Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Lần đầu chủ động


Tâm trạng Điền Chính Quốc rối bời, không biết phải làm sao. Cậu cắn môi, vùi mình ở trên giường, kéo chăn đến tận cổ, chỉ để lộ gương mặt bánh bao tròn trĩnh.

Không ngoài dự đoán của cậu, Kim Thái Hanh đã đến thư phòng, hiện tại cậu hoàn toàn tự do.

Thế nhưng, nghĩ đến việc phải cùng Kim Thái Hanh ngủ chung, còn phải “mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt” với anh, cậu liền cảm thấy tức giận!

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, cầu mong cho giấc ngủ mau đến. Tuy nhiên, càng muốn ngủ thì đầu óc lại càng tỉnh táo.

Cuối cùng, Điền Chính Quốc ngồi bật dậy, vén chăn, nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức đối diện.

Kim đồng hồ vẫn nhích đều, dù cậu trừng mắt đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài vẫn không dừng được.

Điền Chính Quốc bực mình, lại nghẹn trở lại trong chăn, nhịp tim đập mạnh, đinh ninh rằng đêm nay sẽ không tài nào ngủ được, nào ngờ một lúc sau đã lại rơi vào mộng đẹp.

Điền Chính Quốc có một thói xấu, lúc ngủ thích để máy điều hoà ở nhiệt độ rất thấp, sau đó đắp chăn.

Mỗi lần chăn bị vén lên cậu lại rùng mình một cái nhưng lại lười mở mắt nên toàn bộ thân mình đều cuộn tròn thành một khối rồi tiếp tục ngủ.

Lúc này, vào thời điểm Điền Chính Quốc đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì dường như có một ai đó đã vén chăn của cậu và còn nằm đè lên người mình, khiến ngực Điền Chính Quốc có cảm giác giống như là bị nén bởi một tảng đá, cực kỳ khó chịu.

Cảm giác khó chịu ấy khiến Điền Chính Quốc huơ tay múa chân loạn xạ. Ngón tay mập mạp huy động khắp mọi nơi, vùng vằng, nức nở nhưng cách mấy cũng không chịu mở mắt ra.

Kim Thái Hanh vừa tức giận vừa buồn cười. Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng điệu ngộ nghĩnh này của Điền Chính Quốc.

Đôi tay vùng vẫy khắp nơi như muốn đẩy anh ra hoặc như muốn bắt lấy chăn. Đầu như chú heo nhỏ lộn ngược, tựa như đang ngủ rất say sưa.

Đáng chết… Anh rất muốn thiếu niên này.

Điền Chính Quốc sắp nghẹn chết rồi a, bảo cậu làm sao hít thở đây? Ngực càng ngày, càng ngày càng nặng – giống như là bị nắn…

Nắn? Nắn! Cậu chợt mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một người đàn ông.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của Kim Thái Hanh, cậu thế mà lại từ từ … nhắm mắt ngủ tiếp.

Kim Thái Hanh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đôi tay vẫn còn đặt trên khuôn ngực đầy đặn mà vuốt ve.

Mặc dù cậu béo mũm mĩm nhưng hai hạt đậu kia thực sự là sờ vào thoải mái không chịu được.

Trước đó, Điền Chính Quốc đã từng nghĩ rằng da mình không mấy xinh đẹp.

Cậu đã từng gặp qua một vài mỹ nhân đô thị. Bọn họ chẳng phải trát một lớp phấn nền dày cộm mới dám gặp người sao?

Nếu không phải cậu buồn bực suốt ngày ở nhà không ra ngoài đường phơi nắng, da dẻ có lẽ tốt hơn nhiều.

Kim Thái Hanh là đàn ông trưởng thành trải qua biết bao nhiêu thứ, cơ thể so với thiếu niên kia có phần thô ráp hơn. Lần này chạm vào cậu, cảm thấy da thịt cậu tựa như miếng đậu hủ mềm non, mịn màng… thật khiến người ta muốn cắn một cái.

Cậu cũng đã nhắm mắt lại rồi mà, nhưng sao ngực vẫn còn cảm giác rõ ràng vậy?

Cậu cố chấp cho rằng đây là mộng.

Mặc dù trước đó mấy ngày, Kim Thái Hanh có nói trước tối nay cô sẽ bị giày vò vô cùng thảm.

Nhưng trong tiềm thức cậu không hy vọng là như vậy.

Hiện tại, Kim Thái Hanh mê luyến thân thể cậu nhưng có ai biết được cậu không mê luyến anh lần nữa?

Anh chạm vào cậu một lần, cậu lại kìm hãm được lún càng sâu.

Điền Chính Quốc ngoài miệng đồng ý thỉnh cầu của anh – mỗi ngày đều cùng anh vui vẻ sống tốt – thế nhưng sau khi đồng ý lại lập tức hối hận.

Đang nghĩ đến biện pháp từ chối thì biện pháp còn chưa nghĩ ra đã ý thức được mình sắp bị ăn tới nơi rồi.

“Em không mở mắt ra anh sẽ trực tiếp đi vào”

Điền Chính Quốc sợ hãi, lập tức mở mắt, thần kinh trở nên khẩn trương cao độ.

Trực tiếp đi vào… Cái gì gọi là trực tiếp đi vào?

“Anh, anh đừng…”

“Gạt em thôi.”

( Ảnh lừa cỡ đó)

Kim Thái Hanh nở nụ cười hiếm hoi. Khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt như ngọn gió xuân, khiến Điền Chính Quốc cảm thấy choáng váng.

Điền Chính Quốc yêu Kim Thái Hanh như vậy, tất cả là vì nụ cười của anh – dịu dàng như tia nắng mặt trời.

Đáng tiếc, kiếp trước cậu chưa từng được anh ban tặng một chút ánh sang nào, dù chỉ là một lần duy nhất.

“Anh có làm đau em không?”

Dường như muốn để Điền Chính Quốc kiểm chứng lại lời nói của mình, tay anh lại tiếp tục đặt lên trên ngực cậu xoa xoa, nắn nắn hai hạt đậu nhỏ kia.

Cảm giác tê dại khác thường truyền đến từ ngực, Điền Chính Quốc hoảng hốt cúi đầu mới nhìn thấy áo ngủ của mình đã bị cởi ra từ lúc nào.

Không trách được khi nãy cậu có cảm giác hơi lành lạnh. Bây giờ có trách cũng không được rồi – thân thể anh đang đè lên người cậu, nhiệt độ so với thân thể cậu cao hơn nhiều, muốn cảm thấy lạnh cũng không được.

“Không, không đau…”

Điền Chính Quốc đáp xong, lập tức muốn tát mình mấy cái. Hic, sao mà ngu dữ vậy, lại trả lời câu hỏi của anh nghiêm túc!

Ngu ngốc, cậu đối với Kim Thái Hanh vô cùng sợ hãi, đối với loại vấn đề này cũng hết sức ngu ngơ…

“Vậy anh sẽ tiếp tục.”

Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc che mặt lại, giả chết. Kim Thái Hanh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve, bắt đầu tiến công.

Cảm giác không ổn tí nào.

Mới bắt đầu Điền Chính Quốc còn chịu được, chỉ sợ rằng chốc nữa thôi cậu sẽ không nhịn nổi.

Kim Thái Hanh kinh nghiệm không nhiều nhưng rất tinh tường, anh nhớ rất rõ từng điểm nhạy cảm của cậu, chỉ cần sờ vào nơi đó, Điền Chính Quốc sẽ run một cái hoặc phát ra thanh âm kiều mị dễ nghe.

Cho nên có thể nói, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Ngu ngốc có như thế nào đi chăng nữa vẫn là ngu ngốc, cậu dù đã từng trải qua một kiếp, so với Kim Thái Hanh kinh nghiệm sống nhiều hơn hắn nhưng lúc này vẫn đang ở thế hạ phong.

Nghĩ vậy, cậu lại càng cố nhịn. Không sao, Kim Thái Hanh cũng không gấp, cho dù như thế nào đi chăng nữa anh cũng vẫn có biện pháp đối phó với cậu mà.

Quả nhiên… Điền Chính Quốc sắp không nhịn được nữa rồi.

Gương mặt cậu trở nên ửng hồng, đôi mắt đen long lanh dưới ánh đèn mờ ảo.

Kim Thái Hanh nhìn thấy biểu hiện cậu có chút sung sướng, nhẹ nhàng vuốt ve hai hạt đậu nhỏ phiếm hồng trên bờ ngực mềm mại trắng nõn của cậu.

“Thoải mái không?”

Điền Chính Quốc đánh chết cũng không thèm trả lời loại câu hỏi dâm đãng này, chỉ là cậu không ngờ tới, thì ra cao cao tại thượng như anh cũng nói ra những lời này.

Đáng tiếc, Kim Thái Hanh đã khiến cậu thất vọng rồi. Biết cậu suy nghĩ viển vông, anh tuy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ mỉm cười đem ngực trần trắng nõn của cậu trong tay, càng nhìn lại càng trở nên mê người, khiến anh không nhịn được cắn lấy đầu nhũ tiêm của cậu.

Điền Chính Quốc lúc này đang thả hồn trên mây, đột nhiên ngực bị ai đó cắn lấy vội hoàn hồn trở lại.

Kim Thái Hanh cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.

Lúc này, cậu biết chắc rằng mình không thể giả vờ được nữa.

Nếu kiếp trước cậu đã từng xiết bao hy vọng cùng anh thân mật ân ái, mong đợi lúc giao hoan anh sẽ đối với mình dịu dàng một chút, yêu thương một chút nhưng nay khi ngày đó đã xảy ra cậu lại cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi.

“Quốc, thoải mái không?”

Anh hung hăng cắn một cái, nhẹ nhàng hỏi.

Điền Chính Quốc sững sờ, không hiểu vì sao kiếp này mình lại trở nên nhạy cảm như vậy. Chẳng lẽ là do linh hồn cậu đã thay đổi rồi hay sao?

Nhưng rõ ràng thân thể này là của cậu mà. Cậu còn mãi suy nghĩ thì bất thần, anh không biết cao hứng thế nào lại cúi đầu hôn lên môi cậu, đem đầu lưỡi chiếm lấy khoang miệng của cậu. Còn cậu, chỉ biết ngây ngốc để cho anh hôn, còn tâm trí thì để tận đâu đâu.

Kiếp trước chưa bao giờ anh hôn cậu dù chỉ một lần, mỗi lần lâm trận đều là tắt đèn cởi quần áo rồi vác súng lên giường, chấm hết. Căn bản không hề có cái gọi là hôn hay màn dạo đầu.

Thế nhưng bây giờ tình thế đột nhiên xoay chuyển khiến cậu có chút không thích ứng được.

“Ưm…ưm.”

Mãi suy nghĩ, Điền Chính Quốc chẳng mấy chốc đã không thở được. Cậu nắm chặt bả vai Kim Thái Hanh, mặt bánh bao kìm nén đến đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước.

“Đừng, em… em không thở được.”

Kim Thái Hanh cười khẽ, biểu hiện đáng thương của nam nhân này rõ ràng khiến anh rất hài lòng.

“Nói anh nghe, em cảm thấy rất thoải mái. Nói đi.”

Xem ra anh không nghe được chính cậu thừa nhận thì không chịu bỏ qua rồi.

“Thoải mái, rất thoải mái.”

Điền Chính Quốc nói mà thấy mình muốn khóc quá. cô không thể không thức thời a.

“Ngoan, anh sẽ khiến em thoải mái hơn nữa.”

Nói rồi lại đè lên người cậu.

Điền Chính Quốc ứa nước mắt. Gì chứ, đây là vui vẻ sống qua ngày sao?

Chẳng lẽ chồng chồng muốn mỗi ngày vui vẻ sống tốt đều phải hôn hôn hít hít, ân ân ái ái như thế này sao?

Cậu huơ huơ cánh tay, dường như muốn đẩy anh ra, mà dường như lại muốn ôm anh thật chặt, không cho anh rời xa cậu nữa.

Kim Thái Hanh cảm nhận được lòng cậu đang mâu thuẫn, không nói gì, đầu đặt lên gáy cậu, nhẹ nhàng phả hơi thở nóng ấm vào tai cậu, tựa như hai người đã yêu nhau từ rất lâu, rất lâu rồi vậy.

Nhìn thấy hai người như thế, ai có thể nghĩ rằng tất cả chỉ là giả tạo thôi đây?

“Quốc, cứ như thế này nhé. Chúng ta cứ như thế này đi đến hết cuộc đời cũng không phải là không tốt mà, phải không?”

Cậu khẽ nhấc đầu, mùi sữa tắm thoang thoảng của Kim Thái Hanh quanh quẩn đâu đây. Hương thơm trên người anh rất tinh khiết, không lẫn tạp chất, khiến người ta có cảm giác dễ chịu an tâm.

“… Được.”.

Cứ như vậy…. Cứ như vậy cho đến khi nào đây?

Người phụ nữ kia trở lại, anh sẽ lập tức rơi xa cậu.

Mãi mãi….

Người phụ nữ kia có ảnh hưởng đối với anh như thế nào, bản thân cậu là người rõ nhất.

Điền Chính Quốc không nói gì. Lần đầu tiên trong đời, cậu chủ động hôn Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro