Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Hà Trí Viễn dừng xe ở cách Tịch Tiếu Đồng chỉ vài bước chân, mắt nhìn chiếc xe taxi phía sau, lại xuyên qua tấm kính chắn gió nhìn nhìn Tiếu Đồng đứng phía trước, khẽ cười, liền bình thản ngồi trong xe chờ Tiếu Đồng lựa chọn.

Tiếu Đồng đứng tại chỗ vài giây tự hỏi đây là tình huống gì thế này, rồi không dấu vết hướng Hà Trí Viễn gật đầu, sau đó liền trực tiếp lướt qua xe hắn mở cửa xe Uông Hải Minh ngồi vào.

Hà Trí Viễn nhìn theo chiếc xe taxi kia, biểu tình ôn hòa dần dần thu lại, nhìn chằm chằm hướng xe kia cho đến khi nó biến mất.

Tiếu Đồng thật là một cô bé hiếm thấy, đã qua thời gian dài vậy vẫn không thể đánh động cô, vốn tưởng rằng Tiếu Đồng đồng ý cho mình đưa cô đi châm cứu, nghĩa là tiếp nhận hắn cũng như chấp nhận sự theo đuổi của mình, không nghĩ đến hôm nay kết quả như vậy.

Hà Trí Viễn hắn nhiều năm như vậy tuy rằng cũng gặp không ít đùa giỡn thủ đoạn, tâm cơ phụ nữ, nhưng lại không một ai giống Tiếu Đồng khiến hắn đau đầu như vậy, hơn nữa chính mình có suýt nữa tự mình đa tình nghĩ rằng đã sắp thu đến trong tay.

Hà Trí Viễn nghiền ngẫm cười cười, chính mình không bằng một tài xế taxi? Hắn thật muốn biết, Tịch Tiếu Đồng rốt cuộc vì cái gì mà chung tình với người nam nhân lớn tuổi vẻ mặt phong sương lại cự tuyệt mình như vậy, hắn bây giờ vẫn rất hứng thú với chuyện tiếp theo.

Uông Hải Minh vừa lái xe vừa hỏi Tịch Tiếu Đồng địa chỉ nơi châm cứu, lai hỏi tình hình cô trong khoảng thời gian này, Tiếu Đồng đều nhất nhất trả lời, sau đó lại hỏi Uông Hải Minh tình hình công tác thế nào.

"Ai, nếu không phải vì một cái danh ngạch mua phòng, anh đã sớm xin phép đi cùng em đến đây. Lãnh đạo đơn vị thật vất vả mới mới cho anh nhận lại công việc, anh nghĩ anh cũng không thể nào lại tùy ý xin nghỉ phép, cho nên em đùng trách anh nhé."

"Sao anh lại nói vậy? Em đã nói qua nhiều lần, em thật sự không có việc gì, anh cứ yên tâm làm việc đi, phòng ở đơn vị của anh ở đâu a?"

Tiếu Đồng thật là có chút bất đắt dĩ, cô thật sự không có ý thầm trách Uông Hải Minh, nhưng mỗi lần hắn đều cùng mình nhắc chuyện này.

"Anh cũng không hỏi thăm cụ thể, hiện tại anh chủ yếu là trước đem danh ngạch thu vào tay, bất qua nghe nói vị trí rất tố, người ở đơn vị hiện tại đều bị bệnh đa nghi rất nặng, đều vì chuyện phòng ở mà náo loạn!"

Đến nơi, Tiếu Đồng bảo Uông Hải Minh trở về đơn vị, Uông Hải Minh lại nói hôm nay mình cố ý nghỉ nửa ngày đi cùng cô, nhưng về sau khẳng định không thể lại như vậy.

Tiếu Đồng lại tỏ vẻ bản thân đặc biệt hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Uông Hải Minh, còn nói cô có thời gian rảnh sẽ đi đến nhà hắn giúp đỡ làm việc nhà, Uông Hải Minh nghe xong cực kỳ cảm động, làm xong châm cứu lại chở Tiếu Đồng về cửa hàng, rồi mới trở về tiếp tục công việc.

Tiếu Đồng vừa châm cứu vừa nghĩ chờ được phát lương liền đem tiền châm cứu này trả lại cho Hà Trí Viễn, vì có hai lần vượt ngạch tiêu thụ, công ty cố phái người đến cổ vũ cô cùng Vương Hân, còn nói chờ cuộc bình xét cuối năm sẽ tisn hành khen ngợi hai cô, vô luận thật giả Tiếu Đồng cùng Vương Hân đều rất cao hứng.

Kết quả sau ngày đó Uông Hải Minh công việc quả nhiên càng thêm lu bù lên, nhưng mỗi ngày đều cùng Tiếu Đông gọi điện thoại một lần, hỏi một chút hiệu quả trị liệu của Tiếu Đồng, mà Hà Trí Viễn cũng làm như không có chuyện gì xãy ra, vẫn đến chở Tiếu Đồng đi châm cứu.

Tiếu Đồng nhìn nhìn Hà Trí Viễn ngồi ở ghế lái, nghĩ nghĩ mới mở miệng:

"Anh về sau không cần đến chở tôi, tôi sẽ tự mình đi."

Hà Trí Viễn cười cười hỏi:

"Vì sao?"

"Tôi đã làm phiền anh nhiều lắm, hơn nữa hôm đó anh có thể nhìn ra được, tôi chưa từng nghĩ đến chọn anh, cho nên về tình về lý tôi cũng không nên cùng anh liên hệ. Tôi thật cám ơn anh..."

Tiếu Đồng còn chưa nói xong đã bị Hà Trí Viễn đánh gãy:

"Đồng Đồng, em đừng nói như vậy, anh thật sự hiểu được ý tứ của em, thật sự! Nhưng Hà Trí Viễn anh không phải người nhỏ nhen như vậy, chờ em là xong đợt trị liệu, thân thể hoàn toàn khôi phục, anh sẽ không đến nữa, em xem được không?"

Nghe Hà Trí Viễn nói xong, Tiếu Đồng những lời vốn đã chuẩn bị trong lòng đều không nói ra miệng, cuối cùng chính là hướng Hà Trí Viễn cười cười cảm kích không nói gì.

Nhìn Tiếu Đồng không nói gì thêm, Hà Trí Viễn liền lập tức khởi động xe, mang cô đi châm cứu.

Ngày qua thật sự mau, Hà Trí Viễn chỉ những ngày Tiếu Đồng châm cứu mới đến, thời gian còn lại hắn thật sự không đến, ngay cả điện thoại cũng không gọi đến.

Đối với loại tình huống này, Tiếu Đồng liền thay đổi ấn tượng mới với Hà Trí Viễn không ít, cảm thấy hắn đúng là giống như Vương Hân nói thật có phong độ thân sĩ, cũng nghĩ chờ đến đợt trị liệu chấm dứt sẽ mua tặng lễ vật cho Hà Trí Viễn, tuy biết rằng giai cấp tư sản giống như Hà Trí Viễn không nhất định sẽ coi trọng đồ mình đưa, nhưng cũng xem như là tâm ý của chính mình.

Đang đứng ngẫn người, di động liền vang lên, nhìn màn hình là Uông Hải Minh gọi liền cảm thấy có chút kỳ quái, Uông Hải Minh bình thương đều gọi cho mình vào lúc hắn nghỉ trưa hoặc giờ tan tầm, làm sao mà mới hơn chín giờ lại gọi tới.

Vừa ấn phím nghe đã nghe thanh âm lo lắng của Uông Hải Minh truyền tới:

"Tiếu Đồng, em có thể xin phép đến đây một chuyến không, anh đang ở bệnh viện số 3."

Tiếu Đồng tuy rằng không rõ, nhưng cũng khẳng định là xãy ra chuyện không tốt:

"Anh trước đừng đừng có gấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh sao lại ở bệnh viện?"


Nghe xong lời nói của Tiếu Đồng, bên kia điện thoại Uông Hải Minh hít sâu mấy hơi mới tiếp tục nói tiếp:

"Là mẹ anh đột nhiên ở nhà cảm thấy đau ngực, buồn nôn, rồi liền hôn mê, xe cứu thương chở mẹ anh đến bệnh viện số 3 gần đây. Vừa rồi bác sĩ nói tình huống của mẹ anh có vẻ nghiêm trọng, bảo anh làm thủ tục chuyển viện, đến bệnh viện lớn cẩn thận kiểm tra lại. Anh biết chỗ em xin phép cũng không dễ dàng, nhưng một mình anh thật sự không được, hơn nữa anh chăm lo cho mẹ cũng không tiện."

Tiếu Đồng nghe xong liền bảo Uông Hải Minh ở bệnh viện chờ cô, sau đó cùng Vương Hân nói câu: "Có chút việc gấp, xin nghỉ một ngày nhé". Liền trực tiếp đến bệnh viện, đến nơi mẹ Uông Hải Minh đã tỉnh lại, cũng có thể ngồi dậy. Vì không để chậm trễ thời gian, Uông Hải Minh chờ mẹ có thể đi lại, cũng không cần làm thủ tục chuyển viện, trực tiếp lái xe taxi của mình đến một một bệnh viện tổng hợp lớn.

Bệnh nhân đến bệnh viện xem bệnh đúng là không phải nhiều bình thường, đội ngũ đăng ký xếp một hàng dài, Uông Hải Minh gấp đến không xong nhưng cũng không có biện pháp, để Tiếu Đồng giúp mẹ mình tìm một chỗ ngồi nghỉ, hắn đi xếp hàng.

Thẳng đến buổi chiều mới được chẩn bệnh, bác sĩ xem mẹ Uông Hải Minh bệnh tình quả thật nghiêm trọng, để hộ sĩ ưu tiên hỗ trợ làm một loạt kiểm tra, rồi lại nghiên cứu trong chốc lát mới nói với Uông Hải Minh bệnh nhân cần nhập viện tiến hành kiểm tra hệ thống cùng trị liệu, có lẽ còn phải chụp xem có tình trạng tắc nghẽn mạch máu hay không.

Uông Hải Minh nghe vậy có chút luống cuống tay chân, này nếu thật sự tắc nghẽn mạch máu thì phải làm sao bây giờ, nhưng bác sĩ lại nói tiếp:

"Tuy rằng là đề nghị như vậy, nhưng hiện tại trong bệnh viện chúng tôi không còn giường trống, nhập viện vẫn có vẻ khó khăn."

Uông Hải Minh vội hét lên:

"Bác sĩ ngài xem, ngài bảo nhập viện, rồi nói không có giường, ngài nói chúng tôi làm sao bây giờ?"

Bác sĩ tỏ vẻ, chỉ là dựa theo tình huống nên đề nghị như vậy, nhưng giường ngủ không phải là theo không chế của bác sĩ, hắn cũng không có biện pháp.

Uông Hải Minh tức giận,thanh âm cũng lớn lên:

"Bệnh viện các người chỗ nằm viện to lớn như vậy, còn là hai cái, làm sao có khả năng không có giường trống?"

Bác sĩ vẫn một ngữ điệu:

"Bệnh viện chúng tôi mỗi ngày tiếp bệnh nhân đến từ các nơi, giường ngủ đã sớm sắp xếp kín, tôi không việc gì phải lừa anh."

Uông Hải Minh còn muốn nói tiếp, Tịch Tiếu Đồng lại nói:

"Bác sĩ, chúng tôi xem bệnh ở đây, ngài nói cần nằm viện, nhưng lại nói hiện tại không ở lại được, nếu xãy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Bác sĩ nói thẳng: "Vậy các người đổi sang bệnh viện khác đi."

Một câu nói liền chặn miệng Uông Hải Minh cùng Tiếu Đồng, lúc nay mẹ Uông Hải Minh lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, Tiếu Đồng lập tức giúp đỡ bà đi toilet, cuối cùng ngồi ở hành lang bệnh viện mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Tiếu Đồng cùng ngồi bên cạnh mẹ Uông Hải Minh, nhìn Uông Hải Minh thần sắc âu lo đứng bên kia không biết nghĩ đến cái gì, nhưng chính mình cũng bất lực, không thể giúp được gì.

Lại qua nửa giờ, chỉ thấy Uông Hải Minh đi tới nói:

"Tiếu Đồng, anh đột nhiên nghĩ đến, anh có bạn học làm việc tại bệnh viện này, anh hỏi hắn một chút, xem có thể giúp đỡ hay không."

"Như vậy thật tốt, anh nhanh đi gọi điện thoại hỏi một chút đi, bạn anh ở khoa gì thế?"

Uông Hải Minh nghĩ nghĩ mới nói:

"Cụ thể anh cũng không có hỏi, là trước kia gặp mặt có nhắc đến, anh đi hỏi một chút."

Uông Hải Minh cầm đi động đến một bên gọi điện thoại, Tiếu Đồng từ trên mặt hắn không thể nhìn ra rốt cuộc là chuyện này có được hay không.

Uông Hải Minh hàn huyên nửa ngày mới buông điện thoại đi tới, thở dài nói:

"Bạn học của anh ở khoa dược, nhưng hắn khẳng định có thể hỗ trợ, cũng không biết có được không."

"Nguyện ý hỗ trợ là tốt rồi, cuối cùng cũng có hy vọng, anh trước ngồi nghỉ ngơi chút đi, đã đứng thời gian dài như vậy."

Uông Hải Minh nghe Tiếu Đồng khuyên bảo liền ngồi xuống, vừa ngồi trong chốc lát điện thoại liền vang lên, Uông Hải Minh lập tức nhận.  

Tịch Tiếu Đồng có chút khẩn trương nhìn Uông Hải Minh, đến khi Uông Hải Minh trên mặt dần dần có tươi cười mới yên lòng, biết là sụ việc hẳn có thể giải quyết.

Uông Hải Minh xoa bóp di động, quay đầu nhìn Tịch Tiếu Đồng có chút thương cảm:

"Chúng ta nơi này lo lắng suông, người ta vừa nói liền làm xong chuyện. Ai, Tiếu Đồng, em nói anh có phải rất uất ức hay không, anh hiện tại thật oán bản thân không có năng lực, phải nơi nơi cầu người!"

"Có thể cầu người khác đã là có năng lực, không cần để ý nhiều như vậy, như vậy vẫn là khó chịu chính mình."

"Hải Minh đây rốt cuộc là bệnh gì a, con hãy cùng mẹ nói thật, nếu thật sự là bệnh xấu cũng không cần trị, đến lúc đó người của đều mất, mẹ cũng không thể lưu lại cho con phiền toái." Mẹ Uông Hải Minh nỗi lên lòng nghi nghờ nói.

Nghe xong lời của lão thái thái, Uông Hải Minh cùng Tịch Tiếu Đồng vội vàng an ủi bà trong chốc lát, lại nói đây chỉ là bệnh già thông thường, không có gì quan trọng mới tính là xong việc.

Chờ ra khỏi bệnh viện, Uông Hải Minh liền chuẩn bị mang mẫu thân về nhà, và cả Tịch Tiếu Đồng.

Tịch Tiếu Đồng nhìn đồng hồ đã mau 6 giờ, liền nói:

"Đừng phiền toái, em tự bắt xe về, anh cùng a di trở về đi, chờ đến khi nằm viện em lại đến."

Uông Hải Minh lo lắng Tịch Tiếu Đồng lại xin nghỉ sẽ bị trừ tiền lương, nhưng Tịch Tiếu Đồng cũng không để ý, chỉ nói thân thể mẹ Uông Hải Minh quan tronhj hơn, còn nói chờ đến khi nằm viện, cô có thể giúp đỡ đưa cơm đến.

Uông Hải Minh nghe xong trước cảm động sau là áy náy, mẹ Uông cũng vừa lòng gật đầu.

Nhìn xe Uông Hải Minh đi xa, Tịch Tiếu Đồng không nỡ kêu xe, bản thân ngồi xe công cộng về nhà.

Về đến cửa tiểu khu, liền nhìn thấy xe Hà Trí Viễn ở ven đường, vì thế cô đi qua. Không đợi Tich Tiếu Đồng đi đến, Hà Trí Viễn đã mở cửa xe bước xuống:

"Em làm sao vậy? Anh đến đón em đi châm cứu, Vương Hân nói em nghe một cú diện thoại liền vội vã ra ngoài, cũng không nói là chuyện gì, gọi cho em nhưng điện thoại cũng tắt."

Tịch Tiếu Đồng có chút ngượng ngùng, lại mở điện thoại ra xem thì thấy hết pin, vì thế kể giản lược tình huống của mẹ Uông Hải Minh, lại liên tục giải thích.

Hà Trí Viễn ôn hòa nở nụ cười:

"Em không có việc gì là tốt rồi, lần sau có việc nhớ nói cùng anh một chút, thật ra chuyện nằm viện anh cũng có thể giúp, làm gì phải phí nhiều tâm tư như vậy."

Tịch Tiếu Đồng không nghĩ đến Hà Trí Viễn giao thiếp rộng như vậy, đến bệnh viện cũng có quen biết, nhưng cho dù hiện tại đã biết Hà Trí Viễn có quan hệ với bệnh viện nhưng không đên vạn bất đắc dĩ cô sẽ không làm phiền Hà Trí Viễn, cho nên nghe lời này xong cũng không đáp lời.

Hà Trí Viễn cùng Tịch Tiếu Đồng hàn huyên vài câu liền lái xe đi, Tịch Tiếu Đồng sau khi về nhà liền cùng chị nói chuyện mẹ Uông, Tịch Tiếu Lâm có chút lo lắng nói:

"Mẹ Uông Hải Minh nếu nằm viện em khẳng định là phải đi theo giúp đỡ, nhưng em ban ngày còn làm việc, đôi khi buổi tối còn có giờ học, làm sao có thời gian chạy đến bệnh viện. Nếu không thì cho mẹ hắn ăn thức ăn bệnh viện đi!"

Tịch Tiếu Đồng nghĩ nghĩ, khẽ thở dài:

"Uông Hải Minh cũng làm 2 công việc, đã mệt muốn chết, nhà hắn chỉ có mình hắn, em như thế nào cũng so với anh ta khỏe hơn. Uông Hải Minh không muốn cho mẹ anh ta ăn cơm bệnh viện, nói cơm kia chẳng những đắt mà còn không ngon, bọn em tính anh ta đưa cơm trưa, cơm chiều em đưa, bất quá phải đi học trễ một chút, chọ không cần lo lắng, em có thể đi được."

Tịch Tiếu Lâm tuy rằng đau lòng muội muội nhưng cũng chỉ tùy cô, dù sao theo tình huống phát triển thời gian gần đây, Tịch Tiếu Đồng rất có thể trở thành người nhà họ Uông, lúc này cũng không thể ngăn không cho cô đi, chỉ có thể lien tục dặn dò Tịch Tiếu Đồng chú ý thân thể.  

Thủ tục nhập viện của Uông mẫu được làm rất nhanh, mỗi ngày Tịch Tiếu Đồng sau khi châm cứu xong, đều mang theo đồ ăn ở đã chuẩn bị tốt ở nhà đưa đến bệnh viện, dùng lò vi song công cộng của bệnh viện hâm nóng lại, sau đó chờ Uông mẫu ăn xong thì trở về, nếu buổi tối có giờ học thì sau khi đưa cơm liền trực tiếp đến trường học, ép buộc như vậy chưa đến một tuần Tịch Tiếu Đồng liền ngã bệnh, chẳng những bị sốt cao, miệng cũng bi nổi nhiệt.

Hà Trí Viễn nhìn Tịch Tiếu Đồng hô hấp trầm trọng, nhíu mày:

"Đây là như thế nào? Tại sao lại đột nhiên bệnh nặng vậy? Chúng ta ngay lập tức đi bệnh viện chuyền nước biển, việc châm cứu ngừng trước đã."

Nói xong liền đi đìu Tịch Tiếu Đồng, cũng bảo Vương Hân đem túi Tịch Tiếu Đồng lại.

" Hà đại ca, tôi đã sớm bảoTiếu Đồng xin nghỉ vài ngày, nhưng cô ấy không chịu. Anh noisxem nghỉ vài ngày có thể trừ bao nhiêu tiền đâu chứ, hơn nữa anh giúp chúng tôi bán đi được nhiều sản phẩm như vậy, còn thiếu chút tiền đó sao! Anh cứ khuyên nhủ cô ấy cho tốt, cửa hàng đã có tôi trông nom rồi."

Tịch Tiếu Đồng vội vàng ngăn lại, nói:

"Bệnh viện tôi không cần đi, uống chút thuốc là tốt rồi, Vương Hân cô đừng nói lung tung, tôi làm gì có bệnh nghiêm trọng như vậy, nghỉ cái gì mà nghỉ."

Vương Hân liếc trắng mắt cô một cái: "Tôi còn không hiểu cô sao, vì chuyện trong nhà của tên họn Uông kia, mấy ngày nay cô đã mệt thành cái dạng gì, còn gắng giượng! Lại cứ như vậy, thân thể cô liền suy sụp!"

Hà Trí Viễn không nghe hai người cứ mãi dong dài, trực tiếp nâng Tịch Tiếu Đồng dậy đi ra ngoài cửa.

"Tôi không đi bệnh viện, anh đừng ép tôi! Hà Trí Viễn, tôi nói không đi, anh có nghe thấy không, buông ra!"

Hà Trí Viễn trực tiếp đem Tịch Tiếu Đồng đẩy mạnh vào trong xe, sau đó khóa luôn cửa xe không cho cô xuống xe:

"Anh đã nói rồi, chờ khi sức khỏe em hoàn toàn hồi phục, anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Nhưng em xem em hiện tại bệnh thành cái bộ dạng gì, còn cố chịu đựng? Hôm nay bất kể em có đồng ý hay không đồng ý, anh đều nhất định phải mang em đến bệnh viện!" Nói xong liền nhìn thẳng vào Tịch Tiếu Đồng.

Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, cảm thấy hắn thật sự là quan tâm mình, đồng thời cũng có chút không cử động được, đi làm cũng đứng không vững. Vì thế xoay người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nói:

"Được rồi,tôi đi là được. Nhưng đến bệnh viện rồi thì anh đi trước đi, tự tôi có thể đi, cũng không cần anh rả tiền."

Hà Trí Viễn mắt nhìn Tịch Tiếu Đồng, không trả lời, tự hỏi mottj chút liền đóng cửa xe, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Tịch Tiếu Đồng vừa xuống xe nhìn trước mắt liền choáng váng, Hà Trí Viễn làm thế nào lại đưa mình đến bệnh viện mẹ Uông Hải Minh đang nằm! Tuy nói bản thân cùng hắn không có gì, nhưng cũng cảm thấy có điểm chột dạ, vì thế nói:

"Tôi chỉ bị phát sốt cảm mạo bình thường, anh dẫn tôi đến bệnh viện lớn như vậy làm gì? Chúng ta đổi bệnh viện khác đi."

Hà Trí Viễn lại nói: "Khám bệnh đương nhiên là phải đến bệnh viện tốt một chút, như vậy sẽ không làm bệnh tình chậm trễ, bệnh cũng sẽ mau hết."

Đến cũng đã đến, Tịch Tiếu Đồng cũng không thể không đi vào, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, chờ Hà Trí Viễn nhìn xếp hàng đăng ký một hàng dài, lúc đó mình sẽ nói đổi một bệnh viện khác là được.

"Được rồi, vậy nghe lời anh, chúng ta đi vào trước, chờ tôi chuyền nước anh liền trở về đi."

Hà Trí Viễn không nói gì, giúp đỡ Tịch Tiếu Đồng đi vào cổng bệnh viện,

Rất nhanh đi bệnh cổng bệnh viện, Tịch Tiếu Đồng cảm thấy mình đúng là mất trí, cô như thế nào lại quên chuyện Uông Hải Minh sẽ đến đưa cơm cho mẹ hắn đây, bây giờ phải nói thế nào a! Nhìn Uông Hải Minh bước nhanh đến chỗ mình, Tịch Tiếu Đồng cảm thấy thật chột dạ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro