Kế Hoạch Tìm Ra Sự Thật
Người đại diện kia bị khiêng đi, đưa đến bệnh viện, nhân viên cứu cấp còn trở thành một phong cảnh tại sảnh triển lãm, vài người qua đường nhìn thấy có người bên trong từ sảnh triển lãm Lưu Lực Phi khiêng ra, nhao nhao đi tới muốn xem chuyện gì xảy ra.
Hiếu kì thúc đẩy càng nhiều người đi vào sảnh triển lãm, khi bọn họ bước vào sảnh, thứ trước hết nhất hấp dẫn bọn họ, là bức tranh một vòng trên vách tường.
Rất nhiều người đều bị bức tranh bên trên giá vẽ trên tường hấp dẫn lấy, thật mê mẩn, khắc sâu trong đó không cách nào kiềm chế.
Chuyện này đột nhiên tạo thêm sự chú ý cho nhiều người, để người thần tượng Lưu Lực Phi tăng lên không ít, không biết người đại diện kia bị hắc quỷ nhắm vào sau khi tỉnh lại, là nên khóc hay nên cười?
Ta cùng Lưu Lực Phi đứng ở bên ngoài một cánh cửa, nhìn qua cáng cứu thương bị khiêng đi, ta vẫn là trách cứ mà liếc nhìn hắc quỷ, có chút bất đắc dĩ che lấy đầu.
"Dao Dao, chị tại sao lại ở chỗ này, em tìm chị mãi".
Trịnh Đan Ny nhìn thấy bóng lưng của ta, nhanh chạy tới, trong giọng nói có chút ít giận dỗi.
Ta nhìn thấy cô ấy liền cười cười, mắt nhìn Lưu Lực Phi, có chút xấu hổ.
Ta biết Trịnh Đan Ny đối Lưu Lực Phi có hảo cảm, hiện tại cô ấy nhìn thấy ta cùng hắn đơn độc đứng chung một chỗ, có thể suy nghĩ nhiều hay không?
" Chị nói cho mình sự thật, chị đang làm gì ở đây?".Cô ấy mắt nhìn Lưu Lực Phi,mắt lại nhìn tôi, thở dài.
"Thực sự, đừng coi em là bạn! Trò chuyện mà không có em, vậy mà em đã mua trà sữa cho chị." Cô ấy giơ túi đồ uống mang đi trong tay và lắc nó trước chúng tôi.
Trái tim ta tan vỡ, ta mỉm cười một chút tự ti.
Trịnh Đan Ny thế nào lại là cái loại người này, là tự mình cả nghĩ quá rồi.
Ta nháy nháy mắt với cô ấy:" Được rồi, lỗi của chị, bởi vì có việc gấp tìm Lưu Lực Phi, cho nên liền cùng hắn về phía sau phòng nghỉ ngơi nhân viên ở đó nói chuyện một chút, chưa kịp nói cho em".
"Hả? Nhanh như vậy đến tên thật đều biết rồi?"
Cô ấy nghi hoặc xích lại gần ta, lại nhìn Lưu Lực Phi một chút, cuối cùng buông tay, đem trà sữa nhét vào trong ngực của ta, một mặt hiếu kì: "Đây đều là chuyện nhỏ, ta hiếu kì, các ngươi trao đổi những gì?"
"Ta muốn biết!"
Cô ấy càng kích động nhìn ta, ta có chút ngây ngẩn cả người, nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.
Ta còn đang lo lắng cô ấy sẽ phản cảm việc ta cùng Lưu Lực Phi ở cùng một chỗ, ai biết, cô ấy hoàn toàn không để ở trong lòng, dù cho ta đã biết tên thật của hắn, sự chú ý của cô ấy... Vẫn là tại một nơi kì quái.
Ta còn chưa mở miệng, Lưu Lực Phi liền ôm lấy khuôn mặt, lại nói: "Cô tốt nhất vẫn là không nên biết thì hơn".
Ta lập tức kịp phản ứng, hắn không biết Trịnh Đan Ny cùng quỷ hồn cũng là có một chút liên hệ, kéo bọn họ vào trong cửa, hiện tại sảnh triển lãm bên trong đều là người đến xem tranh, nhiều người dễ xảy ra chuyện, cho nên chuyện này, tốt nhất vẫn là bí mật nói với nhau.
"Đan Ny là bạn của ta, gia thế nhà cô ấy là thầy trừ quỷ, cho nên cho cô ấy biết cũng không vấn đề gì."
Lưu Lực Phi khiếp sợ nhìn qua Trịnh Đan Ny, khó có thể tin mà nhìn cô ấy, vừa nhìn về phía ta.
Ta biết, hắn rất kinh ngạc, một ngày có thể nhìn thấy hai nữ sinh có liên quan cùng quỷ, không biết là ông trời phái tới trợ giúp cho hắn, vẫn là nói mọi thứ mang đến ngoài dự liệu.
"Nhưng lần này, ngay cả khi cô muốn biết điều gì đó, tôi vẫn không muốn cô biết."
Ta nghiêm túc nhìn Trịnh Đan Ny, nói:" Tình huống lần này rất đặc biệt, cũng có chút đáng sợ..."
"Em mặc kệ, em muốn nghe!"
Giống như trêu chọc sự nóng nảy của Trịnh Đan Ny, là ta, ta cũng không thể chịu đựng được. Ta gật đầu. Cả ba chúng tôi trở lại khu vực nghỉ ngơi của nhân viên. Vẫn không có ai trong đó..
Khi chúng tôi bước qua cánh cửa đầu tiên bên phải, ta vô thức nhìn vào cánh cửa đóng kín. Không có cửa sổ nhỏ hay kính trên cửa,toàn bộ một tấm ván gỗ trực tiếp ngăn trở tất cả ánh mắt chúng tôi.
Lưu Lực Phi lúc đi qua, rõ ràng mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Ta nhìn thấy hắc quỷ trực tiếp xuyên qua tường, tiến vào bên trong gian phòng, trong lòng quýnh lên, vô ý thức muốn mở miệng ngăn cản hắn, bỗng nhiên muốn đứng lại nhớ bên cạnh còn có hai người, vội vàng ngậm miệng chăm chú.
Đừng đi vào, ở trong đó đều không biết chính xác là cái gì, rất nguy hiểm.
Ta ở trong lòng sốt ruột nói, ta biết hắc quỷ sẽ không biết, nhưng ta vẫn là rất lo lắng cho hắn.
Thế nhưng hiện tại là ta lại không có cách nào đi vào, đành phải ở trong lòng cầu nguyện, hắn có thể cảm nhận được.
Lưu Lực Phi lại đem sự tình mình gặp được nói lại một lần nữa, lần này cần so lần thứ nhất sự miêu tả của hắn rõ ràng, tỉnh táo rất nhiều mà là tất cả những điều kỳ lạ cô ấy gặp phải một cách có trật tự đem toàn bộ nói ra.
Ta cũng đem việc mình tra được hoạ sĩ huyền học giải thích cho Trịnh Đan Ny, chân mày em ấy cau lại.
"Hoạ sĩ Huyền học? Để ta gọi điện thoại hỏi ông nội một chút? Nói không chừng ông lại biết gì đó."
Ta nghiêng đầu, có chút không tình nguyện, cứ đi phiền phức ông nội Trịnh có được không? Mà lại bức họa này là từ nước ngoài gửi đến, nếu là quỷ, cũng là quỷ hải ngoại..
Trước đó hắc quỷ không phải đã nói, âm phủ cũng chia quận, hắn một mực cai quản trong nước, quốc gia khác có Diêm Vương hoặc là Minh Vương khác thuộc về bọn họ.
Trịnh Đan Ny trấn an vỗ vỗ bờ vai của ta, nói: "Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút, nếu như biết một chút gì, chúng ta không phải sẽ có biện pháp đi trợ giúp hắn sao?"
Cô ấy thành công thuyết phục ta, ta gật gật đầu, lẳng lặng mà nhìn cô ấy bấm điện thoại.
" Ông nội ơi! Dạ, con đang ở cùng Dao Dao ..."
Trên mặt của cô ấy tràn đầy nụ cười hạnh phúc, từ khi ông nội Trịnh sau khi trở về từ Dương Ý, cô ấy lại khôi phục dáng vẻ năng động bừng bừng, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Có trời mới biết hai ngày trước nàng ta trong nhà ta, ngoài việc đọc những cuốn sách nghi lễ đó mỗi ngày, cô ấy buồn cả ngày, và biểu hiện của cô ấy còn cay đắng hơn cả nếm mật.
" Con hỏi ông vấn đề này, ông biết hoạ sĩ huyền học là cái gì không?"
Cô ấy vừa hỏi ra câu nói này, ta lập tức nín thở, khẩn trương lại mong đợi nhìn qua cô ấy.
Trong lòng còn chú ý đến hắc quỷ có trở về hay không, vách tường màu trắng kia, một mực không có cái kia thân ảnh quen thuộc xuyên tường quay lại, để cho trong lòng ta không khỏi lo lắng.
Lưu Lực Phi cũng là nín thở mà chờ đợi, nhìn qua Trịnh Đan Ny.
Ta rõ ràng nhìn thấy trên mặt Trịnh Đan Ny lộ ra kỳ quái, tim đập mạnh một chút.
Không thể nào, Trịnh gia gia thật biết chút ít gì sao?
Cô ấy nhìn về phía ta, nói: "Chị nói với em lời giải thích về các họa sĩ huyền học mà chị tìm thấy."
Ta giống như là đọc kịch, thuần thục lưu loát đem câu kia giải thích lại, Trịnh Đan Ny nhẹ gật đầu, đang muốn cầm điện thoại lên lặp lại một lần, điện thoại mới đặt ở bên tai, sắc mặt lại thay đổi.
Có vẻ như... ông nội Trịnh là nghe được lời nói ta giải thích......
Cô ấy dường như không có dừng lại, đưa điện thoại di động để xuống, có chút lăng lăng nhìn ta, sau đó mắt nhìn Lưu Lực Phi, ngữ khí yếu ớt nói: "ông nội nói... Để chúng ta nhanh lên trở về..."
Cùng lúc đó, hắc quỷ từ tường một chỗ khác xuyên về lại, đi vào bên cạnh ta.
"Chúng ta đi thôi, Tiểu Dao."
"Ta đi"
"Ngươi làm sao cùng ông nội Trịnh nói ra lời giống nhau như vậy. Ông nội cũng khẩu khí rất gấp, kêu chúng ta mau trở về."
"Thế nhưng ..." Ta nhìn về phía Lưu Lực Phi, chỉ chỉ" Chuyện của hắn làm sao bây giờ, sáu bức họa kia làm sao bây giờ?"
Trịnh Đan Ny cũng là một mặt không thể làm gì: "Loại ngữ khí ông nội nói, xem chừng chính là không nghĩ rằng chúng ta có thể quản chuyện này."
Trước đó chuyện ở Lý gia, hắc quỷ không muốn quản, là ông nội Trịnh nguyện ý xuất thủ tương trợ, ta cảm thấy thật bất ngờ, lần này để cho ta cảm thấy càng khiếp sợ chính là, ông nội Trịnh đều không muốn quản chuyện lần này.
Sáu bức họa, trong mắt cả hắc quỷ cùng ông nội Trịnh, giống như lời nguyền rủa khủng khiếp, còn tránh không kịp, tốt nhất là lánh thật xa.
Lưu Lực Phi lo lắng, hắn bắt đầu nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống như một đứa trẻ.
"Ngay cả các người cũng nói như vậy, ta nên làm gì với những bức tranh đó đây?"
Ta thở dài, đề nghị:" Đốt đi, bất kể như thế nào, tôi biết chị đốt những bức tranh do bạn bè ở nước ngoài gửi chị sẽ cảm thấy có lỗi. nhưng chị không vì mình suy tính một chút sao? "
Lưu Lực Phi vẫn cau mày, do dự, ta nghĩ không ra hắn là người nặng tình nghĩa như thế.
Tuy nhiên, khi ta nhìn thấy những cảm xúc phức tạp hiếm hoi trong mắt hắc quỷ, ta không thể không nói ra suy nghĩ của mình.
"Tôi muốn xem những bức tranh bên cạnh."
Trịnh Đan Ny không ngạc nhiên, mà còn hét lên phấn khích: "Tôi cũng sẽ đi!"
Hắc quỷ rõ ràng không đồng ý, ta nhìn về phía Lưu Lực Phi nói: "Tôi muốn nhìn, đến cùng là chân dung như thế nào, nếu quả như thật rất quá đáng, chị không đốt bỏ được, tôi làm."
"Tuy nhiên, tôi sẽ không đền bù, tôi đang cứu mạng chị."
Ta nhìn về phía Lưu Lực Phi, sau đó rốt cục cũng thỏa hiệp, nhẹ gật đầu.
"Thật ra, tôi chỉ thấy những bức tranh trong giấc mơ của mình. Trong đời thực, tôi vẫn không dám tháo chúng ra xem."
"Có phải sợ rằng nó giống hệt như bức tranh trong giấc mơ không?"
Hắn nhẹ gật đầu, hướng phía ta cười khổ:" Có phải là cô cảm thấy không thể tin, cảm thấy tôi rất vô lý, trong đầu sẽ có loại ý nghĩ không thiết thực này."
Ta lắc đầu: "Không, nếu đổi thành tôi, một mực mơ một cơn ác mộng, cùng có quan hệ sáu bức họa kia, lại đúng lúc bọn chúng gửi tới trong nhà thời gian ăn khớp với nhau như vậy, tôi cũng sẽ không cảm thấy là trùng hợp được."
Hắc quỷ giữ chặt cánh tay của ta, không đồng ý nói: "Đừng đi, em sẽ hối hận."
Ta nhìn mắt Lưu Lực Phi, cuối cùng vẫn là mở miệng, nhìn hắc quỷ: "Em thật sự tột cùng muốn đi xem."
" Vậy về sau em sẽ cũng sẽ giống như hắn, luôn luôn gặp ác mộng, vô hạn tuần hoàn."
Đôi mắt hắn hơi híp, hẹp dài thâm thúy, ngữ khí băng lãnh "Trừ khi chúng bị phá hủy hoàn toàn".
Triệt để phá hủy, bọn chúng.
Ta hiểu ý tứ bên trong lời hắn nói, triệt để phá hủy nói khẳng định không phải thiêu hủy tranh, hắn còn có nói tới bọn chúng, hẳn là những thứ bên trong bức họa kia.
Lưu Lực Phi nhìn thấy ta cùng hắc quỷ đang đọc diễn văn, trong mắt hắn, khẳng định ta đang cùng một mảnh không khí đối thoại, khiến hắn đã kinh ngạc, lại sợ hãi.
" Cô ... cô đang cùng ai nói chuyện..."
Ta cùng hắn thừa nước đục thả câu, không nói: "Không nói cho chị, dù sao chị yên tâm, người đó sẽ không tổn thương tới chị."
"Người đó rất lợi hại, ông Trịnh không chịu giúp chị, chị có thể cầu hắn, nói không chừng người đó sẽ giúp."
Ta đột nhiên ý đồ xấu cười một tiếng, nói như vậy, lẳng lặng mà nhìn xem Lưu Lực Phi, hắn sẽ có phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro