Chương 72+73
Chương 72
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Khi Eustalia xuất hiện, đông đảo nữ giới ở đây nháy mắt liền mất đi nhan sắc. Đặc biệt sau khi cô nàng xuất hiện, chân mang chiến ủng tác chiến cột dây, một chân đá bay một tang thi đang công kích người trong đoàn xe, đừng nói nam giới trong đoàn xe đều ngây người ra nhìn, ngay cả vài cô bé cũng đều bởi vì sự soái khí của cô mà nhỏ giọng hét lên.
【 Trời ơi trời ơi trời ơi, lại lần nữa khẩn cầu ông trời cho tui một người chị vừa đẹp trai vừa đẹp gái như vậy đi a a a! 】
【 Vũ trụ thiếu tui một người chị! Chị ơi chị còn thiếu em gái biết nấu cơm biết làm việc nhà biết kiếm tiền hông chị?! 】
Làn đạn giúp đỡ người của đoàn xe xung quanh nói ra tiếng lòng. Nhưng Eustalia giải quyết xong tang thi nổi điên lại quay đầu nhìn về phía Mã Lễ Ngạo, cô đi đến bên cạnh Mã Lễ Ngạo xác định trên người anh không bị thương gì, mới xem như an tâm hơn một chút.
Không đợi Mã Lễ Ngạo dò hỏi cô tìm tới như thế nào, Eustalia liền trực tiếp mở miệng: "Chị không biết làm sao tìm mọi người, cũng chỉ có thể thủ ở quốc lộ này. Bất kể mọi người đến trung tâm thành phố hay là muốn đi nơi khác, đại khái đều sẽ đi con đường này, chị liền ở ven đường tìm một chỗ cao, vẫn luôn nhìn sang hướng bên này."
"Vẫn là em nhanh nhạy nhất, từ xa ơi là xa chị đã nghe tiếng loa rồi, sau đó chị lại thấy một người chạy trước đám tang thi chạy sau trên vai còn có con mèo nằm bò, chị cảm thấy đại khái là em."
Eustalia cười rộ lên: "Còn may là đuổi kịp."
Mã Lễ Ngạo cũng cười rộ lên theo: "Có thể làm chị nhìn thấy em, coi em chẳng chạy một vòng không không rồi."
Sau đó Mã Lễ Ngạo trực tiếp móc từ ba lô của mình ra điện thoại di động "Kim Cương số 1" năng lực trữ điện siêu mạnh, chịu đánh chịu rơi vỡ mà trước đó đã vẽ ra.
"Chị cầm điện thoại này đi, sau đó hai ta có thể liên lạc. Như vậy dù có tạm thời đi lạc cũng không sợ."
Eustalia nhìn cái điện thoại có bàn phím rõ ràng khác biệt với smartphone thời nay, nặng tay còn chịu va đập, đôi mắt xinh đẹp liếc Mã Lễ Ngạo một cái: "Em vẽ hả?"
Mã Lễ Ngạo gật đầu hơn nữa mười phần tự hào: "Ít nhất một tháng không cần sạc điện. Hơn nữa bảo đảm từ lầu 3 rớt xuống cũng dùng được luôn á!"
Eustalia nghe xong cũng vừa lòng gật đầu, chị đây không thích loại hoa hòe loè loẹt, kháng va chạm cộng thêm thời gian dùng lâu mới là kiểu mà cô thích!
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau xong, Trương Minh cùng những người qua đường khác mới lục tục xông tới.
Trước hết nhịn không được mở miệng chính là cô gái cố tình nhuộm tóc mình thành màu đỏ - Thục Na, cô ả từ thời điểm Eustalia xuất hiện cũng đã cảm nhận được bạo kích, bởi vì ngay cả bản thân ả cũng cảm thấy đứng bên người Eustalia, ả giống như là một sản phẩm phỏng chế vụng về vậy, vô luận là chiều cao, diện mạo, màu tóc hay là dáng người nóng bỏng đều kém Eustalia một mảng lớn.
Ả gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi chân dài và bộ ngực trêu người của Eustalia, tầm mắt dời xuống lại nhìn thấy vòng eo thon chắc có lực và cái mông no đủ vểnh, tuyệt vời không tin tưởng dáng người hoàn mỹ như vậy là một người có thể mọc ra được.
"A, vị chị gái này, vừa rồi chị đánh tang thi vất vả quá. Nhưng chị làm động tác cũng không nên kịch liệt như vậy! Lỡ đâu có chỗ nào đó trên người chịu không nổi đột nhiên hỏng mất, dưới tình huống hiện giờ không có người hay cơ cấu nào giúp chị khôi phục đâu."
Eustalia nghe được lời này, đôi mắt mèo sắc bén xinh đẹp kia quét lấy Thục Na từ trên xuống dưới một phen, trả lại cho ả một nụ cười mỉm nữ vương.
Mặt hàng như vậy còn muốn ra vẻ trước mặt cô.
"Vừa rồi tôi thấy cô cố ý đẩy nữ sĩ mặc áo khoác trắng này ra. Cô là muốn giết người sao?"
Thục Na hoàn toàn không nghĩ tới Eustalia lại trực tiếp nói ra lời như vậy, lập tức vành mắt đỏ lên, lắc đầu như trống bỏi: "Chị… sao chị có thể oan uổng tôi như vậy? Tôi không có đẩy chị Tiểu Nhã! Tôi chỉ là trong tình thế cấp bách đâm vào lồng ngực anh Trương Minh thôi, tuy rằng khi đó tôi chiếm cứ vị trí lồng ngực anh Trương Minh, nhưng tôi cũng không ác độc đến nông nỗi muốn đẩy chị Tiểu Nhã ra ngoài mà!"
Nếu là nữ giới bình thường đụng tới loại phụ nữ gợi cảm trà xanh như này, miễn bàn như thế nào đều sẽ chịu chút thiệt thòi. Nhưng Eustalia lười dây dưa với loại phụ nữ ác độc muốn hại người này, "Cô rốt cuộc có ác độc hay không tự cô biết. Tôi có quản cô đi tìm chết à? Nói lời này chính là để cô biết sau này vị nữ sĩ kia xa một chút, cũng cách xa khỏi tôi và em trai tôi một chút, bằng không tôi thấy một lần đánh một lần, nghe có hiểu chưa?"
Thục Na không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt: "Sao chị có thể không nói đạo lý như vậy?!"
Eustalia nhíu mày: "Tang thi đã chạy đầy đường rồi, còn muốn tôi nói đạo lý với cô? Đầu óc cô còn dùng được sao?"
Mã Lễ Ngạo toàn bộ hành trình đứng bên cạnh Eustalia, lúc này cùng Huyền Nhị đặc biệt phối hợp đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ cô gái này đầu óc xác thật không tốt lắm.
Thục Na lại quay đầu nhìn những người khác trong đoàn xe, hy vọng có người có thể đứng ra nói chuyện giúp ả. Nhưng tựa như Eustalia nói vậy, hiện tại thế giới đã biến thành bộ dáng này, ai còn công phu lo mấy chuyện nhàn rỗi đó nữa?
Thậm chí lúc này Trương Minh cũng mở miệng: "Tiểu thư Thục Na, có lẽ cô thật sự không có ác ý thương tổn vợ tôi, nhưng vừa rồi thật sự là nghìn cân treo sợi tóc. Tôi không muốn bởi vậy mà suy đoán tâm tư của cô tốt hay xấu, nhưng sau này mời cô ngồi xe của người khác xe đi."
"Tôi không muốn một đường sau này đều lo lắng đề phòng."
Thục Na trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được có đàn ông lại cự tuyệt ả, nhưng Trương Minh cùng Ấn Tiểu Nhã lúc này lại trực tiếp đi đến bên người Mã Lễ Ngạo, nói lời cảm ơn anh.
Ánh mắt Thục Na âm trầm mà nhìn bọn họ nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì.
Ả không ngốc, lúc này mở miệng nói cái gì đều là sai lầm. Ả còn muốn dựa vào đoàn xe này, còn muốn dựa vào những người khác, dù sao cũng không thể không hề cố kỵ mà làm gì đó.
Vào lúc ả nghĩ làm sao nói tiếp, bên kia lại có người hét lên.
"Sao lại thế này! Trời ơi! Mẹ… mẹ đã…" Khỏi rồi ư?
Mở miệng nói chuyện chính là thanh niên bị Mã Lễ Ngạo tung một chân đá bay ra ngoài trước đó.
Ngay từ đầu bởi vì Mã Lễ Ngạo đá bay mẹ hắn mà phẫn nộ muốn đánh người, kết quả người không đánh tới, chính hắn lại ăn một chân.
Nhưng bình tĩnh qua đi, thanh niên này còn trong lòng nghĩ mà sợ cảm tạ một chân đó Mã Lễ Ngạo đá cũng đủ mau, bằng không lúc hắn đi đỡ mẹ mình, sẽ bị mẹ cắn rồi.
Chỉ là hắn vốn dĩ đã tiếp thu tin dữ mẹ chết đi biến thành tang thi rồi.
Kết quả làm sao cũng không nghĩ đến, mẹ mới bị đá bay thế nhưng chậm rì rì lại bò dậy!
Nếu là đối mặt con tang thi khác bò dậy một lần nữa, thanh niên này nhất định sẽ không chút do dự dùng côn bổng rìu sắt trong tay đánh nát sọ não con tang thi đó.
Nhưng hiện tại, người đang bò dậy, duỗi đôi tay từng bước một đi về phía hắn chính là mẹ ruột của hắn!
Là người mẹ mỗi ngày đều sẽ làm món ngon cho hắn ăn, mỗi ngày quở trách hắn nhưng cũng yêu thương hắn!
Hắn nắm côn sắt trong tay căn bản là nhấc không nổi, càng đừng nói hắn tận mắt nhìn thấy làn da khô quắt đến xanh trắng của mẹ mình trở nên hồng hào lên, ngón tay đen đúa và răng nanh bén nhọn cũng khôi phục thành dáng vẻ người thường.
Thậm chí tang thi vừa rồi còn cắn người này bây giờ còn vươn tay, run rẩy hô một tiếng với hắn: "Cường Tử, mau tới đây đỡ mẹ một phen, bụng mẹ đau quá con!"
Nếu không phải Tống Cường còn có một phân lý trí cuối cùng, nếu không phải xung quanh là tiếng thét chói tai không thể tin tưởng, hắn thật sự sẽ đi dìu mẹ hắn.
Nhưng hắn cũng chịu không nổi dày vò mẹ bước từng bước một hướng về phía mình, lập tức liền rống to ra tiếng.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Mẹ hắn bây giờ rốt cuộc là người… hay là quái vật?!
Mà xuất hiện loại tình huống này không chỉ mỗi mẹ của Tống Cường.
Sáu tang thi đột nhiên phát cuồng bị Eustalia đá đi, có ba con đều lại lần nữa bò dậy.
Một trong số đó là một người đàn ông thân thể cường tráng, một là mẹ của Tống Cường, còn có một là… một bé trai đại khái hơn tám tuổi.
Sau khi bé trai bò dậy thì mang theo vẻ mặt phẫn nộ nhằm về phía ôm ấp của cha mẹ mình, mẹ nó theo bản năng mà ôm sát con trai, sau đó nghe con trai phẫn nộ mà chỉ vào Eustalia nói: "Ba mẹ ông nội bà nội! Mọi người mau giúp con đánh cô ta đi! Nhanh bảo ba đi đánh chết cô ta! Vừa rồi cô ta mới đá con! Cô ta dám đá con!"
Cha mẹ ông bà của bé trai dáng vẻ phẫn nộ nhìn nó mang vẻ mặt ấm ức trong lồng ngực, cho dù là trong lòng có nhiều nghi hoặc thậm chí là hoảng sợ…… Nhưng hy vọng trong lòng vẫn áp xuống hết tất cả.
Chỉ là bọn họ đương nhiên không dám làm gì Eustalia, chỉ có thể bảo vệ bé trai trong lồng ngực, ngăn cách tầm mắt của những người khác. Sau đó mới đi an ủi đại bảo bối mất mà tìm lại được này.
Tống Cường và một người phụ nữ khác nhìn đứa nhỏ này trông như thật sự trở lại bình thường, cũng có chút giữ không được muốn đi đỡ mẹ và bạn trai của mình.
Nhưng mà, giọng Mã Lễ Ngạo lại vang lên vào thời điểm này: "Tôi kiến nghị các anh chị đừng làm như vậy."
"Nếu không đành lòng giết bọn họ, vậy cách ly trói lại cả ba đi."
"Bọn họ hiện tại thoạt nhìn tuy trông như đã khôi phục, nhưng…… Bọn họ đã không phải người nữa."
Mã Lễ Ngạo nói làm Ấn Tiểu Nhã nhìn ann một cái, lại trực tiếp kíp nổ phẫn nộ của một nhà bé trai kia.
"Thằng nhóc này ăn nói lung tung gì đó?! Cháu nội tao đang khỏe re, mày dựa vào cái gì nói nó không phải người?! Nếu cháu tao thực sự có tật xấu thì phải giống lũ tang thi đó mới đúng! Nhưng nó đã khôi phục lại bình thường rồi! Vậy thuyết minh trong thân thể nó có cái gì gì đó… kháng thể! Đúng!"
"Chính là kháng thể! Hiện tại trong thân thể nó chắc chắn có kháng thể có thể chống cự kia virus tang thi và virus mưa đỏ! Nó chính là đứa con trời chọn! Nó dựa vào chính mình chiến thắng virus khôi phục lý trí! Mày dựa vào cái gì nói nó không phải người!!"
Ông bà của bé trai này vô cùng phẫn nộ mà mắng Mã Lễ Ngạo, bà nội còn chuyên môn lôi bé trai ra để nó xác nhận người.
"Dương Dương con nói đi! Bà là ai? Người bên cạnh này là ai? Con tên là gì? Nhà ai?!"
Bé trai tựa hồ cũng ý thức được hiện tại là thời điểm rất quan trọng, vì thế nó ưỡn ngực cao giọng nói: "Con tên là Ngô Kiêu Dương! Bà là bà nội của con! Người này là ông nội của con! Con là tương lai và hy vọng của nhà chúng ta!! Tương lai con phải làm xí nghiệp lớn!"
Bé trai trả lời rất tinh thần làm không ít người trong đoàn xe đều sinh ra dao động, thật sự là nó thoạt nhìn một chút cũng không giống tang thi, chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi mà!
Liệu có khi nào…. Liệu có thể thực sự có khả năng, trên người đứa trẻ này có kháng thể hay không?
Nếu thật sự trên người nó có kháng thể có thể chiến thắng virus tang thi, vậy… vậy nói không chừng chờ tới viện nghiên cứu căn cứ quân bộ rồi, quốc gia có thể nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải trị được virus tang thi?
Hơn nữa, dù sao thì bé trai này cũng không phải con nhà bọn họ, cùng lắm thì yên lặng xem biến?
Vì thế, Mã Lễ Ngạo liền trơ mắt nhìn ba tang thi bò dậy kia lại lần nữa được đón về bên cạnh người thân. Mấy chục người còn lại trong đoàn xe cũng chỉ là cách bọn họ xa hơn một chút, nhưng chẳng ngăn cản.
Mã Lễ Ngạo duỗi tay sờ sờ đầu tiểu kim long, sau đó hơi hơi rũ mắt.
Ước chừng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng là một trong những thuộc tính đặc biệt của loài người đi.
Bởi vì gia nhập vào đội ngũ người thường nên Mã Lễ Ngạo tất nhiên là không thể lại dùng năng lực đặc biệt của mình vẽ món ngon nữa.
Lúc này anh liền có hơi hâm mộ Eustalia, sức mạnh lôi điện của cô hoàn toàn có thể ngụy trang thành sấm sét trên trời, cách không đánh người.
Hai người họ và Trương Minh Ấn Tiểu Nhã cùng với Trương Đào ngồi cùng nhau, mượn dùng lò nướng BBQ trước đó Mã Lễ Ngạo vẽ ra, Ấn Tiểu Nhã nấu một nồi mì ăn liền.
Thật là rất thần kỳ, cùng trong thế giới ở tinh cầu này, tuy rằng cũng có mấy loại đồ ăn liền tồn tại, nhưng phương thức đóng gói không quá giống đồ Trái Đất mà thôi.
Mã Lễ Ngạo vừa ăn mì ăn liền vừa nghĩ có thể là mỹ thực không biên giới, sau đó nghe suy đoán có chút lo lắng của Ấn Tiểu Nhã.
"Nếu Tiểu Mã nói chính là sự thật, vậy loại virus tang thi này có khả năng cùng loại với cường hóa gien gì đó, thậm chí còn có năng lực tiến hóa."
"Chỉ là loại cường hóa và tiến hóa này yêu cầu một lượng lớn năng lượng, cũng chính là máu thịt để duy trì…… Mà tiến hóa có lẽ không chỉ có một giai đoạn, có khả năng mỗi một lần tang thi hóa chính là một quá trình tìm kiếm năng lượng tiến hóa…… Sau đó vào thời điểm bọn chúng tang thi hóa tìm được đủ năng lượng, khôi phục nguyên trạng thì tính là đã tiến hóa thành công?"
Ấn Tiểu Nhã nói xong lời cuối cùng thì nhìn về phía Mã Lễ Ngạo. Mã Lễ Ngạo lại đáp trả cô một ánh mắt có chút lơ mơ.
Thẳng đến khi Eustalia duỗi cánh tay chọc anh một chút, Mã Lễ Ngạo mới hoàn hồn: "…… Không nhất định vậy."
Ấn Tiểu Nhã đẩy đẩy mắt kính: "Cái gì không nhất định?"
Mã Lễ Ngạo quay đầu nhìn một chút ba kẻ nguy hiểm đang ăn cơm bên kia.
"Không nhất định là sau khi bọn chúng có được đủ năng lượng mới khôi phục hình người, cũng có thể là…… Vì được đến càng nhiều năng lượng mới khôi phục hình người."
Mã Lễ Ngạo nói mới vừa nói xong, sắc mặt của Ấn Tiểu Nhã và Trương Minh đều biến đổi.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nhìn sang ba người kia, nhưng lúc này cũng đã muộn ——
Trước hết phát sinh biến hóa chính là bé trai được người nhà vây quanh một chỗ, bảo vệ kĩ càng.
Mẹ nó múc cho nó một chén mì đầy tràn, trên tô mì còn có hai quả trứng chần và một cái đùi gà to, thoạt nhìn rất hấp dẫn thơm ngon.
Đây vốn là món ăn bé trai rất thích, đặc biệt là đùi gà rán, người phụ nữ dù là lúc phải đào vong cũng không quên mang theo đùi gà từ tủ lạnh.
Nhưng mà thời điểm cô đưa chén mì đến trước mặt con trai, mới vừa đút nó một đũa, bé trai liền đột nhiên biến đổi sắc mặt, duỗi tay liền đánh nghiêng chén mì nóng nghi ngút kia, trực tiếp đổ đầy lên tay mẹ nó!
Mẹ nó bị nóng đến mức hét lên một tiếng, tiếng la phẫn nộ của bé trai còn cao hơn cả cô: "Đây là thứ khó ăn vậy mà mẹ cho con ăn!! Mì này hư rồi! Hư rồi! Vị khó ăn siêu cấp luôn!!"
"Mẹ là mẹ xấu, sao mẹ có thể lấy đồ quá hạn cho con ăn?! Mẹ xấu mẹ xấu!!"
Vào thời điểm thằng bé rống giận "mẹ xấu", nó đã lập tức nhào tới đè gục người mẹ nó xuống đất.
Lúc này cha và ông bà nó thậm chí còn chưa phát hiện không đúng, bà nội nó cũng không liếc mắt nhìn người phụ nữ bị đẩy nhào ra đất một cái, trực tiếp đi kéo cháu trai của mình: "Đúng đúng đúng là mẹ con không tốt! Sao phải cho con ăn đồ nóng như vậy chứ, chắc chắn là mẹ không bỏ gói gia vị vào rồi, bà nội làm lại cho con nha!"
Cha thằng bé theo bản năng ăn thử một đũa mì, sau khi nếm được hương vị ngon lành thì ngẩn người ra trong nháy mắt. Hình ảnh máu me đúng lúc này trình diễn ——
Bé trai đang đánh mẹ nó trong nháy mắt lại biến thành bộ dáng mặt mũi hung tợn, khô quắt dữ tợn, tay nó vốn đang đánh mẹ thì biến thành gắt gao ấn vào bả vai mẹ, sau đó trực tiếp cúi đầu hung hăng cắn lên vai người phụ nữ.
Lúc này, trong mắt thằng bé phóng thích ra luồng sáng hưng phấn, trên mặt nó là máu tươi của mẹ nó bắn lên, không có nửa điểm sợ hãi cùng với… ngừng lại.
Mấy chục người xung quanh nhìn thấy một màn này, rốt cuộc phát ra tiếng thét chói tai khiếp sợ.
Mà thằng bé hút máu đến một nửa thì bỗng nhiên quay đầu lại, đẩy gục bà nội đang lôi kéo nó xuống mặt đất. Lúc này bà nội nó đã không thể tin tưởng mà muốn buông tay, nhưng cuối cùng bà vẫn chết dưới sự cắn xé của cháu mình.
Vợ và mẹ lần lượt bị con trai mình giết chết, người đàn ông làm cha rốt cuộc ý thức được cái gì. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng nhấc lên cây búa trong tay, bèn ném về phía con trai mình. Cha hắn ở bên cạnh không nhịn được hô lên một tiếng: "Đó… đó là Dương Dương mà!"
Người đàn ông rống giận: "Nó không phải Dương Dương! Con trai con thông minh nghe lời nhất sao có thể giết người ăn người! Nó là tang thi! Là quái vật!"
Người đàn ông quyết định giết con quái vật này, lại vào thời điểm cây búa sắp đập lên đầu bé trai, bị nó ngẩng đầu cười dữ tợn né tránh.
Sau đó bé trai dùng tốc độ vượt qua người thường rất nhiều lập tức nhào lên người đàn ông, tuy sức mạnh của nó không đẩy hắn ngã nhào được nhưng lại treo trên người hắn, sau đó liền cắn lên động mạch chủ của cha mình một cái!
Máu tươi lại lần nữa vẩy ra, lúc này ông nội Dương Dương đã đứng ngây người tại chỗ.
Mà bên cạnh, mẹ Tống Cường và bạn trai của cô gái kia cũng đồng thời nhào về hướng người thân thiết nhất của chúng, lúc này huyết mạch tình thân trong mắt chúng không phải người thân, mà là thức ăn và năng lượng mê người biết cử động.
Đến lúc này, tất cả mọi người không có biện pháp lại nhận định ba người này là người bình thường nữa.
Bọn họ run rẩy cầm lấy vũ khí, ánh mắt lại xin giúp đỡ nhìn về phía Mã Lễ Ngạo và Eustalia.
Mã Lễ Ngạo lấy đao như ý của mình từ sau lưng ra.
Sau đó quay đầu, mắt trông mong nhìn Eustalia.
Eustalia nhìn thấy ánh mắt mắt trông mong đó tức khắc liền duỗi tay xoa đầu Mã Lễ Ngạo một phen: "Nhìn chị nè!"
Vì thế một phút sau, ba tên từ tang thi biến thành người lại biến thành tang thi khiến mọi người khủng hoảng, lại lần nữa ngã xuống đất không dậy nổi.
Trương Minh đứng lên cũng chưa thể giúp được bao nhiêu.
Trương Minh: "……" Tuy rằng anh ta thật sự quán quân đấu võ, nhưng anh thật đánh không lại vị mỹ nữ tóc đỏ da bánh mật này.
Lúc này đây, người trong đoàn xe đều không cho phép ba người này tồn tại.
Tống Cường cuối cùng chịu đựng nước mắt mà kết thúc tánh mạng mẹ mình. Mà cô gái kia, các phương diện sức mạnh đều không bằng bạn trai, sau đó là Eustalia giúp cô giải quyết, nhưng cô cũng hung hăng mà khóc một hồi.
Cuối cùng chỉ còn lại cậu nhóc quậy Dương Dương kia.
Vào lũ người trong đội vây quanh muốn giết chết nó, đứa nhỏ này thế nhưng làm trò trước mặt mọi người, lại lần nữa khôi phục bộ dáng con người của nó.
Thậm chí sau khi nó khôi phục, nhìn trước mắt có nhiều người như vậy vây quanh mình, nó còn lộ ra biểu cảm kinh hoảng, một bên quệt miệng mình một bên kêu lên: "Mẹ! Mẹ!! Ba! Bà nội ơi mọi người mau tới đây đi! Có người bắt nạt Dương Dương! Có người bắt nạt Dương Dương!!"
Nó dùng bộ dáng hoảng sợ ngây thơ kêu người đã bị chính nó giết chết, nhưng mà nó vừa kêu vừa nhịn không được liếm máu tươi trên tay, lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Biểu cảm kinh hoảng và hưởng thụ chân thật hỗn hợp vào nhau, trong nháy mắt không biết bao nhiêu người nhìn mà buồn nôn.
【 Ọe! Loại virus tang thi này thấy ghê quá! Dáng vẻ của thằng nhỏ này cũng ghê! Nó rốt cuộc có ký ức chuyện mới xảy ra không vậy?! Dưới loại tình huống này rốt cuộc nó là vô tội hay là có tội! 】
【 Lầu trên bạn bị choáng váng hả?! Dù không có ký ức mới rồi, nhưng bạn xem biểu cảm hưởng thụ khi nó uống máu tươi kia!! Nếu nó vô tội mới là gặp quỷ á! Hơn nữa xem tròng mắt nó kìa!! Tròng mắt nó đang chuyển động điên cuồng! Nó tuyệt đối là có ký ức! 】
【 Này có cái gì mà tranh luận nữa? Trước đó Tiểu Mã ca có bắt người một người đàn ông, còn không phải là nhớ rõ những chuyện phát sinh sao? Cho nên bọn chúng đều nhớ rõ, thằng nhãi này chính là đang đơn thuần sợ hãi chuyện mới xảy ra, sợ mọi người giết nó mà thôi!! 】
Chỉ là chẳng sợ bây giờ thằng bé làm ra bộ dáng sợ hãi như thế nào, mọi người trong đoàn xe đã phạm sai lầm qua một lần cũng tuyệt đối sẽ không lại cho nó cơ hội lần thứ hai.
Ngay lập tức liền có một người đàn ông muốn cầm rìu đánh chết ác ma khoác da người này, thằng bé lại bắt đầu điên cuồng tránh né còn khóc lớn lên: "Sao ông lại muốn giết tôi! Ông là người lớn còn bắt nạt một đứa con nít! Sao các người lại xấu như vậy?! Tôi có cái gì sai đâu tôi chỉ là đói bụng thôi mà, tôi lại khống chế không được chính mình, các người dựa vào cái gì mà phải giết tôi?!"
"Bà nội nói tôi còn là con nít! Tôi còn là con nít! Sao các người có thể giết tôi!!"
Các ngươi như thế nào có thể giết ta!!"
Ngay lúc này, Ấn Tiểu Nhã rốt cuộc mở miệng: "Từ từ."
Sắc mặt người đàn ông giơ rìu kia nháy mắt trở nên âm trầm: "Cô có ý gì? Thằng nhãi này dù thoạt nhìn có giống con người đi chăng nữa cũng không phải người! Cô không đến mức còn che chở nó đi?!"
Ấn Tiểu Nhã lắc lắc đầu: "Tôi không phải đang che chở nó, tôi chỉ là cảm thấy nó còn hữu dụng."
"Nếu chúng ta có thể đưa nó đến viện nghiên cứu quân bộ, tình huống cơ thể nó hẳn là có thể làm chúng ta nghiên cứu có rõ ràng hơn về virus tang thi."
"Hơn nữa nó là trẻ con, dễ khống chế hơn người trưởng thành, cho nên tôi kiến nghị giữ nó lại."
Ấn Tiểu Nhã nói tới đây ngẩng đầu nhìn mọi người: "Chẳng lẽ các người không muốn sớm một chút nghiên cứu ra thuốc giải virus tang thi ư?"
Ấn Tiểu Nhã nói đến nơi đây, người trong đoàn xe lại bắt đầu dao động.
Ai muốn vẫn luôn ở mãi trong một thế giới tang thi hoành hành đâu? Chẳng sợ chỉ là sớm một ngày, bọn họ đều muốn sớm thoát khỏi thế giới như cơn ác mộng này!
Vì thế, sau khi mọi người trải qua thảo luận kịch liệt, rốt cuộc vẫn là quyết định giữ lại thằng bé, đưa nó đến căn cứ quân bộ.
Rất nhanh, thằng bé đã bị trói gô lại, Mã Lễ Ngạo tốt bụng cung cấp dây thừng kim loại đen của anh.
Thời điểm dây thừng cột vào trên người thằng bé, nó quay đầu nhìn Mã Lễ Ngạo bằng ánh mắt âm trầm đến cực điểm.
Nhưng Mã Lễ Ngạo không phản ứng nó.
Ngược lại xoay người nói chuyện với mất chục người đồng hành lại chuẩn bị lên đường lần nữa: "Tôi cảm thấy trước khi lên đường, không bằng chúng ta kiểm tra lẫn nhau một chút đi?"
"Nếu trên đường đột nhiên phát sinh sự kiện gì thì không tiện giải quyết."
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng không có ý kiến gì, bèn kiểm tra một chút miệng vết thương trên thân thể lẫn nhau.
Sau khi bọn họ cho rằng như vậy coi như là xong việc rồi, bọn họ bỗng nhiên nhìn đến Mã Lễ Ngạo móc từ ba lô ra một xấp giấy.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mã Lễ Ngạo rất bình tĩnh, dùng nụ cười mỉm chuyên nghiệp của người phát tờ rơi, phát cho mỗi người một tờ.
"Mọi người điền vào tờ giấy này một cái rồi hẵng đi."
Trương Đào nhìn tờ giấy như bài thi trong tay và đề bài thứ nhất là bài toán hỗn hợp bốn phép tính, tức khắc liền phẫn nộ mà rít gào lên:
"Tao địt cả nhà mày! Đã mạt thế rồi mày còn bắt bọn tao làm bài thi, đầu óc mày có bệnh hả!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: Bớt thời giờ vẽ một xấp bài thi test chỉ số thông minh.
Nền văn minh Tang thi: 【……】 Ngươi ra đây bọn ta bảo đảm không đánh chết ngươi!!
Hết chương 72.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 73
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Một câu phẫn nộ rít gào của Trương Đào không riêng gì cảm xúc ghét ghét không vừa mắt Mã Lễ Ngạo của riêng bản thân gã, còn trộn lẫn càng nhiều chán ghét và phẫn nộ vô cực của học sinh dốt với "thi cử".
Lúc gã đi học đã bởi vì học tập thành tích kém hơn đại ca mà mỗi ngày ở nhà bị cha mẹ quở trách, thật vất vả đại ca bởi vì muốn học tập đánh võ mà không tham gia thi đại học, gã còn phải bị cha mẹ so sánh với con nhà người ta cùng với các học sinh khác trong lớp rồi quở trách. Dù gã học dở, nhưng gã tự thấy chính mình thông minh vô cùng, EQ siêu cao, dựa vào cái gì cha mẹ chỉ lấy thành tích mà luận thành bại?!
Cho nên Trương Đào quả thực đến nông nỗi nhìn đến bất cứ thứ gì liên quan đến thi cử đều sẽ chán ghét từ sinh lý.
Kết quả thứ ra vẻ mà gã bây giờ ghét nhất còn ghen tị nhất, vào thời điểm hoàn toàn không nên thi cử đột nhiên phát bài thi?!
Trương Đào rốt cuộc tìm được cơ hội qhính đại quang minh mắng Mã Lễ Ngạo, cho nên mắng một câu xong gã còn không dừng miệng, các loại ô ngôn uế ngữ đều từ trong miệng gã phun ra liên tiếp không ngừng. Trương Minh nghe mà trợn mắt giận nhìn gã, chuẩn bị muốn động thủ đập thằng em tìm đường chết này.
Kết quả, có người càng nhanh hơn anh ta.
Ờm, hoặc là nói có thứ gì đó càng nhanh hơn anh ta?
Vốn dĩ Trương Đào đang dùng sức mắng Mã Lễ Ngạo, bỗng nhiên mặt hung hăng mà lệch mạnh sang bên trái, trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, mặt gã lại hung hăng lệch mạnh sang bên phải.
Nói thật, bộ dáng này đặc biệt giống bị người nào đó tát vào mặt vậy, nhưng quỷ dị chính là trước mặt gã không có bất luận một người nào động thủ với gã hết trơn.
Trương Minh cùng những người khác đều ngây ngốc ra.
Thậm chí cả Mã Lễ Ngạo cũng chưa ý thức được đây là có chuyện gì, anh theo bản năng quay đầu nhìn sang Eustalia, Eustalia nghi hoặc lắc đầu.
"Nếu là chị, hẳn là nguyền rủa hắn bị một tia sét đánh chết đi?" Này rất hiển nhiên không phải do sét làm.
Cách không đánh người như vậy trông như năng lực đặc biệt thao tác không khí của Lâm Phi Liêm, nhưng nếu Lâm Phi Liêm là thật sự ở chỗ này thì anh không có khả năng không có phát hiện, hơn nữa, đội ngũ Lâm muốn đánh người hẳn là cũng không lén lút đánh đâu nhỉ?
Cho nên rốt cuộc là ai mà lại…. Ặc.
Mã Lễ Ngạo vừa nghĩ vừa vuốt tiểu kim long trên tay, sau đó bỗng nhiên giống như bị phỏng mà thu tay lại.
Anh nghĩ đến hình ảnh trước đó Long Tiểu Tam dùng cái đuôi cuồng vả miệng Huyền Nhị, khi đó chỉ bởi vì Huyền Nhị cười nó, nó liền đuổi theo Huyền Nhị đánh gần nửa giờ, còn quấn nó thành cái gỏi cuốn……
Mã Lễ Ngạo cúi đầu, vừa vặn nhìn đến hai mắt màu vàng kim hơi hơi hơi nâng lên của tiểu kim long, ánh mắt Mã Lễ Ngạo nhìn lướt từ cái đầu cắm sừng và vảy hơi bóng loáng của nó, rồi thấy được cái đuôi còn đang vung trái vung phải.
Mã Lễ Ngạo lại ngẩng đầu, Trương Đào vẫn là vẻ mặt hoảng sợ đầu tự lệch sang trái sang phải, mặt và miệng gã dùng mắt thường có thể thấy được là sưng lên, nhưng mọi người đều nhìn đến rõ ràng rõ ràng, nơi này tuyệt đối không có người nào động thủ đánh gã!
Mã Lễ Ngạo thậm chí thấy trong đám người đồng hành có một bà cụ yên lặng chắp tay trước ngực niệm kinh, không nhịn nổi phát tán một chút tư duy —— trên tinh cầu này vậy mà cũng có huyền học tồn tại hả?
Sau đó anh nhanh chóng thu hồi đầu óc, vươn tay đi đè lại cái đuôi nhòn nhọn còn đang vung tới vung lui của tiểu kim long!
Rốt cuộc, "sức mạnh quỷ dị" vô hình quất đánh vào miệng Trương Đào kia bỗng biến mất không thấy nữa.
Mà lúc này, Trương Đào suýt chút nữa lại lệch đầu theo quán tính, sau khi phát hiện sức mạnh kia không còn nữa thì kinh tủng mà kêu to lên, lui nhanh vài bước về phía sau, tròng mắt kinh hoàng mà nhìn không khí xung quanh.
Mã Lễ Ngạo: "……" Tuy rằng hơi kì, ngươi cũng hơi sảng khoái đó.
A! Bé ba ngoan của ba!
Lúc này, Long Uyên đang chém giết trên chiến trường vũ trụ bỗng nhiên khựng tay lại, trực tiếp bóp nát một dị hình* công kích hắn. Không phải cái kiểu bóp nát hung tàn nước sốt văng tứ tung, mà là làm cả thể dị hình đều hóa thành bụi vũ trụ.
(*đây là một thể sinh mệnh tên là "dị hình", mấy ải sau sẽ gặp)
Huyền Khiếu ở bên cạnh ném sang ánh mắt kinh ngạc: "Lúc này ông dùng sức mạnh dữ vậy? Năng lượng nhiều đến quá lấy ra đốt chơi hả?"
Long Uyên cảm thụ một chút xương cùn hơi chút tê dại, mím môi: "Làm càn."
Huyền Khiếu: "??? Ông bị gì vậy, bọn chúng là quân phản loạn mà, đã tính toán làm chết chúng ta, ông còn trông cậy vào bọn chúng tôn kính chúng ta hay gì?"
Con ngươi vàng kim của Long Uyên liếc nhìn Huyền Khiếu một cái: "Câm miệng."
Sau đó hắn lại lần nữa một tay bóp nát một sinh mệnh dị hình khác, đồng thời phân ra một chút ý thức đi cảm ứng, sau một lát hắn mới hừ lạnh một tiếng: "Ô ngôn uế ngữ, tự nhiên nên đánh."
Huyền Khiếu: "……???"
Không phải, một đám dị hình trước mặt ông đều là một đám đều tmd chỉ biết thét chói tai chứ có biết nói đâu, ông nghe hiểu tiếng thét mắng của chúng sao? Từ đâu ra ô ngôn uế ngữ?!
Langdon Dahl ở bên cạnh nhìn thoáng qua Long Uyên, cũng phân ra một chút ý thức cảm ứng của mình, rồi sau đó lộ ra một biểu cảm riêng biệt của vua thực vật - trà xanh.
Lúc này, Mã Lễ Ngạo đã đè lại cái đuôi nhỏ của Long Tam lại ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự bình tĩnh quỷ dị mọi người đã suy diễn trong đầu.
"Nếu mọi người nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đây cũng không phải bài thi, mà là một bài thí nghiệm 'trí lực'."
"Tôi cũng không có định ngay lúc này lãng phí thời gian của mọi người bắt mọi người thi cử, chẳng qua bởi vì trước đó tôi may mắn bắt được một tang thi biến dị? Tạm thời gọi hắn là tang thi tiến hóa lần thứ hai đi, lúc ấy bộ dáng của hắn biến hóa thành con người, nhìn không khác gì, cũng làm tôi thấy rất nghi hoặc, cho nên tôi không cẩn thận hỏi hắn thêm mấy vấn đề."
"Bao gồm tên họ, gia đình và tên người thân, những điều đó hắn đại khái đều có thể hoàn chỉnh đáp được, dù không trả lời thì từ vẻ mặt của hắn cũng có thể nhìn ra là hắn biết. Cho nên dùng mấy vấn đề này là không có cách nào phán đoán, giống như Dương Dương kia vậy."
Mã Lễ Ngạo nói tới đây phát hiện đuôi tiểu kim long dùng sức lắc lắc, phảng phất như không muốn để anh tiếp tục ấn xuống nữa, anh liền nhẹ nhàng thu hồi ngón tay sau đó theo bản năng lại xoa xoa đầu tiểu kim long, không ngoài dự đoán là bị cắn một cái.
Chậc. Tốc độ đánh lộn của bé ba luôn nằm ngoài dự kiến của anh mà.
"Cho nên tôi liền hỏi thêm vài vấn đề."
"Bao gồm toán học, ngữ văn, hoá học vật lý sinh vật địa lý vân vân, chỉ cần có đi học là có thể đáp được." Mã Lễ Ngạo lúc này liền lộ ra một biểu cảm học thần thở dài: "Nhưng nhìn vẻ mặt và bộ dáng của hắn, vậy mà một câu cũng trả lời không được."
Mọi người: "……"
Mã Lễ Ngạo tiếp tục học thần: "Thật ra vấn đề tôi hỏi đều rất đơn giản, chỉ cần có đi học hẳn là có thể đáp được. Người đàn ông đó thoạt nhìn dáng vẻ rất tinh anh thông minh, nhưng hắn không trả lời được, khiến tôi cảm thấy……"
"Có khả năng bởi vì virus tang thi, người bị virus xâm lấn biến thành tang thi thì 'não bị hao tổn'."
"Tôi cũng không biết đây là nguyên lý gì nữa, dù sao chính là người bị cảm nhiễm giống như chỉ nhớ rõ một ít thường thức sinh hoạt và 'ký ức' cùng người tương đối thân mật xung quanh, mà 'trí tuệ' cần phải động não, bọn chúng giống như chưa khôi phục."
"Hoặc là nói virus còn chưa thể sinh ra ‘trí tuệ’, cho nên, tôi cảm thấy dùng bài kiểm tra chỉ số thông minh kiểm tra một chút, hẳn là có thể thí nghiệm ra một ít kẻ khả nghi che giấu khá tốt."
Mọi người: "……"
Sau im lặng lâu dài, có một thanh niên trẻ nhuộm đầu vàng run run rẩy rẩy mà giơ tay lên: "Đại… đại ca ơi, từ nhỏ em… em từ nhỏ đến lớn đều không học hành đàng hoàng, thành… thành tích dù là môn nào cũng chưa vượt qua hai điểm…… nhưng em tuyệt đối không phải tang thi nha! Em không gặp mưa cũng không bị cắn! Bây giờ em học hành chăm chỉ cũng không còn kịp rồi hu hu hu!"
Nói xong lời cuối cùng, thanh niên tóc vàng muốn khóc tới nơi, cậu thật là trăm triệu không nghĩ tới cậu vậy mà có thời điểm mình không học hành tử tế!! Đương nhiên cha mẹ cậu liên hợp đánh cậu cũng chưa thể làm cậu ăn năn chuyện học tập này nữa kia kìa!
Sớm biết rằng không học hành tử tế sẽ mất mạng, cậu… dù cậu có quỳ cũng muốn học nhiều hơn một chút đó!!
Thanh niên tóc vàng nói xong thì có một bác gái cũng giơ tay lên theo: "Hồi nhỏ bác sống khổ lắm chưa từng đi học…. Này… này tính làm sao bây giờ?"
Mã Lễ Ngạo không nghĩ tới một phần bài thi mà suýt chút nữa bức người ta đến khóc, giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Mọi người hiểu lầm rồi, đây cũng không phải bài thi theo kiểu chính quy bình thường, chỉ là một bài thi thí nghiệm trí lực thôi. Chưa đi học cũng có thể làm được, trên đó còn có bài logic thay đổi này kia, chỉ là muốn kiểm tra một chút IQ và EQ của mọi người mà thôi."
"Thật sự không cần sợ hãi, làm xong thì sẽ biết."
"Không biết chữ cũng có thể làm, chỉ cần tìm một người đọc đề sau đó cấp ra trả lời là được."
Mã Lễ Ngạo giải thích vậy, mọi người mới an tâm.
Thật sự là chuyện thi cử này, bất luận là ở quốc gia nào khu vực nào thậm chí là tinh cầu nào, đều sẽ mang lại áp lực không tên cho thể sinh mệnh có trí tuệ.
Thời gian mọi người hoàn thành thí nghiệm nhanh hơn bản thân bọn họ nghĩ nhiều, hơn nữa sau khi thanh niên tóc vàng nhìn thấy nội dung bài thí nghiệm thì cả người liền bắt đầu khoe khoang lên: "Há, loại chuyện này còn phải suy nghĩ sao? Chút xíu là tui đoán được rồi!"
"Nha, đề này không cần học sinh vật tôi cũng biết nè! Tôi cũng rất lợi hại!"
Ngay cả bác gái không biết chữ, sau khi con gái đọc đề cho bác thì sắc mặt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mấy đề này nội trợ lớn tuổi như bác cũng biết nè!
Ước chừng sau mười phút, tất cả mọi người đã làm xong "Bài thi phân rõ tang thi" này.
Sau đó vào lúc từng bước từng bước chấm điểm, mọi người cảm giác được chênh lệch chỉ số thông minh rõ ràng giữa người với người ——
Mã Lễ Ngạo và Ấn Tiểu Nhã kiểm tra chính là tròn điểm.
Eustalia và Trương Minh đều là 85 điểm.
Sau đó phía sau liền có 80, 75, 70 mãi cho đến 50 và hơn nữa.
Nhưng giữa những điểm số này, có hai người điểm thấp làm người không thể tin tưởng ——
Một người là một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú, một người khác là người đàn ông trung niên vẫn luôn không mở miệng nói chuyện.
Hai người bọn họ đều chỉ có 20 điểm.
Mà bọn họ thoạt nhìn, như thế nào cũng không nên là người chỉ có 20 điểm.
Mọi người trước tiên liền cách xa hai người kia.
Biểu cảm của thiếu nữ thanh tú và người đàn ông trung niên lúc này đều thật không đẹp.
Thiếu nữ thanh tú dẫn đầu mở miệng: "Các người thật sự tin tưởng bài kiểm tra này ư? Đây là cái thứ lung tung rối loạn gì chứ? Con người của tôi IQ lẫn EQ đều không cao, đầu óc cũng trời sinh không tốt lắm, chẳng lẽ chỉ bằng cái này thì xác định tôi là tang thi sao?!"
Người đàn ông trung niên cũng ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi trời sinh đầu óc đã ngu rồi, còn không biết cách ăn nói. Chẳng lẽ bằng cái này là phán tôi có tội sao?! Nói như vậy cũng quá vớ vẩn!!"
"Dù sao tôi không tiếp nhận!!"
Thiếu nữ thanh tú cùng người đàn ông trung niên đều có lý lẽ của chính mình, phảng phất nhưng sự tình sẽ lâm vào cục diện bế tắc. Nhưng Mã Lễ Ngạo lại trực tiếp mở miệng: "Chỉ là hiềm nghi mà thôi, đương nhiên không thể cho rằng bài thi này nhất định là chuẩn xác. Cho nên có thể cho hai người đơn độc lái một chiếc xe chứ?"
Thiếu nữ thanh tú trước tiên liền ngẩng đầu lộ ra biểu cảm hung ác: "Không được!!"
Sau đó hình như cô ta ý thức được mình quá mức kích động, nỗ lực hạ thấp giọng lắc đầu: "Không được, tôi… tôi là con gái, tôi lại không quen biết ông ta, tôi còn rất nhỏ yếu, ngồi một chiếc xe với ông ta, lỡ như…. Ông ta có vấn đề thì sao?!"
Người đàn ông trung niên lúc này cũng lắc đầu: "Tôi cũng không được, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi cùng cô ta! Có bản lĩnh thì cậu giết tôi đi!"
Mã Lễ Ngạo chậc lưỡi một tiếng.
Anh lại sờ sờ đầu tiểu kim long.
Lần này tiểu kim long không thèm phản ứng anh, cũng không giúp anh vả miệng người đàn ông này.
Mã Lễ Ngạo liền mắt trông mong mà nhìn về phía Eustalia.
Chị gái tóc đỏ búng tay một cái, "Chốt đơn!"
Mười phút sau, toàn bộ đoàn xe bắt đầu tiến lên phía trước.
Xe scooter công nghệ cao của Mã Lễ Ngạo đi tuốt đằng trước, xe việt dã của Trương Minh và những chiếc xe khác theo phía sau.
Mà trên nóc xe việt dã của Trương Minh là thiếu nữ thanh tú cùng người đàn ông trung niên vừa rồi chết sống không đồng ý ngồi cùng xe với nhau cộng thêm tang thi nhí Dương Dương, bị bó trên nóc xe an an ổn ổn như là ba cái gỏi cuốn.
Thiếu nữ thanh tú cùng người đàn ông trung niên: ……
Đệt!!
Năm phút sau, người đàn ông trung niên đã bị tức đến biến thành tang thi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tang thi: Mọe, phi!
Long Uyên: Làm càn.
Long Uyên: Hay ra dẻ, đáng đánh.
Long Uyên: Xuy, còn muốn tôi lại ra mặt cho cậu xuất đầu à? Tưởng bở!
Hết chương 73.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro