Chương 40+41: Thành phố Linh Hồn
Chương 40
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.
Mã Lễ Ngạo ở Trái Đất năm ngày. Năm ngày này anh mang theo Tiểu Lan và Huyền Nhị cùng nhau đi dạo nhìn động vật và vườn cây ở Trái Đất, để bọn nó gặp tồn tại theo ý nghĩa nào đó cũng là đồng loại với bọn nó. Lại lén lút mang theo bọn nó đi ăn đồ ăn vặt đặc sản Hoa Quốc mà tinh cầu Thực Vật và Động Vật tuyệt đối, bao gồm không giới hạn trong các món như đậu hủ thúi, chân gà rán, bánh kẹp thịt, mực nướng, mì chua, bánh chiên, giò cháo quẩy vân vân các loại mỹ thực.
Sau đó Mã Lễ Ngạo phát hiện Tiểu Lan thích mì chua cay, Huyền Nhị thế mà lại thích ăn đậu hủ thúi.
Đứa trước thích thì Mã Lễ Ngạo ngẫm lại còn cảm thấy có thể hiểu được, có khả năng cây đá quý sinh mệnh cần các hương vị khác nhau mới có thể sinh trưởng ra lá hay trái cây có màu sắc và năng lượng khác nhau, nhưng sở thích của đứa sau khiến cho Tiểu Mã ca có chút cảm thán, mỹ thực như đậu hủ thúi này thật là có ma tính nha——
Ngay từ đầu anh thật đúng là không phát hiện Huyền Nhị thích ăn đậu hủ thúi, bởi vì lần đầu tiên anh đem đậu hủ thúi chia cho Tiểu Lan cùng Huyền Nhị, Tiểu Lan kiên định dùng chạc cây của mình đánh mười mấy dấu chéo xoa xoa tỏ vẻ cự tuyệt. Mà Huyền Nhị cũng là ngửi thử một chút liền vẻ mặt hít thở không thông biểu cảm khiếp sợ xoay đầu đi, hơn nữa dùng cái chân ngắn nhỏ nhất của nó để đạp đạp mặt anh.
Cũng bởi vì hành vi đạp mặt của Huyền Nhị làm Tiểu Mã ca dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vang leng keng cầm một miếng đậu hủ thúi nhét vào miệng hổ con, hơn nữa ấn miệng nó bắt nó nhai nhai nuốt xuống.
Lúc mới vừa ăn Huyền Nhị phẫn nộ điên cuồng dùng móng vuốt cào quần áo Mã Lễ Ngạo, cũng ý đồ cào mặt nhưng bị Mã Lễ Ngạo dùng một tay chống nó ra xa, chỉ có thể vô năng cuồng nộ. Nhưng ăn đến cuối cùng, Huyền Nhị thế mà im ru bà rù ghé vào trong tay Mã Lễ Ngạo, Mã Lễ Ngạo cho rằng nó đây là bị thúi đến ngu rồi nên cũng chỉ mỉm cười mà vuốt lông nó một phen, buông tha cho nó.
Kết quả, vào lúc ăn xong cơm chiều Mã Lễ Ngạo chuẩn bị cất số đậu hủ thúi còn lại làm bữa ăn khuya, anh nhìn cái hộp giấy vốn hẳn là còn lại bốn miếng đậu hủ thúi, bây giờ một khối cũng chẳng thừa, Tiểu Mã ca liền trầm mặc.
Cha và ông nội anh dù có hố con cháu như thế nào cũng sẽ không ăn vụng đậu hủ thúi của anh.
Hơn nữa tuy rằng bị ăn lung tung thành một bãi, nhưng nhìn vẫn có thể từ một bãi hỗn loạn kia nhìn ra chút hình dáng đệm thịt hoa mai nhỏ.
Mã Lễ Ngạo bèn tìm con hổ nhí đang kiên định ngủ trên giường anh.
Anh nắm lên phần da vận mệnh sau cổ nó.
Từ trong miệng nó ngửi thấy được mùi của đậu hủ thúi xộc vào mũi.
Trường hợp này thật sự là xấu hổ mười phần.
Tiểu Lan ở trên tủ đầu giường cười mà nhánh cây cả người run tứ tung, một cành còn đỡ tường vỗ vỗ hai cái.
Mã Lễ Ngạo: "……"
"Thôi được rồi. Lần sau con muốn ăn thì nói thẳng. Còn ăn vụng không chùi miệng chạy lên giường của ba, ba lấy cá khô nhét đầy miệng con đó. Nhớ kỹ chưa?"
Huyền Nhị đánh một cái ợ cậu phát rồ như thế cơ à, sau đó nghĩ tới mùi vị cá khô, không tình nguyện gật gật đầu.
Huyền Khiếu mới vừa liên kết ý thức qua: "……" Thôi được rồi, mỗi ngày tự chửi mình một câu.
Ngoại trừ trộm che mặt đi dạo phố ăn chút đồ ăn ngon ra, đại đa số thời gian ban ngày Mã Lễ Ngạo đều ngây người ở viện nghiên cứu.
Anh cũng cũng không có kỹ thuật và năng lực nghiên cứu cỏ sương tím, nhưng bởi vì tố chất thân thể anh hiện tại đã hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn người thường trên Trái Đất mấy lần, anh có thể làm trợ thủ cho những nhà nghiên cứu và nhà khoa học đó, giúp bọn họ làm một ít nghiên cứu nguy hiểm có quan hệ với cỏ sương tím.
Nhưng mà chẳng sợ như thế, tác dụng Mã Lễ Ngạo có thể phát huy cũng rất nhỏ.
Trong năm ngày này anh đã hoàn toàn gặp được sự "điên cuồng" từ các nhà khoa học này, sự tiên phong không lúc nào không hiện diện ——
Cho dù là một vị nhà khoa học nước ngoài lớn tuổi nhất 93 tuổi, cũng trong năm ngày này gần như mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai giờ đồng hồ. Các nhà khoa học nhà nghiên cứu trẻ tuổi hơn một chút trong năm ngày này gần như tất cả đều là dựa vào uống dịch dinh dưỡng và quy luật mệt thì nghỉ không quá mười phút mà căng tiếp.
Bọn họ phảng phất như coi chính mình là người sắp chết chỉ còn lại năm ngày sống trên đời, mưu cầu muốn trong năm ngày này giải đáp nan đề sống còn.
Nhưng đó chỉ là một phần mà thôi.
Vào buổi sáng ngày thứ tư, Mã Lễ Ngạo tận mắt nhìn thấy một nhà nghiên cứu tóc như cỏ dại vì không tài nào phân tích ra năm loại thành phần cuối cùng không biết tên của cỏ sương tím, thế mà trực tiếp duỗi tay ngắt lấy một mảnh lá cỏ sương tím nhét vào trong miệng, ý đồ dùng đầu lưỡi cùng vị giác nhạy bén của mình phân biệt chúng. Sau đó ông ấy bởi vì trúng độc mà vào phòng cấp cứu một lần, sau khi ra tới thì đầu lưỡi đã bị ăn mòn hơn phân nửa, nhưng ánh mắt ông lại đang lộ ra ánh sáng hưng phấn vô cùng vui sướng!
Ông viết ra mùi vị mình cảm giác được, cùng với mười ba loại thành phần có khả năng tương tự.
Sau các nhà khoa học thật sự trong mười ba loại thành phần tương tự kia phân tích ra lại một loại thành phần không biết nữa, cứ vậy tựa như một sự bắt đầu điên cuồng, các nhà khoa học bắt đầu không ngừng trình diễn các loại thực nghiệm cực đoan——
Có người trực tiếp đem cỏ sương tím đặt lên cánh tay tự mình cảm nhận phản ứng hóa học sau khi cỏ sương tím tiếp xúc với làn da; có người pha loãng chất lỏng cỏ sương tím, sau đó sương mù hóa rồi phun lên chính mặt mình; còn có người dứt khoát đi học theo nhà khoa học đầu tiên ăn cỏ mà không ngừng ném cỏ sương tím vào miệng.…
Dù sao, trong ánh mắt khiếp sợ của Mã Lễ Ngạo, chỉ là ngày thứ tư đã ngã xuống hơn ba mươi nhà khoa học dùng các loại phương pháp thí nghiệm thành phần cỏ sương tím.
Viện sĩ Hoa còn chưa đến phòng cấp cứu, nhưng trên tay bà cũng nhiều thêm không ít dấu vết màu tím do từng bị ăn mòn.
Chờ đến buổi sáng ngày thứ năm.
Đến thời điểm Mã Lễ Ngạo không thể không rời đi, viện nghiên cứu Hy Vọng gần như tập hợp tinh anh toàn bộ nhà thực vật học của Trái Đất còn chưa truyền đến tin tức tốt làm người phấn chấn.
Nhưng Mã Lễ Ngạo lại không cảm thấy thất vọng.
Sự tiến bộ và phát triển, thăm dò và phát hiện của loài người trước nay đều không phải một lần là xong, cỏ sương tím là thực vật chưa bao giờ xuất hiện qua trên Trái Đất, bản thân nó đại biểu cho nguy hiểm và không rõ thật lớn, nếu thật sự trong năm ngày có thể nghiên cứu hơn nữa phục chế ra hết thảy, vậy trên bầu trời Trái Đất có lẽ sẽ không xuất hiện mười chiếc phi thuyền rồi.
Nhìn các nhà khoa học lấy viện sĩ Hoa cầm đầu mang vẻ áy náy, mỏi mệt, mặt mang theo các loại vết thương, Mã Lễ Ngạo tiến lên gắt gao mà ôm lấy bà nội 80 tuổi này và ông cụ 93 tuổi đứng bên cạnh.
"Không cần tự trách áy náy đâu ạ, trong năm ngày này cháu đã thấy được mọi người có bao nhiêu vĩ đại. Cháu vì mọi người mà cảm thấy kiêu ngạo, các dũng sĩ cũng sẽ bởi vì có mọi người mà an tâm."
Viện sĩ Hoa và vị cụ ông Howard kia cũng đỏ hốc mắt, cụ ông vỗ vỗ sau lưng anh tựa như ông nội anh, nói với anh: "Sống sót."
Mã Lễ Ngạo nghiêm túc gật đầu.
Nhưng Mã Lễ Ngạo cũng không có tay không mà về.
Trên thực tế anh đem những dịch mà các nhà khoa học nghiên cứu ra được, toàn bộ đóng gói mang đi.
Tuy rằng các nhà khoa học trong viện nghiên cứu nghiêm khắc cẩn thận đều lần nữa tỏ vẻ, này đó chỉ là sản phẩm thất bại, bọn họ thí nghiệm qua rất nhiều lần những chất lỏng đó không cách nào nhuộm màu cũng không có hiệu quả ăn mòn, nhưng Tiểu Mã ca vẫn kiên trì mang đi mấy chục cái bình lớn chứa dịch nghiên cứu thất bại.
Dùng chính lời anh nói là: "Thử xem cũng không có hại gì. Lỡ đâu hữu dụng thì sao?"
Đây là một trong những kinh nghiệm tồn tại thành công trong 26 năm quý giá của anh —— đừng từ bỏ bất luận một khả năng nào, chẳng sợ nó thoạt nhìn không xong đến tột đỉnh.
Sau đó, Tiểu Mã ca còn mang theo một túi bùa trừ tà cùng các loại "đạo cụ pháp bảo".
Đây đều là các lão đạo hữu của ông cụ Mã từ khắp nơi cả nước gửi qua đường bưu điện cho ông, sau khi các đạo hữu biết cháu trai ông sắp phải vượt ải thành phố Linh Hồn là gửi đến ngay.
Lúc Mã Lễ Ngạo khởi điểm nhìn thấy một túi bùa hoàng, gạo nếp, máu chó mực, chân lừa đen và kiếm gỗ đào, là cự tuyệt.
Anh sốt ruột mà tỏ vẻ, anh là đi đánh thể sinh mệnh Ý Thức chứ không phải đi trừ tà.
Nhưng anh bị ông nội mình giáo huấn một hồi: "Thể sinh mệnh ý thức không có thân thể còn có thể bám vào người vậy chẳng phải là hồn ma sao?! Đánh không lại đó là vì mấy dũng sĩ tinh anh đó không dùng đúng phương pháp đánh hồn ma lợi hại! Thằng nhóc này không phải dịch nghiên cứu thất bại con cũng mang theo sao?! Mang theo mấy lá bùa bộ con mệt lắm chắc? Lỡ đâu hữu dụng có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của con thì sao!!"
Sau đó Tiểu Mã ca nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mang theo.
Thôi được.
Giống ông nội nói vậy, sản phẩm nghiên cứu thất bại mà anh cũng mang, một túi bùa nữa thì có sao đâu.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của một đám nhà khoa học và ông nội cùng vài vị đạo hữu của ông, thân hình anh chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Anh đương nhiên không biết sau khi anh rời khỏi, trận doanh nhà khoa và trận doanh nhà huyền học đối diện nhau, không tiếng động mà phân cao thấp suốt vài phút, mới mỗi phe ai về chỗ nấy chuẩn bị thủ sẵn điện thoại hoặc TV xem phát sóng trực tiếp.
Vào thời điểm Mã Lễ Ngạo vác mấy chục bình dịch nghiên cứu thất bại và một túi bùa chú xuất hiện trong phòng nhỏ của mình, Vương Khiếu Hổ đang ghé vào cửa sổ phòng chờ đợi bèn hưng phấn mà kêu lên: "Mãnh ca, còn có Xán Xán!! Mau tới đây mau tới đây, đại ca đã về rồi!! Anh ấy còn vác hai túi đồ lớn nữa, nhà khoa học Trái Đất chúng ta chắc chắn chế tạo được gì đó rồi!!"
Mã Lễ Ngạo: "……"
Anh bây giờ là thật sự rất xác định Vương Khiếu Hổ là thuộc tính linh hồn như mấy chú cún.
Vẫn luôn nằm dài bên cạnh cửa sổ chờ anh về, bộ không cảm thấy nhàm chán sao?
Vương Khiếu Hổ hiển nhiên không hề cảm thấy như vậy.
Cậu còn sau khi Mã Lễ Ngạo mở cửa thì vô cùng ân cần mà xách túi cho lão đại, nhân tiện trộm nhìn một cái đồ trong hai túi này.
Sau đó, đầu tiên cậu liền thấy được một túi bùa vàng chỉnh tề, còn có một cái…… chân lừa??
Không phải chứ, viện nghiên cứu quốc gia bắt đầu nghiên cứu huyền học rồi sao? Sao năm ngày nay nghiên cứu ra lại là mấy thứ này?
Đương nhiên cậu không có ngây ngốc bao lâu, sau khi Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán lại đây, Mã Lễ Ngạo bèn giải thích ngọn nguồn hai túi đồ này.
"Trực tiếp đi thôi, trên đường chúng ta chia nhau bình xịt phun sương mấy dịch nghiên cứu này."
"Nơi này tổng cộng có 25 loại, 50 bình dịch nghiên cứu, trước tiên một người cầm sáu bình chủng loại khác nhau đi. Còn lại để tôi mang hết. Chờ tới thành phố Linh Hồn rồi, có cơ hội thì phun phun thử một lần, nói không chừng có thể trúng một cái hữu hiệu, đó chính là thành công."
"Còn lá bùa…… mọi người cũng từng người lấy một chút đi." Mã Lễ Ngạo nói tới đây khóe miệng giật giật, biểu cảm trên mặt trở nên tang hơn một chút: "Coi như là bùa bình an mang theo đi. Lỡ đâu thật sự gặp vận may cứt chó, hữu hiệu thì sao?"
Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán, Trương Mãnh: "……"
Sau đó, trong túi ba người nhiều thêm hai mươi lá bùa trừ tà, ba lô vác sáu bình dịch nghiên cứu phun sương 1000ml.
Nhìn kiểu gì cũng đều cảm thấy có chút quỷ dị.
【…… Trong khoảng thời gian ngắn tui cũng không biết là nên tin khoa học hay là tin huyền học? 】
【 Khụ, mặc kệ khoa học hay là huyền học, chỉ cần có thể làm chết thể sinh mệnh ý thức thì chính là đáng để học!! 】
Trong nháy mắt Mã Lễ Ngạo cùng ba người Vương Khiếu Hổ cõng ba lô bước ra trấn nhỏ dũng sĩ Thú Nhân kia, mọi người trên Trái Đất vô luận là phương đông hay phương tây, ban ngày hay đêm tối, lại một lần nữa đồng thời ngẩng đầu lên——
Từ giờ khắc này bắt đầu, trên màn hình thiên kính thật lớn giữa không trung truyền phát tin những gương mặt điên cuồng thống khổ dữ tợn trong suốt hai tháng ròng kia, rốt cuộc cũng bị thay thế.
Tuy rằng gương mặt này bị phóng đại trăm ngàn lần mang bộ dáng mí mắt rũ xuống thoạt nhìn không có tinh thần cho lắm, nhưng tất cả mọi người cảm thấy, người này cũng thật đẹp.
Ngay cả dáng vẻ anh thở dài nhíu mày trợn trắng mắt, đều đặc biệt đẹp!
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người trong viện nghiên cứu: Huyền học không hề có tác dụng gì. Xì.
Ông cụ Mã và các đạo hữu: Khoa học cái gì cũng không nghiên cứu ra được! Hừ!
Mã Lễ Ngạo:……
Hết chương 40.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 41
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.
Con đường từ trấn nhỏ dũng sĩ Thú Nhân đến thành phố Linh Hồn cũng không tính là dài.
Nhưng đoạn đường ngắn ngủi này lại làm bốn người Mã Lễ Ngạo cảm nhận được hơi thở và bầu không khí hoàn toàn khác biệt với đường đến thành phố Động Vật Điên Cuồng ——
Hai bên con đường không lớn này tuy rằng cũng có hoa cỏ cây cối đang sinh trưởng, nhưng số lượng lại ít hơn so với con đường đến thành phố Động Vật nhiều. Hơn nữa, dáng vẻ thực vật nơi này và những thực vật mà bọn Mã Lễ Ngạo hiểu biết trên Trái Đất có khác biệt rất lớn, bất kể lớn nhỏ, màu sắc hay là ngoại hình, đều có một hương vị quỷ dị kỳ ảo.
Nhưng đây không phải chỗ Mã Lễ Ngạo để ý nhất, khiến anh cảm thấy không thích hợp không thể an tâm chính là bọn họ đã đi trên con đường này ước chừng nửa giờ, lại không hề nhìn thấy một con vật tung tăng nhảy nhót nào xuất hiện.
Tuy nói bọn họ đã mua sắm đủ đồ ăn ở trấn nhỏ dũng sĩ rồi, bản thân anh khi có linh lực cũng có thể vẽ ra rất nhiều đồ ăn, sẽ không bị quản chế trong chuyện này. Nhưng trong rừng rậm không có động vật nhỏ tồn tại, nhìn kiểu gì cũng là một chuyện vô cùng kỳ quái.
Ngay cả Vương Khiếu Hổ dây thần kinh thô nhất cũng không nhịn được, chà xát cánh tay: "Đại ca, sao tự dưng em thấy hơi nổi da gà, còn thấy lành lạnh nữa? Hình như có chỗ nào đó không quá thích hợp? Chẳng lẽ là do mấy thực vật này trông quá kỳ quái?"
Nền văn minh Thực Vật lập tức xoát ra một loạt làn đạn【 ha ha 】 cùng với 【 các ngươi mới kỳ quái, cả nhà các ngươi đều kỳ quái 】.
Giọng điệu Trương Mãnh ngay lúc này có chút trầm thấp: "Dã ngoại không có vật sống, từ sinh thái tuần hoàn mà nói, chuyện này không khoa học."
Vương Khiếu Hổ nghe được lời này thì nháy mắt liền trừng lớn hai mắt, sau đó nhìn nhìn bốn phía sắc mặt hơi trắng: "Thật sự không có động vật nhỏ!"
Dù sao bất kể là trên đường đến thành phố Máy Móc hay thành phố Động Vật, đều có thể bắt được chút động vật hoang dã làm đồ ăn, cậu liền cho rằng sau này vô luận đi đến vùng ngoại ô thành phố nào đều sẽ mang dáng vẻ đó, nhưng hiện tại cậu mới hiểu được, cũng không phải mỗi một ngoại ô thành phố đều giống nhau.
Tựa như bây giờ bọn họ muốn đi thành phố Linh Hồn, trên đường chợt có một loại cảm giác âm trầm tĩnh mịch.
Mà lúc này Mã Lễ Ngạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, anh cau mày nhẹ nhàng mà nói: "……Sương mù bay."
Thời điểm giọng nói anh rơi xuống, con đường phía trước bọn họ liền mờ mờ ảo ảo bắt đầu sinh ra sương mù từ thưa thớt đến nồng đậm. Đoàn sương mù màu trắng đó tích tụ vào nhau, dần dần che đậy con đường và thành trì có thể nhìn thấy hình dáng thật lớn màu trắng phía trước mặt bọn họ.
Thành trì màu trắng biến mất trong sương trắng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tất cả tồn tại đều mờ mờ ảo ảo, thế mà phảng phất như có cảm giác đang trong một địa ngục màu trắng.
Mã Lễ Ngạo nhíu nhíu mày: "……Bây giờ tôi không quá thích màu trắng rồi đó."
Kim Xán Xán không tự giác đến gần Mã Lễ Ngạo, Vương Khiếu Hổ và Trương Mãnh, biểu cảm trên mặt cô so với ba người khác càng thêm hoảng sợ hơn một chút.
"Tiểu Mã ca, chúng ta… chúng ta đứng gần một chút đi, ngàn vạn đừng rời nhau ở chỗ sương mù này. Trước đó em từng xem trên phát sóng trực tiếp một lần tình huống như vầy, lần đó…… Một đội dũng sĩ tinh anh nước mình còn chưa vào thành phố thì đã…. đã liên tiếp màn hình đen nhánh."
"Đội ngũ mười người, cuối cùng chỉ có ba người tới được cửa thành, sau đó vào thành."
Kim Xán Xán nói xong lời cuối cùng giọng nói cũng mang theo vài phần run rẩy, Mã Lễ Ngạo nghe vậy nghĩ nghĩ, bèn bắt đầu lục lọi đồ trong ba lô.
Cái ba lô này là ba lô không gian cải tiến Mã Lễ Ngạo vẽ ra sau khi có Huyền Nhị và ba con Tiểu Hổ, một nửa giống như ba lô bình thường không có gì đặc biệt, một nửa kia còn có hiệu quả không gian 1 mét khối. Thôi được rồi, thật ra chỉ là trong ba lô không gian vẽ thêm một ngăn riêng đặt hổ thôi đó.
Sau đó anh móc ra Tiểu Hổ số 1, số 2 và số 7 ải trước may mắn còn tồn tại.
Ba tiểu gia hỏa này vốn đang ghé vào ba lô thành thành thật thật ngủ, làm cái nệm cho Huyền Nhị, hiện tại bị móc ra tới còn có chút ngơ ngác.
"Ngao?"
Mã Lễ Ngạo liền đem Tiểu Hổ số 7 có đuôi dài nhất, có thể mang theo người chạy nhanh, nhét vào trong lồng ngực Kim Xán Xán.
"Em mang theo nó, đến lúc đó dù có bị tách ra, nó cũng có thể cảm nhận được Huyền Nhị, mang theo em tìm được bọn anh."
Sau đó Mã Lễ Ngạo lại đem Tiểu Hổ số 1 cái gì cũng ăn cho Vương Khiếu Hổ, đem Tiểu Hổ số 2 có thể phun ra cầu năng lượng vật chất ám cho Trương Mãnh.
Như vậy bốn người đều có mãnh thú (?) có thể cảm ứng lẫn nhau. Chẳng sợ thật sự lạc đường giữa sương mù, cuối cùng cũng không đến mức tìm không thấy người.
Kim Xán Xán nhìn Tiểu Hổ số 7 ghé vào trong lồng ngực cô vẫy đuôi dài, trái tim vừa mới nhấc lên lập tức liền an ổn xuống. Cô lộ ra một nụ cười an tâm với Mã Lễ Ngạo: "Cảm ơn Tiểu Mã ca!!"
Mà lúc này làn đạn cũng đầy mấy lời nói 【 Có Mã ca là tui an tâm liền! 】 .
Sương trắng đột nhiên nổi lên này rất đậm, nếu dựa theo thị lực người Trái Đất bình thường xem ra, ước chừng sự vật ngoài hai mét đều thấy không rõ. Nhưng Mã Lễ Ngạo nhiều nhất có thể nhìn đến ngoài 10 mét, mà Vương Khiếu Hổ, Trương Mãnh cực hạn là 6 mét, Kim Xán Xán ngắn nhất chỉ có 5 mét.
Đây đại khái là căn cứ trình độ cường hóa thân thể sau khi thăng cấp mà ra.
Nhưng cho dù là Kim Xán Xán khoảng cách tầm nhìn ngắn nhất, có thể chú ý tới sự vật 5 mét quanh thân cũng đủ để ứng đối với tình huống đột ngột phát sinh.
Cho nên Mã Lễ Ngạo có chút không rõ tại sao một tiểu đội tinh anh Hoa Quốc kia chỉ đi một chuyến giữa sương trắng thì tổn thất bảy đội viên, trừ phi…… Nhiệm vụ từ lúc này cũng đã bắt đầu rồi.
Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy, đẩy ra cái đầu nhỏ đang nhìn tới nhìn lui của Huyền Nhị, từ ba lô lấy ra một bình phun dịch nghiên cứu đánh số 3.
Sau đó anh dưới cái nhìn chăm chú của ba người Kim Xán Xán bắt đầu phun phun bên này xịt xịt bên kia.
Vương Khiếu Hổ duỗi tay cũng muốn học theo lão đại phun dịch nghiên cứu, lại bị Mã Lễ Ngạo ngăn cản: "Bốn người chúng ta đang ở cùng nhau mà, đừng lãng phí dịch nghiên cứu, anh xịt là được."
"Hơn nữa hiện tại còn chưa vào thành, anh chỉ xịt xịt thử xem."
Vương Khiếu Hổ gật gật đầu.
Sau đó ba người liền nhìn Mã Lễ Ngạo phun xịt, khi xịt đến dịch phun sương số 7, Mã Lễ Ngạo phát hiện bình này thế nhưng có thể làm sương trắng trước mặt biến thành màu hồng nhàn nhạt. Anh cúi đầu nhìn kĩ bình phun đánh số 7 này, vào thời điểm anh duỗi tay lại tiếp tục phun xịt, anh lại đột nhiên dừng lại thân hình.
Lúc này làn đạn đã hét lên một mảnh.
【 A a a a a! Đâu rồi đâu rồi đâu rồi! Trời ơi tôi chính là trơ mắt mà nhìn bốn người bọn họ đi bốn hướng khác nhau như vậy, sau đó tan đàn xẻ nghé hết!! 】
【 Cứu mạng lúc Vương Khiếu Hổ đi hình như còn đang cùng Tiểu Mã ca nói chuyện nữa a a a! 】
【 Sao lại thế này Huyền Nhị và Tiểu Hổ 3 cũng không có cảnh báo báo tin a a a a a! Không phải nói giữa chúng nó có thể cảm ứng nhau sao?! 】
【 Má ơi, tui sắp bị chứng sợ màu trắng rồi, muốn dán giấy dán tường xanh lá lên tường trắng phòng tui ok chứ?! 】
Mã Lễ Ngạo trong làn đạn kinh sợ thét chói tai quay đầu lại, lại thấy được gương mặt tươi cười to bự của Vương Khiếu Hổ: "Đại ca? Sao anh đột nhiên không đi nữa vậy? Mau đi phía trước đi, chúng ta còn phải vào thành trước 6 giờ đó!"
Mã Lễ Ngạo nhìn cậu khẽ nhíu mày, lại quay đầu đi nhìn Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán bên kia. Hai người này cũng đều nhìn anh, tựa hồ cũng đang nghi hoặc vì sao anh đột nhiên dừng lại không đi về phía trước nữa.
Rõ ràng ba người này đứng ngay phía sau anh, nhưng Mã Lễ Ngạo cứ cảm thấy hình như không đúng chỗ nào.
Đó là một loại cảm giác vi diệu không chân thật, giống như là…… tình huống có một lần tối anh nằm mơ, hơi suýt nữa làm mình chết trong mơ vậy.
"Chậc."
Biểu cảm Mã Lễ Ngạo trở nên không tốt lắm, dao ăn trong tay áo chui vào lòng bàn tay: "Các ngươi là ai? Người sống hay là người chết? Hay là thể ý thức?"
Khi Mã Lễ Ngạo hỏi ra một câu cuối cùng, anh liền nhìn thấy ba người vốn còn đang mặt mày lộ vẻ tươi cười với anh trong nháy mắt liền dữ tợn lên, biến thành bộ dáng cực kỳ đáng sợ như ác quỷ rít gào nhằm phía hắn!
Mã Lễ Ngạo trong nháy mắt kia không lùi mà tiến lên, cực kỳ nhanh chóng tránh thoát hai ác quỷ (?) công kích, dao ăn trong tay chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo bèn thẳng tắp mà thọc vào vị trí cái đầu quỷ thuộc về Kim Xán Xán!
Sau đó, Mã Lễ Ngạo cũng không đâm thủng trúng thứ gì.
Vào thời điểm tay anh xuyên qua đầu ác quỷ Kim Xán Xán kia chợt… không thấy đâu nữa.
Mất tiêu.
Mã Lễ Ngạo: "???"
Sau đó, ác quỷ Vương Khiếu Hổ và Trương Mãnh còn ở, hai tên thế nhưng một chút cũng không xấu hổ. Còn như là không có việc quỷ gì đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, lại lần nữa công kích anh.
Mã Lễ Ngạo: "…… Các ngươi làm như vậy mục đích cũng quá rõ ràng rồi đi? Ta lại không ngốc, khó phối hợp các ngươi được."
Ba ác quỷ đột nhiên xuất hiện phân biệt từ ba phương hướng vây quanh hơn nữa nhào về hướng anh, người bình thường phản ứng đại khái là chạy trốn phía sau hoặc là tránh né về phía sau rồi tìm kiếm phản kích. Nhưng anh lựa chọn chính diện đối đầu, sau đó một ác quỷ đã bị anh làm biến mất.
Vốn dĩ anh còn không xác định ba ác quỷ này có phải muốn buộc anh đi về hướng phía trước hay không, nhưng nhìn thấy hai ác quỷ kai lại bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau công kích anh, là có thể trăm phần trăm xác định điểm này.
"Phía trước có cái gì?"
Mã Lễ Ngạo một bên nói, một bên lại dùng dao tinh chuẩn mà giải quyết một ác quỷ, nhưng lúc này cánh tay anh bị một ác quỷ trong đó cào đến, thật ra truyền đến cảm giác đau đớn, chẳng khác nào thật vết thương thật.
Anh nhìn thoáng qua cánh tay đổ máu, không thèm lo. Đảo mắt nhìn về phía trước, đó là con đường thông đến thành phố Linh Hồn.
Mã Lễ Ngạo vuốt cằm, ghim mình tại chỗ như một cây đinh, chỉ là không bước một bước nào về phía trước.
Mà ngay lúc này, ba người Vương Khiếu Hổ vừa mới bị anh dùng dao đánh tan không ngờ lại xuất hiện ở phía sau và xung quanh anh, hơn nữa dùng dáng vẻ giống như ban đầu, bảo anh cứ tiếp tục đi về phía trước.
Mã Lễ Ngạo nhìn bọn họ, duỗi tay liền vẽ cho chính mình một cái ghế trị giá 2 linh lực, sau đó ngồi lên đó, mang vẻ mặt cá khô: "Tôi mệt rồi. Không muốn đi nữa đâu."
Ba người Vương Khiếu Hổ: "……"
Bọn chúng giận dữ mà biến thành quỷ, lại lần nữa nhằm về phía Mã Lễ Ngạo.
Lúc này đây Mã Lễ Ngạo cả cử động cũng chưa động, để cho bọn chúng đánh mình đến máu me đầy người, thiêu đốt da tróc thịt bong, thậm chí cả cánh tay cũng bị chặt đứt một cái.
Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn bản thân lẽ ra kiểu gì cũng không nên sống sót, nhìn nhìn lại mình nửa điểm máu cũng chưa rớt còn đầy 360, vẫy vẫy cánh tay không tồn tại kia, một đao thọc chết ba người.
Anh nhắm mắt lại, rồi mở hai mắt ra.
Hết thảy đều biến mất, anh còn ngồi nguyên vẹn tại chỗ không nhúc nhích.
Mà phía trước anh vẫn là con đường thông hướng thành phố Linh Hồn kia.
【 Sao lại thế này?! Sao Kim Xán Xán bắt đầu điên cuồng mà chạy về phía trước, còn vừa chạy vừa thét chói tai nữa! Tiểu Hổ số 7 cào ẻm ẻm cũng không phản ứng!! 】
【 Hổ Tử cũng sai sai luôn! Cậu ta quỳ xuống đất thống khổ rít gào kìa, còn kêu tên Tiểu Mã ca nữa! 】
【 Trương Mãnh thoạt nhìn hình như không có việc gì, nhưng tôi cảm giác anh ấy vẫn luôn chạy sai hướng rồi! Trời, phía trước anh ta xuất hiện một cây gì đó nhìn rất kỳ quái! 】
【…… Tiểu Mã ca không quá bình thường, từ vừa mới bắt đầu cậu ta liền ngồi yên tại chỗ, sau đó…… chơi dao với không khí? 】
【 Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Ảo giác sao? 】
Vào lúc một làn đạn cuối cùng một bắn ra, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp của Mã Lễ Ngạo liền nhìn đến anh bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế cao, sau đó duỗi tay nhấc ghế lên, giây tiếp theo dùng tốc độ và sức mạnh ném địa lôi mà quăng cái ghế cao kia ra ngoài.
Sau đó, cao ghế tinh chuẩn đập vào một cái cây cao lớn ba mét có cành rũ như liễu trước mặt Mã Lễ Ngạo!
Khán giả bởi vì vấn đề thị lực nên nhìn không thấy cái cây kia, nhưng bọn họ lại đồng thời nghe được âm thanh va chạm vào vật nặng. Rồi sau đó chính là âm thanh có thứ gì đó đang tiêu hóa nhấm nuốt.
Bởi vì cái ghế cao Mã Lễ Ngạo vẽ ra có chân bằng kim loại, lúc này mọi người còn có thể nghe được tiếng kim loại cọ xát chói tai.
【…… Má ơi! Đó là cái thứ gì?! 】
Mã Lễ Ngạo dựa vào âm thanh đi về phía trước vài bước, sau đó khán giả liền thấy được những cành cây mang theo vô số gai ngược quấn quanh chiếc ghế kim loại.
Vào thời điểm Mã Lễ Ngạo đi tới cái cây này, những cành mang gai ngược đó cứ như là ngửi được đồ ăn cực kỳ mỹ vị gì, trong nháy mắt phảng phất như biến thành vô số con rắn độc thon dài, đồng thời mà bắn về phía Mã Lễ Ngạo!
Vô số mũi nhọn banh thẳng, một cành cây gần nhất kia gần như ở ngay trước mắt chóp mũi Mã Lễ Ngạo!
【 A a a a a a a a!!! 】
Hết chương 41.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro