Họa Sĩ Huyền Học Tsuki-La lão nguyệt
"Đừng nghĩ nữa, tôi thấy chị đang rất khủng hoảng, tôi không hỏi chị nữa, mau đem nó quên hết nữa!"
Ta vỗ bờ vai của chị ta, đột nhiên, ta cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, ngẩng đầu liền thấy hắc quỷ, ánh mắt của hắn chuyển đến trên người của ta.
Ta lập tức từ trong ánh mắt của hắn, cảm nhận được lòng ham muốn chiếm hữu cực mạnh! Ta nhanh chóng đem hai tay thu về, có chút ai oán nhìn qua hắn một chút.
Ngươi đừng nhìn ta như vậy mà, ta bất quá là an ủi hắn một chút, không có ý tứ gì khác.
Con mắt của ta đang không ngừng truyền lại cho hắn loại tin tức này, nhưng hắn đối với cái này lại nhắm mắt làm ngơ, vẫn như cũ dùng một loại ánh mắt khiển trách nhìn ta, để cho ta cảm giác mình giống như là cô vợ lừa dối.
Được rồi được rồi.
Ta hơi kéo khoảng cách cùng Lưu Lực Phi ra, lẳng lặng chờ đợi chị ta tỉnh táo lại.
Hiện tại ta tạm thời không muốn đi hỏi hắn, nội dung liên quan tới sáu bức họa kia. Ta đứng ở một bên, hồi tưởng những lời vừa rồi Lưu Lực Phi nói, nhăn mày.
Lưu Lực Phi từ khi nhận được tranh, sau khi đem tranh mang về nhà, liền bắt đầu thấy ác mộng.
Đây là tác dụng tâm lý ư? Vẫn là nói, hẳn là đang bị ác quỷ đang quấy rối?
"Có một cái gì đó trong những bức tranh."
Hắc quỷ giống như là nhìn ra ý nghĩ của ta, ngữ khí bình ổn, đối mặt với ta giải thích nói: "Ảnh hưởng của linh hồn ma quỷ đối với con người dưới ánh mặt trời là nhiều phương diện, như xâm chiếm giấc mơ của họ và do đó ảnh hưởng đến giấc ngủ của họ, đây là một loại khả năng trong đó."
"Hãy nhớ cho rõ những gì ta vừa nói, cỗ khí tức này rất phức tạp, giống như sự pha trộn của khí tức nhiều hồn ma khác nhau."
Ngón tay của hắn đặt ở trên mặt nạ, xoa nó: "Quả nhiên có cảm giác không sai, sáu bức vẽ đều có cái gì đó không ổn, cho nên những khí tức kia đều hỗn tạp cùng một chỗ."
Lưu Lực Phi nghe không được lời hắc quỷ, ta lại có thể nghe được rất rõ ràng.
Sau khi ta nghe hắn nói, nhẹ gật đầu, đợi cho cảm xúc Lưu Lực Phi ổn định lại, mới nhẹ giọng hỏi:" Những bức tranh kia, có phải là đặt ở sát vách bên cạnh?"
Thân thể của Lưu Lực Phi chấn động, khó có thể tin mà nhìn ta, kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết?"
"Chị đừng hỏi tôi làm sao mà biết được, ngược lại để tôi hỏi chị một chút, vì cái gì chị muốn đem những bức họa kia cầm tới hội triển lãm bên trên này, mặc dù không trưng bày ra."
Lưu Lực Phi cúi đầu, nửa ngày không có cho ta đáp lại.
Ta cũng không ép hắn, hắn đã không nói, khẳng định hắn có lý do, ta hỏi nhiều, nếu là Lưu Lực Phi không chịu nói, ta đương nhiên sẽ không biết đáp án, hỏi nhiều sẽ còn làm hao mòn sự kiên nhẫn của hắn.
"Được thôi, chị không nói tôi cũng không ép buộc, chị nói những bức họa kia khiến chị mỗi ngày thấy ác mộng, còn có gì nữa không?"
Ta chỉ dẫn Lưu Lực Phi, muốn từ trong miệng của hắn lấy thêm càng nhiều tin tức hơn.
Lưu Lực Phi hít vào một hơi, con mắt nhìn trên mặt đất, giống như là đang hồi tưởng thứ gì đó.
"Cái ác mộng kia, tôi gặp không chỉ một ngày, mà đã vài ngày.
Những bức tranh đó luôn trở lại trong giấc mơ của tôi. Tôi đã hét lên mỗi khi tôi muốn thoát khỏi những giấc mơ, thế nhưng lại làm không được."
Lưu Lực Phi khiếp đảm mà nhìn ta, do dự mãi, cuối cùng vẫn là mở miệng: "Bọn chúng đến nhà tôi ngày đầu tiên, ban đêm ác mộng kia khiến tôi bừng tỉnh, đây cũng là lần duy nhất tôi thành công thoát khỏi cơn ác mộng."
"Tôi... những lời tôi nói, tất cả đều là thật, thật! Không phải tôi bịa đặt!"
Lưu Lực Phi kích động nói, ta nhìn hắn, gật đầu: "Tôi tin, chị cứ nói."
"Tôi nhìn thấy một bóng người vừa đen vừa dài đứng tại cửa sổ phía trước tôi, bóng người này, có hai mắt màu đỏ bộ dạng người giống nhau như đúc với người trong mộng."
Ta nghe đến đó, nhịn không được một thân nổi da gà lên.
"Tôi quá đau khổ... Không chịu được nữa, thật sự là không chịu nổi, cho nên, hôm nay tôi đem những bức họa đưa đến nơi này, là bởi vì tôi đã liên lạc với một nhà sưu tập tranh và bán chúng cho anh ta. "
Lần này, trong tim ta hơi hồi hộp một chút, bỗng nhiên nhảy lên một cái, thoáng có chút bất mãn nói: "Chị không thể làm như vậy, chị biết rất rõ ràng những bức họa này có vấn đề, sao chị có thể bán cho người ta được?"
"Vậy tôi có thể làm sao được? Tôi không biết còn có thể dùng phương pháp gì đi xử lý chúng, nêu không thể bán, tôi sẽ tặng chúng cho họ."
Ta thật sự là không thể nào tiếp thu được cách làm này, nếu là sự tình thật như Lưu Lực Phi nói như vậy, những bức họa này tuyệt đối không thể tồn tại trên đời này, chớ nói chi là đưa tới tay người khác, đây quả thực là đang gieo họa người khác mà!
Sau khi nghe xong, ta tạm thời không muốn đi coi thử sáu bức họa kia, mặc dù bọn chúng chỉ có cách ta một bức tường, gần trong gang tấc, ta vẫn không có cái kia lòng hiếu kỳ đi tìm tòi thực hư.
Họa sĩ tâm thần? Họa sĩ huyền học? Một họa sĩ trong những năm 1940?
Họa sĩ nước ngoài?
Bốn điểm bật ra khỏi đầu ta, suy nghĩ.
" Vậy chị có lên mạng lục soát một chút tin tức những bức họa của hoạ sĩ hay không? Hoạ sĩ tên là gì chị biết không?"
"Tsuki • La lão nguyệt."
Lưu Lực Phi nói tên danh họa, ta trực tiếp cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị tìm kiếm, Lưu Lực Phi mở miệng nói:" Đừng tìm làm gì, tìm không được, tôi đã sớm điều tra."
"Thậm chí Google và Wikipedia tôi đã tìm kĩ trong một thời gian dài. Đều không có nhân vật này, hắn tựa như ma quỷ, không tồn tại trên thế giới này."
Ta kinh ngạc:" Vậy làm sao chị biết tên của người này?"
Lưu Lực Phi tay nâng lấy cằm, thở dài mà nói:" Người bạn hải ngoại lúc đem tranh gửi cho tôi, nói cho tôi biết, sau khi tôi nhận được tranh chưa từng mở ra đến xem qua, chỉ có trong mộng nhìn thấy thôi."
"Tôi không biết bức chân dung trong giấc mơ có giống hệt như ngoài đời thực không, nhưng ban đầu tôi dự định sẽ mở nó ra để xem chuyện gì đã xảy ra. Sau khi lặp lại những cơn ác mộng đó, tôi cũng liền từ bỏ ý nghĩ đó."
"Những bức tranh đó sẽ có tên thật của cô ấy, nhưng tôi không muốn mở chúng."
Ta để điện thoại di dộng xuống, có chút nản chí.
Tsuki • La lão nguyệt... cái tên này, hoàn toàn chính xác đều chưa nghe nói qua, nhưng ta vẫn như cũ cầm điện thoại lên tra một chút, phát hiện thật đúng là như Lưu Lực Phi nói tới như vậy, một chút nội dung từ đầu đều không có.
Tuy nhiên, ta có lưu tâm đến một điều, ngay từ đầu Lưu Lực Phi nói tới mấy cái từ mấu chốt, ta đưa vào bên trong công cụ tìm kiếm.
Họa sĩ huyền học.
Ta chưa bao giờ nghe nói về một họa sĩ như vậy. Có những họa sĩ trừu tượng và họa sĩ hiện thực. Ta chưa bao giờ thấy các họa sĩ huyền học.
Ta tìm kiếm lục soát hai chữ đó, bỗng nhiên ta kinh ngạc!
Thật đúng là giới thiệu và giải thích có liên quan với hoạ sĩ này.... là toàn tiếng Anh!
Ta dùng chút vốn liếng Anh ngữ sứt sẹo của mình mà nhìn lại, đại khái ý tứ có thể hiểu, dùng từ có chút chuyên nghiệp để cho ta phí hết một phen công phu mới đọc ra được.
Hắc quỷ thân thể đằng sau ta, hai tay đặt ở trên vai của ta, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn trên điện thoại di động nội dung ta lục soát.
Hắn rất nhanh liền buông ra hai tay, dời ánh mắt đi.
Khả năng, hắc quỷ nhìn thấy một đống lít nha lít nhít Anh ngữ, nên từ bỏ.
Còn giả bộ như dáng vẻ không có hứng thú, để cho ta cảm giác có chút buồn cười, thậm chí cảm thấy, chị ấy có chút khác đáng yêu.
Hoạ sĩ huyền học giải thích không nhiều, vụn vặt lẻ tẻ, có chút hiểu được chính là viết lạc đề, nội dung trong suốt bài viết nhiều, nhưng không có câu trọng điểm.
Ta chỉ có thể từ bỏ nội dung này, đi tìm cái khác giải đọc.
Cuối cùng, ta đang ở một vài trang
Trong mục cuối cùng, ta tìm thấy một cái gì đó gây được sự quan tâm đến ta.
Hoạ sĩ huyền học:" Chuyên chú vào nghiên cứu những thứ liên quan tới sinh mệnh, tin tưởng trên thế giới này có được luân hồi, cho rằng người chỉ có sau khi chết, mới là trạng thái nguyên thủy nhất của họ có, cũng là thời điểm bọn họ làm người chân thật nhất. Lúc vẽ tranh, bọn họ sẽ chỉ đi tưởng tượng thời điểm người ta tử vong, sẽ có tư thái như thế nào, sau khi chết sẽ có diện mạo như thế nào.
Đây là ý gì? Cái quỷ gì vậy?
Ta hoàn toàn xem không hiểu câu nói này, có lẽ nó là do sự hiểu lầm của ta khiến ta hiểu nghĩa sai chăng?
Liên quan tới nghiên cứu sinh mệnh, nội dung hoạ sĩ kia vẽ, có quan hệ với điều này sao? có quan hệ tới luân hồi sao?
Cái này sẽ là chân dung gì, ta dù sao là nghĩ không ra. Cô ấy theo đuổi kiểu này, đó là thị hiếu và sở thích của cô ấy, nhưng điều này có ảnh hưởng gì đến những bức tranh cô ấy vẽ không?
"Cô ấy có vẻ là một giáo đồ Cơ đốc."
Lưu Lực Phi tăng thêm một câu nói như vậy, ta đối tôn giáo hoàn toàn không biết chút gì, khi Lưu Lực Phi ấy nói vậy, ta đã đi tìm kiếm lại nội dung về Cơ đốc giáo.
Kết quả là, ta bỏ ra tầm mười phút, cũng không có tìm được Cơ đốc giáo, Tsuki • La lão nguyệt là cái ở giữa liên hệ tới huyền học.
Luân hồi cái gì, không phải cũng quá mơ hồ đi?
Ta vốn muốn hỏi hắc quỷ một chút, nhưng ta không cách nào, không phải Lưu Lực Phi tuyệt đối sẽ bị hù chết, hắc quỷ này! Thời điểm then chốt còn dời đi sự chú ý, làm thế nào ta có thể nhận được một số nội dung hữu ích từ miệng hắn đây?
Nói thật, ta vừa rồi nhìn thấy giải thích liên quan tới hoạ sĩ huyền học, cảm thấy mơ hồ không rõ, cái này ngược lại khơi dậy cho ta hứng thú đối với sáu bức họa kia.
Nếu như có thể mà nói, ta rất muốn đi qua vách bên cạnh nhìn một chút.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến bước chân liên tiếp, gấp rút lại nhanh chóng, ta tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, đến ngồi trở lại trên chỗ ngồi.
Cửa bị người ta dung lực mở ra, bịch một tiếng đập vào vách tường màu trắng.
Ta có vẻ như mơ hồ nhìn thấy một chút phấn màu trắng từ trên vách tường bị rung động mà rơi xuống.
"Lưu! Lực! Phi! Cô làm sao không có ở sảnh triển lãm? Fan hâm mộ đều chờ đợi kí tên kìa! Các ngươi ở đây làm cái gì?!"
Một người đàn ông mặc âu phục, đứng tại cổng, tóc đen được vuốt sáp kĩ càng, tức giận trừng mắt với Lưu Lực Phi.
Chỉ gặp Lưu Lực Phi mặt tối sầm, từ trên chỗ ngồi đứng lên, cảm xúc có chút không tốt: "Tôi đang tiếp khách."
"Khách nào không có tố chất như thế, không tới sớm không tới trễ, thời gian triển hội này lại đến tìm ngươi?"
Hắc quỷ nghe được câu này sau, một cái khí tức âm lãnh bỗng nhiên càn quét hướng về phía người đàn ông ở cổng!
Đột nhiên, gã đàn ông kia lập tức không có thanh âm gì, thân thể nghiêng một cái ngã trên mặt đất, chỗ tâm mày có một đoạn hắc khí.
Lưu Lực Phi bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, tưởng rằng mình trêu hắn đến phát cáu, ngất đi, cuống quít gọi nhân viên tới, còn bấm 120 Cấp cứu điện thoại.
Ta biết thủ phạm là ai, không nói nhìn hắc quỷ, ngữ khí của hắn vô cùng băng lãnh.
"Ai bảo hắn nói xấu nương tử, vương hậu của bổn vương, hắn có tư cách gì giáo huấn!"
Ta nhìn phòng nghỉ nhân viên đột nhiên trở nên náo nhiệt vô cùng, mấy người mặc áo choàng ngắn màu trắng tiến đến, cầm trong tay cáng cứu thương đem người kia dìu ra ngoài.
"Chị làm quá rồi nha"
Ta biết, khí quỷ tức sẽ mang đến nguy hại cho con người, động tác này của hắc quỷ, ta cũng không biết có thể mang đến cái di chứng gì cho người kia hay không.
"Yên tâm, không chết được..."
Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tức tối, muốn phát sốt.
Chị ấy che chở ta kiểu này, sao ta có thể không cảm động được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro