Chương 21
Edit: _xinchao_
Beta: yang1403
Trần Nhữ Tâm vào nhà tắm rửa đi cảm giác dinh dính khó chịu, sau khi đánh răng rửa mặt vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cô nhìn dáng vẻ của mình trong gương, môi có chút đỏ lên, chắc do cô dùng lực hơi lớn lúc lấy tay lau môi.
Trần Nhữ Tâm khoác chiếc áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm, khi cô nhìn thấy người đang ngồi trên giường không khỏi ngẩn ra: "Hình Dã?"
Lúc này Hình Dã trên người vẫn là trang phục từ buổi sáng, bộ âu phục không có một nếp nhăn nào, xem ra là vừa từ công ty trở về, chỉ là gương mặt so với thường ngày có nét lạnh lẽo hơn.
Hình Dã đè nén lệ khí trong lòng xuống, cố gắng khiến thanh âm của mình nghe thật bình tĩnh, ngước mắt nhìn cô: "Lại đây."
Trần Nhữ Tâm nhận thấy hắn đang không vui, tuy rằng cô không rõ nguyên nhân nhưng vẫn hướng hắn đi tới.
Cô còn chưa đến trước mặt Hình Dã thì hắn đã đưa tay kéo cô lại, Trần Nhữ Tâm cả người bất chợt mất trọng tâm liền ngã vào trong lồng ngực hắn, cô vừa ổn định lại tinh thần thì nhận ra mình đang ngồi trên đùi của hắn. Trần Nhữ Tâm cảm thấy trên người hắn có chút khí tức nguy hiểm nhưng không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, "Anh đang tức giận?"
"Ừ." Thanh âm trầm thấp nặng nề của hắn mang theo một tia hung tàn không dễ phát giác, hơi thở nóng rực bên cạnh gáy Trần Nhữ Tâm khiến cô không nhịn được muốn tách ra."Đừng nhúc nhích." Ngữ khí ra lệnh làm cô phải dừng lại cử động tránh né của mình, chỉ thấy Hình Dã một tay ôm lấy eo cô không cho cô nhúc nhích, một tay giữ lấy cằm của cô, ngón tay cái không mạnh cũng không yếu vuốt ve môi dưới của cô, thanh âm khàn khàn lộ ra khí tức u ám: "Em đã gặp ai chiều nay?"
". . . . . ." Trần Nhữ Tâm cơ thể cứng đờ.
"Tại sao không trả lời?" Hình Dã nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cường độ lực của tay cũng không tự chủ mà tăng thêm, "Hả?"
Nếu thành thực nói ra cái tên Tiết Minh Huyên chắc chắn sẽ khiến hắn tức giận, nhưng nếu nói dối chỉ sợ người này càng trở nên nguy hiểm thêm không thể khống chế. Trần Nhữ Tâm suy nghĩ, sở dĩ Hình Dã như vậy, chỉ sợ là hắn đã nhìn thấy cảnh mình hôn Tiết Minh Huyên trên xe.
Với một người có tính chiếm hữu cùng kiểm soát cao như Hình Dã mà bây giờ vẫn còn bình tĩnh tra hỏi mình là rất hiếm thấy rồi. Trần Nhữ Tâm môi có chút đau, theo bản năng mà đưa lưỡi liếm liếm, không nghĩ tới sẽ khiến cho động tác của Hình Dã hơi dừng lại. Nhận thấy sự biến đổi của hắn, Trần Nhữ Tâm nói ra một chữ: "Đau."
Hình Dã nhẹ nhàng vuốt môi cô. Cánh tay vẫn như cũ không buông ra, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm như bị nhuốm màu máu. Trần Nhữ Tâm ngập ngừng liếm môi, cũng liếm đến ngón tay của hắn. Trần Nhữ Tâm phát hiện khí tức hung tàn trên người hắn đã giảm xuống hơn so với lúc nãy, liền nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay của hắn, đưa lưỡi liếm. Liếm, gặm, cắn, giống như một con động vật nhỏ dịu dàng lấy lòng chủ nhân của mình.
Một màn trước mắt khiến ánh mắt Hình Dã trở nên âm trầm và nguy hiểm, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, "Em đang làm gì vậy?" Thanh âm của hắn bởi vì có dục vọng mà hơi khàn khàn và kiềm chế, hắn lại không cách nào từ chối cảm giác vui vẻ trong lòng, trầm giọng nói: "Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh."
Trần Nhữ Tâm cúi đầu liếm đi ngón tay ướt át của hắn, sau đó ngẩng đầu đối diện với con mắt sâu thẳm của hắn, nói: "Anh đừng tức giận."
Hình Dã nhìn ngón tay của mình, híp mắt: "Em đang cố gắng lấy lòng anh?"
"Vâng." Trần Nhữ Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Hình Dã trái tim bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn cô giống như một con thú hoang đang nhìn con mồi của mình, nói: "Còn chưa đủ."
Một khắc đó, Trần Nhữ Tâm có loại cảm giác run rẩy, cơ thể bắt đầu cảm thấy vô lực, vì vậy cô liền chủ động vịn tay lên vai hắn. Nghĩ đến việc mình bị Tiết Minh Huyên cưỡng hôn, để tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòng, Trần Nhữ Tâm liền tách môi của hắn ra mà hôn. Sau đó hôn gò má hắn rồi đến cằm, dần dần đi xuống liếm yết hầu hắn. . . . . .
Hình Dã đồng tử hơi co lại, hơi thở không đều, một tay gỡ bỏ cà vạt của mình, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Trần Nhữ Tâm nghe lời ngẩng đầu, sau đó liền bị Hình Dã cúi đầu ngậm lấy cánh môi mình. Trần Nhữ Tâm bị động tác này của hắn làm ngẩn ra, tay không tự chủ đẩy về phía trước, sau khi lấy lại tinh thần cô liền giữ lấy vạt áo sơ mi của hắn, chủ động hé miệng. Hình Dã đương nhiên sẽ không từ chối việc cô ngoan ngoãn như vậy, lưỡi càn quét trong khoang miệng cô, sau đó mút lấy đầu lưỡi cô, nghe tiếng rên nhẹ mà cô phát ra. Động tác của Hình Dã không tự chủ được mà mạnh mẽ hơn, hận không thể khiến cho mọi ngõ ngách trên thân thể cô đều mang dấu ấn của mình. Trần Nhữ Tâm chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn của hắn, hai tay phải ôm lấy cổ hắn mới không bị tuột xuống từ đùi hắn.
Chờ đến khi Hình Dã buông tha cô, Trần Nhữ Tâm thân thể vô lực ngã vào trong ngực hắn, cô cảm thấy cơ thể mình ngả ra sau, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cô nhìn Hình Dã phía trên đang dùng một loại ánh mắt mà cô không thể hiểu nhìn mình, bên trong chứa đựng ham muốn và tình cảm sâu đậm khiến trái tim Trần Nhữ Tâm rung động.
Nhận thấy sự biến hóa trên cơ thể hắn, Trần Nhữ Tâm hơi lên tiếng: "Hình Dã?"
"Gả cho anh, Nhữ Tâm."
Giọng nói của hắn trầm thấp mà kìm nén, hắn đang cố hết sức để khắc chế chính mình, những cảm xúc sâu sắc và hỗn loạn trong đôi mắt đó khiến Trần Nhữ Tâm không thể rời mắt, cô gật gật đầu: "Được."
Chỉ thấy hắn lấy ra từ đâu không biết một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, không giải thích gì mà đeo vào ngón áp út trên tay trái cô, sau đó dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô, tuyên bố: "Em là của anh."
"Ừ." Trần Nhữ Tâm bị hắn đè lên hơi mệt, muốn đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích, " Hình Dã đầu tựa vào bên cổ cô vẫn còn mang theo hương thơm sau khi tắm, "Để anh ôm một cái." Chờ những xao động trong cơ thể dần bình ổn lại, Hình Dã lúc này mới buông cô ra, đứng dậy.
Lúc này hai người quần áo đều có chút xốc xếch, Trần Nhữ Tâm dây lưng áo choàng tắm đã bị lỏng ra. Trước khuôn ngực trắng như tuyết, mềm mại vô cùng sống động và cô gái đang không dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình. . . . . . Hình Dã ánh mắt bỗng chìm xuống, kéo chăn che trên người cô, thanh âm nhỏ khàn khàn mang theo dục vọng: "Cho dù là đối với anh cũng phải có lòng phòng bị, anh là đàn ông, hơn nữa là người đàn ông không giây phút nào không muốn ôm em trong lòng mình."
Trần Nhữ Tâm trả lời: "Hôm nay không phải kỳ sinh lí."
Câu nói giống như mời chào khiến khóe mắt Hình Dã hiện lên màu đỏ, hắn hít một hơi thật sâu, một lần nữa đem dục vọng đè xuống. Hình Dã tay chống bên gáy cô, nhìn cô từ trên cao, dùng ngữ khí nghiêm túc như đang nói trong các cuộc hội nghị để mà nói những lời xấu xa khiến người nghe đỏ mặt tía tai: "Anh muốn em, nằm mơ cũng muốn biến em thành người phụ nữ của mình, khiến em ở dưới thân thể mình rên rỉ, khiến gương mặt em ở thời điểm anh tiến vào trở nên dụ hoặc, khiến em phải gọi tên anh lúc chúng ta hòa làm một."
Trần Nhữ Tâm bỗng dưng tách ra khỏi hắn. Đôi tai đỏ hồng đã bán đứng dáng vẻ bình tĩnh của cô. Hình Dã vừa cười vừa nhìn thân thể cô rõ ràng đang run rẩy nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, gương mặt tuấn tú mang theo bảy phần cưng chiều và ba phần không đứng đắn: "Anh càng mong đợi đêm tân hôn để có được em. Chờ đợi càng lâu, trái cây mới có thể càng thêm chín mọng, anh đang tận hưởng quá trình chờ đợi."
". . . . . ." Cái này logic, Trần Nhữ Tâm hoàn toàn hiểu.
Hắn tiếp tục nói: "Chỉ có anh được phép chăm sóc em, chạm vào em, ôm em, hôn em."
"Được."
Hình Dã nét mặt khó đoán, nhìn cô: "Đừng tiếp tục gặp mặt Tiết Minh Huyên."
"Được." Trần Nhữ Tâm gật đầu.
"Mấy ngày nay đừng rời khỏi nhà." Hình Dã đưa tay gò vuốt nhẹ má của cô, ôn nhu nói: "Đừng khiến anh phân tâm, nếu như em bị thương, anh sẽ rất tức giận."
"Được."
. . . . . .
>>>
Mấy ngày sau, Hình Dã càng ngày càng bận rộn, cô thậm chí chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn vào buổi tối.
Trần Nhữ Tâm nhìn lịch để bàn, hôm nay là ngày 20 tháng 11, cô cầm lấy cây bút trên bàn khoanh một vòng tròn quanh ngày 27, bởi vì...đây là ngày mà tất cả mọi sự được giải quyết, là ngày kết thúc nhiệm vụ.
Hôm đó, Trần Nhữ Tâm như thường ngày mở hòm thư ra, ánh mắt đang lướt qua từng email của cô chợt dừng lại ở một tin nhắn của người lạ. Cô vừa mở ra xem, là một tin nhắn được soạn thảo rất cẩn thận.
Cuối cùng kí tên chính là —— Bạch Tiểu Nhã.
"Hệ thống, Cô ấy có biết gì không?"
"Cô ấy là người gần với sự thật nhất trong thế giới này." Hệ thống thanh âm trầm ổn, "Thiên Đạo giới hạn, ta chỉ được phép nói thế, nhưng nếu ngươi có được tin tức từ chỗ khác cũng không vi phạm quy tắc."
"Ừ." Trần Nhữ Tâm nhìn email này, "Ta sẽ đi xem thử."
"Vậy ngươi phải cẩn thận."
Trần Nhữ Tâm cảm thấy kì quái đối với sự nhắc nhở của hệ thống, hỏi: "Tại sao ngươi lại nói như vậy?"
"Càng đến gần thời hạn kết thúc nhiệm vụ, ngươi sẽ càng nguy hiểm. Bởi vì bản thân sự tồn tại của ngươi khiến cho Thiên Đạo phải kiêng kỵ, tất nhiên sẽ dùng tất cả thủ đoạn để giết chết ngươi trước khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngăn cản không cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ của ta là giúp cho Hình Dã không căm hận Thiên Đạo, vậy thì tại sao Thiên Đạo phải kiêng kỵ ta?" Những lời mà hệ thống nói khiến Trần Nhữ Tâm càng thêm thận trọng: "Ta rốt cuộc là ai?" Vì sao lại khiến Thiên Đạo kiêng kỵ? Còn. . . . . . Thiên Đạo là cái gì?
"Những điều mà ta có thể nói chỉ có hạn, chờ đến lúc ngươi hoàn thành tất cả luân hồi, mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ." Hệ thống thanh âm từ từ xa dần: "Nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi sẽ phải trả giá tương ứng, cái giá này chính là thời gian mà ngươi có thể ở lại trần thế*. Bất kể là ai, sau khi luân hồi nhiều lần đều sẽ quên đi bản ngã*, cho dù lúc trước. . . . . . Ngươi đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng ngươi lại khó có thể chắc chắn rằng một ngày nào đó ngươi sẽ không mất đi bản ngã, không còn cách nào nhớ mình là ai. Ngươi có biết, ngươi đã làm sụp đổ những thế giới trước mà người đã đi qua cho nên nhiệm vụ thất bại, vì lẽ đó ngươi mới không còn giữ ký ức ở những thế giới kia. Do vậy, ngươi hãy hoàn thành tất cả luân hồi, không được quên mình là ai."
(Chú thích: Trần thế: trần gian. Bản ngã: cội nguồn, nguồn gốc)
Trần Nhữ Tâm thanh âm khàn khàn: "Ta là ai?"
"Nhữ Tâm." Hệ thống dường như nhớ ra chuyện cũ gì đó, " Họ 'Trần' là sau đó ngươi tự thêm vào."
" 'Không còn cách nào nhớ mình là ai' rốt cuộc là có ý gì?"
". . . . . . Ta không thể nói."
Trần Nhữ Tâm trong lòng biết thật sự là Hệ thống không thể nói, liền không miễn cưỡng nữa, cô ghi nhớ những lời mà Hệ thống vừa nói vào đầu, chầm chậm khôi phục lại tinh thần, cô hỏi một vấn đề khác: "Ngươi nói không thể mang thai có quan hệ gì với cái này hay không?"
"Đúng vậy" hệ thống hơi thở dài, "Ngươi phải biết, luân hồi là quyết định của chính ngươi, tất cả những tính toán đó của ngươi chỉ là vì. . . . . ."
". . . . . . Vì cái gì?"
Hệ thống ngữ khí càng trở nên thoải mái: "Thất Tình Lục Dục* của ngươi không phải bị mất đi, sau khi nhiệm vụ thành công, cấm chế* sẽ được buông lỏng, ngươi sẽ biết thôi."
(Chú thích: Cấm chế: lệnh cấm)
Trong lúc hoảng hốt, Trần Nhữ Tâm hình như vừa nghĩ ra cái gì đó, cô vừa định suy nghĩ kĩ lại thì nó biến mất. . . . . .
Qua một lúc lâu, cô không nhận ra bản thân đang gần như dùng một loại ngữ khí quen thuộc để nói chuyện với Hệ thống: "Tuy rằng nói chuyện với ngươi ta có cảm giác ngươi đã trải qua rất nhiều tang thương, nhưng giọng nói của ngươi nghe giống như người nhi lập chi niên*."
(Chú thích: nhi lập chi niên: đến tuổi thành lập sự nghiệp)
"Ta cũng không nhớ rõ mình đã sống bao lâu."
Trần Nhữ Tâm hỏi: "Chúng ta là bạn bè sao?"
Hệ thống dường như đang cười khẽ, trả lời: "So với quan hệ bạn bè càng thân thiết hơn."
Cuộc trò chuyện giống như vậy của hai người dường như đã diễn ra vô số lần, Trần Nhữ Tâm từ một khắc hắn lên tiếng trong đầu mình, liền xuất hiện một loại tin tưởng không tên. Có thể, giống như hắn nói, quan hệ giữa bọn họ còn thân thiết hơn quan hệ bạn bè.
Trần Nhữ Tâm đem chiếc bút trong tay đặt vào ống đựng bút, đứng lên: "Gần đây ngươi đã xuất hiện trong thời gian dài rồi."
Hệ thống đáp: "Bởi vì đã sắp đến lúc kết thúc nhiệm vụ."
Lời này làm cho Trần Nhữ Tâm ngẩn ra, lập tức nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Tất cả đều là ta tự nguyện." Câu nói này bao hàm rất nhiều cảm xúc, trong lúc nhất thời khiến người ta không có cách nào phân biệt.
Trần Nhữ Tâm đôi mắt hơi rủ xuống, ngón tay vô ý thức siết lại, lời này khiến cô có cảm giác đã từng quen biết. Người nào đã nói câu này với cô trước khi cô bị mất trí nhớ đây?
. . . . . .
(_xinchao_: Cô là chỉ Trần Nhữ Tâm, Cô ấy là chỉ Bạch Tiểu Nhã đấy, đừng có nhầm lẫn nhé )
Trần Nhữ Tâm thay quần áo để ra ngoài, qua cửa sổ cô thấy sắc trời có chút tối, giống như là muốn mưa. Lúc xuống tầng cô cầm chiếc ô để vào trong túi, Trần Nhữ Tâm nói với Quản gia một tiếng, liền chuẩn bị ra ngoài.
"Trần tiểu thư, có cần tôi để tài xế đưa cô đi không?" Quản gia ở sau lưng nàng nói.
"Không cần, cảm ơn." tứ chối ý tốt của Quản gia, Trần Nhữ Tâm gọi một chiếc xe taxi, bảo tài xế đi tới địa chỉ hẹn gặp Bạch Tiểu Nhã.
Hai mươi phút sau, Trần Nhữ Tâm đi tới một quán cà phê tao nhã.
Quán cà phê nằm trên một con phố phồn hoa, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Trần Nhữ Tâm thấy một cô gái trang điểm tinh tế, bên trong khí chất uyển chuyển mang theo một tia khí thế ác liệt, nữ nhân xinh đẹp đó đang giơ tay hướng cô ra hiệu.
Cảm ơn phục vụ, Trần Nhữ Tâm đi tới rồi ngồi xuống. Sau đó nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn."
Bạch Tiểu Nhã mỉm cười hào phóng: "Tôi cũng mới vừa đến."
Lúc này khách trong quán không nhiều, sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Nhã đem thực đơn đưa cho cô. Trần Nhữ Tâm cũng không từ chối, sau khi nhận liền chọn một cốc cafe Blue Mountain cùng một phần Mousse trà xanh theo khẩu vị của mình. Trần Nhữ Tâm sau khi gọi xong liền mang thực đơn trả lại Bạch Tiểu Nhã, Bạch Tiểu Nhã cười tiếp nhận, gọi một món ăn cùng một cốc cafe giống Trần Nhữ Tâm, sau đó bắt đầu trò chuyện cùng cô.
Cuộc trò chuyện bắt đầu rất dễ dàng, hai người cùng tán gẫu về cà phê, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói vào vấn đề chính. Dần dần, có lẽ do Trần Nhữ Tâm từ đầu tới cuối đều quá mức lạnh nhạt. Bạch Tiểu Nhã nhấp một ngụm cà phê, cười nhìn Trần Nhữ Tâm, nói rằng: "Quãng thời gian khi cô mất tích, Tiết đội trưởng vì gấp gáp muốn tìm ra cô, thậm chí còn lập án, mặc dù là hắn chuyện bé xé ra to, nhưng hắn thật sự rất quan tâm cô."
Trần Nhữ Tâm đối diện với ánh mắt của cô ấy, không muốn tiếp tục đề tài này, liền hỏi ngược lại: "Cô yêu hắn?"
". . . . . ." Đối với việc Trần Nhữ Tâm chuyển chủ đề, Bạch Tiểu Nhã ngẩn người, nhưng rất nhanh cô ấy hơi ngạc nhiên, cười nhạt một tiếng: "Cô hiểu lầm rồi, tôi tuy rằng đã từng chơi đùa cùng hắn khi còn là hai đứa nhỏ vô tư, nhưng rất hiển nhiên chúng tôi không thích hợp."
Cô ấy không có phủ nhận mình và Tiết Minh Huyên trước kia từng yêu nhau, trái lại rất thẳng thắn nói ra, không khỏi khiến Trần Nhữ Tâm đối với cô ấy có thêm mấy phần hảo cảm. Trần Nhữ Tâm cũng không vòng vo, liền trực tiếp nói rằng: "Tôi với hắn cũng không thích hợp."
"Hai người đã chuẩn bị đính hôn."
"Ở lễ đính hôn, tôi đã rời đi."
Bạch Tiểu Nhã con mắt hơi động, cười: "Khiến các thế gia* khác chê cười, khiến Tiết gia tức giận vì bị mất mặt."
(Chú thích: thế gia: gia đình giàu có, quyền thế)
Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, đôi mắt buông xuống: "Ừ."
"Phốc ~" đối với việc cô dùng thái độ thờ ơ nói về việc đó, Bạch Tiểu Nhã đột nhiên nở nụ cười, "Tôi trước kia cho rằng cô là một nữ nhân ham hư vinh, vì muốn được gả vào hào môn* mà phí hết tâm tư, ấn tượng ban đầu của tôi về cô là nông cạn rồi."
(Chú thích: hào môn: nhà giàu sang, quyền thế)
Nguyên chủ từng tâm tư dùng mọi cách để gả cho Tiết Minh Huyên, bên trong chưa chắc đã không có ý nghĩ muốn trở thành nữ chủ nhân hào môn. Nguyên chủ trưởng thành trong hoàn cảnh kia, tuy rằng không cần lo áo cơm, nhưng gia đình lại không cho cô được cảm giác an toàn, vì sự thiếu hụt ở phương diện này này sẽ nghĩ biện pháp để bù đắp lại. Đối với việc Bạch Tiểu Nhã cho là như thế, Trần Nhữ tâm cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chúng ta mới gặp nhau ngày hôm nay."
"Cũng đúng." Bạch Tiểu Nhã cười cầm lấy cái cốc, qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, cô ấy cũng phát hiện Trần Nhữ Tâm không có dáng vẻ như người bị uy hiếp, chắc sự thật đúng như cô nói, đột nhiên không muốn ở cùng một chỗ với Tiết Minh Huyên.
Chuyện tình cảm ai có thể nói chính xác đây? Giống như cô ấy đã từng bị người thân cận nhất phản bội, cuối cùng. . . . . .
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Nhã trên mặt lộ ra một tia đau thương khó nói, vào lúc ấy nếu như mình không bị tình cảm làm mờ mắt thì làm sao có thể để cho kẻ địch lấy cắp bí mật quân sự, khiến cho bao nhiêu người dân hy sinh một cách vô ích như vậy, cuối cùng chỉ còn mình ở lại một tinh cầu xa lạ tiếp tục sống. . . . . .
Đáng tiếc không có nếu như.
Bạch Tiểu Nhã nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan tràn trong khoang miệng, cô ấy từ từ hồi phục lại tinh thần, thu hồi tâm tình của mình. Toàn bộ vụ án đầy những nơi không cách nào giải thích, thêm vào đó là bên trên bắt vô cùng chặt, nếu như cô ấy đoán không sai thì nữ nhân tên gọi Trần Nhữ Tâm trước mặt biết nhiều hơn cô ấy một chút về vụ án này, về việc biết nhiều hơn bao nhiêu, khó có thể nói rõ.
Lúc này trong quán chỉ còn bàn của hai người họ. Bên ngoài cũng bắt đầu tí tách mưa, tiếng mưa rơi xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh truyền đến, Bạch Tiểu Nhã đột nhiên hỏi: "Nghe nói hồi trước cô có tham gia điều tra vụ án kia?"
Vụ án kia chắc là chỉ vụ án giết người liên hoàn, Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Tiểu Nhã trong lời nói có ý riêng, "Tôi nghe Tiết đội trưởng nói, cô đã nghiên cứu động cơ của nghi phạm, tôi xem báo cáo mà cô viết, phát hiện rất nhiều chi tiết giống với một mục tiêu mà chúng tôi đang giám sát."
Trần Nhữ Tâm không bị ảnh hưởng chút nào, từ tốn nói: "Được người khác giao phó thì tất nhiên tôi phải hết lòng hoàn thành rồi."
Bạch Tiểu Nhã không có được thứ mình muốn, ngược lại lại dời đến chủ đề khác, thân thiết mà nhìn cô, hỏi: "Tôi xin phép mạo muội hỏi một câu, chứng thiếu hụt tình cảm của cô bắt đầu từ khi nào vậy?"
Tình huống trước mắt hoàn toàn bị Bạch Tiểu Nhã khống chế, Trần Nhữ Tâm rơi vào thế bị động. Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút về vấn đề này, nguyên chủ trước kia không có gì bất thường, liền nói rằng: "Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học."
"Hóa ra là như vậy." Bạch Tiểu Nhã như có điều suy nghĩ nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, "Chẳng trách Tiết đội trưởng nói cô đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học biệt ly cùng mối tình đầu sau đó lại như biến thành người khác."
Trần Nhữ Tâm bỗng dưng nhìn về phía cô ấy: "Mối tình đầu?"
"Hình Dã, cô không nhớ sao?" Bạch Tiểu Nhã cười, từ trong đầu lấy ra một đoạn ký ức, "Lại nói đến tôi và cô tốt nghiệp cùng một trường trung học, lớn hơn cô một lớp, tính ra tôi là học tỷ của cô. Vào lúc ấy bởi vì Hình Dã bị người khác bắt nạt quá đáng, tôi từng thử ngăn cản, nhưng không có tác dụng gì, tôi cũng không quản chuyện này nữa, chỉ là đối với người này còn có chút ấn tượng, không nghĩ tới hắn sau đó trở thành mối tình đầu của cô."
"Đó chỉ là một trò đùa."
"Ừ, tôi biết." Bạch Tiểu Nhã nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, nói rằng: "Vào lúc ấy chúng tôi cũng không biết những hành vi đó sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với đối phương, cũng không có nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai sẽ tạo thành một sai lầm lớn không cách nào bù đắp, vì vậy tùy theo lòng mình mà làm, bất chấp hậu quả."
"Trên đời xưa nay sẽ không có thuốc chữa hối hận." Trần Nhữ Tâm tán đồng gật đầu, sau đó không biết nhớ ra cái gì đó, hỏi cô ấy một vấn đề: "Cô khi còn bé, khoảng chừng khi mười tuổi có gặp một hài tử* nhỏ hơn cô một chút trong mưa liền thuận tay giúp hắn không?"
(Chú thích: Hài tử: đửa trẻ)
"Mười tuổi?" Bạch Tiểu Nhã giữ cằm trầm tư, sau đó thực sự tìm ra một đoạn từ trong ký ức, "Thật có chút ấn tượng, hắn gặp cô à?"
"Coi như là vậy đi." Trần Nhữ Tâm cái nghi vấn luôn đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng có lời giải, nhưng lúc này trò chuyện với nhau hai người cũng không có nhận ra ra "Hắn" và "Cô" hai chữ này đồng âm, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn trái ngược.
Bạch Tiểu Nhã thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Trần Nhữ Tâm nhìn cô ấy, sau đó lắc đầu, chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
"Chuyện quá lâu rồi tôi cũng không nhớ rõ lắm, nếu như cô hỏi tỉ mỉ chút, chỉ sợ tôi cũng không trả lời được." Bạch Tiểu Nhã cười, đối với chuyện này cũng không để ý, mà nói đến chuyện khác: "Cô có nghe qua một câu chuyện không?"
"Câu chuyện gì?" Trần Nhữ Tâm hỏi.
"Từ trước có một cậu bé tên là Baru, từ nhỏ người nhà đều bị binh lính địch quốc giết chết, cậu tận mắt thấy chị mình bị những người kia cắt ra rồi ăn. Cậu bé baru mất đi người nhà bị một phù thủy tà ác dẫn theo đi trở về. Sau đó, Baru lớn dần, cậu trở thành Tướng quân của đế quốc đó. Cậu đem những tướng lĩnh cùng binh lính địch quốc đã giết chết người nhà mình giết sạch, riêng những người đã ăn thịt chị cậu thì bị nhốt ở tầng hầm âm u ẩm ướt, không cho bọn họ thức ăn nước uống, chờ đến khi những binh sĩ kia cực kỳ đói bụng, Baru dùng lưỡi đao sắc bén cắt từng mảnh từng mảnh thịt trên người họ, chế biến thành một mâm đồ ăn thịnh soạn cho bọn họ. Những người kia cực kỳ đói bụng, liền lấy những miếng thịt trong cái mâm mà ăn, khi họ nhận ra trên người mình không còn thịt để cắt, liền chém giết lẫn nhau để có cái ăn. Cuối cùng, những người kia đều chết đi. . . . . .
Baru căm hận quốc gia này, nếu như không phải Quốc vương vô dụng không cách nào bảo vệ con dân của mình thì cha mẹ cùng chị của cậu sẽ không phải chết ở trong tay binh lính địch quốc. Liền giết đi Quốc vương, dùng máu của vị Quốc vương đó tế lên cho chị mình, sau đó tự mình ngồi lên ngôi vua. Trở thành Quốc vương cũng không thể khiến cậu cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ, thậm chí cậu một đời đều sống ở trong ác mộng, mỗi buổi tối đều mơ thấy cảnh tượng chị mình bị những người kia cắt ra rồi ăn. Sau đó Baru không phân rõ được đâu là hiện thực, đâu là trong mơ, trở nên thô bạo và điên cuồng, thời gian tỉnh táo là vô cùng ngắn ngủi, cậu dùng vô số vàng bạc và ngọc ngà để đổi lấy sức mạnh trong tay nữ phù thủy ác độc. Baru đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, cậu dùng sức mạnh phá hủy toàn bộ vương quốc, cậu dần dần yêu thích cái cảm giác nắm giữ sức mạnh, cũng dần dần bị sức mạnh của chính mình nuốt chửng. Cuối cùng cậu đã quên mình là ai, cũng đã quên người nhà cùng với người chị gái mà cậu yêu nhất, dường như trên thế giới chưa từng tồn tại người tên Baru."
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh mà nhìn cô ấy: "Câu chuyện này là do người khác bịa đặt."
"Tôi cuối cùng có cảm giác rất kỳ lạ, có cảm giác thế giới này thực sự có tồn tại, có lẽ điều này rất vô lí." Bạch Tiểu Nhã nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, nói rằng: "Thế giới chúng ta đang ở, chưa chắc đã không có khả năng giống như câu chuyện vừa rồi. Từ trước tôi không dám nghĩ như vậy, nếu thế giới chỉ xoay quanh một vài người nhất định, chẳng phải là rất không bình thường sao?"
"Tại sao cô nói như vậy?"
"Trực giác." Bạch Tiểu Nhã cười, "Chúng ta đều là quân cờ có số phận của riêng mình, tất cả mọi người đều đang chống lại cái số mệnh đó, giống như cào cào trong bể cá, xem cuối cùng ai là người còn tồn tại."
"Quân cờ có số phận?"
"A~ ăn nói linh tinh đừng để ý, kìm nén quá lâu, đột nhiên lại vô tình nói với cô." Bạch Tiểu Nhã nhấp một hớp cà phê, hướng cô nở nụ cười: "Đây có lẽ là năng lực đặc thù của bác sĩ cố vấn tâm lí?"
". . . . . ."
Tiếp đó, hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Trần Nhữ Tâm thấy mưa càng ngày càng nhỏ hơn, liền nói rằng: "Tôi nên về rồi, ngày khác có thời gian chúng ta lại nói chuyện."
"Cũng được, để tôi đưa cô về."
"Cảm ơn, không cần đâu."
. . . . . .
Lúc gần đi, Bạch Tiểu Nhã gọi cô quay lại, trong đôi mắt có gì đó đặc biệt phức tạp, cô ấy nói: "Nếu chị của Baru vẫn còn, kết cục của Baru sẽ khác chứ?"
Trần Nhữ Tâm dừng chân lại, quay đầu hướng tầm mắt của cô ấy, "Có lẽ vậy."
. . . . . .
Đi bộ trên một con phố đông đúc, Trần Nhữ Tâm che ô đi lung tung không mục đích.
Trong một đời, nguyên chủ là chấp niệm cả đời của Hình Dã, tất nhiên hắn sẽ không để nguyên chủ bị Tiết Minh Huyên cướp đi? Mà nguyên chủ thì lại một lòng muốn gả cho Tiết Minh Huyên, nhưng bởi vì Hình Dã xuất hiện tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn. Cô ấy hận Hình Dã, Hình Dã cho dù có phải chết cũng không buông tha cho cô ấy. Cứ như vậy, hai người giày vò lẫn nhau, đến cuối cùng hai bên đều chịu tổn hại, ai cũng không được như ý.
Thậm chí, đến cuối cùng bị Hình Dã dùng cái khăn tay mà hắn luôn trân trọng giết chết. Sau khi mất đi nguyên chủ, hắn cũng mất đi tín ngưỡng sống sót, hắn căm hận thế giới này, sau đó không từ thủ đoạn nào để khiến tất cả mọi người trong thế giới này cũng không được sống yên ổn. Sau đó, chính là sự việc mà hệ thống nhắc tới, hắn lấy lại được ký ức cổ xưa, sau đó mạnh mẽ đem thế giới này hủy diệt.
Những điều này không thể không khiến Trần Nhữ Tâm nghi ngờ, Hình Dã đến cuối cùng là ai?
Còn có. . . . . . Nếu Hình Dã biết cô bé trước kia đã giúp hắn chính là Bạch Tiểu Nhã thì sẽ ra sao?
. . . . . . Có phải hắn sẽ không còn cố chấp với thân thể này?
Còn Bạch Tiểu Nhã, cô ấy biết quá nhiều thứ, điều này không phù hợp với lẽ thường.
Trời mưa lớn hơn, Trần Nhữ Tâm bước chân chậm rãi, hỏi dò trong đầu: "Hệ thống, Bạch Tiểu Nhã từ lúc nào bắt đầu nghi ngờ Hình Dã?"
"Từ khi ngươi bắt đầu đi làm việc, xác định là sau khi ngươi biến mất khỏi lễ đính hôn, chỉ là không có chứng cứ xác thực."
"Ra là vậy." Trần Nhữ Tâm đáp một tiếng, "Bạch Tiểu Nhã này. . . . . . Ta cần thêm một số tư liệu chi tiết hơn."
"Thông tin ta cho ngươi chỉ có hạn."
"Ừ, ta sẽ tìm biện pháp khác." Trong lúc vô tình, cô dừng ở một cửa hàng trang sức, sau đó cô thu lại ô, đi vào.
Nhân viên bán hàng dáng vẻ nghiêm chỉnh dịu dàng mỉm cười với hỏi cô: "Xin chào quý khách!"
"Ừ." Trần Nhữ Tâm gật đầu, "Xin hỏi có vòng ngọc nào hợp để đeo cho nam nhân không?"
"Có ạ, ở chỗ này." Người kia dẫn Trần Nhữ Tâm đi tới trước một cái quầy, "Xin hỏi cô muốn mua loại nào ạ?"
"Vòng ngọc màu trắng, hình thức đơn giản chút."
"Mấy cái này đều là vòng ngọc trắng, cô muốn chọn kiểu dáng gì ạ?"
Trần Nhữ Tâm xuyên qua tủ kính nhìn những chiếc vòng ngọc kia, "Để tôi tự xem."
Nhân viên bán hàng mỉm cười: "Vâng, nếu có yêu cầu gì cô cứ gọi tôi."
Trần Nhữ Tâm còn đang chọn, lúc này hệ thống đột nhiên nói: "Chọn chiếc vòng ngọc quyết* kia đi."
(Chú thích: vòng ngọc quyết: chiếc vòng ngọc nửa vòng tròn. _xinchao_: đừng hỏi mình nó là cái gì, mình cũng chả hiểu nó là cái gì luôn, tra google không ra)
Theo lời hệ thống, Trần Nhữ Tâm đưa mắt về phía góc bên trong là chiếc vòng ngọc thạch có khoảng 2 cm thoáng ố vàng, mặt trên điêu khắc tỉ mỉ hoa văn con rồng không sừng đang uốn lượn, hình thức cổ điển, cho thấy chiếc vòng này khá là cổ.
"Nhân viên bán hàng, tôi muốn chiếc ngọc quyết này."
Nhân viên bán hàng mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng tính chất nghề nghiệp khiến cho cô ấy tiếp tục nở nụ cười, nói: "Chiếc ngọc quyết này là do một người quen của chủ tiệm chúng tôi để lại nơi này, bởi vì giá cao và kiểu dáng ít được ưa chuộng nên nửa năm qua không có ai hỏi mua, cô chính là người đầu tiên."
Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Ừ."
"Để tôi gói lại cho cô." Nhân viên phục vụ đem ngọc quyết đặt vào bên trong hộp gấm làm bằng gỗ, mỉm cười hỏi: "Cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?"
"Quẹt thẻ." Trần Nhữ Tâm từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho đối phương.
"Đây là hóa đơn thanh toán của cô, xin cầm lấy." Trần Nhữ Tâm đưa tay tiếp nhận, đem hộp gấm để vào trong túi, lúc này mới rời khỏi cửa hàng trang sức.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, ven đường đèn nê ông đỏ sáng lên, lúc này người đi trên đường khá ít. Trần Nhữ Tâm phải đi đến đường quốc lộ đối diện mới có thể gọi taxi, đèn dành cho người đi đường sáng lên, Trần Nhữ Tâm che dù bước chân. Đúng lúc này, một chiếc xe con lao tới đây——
Hệ thống nhắc nhở: "Cẩn thận!"
Coi như tránh kịp lúc nhưng Trần Nhữ Tâm vẫn bị ngã trên mặt đất, đầu gối không cẩn thận bị trầy da, cánh tay cũng bị cọ xát mà rỉ máu. Chiếc xe kia đã chạy trốn từ lâu.
"Ngươi có thể đứng dậy không?"
"Được." Trần Nhữ Tâm từ trên mặt đất đứng lên, ngoại trừ bị thương ngoài da, cũng không có ảnh hưởng đến xương. Nếu cô không nhìn lầm, biển số xe của chiếc xe kia bị che đi.
Hệ thống dường như đã sớm biết sẽ như vậy, thở dài: "Đi bệnh viện băng bó một chút vết thương đi."
"Đi bệnh viện không kịp, Hình Dã sắp trở về rồi." Trần Nhữ Tâm từ trong túi lấy ra khăn mùi soa lau đi vết máu trên đầu gối, "Về nhà ta có thể tự mình xử lí."
Trần Nhữ Tâm chặn lại một chiếc xe taxi, bởi vì vừa bị ngã, khó tránh khỏi làm bẩn chỗ ngồi trên taxi, lúc xuống xe liền trả tài xế gấp đôi tiền.
Quản gia nhìn dáng vẻ khi trở về của cô, hơi ngạc nhiên: "Trần tiểu thư, có cần tôi gọi bác sĩ đến đây không?"
"Không cần, làm phiền Quản gia giúp tôi lấy hộp thuốc." Trần Nhữ Tâm cũng không muốn nói thêm cái gì.
"Được." Quản gia cũng không hỏi lại, quay người đi lấy hộp thuốc.
Trần Nhữ Tâm trước tiên lau qua thân thể, để cho tiện cho việc xử lý vết thương liền thay sang đồ mặc ở nhà, chuẩn bị đi lấy hộp thuốc. Mà khi Trần Nhữ Tâm mở cửa phòng định ra ngoài liền nhìn thấy——
Hình Dã đứng ở ngoài cửa, mặt không thay đổi nhìn cô, cặp mắt hẹp dài dưới ánh đèn dường như hiện ra một tia ấm áp, nhìn kỹ mới có thể phát hiện sâu trong đáy mắt điên cuồng âm u đến đáng sợ.
Trần Nhữ Tâm lấy lại tinh thần: "Anh đã về." Trên người hắn toàn nước mưa, bộ Âu phục có giá trị không nhỏ cũng có nước mưa, tóc cũng có chút ướt. . . . . . Hắn lại không hề chật vật, làm cho Trần Nhữ Tâm cảm thấy một trận khiếp sợ không tên.
Hình Dã tầm mắt rơi vào vết thương còn thấm máu trên đầu gối của cô, cầm lấy cánh tay cô, nhìn vết thương, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
Vừa định nói không đau Trần Nhữ Tâm thấy vẻ mặt âm u lạnh lẽo của hắn cùng với khóe môi hơi cong lên của hắn, vừa nguy hiểm vừa u ám. Cô chậm rãi gật đầu: "Đau."
"Đau?" Hình Dã hô hấp mang theo sự kiềm chế, bàn tay vuốt ve cánh tay mềm mại của cô, dịu dàng nhìn cô: "Không phải anh bảo em mấy ngày nay nếu không có chuyện gì thì không được ra ngoài hay sao? Em thực sự là quá không ngoan. . . . . . Lời của anh như vậy mà em không nghe sao?"
Trần Nhữ Tâm tay bị hắn cầm lấy, hắn dùng sức lớn khiến cô không cách nào thoát ra. Mà thái độ Hình Dã từ đầu đến cuối đều lộ ra một cỗ cảm giác xa cách, làm người khác tê cả da đầu, Trần Nhữ Tâm cũng cảm nhận được một sự bất an mơ hồ. cô cân nhắc một chút rồi nói, tận cố gắn không làm hắn tức giận: "Hình Dã, em. . . . . ."
"Em xem, em bị thương thành như vậy." Lúc này Hình Dã làm sao có thể nghe lọt nửa câu của cô, cặp mắt lạnh lẽo không nhìn thấy tình cảm, nắm lấy tay cô dùng sức kéo, Trần Nhữ Tâm nhất thời cả người không khống chế được ngã vào trên ghế salông, Hình Dã động tác tuy rằng thô bạo, nhưng vẫn tránh vết thương của cô. Trần Nhữ Tâm còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy Hình Dã đang nhìn cô từ trên cao, môi mỏng lạnh lùng nỏi: "Em đã không coi lời nói của anh là gì, chắc em thấy bản thân mình cùng anh không có dính dáng gì với nhau nhỉ."
"Hình Dã. . . . . ."
"Câm miệng." Hình Dã nhẹ nhàng ngắt lời cô, tầm mắt rơi vào đầu gối vẫn còn chảy máu của cô, cười: "Chẳng qua là trầy da mà thôi, không bị đâm chết, vận may của em cũng không tệ lắm."
Trần Nhữ Tâm thấy trạng thái tinh thần của hắn rất không ổn định, liền không tiếp tục nói nữa, tránh việc kích động hắn.
"Có phải em định đi gặp Tiết Minh Huyên không?" Hình Dã nửa quỳ trước người của cô, một tay cầm lấy bàn chân bị thương của cô, đôi mắt yêu mị nhìn cô, giọng mũi mang theo khí tức đen tối: "Hả?"
"Bị thương là bất ngờ." Trần Nhữ Tâm cũng không lảng tránh tầm mắt của hắn, "Em chỉ là muốn biết của một chuyện."
"Chuyện của anh?" Hình Dã trên mặt mang theo ý cười, thanh âm nhỏ nhẹ giống như vực sâu: "Nhữ Tâm, anh luôn luôn bên cạnh em, có chuyện gì mà không thể trực tiếp hỏi anh đây?"
"Hình Dã, anh có từng nghĩ tới tình cảm anh dành cho em chỉ là bị di dời không." Trần Nhữ Tâm nhìn hắn, chậm rãi nói: "Trong lòng anh người mà anh yêu thực sự không phải em, mà là cô gái đã cứu anh, em đã giúp anh tìm được cô ấy rồi. Nếu như anh đồng ý, em có thể dẫn anh đi gặp cô ấy."
Trần Nhữ Tâm vừa dứt lời, trái tim Hình Dã bỗng nhiên co rút lại, dường như bị một sức mạnh vô hình chèn ép, đau đớn khiến đáy mắt hắn tối lại.
Cái gọi là đau lòng cùng lắm cũng chỉ có thể như này thôi. Cô dễ dàng đem tình cảm dành cho mình phủ nhận toàn bộ, thậm chí còn làm như không biết gì.
Nữ nhân này quả nhiên đã nói dối ngay từ ban đầu. . . . . .Giống như sáu năm trước. . . . . .
Như vậy lần này, cô lại muốn làm gì đây? Chả lẽ lại muốn cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình hay sao? Lại muốn chà đạp lên tình cảm của hắn hay sao? Hắn đã hai lần đưa trái tim mình đến chỗ cô, lại bị cô xem là bệnh thần kinh mà "trị liệu", còn có điều gì nực cười hơn không?
Tất cả những sự lấy lòng cùng thỏa hiệp lúc trước, cô quả nhiên là vì né tránh mình. . . . . .
Nữ nhân này tại sao có thể lạnh lùng như vậy? Cô thích người khác, người nam nhân tên gọi Tiết Minh Huyên kia.
Quả nhiên nên giết người đàn ông kia! Cô muốn ở cùng hắn ta sao?
Đừng hòng!
Kiếp này, Kiếp sau, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới! Cho dù hắn phải chết, cũng tuyệt đối sẽ không để cho cô toại nguyện!
Không bằng giết cô, khiến cô không có cách nào lừa gạt mình, cũng không còn cách nào né tránh mình! Cơn đau dần dịu lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu dần.
Trần Nhữ Tâm thấy khóe mắt hắn hiện ra một tia màu đỏ tươi, mở miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, bởi vì lúc này Hình Dã đang dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô, sâu trong đáy mắt thô bạo muốn đem người xé thành từng mảnh.
Hình Dã bình tĩnh nhìn cô một cái, vội rời khỏi phòng trước trí lí bị đánh mất hoàn toàn.
. . . . . .
Trần Nhữ Tâm vẫn ngồi ở trên ghế salông, nhìn cánh cửa khép hờ, nói với hệ thống: "Hắn vừa. . . . . . muốn giết ta?"
Hệ thống dường như thở dài: "Xem ra thiếu hụt Thất Tình Lục Dục lại có lợi cho sự phán đoán của ngươi."
". . . . . ." Trần Nhữ Tâm đáy lòng cẩn thận nghiền ngẫm những điều mà hệ thống nói, linh quang chợt lóe ra khiến cô dường như vừa bắt được cái gì đó, đúng lúc này bị tiếng gõ cửa đánh gãy ——
"Mời vào."
Đi vào là một người phụ nữ trung niên, cô ấy đem hộp thuốc đặt trên đất, nhìn vết thương trên đầu gối của Trần Nhữ Tâm, hít một tiếng: "Trần tiểu thư, trước hết hãy để tôi xử lí vết thương của cô đã."
Trần Nhữ Tâm biết người này nhất định là do Hình Dã gọi tới , liền nói: "Phiền cô rồi."
Sau khi vết thương được băng bó cẩn thận, người phụ nữ đó dặn dò: "Mấy ngày nay không nên để nước dính vào vết thương, cho dù trong phòng có khí ấm nhưng ăn mặc ít như vậy vẫn dễ bị cảm lạnh."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
"Không cần khách khí, một lúc nữa cô xuống dùng cơm đi." Người phụ nữ thu dọn hộp thuốc, tiếp tục nói: "Chử tiên sinh vừa rời đi, nói là công ty có việc, đêm nay sẽ không trở về."
"Ừ."
Cánh cửa lần thứ hai khép lại, Trần Nhữ Tâm cẩn thận tránh vết thương và thay sang bộ quần áo dày hơn. Xuống lầu dùng qua bữa tối, Trần Nhữ Tâm không buồn ngủ, định ra ban công, sau khi ngồi xuống, cô nghiêm túc nghĩ đêm nay rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Ngoại trừ trong quá trình cô đi gặp Bạch Tiểu Nhã bất ngờ bị thương, vậy hẳn là do mấy câu nói cuối cùng mà cô nói với Hình Dã. Lúc trước Hình Dã lấy thân phận bệnh nhân đến phòng tư vấn tâm lý từng nói hắn thích cô bé đã cứu mình, đồng thời trong ngày sinh nhật hắn đưa hắn một cái khăn tay. Trần Nhữ Tâm vẫn cho là nguyên chủ khả năng giống như cô bé kia đưa hắn chiếc khăn tay, vì vậy khiến hắn hiểu lầm, tưởng nguyên chủ là cô bé kia, khiến nguyên chủ trở thành chấp niệm của hắn. Cuối cùng người thay thế cũng chỉ là người thay thế, nếu ở thời điểm then chốt khi Hình Dã tỉnh lại khiến hắn rung động, tất nhiên là cô bé kia có thể làm được. . . . . .
. . . . . . Chờ chút đã, khăn tay sao?
"Hệ thống, sinh nhật Hình Dã là ngày nào?"
"Ngày mùng 7 tháng 3."
". . . . . . Ngày mùng 7 tháng 3 ?" Trần Nhữ Tâm giật mình, những tư liệu mà hệ thống cung cấp cho cô ban đầu rất rõ ràng, ngày mùng 7 tháng 3 không phải là ngày nguyên chủ nhìn thấy Hình Dã bị người ta bắt nạt quá thảm nhịn không được mà cho hắn một chiếc khăn tay sao?
Vì lẽ đó, cái cô bé đã giúp Hình Dã trước kia, thực sự chính là nguyên chủ? !
_xinchao_: chương này thật sự quá dài, cực kì dài, ta phải thức đêm mới edit xong đấy, (nhìn đồng hồ, 00:13 O_o) ôi nhan sắc của ta đang bị xuống dốc trầm trọng rồi !!! Ta không có ý than thở gì đâu nhưng thật sự cmn mệt mỏi mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro