Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10: Chiếc áo thun

"Papi?"

Dù giọng Charlotte ngáy ngủ rất thều thào như gió thoảng nhưng cái tiếng kêu tên gọi một người lại rất rõ ràng truyền đến Engfa.

Cô không rõ tại sao bản thân lại cảm giác hụt hẫng còn có chút không can lòng như thể đã tự trao cho mình ở một vị trí nào đó trong cuộc đời Charlotte.

Không tránh khỏi cảm giác hẹp hòi, cô cố ý rút chân khỏi eo Charlotte mà đánh động, cả thân cũng dịch ra xa tới mép giường.

"P'Fa?"

Em đờ đẫn nửa nhắm nửa mở đôi mắt, bật nửa người dậy.

Engfa không biết đang suy nghĩ gì trong đầu mà chẳng để tâm gì mấy đến Charlotte.

Thấy người kế bên không có động tĩnh gì Charlotte liền nhoài người về phía Engfa, đưa mặt xác nhận xem là cô đang ngủ hay đang thức. Engfa không phòng bị đột nhiên thấy bên má là góc mặt Charlotte che hết ánh sáng từ cửa sổ, theo phản xạ cô mặt đối mặt với em, khoảng cách là một bàn tay liền có thể chạm môi đối phương.

Engfa liền giật người về sau nhưng quên mất mình đang nằm phía rìa giường, hai tay chới với níu tấm chăn trên ngực, Charlotte ở cạnh bên cũng không kịp phản ứng cứ lao người theo chụp lấy cánh tay cô mà kéo vào lòng làm cả hai ngả ngược về sau.

Engfa yên ổn nằm trong lòng Charlotte.

"Hahahahahaha em là ma à P'Fa?"

Engfa vẫn chưa hề hoàn hồn, nhưng đầu thì vẫn đang kê trên lồng ngực Charlotte, nghe tiếng em cười khúc khích, nghe tim em đập vang rõ từng nhịp bên tai nên bỗng nhiên sinh tham lam muốn giữ nguyên tư thế như này thêm một chút.

Charlotte cũng rất tự nhiên mà tận hưởng cảm giác này, tay không dè chừng mà choàng sang vai Engfa, em vỗ về:

"Có êm hơn ôm gối không?"

Engfa bị trêu nên hơi chột dạ bật người dậy luýnh quýnh vuốt lại tóc tai.

"Gối nệm bị em đạp tứ tung xuống đất hết rồi còn đâu? Ngủ quay lung tung."

Cô hậm hực trách móc rồi quay tới quay lui tránh đi ánh nhìn của người nhỏ.

Charlotte cười thầm nhìn bộ dạng luống cuống ngại ngùng của Engfa mà xấu tính muốn trêu ghẹo cô tiếp:

"Ôm cũng đã ôm rồi bây giờ bồi thường làm sao đây?"

Engfa quay ngoắc nhìn em kinh ngạc. Chẳng phải cô mới là người nên được bồi thường sao? Là ai tối hôm qua đã hôn cô chứ? Engfa hơn thua tính nói ra nhưng nghĩ lại chắc Charlotte cũng không nhớ nên thôi.

"Được rồi để chị dẫn em đi ăn sáng."

"Khiêng cô về tới nhà chưa đủ mệt bây giờ còn phải cho ăn uống nữa chứ! Thiệt thòi cho chị quá không?"

Engfa chắc một chân kèo dưới rồi..

"Không! Em không thích ra ngoài ăn, P'Fa nấu cho em ăn đi."

Bây giờ ra ngoài còn phải sửa soạn chuẩn bị quần áo các kiểu thì chắc tới trưa mới được ăn mất, cho nên lời đề nghị của Charlotte cũng hợp lý nên cô không còn cách nào khác ngoài chiều theo ý em.

Mỗi người một việc.

Trong lúc Engfa đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu nướng, em bước ra từ nhà vệ sinh trong chiếc áo thun quá khổ mượn tạm, đứng tựa người bên bức tường quan sát bóng lưng người trước mặt.

Engfa nhường dư biết rõ mình cần làm gì, hai tay bận bịu thuần thục thái hành, đánh trứng, chiên bacon. Hầu như ngoài dì May ra thì đây là người đầu tiên nấu cho Charlotte ăn mặc dù chẳng có gì quá cầu kì nhưng cách Engfa chăm chút chuẩn bị làm Charlotte cảm thấy ấm áp vô cùng.

Engfa có sở thích vừa nấu ăn vừa nghe nhạc, không phải những bài nhạc ngẫu nhiên mà là được chọn lọc rất kĩ và cho vào một playlist riêng biệt của cô.

Bản Tee Shirt được phát lên bên chiếc loa nhỏ:

"In the morning when you wake up

I like to believe you are thinking of me

And when the sun comes through your window

I like to believe you've been dreaming of me

Dreaming.."

"Mỗi buổi sáng khi em thức dậy

Tôi thích tin rằng em đã nghĩ đến tôi

Và khi mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ của em

Tôi vẫn thích tin rằng em đã nằm mơ thấy tôi

Mơ thấy tôi.."

Engfa vu vơ hát theo câu từ, cảm thấy trong lòng như có nắng, khoé môi kéo lên một đường trong vô thức.

Tay phải đổ đều bát trứng đánh cùng một tí hành trắng sắt hạt lựu, nêm nếm tí muối đường cùng hạt tiêu, tay trái đảo chảo nhẹ nhàng cho hỗn hợp trải chín đều.

Toàn bộ cử chỉ của Engfa đều được thu gọn gẽ trong ánh mắt của em, cảnh tượng yên bình này làm Charlotte tự hỏi trong đầu :"Đây có phải là những gì em luôn mơ ước?".

Em nhìn bóng lưng được bao phủ trong chiếc áo sơ mi lụa trước mặt, chỉ cần gió thổi ngang bên eo áo liền ôm dính lên một phần da thịt lộ một nửa mảnh khảnh. Chân nàng hoa hậu rất dài, nhưng không phải dài ốm yếu như cây tăm, đây là có vận động thể thao rất nhiều nên bắp thịt vô cùng rắn rỏi.

Chiếc máy nướng cùng lúc bật ra một tiếng "tách", hai lát bánh mì được phủ vàng lớp bơ nhảy lên đánh thức cả hai con người đang phiêu du trong suy nghĩ.

Engfa tay cầm đĩa, xoay người lại thì thấy Charlotte đang nhìn mình từ bao giờ, cô đứng lại. Bản nhạc lúc này đã vào đoạn điệp khúc:

"I know

'Cause I'd spend half this morning

Thinking about the t-shirt you sleep in

I should know

'Cause I'd spend all the whole day

Listening to your message I'm keeping

And never deleting."

"Tôi biết

Vì tôi đã dành nửa ngày

Để nghĩ về chiếc áo thun em mặc lúc ngủ

Tôi cũng nên biết

Vì tôi sẽ dành cả một ngày dài

Nghe lại những đoạn tin nhắn mà tôi lưu giữ

Và sẽ không bao giờ xoá đi."

Charlotte đứng đó trong chiếc áo phủ tới qua nửa đùi, một chiếc áo thun trắng đơn giản có chữ nhỏ ngay ngực "Lover", Engfa rất thích chiếc áo này, và cũng dần dần thích dáng vẻ khi Charlotte bận nó.

Charlotte không tắt đi nụ cười ở trên môi hồng bước về phía Engfa, tay em đỡ dưới những ngón tay cô, nhẹ nhàng đón lấy chiếc dĩa.

"Để em."

Em lướt ngang qua đi về phía chiếc máy nướng, dầu gội này là ở nhà của Engfa nhưng sao khi Charlotte sử dụng lại mang một tầng hương rất khác, lưu luyến cô hơn bình thường.

Engfa xoa nhẹ 10 ngón tay trống trải đột ngột.

"Không biết em thích ăn gì nên chị nấu đại, đừng chê nhe."

"À chị không có bỏ hành lá nên em đừng lo, chỉ có hành trắng thôi."

Engfa nhớ em có nói chỉ cần không phải là hành lá thì em rất dễ nuôi. Charlotte cũng không nghĩ tới Engfa sẽ để tâm nên khi cô nói em cũng không nhớ bản thân mình không thích ăn hành, chỉ thấy rất muốn nếm thử tất cả mọi món Engfa nấu chứ không chỉ buổi sáng hôm nay.

Bàn ăn nhỏ gọn cũng sẵn sàng, Engfa nấu ăn rất vừa miệng, rất đủ chất, không khí thật sự rất tốt. Tuy cả hai chỉ im lặng tận hưởng nhưng vẫn luôn có nụ cười kín kẽ đâu đó trên khoé môi.

Bình bình lặng lặng, ăn xong cùng nhau dọn dẹp, rồi tiến về ghế sofa ngồi.

"Em có phiền chị quá không? Muốn đuổi em về thì cứ nói nhé còn không em cứ bám dính không biết thời gian là gì đâu haha." Charlotte mân mê con thỏ bông nhỏ trên đùi cười nói.

"Không sao, chị không thấy phiền, lâu rồi cũng không có ai ghé chơi."

"Em xem phim không?" Cô hỏi.

"Em không hay xem phim một mình."

Engfa gật gù, tay cầm điều khiển không biết nên chọn phim gì:

"À vậy là thích xem hai mình." Giọng nhỏ lại như kiểu trách cứ.

Charlotte nhíu mài, huých vai người cạnh bên.

Em giành lấy remote chọn một bộ phim kinh điển "A Star Is Born", đã muốn xem từ lâu nhưng mãi chưa có tâm trạng.

Cả hai rất tập trung vào màn ảnh, chỉ còn những tiếng thở rất khẽ.

Trời bây giờ cũng đã quá giờ trưa, nắng nhẹ nhàng hạ sáng.

Đến phân đoạn nam chính Jack sau một đêm say xỉn tưng bừng, buổi sáng thức dậy anh lật đật chu toàn bữa sáng cho người yêu của mình là Ally. Thực đơn rất quen thuộc gồm bánh mì, bacon nướng và nước ép táo như một lời xin lỗi cho sự bê tha của bản thân. Và rồi tình yêu lại đâu vào đấy.

Engfa xem đến lúc này liền khịt mũi, hai vai nấc nhẹ như đang cười khảy.

"Này em không quậy như Jack đâu nhé!" Charlotte như bị chột dạ liền lên tiếng thanh minh.

"Có không nhỉ..?" Rồi em tự nghi ngờ bản thân.

"Không, yên tâm đi em ngủ rất ngoan." Engfa vừa nói vừa cười, khoé môi giờ đã mở rộng ra lộ thấy cả hàm răng thẳng tắp. Rồi cô chợt nhớ lại một phút giây, thoáng ngại ngùng mà khều gãi bên má theo thói quen.

"Không đúng! Em nhớ mình có làm gì đó.."

Bộ phim vẫn đang tiếp diễn nhưng có vẻ không ai còn tập trung mấy nữa.

Engfa ngờ hoặc, cũng không nói thêm sợ quá lời. Cô ngửa đầu lên ghế quay nghiêng nhìn em nhíu mài chờ câu trả lời.

Đột ngột đệm ghế chỗ Engfa trũng xuống.

"Em làm như này."

Charlotte vừa nói xong liền áp môi mình lên môi Engfa.

Thì ra em nhớ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro