Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bức họa lạnh



Thay đổi tên nhân vật: Lưu Lực Phi - Trần Kha


Trần Kha biết ta đang trêu ghẹo hắn, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận: "Xin cô đừng như vậy."

Ta nhìn thấy hắn tức giận, cũng biết mình quá phận một chút, nhưng mình hoàn toàn thực sự nói thật, ông nội Trịnh không giúp, không có nghĩa là hắc quỷ sẽ không.

Bất quá ta nhìn thấy bộ dáng hắn bây giờ, còn có gì không thể.

Kỳ thật, ta muốn đi qua vách bên cạnh nhìn xem nguyên nhân là gì, chính là hi vọng hắc quỷ có thể tham gia vào chuyện này.

Hắn là Diêm Vương, thực lực lợi hại nhất chỉ có hắn, nếu ta thấy được những bức tranh kia, nói không chừng lại bởi vì ta mà đi trợ giúp Trần Kha.

Ta biết, ta nghĩ như vậy rất quá đáng, rất ích kỷ, thế nhưng ......

Ta nhìn đưa mắt Trịnh Đan Ny một dáng vẻ miễn cưỡng, không biết đang gửi tin nhắn cho ai, ta sốt ruột vô cùng.

Thoáng nghiêng đầu qua bên cạnh cô ấy một chút, quả nhiên, cô gái nhỏ này đang gửi tin nhắn cho ông nội mình.

"Ông ơi, ông không thể giúp hắn một chút sao?"

Chỉ sau chốc lát có câu trả lời về, cô ấy còn mang theo vẻ mặt đáng yêu.

Hoạ sĩ huyền học đến cùng là cái gì, vì cái gì để ông nội Trịnh nghe tin đã sợ mất mật, còn có thể để hắc quỷ trầm mặc, lộ ra loại vẻ mặt này.

Hiển nhiên, Trịnh Đan Ny cũng muốn giúp Trần Kha.

Ta đối với Trần Kha cũng không có ý tứ gì, chỉ là, một nữ nhân thiên tài ưu tú như thế, có thể vẽ ra loại chân dung, mà ta lại rất thích thưởng thức tranh của hắn, ta không hi vọng hắn vì kia sáu bức họa bị ác quỷ bám vào ảnh hưởng tới hắn cả đời.

Khả năng sẽ còn ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.

Ta có nghe được lời hắc quỷ mới nói, muốn triệt để hủy bọn chúng, là không đơn giản.

Có thể thấy được, khả năng dù cho thiêu hủy những bức họa kia, ác quỷ vẫn sẽ lưu tại bên người Trần Kha, trừ tận gốc không được.

Nếu dễ dàng như vậy, ông nội Trịnh cùng hắc quỷ cũng sẽ không có loại phản ứng này.

Cũng có một lời giải thích về các họa sĩ huyền học, ta cũng không hiểu ra.

Hoàn toàn không thể lý giải, ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều đến nó.

Trần Kha có chút khiếp đảm hướng lấy bức tường kia nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Thật muốn đi xem mấy bức tranh sao?"

"Chị không muốn biết liệu chúng có phải là thủ phạm gây ra những cơn ác mộng hàng ngày của chị không à?" Ta nhướn mày.

Hắn ngây ngẩn cả người, do dự liên tục, đưa tay nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương nói: "Vậy chúng ta đi nhanh về nhanh, nếu như... nếu nó giống hệt như bức chân dung trong giấc mơ của ta, ta sẽ đốt chúng ngay hôm nay! "

Trần Kha rõ ràng rất khẩn trương, ngay cả giọng nói đều đang run rẩy, ta đã hiểu, chỉ là ta vẫn là nhịn không được, đả kích hắn một chút: "Chỉ sợ không có đơn giản như vậy."

Ta nhướng mắt về phía Trịnh Đan Ny chép miệng: "Chị không thấy những gì em ấy vừa gọi, và em ấy đã nói sao, Trịnh gia là một gia đình trừ tà, và ông của em ấy đã yêu cầu chúng ta nhanh chóng quay lại, Hiện nay chúng ta có thể tưởng tượng sáu bức tranh đó khủng khiếp đến mức nào. "

"Vậy làm sao bây giờ?"

Hắn bối rối lo lắng, dáng vẻ luống cuống, không ngừng mà vò đầu bứt tai, mặt mũi tràn đầy nôn nóng.

Ta mở miệng: "Đi trước nhìn kỹ hẵng nói, ta nghĩ Trịnh Đan Ny cũng muốn nhìn một chút."

Ta ngược lại muốn xem xem, họa tác hoạ sĩ vẽ ra là cái gì, có những hiệu ứng đáng sợ và mạnh mẽ như vậy ảnh hưởng trực tiếp đến giấc mơ của Trần Kha ra sao!

Trịnh Đan Ny dùng sức gật đầu, nắm tay của ta, nghiêm túc nhìn hắn.

"Chúng ta đi thôi, ba người lận, sợ cái gì! Đúng không, bên ngoài còn có nhiều người như vậy đến tham gia triển lãm, nếu những cái kia quỷ thật lợi hại như vậy, thì, bọn chúng cũng không dám trực tiếp tìm chúng ta gây phiền phức!"

Em ấy một tay quơ quả đấm, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, ta cảm giác được bàn tay khác nắm lấy tay ta run nhè nhẹ, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe môi.

Rõ ràng sợ hãi muốn chết, còn giả dạng anh hùng.

***

Hắc quỷ không tiếp tục ngăn cản ta, hắn nhẹ nhàng nắm tay ta theo, luôn bên canh ta, Trần Kha cũng không còn đến xoắn xuýt ta sau khi thấy ta cùng mảnh không khí nói chuyện nữa, chính hắn còn không xử lý tốt được chuyện của mình, làm sao có thời gian rảnh để đoán về chuyện đó nữa.

Bất ngờ hơn dự kiến của ta chính là, lần này ta muốn chủ động trợ giúp Trần Kha, hắc quỷ lại không giận.

Trước kia không phải chỉ cần ta đứng cùng hay có chút thân mật với người ngoài nào khác hắn, đều có thể tức giận đến ghen tuông lồng lộn lên, hôm nay lại là...
Hắc quỷ nắm thả tay đang nắm tay ta ra, xoa lên đầu của ta.

"Dao Dao một mực suy nghĩ đến vi phu, vi phu có thể cảm nhận được."

Hắc quỷ hướng phía ta cười cười, ta nhìn thấy đuôi mắt của hắn cong lên: "Cho nên, đừng lo lắng vi phu sẽ ghen tuông, nương tử của ta tâm trí một mực nghĩ đến ta."

Ta rất không thích hắn nói chuyện quanh co lòng vòng, ta còn phải hao tâm tổn trí đi giải đọc ý tứ của hắn.

Tuy nhiên, ta không biết có phải là do tiểu quỷ có trong cơ thể ta không. Ta luôn có thể đọc được ý nghĩa của hắn một cách nhanh chóng,cũng không để cho ta cảm thấy khó chịu chút nào, nghĩ lại, không chừng nói có lẽ còn là một điểm tốt.

Ta nhớ không lầm, ta đã vài lần đỏ mặt bởi những lời nói thẳng thắn của hắc quỷ.

Hắn tự mình xuyên tường chạy vào bên trong gian phòng sát vách chứa tranh, khiến ta lo lắng đến chết, gọi liên tục trong lòng, cuối cùng hắn cũng đã nghe được mọi thứ đúng không?!

Gì? Vậy trước kia mỗi lần mình ở trong lòng âm thầm mắng hắn con sói đói háo sắc, hoặc là cảm thấy vui vẻ, hắn chẳng đều sẽ biết hay sao?

Ta cảm thấy rằng sự riêng tư của ta đã bị rình mò, nhưng ta không có chút bất mãn nào.

Ba chúng ta ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên và đi đến cửa bên cạnh.

Hắc quỷ lẳng lặng mà nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Sự tình so ta nghĩ trước kia phức tạp hơn nhiều."

"Lúc người đi vào, có nhìn thấy bọn chúng không?"

Nghe được ta hỏi, hắc quỷ không có trả lời, chỉ là thần sắc có chút phức tạp.

Trần Kha một mực đắm chìm bên trong trong thế giới của mình, bởi vì lo lắng, hắn ta chỉ lo trấn an mình, căn bản không có chú ý ta cùng hắc quỷ nói chuyện qua lại, Trịnh Đan Ny biết rằng hắc quỷ đang ở đây kể từ khi ta nói chuyện với không khí.

"Lão công chị có nguyện ý giúp không?"

Ta bất đắc dĩ cười lắc đầu, em ấy nhẹ thở dài: "Ông nội cũng vậy, em khuyên như thế nào ông cũng không đồng ý, còn bắt chúng ta mau trở về, nếu không sẽ tới đem chúng ta về."

Ta nghĩ về biểu cảm mà ông nội Trịnh dùng khi gửi tin nhắn, nhưng ta không thể không nghĩ rằng ông ấy thật dễ thương.

Bình thường tại cửa hàng áo liệm lúc ta nhìn thấy ông ấy, ta làm sao lại không phát hiện ra tính này của ông ấy? một chút cũng nhìn không ra.

Trần Kha hít mạnh hai hơi, vặn chốt cửa ra, cửa chậm rãi mở, bên trong một màu đen kịt.

Bởi vì đây là một gian phòng chuyên chứa đồ, bên trong không có cửa sổ, bình thường dùng để chất đồ, sẽ không có người vào, bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn là kiểu cũ, hình tròn màu da cam.

Trần Kha bấm công tắc mở đèn, Một số hộp các tông lớn được xếp chồng lên nhau và đặt ở góc, một vài cái bàn dài có thể được nhìn thấy để cạnh nhau gọn gàng. Sẽ sử dụng như cái bàn dài đỏ ở triển lãm.

Sáu bức tranh được xếp chồng lên nhau và dựa vào một bên của một hộp các tông. Khung tranh khổng lồ cùng với bức tranh được bọc bằng một miếng vải thô màu trắng. dây đỏ hình chữ thập cột giữ chúng lại.

Rất chắc chắn, không có một góc hở.

Ngoài cửa lờ mờ có thể nghe được thanh âm của người bên trong sảnh triển lãm, bởi vì chỉ cách hai cánh cửa, gian phòng này lại gần cửa ngoài, cho nên có thể đủ nghe được một phần nhỏ thanh âm của người bên đó.

Diều này có lẽ liền trở thành chút vốn liếng để Trần Kha thuyết phục bản thân trầm tĩnh lại, hô hấp của hắn rất nặng nề, dáng vẻ giống như là vừa chạy xong mấy ngàn mét, sắp thở không ra hơi.

Hô hấp còn rất gấp gáp, hắn vì cố cho mình bình tĩnh, vừa gồng mình hít thở sâu mấy hơi.

Hắn tự nhủ rồi đến mở ra.

Ta lẳng lặng nhìn theo, gian phòng bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ta có thể nghe được trái tim mình nhảy loạn, hóc môn căng thẳng đang nhanh chóng bài tiết, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng màu trắng.

Ta nhìn thấy tay hắn run run, chân di chuyển, giống như là dám, lại giống là e ngại k dám, nửa ngày mới đi đến chỗ sáu bức họa trước mặt kia.

Tấm bố chống bụi không có mở ra, hắc quỷ làm thế nào nhìn thấy vậy?

Nếu hắc quỷ không thấy được, vì sao lại nói sự tình rất phức tạp?

Chẳng lẽ, là ngoại trừ xuyên tường, còn có thể có khả năng nhìn thấu?

Ta không suy nghĩ nhiều, bởi vì ta cũng không muốn cho rằng, hắc quỷ có khả năng nhìn thấu, nghĩ chính mình mỗi ngày đứng trước mặt hắn, mặc quần áo hay không mặc quần áo chẳng phải là không có khác biệt gì sao?

Loại ý nghĩ kinh khủng này, ta vội vàng xua tan trong đầu.

Trịnh Đan Ny hai tay chăm chú nắm cánh tay của ta, bám chặt lấy ta, thân thể có chút phát run.

Xem ra, em ấy cũng rất lo sợ.

Ta nuốt ngụm nước miếng, hít thở sâu, nhìn xem Trần Kha chậm rãi cởi cái nút dây đỏ xuống, Đó rõ ràng là một vấn đề có thể hoàn thành trong vài giây. Nhưng trong bầu không khí căng thẳng như vậy, ta cảm thấy như,có vẻ như một thế kỷ đã trôi qua..

Không có dây thừng trói buộc tâm vải bố chống bụi soạt một tiếng, mười phần tuột xuống đất, tốc độ nhanh chóng thậm chí cả ta còn không có chuẩn bị, vì vậy ta đã nhìn thấy bức tranh đầu tiên rõ ràng!

Oanh một tiếng! Ta cảm giác huyết dịch toàn thân mình dồn tới đỉnh đầu, lông tơ toàn bộ dụng lên! Ánh mắt có một chút mất kiểm soát, trái phải run rẩy!

Ta cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập vì thiếu máu cục bộ! Có một đợt lạnh rần rần phía sau! mồ hôi lạnh từ trong lỗ chân lông nhanh chóng toát ra!

Đây là bức họa gì?!

Một cái gì đó không biết là con người hay động vật đang ngồi vặn vẹo trên một chiếc ghế. Ta nhìn kỹ hơn và thấy các chi của "thứ" này, mơ hồ có thể nhìn ra, là người.

Tóc dài cùng bộ ngực lộ bên ngoài, khiến ta đoán được, đây là phụ nữ!

Toàn bộ da thịt trên gương mặt của cô ấy vặn vẹo, lộ ra bên trên. Hơi có chút nghiêng lệch, phảng phất bị bàn tay vô hình nhéo bóp,đôi mắt ngấn nước được sắp xếp lại, bây giờ hai mắt được phân bổ trên các phần khác nhau trên đầu cô, xương cốt rất dài nhỏ, toàn bộ thịt ở phía trên đều đã bị phá đi, cô ấy vẫn cố nắm lấy nơi cô ấy có thể giữ, nhưng là hướng lên dòng nước màu đen xiết bên trong, không thể bắt là nơi cô ấy có thể bắt giữ được.

Bối cảnh bị bóp méo. Bóng tối này không phải là bóng tối thông thường. Nó cho thấy một hơi thở của cái chết, và thậm chí một cảm giác ớn lạnh được trộn lẫn trong đó. Màu đen hỗn loạn tràn ngập nền của toàn bộ bức tranh, chỉ còn lại một người phụ nữ dị dạng vặn vẹo ngồi trên chiếc ghế..

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, ta gần như sợ hãi và ngất đi!

Trần Kha miệng mở lớn, giống có thể nhét vào một cái Hamburger, hắn ngã ngồi trên mặt đất, thân thể run như một cái sàng.

"Không thể nào ... không thể nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro