Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76+77

Chương 76

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Khí thế trên người Eustalia ý chỉ 'ai ra vẻ với chị chị đây làm chết nó' quá mạnh, thế cho nên khí thế của mấy bác gái có sức chiến đấu rất mạnh trên xe tải đều theo bản năng yếu xuống. 

Các bác ngày thường tụ bên nhau thật ra có thể làm kinh sợ đại đa số bất kể quần thể nào muốn khiêu khích bọn họ, nhưng đây là thành lập trên cơ sở thời đại hòa bình khắp nơi, cùng với những đối thủ đó có trái tim yêu già kính trẻ.

Nếu gặp phải người càng bá đạo càng cường hãn hơn các bác, giống kiểu Eustalia một lời không hợp liền đá xe như này, các bác gái lại không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không cứng rắn đối đáp với Eustalia.

Vì thế các bác gái liền thay đổi một loại thái độ và cách nói khác: "Con bé này cũng dữ quá đó, đang bình thường sao tự nhiên đá xe người ta vậy? Vừa nhìn là thấy chính là con gái con đứa ngang ngược không có lễ phép!"

"Đúng vậy đúng vậy, cô còn không hiểu chuyện bằng thằng em trai cô nữa, ít nhất Tiểu Hổ còn biết tôn kính người lớn tuổi, một đứa con gái vừa lên tới liền la to còn mở miệng uy hiếp gì đó với bọn tôi, cô không thấy đuối lý à!"

"Mọi người tới đây nhìn một cái tới đây nhìn một cái đi! Người dã man như vậy mà các người mặc kệ hả? Chị em bọn nó hợp lại khi dễ cô nhi quả phụ như chúng tôi, các người ở bên cạnh thờ ơ nhìn sao?"

Mã Lễ Ngạo và Eustalia nhìn các bác gái biểu diễn vụng về và bộ dáng ngoài mạnh trong yếu, liếc nhau một cái rồi không tính toán lại lãng phí thời gian trên người bọn họ nữa.

Nhưng vào thời điểm bọn Mã Lễ Ngạo chuẩn bị trở về, Vương Khiếu Hổ lại bỗng nhiên kéo tay áo Eustalia và Mã Lễ Ngạo lại, giọng nói đè thật sự thấp: "Đại ca, chị Lia!"

"Hai anh chị nhìn xem người đàn ông lái xe kia đi, có nhìn ra cái gì không? Em vốn là có thể nửa đường nhảy xe rời đi, nhưng người đàn ông lái xe đó cứ cho em một cảm giác cực kỳ nguy hiểm… Em cảm thấy dọc theo đường đi hắn đều tập trung vào em, tựa hồ là muốn nhìn chằm chằm xem em làm cái gì."

"Cánh tay của em chính là trong một lần cùng hắn chiến đấu xảy ra vấn đề, vốn dĩ đều chiến đấu bình thường, nhưng có một con tang thi đột ngột không hề báo động trước liền lao ra từ bên phải nhào vào em. Nếu không phải lúc ấy em phản ứng mau đụng mạnh trốn sang một bên, bây giờ em đã là một thành viên của nền văn minh Tang Thi rồi."

"Hơn nữa tài xế đó dọc theo đường đi đều nhận người vô điều kiện, nói muốn mang mọi người đi căn cứ quân bộ phía tây an toàn nhất. Nhưng em cứ cảm thấy mục đích của hắn không đơn giản là đến căn cứ……" Vương Khiếu Hổ nói tới đây biểu cảm càng trịnh trọng hơn một chút: "Em là đêm qua lên chiếc xe này, lúc ấy có để ý một chút, đếm số người trên xe tải ước chừng là 55 người."

"Theo lý thuyết hắn một đường thấy người là thu, nói như thế nào một ngày xuống nhân số khẳng định hơn trăm rồi. Nhưng hiện tại số người trong xe vẫn là hơn 50, như là duy trì một sự cân bằng số lượng vậy."

"Làm em để ý chính là, mỗi lần khi hắn tìm chỗ an toàn bảo mọi người xuống nghỉ ngơi, luôn có tang thi đã được xử lý sạch sẽ xông ra giết người. Từ buổi sáng hôm nay đến nơi đây, mới ba bữa cơm thôi, ít nhất đã chết hơn 50 người."

Vương Khiếu Hổ nói tới đây thì ánh mắt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc: "Hơn nữa, em chung quy cảm thấy mấy tang thi chạy ra kia, có một con…. rất giống tài xế đó……"

Vương Khiếu Hổ nói tới đây thì biểu cảm trở nên có chút rối rắm, nhưng Mã Lễ Ngạo cùng Eustalia nhìn nhau một cái, như là hiểu ra điều gì.

Mã Lễ Ngạo quay đầu nhìn thoáng qua vị trí ngồi của tài xế, lại phát hiện tài xế kia đang mặt mang mỉm cười nhìn ba người bọn họ. Sau khi Mã Lễ Ngạo nhìn về phía hắn, tài xế thế mà còn gật gật đầu với anh.

Mà lúc này trong căn cứ triển lãm, cảnh vệ đã đem bài kiểm tra trí lực cho nhóm bác gái và thanh niên trong xe kia, tài xế lái xe đương nhiên cũng được một phần bài thi. Mã Lễ Ngạo chú ý tới, sau khi tài xế nhìn thấy bài thi thì hơi nhướn mày lên, rồi sau đó nở nụ cười.

Mã Lễ Ngạo rũ mắt xuống. 

Anh không nói gì cả, mang theo Vương Khiếu Hổ trở lại đoàn xe của mình.

Vương Khiếu Hổ vốn còn muốn hỏi xem cái nhìn của đại ca, có điều sau khi cậu nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Mã Lễ Ngạo, cậu không còn lo lắng nữa.

Vừa thấy đại ca chính là dáng vẻ định liệu trước hết rồi! Cậu chỉ cần đi theo đại ca làm một tay đấm không dùng đầu óc là được! Trời biết hai ngày nay cậu không ở cạnh đại ca, phải cưỡng ép bản thân dùng đầu óc quan sát tự hỏi có bao nhiêu đau khổ, cậu tình nguyện hai cánh gãy hết cũng không muốn nghĩ nhiều vấn đề như vậy!!

Vương Khiếu Hổ rất đơn giản mà gia nhập đoàn xe Trương Minh, rốt cuộc Mã Lễ Ngạo cùng Eustalia ở đoàn xe đều là chiến tướng rất lợi hại, hơn nữa Vương Khiếu Hổ thoạt nhìn cũng đánh nhau rất được, mọi người tất nhiên là bằng lòng tiếp nhận.

Mà Vương Khiếu Hổ rất nhanh liền từ miệng của những người khác trong đoàn xe biết chuyện bài kiểm tra trí lực và chuyện tang thi tiến hóa, lập tức liền biết vì sao cậu lại cảm thấy tài xế đó rất nguy hiểm, tài xế đó tuyệt đối là một tang thi tiến hóa! Hơn nữa…

"Hơn nữa hắn còn là một tang thi tiến hóa rất thông minh." Mã Lễ Ngạo mở miệng: "Vừa rồi anh mới bảo Huyền Nhị trộm qua bên kia nghe lén, tài xế kia tên Chu Khải. bài kiểm tra trí lực đạt được 85 điểm."

Vương Khiếu Hổ trực tiếp khiếp sợ: "Hắn thế nhưng được đến 85?! Em… em mới 65 á!"

Mã Lễ Ngạo liếc nhìn cậu một cái: "Ờ, cho nên chỉ nhìn một cách đơn thuần chỉ số thông minh, cậu càng giống tang thi hơn hắn đó."

Vương Khiếu Hổ: "……"

Nền văn minh Tang Thi: 【 Ha ha ha ha!! Quá sảng khoái! Con người các ngươi cho rằng chỉ có con người có chỉ số thông minh cao sao?! Chủng tộc bọn ta cũng có siêu cấp thông minh được không!! Cái bài kiểm tra trí lực nát bét kia tính cái cọng lông!! Giờ xem các ngươi làm thế nào! 】

"Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ? Không thể để hắn tiến vào căn cứ kho dự trữ đúng không? Nếu hắn vào rồi e là có thể che giấu thật lâu đó."

Mã Lễ Ngạo lắc đầu, móc từ ba lô ra một cái đùi gà rán cho Vương Khiếu Hổ: "Hắn cũng không phải là cây nấm thành thật đâu."

Vương Khiếu Hổ: "?"

"Mục tiêu cuối cùng của hắn ắt hẳn là căn cứ quân bộ phía tây."

"Hơn nữa……"

"Hơn nữa?"

Mã Lễ Ngạo cảm thụ được cái loại tầm mắt như kim chích sau lưng này, chậc một tiếng: "Hơn nữa hắn còn muốn làm một vố lớn."

Vương Khiếu Hổ chớp chớp mắt, đột nhiên mở miệng cười một hắc hắc: "Vậy hắn cũng thật luẩn quẩn trong lòng quá."

Mấy giờ sau đó đều rất bình an.

Tựa như Mã Lễ Ngạo nói vậy, tài xế tên Chu Khải kia cũng không định xếp hàng tiến vào kho dự trữ, ngược lại sáng sớm hôm sau lái xe đi theo đoàn xe Mã Lễ Ngạo cùng nhau lên đường.

Thậm chí trước khi lên đường, Chu Khải còn đặc biệt lại đây cùng Trương Minh, Ấn Tiểu Nhã nói vài câu, muốn hai đoàn xe trên đường có thể trông coi lẫn nhau, mọi người trên đường cũng càng thêm dễ dàng ứng đối với tang thi tập kích.

Dù sao đều là đi đến căn cứ quân bộ phía tây, Trương Minh cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Tuy rằng đoàn xe của Chu Khải người lớn tuổi và nhỏ yếu tương đối nhiều, nhưng trẻ tuổi có sức chiến đấu vẫn là có mười mấy người, hẳn là có thể ứng phó được.

Dù sao từ kho dự trữ đến căn cứ quân bộ, lái xe nhiều nhất cũng chỉ có tám tiếng đồng hồ, buổi chiều 3-4 giờ chung quy có thể đến nơi.

Trước khi bọn họ đi, tình huống trong kho dự trữ còn tính là vững vàng, hơn 20 tang thi hư hư thực thực bị nhốt lại kia có một nửa đều xảy ra vấn đề, bị đánh gục ngay tại chỗ, còn lại một nửa cũng không được thả ra, ngược lại còn phải ở lại thêm một ngày để quan sát.

Lúc Mã Lễ Ngạo ngồi trên xe scooter năng lượng mặt trời của mình, Chu Khải còn đặc biệt đi đến bên người anh cười hỏi một câu: "Nghe nói bài kiểm tra trí lực là anh làm ra hả? Người anh em, anh thật đúng là lợi hại ghê."

Mã Lễ Ngạo nhìn ánh sáng mịt mờ trong mắt hắn, không nói chuyện, nhưng Huyền Nhị đã dùng sức kêu grào grào với hắn, chỉ thiếu điều muốn nhảy dựng lên cào mặt hắn rồi.

Chu Khải cũng không tức giận: "Chỉ là anh hùng cũng giống hồng nhan, luôn không được chết già. Người anh em cần phải cẩn thận một chút."

Biểu cảm của Mã Lễ Ngạo liền hơi đen, anh hiếm thấy mà trợn trắng mắt: "Điểm này tôi rõ ràng hơn anh nhiều."

Nếu không tại sao tôi lại muốn làm cá khô làm cây nấm kia chứ.

Cuối cùng tổng cộng có hơn hai mươi chiếc xe cùng nhau xuất phát từ kho dự trữ, hướng đến căn cứ quân bộ.

Hôm nay là ngày thứ ba mưa đỏ rơi xuống, toàn bộ thành phố Trung Châu có vẻ càng thêm tiêu điều và hỗn loạn hơn một chút.

Trên đường, khắp nơi đều là tang thi du đãng, gần như rất ít có thể nhìn thấy người còn tồn tại.

Đến buổi sáng 11 giờ, đoàn xe gồm hơn hai mươi chiếc xe chạy đến cạnh một siêu thị cỡ lớn ở vùng ngoại thành.

Mọi người quyết định nghỉ ngơi ở siêu thị này hai tiếng, ăn cơm nghỉ ngơi chỉnh đốn, cuối cùng còn có thể thu thập một ít đồ ăn để lại đến căn cứ quân bộ sử dụng.

Hiện giờ tiền tài đã không còn bất luận tác dụng gì nữa, đồ ăn một lần nữa trở thành trọng điểm giao dịch và sinh tồn.

Tuy Mã Lễ Ngạo có thể vẽ đồ ăn, nhưng anh cũng mười phần bằng lòng đi càn quét siêu thị, chẳng qua khi anh nhìn cái siêu thị cỡ lớn này, trong lòng luôn ẩn ẩn có cảm giác bất an.

Anh tìm kiếm ý kiến nhìn về phía Eustalia, Eustalia cũng nhăn mày lại, dùng ngôn ngữ quê nhà của mình nói một câu: "Siêu thị này làm chị cảm thấy không thoải mái."

Tuy rằng không đến mức nguy hiểm như kho hàng ở thành phố Linh Hồn, nhưng… cảm giác cũng thật không tốt.

Nhưng bọn họ lại không thể không tiến vào siêu thị.

Vì thế ba người nhìn lẫn nhau một cái, đều dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương cẩn thận.

Trương Minh ở một bên nhìn hành động tương tác của ba người Mã Lễ Ngạo, trong lòng cũng khá chú ý. Ba người này thoạt nhìn không giống chị em ruột, ngược lại là giống… chiến hữu tình nghĩa từng vào sinh ra tử với nhau.

Tưởng tượng như vậy làm Trương Minh bỗng cảm thấy rộng mở thông suốt, trách không được anh ta cứ cảm thấy ba người này quái quái, cứ như đang giấu diếm cái gì, nếu ba người bọn họ đều từng tham gia nhiệm vụ đặc biệt hoặc là binh chủng đặc biệt gì đó mà nói, vậy rất dễ lý giải.

Ờm, có điều, Tiểu Mã kia đại khái là nhân viên chuyên về giấy tờ trong đội ngũ đi.

Nhưng Trương Minh cũng nắm lấy tay Ấn Tiểu Nhã: "Một hồi em theo sát anh, ngàn vạn lần đừng tự hành động."

Ấn Tiểu Nhã nhìn anh ta, ôn nhu cười cười: "Ừ."

Sau đó, đội ngũ gần 150 người liền tiến vào siêu thị cỡ lớn này.

Mới vừa tiến vào siêu thị, thần kinh của tất cả mọi người căng chặt lên, mọi người ít nhất năm người một tổ mà cầm dụng cụ vũ khí cắt gọt thăm dò quét sạch siêu thị.

Cũng may siêu thị này chỉ có một tầng trệt diện tích siêu lớn, sau khi có chút nguy hiểm mà xử lý mười mấy tang thi trong siêu thị, mọi người bèn đóng cửa trước cửa sau siêu thị lại, tạm thời có được cơ hội nghỉ ngơi. 

Vào thời điểm mọi người dùng đồ trong siêu thị chuẩn bị làm một bữa trưa phong phú, Chu Khải có chút xin lỗi đứng lên đi về phía toilet siêu thị.

Cùng đi với hắn còn có một nam một nữ không thích nói chuyện, cũng là thành viên đoàn xe bọn họ.

Mã Lễ Ngạo nhìn chằm chằm theo bóng dáng bọn hắn.

Sau đó Mã Lễ Ngạo đột nhiên liền mở miệng nói với Trương Minh và những người trong đội: "Chuẩn bị chiến đấu. Cẩn thận một chút."

Đại đa số người trong đoàn xe nghe được lời này, trước tiên đều cầm lấy vũ khí, như vậy làm mấy bác gái trong đoàn xe Chu Khải không nhịn được cười nhạo lên: "Tang thi cũng đánh xong rồi các người còn ra vẻ cái gì chứ……"

Một câu còn chưa nói xong, bỗng nhiên liền có ba bóng đen tốc độ cực nhanh rít gào vọt ra từ sau kệ để hàng, hai trong số đó trực tiếp nhào về hướng mấy bác gái vừa mới cười nhạo kia, một ngụm liền cắn đứt cổ các bác, hung hăng hút một mồm máu to!

Mà một con tang thi khác hình thể lớn nhất thì lại trước tiên vọt đến phía sau Mã Lễ Ngạo, tốc độ của tang thi này so với loài người mà nói quả thật là nhanh đến cực hạn, nhanh đến trình độ con người phòng bị kiểu gì cũng không được!

Thậm chí cả bản thân Mã Lễ Ngạo cũng dưới tốc độ phụ trợ, chậm hơn một bước!!

"Trời ơi!!"

"Đại ca?!"

Khóe miệng tang thi Chu Khải lộ ra một nụ cười cực kỳ âm ngoan đắc ý, năm ngón tay màu đen trước tiên móc về giữa lưng Mã Lễ Ngạo, đồng thời nhếch môi lộ ra răng nanh, đầu nghiêng một cái liên hung hăng đẩy cổ Mã Lễ Ngạo, táp tới!!!

Lắc rắc.

CỐP!

Chu Khải: "……?!"

Hình ảnh máu me đầm đìa trong tưởng tượng của mọi người không hề phát sinh, ngược lại là tang thi lợi hại kia đang che lại móng tay gãy và miệng bị rụng răng của mình, vẻ mặt hoài nghi như người chết mà nhìn Mã Lễ Ngạo.

"Ngươi…… Cổ…… là chuyện… gì?!"

Sao cắn không được còn rụng luôn răng ta rồi?!

Mã Lễ Ngạo liền xốc áo lông của mình lên, lộ ra khôi giáp màu da bên trong, trên phần khôi giáp còn kẹp tám khối vuông nhỏ quỷ dị xiêu xiêu vẹo vẹo.

"……Tôi mới nghiên cứu (vẽ) ra, giáp phòng hộ toàn thân toàn phương vị vùng cổ, công nghệ cao mô phỏng màu da, độ cứng cấp mười, cái loại tự có hình cơ bụng đó, đẹp không?"

Tang thi Chu Khải: "……"

"Cho nên lần sau nếu ngươi cắn ta, nhớ cắn đầu của ta đó. Bằng không ngươi cũng cắn không nổi."

Tang thi Chu Khải: "……"

A a a a a a!!

Nền văn minh Tang Thi: 【 Đồ dị đoan đáng chết này a a a a a a!! 】

Tác giả có lời muốn nói: 

Nền văn minh Tang Thi: Ăn gian! Ăn gian! Khôi giáp toàn thân là ăn gian rồi! Thứ đồ này mi cũng vẽ ra được!!!

Mã Lễ Ngạo:…… Nếu không phải sợ khó coi, tui còn muốn vẽ toàn thân như Iron Man rồi á.

Hết chương 76.

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬

Chương 77

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Bởi vì cảm thấy Chu Khải có thể là một tang thi tiến hóa cao, lúc nghỉ ngơi tối qua Mã Lễ Ngạo đã vẽ ra bộ giáp toàn phương vị vùng cổ này. Từ hành vi công kích của tang thi xem ra, những tang thi đó phần lớn sẽ trực tiếp công kích cắn xé vùng cổ con người, Mã Lễ Ngạo liền đặc biệt tăng mạnh độ cứng rắn cho vùng cổ của bộ giáp.

Hiện tại thoạt nhìn, hiệu quả nổi bật.

Nhưng tuy rằng hộ giáp mô phỏng trực tiếp làm gãy răng nanh của Chu Khải, nhưng làm một tang thi tiến hóa cao, hàm răng Chu Khải rất nhanh sẽ mọc lại lần nữa. Vào thời điểm hắn mang sắc mặt âm trầm muốn lại lần nữa tiến lên công kích, trường đao trong tay Mã Lễ Ngạo cũng đã chỉ vào cổ hắn.

Nhưng Chu Khải đối với Mã Lễ Ngạo dùng đao chỉ vào cổ hắn cũng lộ ra một biểu cảm âm trầm lành lạnh, hắn đối mặt cây đao này không lùi mà tiến tới! Ngẩng cổ liền phóng về phía Mã Lễ Ngạo, còn cười lạnh nói: "Muốn dùng mấy vũ khí sắt độn bình thường này giết ta, ngươi đừng hòng mơ…?!"

Chu Khải nói đến một nửa đột nhiên im bặt, trên mặt hắn lại lần nữa lộ ra biểu cảm khiếp sợ cực độ và không thể tin tưởng, lúc này đây hắn duỗi tay che lại cái cổ đã trực tiếp bị chọc ra một lỗ thủng của mình!!

Hình ảnh hắn dùng cái cổ cứng rắn của mình đụng văng trường đao cổ quái của Mã Lễ Ngạo ra ngoài như trong tưởng tượng của hắn cũng không hề xuất hiện, ngược lại cái cổ đao kiếm không chém được của hắn lại bị đâm xuyên ra một lỗ lớn!

"Ngươi! Đao này của ngươi…?!"

Mã Lễ Ngạo bĩu môi, tang thi này thực lực còn tạm, nhưng đầu óc hình như không được tốt lắm nha. Ờm không đúng, tên này trước đó làm bài còn đạt 85 điểm đó, vậy sao hắn thoạt nhìn còn ngu như vậy?

Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy, một cái tay khác cũng nắm lấy chuôi đao Như Ý, sau đó đột nhiên vung lên sang phải! Lại trở tay chém một đường sang trái!

Tang thi tiến hóa cấp ba Chu Khải cứ như vậy mà chết dưới đao của Mã Lễ Ngạo.

Thời điểm đầu rơi xuống đất, hắn vẫn là mặt đầy vẻ không thể tin tưởng, hoàn toàn không thể tiếp thu chính mình thế nhưng sẽ chết đi như vậy.

Mã Lễ Ngạo nhìn vẻ mặt của hắn, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Tuy rằng vũ khí sắt độn bình thường không thể đụng tới ngươi, nhưng là cái này của ta không phải sắt độn bình thường à nha."

 "Đao như ý Mã Lễ Ngạo bản tiến hóa, ma đao mỗi ngày ít nhất muốn ăn 50 điểm linh lực của ta, vào đêm qua nó đã lên cấp hai rồi."

Đao như ý cấp 2 cũng không tăng thêm kỹ năng gì, nhưng trình đồ sắc nhọn của cả thanh đao cũng đã vượt qua cực hạn Trái Đất, bắt đầu hướng lên càng cao hơn.

Hơn nữa bản thân cây đao này cũng không phải là phàm binh hoàn toàn trên ý nghĩa, lúc Mã Lễ Ngạo vẽ ra nó nghĩ chính là một vị chiến thần, ít nhất cây đao này ở trong tay Mã Lễ Ngạo, có thể phát huy ra công kích cũng không phải hoàn toàn chỉ nhìn bản thân nó, còn phải xem "tinh thần" của người sử dụng Mã Lễ Ngạo này.

Dù sao, Tiểu Mã ca dùng hai đao tiễn đi con tang thi tiến hóa cấp ba này.

Mà bên kia, hai tang thi tiến hóa bọ cuối cùng cũng bị nhóm bác gái và thanh niên trong đoàn xe phản ứng lại cùng liên hợp đánh chết. Chỉ là dọc theo đường đi, bọn họ đều là cọ mượn sức tên khờ khạo Vương Khiếu Hổ, toàn bộ hành trình cũng chưa chiến đấu qua bao nhiêu trận, lúc này đây Vương Tiểu Hổ không ở bọn chúng bọn họ thì liền luống cuống tay chân lên, thế cho nên giết chết tang thi xong, hơn 50 người thế mà có hơn 20 người bị tang thi cắn rồi.

 Những người không bị thương khác nhanh chóng rời xa hơn 20 người này, mà những người bị tang thi cắn, đặc biệt là các bác gái trong số đó quả thực muốn khóc trời oán đất, hận đến đỏ mắt!

Các bác không trách chính mình phản ứng chậm chạp không né tránh được công kích, không trách người bên cạnh đẩy các bác ra như lá chắn, ngược lại đem tất cả ánh mắt oán hận đều ném về hướng Vương Khiếu Hổ đang lấy tư thế hộ vệ đứng bên cạnh Mã Lễ Ngạo.

 Thậm chí hai bác gái kêu gào lợi hại nhất trước đó bây giờ mặt đầy oán độc vọt về phía Vương Khiếu Hổ: "Thằng nhóc nhẫn tâm không có lương tâm!! Mày rõ ràng ở gần bọn tao sao không cứu bọn tao?! Đại ca mày đã rất lợi hại rồi không cần mày hỗ trợ, tại sao mày không tới giúp những người cần trợ giúp như bọn tao?!"

"Đều tại mày đều tại mày hết! Nếu không phải mày máu lạnh như vậy, nếu không phải mày không biết nặng nhẹ như vậy, sao bọn tao lại bị con tang thi đáng chết kia cắn được?! Đều là do mày a a a a!! Mày không để bọn tao sống yên, tao cũng không cho mày… Ặc!!"

Đôi tay bác gái múa máy muốn cào Vương Khiếu Hổ còn chưa kịp chạm vào Vương Khiếu Hổ đã bị một chân đạp bay ra ngoài. 

Vào thời điểm hai người bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi, các bác chợt nhìn thấy trên mặt thằng nhóc dọc đường đi đều rất hòa thuận, thậm chí là dễ bắt nạt kia lộ ta biểu cảm có chút lạnh băng chán ghét.

Vương Khiếu Hổ lại nói: "Các người lại không phải không thể nhúc nhích không có tay chân, dựa vào cái gì bắt tôi vẫn luôn bảo vệ các người? Tôi ghét nhất chính là người không làm mà hưởng, còn cậy già lên mặt."

"Đừng coi sự mềm lòng và tôn trọng của tôi trở thành đương nhiên. Các người lại không phải cha mẹ tôi. Tôi quản các người đi tìm chết à?"

Vương Khiếu Hổ nói xong lời này liền trực tiếp xoay người, lại không thèm liếc nhìn hai bác gái lấy một cái. Mà người như vậy quả nhiên chính là người bắt nạt kẻ yếu, sau khi Vương Khiếu Hổ lộ ra một mặt hung ác lạnh băng của mình, những người này ngược lại đều thành thật mà ngừng lại.

Thậm chí còn có người cùng đoàn xe chỉ chỉ trỏ trỏ với hai bác gái kia. 

"Ha ha, Tiểu Hổ bảo vệ chúng ta một đường đã vất vả lắm rồi, hai người kia không cảm ơn cậu ta ngược lại còn mắng nữa, thật là tim gan đen sì nha."

"Đúng vậy đúng vậy, giúp bà là tình cảm, không giúp là bổn phận. Đâu ra mặt mũi lớn như vậy cảm thấy người khác thế nào cũng phải giúp bà chứ?"

"Đã sớm nhìn mấy bà ấy không vừa mắt rồi, có điều hiện tại ông trời cũng muốn thu mấy bà rồi, chúng ta cũng đừng nhiều lời, miễn cho dính lên tanh hết cả người."

……

Lời thì thầm không lớn không nhỏ như vậy truyền tới lỗ tai hai người kia và hơn hai mươi người bị cắn khác.

Hơn hai mươi người mặt ngoài bởi vì số người không bị thương đông đảo mà cúi đầu không dám nói tiếng nào, nhưng vào thời điểm bọn họ cúi đầu, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ oán độc.

Những người này thật là đáng chết! Dựa vào cái gì bọn họ sẽ chết trong tay những kẻ này?! Không phải còn có thể tiến hóa thành tang thi có ý thức hay sao?! Bộ dáng Chu Khải trước đó có ai nhìn ra được hắn là một tang thi đâu! Hơn nữa Chu Khải không phải còn thông qua bài thi trí lực đạt điểm cao à?!

Vậy… Vì sao bọn họ không thể trở thành…… một Chu Khải khác cơ chứ?

Dù sao, đều phải chết. Vậy không bằng liều một lần!!

Trở thành tang thi thì thế nào? Chỉ cần chính mình bất tử thì đừng nói là trở thành tang thi, dù là trở thành một con quái vật… cũng không phải không được!!

Tuy rằng hơn hai mươi người này bị cắn, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có hoàn toàn trở thành tang thi giết người không có lý trí. Mọi người có thể không lưu tình chút nào giết chết quái vật nhào đến cắn bọn họ, ăn người, nhưng vẫn là không thể xuống tay với đồng bào đồng đội vẫn còn ý thức.

Vì thế, hai mươi mấy người này đã bị cột đôi tay lại, toàn bộ bị nhốt vào một phòng nghỉ của công nhân siêu thị. 

Vì để ngừa chẳng may, sau khi nhốt hai mươi mấy người này vào phòng nghỉ, còn có người đẩy hai cái kệ để hàng đến cạnh cửa để chặn cửa lại.

Như vậy dù cho những người đó thật sự biến thành tang thi mở cửa muốn ra ngoài, bọn họ cũng sẽ nhận được tin tức trước từ hai cái kệ để hàng, không đến mức luống cuống tay chân.

Rồi sau đó hơn một trăm hai mươi người còn lại liền quét dọn lại một lần siêu thị hỗn độn, sau đó từng người ngồi xuống nghỉ ngơi ăn cơm.

Thẳng đến lúc này, hết thảy đều còn có thể nói là bất ngờ mà không nguy hiểm, nhưng ba người Mã Lễ Ngạo Eustalia lại bắt đầu cảm thấy không tốt lắm.

Nếu trong siêu thị chỉ là gặp phải chuyện Chu Khải, bọn họ hẳn là không đến mức sẽ có cái cảm giác kháng cự và cảnh giác bản năng như này.

Nhưng cố tình cái siêu thị này chỉ lớn như vậy, cho dù là Vương Khiếu Hổ có xoay vài vòng ở siêu thị xoay, cậu cũng không thấy được người hay thứ gì khả nghi.

Mã Lễ Ngạo ăn một bịch que cay nơi nay, lại bắt đầu mắt mờ màng làm cây nấm, dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không thấy vấn đề, vậy nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã……

Vào ngay lúc này, cửa lớn siêu thị bị gõ vang lên.

Trước đó vì phòng ngừa tang thi chú ý đến nơi này nên mọi người đều đã kéo rèm cửa cùng cửa sổ siêu thị lên hơn phân nửa, hiện tại tiếng đập cửa đột ngột vang lên, tức khắc làm mọi người đang ăn cơm kinh ngạc một chút.

Mọi người có thể xuyên thấu qua cửa kính che lấp một nửa nhìn thấy trước cửa xuất hiện mấy cặp chân, thoạt nhìn ít nhất có sáu bảy người chờ ngoài cửa kính.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong siêu thị ngậm miệng lại không cho chính mình phát ra một chút âm thanh nào. Cho dù có người ở bên ngoài gõ cửa, bộ dáng giống như bọn họ là người bình thường, nhưng mọi người vừa mới trải qua mạo hiểm ba người Chu Khải biến thành tang thi, lúc này rất sợ người đang gõ cửa bên ngoài cũng là tang thi cao cấp không thể bị kiểm tra ra được.

Nhưng tiếng đập cửa vẫn luôn không dừng lại, thậm chí người gõ cửa sau khi gõ vài phút còn trực tiếp bắt đầu uy hiếp:

"Ngại quá, bên chúng tôi có mang theo nghiên cứu viên quan trọng, muốn đi đến căn cứ quân bộ. Hiện tại chúng tôi cần tiến vào bổ sung vật tư, nếu người bên trong không mở cửa, chúng tôi sẽ  coi như nơi này không có người, trực tiếp động thủ."

Này vừa nghe chính là tư thế muốn phá cửa mà vào, mọi người đều đồng thời nhìn về phía Trương Minh, Mã Lễ Ngạo và Eustalia.

Trương Minh cùng Mã Lễ Ngạo, Eustalia liếc mắt nhìn nhau một cái, người sau gật gật đầu thế mà trực tiếp đứng lên.

Mã Lễ Ngạo nhìn cô, Eustalia chớp chớp mắt: "…… Giọng nói này chị nghe hình như hơi quen quen. Hình như là đội viên trong đội chị trước đó."

Vương Khiếu Hổ tức khắc liền ô một tiếng, trên mặt lộ ra vui mừng: "Là đồng đội của chị tới sao? Vậy sau này chúng ta hành động càng có bảo đảm rồi!!"

Eustalia cũng không xác định ngoài cửa có phải đồng đội cũ của cô hay không, có điều sau khi cô đề phòng mà mở cửa ra, gương mặt lộ ra kia khiến Eustalia trực tiếp cong khóe mắt lên.

"Ya! Là ông hả Jackson bự con!!"

Eustalia nói như vậy, bèn vung một quyền đập vào bả vai Jackson. Lúc Jackson ngoài cửa kính nhìn thấy Eustalia hiển nhiên lộ ra biểu cảm khá là ngoài ý muốn, có điều rất nhanh hắn cũng cười ha ha lên, trực tiếp dùng bả vai mình thừa nhận một cú của Eustalia, đồng thời lại dùng nắm tay to đập lại một cú, lớn tiếng nở nụ cười: "Eustalia! Cô gái hung tàn như bà sao ở đây vậy? Thoạt nhìn bà vẫn có tinh thần quá nha, có vẻ như đội ngũ mới không kéo chân sau của bà nhỉ!"

Eustalia hừ một tiếng cười rộ lên: "Chúng tôi bên này chính là đội ngũ phương Đông thần kỳ đó! Lại còn có Tiểu Mã thần kỳ nữa nè! Không phải ông cũng uống qua canh thập toàn đại bổ rồi sao? Được rồi được rồi nhanh lên vào đi, coi như các ông gặp may mắn, nơi này đã bị chúng tôi xử lý sạch sẽ rồi các ông mới đến."

Jackson nghe được Eustalia nói thì cười cười, sau đó bèn dẫn những người phía sau đi vào. Người trong đội ngũ này hiển nhiên đã có huấn luyện, nhưng dũng sĩ vượt ải Trái Đất trong đội ngũ này chỉ có ba người, trước mắt có nhân số giống như tiểu đội Nấm.

Mà còn lại thoạt nhìn đều là kiểu nhân viên như bảo an, cảnh sát… của thành phố này, bọn họ tổng cộng mười mấy người, trong tay đều cầm súng, bảo vệ một người trung niên mặc áo blouse trắng, tóc hơi bàng bạc đi đến.

 Vào lúc người ấy tiến vào, Ấn Tiểu Nhã liền kinh ngạc hô lên: "Giáo sư Lục Khải Minh!"

Hết chương 77.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Quảng cáo tí cho bộ mình đang edit song song: Tiểu Thành Hoàng hiện đại. Thể loại: hiện đại, linh dị thần quái, bắt quỷ các kiểu.

 Mọi người có rảnh ghé xem ủng hộ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro