Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26+27

Chương 26

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

【 Chỉ cần tư thế phòng ngự chính xác, Tử Thần cũng giết không được ta 】

Mã Lễ Ngạo một đao kết thúc ngỗng bự cuồng ngạo, dẫn tới ánh mắt khiếp sợ còn có tiếng hít khí của đông đảo dũng sĩ bên cạnh lén lút chú ý anh.

Trong đó, dũng sĩ Nhật Quốc đã thay đổi mục tiêu trước đó là khiếp sợ và buồn bực nhất —— đồng dạng đều là dũng sĩ người thường, vì cái gì Tiểu Mã ca này có thể một đao dứt khoát lưu loát, mà bọn họ lại bị con ngỗng bự cuồng ngạo kia đùa giỡn đến xoay vòng?

Loại cảm giác làm trò trước mặt toàn bộ người xem Trái Đất, hơi hơi bị vả mặt này thật sự là làm người ta thấy quá chua chát rồi.

Dũng sĩ Nhật Quốc tuy có khó chịu một chút, nhưng đầu óc bọn họ vẫn rất tỉnh táo, ai cũng không ngu ngốc ở trước mắt bao người công kích đồng bào Trái Đất, dũng sĩ như vậy dù có sống qua trạm kiểm soát cuối cùng của Trò Chơi Dũng Sĩ cũng sẽ chết trong nước miếng của người Trái Đất.

Còn nhóm dũng sĩ Mễ Quốc lại thấy một tia vui mừng, xem đi, con gà mái hoa kia cuối cùng không phải chạy rồi sao? Bọn họ không có bị vả mặt à nha!

Mặc dù đương trường đẻ trứng gì đó, dù sao chỉ là một quả trứng mà thôi!

Nhóm dũng sĩ một bên tiến về phía trước một bên săn thú, không sai biệt lắm vào bốn giờ chiều đến trước cổng lớn của thành phố Động Vật Điên Cuồng.

Khác với phong cách chỉnh tề tinh tế, tràn ngập hoa lệ lạnh băng của thành phố Máy Móc Tội Ác, cửa thành phố Thú Nhân tuy rằng đồng dạng cao lớn nhưng lại cuồng dã mà phóng khoáng——

Cửa thành thật lớn kia là dùng đá tảng cực lớn mà dựng thành, trên tường thành có răng nhọn bén ngót và gai ngược phòng ngừa kẻ địch bên ngoài xâm lấn, nhìn tổng thể lối vào chính là đầu của một con dã thú đang mở miệng thật lớn, bộ dáng hung mãnh như hổ!

Đông đảo dũng sĩ vừa nhìn cửa thành Động Vật liền cực kỳ chấn động, cùng mang theo nhiều biểu cảm khác nhau.

Mã Lễ Ngạo nhìn miệng hổ há thật lớn với răng nhọn kia, bỗng nói: "Đây là ý tứ chỉ dê vào miệng cọp sao?"

"Cảm giác đi vào giống như đang chịu chết ấy."

Kim Xán Xán nghe được lời này nhanh chóng ho khan hai tiếng, tuy rằng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng mà Tiểu Mã ca cũng không thể nói thẳng ra nha! Này lỡ đâu làm mấy chiến sĩ thú nhân cao to bự con đang thủ cửa thành kia nghe thấy được thì biết làm sao?!

"Thằng nhóc này nói bậy cái gì đó không biết!" - một thú nhân cao lớn có đầu báo đen ở cửa thành thính tai bỗng nghe thấy, sau đó quay đầu nhìn thẳng Mã Lễ Ngạo, hô lên một tiếng.

Vào lúc tất cả dũng sĩ đều bởi vậy mà khẩn trương đề phòng, hộ vệ đầu báo đen này lại mang vẻ mặt 'loài người chưa hiểu việc đời nhà ngươi', tới một câu: "Đây chính là chúng ta dựa theo chân dung tỉ lệ thu nhỏ của đại tướng quân Liên Minh Thú Nhân, là cửa tướng quân!! Là cửa chiến thần có thể làm kinh sợ bọn đạo chích, ổn định tám phương! Cho các ngươi từ nơi này đi vào là vinh hạnh của dũng sĩ loài người các ngươi, nếu thật muốn các ngươi chịu chết thì đã ném lên đảo tinh tặc rồi, hừ."

"Được rồi, mau tới đây giao phí bảo vệ vào thành đi. Mỗi người một con gà hoặc thỏ hoặc vịt ngỗng đều được, đừng ở chỗ này chen chúc nhau chậm trễ thời gian, grào!"

Nhóm dũng sĩ nghe vậy đều nhanh chóng xếp hàng giao phí vào thành cho các thủ vệ thú nhân này, Mã Lễ Ngạo một bên xếp hàng một bên nhìn đầu hổ thật lớn, cao chừng mười tầng lầu, hung tàn dữ tợn kia, không nhịn được mà tang lên còn phun tào thêm một câu: "Này là đầu bản thu nhỏ rồi sao?"

"Vậy...... đầu của vị tướng quân liên minh này phải bự cỡ nào nha. Hơn nữa, nhìn kỹ rồi, quả nhiên vẫn là hổ ở Trái Đất đáng yêu hơn một chút."

Thủ vệ thú nhân báo đen thính tai lại giật mình, lần này hắn ta cũng khinh thường đi nói chuyện với tên phèn Mã Lễ Ngạo không có kiến thức này, chỉ là khi đến phiên Mã Lễ Ngạo vào thành, dùng mũi đen của mình hung hăng mà phun phì một hơi với anh.

Mã Lễ Ngạo: "......"

Tuy rằng nhân loại có yếu một chút, không kiến thức một chút, nhưng ngươi cũng không cần nhằm vào một dũng sĩ nhỏ yếu đáng thương bất lực như ta đi? Nói không chừng một ải này là ta chết rồi, ngươi hừ hừ một cái lỡ đâu làm tâm linh ta bị tổn thương thì sao?

Mã Lễ Ngạo thở dài đi vào thành.

Sau đó, thủ vệ báo đen cuối cùng vẫn là không nhịn xuống nói một câu: "Tướng quân đại nhân nhà chúng ta là vua bách thú anh tuấn đẹp trai hùng tráng dã man nhất!! Đáng yêu có ích lợi gì! Có thể ăn có thể đánh nhau sao!!!"

Mã Lễ Ngạo: "...... Ngươi nói đúng. Vẫn là bự một chút thì tốt hơn."

Mã Lễ Ngạo không biết bởi vì câu nói cuối cùng kia của anh, rốt cuộc đã giải quyết nguy cơ diệt cầu vừa mới tràn đầy màn hình.

Từ khi đầu hổ thật lớn hung tàn dữ tợn kia xuất hiện trên phát sóng trực tiếp của Tiểu Mã ca, khán giả của nền văn minh Động Vật trước kia ở thành phố Máy Móc cũng không ngoi đầu lên bao nhiêu liền bắt đầu điên cuồng xoát lấy cảm giác tồn tại ——

【 A a a a Đầu của tướng quân! Mặt tướng quân thoạt nhìn quả nhiên vẫn cuồng dã anh tuấn như vậy! Tui phải sinh cọp con cho tướng quân!!! 】

【 Đã lâu không thấy được tướng quân bảo vệ cửa thành rồi, quả nhiên vẫn là cửa thành tướng quân làm thú nhân cảm thấy an tâm. Loài người! Các người có phải cũng bị bộ dáng tướng quân uy vũ hùng tráng làm chấn động không?! 】

【 Ha ha ha đáng tiếc, đầu thú ở cửa thành thú vẫn là không anh tuấn tiêu sái cuồng dã bằng bản thể của tướng quân, tui đã lâu rồi chưa nhìn thấy chân thân của tướng quân rồi huhuhu, tui muốn nhìn hình thú nude của tướng quân a a a! 】

Mà khi Mã Lễ Ngạo nói dê vào miệng cọp và chịu chết gì đó, đầy khắp làn đạn đều là 【 Người Trái Đất đồ nhà quê thiếu kiến thức! 】.

Lại chờ đến khi Mã Lễ Ngạo nói hổ ở Trái Đất đáng yêu, tất cả người xem thú nhân trên làn đạn đều 【 Hổ Trái Đất nhà mi tiêu rồi! 】【 Trái Đất nhà mi tiêu rồi! Mi dám lấy dã thú không có đầu óc ở Trái Đất so sánh với tướng quân à?! 】

Thế cho nên người Trái Đất đều bị mấy làn đạn spam đó làm sợ tới mức run bần bật không dám nói lời nào, vào thời điểm phía chính phủ các quốc gia bắt đầu suy xét có cần âm thầm bảo tồn một chút ADN tế bào hổ gì đó hay không, Mã Lễ Ngạo cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.

Sau đó, làn đạn mới buông tha cho người Trái Đất một con ngựa.

Chẳng qua đầy màn hình đều là ——

【 Hừ! Đương nhiên là bự một chút tốt hơn rồi! Một bự che trăm xấu! 】

【 Trong nhận thức của sinh mệnh Động Vật bọn ta, Bự! Chính là tốt nhất! 】

【 Hừ, tôi đây tìm bà xã đều là tìm ngực bự mông bự! Em gái tôi tìm ông xã đều tìm người có thằng em bên dưới bự!! Nhưng so với bự, ai có thể bự hơn tướng quân nhà bọn tôi nữa?! 】

Vì thế, người xem Trái Đất và người xem của văn minh khác liền nhìn các thú nhân điên cuồng khen tướng quân bự các kiểu, các phụ huynh trên Trái Đất yên lặng bấm ẩn làn đạn.

Huyền Khiếu ở Tinh cầu Thủ Đô Liên Bang Động Vật lén lút xem phát sóng trực tiếp: "......"

Hắn vốn muốn nhìn một chút chuyện đáng chê cười của Langdon Dahl, sau đó...... Hắn thấy được chính hắn.

Huyền Khiếu một lời khó nói hết đóng cửa làn đạn, lúc này ấy hả, hắn chỉ cảm thấy con dân nền văn minh Thú Nhân của mình cuồng dã có hơi quá mức rồi, không rụt rè bằng nền văn minh Thực Vật.

Sau đó Huyền Khiếu nhìn cái người Trái Đất mặt đầy ủ rũ kia, chỉ dùng sức mạnh một câu nói liền đẩy hắn lên hot search của Tinh Võng*, cảm thấy con người này hình như có độc.

(*mạng internet tinh tế, giữa các hành tinh, tinh cầu.... Dùng nhiều mà khó tìm từ thay nên mình để nguyên)

Vì thế tướng quân Huyền Khiếu đối với màn hình lộ ra một nụ cười ác liệt, vươn ngón tay mang theo móng tay bén nhọn của hắn điểm điểm lên khuôn mặt nhỏ của Mã Lễ Ngạo.

"Loài người ngu xuẩn, thành phố Máy Móc ngươi có thể dễ dàng qua loa vượt được, nhưng thành phố Động Vật thì không phải ăn chay. Nhanh tiếp thu thú nhân khảo nghiệm và sợ hãi đi, chết sớm đầu thai sớm ha ha ha!"

Mã Lễ Ngạo đang theo đại đội đi trên đường lớn trong thành phố Động Vật, bỗng nhiên nhíu mày, hướng về bên cạnh bước hai bước. Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán, Trương Mãnh, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là cảm giác giống như có ruồi bọ muỗi gì đó chích vô mặt tôi...... chắc là ảo giác đi."

Mã Lễ Ngạo nói xong lời này bỗng nhiên rất thật tình nói một câu: "Nói đến điểm này, ruồi bọ muỗi bọ ngựa gì đó đều xem như động vật đúng không? Vậy trong thành phố Động Vật này cũng có thú nhân ruồi, thú nhân muỗi, thú nhân bọ ngựa sao?!"

Ý, nghe thấy hình như hơi ghê rồi đó.

Sau đó, những dũng sĩ khác nghe được lời anh nói cũng bị những lời này làm sốt ruột, thú nhân kỳ thật còn tạm, nhưng ruồi bọ muỗi đỉa ve chó vân vân, cái này thì thật sự có chút......

"Thôi, coi như vừa nãy tôi chưa hỏi gì đi, nên gặp chung quy cũng phải gặp."

Các dũng sĩ: "......" Vậy cmn nãy cậu đừng có nói chứ!!!

Sau đó Tiểu Mã ca lại dựa vào sức mạnh lời nói của bản thân, làm bùng nổ nền văn minh trước nay đều âm thầm nhìn trộm, gần không nói lời nào...... nền văn minh Côn Trùng.

【 Ruồi bọ muỗi con kiến ong mật bọ ngựa thì làm sao vậy? Người Trái Đất mấy người cảm thấy Trùng tộc bọn này không đáng yêu à? 】

Khán giả Trái Đất vô cùng chính trực đồng thời trả lời: 【 Trùng tộc đáng yêu! Đặc biệt đáng yêu!! 】

Sau đó, Trùng tộc cho người Trái Đất một cái icon thật lớn hình con kiến mặt tươi cười, hơn nữa tỏ vẻ: 【 Ô, vậy ải thứ sáu gặp nha. Đến lúc đó các tiểu khả ái toàn thành phố đều hoan nghênh các bạn. 】

Người Trái Đất: 【......】

Châm nến cho tất cả các dũng sĩ. QAQ

Chỉ nghĩ tới hình ảnh kia thôi đã cảm thấy hảo thảm rồi a a a a a!

Cũng vào ngay lúc này, nhóm dũng sĩ vượt ải đồng thời nhận được nhắc nhở đến từ nhiệm vụ trò chơi.

【 Chúc mừng dũng sĩ Mã Lễ Ngạo thành công tiến vào thành phố Động Vật Điên Cuồng. Kế tiếp xin tuyên bố nhiệm vụ vượt ải của thành phố Động Vật Điên Cuồng.

1.Trong những ngày gần đây, vùng sát cổng thành áp giải tội phạm, thành viên của băng hải tặc vũ trụ khét tiếng rõ ràng vượt ngục thành công. Bọn chúng ẩn mình ở nơi tối tăm nhìn trộm đến an toàn và tài sản của cư dân trong thành phố Động Vật. Xin các vị dũng sĩ nội trong một tháng ít nhất tìm ra và giết chết một thành viên của băng hải tặc Thú Nhân Vũ Trụ, vượt quá một tháng bị xem là nhiệm vụ thất bại.

2. Lúc bạn đang tìm kiếm kẻ địch, kẻ địch cũng đang nhìn bạn.

3. Tuân thủ quy tắc của thành phố Động Vật Điên Cuồng, kẻ làm trái bị giết không tha.

4. Những điều khác xin dũng sĩ tự mình thăm dò, nền văn minh Động Vật hoan nghênh mỗi một vị dũng sĩ dũng cảm. 】

Khi Mã Lễ Ngạo và nhóm dũng sĩ nhìn đến nhiệm vụ vượt ải này, cho dù trước đó trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý, thời điểm chân chính nhận nhiệm vụ vẫn cảm thấy có vài phần đáng sợ.

So sánh với cửa thứ nhất thành phố Máy Móc đến đêm có thể tùy ý thấy được tội phạm máy móc, thành viên băng hải tặc ở cửa thứ hai hiển nhiên càng thêm giảo hoạt và hung tàn. Bọn họ không riêng gì có thể biến hóa thành hình thái dã thú xen lẫn trong trong thành, không bị dũng sĩ phát hiện, còn có thể bởi vì ưu thế tự nhiên như vậy, quang minh chính đại ở bên cạnh nhìn trộm bạn, giám thị nhất cử nhất động của bạn.

Thậm chí có khả năng bạn đang đi trên đường, có một con chó hay mèo hoang nghênh diện mà đến, chính là người của băng hải tặc thú nhân, sau đó vào lúc bạn không hề phòng bị, bạn đã bị bọn chúng cắn vào cổ, cào vào mặt.

Cùng với nói đây là một nhiệm vụ vượt ải của dũng sĩ Trái Đất. Không bằng nói đây là một trận săn giết giữa con người và thú nhân với nhau.

Đây, chính là thành phố Động Vật Điên Cuồng.

Mã Lễ Ngạo: "...... Sau khi vượt được ải này, có khả năng tui mắc phải PTSD với động vật nhỏ trên Trái Đất mất."

(*PTSD : Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh. Ví dụ người bị đụng xe thì sợ chạy xe hoặc ám ảnh về xe...)

Là cái loại thấy là muốn thọc một dao ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Huyền Khiếu: Thằng nhãi, ngươi mau tiếp thu giáo huấn đi! Thế mà dám ghét bỏ ông đây bự con!!

Nền văn minh Thú Nhân: Đúng đúng đúng! Mã Lễ Ngạo không biết điều, bự chính là tốt nhất!!!

Sau đó khi Tiểu Mã ca vẽ ra con mèo con chân què đầu méo...

Huyền Khiếu:...... Trời. Vai hề lại là bản thân tui!

Nền văn minh Thú Nhân: Bọn tui sai rồi! Nhỏ cũng có thể a a a a a! Xấu moe xấu moe!

Hết chương 26.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 27

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Chúng dũng sĩ nhìn đến nhắc nhở nhiệm vụ ải này xong, đều có phần trầm mặc.

Thế cho nên khi bọn họ nhìn mấy lông xù xù trên đường đi tới đi lui, mấy con vật nhảy vụt qua... đều cẩn thận hơn vài phần —— ai biết mấy động vật này mặt ngoài thoạt nhìn đáng yêu moe rốt cuộc có phải động vật chân chính hay không? Lỡ đâu mèo con bạn đang nhìn là một hải tặc vũ trụ khoác lớp da động vật, xoay người là có thể thọc bạn một dao chết luôn thì sao?

Sờ không nổi sờ không nổi, bọn họ phải nhanh chóng tìm một khách sạn vào ở đi thôi.

Bởi vì sinh mệnh ở thành phố Động Vật và thành phố Máy Móc có bản chất khác nhau, nhóm dũng sĩ muốn dừng chân ở thành phố Động Vật cũng không phải việc khó.

Trong thành phố Máy Móc mặc dù có khách sạn có thể ở, nhưng sinh mệnh máy móc chỉ nhận đá năng lượng, cự tuyệt lấy vật đổi vật, cũng cự tuyệt lấy làm công đổi tá túc. Vì vậy dẫu Mã Lễ Ngạo đã minh xác việc dùng đá năng lượng là có thể an ổn tại khách sạn, dũng sĩ chân chính lựa chọn dừng chân cũng cực kỳ nhỏ, trừ phi là người thức tỉnh năng lực đặc biệt thích hợp.

Mà ở thành phố Động Vật lại khác, ít nhất bản thân mấy động vật lông xù xù hoặc trơn bóng sống sờ sờ này vẫn cần đồ ăn và công việc liên quan.

Thành phố Động Vật Điên Cuồng nói đến cùng vẫn là nơi giam giữ tội phạm động vật, chẳng qua ngoại trừ lao tù thú thật lớn ở trung tâm giam giữ trọng phạm không được đặc xá ra, các động vật bên ngoài tù thú có thể thông qua lao động giảm hình phạt.

Cũng bởi vì vậy, nhóm dũng sĩ con người tiến vào thành phố Động Vật rất được các thú nhân hoan nghênh —— bọn họ chỉ cần cấp cho những dũng sĩ con người này một nơi dừng chân, dũng sĩ con người có thể giúp bọn họ làm việc giảm hình phạt đó!

Các thú nhân khôn khéo cảm thấy đây là một cuộc mua bán tương đương có lời.

Cho nên khi Mã Lễ Ngạo bọn họ nhìn đông nhìn tây, bắt đầu tìm kiếm nơi có thể tá túc, bọn họ liền thấy được nhóm thú nhân hoàn toàn khác với các người máy lạnh băng, đang nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.

"Các bạn là dũng sĩ loài người mới tới sao? Có muốn tới nhà của chúng tôi dừng chân không? Nhà của chúng tôi tất cả đều là thú nhân hệ mèo đó nha! Hơn nữa chúng tôi ngoại hình đều không giống nhau, có mèo lông dài xinh đẹp, mèo nhỏ nũng nịu trắng như tuyết, còn có mèo mướp vàng béo ú nu ú nần mềm mụp, cùng với mèo đen cao lãnh anh tuấn nữa! Chỉ cần các bạn nguyện ý tới nhà của chúng tôi dừng chân, hoàn thành công việc được giao mỗi ngày, sau đó còn có thể cùng chơi với mèo có hảo cảm với bạn đó nha, tới không nè? Chúng tôi chỉ có ba danh ngạch thôi á nha!"

Lúc Mã Lễ Ngạo dựa theo âm thanh nũng nịu ngọt ngào nhìn qua, liền thấy được một cô mèo trên đầu có tai mèo màu trắng, phía sau có đuôi mèo màu trắng, còn đang làm động tác mèo chiêu tài siêu đáng yêu siêu moe, nhất cử nhất động của cô đều vừa moe vừa đẹp, ngay cả tươi cười cũng đẹp vô cùng.

Mã Lễ Ngạo hơi hơi dừng bước chân. Ờm......

Sau đó có ba dũng sĩ yêu mèo cuồng nhiệt liền không chút do dự vọt vào ngôi nhà nhỏ ba tầng có hoa viên ven đường này.

Mã Lễ Ngạo: "...... Chậc."

Bị người ta giành trước một bước rồi.

Nhóm dũng sĩ giống như Mã Lễ Ngạo có chút thất vọng, đều phát ra tiếng thở dài, nhưng mọi người rất nhanh đã bị các thú nhân đang mời chào ven đường khác hấp dẫn ——

Trên một căn nhà nọ có một cục xương thật lớn trang trí trước cửa, một thú nhân hệ Chó thân hình cao lớn da lông đen bóng đang mời chào dũng sĩ, nhìn lỗ tai nhòn nhọn đang dựng thẳng lên kia của cậu ta, Mã Lễ Ngạo đoán mò rằng bản thể cậu ta có thể là một con chó mojee?

Bên cạnh thú nhân hệ Chó là một thú nhân hệ Chuột chỉ cao đến đùi cậu ta, có cái mũi nhòn nhọn và lỗ tai chuột tròn tròn. Thú nhân chuột tuy rằng cái đầu hơi nhỏ một chút, nhưng trong tay ôm một quả hạt dẻ siêu to, đang gặm cũng rất hấp dẫn người, mà khi thú nhân hệ chuột này nói ra chuyện ở nhà bọn họ có thể bao một ngày ba bữa cơm, lập tức liền có mấy dũng sĩ đi qua.

Sau đó ở đối diện bọn họ, bên kia đường có thú nhân tộc Lông Vũ hai tay là cánh, bên cạnh thú nhân tộc lông vũ còn có thú nhân tộc Rắn thân màu xanh lá có đuôi, vẻ mặt quyến rũ đang cười......

Các loại thú nhân đồng thời xuất hiện ở một con phố như vậy, lại không có bất luận xung đột gì, hình ảnh rất hài hòa thật sự là làm nhóm dũng sĩ vượt ải sinh ra kinh ngạc cảm thán, không nhìn kịp. Hơn nữa các sinh mệnh động vật tự do tự tại dựa theo sở thích của mình xây dựng những căn nhà có phong cách chủng tộc rõ ràng, giờ khắc này, đi trên con phố thế nhưng có loại cảm giác làm người ta tưởng mình đi lạc vào thế giới cổ tích động vật.

Không riêng gì các dũng sĩ đi vào nơi này, chính khán giả trước màn hình đã xem qua không ít lần phát sóng trực tiếp về thành phố Động Vật cũng bị hình ảnh như vậy hấp dẫn.

【 Đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều thú nhân cùng nhau ra mời chào dũng sĩ đúng không?! 】

【 Đúng đúng đúng, trời ơi nhìn mà muốn hoa mắt luôn! Tộc thú nhân thật sự quá gợi cảm quá đẹp luôn, muốn chết!! 】

【 Chủ yếu chính là bởi vì hôm nay dũng sĩ tiến vào thành phố Thú Nhân đủ nhiều đó! Trước kia đều khoảng mấy chục người căng lắm được hơn một trăm, lần này có hơn 500 người luôn! 】

【 Nhìn thấy nhiều thú nhân mỹ lệ như vậy, Trò Chơi Dũng Sĩ tui cũng muốn chơi rồi đó huhuhu! 】

【 Lầu trên mau đi sờ mèo nhà mình một cái cho tỉnh lại đi, trước đó xem phát sóng trực tiếp còn không đủ giáo huấn sao? Hiện tại các thú nhân này mời chào dũng sĩ có bao nhiêu nhiệt tình đáng yêu, chờ đến khi nhóm dũng sĩ ký kết hiệp ước vào ở rồi thì có bao nhiêu hung tàn dã man chứ! Đặc biệt là một nhà mấy cô mèo kia, một nhà đó thật là siêu cấp ác liệt! Có một dũng sĩ đi đến chỗ bọn họ ở, thời gian một tháng đừng nói ra ngoài điều tra, chỉ làm công cho mấy cô mèo đó thôi đã gần như không ra khỏi cửa nổi rồi 】

【 Cho nên nói...... mỹ nhân hại người. 】

【 Phải nói, mỹ thú hại người nha. 】

Vào thời điểm các khán giả thảo luận về đặc sắc và sức quyến rũ của các thú nhân trong thành phố Động Vật này, Vương Khiếu Hổ quay đầu bèn bắt đầu dò hỏi Mã Lễ Ngạo xem bọn họ muốn đi đến nhà thú nhân nào dừng chân.

"Nhà mỹ nhân ngư bên kia hình như đặc biệt được hoan nghênh đó anh! Nhà bọn họ còn có cả bể bơi, có thể cho dũng sĩ nghỉ ngơi giải trí nữa! Vài dũng sĩ đều đã động tâm rồi!"

"Còn có nhà ong mật nhỏ kia, nhà bọn họ nam nữ đều giống như tiểu tinh linh vậy! Siêu cấp đáng yêu, đi vào ở có thể hưởng thụ miễn phí mật ong rất bổ dưỡng từ ong chúa thú nhân nữa đó!!"

"Còn có, còn có cái kia... ặc!"

Vương Khiếu Hổ liên tiếp nói hai gia đình thú nhân cực kỳ được hoan nghênh cũng không thấy Tiểu Mã ca nhà mình đáp lại, vì thế liền quay đầu muốn tiếp tục lại nói một cái nữa, thì bị Tiểu Mã ca cảm thấy đặc biệt ồn ào trở tay nhét vào cái giẻ bịt mồm, cái mà anh từng vẽ ra dùng để lấp miệng người máy Luna.

Nháy mắt, miệng của Vương Khiếu Hổ liền ngừng nghỉ, cả người đều bày biện ra một loại cảm giác hồn bay khỏi xác vô thần mờ ảo.

Sau đó, Kim Xán Xán bên cạnh liền cười khằng khặc. Trương Mãnh thấy bọn họ như vậy cũng cười một chút, nhưng vẫn nói giúp Vương Khiếu Hổ một câu: "Cậu ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu."

Mã Lễ Ngạo lúc này mới gật gật đầu lấy cái giẻ bịt mồm kia xuống, sau đó nhét vào trong túi Vương Khiếu Hổ.

"Trước đó có công lược thành phố Thú Nhân hẳn là cậu cũng xem rồi, sau khi tiến vào nhà dừng chân miễn phí của thú nhân như này, chúng ta phải cùng nhau ký kết lao động đổi lấy hiệp nghị dừng chân, nhưng không có ngoài mặt nhiệt tình hiếu khách như vậy, đem hảo cảm về lông xù xù cộng thêm xinh đẹp gì đó trong đầu cậu gạch bỏ đi, nơi này chính là 'thành phố Động Vật Điên Cuồng' chứ không phải 'thành phố Động Vật' chân chính đâu."

Ở chỗ này, toàn dân chính là "tội phạm".

Vương Khiếu Hổ nghe được lời này mới lôi được đầu óc của mình từ lông xù xù và sắc đẹp ra, sau đó trên mặt cậu liền lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Nếu như vậy, sao những người đó còn vội vàng mà liền tiếp thu mời chào vậy anh? Không sợ bị hố sao?"

Mã Lễ Ngạo không nói chuyện, nhưng Kim Xán Xán đã mở miệng: "Anh ngốc quá! Tiếp thu mời chào không đại biểu cho việc trực tiếp đồng ý ký kết hiệp nghị, nếu hiệp nghị dừng chân không hài lòng còn có thể ra tìm chỗ khác mà. Nhưng dù sao đều là muốn tìm nhà của thú nhân dừng chân, vậy tìm loại hình thú nhân mình thích mượn dùng nhà không phải càng tốt hơn sao?"

Vương Khiếu Hổ chợt hiểu ra.

Sau đó cậu nhìn nhìn bốn phía, quả nhiên tuy rằng nhà ở của mỹ nhân ngư và ong mật nhỏ tiếp đón không ít dũng sĩ, nhưng chân chính đi vào và bằng lòng ký kết hiệp nghị hình như cũng cũng chỉ có một hai người mà thôi.

Vương Khiếu Hổ quay đầu nhìn Mã Lễ Ngạo, vẻ mặt lấy lão đại vi tôn: "Đại ca, anh thích nhà thú nhân nào thì chúng ta đi chỗ đó ở liền! Công việc em bao hết cho, ăn ngon đều để đại ca ăn trước!"

Mã Lễ Ngạo nghe đến đó dùng mí mắt nửa gục xuống của mình nhìn nhìn Vương Khiếu Hổ, cuối cùng mới nói: "Sau này cậu không nên ăn phật nhảy tường, cậu hẳn là ăn nhiều một chút hạch đào đi."

Vương Khiếu Hổ: "???"

Sau đó cậu liền nhìn thấy đại ca đi về hướng một căn nhà có vẻ rất hoa lệ thoải mái ở giữa đường phố, lễ phép nói một câu với vị thú nhân mặc lễ phục đuôi tôm màu đen, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng trông như con người bình thường đứng trước cửa kia: "Xin chào, tôi muốn dừng chân."

Vương Khiếu Hổ: "......!"

【 ha ha ha ha, mau dòm biểu cảm của Hổ Tử kìa! Cái loại biểu cảm đại ca tui nói đúng tui quả nhiên nên ăn nhiều hạch đào này thật là cười chết tôi! 】

【 Tỉnh táo chốn nhân gian - Tiểu Mã ca! Có năng lực vẽ tranh rồi cần gì phải làm công đổi tá túc nữa? 】

【 Tiểu Mã ca tỏ vẻ từ thành phố Máy Móc bắt đầu, tui liền không ở phòng tiêu chuẩn thấp nữa! 】

【 Có điều Tiểu Mã ca hiện tại giống như cũng không có tiền gì đúng không? Anh ấy chuẩn bị bán đi một chiếc lá cây của Tiểu Lan nữa sao? Ờm, này......】

Người xem nền văn minh Thực Vật nháy mắt spam: 【 Hắn dám!! Trái Đất mấy người tiêu tùng!! 】

Người xem Trái Đất lập tức câm miệng không dám lên tiếng.

Nhưng trong lòng mọi người vẫn là lén lút lèm bèm một chút, bứt một cái lá cây thì làm sao? Tiểu Mã ca lại không phải chưa từng bứt qua mà. Hiện tại anh không có tiền dừng chân, chẳng lẽ phải vẽ đá năng lượng ngay và luôn sao?

Mã Lễ Ngạo đương nhiên không có vẽ đá năng lượng ngay và luôn.

Nhưng anh cũng không có bứt lá cây của Tiểu Lan ngay và luôn.

Anh chỉ là duỗi tay vào trong túi sờ sờ lá con của Tiểu Lan, sau đó cảm thán một tiếng: "Bé lớn ngoan của ba ba, con yên tâm, không đến vạn bất đắc dĩ, ba ba sẽ không bứt lá cây của con nữa đâu."

Sau khi thú nhân mặc áo bành tô báo ra giá cả khách sạn dừng chân, Mã Lễ Ngạo mới nói: "Có thể lấy vật phẩm để đổi chi phí ở được không?"

Nhân viên tiếp tân thú nhân kia nghe được lời này thoáng có một chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn rất nhanh gật gật đầu: "Thú nhân chúng tôi là chủng tộc vô cùng thân thiện ôn hòa, tiếp nhận lấy vật đổi vật. Như vậy, xin hỏi vị dũng sĩ tiên sinh này, ngài muốn dùng vật phẩm dạng gì để đổi phí tá túc? Là con mồi ngài săn được, khoáng thạch quý giá, hoặc là nguyên vật liệu hi hữu ạ?"

Mã Lễ Ngạo nghe được lời này sắc mặt thâm trầm trong một chớp mắt, sau đó anh càng thêm thành khẩn nhìn về phía nhân viên tiếp tân thú nhân này, hỏi: "Vậy phải xem các anh thích cái gì, cùng với đồ vật như vậy tôi có hiểu biết rõ hay không."

Nhân viên tiếp tân: "???"

【 ha ha ha tui phiên dịch một chút lời Tiểu Mã ca nói nè! Vậy muốn xem thứ gì đáng giá, cùng với thứ kia rốt cuộc tui có thể vẽ ra được không! 】

【 Lầu trên, bấm cho bồ mười mấy cái likes luôn ha ha ha ha! 】

【 Lầu một sâu sắc nha! Ha ha ha có điều không phải tui đang nhằm vào Tiểu Mã ca nhà chúng ta, mà là tui cảm giác Tiểu Mã ca mặc kệ vẽ cái gì thì có khi cũng không vẽ ra đồ đáng giá đi....】

【 Tưởng tượng tới đây tự nhiên tui thấy hơi sốt ruột, nhưng là còn có một loại khoái cảm bí ẩn vui sướng khi người gặp họa là vụ gì ý nhỉ? 】

Mặc kệ khán giả xàm xí phun tào thế nào nghĩ thế nào, nhưng nhân viên tiếp tân thú nhân kia xác thật có chút nghi hoặc và khó hiểu.

Vì thế, Mã Lễ Ngạo bèn hỏi một câu trong ánh mắt nghi hoặc của hắn: "Ngài ngày thường thích ăn cái gì? Thịt hay là trái cây? Hoặc là một ít đồ ăn dinh dưỡng đặc biệt? Ngài có ảnh chụp của món đó không? Hoặc là có thể miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cho tôi một chút ngoại hình và hương vị của nó, tôi sẽ trực tiếp triển lãm cho ngài xem."

Nhân viên tiếp tân thú nhân hồ nghi nhìn Mã Lễ Ngạo, có điều hắn nghĩ nghĩ vẫn là quyết định cùng chơi tiếp với dũng sĩ loài người này, dù sao đứng ngây ngốc ở chỗ này cũng nhàm chán. Nếu con người này không cẩn thận xúc phạm cấm kỵ hoặc là vi phạm quy định một cái, hắn...... Nói không chừng còn có thể... chơi một chút thì sao, ha hả.

"Như vậy thì tôi không khách khí?"

Nhân viên tiếp tân thú nhân nghĩ nghĩ: "Tôi thích nhất ăn chính là gạo năng lượng bích thúy do cây lúa bích thúy của Liên Minh Thực Vật kết ra. Loại gạo này một hạt đã to non nửa bàn tay, màu sắc trông như là đá quý năng lượng xanh biếc thuần tịnh nhất! Quanh thân nó đều tản ra một loại hương vị thơm ngọt tươi mát, loại gạo bích thúy này sau khi nấu chín, cắn một ngụm vào trong miệng rất mềm mại, vào miệng là tan, đồng thời còn có thể gột rửa tạp chất trong cơ thể chúng ta, là một trong những món ăn tất cả thú nhân loài chim thích nhất!"

Nhân viên tiếp tân thú nhân nói vậy, hai mắt lộ ra biểu cảm ngóng trông chờ đợi, đồng thời hầu kết hắn còn không tự giác lăn lộn trên dưới một chút, chẳng qua rất nhanh hắn lại toát ra vài phần thần sắc tiếc nuối: "Đáng tiếc gạo năng lượng bích thúy sản lượng mỗi năm thật sự là quá ít, thậm chí lúc còn ở vương quốc Động Vật tại tinh cầu chính, tôi cũng chưa ăn được mấy lần gạo bích thúy năng lượng...... Càng miễn bàn hiện đang ở thành phố Động Vật Điên Cuồng - cái chỗ chuộc tội đáng chết này."

Sau khi nhân viên tiếp tân thú nhân nói xong nhìn về phía Mã Lễ Ngạo như suy tư gì, sau đó điểm một chút đồng hồ thông minh trên cổ tay mình, rất nhanh giữa không trung liền xuất hiện một hình ảnh laser 3D phỏng theo như thật, đó chính là một hạt gạo hình trứng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

"Gạo năng lượng bích thúy có dạng thế này." Nhân viên tiếp tân thú nhân nói xong thì cười cười: "Anh hỏi kỹ càng tỉ như vậy, chẳng lẽ anh còn có thể từ trống rỗng biến ra một hạt gạo năng lượng bích thúy cho tôi sao? Nếu anh thật sự có thể khiến tôi ở chỗ này ăn đến một chén cơm bích thúy, như vậy một tháng thời gian kế tiếp, anh có thể miễn phí ở tại phòng tổ yến đỉnh tầng xa hoa nhất ở nhà Vũ Yến chúng tôi."

Sau đó, Mã Lễ Ngạo bèn mỉm cười đi lên.

Làn đạn lúc này quả thực vô cùng kích động, đang xoát đồng dạng một câu ——

【 Ổn ổn ổn! 】

【 Đợt này ổn rồi! Ha ha ha thế nhưng chỉ là vẽ cơm! Chòi mé vẽ cơm! Dù là thằng con ba tuổi của tui cũng biết vẽ cái chén có cục cơm nữa!!! 】

【 Ổn! Dù có kĩ thuật hội họa có "linh hồn" như thế nào thì cơm cũng có thể vẽ được mà! Dù đường cong có khả năng không quá mượt mà, nhưng cũng không sao, đâu phải vẽ đầu của tướng quân Liên Minh đâu ha ha ha! 】

Sau đó, làn đạn bỗng nhiên an tĩnh.

Một lát sau một cái làn đạn run run rẩy rẩy bắn lên.

【 Tôi là cha ruột của người vừa đăng làn đạn vừa rồi, con trai tôi đã bị tôi đánh một trận, nó tuyệt đối sẽ không tùy tiện tào lao nữa. 】

Người xem Trái Đất: 【......】

Nền văn minh Động Vật: 【......】

Thôi được rồi. Vậy cứ không nói gì trước đã.

Lúc này, Tiểu Mã ca rốt cuộc dưới cái nhìn chờ mong lại thấp thỏm của vạn chúng, vươn ngón tay ra.

Nhân viên tiếp tân thú nhân còn chưa kịp phản ứng lại xem dũng sĩ loài người này đang muốn làm cái gì, theo bản năng có chút đề phòng lên, chợt hắn khiếp sợ phát hiện nơi đầu ngón tay của dũng sĩ loài người này đang ngưng kết ra nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ!

Hai mắt hắn đột nhiên nheo lại, tươi cười vốn có trên mặt cũng trở nên có chút lạnh băng âm trầm hơn.

A, dũng sĩ loài người nhỏ yếu lại xảo trá này liệu có phải muốn dùng phương pháp này đánh lén hắn hay không?! Vậy anh ta phỏng chừng đã đánh giá sai lầm về tốc độ của thú nhân, đặc biệt là tộc Vũ Yến bọn họ rồi!! Cho dù anh ta có muốn hành động đột ngột, cũng không thể, hở?

Nhân viên tiếp tân thú nhân Rocco* bỗng nhiên sửng sốt một chút.

(*tui cũng không biết tên tiếng Anh thật sự là gì, tạm dịch thôi nha. Tên Hán: Lộc Cộc Phi Phi)

Dũng sĩ loài người này hình như là đang vẽ tranh???

Sao anh ta lại đột nhiên vẽ tranh? Anh vẽ một thứ gì đó to to, hình thang ngược hơi bầu bĩnh, sau đó ở bên trên hình thang vẽ một đường nhỏ, sau đó bên cạnh đường nhỏ vẽ thứ gì đó như bao đất? Trên cái bao đất còn vẽ một đường thay đổi cong cong vặn vặn giống như muốn biểu đạt cái gì đó.

A! Hình như anh ta bắt đầu viết chữ lên cái hình thang ngược đó?

Hình như là ba chữ......

【 ha ha ha ha A Đù! 】

【 Đù đù đù đùuuu! 】

【 Lại lại lại lại xuất hiện! Kĩ thuật vẽ linh hồn của Mã thị! Cùng với kiểu vẽ ý thức siêu cường, viết cái gì lên thì nó chính là cái đó!! 】

【 Nói thật, đến bây giờ tui cũng chưa thể lý giải năng lực đặc biệt của Tiểu Mã ca á. Buổi tối ảnh viết lên ba chữ cơm bích thúy, vẽ ra chính là cơm bích thúy thật sao?! 】

【 Lầu trên ngẫm lại không gian ba lô đi. Viết chữ 'không' lên ba lô chính là ba lô không gian rồi. Bình thường lắm luôn. 】

Tóm lại, vào thời điểm Mã Lễ Ngạo đem ba chữ "cơm bích thúy" viết lên cái chén, bức danh họa vũ trụ mang tên "Một chén cơm bích thúy" này đã được hoàn thành.

Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn thoáng qua, anh lập tức bị rút mất 200 điểm linh lực, biểu cảm có hơi tang nhẹ —— sơ suất quá, thật tình không nghĩ tới cơm bích thúy này nuốt linh lực nhiều như vậy, nếu không phải anh cơ trí nửa đường vẽ từng viên gạo thành một đống lớn như mì, có khả năng cả 70 điểm linh lực cuối cùng của anh cũng không còn luôn.

Mà cho dù là vào khách sạn thú nhân ngủ, nếu không có linh lực thì cũng rất khó làm anh an tâm ngủ.

Có điều, một chén lớn cơm năng lượng bích thúy này cuối cùng đã được anh vẽ ra rồi.

Kế tiếp chắc chắn có thể miễn phí ở một tháng phòng tổ yến đi?

Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy, bèn vươn đôi tay đem cái chén... mì năng lượng bích thúy to cỡ cái đầu mình, nâng từ không trung xuống.

Nhìn cơm... mì bích thúy còn đang bốc hơi nghi ngút này, lần này tuy vẽ có chút ít tỳ vết, nhưng chủ yếu là vì giá trị linh lực của anh không đủ. Hơn nữa anh bất quá chỉ là run tay hóa cơm năng lượng thành mì thôi mà. Ngửi ngửi hương vị mỹ diệu làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái này, nhìn xem màu sắc xanh biếc, ờ được rồi cơm tuy có hơi xa lánh, nhưng mà màu sắc tươi đẹp biết bao!

Kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.

Mã Lễ Ngạo vi diệu mà trầm mặc hai giây.

Sau đó trong biểu cảm kinh dị khó giấu nổi của Kim Xán Xán, đem chén "Mì năng lượng bích thúy" này đưa đến trước mặt thú nhân tiếp tân tộc Yến Vũ, lộ ra một nụ cười mỉm thành khẩn:

"Chào ngài, đây là cơm năng lượng bích thúy mà ngài đã gọi món."

Rocco đồng dạng trầm mặc hai giây, nỗ lực khống chế xúc động muốn lấy cánh xốc bay cái chén kỳ kỳ quái quái này.

Rồi sau đó cự tuyệt: "Không, cảm ơn. Đây không phải cơm năng lượng bích thúy mà tôi gọi."

Ánh trăng sáng nốt chu sa* trong lòng tôi tuyệt đối không có khả năng là cái dạng này!! Này mẹ nó quả thực chỉ là một đống lớn beo béo màu xanh lá đậm bốc khói nghi ngút, dũng sĩ loài người đáng chết này, mi muốn gạt ta ăn xong chứ gì!! Có phải mi muốn khiến cho Liên Minh Thú Nhân chiến tranh với Trái Đất không hả!!!

(*Bạch Nguyệt Quang=Ánh Trăng Sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình; Chu Sa Chí=Nốt ruồi son: ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, người tâm tâm niệm niệm trong lòng người khác, nhớ mãi không quên như mối tình đầu vậy đó. Cả 2 từ đều có ý nghĩa na ná nhau.)

Sắc thái ghét bỏ hiện rõ trên mặt Rocco, hơn nữa phảng phất như giây tiếp theo sẽ lãnh khốc vô tình đuổi ngay dũng sĩ đồng chí Mã Lễ Ngạo.

Nhưng!

Trong nháy mắt hắn mở miệng ra kia!

Mã Lễ Ngạo duỗi tay bèn nắm lên một dúm mì năng lượng bích thúy nhét vào miệng Rocco! Hơn nữa vào thời điểm hắn phẫn nộ chuẩn bị dùng hàm răng cắn người thì nhanh chóng thu tay mình lại.

Sau đó, anh nghĩ nghĩ, đem ngón tay xoa xoa lên quần áo Vương Khiếu Hổ.

Vương Khiếu Hổ: "......"

Rocco quả thực giận muốn điên lên rồi, "A a a a loài người đáng chết này, ngươi dám cho ta ăn... hửm?!"

Hai chữ "thuốc độc" kia còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên như gặp chuyện vô cùng khiếp sợ, rồi bẹp bẹp miệng.

Khi cảm nhận được mùi vị thuần khiết của cơm... mì năng lượng bích thúy lan tràn trong khoang miệng, tuy không nhiều lắm nhưng thật sự đang bài trừ một ít độc tố trong thân thể hắn. Đồng tử Rocco chấn động, linh hồn bay lên.

"@#%!...&@!"

Hắn nói một câu tiếng bản xứ quê nhà mà ngôn ngữ trong công ty trò chơi chưa thể phiên dịch được. Sau đó, trong cái nhìn chăm chú và nụ cười mỉm của Mã Lễ Ngạo, vô cùng giãy giụa mà nhìn cái chén bị chính mình mắng nhiếc trong lòng hết ba giây, cuối cùng hung tợn cướp chén vào tay, càng thêm buồn bực cộng hung tợn nói:

"Chén này nhiều lắm xem như tàn thứ phẩm! Anh hãy vẽ cho tôi thêm một chén đàng hoàng đi! Hoặc chén này của anh chỉ có thể ở phòng tổ yến bình thường, không đổi được tầng cao nhất xa hoa đâu!!"

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ, "Hiện giờ giá trị linh lực của tôi không đủ, có thể trước khi đi thì vẽ cho anh được không?"

"Có lẽ khi đó tôi sẽ càng hiểu biết hơn về cơm năng lượng bích thúy chăng?"

Rocco nhìn chén cơm trong lòng ngực mình......, cuối cùng bi phẫn nói: "Được rồi!"

Tiếp đến, hắn bèn móc từ trong túi ra một chiếc thẻ phòng mang theo trang sức chim én nhỏ màu đen xinh đẹp, hung tợn mà ném cho Mã Lễ Ngạo.

Hắn mãnh liệt hoài nghi con người này cố ý nhằm vào hắn, mới có thể vẽ đồ ăn hắn thích nhất thành cái đức hạnh này!!

Huhu Huyền Khiếu đại tướng quân ở trên cao! Ngài mau nhìn xem nè! Có người dùng tinh thần vũ nhục con dân đáng yêu của ngài nè!!

Huyền Khiếu đang xem phát sóng trực tiếp: "......" Trời, thằng nhóc này quả thực là có độc.

Dù sao, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay Tiểu Mã ca vẫn đạt được thành công dựa vào kĩ thuật vẽ linh hồn của mình.

Sau đó, Mã Lễ Ngạo liền trong biểu cảm gần như trợn mắt há hốc mồm của Kim Xán Xán và dũng sĩ xung quanh cùng ánh mắt nghi hoặc có chút tâm tư của các chủ nhà khác, đi vào ngôi nhà vũ yến.

Kim Xán Xán nhìn theo bộ dáng Mã Lễ Ngạo lau mặt một phen, nói ra lời trong lòng của tất cả dũng sĩ:

"Bỏ qua một bên kĩ thuật vẽ không nói, năng lực đặc biệt của Tiểu Mã ca ngay lúc này thật là làm người ta hâm mộ cực kỳ. Nếu em cũng có được năng lực đặc biệt như vậy thì quá tốt rồi!" Quả thực là hệ phụ trợ mạnh nhất!!

Sau đó, Trương Mãnh vẫn luôn không nói chuyện lại mang sắc mặt thâm trầm mà lắc lắc đầu:

"Em sai rồi, dù em có được năng lực đặc biệt giống như Mã Lễ Ngạo, em cũng vẽ không ra cơm năng lượng bích thúy."

Kim Xán Xán có chút không phục: "Tại sao ạ? Em tự hỏi tuy rằng không phải họa sĩ, nhưng chỉ ở điểm kĩ năng vẽ tranh, em cảm thấy em mạnh hơn cả Tiểu Mã ca đó!"

Trương Mãnh hơi có chút tang thương nói: "Em có thể sau khi vẽ ra một đống đồ vật kia rồi, đúng lý hợp tình, vô cùng tự tin kiên định cho rằng đó là cơm bích thúy sao? Mặc dù nó hoàn toàn không có bộ dáng cơm gạo gì nữa?"

Kim Xán Xán nháy mắt liền ngốc ra, sau đó cô vô cùng đau đớn kịch liệt mà cúi thấp đầu xuống.

"Em không thể."

Cô quả nhiên làm không được chuyện mở to mắt nói dối, đem một chén ghê ghê xấp xỉ nói thành cơm bích thúy năng lượng a a a! Cũng như chuyện cô hoàn toàn không thể sau khi vẽ ra một cái ba lô rồi viết cho nó một chữ 'không', liền nhận định đó là cái ba lô không gian!

Trương Mãnh gật đầu: "Đây mới là chênh lệch chân chính giữa hai người."

【 Đúng vậy, đây mới là chênh lệch chân chính, bởi vì Tiểu Mã ca trước nay đều không phải vẽ hình dáng, cậu ta vẽ chính là linh hồn á! 】

【......】

Sau đó làn đạn trống không ước chừng 30 giây, rồi mới có mấy làn đạn linh tinh nói sang chuyện khác xuất hiện.

Vào khoảng 5 giờ rưỡi chiều, nhóm dũng sĩ tiến vào thành phố Động Vật đợt này đều đã tìm được nhà thú nhân muốn tá túc, cũng ký kết xong hiệp ước làm công đổi lấy tá túc.

Kim Xán Xán và Trương Mãnh cùng vào một nhà quả hạch năng lượng bên cạnh khách sạn vũ yến. Chủ nhân nhà này là ba thú nhân loại Sóc, công việc chủ yếu là ngắt hái quả ở 20 cây hạch năng lượng được trồng sau nhà, sau đó lại đem quả hạch đi đóng gói, đưa cho người quản lý thành phố Động Vật.

Bởi vì 20 cây hạch năng lượng này bản thân mọc đầy gai ngược đáng sợ, hơn nữa còn công kích người muốn hái quả. Dù đã mặc trang phục bảo hộ đặc chế, ba vị thú nhân ở ngôi nhà quả hạch luôn hái đến máu tươi đầy tay. Nhưng Kim Xán Xán hiện giờ đã có năng lực đặc biệt "Biến thành kim loại" cấp hai, cô chỉ cần vào lúc hái quả biến đôi tay và cánh tay của mình thành kim loại, ngắt lấy quả hạch đối với cô mà nói không phải việc khó gì.

Bởi vì điểm ưu thế này, ba vị thú nhân họ Sóc liền rất dứt khoát mà đồng ý nhận Kim Xán Xán và Trương Mãnh vào nhà bọn họ ở. Hơn nữa còn tỏ vẻ chỉ cần Kim Xán Xán và Trương Mãnh có thể mỗi ngày hoàn thành đủ số lượng quả hạch được hái và lột xác, thì có thể có thời gian tự do đi dạo những nơi khác trong thành phố Thú Nhân. Kim Xán Xán và Trương Mãnh đều thật vui mừng.

Mà Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ ở ban công của phòng tổ yến trên đỉnh lầu 3, nhìn Kim Xán Xán và Trương Mãnh đứng trong sân nhà bên phất tay chào hỏi bọn họ, cũng lộ ra một tia ý cười.

Như vậy cũng khá tốt.

Có thể giúp đỡ cho nhau, nhưng không cần dựa vào ai.

Cho dù thế giới này bày biện ra hình ảnh mặt ngoài có mỹ lệ ngăn nắp như thế nào đi chăng nữa, cũng vô pháp thay đổi sự thật rằng nó là một "trò chơi tử vong."

Dựa vào người khác đều sẽ không có kết quả tốt.

Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy rồi nhìn về phía Vương Khiếu Hổ, Vương Khiếu Hổ chỉ cảm thấy radar đột nhiên liền dựng lên: "Đại ca! Nếu dàn xếp xong rồi, em bắt đầu khoá huấn luyện của mình nha! Quốc gia ba ba* chuyên môn tìm người dạy em một bộ quyền quân đội công kích phòng ngự, em đi luyện bây giờ luôn nha!"

(*ảnh gọi quốc gia là đát đì)

Mã Lễ Ngạo lúc này mới gật đầu.

Sau đó, anh nhìn sắc trời chậm rãi u ám đi cùng một tầng bóng dáng nhàn nhạt của vầng trăng non đã xuất hiện, rốt cuộc thở ra một hơi thật dài.

"A...... Lại đến nữa, thời gian có thể nghỉ ngơi nằm như cái xác."

Anh lấy ra từ trong túi cái bồn hoa Tiểu Lan bị cất gần như cả ngày, có chút đau lòng mà sờ sờ lá con và chạc cây khô của nó: "Tiểu Lan của ba à, ở trong túi nghẹn một ngày không thoải mái đúng không? Bây giờ ba ba đưa con đi phơi ánh trăng, hấp thu tinh hoa ánh trăng nha!"

Sau đó, Mã Lễ Ngạo nằm lên ghế treo lộ thiên ở ban công lớn phòng tổ yến, đem Tiểu Lan đã phóng đại hơn một chút đoan đoan chính chính đặt trên ngực mình, lại lần nữa an bình nhắm mắt.

【...... Mỗi lần thấy một màn như vậy, trong đầu tui theo bản năng tự động bật nhạc buồn. 】

【+1, tui không chỉ nhạc buồn thôi đâu, tui còn muốn đắp lên người ảnh tấm vải trắng mỏng nữa. 】

【 Mau im miệng đi mấy người! Tiểu Mã ca chỉ là đang nghỉ ngơi mà thôi, cậu ta hung tàn lên mấy người ai cũng đánh không lại đó, hừ! 】

【 Nhưng mà ban đêm ở thành phố Thú Nhân rất an tĩnh hài hòa nhỉ. Mọi người đều tìm được chỗ có thể tá túc, kế tiếp chính là tìm kiếm những hải tặc vũ trụ ẩn mình giữa đám người và động vật đúng không? 】

【 Lầu trên, bạn có gì hiểu lầm với trạm kiểm soát thứ hai này đúng không?! Trước đó bạn không xem nhóm dũng sĩ tinh anh vượt cửa thứ hai sao?! Ban đêm ở thành phố Động Vật còn khủng bố hơn thành phố Máy Móc nhiều! Dũng sĩ bình thường không có trải qua huấn luyện tại ải này mỗi đêm đều là "Kẻ yếu có xác suất tùy cơ tử vong" đấy! 】

Khi một làn đạn cuối kia xuất hiện giữa màn hình, làn đạn vốn dĩ còn có chút vui sướng nháy mắt liền an tĩnh xuống.

Mặc dù khán giả loài người có thể hi hi ha ha trên phát sóng trực tiếp, đăng một ít làn đạn xàm xí và vui mừng, nhưng này cũng không đại biểu loài người thật sự cho rằng đây là một trò chơi vui vẻ.

Bọn họ cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thấy cái chết từ phát sóng trực tiếp của các dũng sĩ khác nhau, giết chóc và phản bội, hình ảnh nặng nề kia làm người thường, vốn có trái tim không quá cường đại khó có thể thừa nhận. Mọi người biết chân thật sau lưng trò chơi này, nguyên nhân chính là vì thấy được chân thật đầy máu tươi này, mọi người mới càng thích tụ tập ở phòng phát sóng trực tiếp của Mã Lễ Ngạo.

Bọn họ kỳ thật cũng muốn làm bạn với dũng sĩ vượt ải, dù bọn họ không thể tự mình tham dự, nhưng họ có thể dùng âm thanh lớn nhất và tâm tình chân thành tha thiết nhất khuyến khích các dũng sĩ cố lên! Người già không thường lên mạng cũng sẽ cầm lấy di động, người có bận công việc cũng sẽ vào thời gian nghỉ ngơi kêu cố lên 666 với các dũng sĩ, ngay cả bọn trẻ trên Trái Đất, rất nhiều phụ huynh cũng không che giấu sự "buông xuống" tàn khốc này với chúng.

Nhưng thật xin lỗi, bọn họ thật sự vô pháp nhìn thẳng cái chết tàn nhẫn và máu me, bọn họ khuyết thiếu phần dũng khí đó.

Cho nên, khi nhìn thấy thao tác của Mã Lễ Ngạo, tuy rằng thường thường sẽ phát ra một chút ủ rũ, lại chung quy có thể hóa hiểm thành an vào thời khắc mấu chốt, thậm chí có lúc làm địch nhân chịu lỗ, mọi người mới có thể điên cuồng dũng mãnh ùa vào nơi này.

Bởi vì mọi người phát hiện vị dũng sĩ này hình như không quá giống mọi người, không phải bởi vì tính cách anh thỉnh thoảng tang lên một chút, không phải bởi vì năng lực đặc biệt thần kỳ cường đại của anh, thậm chí cũng không phải lực phản ứng đáng sợ trong nháy mắt của anh——

Mà là, trên người thanh niên luôn thích nửa gục xuống mí mắt này, bọn họ thế nhưng thần kỳ mà thấy được một loại sức mạnh sinh mệnh kiên cường dẻo dai như cỏ dại, thấy được một loại chấp nhất chẳng sợ xung quanh tất cả đều là vực sâu tối thẳm, anh cũng muốn vén tay áo hung hăng đập ra một đường ánh sáng.

Đó là bản năng sinh tồn cường đại của loài người.

Nhìn thấy anh, phảng phất như có thể nhìn thấy khung cảnh loài người tuy hiện tại đang bước trên con đường vừa dài lại gian nan, nhưng cuối cùng có thể nghênh đón ánh mặt trời hy vọng.

Tựa như giờ này khắc này.

Trong màn đêm buông xuống, vào thời điểm một bóng dáng như quỷ mị xuất hiện ở nhà thú nhân nơi các dũng sĩ tá túc, giống như tử thần ác ma mà dễ dàng thu hoạch tánh mạng dũng sĩ. Thời điểm các dũng sĩ trong bóng đêm hồi hộp phòng bị nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi tử vong, thanh niên vừa rồi còn nằm trên ghế như một người chết an tường kia, lại vào lúc bóng đen lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn, vung dao lên trong nháy mắt!

Đột nhiên xoay người tránh thoát cú chém không tiếng động, rồi sau đó chân phải mượn lực đạp lên ghế nằm, lấy sức mạnh càng hung ác và tốc độ càng nhanh, vung một đao liền cắt cổ của thú nhân gần như dung hợp với bóng đêm kia!!

"Gừ gràooo——!!!"

Một tiếng thú kêu gào cực kỳ thê lương chói tai cắt qua màn đêm yên tĩnh.

Mã Lễ Ngạo còn chưa kịp đuổi theo, thú nhân suýt chút nữa bị anh cắt đứt cổ bèn gắt gao che lại cổ mình, hai mắt trong bóng đêm lóe ánh sáng màu tím âm u thù hận mà lạnh băng, gã nhảy xuống khỏi ban công, nhập vào màn đêm đen.

Mã Lễ Ngạo: "......"

【 A a a a a Tiểu Mã ca trâu bò!!! 】

【 Cố lên nha Tiểu Mã ca! Làm chết tên thú nhân ban đêm đánh lén đó đi a a a a!! 】

【 Ha! Ngu dễ sợ! Tiểu Mã ca của chúng ta cũng không phải là gà bệnh đâu!! 】

Tác giả có lời muốn nói: Này chương giải thích một chút làn đạn xàm xí.

Thật ra người Trái Đất biết rõ trò chơi này máu me, nhưng mọi người thật ra cũng không có dũng khí và quá nhiều bi thống chính mắt đi nhìn cái chết.

Mười nền văn minh lớn ngoài hành tinh buông xuống, tất cả mọi người đều biết đây là "tử cục" hoàn toàn vô pháp phản kháng, mà không có cách nào phản kháng cũng không thể trực tiếp bi quan tự sát luôn đúng không? Không phải còn có quốc gia và dũng sĩ đang cùng nhau nỗ lực sao? Nhưng mọi người lại không thể tham dự trong đó, cũng chỉ có thể thông qua làn đạn để biểu hiện.

Nhưng đối mặt với dũng sĩ quốc gia mình, mọi người lại có thể nói cái gì bây giờ? Sợ hãi, kinh sợ, nhận thua và các cảm xúc mặt trái vân vân mọi người là không muốn nói, như vậy không bằng cứ xốc tinh thần lên, cũng coi như là cổ vũ lẫn nhau đi. Đồng thời mọi người cũng đang thích ứng với thế giới mới này. Quốc gia đối với làn đạn chắc chắn cũng sẽ có quản lý khống chế và dẫn đường, này cũng coi như là con người thoáng đi tới một bước nhỏ trong cuộc sống vậy.

Tựa như câu nói kia, nếu không thể phản kháng, vậy thì xàm xí nỗ lực giãy giụa thích ứng một chút thôi ha?

Quyển sách này bản chất là như đề mục "đồng thoại máu me". Tác giả ngốc đã nỗ lực làm nhạt đi sự máu me và tuyệt vọng của nó, nhưng mà á hả 0-0, hậu kỳ vượt ải, thế giới.... Khụ.... Oa cũng...

Dù sao thì chậm rãi xem đi, tác giả ngu si đại khái không phải mẹ kế đâu 0-0...... Không viết ngược văn.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Lời của editor: Cái này tui muốn nhét hơn 250c vô 1 truyện wattpad nên cố đấm ăn xôi, edit 2 chương mới đăng á, làm xong thấy oải quá chời quá đất luôn (• ▽ •;)

Tự nhiên tui muốn nhảy thêm một hố mới nữa, tự dưng đọc văn án với sơ chương 1 cái thích muốn edit, chứ còn chưa xem hết luôn huhu. "Tiểu Thành Hoàng hiện đại", tác giả Y Lạc Thành Hỏa. Thể loại hiện đại linh dị thần quái.

Tui có nên nhảy không? (˘・_・˘)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro