Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

_xinchao_: chương 47 sẽ là đại kết cục của thế giới này rồi. Thời gian trôi qua nhanh ghê :((

Trần Nhữ Tâm lắc đầu một lần nữa, sẽ không. Chỉ là lần này cô lại có chút chần chừ.

Lấy được câu trả lời của cô, khí tức quanh Trần Linh Thiệu mới dần trở lại bình thường.

Ôm cô, gương mặt Trần Linh Thiệu lúc này mới thả lỏng một chút, đáy mắt vẫn u tối như cũ nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: "Anh không biết em đang suy nghĩ điều gì, nhưng không được rời khỏi anh."

Hắn không muốn cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn, không muốn cô sau khi khôi phục trí nhớ sẽ rời khỏi hắn.

Trần Nhữ Tâm trầm mặc kệ hắn ôm, cô không thể dung hợp trí nhớ nguyên chủ cho nên không tồn tại cái gọi là 'khôi phục trí nhớ'.

Do nguyên nhân là nhiệm vụ, cô mặc dù có được một vài đoạn kí ức ngắn nhưng cái đó không tính.

Những ngày vừa rồi hệ thống cũng không có nhắc nhở gì cả.

Chắc là không lâu nữa sẽ kết thúc nhiệm vụ.

Một lúc sau, Trần Linh Thiệu buông cô ra rồi đi đến trước máy điều khiển, ấn một cái nút nào đấy.

Khoảng mười mấy phút sau, điện trong phòng khôi phục bình thường.

Ánh sáng cũng không quá mạnh bởi vì Trần Linh Thiệu đang bật chế độ tiết kiệm năng lượng.

"Đây là phần điện dự phòng của sở nghiên cứu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể sử dụng mấy tháng nữa." Trần Linh Thiệu mở một cái tủ ra, lấy một chiếc áo khoác trắng từ bên trong rồi mặc vào người, nói: "Thời gian vừa đủ, anh cần một số thuốc để áp chế lực lượng dị năng trong cơ thể."

Trần Nhữ Tâm đứng tại chỗ nhìn hắn bắt đầu làm thí nghiệm, thuần thục sử dụng những dụng cụ phức tạp. Những loại thuốc mà hắn lấy hôm trước cũng được mang ra từ không gian.

Cô có nên ra ngoài tránh làm phiền hắn không?

"Bên kia có một cái ghế, em ngồi nghỉ ngơi đi." Trần Linh Thiệu không ngẩng đầu lên nói, hiển nhiên không có định cho cô rời khỏi căn phòng này.

Trần Nhữ Tâm nhìn chiếc ghế bên cạnh bàn thí nghiệm, cô bước tới rồi ngồi xuống.

Mặc dù cô không cần nghỉ ngơi nhưng có người nào đấy từng nói với cô rằng thà ngồi còn hơn đứng.

Trần Linh Thiệu đeo khẩu trang, những dụng cụ thí nghiệm liên tục được hắn cầm lên rồi thả xuống, động tác của hắn vô cùng tao nhã, cách sử dụng những món đồ này dường như đã khắc sâu vào trong hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Linh Thiệu cuối cùng cũng buông đồ trong tay xuống, quay đầu nhìn cô.

Trần Nhữ Tâm lúc này đang khoanh tay nhắm mắt dựa vào bàn giống như đang thật sự ngủ vậy. Tang thi rõ ràng không cần ngủ, thế nhưng dáng vẻ cô nhắm mắt cực kì giống như đang ngủ, Trần Linh Thiệu không khỏi đi đến chỗ cô.

Nhận thấy bên cạnh có người, Trần Nhữ Tâm mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt của Trần Linh Thiệu.

"Em mệt à?" Trần Linh Thiệu như lơ đãng hỏi một câu.

Trần Nhữ Tâm cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là lực lượng quỷ dị lúc trước khiến cô có chút không thoải mái, cô chỉ đang dùng tinh hạch phục hồi lại thôi.

Cho nên khi Trần Linh Thiệu hỏi vậy, cô lắc đầu.

Suy nghĩ một chút, Trần Linh Thiệu cầm tinh hạch đưa cô, số lượng không nhiều nhưng mỗi viên đều là của tang thi cấp sáu vô cùng khó tìm. Trần Nhữ Tâm không cự tuyệt mà nhận lấy.

"Anh cần thêm một ít thời gian, chờ anh."

Trần Nhữ Tâm gật đầu.

Sau đó, Trần Linh Thiệu cơ hồ không ngủ nghỉ cứ đứng trước những dụng cụ thí nghiệm kia, trên mặt bàn bày rất nhiều các loại thuốc thử và các tài liệu bào chế, ngay cả việc vứt những thứ rác bỏ đi hắn cũng không làm.

Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian dài Trần Linh Thiệu mới ngừng tay, đã khoảng 20 tiếng hắn chưa nghỉ ngơi, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế, dựa vào bàn thí nghiệm ngủ một chút.

Trần Nhữ Tâm tai không còn nghe thấy âm thanh của những dụng cụ thí nghiệm nữa liền mở mắt ra, cô thấy Trần Linh Thiệu cứ như vậy mà ngủ rồi, cô không khỏi đứng dậy đem chiếc áo khoác cởi ra nhẹ nhàng đắp lên người hắn.

Có lẽ đã thực sự mệt mỏi, Trần Linh Thiệu không bị những âm thanh nhỏ này đánh thức, hơi thở đều đều, tim đập bình ổn nhưng khá chậm, không giống như nhịp tim của một người đang ở độ tuổi thanh niên khỏe mạnh. Cơ thể hắn, không thể chịu được thêm bất kì một tổn thương nào nữa. . .

Trần Nhữ Tâm đứng một lúc lâu, cố nén cảm giác quỷ dị kia, nó lại bắt đầu rồi. . . Đó là cảm giác cưỡng ép cảm ứng vị trí của mình, cực kì khó chịu nhưng cô lại không thể phản kháng lại nó.

Đôi mắt đỏ tươi phản chiếu dáng ngủ yên bình của hắn, Trần Nhữ Tâm đưa tay vuốt ve gò má hắn, trong lòng thầm nói: Thật xin lỗi, anh hãy đợi em quay lại.

Đôi mắt Trần Nhữ Tâm không có chút cảm xúc, sau khi chắc chắn hắn ở đây sẽ không bị nguy hiểm mới quay người ra ngoài.

Trần Nhữ Tâm nhớ lại lộ tuyến ban đầu, cô không có nhiều thời gian nên cô quyết định sẽ theo hướng trước đó mà đi. Thấy cửa chính đã đóng, cô liền ra ngoài theo đường cống thoát nước.

Cống thoát nước của sở nghiên cứu chứa đầy các thi thể thối rữa, xen lẫn trong đó là mùi hương hắc hắc của thuốc, cực kỳ khó ngửi. Trần Nhữ Tâm đi rất nhanh, nước ngập đến cả đầu gối của cô nhưng vẫn không thể gây ảnh hưởng đến tốc độ của cô.

Rất nhanh sau đó, cô đẩy một nắp cống đã bị hỏng, bò ra ngoài.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, không phân biệt được bây giờ là lúc nào.

Trần Nhữ Tâm đặt nắp cống lại vị trí cũ, ngụy trang lại những đồ vật xung quanh đến khi không thể nhìn ra dấu vết có người từng ở đây mới rời đi.

Bởi vì đã có mục tiêu trong đầu nên Trần Nhữ Tâm cứ hướng theo đó chạy đi.

Để không khiến đối phương nghi ngờ, Trần Nhữ Tâm không đi quá nhanh, cô quay đầu nhìn tòa tháp nay đã chỉ còn là một chấm nhỏ, sau đó cứ tiếp tục hướng tới phía trước mà đi.

Trên đường, cô có gặp căn cứ cho loài người còn sống sót nhưng cô không đến gần mà dùng đường vòng.

Nhưng vẫn có mấy người đã sớm nhận ra cô, họ đều khá kinh ngạc, lúc này Trần Nhữ Tâm không ngụy trang mà dùng hình dáng tang thi của mình, cho nên từ đôi mắt đỏ tươi và bộ móng đen sắc bén có thể nhận ra cô là tang thi, còn là tang thi cấp bậc không thấp.

Mà những người này chính là mấy người trước đó cô tìm để đổi nước.

"Lão đại, có phải tôi đang hoa mắt không?" Một người đàn ông nhìn bóng lưng Trần Nhữ Tâm, tay vỗ vào vai người phụ nữ đứng trước mặt mình: "Nhất định là tôi đang hoa mắt đúng không!"

"Ngu ngốc." Một người đàn ông khác tính tình lạnh lùng phun ra hai chữ, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra Trần Nhữ Tâm.

Người phụ nữ đi đầu đôi môi khẽ cử động, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, chỉ thấy cô nhàn nhạt nói: "Khó trách hôm đó ta luôn thấy trên người cô ta có khí tức cổ quái."

"Cần đuổi theo không?"

"Không cần."  Người phụ nữ nhìn bãi cát vàng phía xa, đã không còn thấy bóng dáng cô nữa, nói: "Trở về báo cáo cho thủ lĩnh, nếu tương lai tang thi cũng có trí khôn như vậy mà còn mang cơ thể bất tử, chỉ sợ nhân loại sắp đến ngày diệt vong."

Người đàn ông tính tình lạnh lùng ánh mắt thẫm lại, đáp: "Được."

Vì vậy mấy người đi lên chiếc xe bán tải, theo đường cũ quay về căn cứ.

Trần Nhữ Tâm hoàn toàn không biết ảnh hưởng mà cô mang đến cho căn cứ này trong tương lai, cô đang đi đến một thành phố.

Mặt trời lên rồi lại lặn, ngày đêm luân phiên, đảo mắt đã ba ngày trôi qua.

Cô cuối cùng cũng đã đến nơi.

Trần Nhữ Tâm đứng trên vách đá cheo leo, hấp thu toàn bộ mấy viên tinh hạch mà Trần Linh Thiệu cho mình lúc trước, bụi phấn của những viên tinh hạch theo gió bay xuống vùng biển phía dưới.

Sau khi mạt thế đến, sắc xanh đặc trưng của biển đã không còn mà chuyển thành màu gần như màu đen mực.

Vách đã dựng đứng lởm chởm các mỏm đã, cô đứng chỗ cách mặt biển khoảng sáu trăm thước, thanh âm sóng biển vỗ vào vách đã vô cùng rõ ràng, một lần lại một lần không ngừng lặp lại.

Trần Nhữ Tâm cũng không chờ quá lâu, cô đã đoán trước thời điểm đối phương xuất hiện.

"Chỉ có một mình ngươi?" Mục Chước ở xa xa lên tiếng, khí tức của hắn càng thêm nguy hiểm, gương mặt tối đen. Chắc là việc xác định vị trí của cô với hắn cũng không dễ dàng, nếu không thì khi xuống sở nghiên cứu dưới lòng đất kia thì sao cảm giác ấy đã không biến mất. Mặc dù thời gian bị gián đoạn không lâu nhưng điều đó cũng gián tiếp nói lên việc hắn đã phải tiêu hao không ít.

Đôi mắt đỏ tươi của Trần Nhữ Tâm không có chút cảm xúc, cô chỉ đứng đó, khí tức mạnh mẽ quanh người khiến người khác không thể tùy tiện coi thường. Giống như một ngọn núi ung dung trấn định, không phải là đang giả vờ, khí tức khiến người khác kinh hãi đó đến từ tận sâu trong cốt tủy.

Trong nháy mắt, Mục Chước theo bản năng hơi nhíu mày, cảm giác này. . . Hắn lập tức thu hồi sự khinh thường đối phương trong lòng.

Nhưng sự chán ghét khiến hắn không nhịn được châm chọc: "Sao vậy? Trần Linh Thiệu bây giờ lại cần một con đàn bà bảo vệ sao? Ngươi nói thử xem. . . Nếu như ta bắt ngươi mang đến trước mặt hắn, không biết hắn có kích động đến mức không thốt nên lời không nhỉ?"

Ta sẽ không để ngươi có cơ hội làm vậy. Trần Nhữ Tâm trầm mặc nhìn hắn, không có nửa điểm dao động.

Cô tuyệt đối sẽ không để nhiệm vụ thất bại, cũng tuyệt đối không cho Trần Linh Thiệu nhìn thấy cái chết của mình, bởi vì cô sẽ sống sót quay về tìm người đàn ông đó.

"Ngươi đã biến thành tang thi nên chắc cũng không nhớ gì đâu nhỉ." Mục Chước nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự trào phúng: "Chị em loạn luân yêu nhau, hắn đã mất đi trí nhớ, cũng không nhớ được ngươi là chị của hắn đâu nhỉ, cho dù đã mất đi trí nhớ, chắc hẳn hắn vẫn sẽ yêu ngươi chứ? Dù sao bản thân hắn cũng là một tên ghê tởm."

Đôi mắt đỏ tươi của Trần Nhữ Tâm nhìn chằm chằm hắn, vô cùng đáng sợ.

Thấy lời nói của mình không thể dao động được cô, chẳng lẽ hôm đó chỉ là ảo giác của hắn? Mục Chước trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình, nữ tang thi này ở bất kỳ phương diện nào cũng giống như một con người thực sự.

Với sự quan tâm mà Trần Linh Thiệu dành cho cô, nếu mang cô chém thành nhiều mảnh rồi đem trả Trần Linh Thiệu, để hắn nếm thử cảm giác cầm trong tay thi thể của người mình yêu, chắc hẳn sẽ rất thú vị!

Dường như nhớ tới điều gì, đáy mắt Mục Chước bắt đầu lan tràn sát ý.

Trần Nhữ Tâm vẫn không cử động.

Trong nháy mắt, hướng gió thay đổi, Mục Chước vung trường đao trong tay lên đánh về phía Trần Nhữ Tâm, trường đao dùng tốc độ khó thể né tránh hướng tới đầu cô.

Trần Nhữ Tâm rốt cuộc cũng động, cô không có vũ khí như hắn, thứ duy nhất cô có đó là hai bàn tay của mình. Cô không chần chừ. Tại thời điểm cây đao lao tới, bộ móng sắc nhọn của cô cũng hướng tới trái tim Mục Chước ——

Trường đao trong tay hắn ngay lập tức chuyển hướng tấn công bàn tay cô! Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, thân hình quỷ dị vòng qua phía sau hắn, đầu ngón tay tấn công cổ Mục Chước nhưng giữa đường lại chuyển hướng, trực tiếp cứa vào cánh tay hắn, để lại năm vệt máu thật sâu. . .

Cùng lúc đó, trường đao trong tay Mục Chước cũng thuận thế đâm trúng hông cô.

Hai người trong nháy mắt kéo dài khoảng cách thành hai thước, dò xét đối phương.

Mục Chước nhìn cánh tay đang chảy máu đầm đìa, cười lạnh nhìn Trần Nhữ Tâm: "Ta ngược lại lại muốn xem xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào."

Một lực lượng vô hình trói buộc cơ thể cô, đây là sự kết hợp giữa dị năng không gian và tinh thần lực, do thường xuyên bị Trần Linh Thiệu dùng tinh thần lực (tinh thần lực là dị 
năng tinh thần, mị viết thế cho ngắn) bao trùm nên động tác của cô cũng không bị ngưng trệ quá lâu, trong nháy mắt lôi quang từ trường đao tấn công tới cô thành công tránh khỏi—— cô không lùi mà tiến tới, năm ngón tay xuyên qua lồng ngực Mục Chước, chỉ chút xíu nữa là có thể chạm được trái tim hắn.

Trần Nhữ Tâm bị trường đao chém mất một cánh tay nhưng cũng không lo lắng, cô không buồn nhìn cánh tay đang rơi trên đất kia, tất cả sự tập trung đều đặt trên người Mục Chước.

"Ta không nghĩ là ngươi còn biết giấu giếm thực lực." Mục Chước sắc mặt cực kì khó coi, một chớp mắt kia, nếu hắn không tránh kịp tim sẽ bị cô đâm xuyên qua.

Cũng không phải thâm tàng bất lộ, chỉ là bình thường Trần Linh Thiệu thích dùng tinh thần lực bao phủ cô, trong lúc vô tình dần dần thành thói quen luôn. Cho nên đối với việc bị dị năng trói buộc, Trần Nhữ Tâm cũng không bị ảnh hưởng lớn.

Tang thi có móng vuốt và sóng âm là vũ khí, mà cấp bậc của Trần Nhữ Tâm không thấp, hai thứ vũ khí này càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng cô lại vẫn bị mất một cánh tay.

Cô cho tới bây giờ rất hiếm khi phát ra âm thanh.

Trần Nhữ Tâm đứng bên vách đá, gió từ dưới thổi bay vạt áo cô, cô lưu loát xé rách ống tay áo bên phải. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa lướt qua gò má xinh đẹp, phía sau sống lưng thẳng tắp của cô là hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng mờ mờ chiếu xuống làn nước biển tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Gương mặt nguyên chủ vô cùng diễm lệ, nhờ có linh hồn Trần Nhữ Tâm nên mới có phần nào hình dáng con người.

Cặp mắt đỏ kia hết sức bình tĩnh và kiên định, cho dù cơ thể bị khiếm khuyết, mất đi ưu thế của tang thi nhưng trên người cô vẫn là bộ dáng trấn định như thường, không ai có thể khiến cô thay đổi khí định đó.

Mục Chước không định dây dưa với cô ở đây, hắn chỉ muốn mau chóng lấy đầu cô cầm đi gặp Trần Linh Thiệu, khi đó thậm chí không cần đi tìm Trần Linh Thiệu cũng sẽ tự chui đầu vào rọ!

Chỉ là nữ tang thi trước mắt rất khó đối phó, không có chút dáng vẻ nên có của tang thi.

Ý niệm đó lóe lên trong lòng hắn, Mục Chước từng bước đi đến chỗ cô, đáy mắt một mảnh âm lãnh, vũ khí trong tay xuất hiện lôi quang đánh về phía cô ——

Cơ thể Trần Nhữ Tâm hơi nghiêng về phía sau, một chân móc vào chân hắn, đồng thời tay không tiếp nhận trường đao của hắn, trong nháy mắt cả cánh tay đều biến thành màu đen nhưng Trần Nhữ Tâm không hề quan tâm, cổ họng phát ra một đạo sóng âm công kích tinh thần cực kì chói tai ——

Nhất thời, Mục Chước khẽ biến sắc, hắn muốn buông cô ra nhưng không kịp nữa rồi!

Trần Nhữ Tâm lôi hắn trực tiếp nhảy xuống vách đá cao sáu trăm thước.

Mục Chước hoàn toàn không ngờ cô sẽ dùng phương án dùng mạng đổi mạng, hắn muốn dùng dị năng thoát khỏi cô nhưng sau khi bị công kích sóng âm, thân thể bị trì trệ không ít, mà vách đá trơn bóng không có lấy một chỗ để hắn dùng chân mượn lực.

Khi con người phải đối mặt với cái chết theo bản năng sẽ luôn sợ hãi, cho dù là muốn hay không muốn chết.

Tốc độ rơi xuống vô cùng nhanh, bởi vì có cơn gió thổi đến nên Trần Nhữ Tâm trực tiếp kéo hắn lao về phía vách đá, Mục Chước cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể không chết.

Bởi vì phía dưới không phải là vùng biển thông thường mà là vùng đá ngầm.

Mà chính cô. . . Trần Nhữ Tâm vẫn có kỳ vọng đối với cơ thể đã được Trần Linh Thiệu cường hóa của mình, dù sao cô vẫn cần trở về tìm hắn.

"Buông ra!!!"

Đối diện với Mục Chước đang cố hết sức giãy giụa, Trần Nhữ Tâm trực tiếp không để ý, cánh tay trái còn lại cũng đã bị lôi quang đánh cháy đen, không thể cử động mạnh nhưng vẫn có thể chế trụ Mục Chước.

Cảm nhận được mùi hương của biển, Trần Nhữ Tâm trong nháy mắt đổi tư thế với hắn, thời điểm rơi xuống liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mục Chước, mùi máu tanh ngay lập tức thu hút những kẻ săn biển.

Mục Chước đã không còn hơi thở.

Trần Nhữ Tâm nằm trên đá ngầm, Mục Chước bị cô đè phía dưới thân thể đã huyết nhục mơ hồ, máu theo dòng nước chảy ra biển.

Trong khoảnh khắc, vô số các loài cá lớn nhỏ bò lên bờ.

Chúng không thấy tang thi là Trần Nhữ Tâm, trong chốc lát liền đem cơ thể Mục Chước xé nát, ngay cả xương cũng không bỏ qua.

Những kẻ săn mồi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, màn đêm buông xuống, chỉ còn mỗi Trần Nhữ Tâm nằm trên bãi đá ngầm.

Cuối cùng cô đã đánh giá cao sức chịu đựng của cơ thể mình, Trần Nhữ Tâm cảm thấy xương cốt toàn thân đã vỡ nát, cũng may khi rơi xuống cô đã kịp bảo vệ đầu của mình.

Thân là tang thi, là một vật chết, thế nhưng cô lại vẫn cảm thấy đau đớn.

Cánh tay đã bị kí sinh trùng xâm nhập, cơ thể vỡ nát, nước biển tràn qua cơ thể cô, cô ngay cả di chuyển cơ thể một chút cũng không làm được.

Thời gian dài đằng đẵng cứ vậy trôi qua, cô chỉ có thể trông chờ vào tinh hạch từ từ tu bổ cơ thể.

Nhưng cô không nghĩ tới, khi tinh hạch tu bổ cơ thể thì đồng thời nước biển cũng ăn mòn nó. . .

Đêm ngày luân phiên, Trần Nhữ Tâm không nhớ đã qua bao lâu, cô chỉ còn một ý niệm còn sót lại. . .

—— Phải trở về, trở về bên cạnh Trần Linh Thiệu.

Nhưng cô không biết việc cô đột nhiên biến mất đã đem lại đả kích to lớn cho Trần Linh Thiệu.

Ở một nơi rất xa, một người đàn ông đang đi không phương hướng, bước chân của hắn rất chậm, rất kiên định. Dường như đã thấm mệt, hắn đứng dưới một gốc cây thở hổn 
hển, lấy túi nước uống vài ngụm rồi chuẩn bị lên đường.

Trên đường, hắn gặp một căn cứ.

Chắc do màu tóc và màu mắt quá đặc trưng, hắn rất nhanh liền bị người khác nhận ra. Ánh mắt họ nhìn hắn hơi khác thường, đồng thời còn có vẻ xa lánh. Dù sao người này 
cũng là kẻ tạo nên mạt thế, nhớ tới người thân, bạn bè đã chết của mình, họ không thể tha thứ cho hắn!

Ngược lại thì có một người bình thường không có dị năng thấy sắc mặt tái nhợt của hắn lại tiến gần hỏi han, đó là một tiểu cô nương mười ba tuổi, chắc do được người nhà bảo bọc quá tốt nên gương mặt cô không có vẻ chết lặng hay thờ ơ của những người sống ở mạt thế, cả người toát ra khí tức hoạt bát, không biết cô bé sẽ sinh tồn như thế nào ở mạt thế.

"Ca ca, ngươi đi đâu vậy?"

"Tìm người." Người đàn ông ngoài ý muốn còn trả lời cô, giọng nói vô cùng ôn hòa.

Tiểu cô nương thuận thế hỏi: "Tìm ai vậy?"

Trên mặt người đàn ông vẫn là một vẻ ôn hòa, thế nhưng đáy mắt một mảnh rét lạnh, bên trong đó là tầng tầng lớp lớp bóng tối, môi mỏng cong lên tạo thành một nụ cười yêu tà mê hoặc lòng người: "Tìm một tên lừa gạt, ta phải tìm được cô ấy, đeo lên người cô những sợi xích để cô không thể rời khỏi ta nửa bước. . ." Thanh âm hắn mang theo vài 
tia lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, giống như một ác ma đang thì thầm bên tai, âm u đáng sợ.

Tiểu cô nương mặt đầy nghi hoặc: "Ca ca, ngươi đang tìm sủng vật sao?"

"Không phải." Người đàn ông hít một hơi thật sâu, hơi thở khẽ run rẩy, khí tức khiến người khác sợ hãi, "Người ta muốn tìm, là chị gái của ta. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro