Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8+9

Chương 8

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Kho hàng cỡ lớn để đồ bỏ đi yên tĩnh ước chừng ba phút, sau đó người vượt ải vốn đang ngồi trong kho hàng nghỉ ngơi có hơn một nửa đều lạo xạo mà bò lên, bắt đầu điên cuồng nhét rác rưởi vào ba lô mình.

Nhóm nhân dân bên ngoài vây xem đều cảm thấy Mã Lễ Ngạo nói vô cùng có đạo lý, nên càng miễn bàn nhóm người vượt ải bản thân vốn đang giữa trò chơi, càng thêm nhạy cảm và cẩn thận.  

Thà rằng tin là có không thể tin là không, đây chính là chuyện lớn quan hệ đến sinh tử tồn vong đó!

Vì thế, mọi người các quốc gia toàn thế giới liền nhìn thấy dũng sĩ quốc gia của bọn họ một đám tựa như thi đua mà nhặt rác rưởi, còn suýt muốn đánh nhau đến nơi vì một cánh tay máy vứt đi hoặc là gậy gộc máy móc gì đó xem ai nhặt được trước.

Lúc này, tất cả sáu người vượt ải Hoa Quốc đều tụ tập đến bên người Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ, nói bọn họ là bị khí chất của trưởng lão Cái Bang kinh sợ cũng được, hoặc là bị Mã Lễ Ngạo suy đoán như thần thuyết phục cũng được, dù sao sau khi thiếu nữ tóc hai chùm cùng một anh trai ngầu dáng người rắn rỏi mặc một thân áo ngụy trang thảo luận một phen, liền quyết định đại biểu tổ sáu người tổ đội với hai “Cái Bang”.

“Xin chào anh trai anh tuấn, em tên Kim Xán Xán, là người vượt ải đôi tay có thể biến thành kim loại. Bên cạnh em, anh trai ngầu ngầu này tên Trương Mãnh, trước khi tiến vào trò chơi là quân nhân xuất ngũ, năng lực đặc biệt hệ sức mạnh. Sau đó bên này phân biệt là Miêu Miêu, Đào ca, còn có chú Tống và dì Tôn, bọn em đều là người Hoa Quốc mới hôm nay tiến vào trò chơi, lâm thời hợp thành một tiểu đội.”

Kim Xán Xán nói như vậy, đồng thời quan sát đến biểu cảm của Mã Lễ Ngạo. Nhưng mà cô phát hiện trên mặt vị tiểu ca ca trẻ tuổi này căn bản không có biểu cảm gì, ngoại trừ tang. Lúc cô cho rằng chính mình bị làm lơ mất rồi, cô nghe được câu trả lời.

“À, chào các đồng bào. Tôi là Mã Lễ Ngạo, người cao to bên cạnh là Vương Khiếu Hổ.”

Hai mắt Kim Xán Xán sáng lên, tuy rằng giọng điệu trả lời như này nghe hơi héo héo, nhưng bằng lòng trả lời là được rồi!

“Anh Mã chào anh, đa tạ anh mới nhắc nhở, bằng không nói không chừng tối hôm nay bọn em sẽ gặp phiền toái mất.”

“Lại nói tiếp, hơi ngại chút ạ, nhưng chúng ta có thể tổ đội cùng nhau hành động không ạ? Cái thành phố Máy Móc này thật sự là quá lớn, hơn nữa căn cứ theo công lược trên official website ghi lại, tội phạm cấp D trong thành phố Máy Móc Tội Ác tội đều có giá trị sinh mệnh hơn 1000, là tồn tại đáng sợ công cao phòng cao, đoàn đội ít hơn 10 người gần như không có khả năng đơn độc giết chết tội phạm máy móc cấp D. Người nhiều sức lớn, không bằng chúng ta cùng nhau?”

Vương Khiếu Hổ nghe Kim Xán Xán nói theo, bản năng gật đầu tán đồng, nhưng cậu vẫn hết thảy nghe theo lão đại phán đoán.

Mã Lễ Ngạo dừng một chút, hơi ngồi dậy nhìn vài lần sáu người trong đội của Kim Xán Xán. Ngoại trừ Kim Xán Xán và anh quân nhân xuất ngũ Trương Mãnh thoạt nhìn ánh mắt kiên định có thần, bốn người khác thì ánh mắt kém hơn rất nhiều.

Mã Lễ Ngạo không quá muốn tổ đội với bọn họ.

Người nhiều đôi khi là sức lớn, nhưng có đôi khi người nhiều cũng đại biểu phiền toái tăng gấp bội. Một mình anh nhiều nhất có thể vào thời điểm mấu chốt kéo Vương Khiếu Hổ một phen, nhiều hơn thì anh bất lực.

Nhưng hiện tại đang trong phát sóng trực tiếp toàn thế giới này, nếu anh giáp mặt cự tuyệt, liệu có bị spam mắng không?

Khí tràng quanh người Mã Lễ Ngạo càng tang hơn một chút, anh thở dài nói: “Hai chúng tôi cũng không phải người lợi hại gì, nhân số nhiều mục tiêu khá lớn, không dễ tránh né.”

Nụ cười của Kim Xán Xán hơi cương, nhưng vẫn là nói: “Tránh né có thể tách ra tránh né, chủ yếu chính là mọi người cùng nhau hành động, cùng nhau xuất lực ra chủ ý, nắm chắc trong lòng như vậy sẽ không quá hoảng, không phải sao? Hơn nữa bọn em cũng không có yêu cầu bắt buộc gì anh cả.”

Mã Lễ Ngạo lại nhặt một cái hộp nhỏ bằng kim loại thoạt nhìn như là nguồn năng lượng hạch cho vào bao tải, sau đó anh khép lại miệng bao tải của mình, ngồi dậy lại đối diện với Trương Mãnh.

“Vậy hợp thành một đội rồi, sau này nghe theo ai?”

“Ai phân phối nhiệm vụ? Được đến vật phẩm phân chia như thế nào? Giữa đội viên bất đồng ý kiến phải làm sao bây giờ? Quan trọng nhất chính là, nếu tôi có một trăm đồng tiền, tôi phải nộp lên đội ngũ cho mọi người cùng nhau dùng sao?”

Kim Xán Xán nghe đến á khẩu không trả lời được, lúc cô cùng năm người khác quyết định cùng nhau hành động hoàn toàn không có nghĩ tới mấy chuyện đó.

Trương Mãnh nghe thấy lời này thật ra lại không có gì ngoài ý muốn, từng làm quân nhân, hắn mới là người quen thuộc tổ chức như “đội ngũ” nhất. Nhưng đội ngũ trong thế giới trò chơi và ngoài thế giới hiện thực còn có chút khác nhau. 

Trương Mãnh tự hỏi nên trả lời như thế nào, thanh niên tinh anh cao gầy, mặc trang phục vận động hàng hiệu - Đào ca đứng bên cạnh hắn liền nhăn mày, mở miệng: “Chỉ là tổ cái đội thôi mà, anh đâu ra nhiều tật xấu như vậy? Nhiệm vụ của chúng ta không phải đều là giết người máy cấp D sao, còn cần phân phối? Ở chỗ này cái gì cũng không có còn có thể được đến vật phẩm gì mà phân với chia? Mọi người mục tiêu nhất trí nào có nhiều bất đồng ý kiến như vậy. Quan trọng nhất chính là, anh có một trăm đồng tiền dùng cái rắm ấy? Thành phố Máy Móc lại không cần tiền!”

Vị Đào ca này thật sự là đem vấn đề của Mã Lễ Ngạo từ đầu tới đuôi bật lại hết một lần, Trương Mãnh nhíu mày lại, Kim Xán Xán cũng cảm thấy chuyện muốn xong, quả nhiên giây tiếp theo thanh niên tên Mã Lễ Ngạo kia liền thở dài: “Anh nói rất đúng. Cho nên chúng ta ý kiến không hợp nhau, vẫn là đừng tổ đội.”

Đào ca vốn nghe câu đầu tiên anh nói còn cảm thấy chính mình bật lại làm người ta tỉnh ra, kết quả Mã Lễ Ngạo nói câu thứ hai trực tiếp làm sắc mặt gã khó coi lên.

Khóe mắt gã thấy được thần sắc không tán đồng của Trương Mãnh, Kim Xán Xán cùng với Miêu Miêu, lập tức liền trừng mắt với Mã Lễ Ngạo: “Lời này của anh là có ý gì? Có phải là xem thường tôi hay không?!”

Vương Khiếu Hổ trước tiên liền đứng thẳng thân thể, đứng ngay bên cạnh lão đại nhà mình, thân mình cao to rắn chắc 1m9 mấy tức khắc liền làm Đào ca cảm giác áp bách rất mạnh.

 Nhưng Mã Lễ Ngạo kéo lại Vương Khiếu Hổ, không có nửa phần ý định cãi nhau, còn vẻ mặt ủ rũ nói: “Tôi không có xem thường anh. Tôi là xem thường chính mình. Tôi quá yếu, chỉ là một con kiến nhỏ, vẫn là đừng để tôi liên lụy đến các anh.”

“Các vị, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa. Cách đúng 6 giờ cũng chỉ còn lại mười lăm phút, lại không ra ngoài tôi sợ tôi sống không quá đêm nay. Mọi người đều là người vượt ải, vẫn nên bảo mệnh trước đi.”

Mã Lễ Ngạo nói xong cõng bao tải xoay người đi ngay, tuy rằng động tác anh thoạt nhìn mềm như bông, nhưng tốc độ lại siêu nhanh, hai ba bước liền đi tới cửa kho hàng vứt đi này.

Đào ca nhìn thấy Mã Lễ Ngạo chủ động thoái nhượng, đang muốn lấy tư thế người thắng nói gì đó, kết quả Trương Mãnh bên cạnh lại trực tiếp bước chân ra đuổi kịp Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ, trong miệng còn bảo bọn họ đuổi theo.

Đào ca: “Đậu má!”

Kim Xán Xán cùng Miêu Miêu, chú Tống không nói gì, đeo ba lô cầm rác rưởi kim loại, cũng bước nhanh đuổi theo.

Đào ca tức thì liền tức điên: “Trương ca, anh thật sự tin lời hắn nói muốn đi cùng hắn hả? Ai có thể khẳng định hắn nói là đúng chứ? Nơi này là điểm an toàn do phía chính phủ đánh dấu sắp được hai tháng rồi, hai tháng đều không có phát sinh bất luận vấn đề gì, sao hôm nay chúng ta ngốc ở đây không được?”

“Còn nữa, ai biết hắn nói dọn sạch rác rưởi rốt cuộc có phát sinh hay không? Ai lại biết mớ rác rưởi này rốt cuộc có thể đổi tiền được không? Nếu là hắn đoán sai nghĩ sai, chúng ta rời đi nơi này không phải là tự mình tìm chết sao?”

Đào ca nói như vậy rồi trực tiếp dừng bước chân lại, càng nghĩ càng cảm thấy Mã Lễ Ngạo chính là tới đây quấy rối.

Hiển nhiên, gã nói cũng làm những dũng sĩ trong phòng không lên nhặt rác rưởi rất là tán đồng, có mấy người trực tiếp mở miệng:

“Nơi này chính là điểm an toàn do dũng sĩ tinh anh quốc gia trước hết phát hiện ra, nó nhất định sẽ không sao đâu! Ngược lại là bên ngoài mới không an toàn. Dũng sĩ Hoa Quốc, các anh chị không cần tự mình dọa mình ha ha, lá gan quá nhỏ không có biện pháp vượt ải thành công.”

Đào ca nghe được những người đó nói, càng cảm thấy là chính mình chính xác, trực tiếp liền nói: “Tôi sẽ không đi, dù sao tôi không tin tên họ Mã kia nói cái gì thì là cái đó.”

“Trương ca, còn có Xán Xán các người cũng đừng nghe gió ra mưa, dù buổi tối kho hàng sẽ phát sinh chuyện gì, nơi này có nhiều người như vậy, người máy còn có thể toàn diệt chúng ta sao?”

Trương Mãnh nghe thấy Đào ca nói thì dừng một chút, nhưng vẫn bước nhanh mà đuổi kịp Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ.

Mà Kim Xán Xán thì lại cắn môi nhìn thoáng qua Đào ca dừng lại không nhúc nhích cùng với dì Tôn sắc mặt do dự giãy giụa: “Đào ca, đây không phải một trò chơi đã chết rồi sau này có thể sống lại đâu. Em muốn sống, mà không phải đánh cuộc một chữ 'lỡ như'.”

Kim Xán Xán nói xong ngay lập tức đuổi theo Trương Mãnh và Miêu Miêu, chú Tống, dì Tôn nhìn xem vài người đi phía trước, nhìn nhìn lại Đào ca chỉ còn một mình, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn xoay người đuổi theo Kim Xán Xán bọn họ.

Đào ca ở lại hung hăng mắng một câu mẹ nó.

Rồi sau đó trong vòng năm phút, kho hàng này lại lục tục có hơn ba mươi người nhặt xong rác rưởi kết đội rời đi, ở lại kho hàng là hơn bốn mươi người không cho là đúng.

Mã Lễ Ngạo sau khi ra ngoài liền trực tiếp nói chuyện với một người máy cao gầy đứng ở ven đường đối diện kho hàng. Toàn thân nó bằng kim loại có màu hồng phấn, trên đầu còn có sợi tơ chuyển động, như là tóc, lại lóe ánh sáng kim loại màu xám, thoạt nhìn có vài phần nhã nhặn mỹ lệ.

“Xin chào, xin hỏi gần đây có nơi nào dừng chân không?”

Người máy hồng nhạt tóc dài kia nghe được Mã Lễ Ngạo hỏi chuyện, mắt điện tử màu hồng chớp chớp: “Xin chào loài người, nhà tôi có chỗ dừng chân, tòa nhà nhỏ phía sau chính là nhà của tôi. Các anh chị muốn dừng chân sao?”

Mã Lễ Ngạo trực tiếp gật đầu: “Muốn, như vậy xin hỏi dừng chân cả đêm yêu cầu bao nhiêu đá năng lượng? Chúng tôi không có đủ đá năng lượng, có thể dùng đồ trong ba lô đổi hoặc là nợ, cùng với lấy công gán nợ không?”

Người máy màu hồng liền dùng hai mắt rà quét một chút Mã Lễ Ngạo và bao tải của anh, trong ánh mắt màu hồng phấn kia thế nhưng lộ ra vài phần ghét bỏ.

Nhưng nó lại nói ra lời làm vô số người xem phát sóng trực tiếp muốn gõ 666 cho Mã Lễ Ngạo.

“Thành phố Máy Móc Tội Ác không tiếp nhận bất luận nợ cùng với lấy công gán nợ gì.”

“Nhưng cho phép đổi giá trị năng lượng.”

“Anh nhặt mấy thứ này đại đa số không có giá trị gì, nhưng có một hộp năng lượng còn có một phần mười năng lượng, một cái cánh tay máy trên cánh tay có ba linh kiện hoàn hảo. Mấy thứ này chỉ đủ một nửa tiền thuê phòng có sàn nhà, cũng chính là 0.5 đá năng lượng.”

Vương Khiếu Hổ nghe được lời này, nhanh chóng cõng bao tải của mình tiến lên: “Tôi tôi tôi! Còn có đồ tôi nhặt nữa, bạn nhìn xem có thể đủ một nửa phí dừng chân phí không? Tôi có thể chen chúc một phòng với đại ca!”

Sau đó người máy màu hồng lại rà quét một chút bao tải của Vương Khiếu Hổ. Sau đó dưới chờ mong của Vương Khiếu Hổ và vạn chúng, người máy hồng gật gật cái đầu máy móc cao quý của nó: “Có thể. Nhưng tôi yêu cầu linh kiện các anh phải tự mình tìm ra giao cho tôi, những rác rưởi khác ngày hôm sau các anh phải tự mang đi, nếu không tôi sẽ nổi giận.”

Vương Khiếu Hổ liên tục gật đầu tỏ vẻ biết rồi, Trương Mãnh cùng những dũng sĩ khác từ kho hàng đi ra bên cạnh vây xem cũng mặt lộ vẻ kích động.

Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ dựa vào nhặt rác rưởi dừng chân thành công, đã nói lên bọn họ buổi tối hôm nay, bọn họ cũng có thể có một điểm nghỉ ngơi tuyệt đối an toàn rồi! Vốn dĩ bọn họ còn ít nhiều có chút lo lắng liệu có thể dừng chân thành công hay không, hiện tại lại cảm thấy mình đã lựa chọn chính xác.

Chẳng sợ tối nay kho hàng không xảy ra chuyện, có nơi tuyệt đối an toàn ngủ nghỉ ngơi cũng tốt hơn so với ngủ trong kho hàng rác rưởi kim loại đầy đất cùng với mùi năng lượng quỷ dị à nha!

Vì thế, mọi người liền nắm chặt rác rưởi kim loại trong tay, chờ hai người Mã Lễ Ngạo vào nhà rồi bèn lập tức giao thiệp với người máy màu hồng.

Vương Khiếu Hổ cũng chuẩn bị tiếp nhận thẻ vào phòng sàn nhà do người máy hồng đưa cho mình. 

Mã Lễ Ngạo lại vào thời điểm này duỗi tay cản cậu lại, cũng nhìn về phía người máy hồng: “Xin chào, tôi còn muốn hỏi một chút, ngoại trừ phòng sàn nhà, ở đây còn có loại phòng nào khác không? Điều kiện tốt hơn một chút ấy?”

Người máy hồng trên dưới rà quét một chút Mã Lễ Ngạo, mắt điện tử màu hồng phấn không có biểu cảm gì: “Phòng sàn nhà thì 1 đêm 1 đá năng lượng, phòng bình thường 5 đá năng lượng, phòng xa hoa sát cửa sổ có phòng tắm 10 đá năng lượng, phòng tầng cao nhất có vườn hoa mang máy mát xa và bể tắm xa hoa 20 đá năng lượng.”

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ: “Xin cho tôi một phòng xa hoa có vườn hoa có phòng tắm. Cảm ơn.”

Nhóm dũng sĩ xếp hàng chuẩn bị chen chúc trong phòng chỉ có mỗi sàn nhà: “???”

Không phải nha, đã nói mọi người đều ở phòng sàn nhà mà, sao anh lại có thể ở phòng xa hoa vậy?!

【 ha ha ha, tui đánh đố Tiểu Mã ca có thao tác lầy lội rồi! Có phải anh ý tính toán vẽ ra đá năng lượng không!! 】

【 Đá năng lượng tôi cảm thấy cậu ta có khi vẽ không ra, nhưng chắc chắn là muốn vẽ cái gì đó. Bằng không ngày mai cậu ta phải bay màu mất ha ha ha! 】

Hết chương 8.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 9

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Mã Lễ Ngạo muốn một phòng xa hoa có cửa sổ vườn hoa kèm phòng tắm, làm tim tất cả người vượt ải ở đây chua lè.

Vì thế, liền có mấy dũng sĩ nhìn như có ý tốt mà nhắc nhở: “Phòng xa hoa chính là cần 10 đá năng lượng, người không trả nổi tiền vô cùng có khả năng sinh mệnh bị nguy hiểm đấy.”

Mã Lễ Ngạo gật đầu: “Ừm.”

Sau đó anh nhìn về phía người máy màu hồng.

Mắt điện tử của người máy màu hồng lúc này thế nhưng biến thành hình cười tủm tỉm như trăng rằm, hiển nhiên biểu hiện nó rất vui vẻ. “Quý khách tôn kính, hoan nghênh vào ở khách sạn máy móc Màu Hồng Ngọt Ngào. Bởi vì ngài lựa chọn chính là phòng xa hoa, bổn khách sạn sẽ đặc biệt đưa tặng một phần bản đồ thành phố Máy Móc Tội Ác cùng với thủ tục công dân cho ngài. Đây là thẻ phòng của ngài, xin hãy cầm lấy ạ~”

Mã Lễ Ngạo lúc này thoạt nhìn cuối cùng cũng không quá tang nữa, bắt được thẻ phòng rồi anh có vẻ như có tinh thần hơn vài phần.

“Cảm ơn.”

“Không có chi.”

Sau đó Mã Lễ Ngạo liền mang theo Vương Khiếu Hổ ngơ ngác lại khiếp sợ tiến vào khách sạn máy móc Màu Hồng Ngọt Ngào, làm hơn ba mươi người vượt ải kia nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Lúc bọn họ còn đứng ì ra, đôi mắt người máy màu hồng lại khôi phục thành hình tròn không có dao động tình cảm gì, nó vuốt đầu tóc tơ bằng kim loại một phen rồi nói: “Xin đừng vây quanh bên người tôi, còn tám phút thôi tôi phải tan ca rồi.”

Mấy người vượt ải khác: “……” Vừa rồi mi không phải máu lạnh vô tình như vậy à nghen!

Nhưng mọi người cũng hoàn toàn không dám chậm trễ thời gian hơn nữa, theo bản năng bọn họ cảm thấy 6 giờ tối có lẽ sẽ là một mốc thay đổi. Bởi vì hai tháng trước, đại đa số dũng sĩ vượt ải ở đêm ngày đầu tiên đều là nơm nớp lo sợ tránh trong kho hàng, nơi nào cũng không dám đi, hoặc là trốn trong một góc thành phố Máy Móc, tránh né người máy giết chóc tùy lúc xuất hiện, không có tinh lực cũng không có thời gian tiến hành thăm dò bản thân thành phố Máy Móc nữa.

Tối hôm nay, bọn họ có thể dùng rác máy móc vứt đi đổi lấy tư cách vào ở khách sạn, tuyệt đối đã là một cái sáng kiến. Nói vậy lúc này toàn cầu chắc là có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, mà bọn họ cũng phải lấy trạng thái tuyệt đối an toàn, quan sát một chút thành phố Máy Móc này xem ban đêm rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.

Vì thế, mọi người nhanh chóng mà xếp hàng cống hiến rác rưởi mình nhặt được đi đổi phòng, người máy màu hồng hiển nhiên là đối với mớ rác rưởi này càng ngày càng chướng mắt. Tới một đợt dũng sĩ cuối cùng, trên cơ bản là bảy người nhặt đồ mới gom đủ một gian phòng chỉ có sàn nhà. Nhưng chẳng sợ người máy màu hồng mười phần ghét bỏ bọn họ, nó vẫn cho bọn họ thẻ phòng vào ở khách sạn.

Khi bảy người cuối cùng kia bắt được thẻ phòng, các máy móc trong thành bỗng nhiên liền vang lên tiếng chuông báo giờ thật lớn, làm người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

Lúc này Mã Lễ Ngạo đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ, một tay chống cằm, thần sắc có vẻ hơi lười biếng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, mọi người xem phát sóng trực tiếp mới bỗng nhiên phát hiện, dũng sĩ tên là Mã Lễ Ngạo này thật sự là có một gương mặt tinh xảo tuấn mỹ, chỉ là trước đó giá trị nhan sắc bởi vì gặp mưa và bộ dáng uể oải ỉu xìu ủ rũ nên bị tiêu giảm đi rất nhiều, nhưng hiện cởi cái áo mưa có vành nón kỳ quái kia, dáng vẻ anh mặc màu áo sơmi trắng lười biếng mà đạm mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là vô cùng mỹ lệ.

【 Trời quơi sao trước đó tui không chú ý tới Tiểu Mã ca ca đẹp trai như vậy?! 】

【 A a a iu iu! Sau này tui phải thường trú phòng phát sóng trực tiếp của ảnh nha a a a! Dù ảnh là bộ dáng buồn bã ỉu xìu như này cũng quá đẹp giai huhu! 】

Sau đó phòng phát sóng trực tiếp của Mã Lễ Ngạo đột nhiên đã bị tống một đợt tiền tài, trong đó bao gồm nhân dân tệ, đôla, bảng Anh vân vân tiền của các quốc gia, thậm chí còn xuất hiện linh tinh mấy thứ khác như một hai lá cây màu bạc kỳ quái, cùng với thịt heo thượng đẳng?

Đây là một điểm khác làm phát sóng trực tiếp của Trò Chơi Dũng Sĩ làm người thường chấp nhất mà lại điên cuồng—— phần thưởng là tiền và vật phẩm toàn vũ trụ đều lưu thông được.

Đừng nhìn người xem phát sóng trực tiếp đại đa số đều là con người trên Trái Đất, nhưng đối với nên văn minh đẳng cấp cao toàn vũ trụ liên kết mạng mà nói, bọn họ cũng có thể nhìn đến phát sóng trực tiếp Dũng Sĩ Trái Đất, lại còn có có thể giống như con người, cổ vũ và tưởng thưởng cho dũng sĩ. Chẳng qua bởi vì sinh mệnh con người trong mắt nền văn minh cấp cao xem ra thật sự là vừa nhỏ vừa yếu, có thẩm mỹ khác còn cảm thấy con người đặc biệt xấu xí, nên rất ít có sinh mệnh nền văn minh đẳng cấp cao tới xem phát sóng trực tiếp Dũng Sĩ Trái Đất.

Nhưng mà, rất ít cũng không đại biểu không có.

Mỗi một tinh cầu và chủng tộc đều có một vài người có tiền rảnh rỗi. 

Cho nên, dũng sĩ Trái Đất ngẫu nhiên còn có thể nhận được người ở nền văn minh khác tưởng thưởng, mà bọn họ thưởng tuy không thể trực tiếp tác dụng trong việc vượt ải, nhưng lại có thể mang về Trái Đất, thậm chí có thể sử dụng trong Liên minh vũ trụ sau khi “Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất” chấm dứt. 

Nhỡ đâu người Trái Đất tự cứu không thành công, dũng sĩ vượt ải sống sót thật ra cũng có một chút năng lực tự bảo vệ mình dưới sự thực dân.

Nhưng trong lòng mọi người lại càng hy vọng Trái Đất có thể giành được tự do.

Mã Lễ Ngạo một lần nữa nghe được trò chơi nhắc nhở có phần thưởng của khán giả, nhưng lúc này đây thế mà còn có một chiếc lá cây bạc - tiền của nền văn minh Thực Vật, cùng với một khối thịt thú năng lượng - tiền của nền văn minh Động Vật.

Mã Lễ Ngạo: Ờmmmm…… Anh có cần nhìn màn hình rồi cám ơn mọi người không đây?

Thôi, cảm giác phiền lắm. Hơn nữa nói không chừng qua mấy ngày nữa anh treo mất tiêu, sống không đến lúc dùng được mấy phần thưởng đó, đến lúc ấy phần thưởng đều phải trả về hết, hoàn toàn vô dụng rồi.

Mã Lễ Ngạo bèn cài chế độ im lặng cho nhắc nhở nhận được khen thưởng từ người xem, anh muốn bảo trì tâm tình (tang) bình tĩnh.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Mã Lễ Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nhiên thay đổi.

Trong ánh mắt vốn dĩ không chút để ý nháy mắt bỗng trở nên sắc bén mà sáng ngời, Vương Khiếu Hổ không biết đại ca tại sao nhìn ra cửa sổ, nhưng cũng đi theo thành thật mà ghé vào cửa sổ dòm ra bên ngoài, vào thời điểm này cậu cũng sắc mặt biến đổi, khiếp sợ mà hô lên: “Ông trời ơi!!”

Lúc này không riêng gì Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ, Trương Mãnh Kim Xán Xán và những dũng sĩ bị phân đến phòng nhà sàn nhưng vận khí tốt sát cửa sổ cũng thấy được ngoài cửa sổ, hình ảnh kia làm bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy trong nháy mắt ——

Sau khi chuông đóng cổng thành thật lớn vang lên sáu tiếng, trên đầu người máy màu hồng vốn đứng trước cửa khách sạn làm lễ tân vốn là màu lá, trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ!

Hơn nữa, tên của nó cùng dấu móc phía sau có chữ F viết hoa trong nháy mắt đổi vị trí, từ xa nhìn lại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chữ (F) màu đỏ tươi trên đầu nó kia.

“Nó…. nó sẽ không thay đổi thành tội phạm máy móc cấp F đấy chứ?!”

Vương Khiếu Hổ không thể tin tưởng, quay đầu nhìn về phía Mã Lễ Ngạo tìm kiếm câu trả lời.

Mã Lễ Ngạo lúc này cũng đã đứng lên, anh an tĩnh mà nhìn không trung ngoài cửa sổ trở nên càng thêm âm trầm đen tối, đường phố chỉ có mấy cái đèn đường u ám, cùng với sinh mệnh máy móc lớn lớn bé bé trong nháy mắt liền chuyển đổi trạng thái, không tiếng động lại dữ tợn mà dung nhập vào trong bóng tối, cũng thật sâu mà hít vào một hơi.

“Nó đương nhiên là tội phạm máy móc cấp F.” Giọng nói Mã Lễ Ngạo rất lạnh: “Nơi này có tên đầy đủ chính là ‘thành phố Máy Móc Tội Ác’.”

Tên thành phố này thật ra đã sớm thuyết minh hết thảy —— tất cả sinh mệnh máy móc tại đây, ngoại trừ thủ vệ cửa thành ra, đại khái toàn bộ là kẻ ác, không một ai lương thiện. Chẳng qua bọn chúng vào ban ngày bị quy tắc nào đó gò bó, không thể tùy ý giết người mà thôi.

【 Đù ma!!!! 】

【 Má ơi a a a dọa đến tui a a a! 】

【 Rõ ràng ban ngày nhìn thấy mấy người máy đó còn cảm thấy ngoại trừ lạnh nhạt chút xíu cũng không có tật xấu khác cũng được đi, giờ ngẫm lại tôi thay nhóm dũng sĩ trong thành run bần bật đó á á! 】

【 Người ngoài hành tinh đáng giận huhu! Toàn thành phố đều tội phạm là cái khái niệm gì a a a! 】

【 a a a a đm đm!! Mau xem phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Mã ca a a a! Có một chiếc xe tải lóe đèn đỏ đang hướng đến kho hàng, chỗ điểm an toàn của các dũng sĩ đó a a a! 】

Trong làn đạn một mảnh hoảng sợ kêu to, Mã Lễ Ngạo Vương Khiếu Hổ và nhóm dũng sĩ chờ tại khách sạn cũng thấy được kia chiếc xe tải thật lớn kia ngừng ở đường phố đối diện, trước cửa kho hàng đồ bỏ đi từ hai tháng trước đến nay.

 Kim Xán Xán cùng Miêu Miêu nằm nhoài bên cửa sổ ló ra nhìn, hai cô gái trong nháy mắt liền mặt mày trắng bệch, giọng Kim Xán Xán cũng có chút phát run: “Này… cái này… là xe tải thu phế phẩm sao?”

Trương Mãnh không có trả lời, nhưng mặt lại trầm như nước.

Lúc này, Đào ca ngồi trong một góc kho hàng có chút lo âu mà gặm móng tay mình. Không biết vì sao gã cứ cảm thấy mí mắt giật liên hồi, tâm thần không yên.

Rõ ràng kho hàng chỗ gã đây là điểm an toàn được chứng thực rồi, rõ ràng kho hàng này bị vứt đi hai tháng cũng không có người máy nào đến, ban đêm cũng rất an toàn.

Nhưng sau khi Trương Mãnh bọn họ đi theo hai cái tên vác bao tải kia, gã liền bắt đầu bất an.

Đào ca nghĩ như vậy, theo bản năng mà lại nhìn thoáng qua những dũng sĩ khác trong kho hàng.

Rõ ràng trong kho hàng vô cùng tối tăm, nhưng Đào ca lại kỳ dị mà thấy rõ biểu cảm trên mặt bọn họ —— bọn họ thế nhưng đều mang dáng vẻ có chút bất an, thường thường mà nhìn về phía cửa lớn kho hàng đã đóng cửa.

Đặc biệt là sau khi sáu tiếng chuông vang kia.

Tựa hồ như toàn bộ dây thần kinh của các dũng sĩ trong kho hàng đều bị căng thẳng lên.

Đào ca hung hăng cắn vỡ đầu ngón tay của mình, đau đớn làm gã có cảm giác như thoát ly khỏi loại lo âu này trong nháy mắt.

Gã vỗ vỗ lên mặt, sau đó nhìn nhìn hai chân mình, cổ vũ cho bản thân trong lòng:

Đừng khẩn trương Mã Đào, kho hàng này là an toàn. Không cần để ý người khác nói chuyện giật gân! Hơn nữa, dù hôm nay kho hàng thật sự có người máy thu phế phẩm lại đây thì thế nào? Mày là có được năng lực dịch chuyển tức thời mà!

Có năng lực như vậy, dù thật sự gặp nguy hiểm gì, mày cũng nhất định có thể trước tiên thoát đi được thôi!! Cho nên, phải ổn định! Ngàn vạn lần ổn định!

Vào thời điểm Đào ca nỗ lực cổ vũ chính mình, gã bỗng nhiên nghe được tiếng vang kim loại cực nhỏ. Trong nháy mắt kia, tất cả trái tim các dũng sĩ trong kho hàng đều kinh hoàng lên, nhưng mà trước khi bọn họ có phản ứng, toàn bộ cửa lớn kho hàng đã bị mở ra hoàn toàn, lộ ra đầu xe tải máy móc có đèn đỏ tươi bên ngoài, gần như chiếm đầy cổng kho hàng.

Tiếng kinh hô của nhóm dũng sĩ trong kho hàng và tiếng cảnh cáo trên xe tải gần như đồng thời vang lên.

【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện kẻ xâm lấn phi pháp! Mở ra hình thức dọn dẹp! 】

Rồi sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của hơn bốn mươi vị dũng sĩ còn lại, đầu xe tải máy móc chợt quay cuồng biến động vài cái, liền lộ ra ba hàng ống xạ kích thoạt nhìn cực kỳ khủng bố. 

“Chạy mau!!”

“Mau đi ra!!”

“Phòng ngự!!”

Các dũng sĩ trong cơn kinh hoảng muốn lao ra từ khe hở giữa đầu xe tải và cửa lớn kho hàng, nhưng có một nửa người lúc chạy được một nửa đã bị tia laser đỏ tươi kia bắn đánh thành cái sàng.

Mà những dũng sĩ còn lại thì kinh hoảng mà tránh được đợt sóng công kích thứ nhất, mắt thấy có năm sáu người tốc độ cực nhanh sắp sửa vọt tới cửa, chỗ đầu xe tải kia lại đột nhiên bắn ra ra hai cái lưỡi hái máy móc vô cùng sắc bén, chỉ một chút, những dũng sĩ xông tới đã bị một phân thành hai, hoặc trực tiếp bị chém rớt đầu, hoặc chặn ngang bị chia làm hai khúc. Máu tươi nháy mắt phun tung tóe trong toàn bộ kho hàng, mà có một dũng sĩ vận khí tốt chỉ bị chém mất hai chân còn muốn gian nan mà bò ra ngoài, cuối cùng lại bị lưỡi hái máy móc kia xuyên qua đầu, đóng đinh chặt xuống mặt đất.

“A a a a a a a!!!”

“Ma quỷ! Ma quỷ!!!”

“Ra không được, chúng ta liều mạng với nó!! Mau mau cùng nhau công kích nó đi! Đánh phế được nó là chúng ta có thể đi ra ngoài!!”

Lúc này, kho hàng còn lại không đến hai mươi dũng sĩ, mọi người cũng không dám như ruồi nhặng không đầu chạy loạn lung tung nữa, quyết định ra sức liều một lần.

Nhưng mà điều khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng và hoảng sợ chính là, chẳng sợ bọn họ đã dùng công kích cường đại nhất và kỹ năng thiên phú của mình, nhưng những cầu lửa, lưỡi dao gió, thậm chí là laser và axit đậm đặc kia đánh vào phần đầu xe tải này, lại gần như không tạo thành bất luận thương tổn thật chất nào với nó cả!

Thời điểm laser màu đỏ và lưỡi hái sắc bén tàn sát các dũng sĩ trong kho hàng hầu như không còn, phần đầu máy móc xe tải đại biểu cho thanh máu sinh mệnh của nó cũng gần như không có bất luận biến hóa gì.

Nhưng mà, nó nhìn thi thể và máu dũng sĩ đầy đất, lại không có giải trừ cảnh báo, đèn xe đỏ tươi kia lóe lóe, đột nhiên phát ra âm thanh.

【 Mục tiêu thanh trừ 46 người, một người trốn thoát. 】

Mã Đào ngồi xổm ven tường ngoài kho hàng 3 mét, vô cùng hoảng sợ mà thở phì phò.

Hình ảnh toàn bộ kho hàng máu thịt bay loạn vừa rồi kia làm gã kinh hãi tới cực điểm, cơ hồ liền cả dũng khí chạy trốn cũng không có. Nếu không phải gã theo bản năng vận dụng năng lực đặc biệt dịch chuyển tức thời của mình, đại khái gã cũng sẽ là chết dưới súng laser và lưỡi hái cũng nên.

May mắn, quá may mắn!

May là gã thức tỉnh chính là năng lực dịch chuyển tức thời. 

Mã Đào thật cẩn thận nhìn ra bóng tối xung quanh, sau đó thấy được một góc chết nằm ngoài 10 mét.

Nơi đó ba mặt đều bị che khuất, chỗ duy nhất không bị che khuất cũng rất khó bị người khác phát hiện, chỉ cần gã trốn đến nơi đó, có lẽ sẽ có thể căng qua tối hôm nay!!

Mã Đào hít sâu một hơi, rồi sau đó lại lần nữa phát động năng lực dịch chuyển tức thời của mình.

Mỗi một lần gã phát động dịch chuyển tức thời chỉ có thể di động về phía trước 3 mét, nhưng mà không quan hệ, tới cái góc chết kia chỉ cần di động ba lần là được, chỉ cần…

Trong nháy mắt Mã Đào dịch chuyển tức thời lần thứ hai kia, gã bỗng nhiên cảm thấy từ ngực truyền đến đau đớn kịch liệt, khi gã cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện thân thể của mình không biết khi nào đã bay lên không, mà xuyên qua ngực gã là một cây lưỡi hái máy móc quen thuộc, vô cùng sắc bén.

Một khắc cuối cùng trước tử vong, gã nghe được một âm thanh có chút hoa lệ của thành phố Máy Móc vang lên bên tai mình.

“Hoàn thành dọn dẹp.”

Mà lúc này, tất cả dũng sĩ đứng ở bên cửa sổ khách sạn màu hồng lại nhìn người máy đang nhảy cao trong bóng tối, đôi tay nắm lấy lưỡi hái kia, chấn động khôn kể ——

Tội phạm máy móc cấp D, Lianca. Nguyên hình, xe tải thanh trừ số 3.

Giá trị sinh mệnh 1288 / 1300.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro