Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Chương 58

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits. Chưa beta

Mã Lễ Ngạo làm trò trước mặt các dũng sĩ mặt vẽ ra một nồi canh thập toàn đại bổ, mùi hương kia làm đông đảo dũng sĩ tập hợp ở chỗ này đều tâm động không thôi, thậm chí không cần Mã Lễ Ngạo lại tiếp đón tiếp hay an lợi, bọn họ cũng đã vô cùng tự giác đi đến bên cạnh nồi to bắt đầu xếp hàng.

Nhưng sau khi xếp hàng mọi người mới phát hiện, tuy rằng ở trước mặt có một nồi canh to thơm nồng nàn, chỉ là bọn họ không có chén và muỗng dùng để ăn canh à nha.

Vì thế nhóm dũng sĩ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Mã Lễ Ngạo, chờ anh duỗi tay vẽ ra hơn một trăm cái chén đĩa ra.

Kết quả, ánh mắt bọn họ bị Mã Lễ Ngạo làm lơ.

"Chén ăn canh xin tự mình chuẩn bị ha. Linh lực tôi không đủ để tôi vẽ ra hơn một trăm cái chén đâu." Mã Lễ Ngạo lộ ra mỉm cười đơn thuần thiện lương.

Chẳng sợ anh có thể lặp lại cắn thuốc vẽ ra nhiều chén muỗng như vậy, nhưng vì cái gì muốn phí vào chuyện này kia chứ? Những người này lại không phải ba ba của anh.

Vì thế, đủ loại dụng cụ có thể thành đồ ăn canh đã bị nhóm dũng sĩ tìm ra. Thậm chí còn có dũng sĩ hệ kim loại và hệ hỏa, cộng thêm dũng sĩ hệ thổ, phối hợp lại nung mấy cái chén ra ngay và luôn, hoa văn hình thức như vậy, đừng nói, còn rất có cảm giác nghệ thuật tốt đẹp nữa kìa.

Sau đó nhóm dũng sĩ rốt cuộc được húp đến canh mỹ thực Trung Hoa mà bọn họ tâm tâm niệm niệm!

Người đầu tiên ăn canh là anh đô con châu Phi, sau đi đột nhiên húp hết một mồm to, biểu cảm trên mặt cứng đờ trong nháy mắt, sau đó anh ta nhanh chóng nuốt hết một mồm to này xuống, nghiêm túc gật đầu với các dũng sĩ khác đang chờ mong nhìn mình, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên: "Hương vị phương Đông độc đáo! Uống xong cảm giác toàn bộ thân thể đều tràn ngập sức mạnh luôn!"

Đánh giá như vậy lập tức khiến cho các dũng sĩ khác càng thêm chờ mong hơn, sau đó bọn họ liền từng người uống được canh phương Đông thần kỳ cho Tiểu Mã ca tự tay vẽ ra.

Uống xong, tất cả dũng sĩ đều cứng đờ và hoài nghi nhân sinh trong nháy mắt, nhưng lúc nhìn sang mấy dũng sĩ khác, tất cả bọn họ đều lộ ra biểu cảm vô cùng thưởng thức lại tán thưởng.

"Ồ! Món ngon phương đông thần kỳ!"

"Đúng vậy đúng vậy! Đây là mùi vị tôi chưa bao giờ nếm đến!"

"Tôi cảm giác tinh thần uể oải vừa rồi lúc này tựa hồ khôi phục lại rất nhiều? Ngay cả bị thương ngầm trong thân thể hình như cũng có chút khôi phục?!"

 "Ồ! Thứ khó uống… khụ, có hiệu quả khó có thể tin này! Linh lực của tôi thế mà tăng lên một nửa ngay lập tức!!"

"…… Quả nhiên là hương vị phương đông thần kỳ mà!"

Tuy rằng hương vị kia có thể làm người uống qua nó trong nháy mắt hoài nghi nhân sinh, nhưng mà, đối với các dũng sĩ bây giờ có nhu cầu cấp bách bổ sung sinh mệnh và linh lực để chữa trị thương trong cơ thể mà nói, bọn họ thật đúng là không thể phủ nhận hiệu quả kinh người của "canh thập toàn đại bổ" này.

Hơn nữa, mọi người đều nói ngon, tuy rằng đại đa số người đều cảm thấy có khả năng chỉ là cho cậu nhóc Hoa Hạ đã cứu bọn họ này mặt mũi, nhưng….   Nói không chừng, hương vị là ngon thật, chẳng qua bọn họ bị thương nên thần kinh ảnh hưởng vị giác thì sao?

Ba người Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán, Trương Mãnh tụ tập bên nhau nhìn mấy dũng sĩ này rõ ràng bị cái canh kia khó nuốt đến hoài nghi nhân sinh còn một ngụm một lời khen kiên định , không hiểu sao liền nghĩ tới một câu chuyện tên là "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế" khi còn nhỏ xem qua. 

Có điều.…

Ba người nhìn canh nóng nghi ngút trong tay, liếc mắt nhìn nhau một cái, hít sâu một hơi, bóp mũi đem canh rót vào trong miệng. Bọn họ cũng không làm nổi đứa nhỏ nói ra sự thật* kia à nha! Hiện thực chính là tàn khốc mà vô cớ gây rối vậy đó.

 (*"Bộ quần áo mới của hoàng đế" một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. Khi hoàng đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, cho tới khi một đứa bé kêu lên "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu".)

Vào lúc nhóm dũng sĩ hiếm khi có cơ hội và thời gian nghỉ ngơi, mười mấy thể sinh mệnh ý thức từ nhà kho ngầm chạy đi kia lúc này cũng đã chạy trốn đến ba khu vực khác trong thành phố Linh Hồn.

Dama Deer cũng là một trong mười mấy thể ý thức đào tẩu được. Lúc này, trong lòng gã tràn ngập sợ hãi và hối hận không dám nói với người ngoài.

Gã tuyệt đối không muốn thừa nhận là bởi vì theo như lời gã nói với dũng sĩ loài người kia, mới làm nó chế tạo ra đạn năng lượng bóng tối thấp kém có thể thành thương tổn cho các đồng bạn.

"Nhất định là nó đã sớm có dự mưu rồi!" Dama Deer an ủi chính mình. "Đúng vậy, nó chắc chắn là sớm dùng năng lực đặc biệt nào đó chế tác thứ này, đứng ở nơi đó dùng ánh mắt vô tri lừa mình nói ra, muốn xác định điểm này thì có!!"

Dama Deer cảm thấy vô cùng bi phẫn, "Ta chưa bao giờ gặp qua người âm hiểm xảo trá như thế!"

Nguyên nhân chính là vì con người thoạt nhìn vô hại đó quá mức xảo quyệt, cho nên Dama Deer mới có thể vào lúc phát giác không đúng đã sớm thoát đi. Tuy gã không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng khi gã chạy ra ngoài kho hàng đợi gần nửa giờ sau mới chờ đến mười mấy đồng bạn.

Gã liền thật sự khiếp đảm mà sợ hãi —— lúc này đây, dũng sĩ loài người không giống trước, bọn nó tựa hồ nắm giữ càng nhiều tin tức và năng lực hơn lũ trước đây!

Khi Dama Deer đuổi theo một đồng bạn hướng về tháp cao màu trắng trốn đi, dò hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì, đồng bạn vô cùng kiêu ngạo mà bá đạo trong ấn tượng của gã lại dùng giọng nói cực kỳ hoảng sợ nói: "Bọn chúng có dụng cụ bắt giữ thể ý thức! Có dụng cụ bắt giữ thể ý thức xác suất thành công trăm phần trăm!!"

Dama Deer chấn kinh rồi.

Đám nhân loại này rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Sao trong thời gian hai tháng ngắn ngủi là có thể đủ chế tạo ra đạn năng lượng bóng tối thấp kém, còn có thể chế tạo dụng cụ bắt giữ thể ý thức xác suất trăm phần trăm?! Đây là trình độ khoa học kĩ thuật chỉ có nền văn minh đế quốc cấp 8 thậm chí là cấp 9  mới có mà!!

 Tập tính học tập của chủng tộc loài người mạnh mẽ đến như vậy ư?

Dama Deer ngay lúc này mới cảm giác được vô cùng hối hận. Lúc trước gã thật không nên vì lấy lòng những đám ăn chơi trác táng có tiền nắm giữ tài nguyên, lấy dũng sĩ thí luyện để săn thú.

 Hai tháng trước mỗi ngày của bọn họ trôi qua xác thật rất kích thích xuất sắc cũng bình an, nhưng hiện tại…… Gã cảm thấy có lẽ những ngày về sau của gã, không bao giờ ổn nữa.

"…… Không sao, chúng ta còn có thể đi tìm Lục đại nhân và Linh đại nhân. Bọn họ là người thủ ải chân chính, nhất định có thể có biện pháp đối phó đám loài người gà yếu kia." 

Dama Deer an ủi đồng bạn, hơn nữa cùng hắn hướng về tháp cao màu trắng.

 Lục đại nhân và một bộ phận tinh anh của bọn họ ở ngay tháp cao màu trắng kia. Lục đại nhân là một trong những chiến lực cao nhất của bọn họ ở thành phố Linh Hồn, hơn nữa cạm bẫy trong tháp cao, tuyệt đối không có khả năng có bất luận một con người nào có thể tồn tại từ tháp trắng!!!!

Ba bốn thể sinh mệnh ý thức cùng ôm hy vọng mãnh liệt như Dama Deer, thân thể đang chạy như điên chợt khựng lại.

Bọn chúng không thể tin tưởng mà nhìn phế tích màu đen đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, trong nháy mắt tất cả ý thức đều xuất hiện khoảng trống, thậm chí cả sức mạnh bay lơ lửng cũng chẳng có. 

Không biết qua bao lâu, mới có giọng nói một thể ý thức thê lương không thể tin tưởng vang lên: "Sao có thể?! Tháp cao màu trắng thế mà lại bị hủy ——!!"

 Trong quốc gia của thể ý thức, tháp cao màu trắng vốn dĩ mang theo ý nghĩa đặc biệt.  Đó là tháp cao chỉ có thể ý thức cường đại nhất mới có thể xây dựng, mà ở toàn bộ thành phố Linh Hồn, cũng chỉ có một tòa tháp cao màu trắng này.

 Tòa tháp cao màu trắng hủy diệt, không hề nghi ngờ đại biểu cho sự thất bại của thể sinh mệnh ý thức.

"Lục đại nhân chính là chiến sĩ năng lượng cấp A!!"

"Một mình anh ta có thể xâm lấn giết chết tất cả lực lượng loài người! Sao anh ta có thể thất bại được!!"

Những mặc kệ lũ thể ý thức này không tin hình ảnh này cỡ nào đi chăng nữa, bọn chúng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Dama Deer cảm nhận được lãnh lẽo từ trong xương cốt truyền ra. Chẳng sợ bản thân gã cũng chẳng có xương cốt.

Gã không chút do dự thay đổi phương hướng bay nhanh thoát đi, trong lòng có một âm thanh đang kêu to —— Chạy mau! Chạy mau!!

Nơi nào cũng không an toàn, đi tìm Linh đại nhân!!

 Mà liền vào ba giây kế tiếp gã quay đầu chạy, hoặc là năm giây?, gãnghe được từ phía sau truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ, thậm chí là thê lương.

 Thân thể Dama Deer hơi cương, nửa điểm cũng không dám đi "xem" đã xảy ra chuyện gì, chỉ dùng tốc độ  càng nhanh cố thoát về phía trước.

Rồi sau đó, gã tựa hồ mơ hồ mà nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười thuộc về nhân loại.

 Âm thanh này rõ ràng nghe rất nhẹ, rõ ràng là tiếng cười.

Nhưng truyền tới trong ý thức Dama Deer, lại có một loại cảm giác âm trầm đáng sợ đến cực điểm.

Dama Deer bay nhanh chạy trốn, đồng thời nhịn không được cảm thấy vớ vẩn.

Rõ ràng là gã là chủng tộc còn cao hơn vài tầng so với con người này mấy tầng, nhưng lúc đối mặt con người nhỏ yếu, vậy mà gã lại cảm thấy đáng sợ.

Đi đến hoa viên Linh Hồn! Đi hoa viên Linh Hồn tìm kiếm Linh đại nhân!

Dama Deer cắn răng, Linh đại nhân nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ hoàn toàn tiêu diệt lũ loài người đáng chết này đó!

Mà ở vị trí phế tích tháp cao màu trắng Dama Deer hoàn toàn không dám nhìn xem đó, một người thanh niên anh tuấn mặc vest trắng, mang kính gọng vàng đang ngồi xổm trên đống phế tích kia. Nếu trên đồ vest trắng của y không có nhiều vết máu, kính gọng vàng không có vỡ thành mạng nhện, cả người không giống như một tên lưu manh ngồi xổm mà là đứng ở nơi đó, vậy y thoạt nhìn giống như là một vị doanh nhân tinh anh đẹp trai lại thường thấy.

Nhưng mà bộ dáng hiện giờ lại làm khí chất tinh anh kia của y biến mất không còn một mảnh, y nửa ngồi xổm nơi đó nhoẻn miệng, trong ánh mắt lập loè vầng sáng nguy hiểm mà lại điên cuồng, càng như một kẻ điên vô pháp vô thiên.

"Hừ, để tên kia chạy mất rồi."

"Nhưng cũng không kém, nơi này cái gì cũng không nhiều lắm, chỉ có bọn thể ý thức nên giết nhiều…… Ha ha ha ha ha ha a ha ha ha!!"

"Nơi này là thiên đường của ta!! Là thiên đường của ta!"

"Cái tháp này vậy mà bị người ta đốt mất rồi, xem ra dũng sĩ loài người tới mấy tên gia hỏa hữu dụng rồi đấy…."

Thanh niên mặc vest mang kính gọng vàng này chậm rãi đứng lên từ trên phế tích tháp cao, y hờ hững mà nhìn thoáng qua hoa hướng dương màu vàng đã đặt phía trước tháp cao.

Xì một tiếng.

"Đi chỗ tiếp theo thôi, giết người thôi! Ha ha ha ha!!"

Tác giả có lời muốn nói:  Tên điên mới xuất hiện này…… Miễn cưỡng xem như…… Quân đội bạn đi. Chậc.

Hết chương 58.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro