Chương 38+39
Chương 38
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.
Ba ngày sau, toàn bộ người Trái Đất và người Hoa Quốc đều đang nỗ lực, khán giả toàn cầu cũng đang xem Tiểu Mã ca nỗ lực.
Tuy rằng trạng thái nỗ lực của Tiểu Mã ca không giống những người khác cho lắm, nhưng ra thành quả là được rồi, ai cũng không quy định nhất định phải nỗ lực giống Vương Khiếu Hổ khỏe mạnh tràn đầy như vậy, đúng không?
Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh cùng nhau gom góp 3000 đồng năng lượng, mời Cáp Thập Nhất trong ba ngày này giúp đỡ bọn họ huấn luyện một chút phản ứng trực giác và năng lực chiến đấu tránh né. Mã Lễ Ngạo nhìn một hồi hình ảnh Cáp Thập Nhất biến thành Husky hung tàn bự như cái xe tải, xuất quỷ nhập thần mà đuổi theo ba người cắn huấn luyện, cảm thấy ba người này trở lại Trái Đất rồi sợ là sẽ có phản ứng với Husky mất thôi.
Ai có thể nghĩ đến Husky ngày thường thoạt nhìn tham ăn ngốc moe, khi dữ lên hố lên cũng không có hạn cuối như vậy kia chứ.
Nhưng mặc dù là bị đuổi theo mệt thành chó như vậy, ba người này mỗi ngày trở về vẫn mang bộ dáng tích cực, vẻ mặt tui học được rất nhiều. Mà Mã Lễ Ngạo thì trái lại, ba ngày này anh chỉ mỗi ngày vẽ tranh —— uống thuốc —— vẽ tranh —— uống thuốc —— vẽ tranh —— uống thuốc.
Nếu không phải mỗi cách một đoạn thời gian anh sẽ đứng lên thở cho thông khí, mỗi ngày ăn đồ ăn ngon lành khác nhau, phát sóng trực tiếp ba ngày nay của anh quả thực giống như đã ghi hình từ trước vậy.
Hơn nữa còn là một đoạn phim tang đến bất biến.
Mã Lễ Ngạo ngồi trên ban công lộ thiên, trên bàn vuông hoa lệ phía trước bày Tiểu Lan đang phơi nắng, bên cạnh Tiểu Lan là Huyền Nhị đang nằm bò cũng đang phơi nắng, không có việc gì còn muốn lấy móng vuốt chọc chọc nhưng luôn bị tinh chuẩn quất trước. Mà Mã Lễ Ngạo ngồi ngay trên ghế bên cạnh vẽ cỏ sương tím, thất bại, tiếp tục vẽ, lại thất bại, lại tiếp tục vẽ, mãi cho đến chừng 360 điểm giá trị linh lực cấp bốn dùng đến chỉ còn 60 điểm, Mã Lễ Ngạo liền thở dài thật dài, duỗi tay sờ bé lớn cào cào bé hai một phen để giảm bớt một chút áp lực, vẽ 12 viên thuốc phục hồi linh lực.
【 Viên thuốc linh lực do Mã Lễ Ngạo vẽ ra: Hình dạng bất quy tắc, lúc ăn không vị.
Công hiệu: +30 linh lực.
Những việc cần chú ý: Nhân dịp người chế tác vào trạng thái hội họa không tốt, tâm thái sắp nổ mạnh, dùng thuốc viên linh lực hơn2 viên sẽ có hiệu quả trái kèm theo "Mình rất tang" trong 10 phút. Hiệu quả có tác dụng trong thời gian hạn định, toàn giá trị thuộc tính giảm phân nửa. 】
Mã Lễ Ngạo nhìn thoáng qua những việc cần chú ý của viên thuốc linh lực, mười phần không thèm để ý mà nắm lấy 10 viên thuốc linh lực nhét vào trong miệng hết toàn bộ, sau đó nhìn giá trị linh lực một lần nữa khôi phục đến 360 điểm thì tiếp tục bắt đầu vẽ cỏ sương tím, thất bại, tiếp tục vẽ, thất bại…… Thẳng đến khi giá trị linh lực lại lần nữa chỉ còn lại 60 điểm. Khán giả Trái Đất đang xem phát sóng trực tiếp của Tiểu Mã ca vào ngày đầu tiên cũng đã thấy tang đến muốn nôn ra rồi.
【…… Không được rồi, tôi phải chậm rãi đi xem tiết mục giải trí khác hoặc là tiết mục chiến đấu tương đối có tình cảm mãnh liệt mới được. Hình ảnh Mã ca này ngồi một chỗ cả ngày không nhúc nhích, ngoại trừ ăn cơm chính là uống thuốc vẽ tranh, uống thuốc vẽ tranh thật sự là quá! Tang!! Tôi nhìn cậu ta thất bại một lần là tôi muốn khóc một lần, nhìn cậu ta thở dài một lần tôi cũng thở dài một lần theo, tôi cảm thấy tôi sắp có chứng hậm hực rồi! 】
【 Chịu đựng không nổi +1, thật sự không phải tui không yêu Tiểu Mã ca, tui tình nguyện đi nhìn Hổ Tử và Xán Xán bọn họ bị Husky cắn mông, cũng không cách nào bên Mã ca cứ trong thất bại lặp đi lặp lại mà vẽ tranh như vậy. Hơn nữa mặt Mã ca thở dài và tang thật sự là lực ảnh hưởng quá lớn, lúc này tui cũng không dám tưởng tượng trước đó Mã ca làm sao nói ra được mấy lời làm người phấn chấn, suýt chút nữa làm tui kích động phát khóc đó??? 】
【 Cho nên chúng ta mới là người thường không phải sao, đối lập ra tui cảm thấy Mã ca quả thực có một trái tim vô cùng cường đại luôn! Dù sao nếu là tui mà nói, tui tuyệt đối không có khả năng cả ngày đều không lãng phí một chút thời gian lặp lại liều mạng đối mặt với thất bại và vẽ tranh. 】
Sau đó không ít người xem đều chịu đựng không nổi để lại một đống lời chúc phúc, quay đầu đi xem phát sóng trực tiếp của Vương Khiếu Hổ và những người khác, đây cũng là lần đầu tiên phòng phát sóng trực tiếp giảm xuống người xem một lượng lớn. Có điều bản thân Mã Lễ Ngạo tất nhiên là không biết cũng không thèm để ý này đó, mà những khán giả ở lại quyết định bồi cạnh Tiểu Mã ca cùng nhau căng tiếp, rốt cuộc vào buổi tối 6 giờ ngày đầu tiên, lệ nóng doanh tròng mà nhìn Tiểu Mã ca thành công vẽ ra cây cỏ sương tím đầu tiên.
【 A huhuhuhu quả thực là quá không dễ dàng! Trời ơi tôi có một loại cảm giác chờ đến mây tan thấy trăng sáng huhuhu 】
【 Tiểu Mã ca toẹt vời! Tiểu Mã ca ngầu nhất! Đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, cuối cùng vẫn là thành công vẽ ra rồi!! 】
Làn đạn kích động không chịu được, các loại khen thưởng bay khắp màn hình. Mà Mã Lễ Ngạo nhìn cây cỏ sương tím kia, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó anh gục xuống mí mắt, thở dài một cách đặc biệt dài, đặc biệt dài: "…… Tôi thật muốn làm cây nấm tinh quá."
"Không làm nấm được thì làm con cá khô cũng được."
Một ngày hôm nay thật sự là quá sốt ruột.
Ngay cả Tiểu Lan và Huyền Nhị ở bên Mã Lễ Ngạo cả một ngày lúc này cũng hiếm thấy mà nhiều thêm một phần đồng cảm trong lòng đối với con người này —— cái khác không nói, chỉ mỗi phần tàn nhẫn vô luận như thế nào cũng phải liều mạng đến cùng và tính dai đến mặc dù đối mặt vô số thất bại vẫn không buông tay này, sức mạnh ý chí và năng lượng tinh thần của con người này tuyệt đối đã đạt tới tư cách trở thành công dân của Liên Bang Vũ Trụ.
Huyền Khiếu lần thứ hai muốn thí nghiệm một chút thử tinh thần lực của con người này, hắn chung quy cảm thấy đó sẽ là một trị số rất cao.
Nhưng người Trái Đất còn chưa có cái tư cách kia đâu.
Sau khi cỏ sương tím được thành công vẽ ra, những thứ khác đều trở nên đơn giản lên, Mã Lễ Ngạo trong hai ngày còn lại vẽ tám viên đá năng lượng phóng xạ cao, 100 viên thuốc trị liệu và thuốc linh lực chuẩn bị đưa tới cửa thứ ba sử dụng, còn có 10 con cá khô thuộc tính kỳ lạ và 10 cây nấm độc.
Hai món sau có thể là sản vật của sự oán niệm (?) ủ rũ khi Tiểu Mã ca liên tục vẽ tranh suốt ba ngày đi.
Dù sao chính là sau khi vẽ 100 viên thuốc và đá năng lượng xong, Mã Lễ Ngạo cảm thấy vì công việc và sinh tồn vẽ tranh không phải là thứ mà anh muốn vẽ, anh nhiệt tình yêu thương vẽ tranh, nhưng anh muốn vẽ ra thứ mà mình muốn vẽ.
Cho nên nửa ngày cuối cùng anh liền vẽ cá khô và nấm.
Sau đó, bởi vì hai thứ này đều là đồ ăn, cho nên tự nhiên mang thêm thuộc tính.
【 Cá khô do Mã Lễ Ngạo vẽ: Trừu tượng, siêu mặn.
Thuộc tính công hiệu: dùng nguyên con +100 sinh mệnh.
Những việc cần chú ý: Nhân dịp người chế tác vẽ ra khi vô cùng khát vọng "Nhàn" xuống mà nghỉ ngơi, cho nên cá khô này tuy có thể bổ sung sinh mệnh nhưng độ mặn cực cao, người có vị giác nhạy dùng xong sẽ dẫn phát trạng thái xấu ngẫu nhiên "Mặn ngu người" hoặc "Nổi trận lôi đình". Xin cẩn thận dùng ăn. 】
【 Nấm độc do Mã Lễ Ngạo vẽ: mỹ vị hiếm thấy.
Thuộc tính công hiệu: -5 sinh mệnh. Đạt được trạng thái "Tang nhất cả nhà"10 phút, trong trạng thái toàn bộ thuộc tính bị giảm phân nửa cộng thêm không có chiến ý, hận không thể đi làm một cây nấm. Sau khi bị đánh sẽ không có trạng thái "Vật cực tất phản" kèm theo, không phải ai cũng là Mã Lễ Ngạo.
Những việc cần chú ý: Nếu bạn nhìn ai đó không vừa mắt hoặc là quá nhây, có thể mời người đó ăn nấm mỹ vị. 】
Khi Mã Lễ Ngạo nhìn thấy thuộc tính của cá khô và nấm mình vẽ ra, biểu cảm có một xíu vi diệu. Anh tuyệt đối không thừa nhận đây là kết quả anh cố ý tạo thành, anh chỉ là nghĩ nhẹ nhàng vẽ tranh một chút mà thôi, ai biết sẽ xuất hiện thứ đồ vật này đâu?
Nhưng Mã Lễ Ngạo vẫn trịnh trọng thu hồi nấm độc và cá khô lại, sau đó lấy ra ba con cá khô đưa cho Kim Xán Xán, Trương Mãnh và đàn em số một Vương Khiếu Hổ.
Sau khi Kim Xán Xán và Trương Mãnh nhìn thấy thuộc tính công hiệu cùng những việc cần chú ý của cá khô xong, mặt mày cũng trở nên hơi xanh lè rồi, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng đem cá mặn đặt ở dưới đáy chót ba lô, tuy rằng thuộc tính như vậy nhưng mà thứ này không chiếm chỗ hơn nữa thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng à nha!
Phải biết rằng Kim Xán Xán hiện tại giá trị sinh mệnh lên cấp ba rồi cộng lại cũng chỉ có 240 điểm, một con cá mặn sắp tương đương một nửa mạng cô rồi. Đừng nói là cá này siêu mặn, chẳng sợ cá kịch độc, vào thời điểm tất yếu cô cũng sẽ nhét vào trong miệng.
Chỉ là, thật không biết Tiểu Mã ca nghĩ gì nữa, vẽ tử tế một con cá bộ không được sao? Tại sao nhất định phải vẽ con cá khô mới chịu?
Kim Xán Xán đương nhiên không hiểu, đây là khát vọng sâu nhất đến từ nội tâm Tiểu Mã ca của cô.
Trên đường, Huyền Nhị còn thừa dịp Mã Lễ Ngạo không chú ý lén lút mà cắn một ngụm cá khô gặm thử, sau đó nó liền trực tiếp bị "Mặn ngu người". Ước chừng ba phút đều lấy tư thế ngu ra ngồi xổm dưới đất không phản ứng, suýt nữa làm làn đạn cho rằng tiểu khả ái đang bị gì rồi.
Langdon Dahl vì thế mà trực tiếp gọi thẳng sang máy liên lạc của Huyền Khiếu, dùng giọng điệu ôn hòa nhất và thái độ vui sướng khi người gặp họa nhất cười nhạo hắn một trận.
Chẳng sợ Huyền Khiếu rít gào nói hắn khi đó ý thức không có liên tiếp, không liên quan đến bản thể hắn, Langdon Dahl cũng hoàn toàn không nghe.
"Một bộ phận ý thức thần hồn của chúng ta ở nơi đó, bọn nó chẳng khác nào là chúng ta. Chẳng sợ tâm trí không kiện toàn bằng chúng ta, nhưng…… Bản tính không đổi mà."
Nói cách khác, mặc kệ ông ý thức có liên tiếp hay không, tham ăn cá gì đó chính là bản tính của đại tướng quân ông đó.
Huyền Khiếu: "……"
Đậu! Một loại thực vật!!!*
(*đây là một cách chửi thôi á, thảo* giống như đồng âm với thao ý)
Vào lúc đại tướng quân đang phát hỏa, bốn người Mã Lễ Ngạo rốt cuộc rời khỏi thành phố Động Vật Điên Cuồng. Khi bọn họ đi ra từ cái đầu mãnh thú thật lớn kia còn mang một loại cảm giác hơi hơi hoảng hốt.
Chỉ là lúc này đây, không còn mấy trăm dũng sĩ các quốc gia trên Trái Đất đồng hành cùng bọn họ, con đường đi thông đến trấn nhỏ dũng sĩ thứ hai - trấn nhỏ thú nhân, cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
Bọn Mã Lễ Ngạo không chậm trễ thời gian, gần như là chạy vội tới trấn nhỏ thú nhân. Sau khi đặt chân vào phòng nghỉ ngơi, Mã Lễ Ngạo liền đem mấy món đồ muốn mang về Trái Đất đưa vào chậu hoa máy móc không gian của Tiểu Lan.
Đương nhiên trước khi đặt anh đầu tiên dò hỏi Tiểu Lan xem cỏ sương tím và đá năng lượng phóng xạ cao có ảnh hưởng đến nó hay không. Sau khi bị nhánh cây trong suốt lung linh như thủy tinh tím của nó nhẹ nhàng vỗ vỗ, Mã Lễ Ngạo mới đem ba cây cỏ sương tím cùng một viên đá năng lượng phóng xạ cao đặt trong chậu hoa. Mặt khác còn có một móng vuốt sắc của thú nhân hệ chuột, ngoài ra Mã Lễ Ngạo không mang thêm gì khác nữa.
Dẫu sao lúc này trở về Trái Đất, quan trọng nhất chính là ba cây cỏ sương tím kia.
Chẳng qua lần này trở về, Mã Lễ Ngạo nghe được trò chơi nhắc nhở.
【 Người chơi dũng sĩ Trái Đất Mã Lễ Ngạo xin phép trở về Trái Đất, thời gian trở về từ 1 - 5 ngày. Mỗi 1 ngày yêu cầu chi trả 100 đồng năng lượng truyền tống phí dụng duy trì, xin lựa chọn thời gian trở về. 】
Mã Lễ Ngạo giật giật khóe miệng, cho nên nói nhà tư bản vạn ác mà. Chẳng sợ bây giờ anh có một khoản đồng năng lượng kha khá rồi, còn cảm thấy đau thịt đây. Hổ Tử và Xán Xán, Trương ca bên kia cũng không biết sẽ chọn ở lại mấy ngày nhỉ?
Mã Lễ Ngạo tất nhiên là chọn 5 ngày.
Chẳng sợ anh cũng không hy vọng xa vời trong thời gian 5 ngày ngắn ngủi, nhóm đồng bào Trái Đất có thể đủ nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm thay thế cỏ sương tím, nhưng anh ở lâu thêm mấy ngày, nói không chừng cũng có thể giúp đỡ một chút cũng nên.
【 Dũng sĩ Trái Đất Mã Lễ Ngạo chi trả 500 đồng năng lượng, trở về Trái Đất 5 ngày. Xin đứng yên, Truyền Tống Trận năng lượng của nền văn minh Máy Móc xin phục vụ ngài! 】
Vào lúc Mã Lễ Ngạo nghe quảng cáo giật giật khóe miệng, anh cũng đã về đến ngôi nhà ấm áp lần nữa.
Lúc này đây trong nhà nghênh đón anh không có cô bảy dì tám chú ba quê nhà hàng xóm gì, ngoại trừ cha và ông nội đi lên cho anh một cái ôm ra, Mã Lễ Ngạo thấy được Bộ trưởng Đồ mặt mang mỉm cười lại có vài phần nghiêm túc, cùng với bà cụ viện sĩ Hoa ánh mắt ấm áp thấu hiểu.
Mã Lễ Ngạo ôm lại cha và ông nội, cũng lộ ra một nụ cười không quá ủ rũ với hai người Bộ trưởng Đồ.
Bộ trưởng Đồ tiến lên: "Đi thôi nhóc, viện nghiên cứu khoa học cao cấp lớn nhất cả nước đã xây xong rồi, nhà thực vật học và nhà nghiên cứu toàn thế giới đều ở nơi đó chờ cháu kìa!"
Mã Lễ Ngạo nở nụ cười.
Ừm, cái khác không nói, ít nhất trên phương diện kiến trúc này mà nói, Tổ quốc anh thật đúng là chưa sợ qua ai.
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: vẽ ra tới món đồ gì đó đại biểu cho lòng tui. Chẳng hạn như cá khô và nấm.
Huyền Nhị: Cá khô! Phì!
Hết chương 38.
Lời của editor: Trung Quốc xây siêu tốc đúng là cực nhanh lại cực tốt luôn ý mọi người, tui tìm hiểu sơ mảng này thấy choáng kiểu không tin nổi á, nhưng mà thiệt.
Nhân đây mình cũng nói luôn, mọi người có thể nói chuyện hơi đề cao TQ một chút nhưng đây có thể hiểu được, vì truyện do người TQ viết ra, họ đề cao nước mình hơn chút cũng là điều dễ hiểu (VN chúng ta viết truyện thì nvc cũng là người Việt thôi), miễn là không hạ thấp các nước khác là được, nên mong mọi người xem với thái độ cởi mở mà không bàn luận chính trị mất vui nha. Mình cũng không thích tác giả hạ thấp các nước khác mà nâng nước mình, nên truyện này mình chọn mọi người có thể yên tâm.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 39
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.
Bởi vì thời gian giành giật từng giây, viện nghiên cứu khoa học đỉnh cấp do quốc gia thành lập ở ngay vùng ngoại thành của thành phố chỗ Mã Lễ Ngạo.
Nhân tài kiến trúc của quốc gia sau khi Mã Lễ Ngạo lên tiếng, trong tối ngày hôm đó cả đêm vẽ ra bản thiết kế viện nghiên cứu, sáng sớm hôm sau liền bắt đầu xây dựng.
Trong thời gian ba ngày này, toàn bộ nhân viên kiến trúc và nhân tài khu vực trung bộ đều tập trung đến thành phố này, tất cả nguyên vật liệu chuẩn bị kiến trúc, thiết bị đặc biệt cũng đều được vận chuyển vào trong thời gian ngắn.
Không cần bất luận ai trông coi thúc giục, không có lớn tiếng hô quát và chỉ đạo, cho dù là thợ hồ xây dựng bình thường nhất đều dùng tinh thần nghiêm túc nhất và kỹ thuật xuất sắc nhất của bọn họ, nỗ lực mà xây dựng nên viện nghiên cứu Trò Chơi Dũng Sĩ mang tên là "Hy vọng" này.
Trên đường có thợ hồ kiên trì một ngày một đêm không nghỉ ngơi mệt lả, liền lập tức có một anh thợ khác tinh thần no đủ ánh mắt kiên định nhanh chóng bổ sung vào. Một bộ phận nào đó không đủ vật liệu, liền có nguyên vật liệu chờ đợi hậu bị nhanh chóng được đưa đến. Mọi người đều đang dùng hết toàn lực xây dựng "Hy vọng" của bọn họ, ngay cả người dân bình thường vây xem cũng sẽ tự động yên lặng mà chế tác hoặc là mua sắm đồ ăn có thể bổ sung dinh dưỡng và sức lực, chất đống trong một thùng đựng hàng to cạnh công trường.
Bọn họ không cách nào tham dự vào trong đó, nhưng tinh thần của bọn họ cùng tồn tại.
Sau đó, viện nghiên cứu Trò Chơi Dũng Sĩ tên là "Hy vọng" này, từ khi bắt đầu xây dựng đến xây xong, thật sự cũng chỉ mất ba ngày thời gian.
Lúc nó được xây dựng xong, rất nhiều công nhân và các tài xế vận chuyển đã mệt đến nâng không nổi cánh tay ngồi dưới đất và trong xe, lộ ra nụ cười xán lạn mà thuần phác với nó.
"Ha, trở về tau* cũng có thể nói với con tau, ông già nó tuy không thể trở thành dũng sĩ, nhưng cũng vì dũng sĩ mà cống hiến!"
(*nhân vật nói giọng địa phương)
Một đốc công nhếch miệng nói một câu, sau đó những người khác liền cùng anh ta cười ha ha lên.
Khi Mã Lễ Ngạo nhìn thấy tòa kiến trúc trong đêm tối quanh thân tản ra quang huy trầm ổn nhu hòa, anh nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt, chớp xuống ướt át mới dâng lên kia.
"Ngáo." Cái kiến trúc nát nhỏ xíu này cũng thường thôi mà.
Huyền Nhị từ ba lô bình thường của Mã Lễ Ngạo vươn đầu, cho ra một đánh giá ghét bỏ.
Mã Lễ Ngạo liền duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Con cũng cảm thấy kiến trúc này phi thường mỹ lệ kiên cố phải không?"
"Ngao ngao ngao!" Còn lâu, một vuốt của ta là có thể chụp vỡ nó rồi!
"Ừ, ba cũng cảm thấy như vậy. Được rồi, đừng kích động, chúng ta lập tức có thể đi vào ngay."
Đúng như lời Bộ trưởng Đồ, trong viện nghiên cứu lúc này đã tụ tập các nhà thực vật học nổi tiếng từ các quốc gia trên thế giới.
Đại đa số bọn họ là nghiên cứu viên của quốc gia mình, cũng có một bộ phận nhỏ người yêu thích thực vật là bởi vì thấy được phát sóng trực tiếp mà cảm thấy có lẽ mình có thể giúp đỡ, cho nên tự trả tiền tiến đến.
Phía chính phủ Hoa Quốc đều không ngoại lệ, toàn bộ lấy đãi ngộ khách quý tiếp đãi bọn họ. Lúc này trong đại sảnh viện nghiên cứu, vô luận mọi người là nghiên cứu viên của quốc gia nào, vô luận mọi người có tín ngưỡng và ân thù với nhau trong quá khứ như thế nào, không ai tại thời điểm này chủ động nhắc đến những điều đó.
Lúc này bọn họ chính là nhà khoa học thuần túy vì tương lai của Trái Đất và dũng sĩ mà nỗ lực phấn đấu, bọn họ là…. một đám người điên thuần túy nhất mà cũng chấp nhất nhất.
Khi bọn họ nhìn thấy Huyền Nhị đang nằm bò trên vai Mã Lễ Ngạo đi tới, ánh mắt mọi người vào lúc này đều phát ra luồng sáng có thể so với đèn pha. Một ít nhà nghiên cứu đang nghiêm túc nhìn Mã Lễ Ngạo, phảng phất như muốn từ trên mặt anh nhìn ra được nguyên nhân anh có thể có được năng lực đặc biệt kia, mà vài vị khác lại gắt gao mà nhìn chằm chằm bé hổ Huyền Nhị đang rung đùi đắc ý nhe răng nhếch miệng, chẳng sợ Huyền Nhị là đường cong tùy ý xấu moe như vậy, bọn họ vẫn như đang nhìn trân bảo tuyệt thế gì.
Có điều, những ánh mắt đó vào thời điểm Mã Lễ Ngạo lấy Tiểu Lan từ ba lô ra thì toàn bộ đều chuyển dời đến chậu hoa máy móc không gian của Tiểu Lan——
Tất cả mọi người biết trong chậu hoa này có mục tiêu cuối cùng của bọn họ lần này.
Mã Lễ Ngạo cũng không làm chậm trễ thời gian, chỉ là đem ánh mắt chuyển sang viện sĩ Hoa: "Bà nội Hoa, chậu hoa này có ba cây cỏ sương tím có tính nhuộm màu và tính ăn mòn rất mạnh, còn có một viên đá năng lượng phóng xạ cao."
Viện sĩ Hoa nháy mắt liền hiểu rõ ý của Mã Lễ Ngạo, bà hướng về một vị trí nhìn thoáng qua, lập tức liền có ba nghiên cứu viên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đẩy tới ba cái lồng thủy tinh trong suốt và dụng cụ có rất nhiều nút mà Mã Lễ Ngạo chưa bao giờ gặp qua.
"Tiểu Mã, đem ba cây cỏ sương tím kia bỏ vào ba cái máy phân tích thành phần này là được. Ngoài ra đá năng lượng phóng xạ cao thì cháu tự mình đưa đến phòng nghiên cứu phóng xạ đi."
Mã Lễ Ngạo gật gật đầu.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mấy trăm nhà khoa học và nghiên cứu viên các quốc gia, Mã Lễ Ngạo từ chậu hoa Tiểu Lan lấy ra ba cây nhỏ màu tím chỉ lớn cỡ bàn tay.
Nhóm nhà nghiên cứu chú ý tới khi Mã Lễ Ngạo lấy ra ba cây cỏ màu tím kia còn dùng một chiếc khăn tay màu trắng lót trong tay một chút. Mà sau khi anh đem ba cây cỏ tím đều bỏ vào máy phân tích, chiếc khăn trắng anh dùng làm đệm đã bị ăn mòn ra sáu cái lỗ nhỏ giống như dấu tay, bên trên còn dính chất lỏng màu tím rất rõ ràng.
"Ý ý ý! Khăn tay, khăn tay cũng bỏ vào đi!"
Lúc này có một nhà nghiên cứu người nước ngoài tóc vàng, mũi cao thẳng hô lên, bởi vì anh ta dùng chính là tiếng Anh, Mã Lễ Ngạo thật ra cũng hiểu được ý của anh ta. Nhưng anh vẫn quay đầu nhìn thoáng qua viện sĩ Hoa, nhìn thấy bà gật đầu rồi cũng bèn đặt chiếc khăn tay màu trắng lên máy phân tích.
Đến tận đây, nhiệm vụ trở về của Mã Lễ Ngạo đã hoàn thành hơn phân nửa, mà những ánh mắt của các nhà khoa học nhà nghiên cứu vốn tập trung ở trên người anh lúc này đã làm lơ anh, vô cùng dứt khoát lưu loát chia làm ba tổ lớn, mỗi một tổ đều vây quanh một cái máy phân tích thành phần, bằng tốc độ nhanh nhất bắt đầu nghiên cứu của họ. Ngay cả viện sĩ Hoa cũng chen chúc cùng các nghiên cứu viên Hoa Quốc, bắt đầu cuộc giao lưu và phân tích thoạt nhìn cực kỳ hỗn loạn nhưng thật ra lại có trật tự và hiệu suất.
Mã Lễ Ngạo nhìn cảnh tượng này, mặt lại không nhịn xuống gợi lên khóe miệng chớp chớp mắt, ở một chỗ như vậy tựa hồ rất khó có cảm xúc tang. Đầy mắt anh nhìn thấy đều là chấp nhất và hy vọng.
Thật tốt.
"Mã tiên sinh, xin đi theo tôi, tôi mang anh đi đưa đá năng lượng phóng xạ cao ạ."
Một vị nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa đi tới, Mã Lễ Ngạo gật gật đầu đi theo cô.
Giữa đường, vị nữ nghiên cứu viên này liên tiếp nhìn Mã Lễ Ngạo vài lần, nhưng cũng chưa nói cái gì. Thẳng đến sau khi Mã Lễ Ngạo đi theo cô đem đá năng lượng phóng xạ cao đến phòng chuyên môn nghiên cứu phóng xạ, cô mới mở miệng lúc Mã Lễ Ngạo sắp rời khỏi.
"Tiểu Mã ca, ải kế tiếp xin anh cố lên! Xin nỗ lực sống sót! Chúng tôi đều sẽ cổ vũ cho anh trên phát sóng trực tiếp!"
Mã Lễ Ngạo nhìn gương mặt có chút ửng đỏ và đôi mắt lóe lên ánh sáng của cô, thong thả mà nghiêm túc gật gật đầu: "Tôi sẽ."
Sau đó Mã Lễ Ngạo liền nhìn thấy cô nàng lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn, lúc Mã Lễ Ngạo xoay người, anh còn nghe được một tiếng "Cảm ơn."
Mã Lễ Ngạo một tay nâng Tiểu Lan, một tay xoa đầu Huyền Nhị đột nhiên trở nên có chút trầm mặc, trên đường trở về nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn tôi làm cái gì chứ? Người nên cảm ơn là tôi mới đúng."
Cảm ơn các đồng bào đã nỗ lực, cảm ơn loài người đã không buông tay.
Không một dũng sĩ nào có thể dựa vào nhất khang cô dũng* đi đến cuối cùng được.
(*Nhất khang cô dũng ý chỉ một cá nhân có dũng hoặc mưu, đơn độc một mình kiên cường, có chút cố chấp hoàn thành việc gì đó)
Chẳng sợ cô độc đạm mạc như anh, phía sau cũng có tình yêu cường đại và dũng khí làm hậu thuẫn, chống đỡ anh tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ra khỏi viện nghiên cứu "Hy vọng" đã là lúc ánh mặt trời đang xán lạn.
Mã Lễ Ngạo ngẩng đầu nhìn mười mấy chiếc phi thuyền vũ trụ thật lớn và màn hình chiếu khổng lồ cưỡng chế chiếm cứ không trung trên đỉnh đầu, bỗng nhiên nói với Tiểu Lan cùng Huyền Nhị:
"Mấy phi thuyền đó thoạt nhìn chướng mắt quá."
"Chúng cản trở tầm mắt ba nhìn lên sao trời."
Langdon Dahl cùng Huyền Khiếu không biết con người ngày thường rất tang này vì sao bỗng nhiên nói những lời này, chẳng qua trong một chớp mắt sau, bọn họ liền nghe được anh nói:
"Cho nên một ngày nào đó, ba sẽ khiến bọn họ đến như thế nào thì rời đi như thế nấy."
Còn cái màn hình chiếu trên trời, còn gọi là thiên kính, trong đêm tối vẫn còn ngẫu nhiên truyền phát sóng trực tiếp cửa thứ ba thành phố Linh Hồn kia, hai mắt Mã Lễ Ngạo không có gợn sóng gì nhìn chằm chằm nó, nhìn chằm chằm gương mặt một vị dũng sĩ mặc quân trang Hoa Quốc bị phóng đại hơn một ngàn lần đang thống khổ vặn vẹo trên màn hình, gằn từng chữ:
"Ba sẽ tìm được anh ta, sau đó thay thế anh ta."
Anh sẽ thay thế những khuôn mặt thống khổ, giãy giụa của những con người dũng cảm đó, không để sự thống khổ và bất kham của anh hùng bị mọi người vây xem, hơn nữa là sợ hãi.
Anh sẽ nỗ lực đi lên đầu tiên, làm màn ảnh thiên kính phát sóng trực tiếp trên bầu trời vẫn luôn đi theo anh, chẳng còn chiếu rọi ra địa ngục của người khác nữa.
Tuy rằng chung quy anh cảm thấy nhân gian này có đôi khi rất tệ, nhưng đại đa số thời điểm, anh cảm thấy nhân gian là đáng giá.
Trên Trái Đất còn có rất nhiều người đáng yêu, anh không muốn để bọn họ bởi vì sợ hãi nhìn tử vong và thống khổ của dũng sĩ mà từ đây không dám ngẩng đầu nhìn lên không trung nữa.
Chẳng sợ loài người lúc này là nhỏ yếu, nhưng loài người không nên bởi vì cái gọi là "thiên kính" này mà mất đi dũng khí ngẩng đầu.
"Cũng may mình lớn lên còn tạm đi." Mã Lễ Ngạo đột nhiên tự nói. "Tuy rằng có đôi khi tang một chút, nhưng nhìn gương mặt này của mình chắc là mọi người sẽ không cảm thấy sợ hãi."
Langdon Dahl và Huyền Khiếu nghe được lời này cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi bọn họ còn chưa phản ứng vì lời nói của thanh niên này, bọn họ lại bỗng nhiên nghe được thanh niên đột nhiên nói ra lời lãnh lệ.
"Có điều, nếu có cơ hội, tôi sẽ không tiếc hết thảy cái giá phải trả mà đánh nát nó."
Thanh niên hai mắt nhìn thiên kính, đây là sỉ nhục là đe dọa, là bức tường ngăn cách mà loài người chung tay sắp sửa đánh nát.
Mà nơi sao trời xa xôi, vương giả đứng thẳng giữa các vì sao chậm rãi cúi đầu, phảng phất như xuyên thấu qua muôn vàn sao trời và vũ trụ thấy được đôi mắt sắc bén mà kiên định kia.
Giữa hắn và anh cách nhau sao trời vũ trụ, nhưng linh hồn và tín niệm vĩnh viễn không phân cao thấp.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này đại khái là…… Ha ha, một ít quan niệm của tôi đi. Về sự kiên trì của sinh mệnh, về cường đại và nhỏ yếu.
Mỗi người đều là bình thường mà vĩ đại, trong linh hồn luôn có sáng rọi. Bạn đừng nản lòng và tự coi nhẹ mình, xin hãy làm một người tốt đẹp.
Ý tưởng của Tiểu Mã ca từ chương này đã có phần phơi bày và thay đổi, cùng với, Tiểu Lan và Huyền Nhị cũng có một chút. Được rồi, dù sao áng văn này tôi dựa theo tiết tấu và ý tưởng của mình mà viết, mọi người đừng hối là được. Bắn tim.
Hết chương 39.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro