Chương 54
Chương 54
Edit: KaoruRits - Beta: Mèo Hói.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Trương Mãnh kêu gọi cũng không khiến Eustalia khôi phục lại thần trí, cô thậm chí cả một ánh mắt cũng không cho y, chỉ là đứng dưới ánh đèn tái nhợt chói mắt, ném về xung quanh ánh mắt lạnh băng cùng hờ hững.
Dưới một đám thể sinh mệnh ý thức hoan hô và kêu mắng, cô chờ đợi đối thủ cuối cùng xuất hiện.
Hai mắt màu xanh lục sẫm của cô thẳng tắp nhìn chằm chằm viên đá quý linh hồn rực rỡ trôi nổi lơ lửng trên đầu mình, phảng phất như việc có được nó chính là ý nghĩa của toàn bộ sinh mệnh mình.
"...... Tiếp...... đi!"
Eustalia mở miệng, rốt cuộc đem ánh mắt chuyển về các dũng sĩ khác trong tầng 9 kho hàng.
Cô cần thắng một đối thủ cuối cùng nữa thôi là có thể lấy được đá quý linh hồn, hoàn thành đủ nhiệm vụ của đội ngũ mình!
Trương Mãnh trước tiên liền nhằm về phía đài giác đấu cao cao kia, Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ muốn ngăn trở y, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm. Trước đó bọn họ không biết mục đích Trương Mãnh tiến vào trò chơi là vì tìm người, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cùng dáng vẻ vô cùng kích động và phẫn nộ của Trương Mãnh, bọn họ liền biết mình không tài nào ngăn cản được quyết định của y.
Mà những dũng sĩ và thể ý thức khác trong kho hàng cũng không có ý tứ ngăn cản Trương Mãnh. Những dũng sĩ vừa mới đứng lên, ý chí tinh thần bị xâm nhiễm lại lần nữa an tĩnh ngồi xuống, mà lũ thể ý thức không nhìn thấy trong không trung, lúc này thế nhưng cũng không có ý vây công bọn Mã Lễ Ngạo.
Bọn chúng đều một lòng một dạ muốn tiết mục giác đấu mới kia kìa.
Trong tầng này của kho hàng, khung cảnh so đấu cực kỳ náo nhiệt và các dũng sĩ cực kỳ an tĩnh, phảng phất như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Mã Lễ Ngạo đứng yên tại chỗ, cơ hồ không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này. Anh cảm thấy vớ vẩn lại cảm thấy buồn cười, sau đó là phẫn nộ chưa bao giờ biến mất và bi thương đột nhiên ập đến.
Anh thậm chí còn nghĩ thay vì để những dũng sĩ may mắn còn sống trong kho hàng biến thành bộ dáng tinh thần hỏng mất, trống rỗng vô thần như hiện tại, không bằng để bọn họ cũng giống như những anh hùng trong tháp cao kia, theo liệt hỏa trôi đi rồi sau đó vĩnh sinh.
Mã Lễ Ngạo hít sâu một hơi, cản lại Vương Khiếu Hổ đang muốn công kích, anh nhìn về phía Lâm Phi Liêm sắc mặt đồng dạng cũng khó coi, nói với y: "Đội trưởng Lâm, anh hỗ trợ trông Mãnh ca, còn có hai người bọn họ.... để tôi ngẫm lại biện pháp."
Tại kho hàng phía dưới này, lũ thể sinh mệnh ý thức tựa hồ còn chưa biết chuyện tháp cao màu trắng đã bị thiêu hủy. Cho dù Mã Lễ Ngạo không nhìn thấy biểu cảm và hình thái của bọn chúng, nhưng vẫn có thể đủ nhận ra cái loại cảm xúc kiêu ngạo, càn rỡ khinh khi loài người từ trong thanh âm lời nói kia. Lũ thể sinh mệnh ý thức đó thậm chí đã kiêu ngạo đến trình độ hoàn toàn không đem mấy người bọn họ để vào mắt. Tựa hồ nhận định bọn họ tới cũng như gà đưa lên thớt, cuối cùng đều phải chết vì buộc phải giết hại lẫn nhau, hoặc là chết vì bị bọn chúng xâm lấn tâm thần.
Mã Lễ Ngạo nhìn dáng vẻ kho hàng tầng này.
Đối với dũng sĩ loài người mà nói, nơi đây xác thật là một địa ngục dẫu có thế nào cũng trốn không được.
Chỉ cần đám thể sinh mệnh ý thức khống chế lối thang máy thoát ra ngoài, bọn họ chẳng khác gì những con rùa đen trong bình, dù ban đầu có thể tung tăng nhảy nhót nhưng cuối cùng sẽ bị cô lập mà chết.
Tuy nhiên đối với lũ thể sinh mệnh ý thức có thể tùy ý xuyên thấu kiến trúc vật lý, lồng giam ngầm mấy trăm mét này chẳng là gì, bọn chúng muốn đi thì đi muốn tới thì tới, lúc này đây cho dù là phóng hỏa cũng không có những vong hồn các anh hùng chết đi dùng ý chí kiên cường giam cầm bọn chúng lại.
Mã Lễ Ngạo nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên là một nơi làm người tuyệt vọng mà.
Lúc này Trương Mãnh đã cùng Eustalia ở trên đài cao ngươi tới ta đi được mấy hiệp, tuy rằng Trương Mãnh bất kể trạng thái tinh thần hay thể chất đều tốt hơn Eustalia rất nhiều và có thể thấy Eustalia đang cố gắng chống chọi, nhưng từ chiêu đầu tiên khi hai người bọn họ đấu trên đài, Trương Mãnh đã rơi xuống hạ phong ——
Đôi chân dài kia của Eustalia thật sự quá mức lợi hại, bất kể tốc độ hay là lực công kích của cô đều trên Trương Mãnh, dùng một chân liền đá Trương Mãnh sang rìa đài giác đấu. Rồi sau đó công kích của cô tựa như mưa rền gió dữ, một chiêu tiếp một chiêu đánh úp lại Trương Mãnh, nếu không phải Trương Mãnh quen thuộc chiêu thức và phương hướng công kích của cô, hiện tại tuyệt đối kết quả không chỉ là trên mặt trên cánh tay và trên bụng đồng thời bị thương thôi đâu.
Tuy nhiên Trương Mãnh vẫn cắn răng kiên trì, hơn nữa thường thường còn sẽ hô to tên Eustalia, muốn làm cô từ trong ác mộng tinh thần kia tỉnh táo lại.
Nhưng thật hiển nhiên, loại phương pháp này vẫn hoàn toàn không có hiệu quả.
Thậm chí Mã Lễ Ngạo nghe thấy được thể sinh mệnh ý thức kia châm biếm và trào phúng: "Đừng phí công giãy giụa nữa! Ngươi không có khả năng đánh thức cô ta đâu! Mỗi một người trong chúng đều bị bọn ta nhuộm sâu năng lượng dần dần, lâm vào trong 'ảo cảnh' thống khổ và phẫn nộ nhất! Hiện tại ngươi trong mắt cô ta chính là kẻ địch lớn nhất và sợ hãi sâu nhất của cô ta, ngươi càng gọi tên của cô ta thì cô ta càng phẫn nộ càng sợ hãi! Đây là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ kết thúc! Ha ha ha ha!"
Trương Mãnh và ba người Lâm Phi Liêm nghe được lời này đều hai mắt đỏ bừng, đó không phải thương cảm mà là phẫn nộ.
Mã Lễ Ngạo rũ mắt xuống, tinh chuẩn tránh thoát một thể ý thức muốn thừa dịp bọn họ tâm thần dao động mà xâm lấn não bộ anh, thật phẫn nộ không cam lòng mà hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cứ vô pháp vô thiên như vậy sao?! Vũ trụ này lớn như vậy, ta không tin không có tồn tại nào trị được các ngươi!!"
Thể ý thức kia bị Mã Lễ Ngạo tránh thoát công kích cũng không tức giận, dù sao ngay từ đầu dũng sĩ đều sẽ rất cảnh giác. Nhưng chỉ cần ở nơi này hơn một ngày, phản ứng và cảm giác của bọn họ sẽ trở nên trì độn, thậm chí cả phòng ngự tinh thần đều sẽ hạ thấp hơn rất nhiều, cho nên bọn chúng một chút cũng không nóng nảy, lúc này không được thì tiếp theo sẽ được thôi.
Hơn nữa gã còn vì Mã Lễ Ngạo hỏi vấn đề này mà cảm thấy buồn cười đến cực điểm, lập tức liền đắc ý nở nụ cười: "Trong vũ trụ đương nhiên là có sinh mệnh đẳng cấp cao hơn thể sinh mệnh ý thức bọn ta tồn tại, cũng có vũ khí có thể khống chế được bọn ta tồn tại. Nhưng các ngươi cho rằng con người Trái Đất là cái gì? Một chủng tộc nguyên thủy vừa mới tiến vào văn minh cấp ba mà thôi! Trình độ khoa học kỹ thuật của các ngươi dù có phát triển thêm một ngàn năm cũng không có biện pháp đuổi kịp bọn ta!!"
Thể ý thức nói tới đây thì kiêu ngạo mà cười to: "Đại hoàng tử Long Uyên đế quốc Thần Long có thể tiêu diệt hết cả chủng tộc bọn ta, ngươi có cách kêu hắn qua đây sao?"
"Tướng quân Liên Bang Động Vật và Thánh kỵ sĩ Thực Vật cũng có thể chiến thắng bọn ta nhưng chúng sẽ bởi vì mấy con người nhỏ bé như các ngươi mà ra tay sao?"
Nói tới đây gã thậm chí càng ngày càng hưng phấn và khinh thường, "Thậm chí không cần ba tên kia tự mình ra tay, chỉ cần ngươi có thể sử dụng lá cây sinh mệnh của Langdon Dahl và quả cầu năng lượng vật chất ám của Huyền Khiếu chế thành hỗn hợp đạn năng lượng sinh mệnh bóng tối là đủ để tiêu diệt hết tất cả thể ý thức trong cái nhà kho ngầm này rồi!"
"Nhưng mà! Ha ha ha ha! Dũng sĩ loài người lạc hậu lại nhỏ bé như ngươi có thể lấy ra được thứ như vậy sao?!"
"Ngươi có thể sao!!!"
Đến cuối cùng, Mã Lễ Ngạo thậm chí không cảm thấy phẫn nộ chút nào với thể ý thức tinh thần đang dán lên mũi anh mà rít gào kia.
Tự đáy lòng anh rất cảm tạ hắn đã đem tình cảm phong phú, năng lực ngôn ngữ tuyệt hảo, nguyện ý giao lưu với anh.
Anh thật sự triệu hoán không được Long Uyên, Huyền Khiếu và Langdon Dahl. Nhưng cái đạn năng lượng sinh mệnh bóng tối cuối cùng kia, anh cảm thấy mình hẳn là có thể lấy ra được.
Thế nên sau khi thể ý thức rít gào trào phúng một hồi, mong chờ được thấy cảnh dũng sĩ loài người trông yếu xìu trước mắt này lộ ra biểu cảm phẫn nộ nghẹn khuất bi thương đến cực hạn, nhưng trái lại bỗng nhận được một nụ cười cực kỳ thành khẩn làm gã không hiểu ra sao, thậm chí còn có phần lông tơ dựng đứng.
"Cảm ơn nha."
Thể ý thức Dama Deer: "......" dũng sĩ loài người này bị gã rống đến đầu óc đặc biệt hỏng rồi đúng không? Hoặc là bị trường hợp trước mặt kích thích mà điên luôn rồi?
Gã suy nghĩ một chút lại lần nữa muốn xâm lấn đầu óc Mã Lễ Ngạo, nhưng vẫn bị tinh chuẩn né được.
Lúc này bên kia đấu trường truyền đến tiếng vui cười hoan hô tàn nhẫn, Dama Deer không hiểu sao lại không muốn dây dưa với dũng sĩ loài người này nữa, xì một tiếng bèn trực tiếp đi sang bên kia.
Mà Mã Lễ Ngạo rũ đầu lẳng lặng đứng yên tại chỗ, cảm thụ được xung quanh không có người và thể ý thức chú ý đến anh, bèn từng bước một đi đến một góc tối đen mà ánh đèn chiếu không tới.
Lâm Phi Liêm ngoại trừ nhìn tình huống của Trương Mãnh trên đấu trường, cũng đồng thời chú ý tình huống bên phía Mã Lễ Ngạo. Phát hiện anh đang đi đến góc tường, y cũng muốn đi sang, lại vừa vặn đối diện với cặp mắt kia của Mã Lễ Ngạo. Vài giây sau, Lâm Phi Liêm thu hồi ánh mắt của mình.
Tuy rằng y không biết Mã Lễ Ngạo muốn làm cái gì, nhưng vừa nãy y thấy được ánh sáng trong mắt thanh niên tựa như lúc bên trong tháp cao màu trắng.
Anh tập trung tinh thần làm tốt công tác chuẩn bị, hiện tại thể sinh mệnh ý thức ở đây còn chưa có ý tưởng xâm lấn não bọn họ, tựa hồ là muốn xem bọn họ lên đài cao cùng Eustalia giết hại lẫn nhau. Đây là cơ hội mà bọn họ nhất định phải bắt lấy!
Lâm Phi Liêm nghĩ như vậy rồi nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ. Hai người cứng đờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đều thu được nhắc nhở này, tinh thần càng thêm tập trung hơn một chút.
Kim Xán Xán nghĩ, nếu cô không thể hỗ trợ, vậy tuyệt đối phải khống chế được não bộ của mình, không gây thêm phiền phức cho mọi người.
Mà Vương Khiếu Hổ lại suy nghĩ, nếu cậu khống chế không được chính mình thì phải tự bạo trước khi bị thể ý thức xấm lấn đầu óc!
Lúc này trên đài cao, Trương Mãnh đã vết thương chồng chất, cả việc tránh né Eustalia công kích đều hao phí rất nhiều sức lực của y. Nhưng người phụ nữ tóc đỏ đối diện lại tựa hồ càng thêm điên cuồng, mỗi một chiêu kế tiếp đều mang theo nguy hiểm trí mạng.
Bởi vì trận đấu kịch liệt, thậm chí không có người và thể ý thức nào chú ý tới Mã Lễ Ngạo đang ngồi xổm ngay góc tường, có lẽ chuyện này cũng có quan hệ với khí chất bản thân anh?
Hiện tại anh ngồi giữa một đám dũng sĩ đánh mất ý chí bản thân, lâm vào ác mộng ảo cảnh, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi phảng phất như nhân sinh vô vọng trong nhóm người này thế mà không có nửa điểm không hợp gì hết. Dù rằng ngón tay anh đang hơi hơi có động tác nhưng liếc mắt đảo qua một cái cũng không có vẻ hành xử gì khác người khiến những người xung quanh chú ý tới.
Trên thực tế...... Mã Lễ Ngạo đang vẽ hình tròn nhanh như bay.
Anh vẽ mười cái hình cầu chất liệu đen như mực không quá có quy tắc và có nắp bên trên nữa. Sau khi vẽ xong bèn đem mười quả cầu này yên tĩnh đặt trong bóng tối.
Sau đó, anh liền duỗi tay đào Tiểu Lan và Huyền Nhị từ ba lô ra.
Đầu tiên, anh rất nhanh trút những lá con năng lượng còn giữ trong chậu hoa máy móc của Tiểu Lan ra tay. Dưới tình huống Tiểu Lan mười phần không tha, dùng nhánh cây móc lấy tay anh, nhỏ giọng mà bảo đảm: "Bé lớn ngoan của ba ba ơi! Lá con dùng rồi có thể mọc lại mà! Ải này không qua được chúng ta đều tạch hết đó! Xong việc ba ba mua dịch dinh dưỡng năng lượng siêu ngon cho con nha!!"
Tiểu Lan lúc này mới không tình nguyện thu hồi chạc cây của mình. Sau đó nó không cần quay đầu đã thấy được cái tên tang bệnh, tự xưng là ba nó nắm đầu Huyền Nhị lên vỗ bèm bẹp:
"Bé hai bé hai bé hai! Bé hai ngoan của ba ơi!! Mau phun mấy quả cầu năng lượng vật chất ám đi con! Nhanh nhanh phun vô quả cầu nhỏ này nè! Chờ qua ải này rồi ba mua cho con cá bạc nhỏ ăn ngon nhất nghen!!"
Tiểu Lan nhìn Huyền Nhị bị chụp đầu chụp cổ mà phải duỗi ra co lại, đột nhiên liền cảm thấy, cống hiến ra lá con năng lượng của bản thân hình như cũng chả phải là chuyện không thể tiếp thu gì.
Chung quy vẫn đỡ hơn bị vỗ đầu tới muốn bẹp luôn, đúng không?
Langdon Dahl và Huyền Khiếu đang ở trong đại điện của mình xem phát sóng trực tiếp: "......"
Huyền Khiếu: "Đậu đậu đậu!! Mi lại chụp đầu nó có tin ông đây cắn chết mi hay không a a a!"
Tóm lại, dũng sĩ Mã Lễ Ngạo dùng tốc độ cực nhanh đem hai chiếc lá năng lượng và một cầu năng lượng vật chất ám dung hợp vào quả cầu đen mà anh vẽ ra kia, tổng cộng dung hợp ra mười cái. Anh đem tám quả cầu năng lượng bỏ vào túi quần áo, tay trái và tay phải mỗi tay nắm một quả, thở sâu đứng lên.
Sau đó, dưới vô số làn đạn lo lắng và nghi hoặc, anh chạy vội về phía đài giác đấu, đồng thời hô to một tiếng:
"Cái tên vừa nãy hỏi tôi có thể hay không đâu?"
Dama Deer và mấy thể ý thức khác đang kích động nhìn Eustalia muốn tuyệt sát Trương Mãnh đồng thời quay đầu lại phía sau, mặt mày ngơ ngác.
Dũng sĩ loài người này là chuyện như thế nào? Đột nhiên nổi khùng rồi hả?
Sau đó, bọn chúng liền nhìn thấy dũng sĩ loài người kia nhanh chóng điên cuồng phe phẩy trái phải trên dưới hai quả cầu đen nhỏ trong tay, hai quả cầu vốn đen sì bên trong thế mà bắt đầu chậm rãi sáng lên rồi bị dũng sĩ loài người đó hung hăng ném lại đây?
Đồng thời rống lớn một tiếng: "Ông đây hiện tại trả lời mày!"
"Tao có thể!"
"Ăn hai phát đạn năng lượng sinh mệnh bóng tối của tao đây!!"
Bản thực nghiệm cấp thấp. Khụ...
Thể sinh mệnh ý thức đứng tại chỗ đần ra một lát, chờ hiểu rõ dũng sĩ loài người này đang nói gì, một đám không chút do dự cười to ra tiếng.
Tiếng cười kia gần như muốn nổ tung cả đấu trường ngầm này.
"Ha ha ha ha! Con người này nói cái gì?"
"Hắn nói 'Đạn năng lượng sinh mệnh bóng tối'?!"
"Nếu hắn mà có đạn năng lượng sinh mệnh bóng tối, chắc ông đây có thể triệu hoán thần long rồi ha ha ha ha!"
Tác giả có lời muốn nói:
Thể ý thức Dama Deer: Ngươi có thể sao?!
Mã Lễ Ngạo: Ta thật đúng là có thể.
Dama Deer:...... Cái này không giống tui tưởng nha! Cậu hông nói võ đức hu hu hu!
Hết trơn 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro