còn định bán chúng đi?!"

Trịnh gia gia chỉ vào cái túi vải, lòng đầy căm phẫn nói. Ta lập tức nhìn về phương hướng ông ấy chỉ, quả nhiên, đồ trong cái túi có vấn đề!

Ta rất rõ ràng về năng lực của Trịnh gia gia, lúc trước, ông ấy nhìn thấy người vệ sinh, đoán chừng cũng là quỷ.

Ngày đó, khi ta tới làm việc ở quán cà phê, nhìn thấy bác gái quét dọn vệ sinh, cùng với người mà ông ấy nhìn thấy, chắc chắn là cùng một người.

Nếu không, một người bình thường sao sẽ có biểu tình quỷ dị như vậy, biểu hiện khiến người sởn tóc gáy như thế.

Hơn nữa, ta cũng không quen biết bác kia, bác kia còn chào hỏi ta.

Hiện tại, Trịnh gia gia chỉ vào cái túi và chất vấn người buôn đồ cổ, ta liền biết, đồ cổ trong túi kia, chắc chắn có cùng bản chất giống như tượng thú bằng đồng trong tay Trịnh gia gia.

Bề ngoài nói đó là đồ cổ, không bằng nói chúng là quỷ vật.

"Bịch" một tiếng!

Ngoài dự kiến của mọi người, người buôn đồ cổ không hề giải thích nửa câu, vừa nghe thấy Trịnh gia gia chất vấn, ngay lập tức trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất phía trước, cả người run rẩy hét to: "Không phải lỗi của tôi! Không phải lỗi của tôi! Tôi không biết gì cả! Tôi không biết gì cả!"

Trịnh gia gia nhìn thấy cô ta không đánh đã khai, giọng điệu càng trở nên tàn nhẫn hơn, trực tiếp ném tượng đồng đã hỏng trong tay vào trên người cô ta.

"Cô được lắm! Dám bán quỷ vật, thật sự không sợ giảm thọ hay sao?! Hãy thành thật nói rõ, thứ này, còn có những thứ kia, chúng đều tới từ đâu?!"

Người buôn đồ cổ bắt đầu rơi nước mắt nước mũi, cô ta biết bản thân mình hôm nay đã đánh vào trên ván sắt, vừa nghe Trịnh gia gia nói như vậy, lập tức liền biết Trịnh gia gia cũng là người trong nghề, nhìn ra những đồ cổ trong tay ông ta khác thường.

"Tôi.... tôi......"

"Nói đi! Tôi tôi cái gì! Cô có biết hay không, quỷ vật mà cô bán đi, đã trực tiếp hại chết nhân viên của chủ quán cà phê? Nếu cô không muốn mình cũng rơi vào kết cục như vậy thì hãy nói thật đi!"

Người bán đồ cổ cuối cùng không nín được, mồ hôi đầy đầu, tây trang phía sau lưng đều đã bị mồ hôi tẩm ướt, sắc mặt đen lại, giọng nói của cô ta rất nhỏ và đứt quãng

"Tôi cũng không biết chúng được lấy ra từ ngôi mộ nào... tôi đã lấy chúng ở trên núi Âm Sơn ở vùng núi Tứ Xuyên. Mọi người đều nói, huyệt mộ kia cực kỳ lớn, cấu tạo bên trong có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung. Vì thế, đa số hàng hoá đều là của những nhà giàu có từ thời cổ đại."

Trịnh gia gia vừa nghe tới hai từ "Âm Sơn", hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không giống như đang dọa người: "Cô cho rằng, mộ đều là để an táng người chết hay sao? Chẳng lẽ ông chưa từng nghe nói tới từ "quỷ mộ" hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro