Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 +25: Thành phố Động vật Điên Cuồng

Sorry để mọi người đợi chương lâu, tui chạy Phiên ngoại 2 bộ Bần Cùng và dạo này mở lại may vá handmade, bán khẩu trang sống qua ngày nên edit chậm.

Tiện đây xin 3 giây quảng cáo luôn. Tui may khẩu trang (và phụ kiện) siêu xinh siêu xịn, được chọn tận hơn 380 mẫu vải (từ Nhật Bản truyền thống, hoa hoa đến siêu siêu cute) Bạn nào thích thì vào fb tìm: "fabrichouseshop" lựa vải nha. Huhu sorry vì làm phiền mọi người, miếng cơm manh áo qua ngày 囧

https://m.facebook.com/fabrichouseshop

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 24

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Dũng sĩ Tiểu Mã dưới cái nhìn chăm chú của hai vị đồng chí lão Mã, mà ăn xong canh cay và bánh dày thơm ngào ngạt, cuối cùng còn đánh một cái ợ đầy thỏa mãn.

Ba Mã thấy anh ăn ngon lành như vậy trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại có chút lo lắng: "Bây giờ con ăn nhiều như vậy, lát giữa trưa đi Phúc Đức Lâu làm sao còn nuốt trôi mấy thứ tốt đó? Phúc Đức Lâu chính là quán ăn cao cấp nhất thành phố chúng ta, mặc kệ đồ ăn trong đó có ngon hay không, ăn nhiều một chút mới có lời nha!"

Trọng điểm vẫn là có thể tùy ý chọn món, còn không cần bỏ tiền.

Mã Lễ Ngạo cùng Mã lão gia tử bèn đồng thời không thèm để ý mà xua xua tay, gần như trăm miệng một lời noi: "Ăn không hết có thể đóng gói mang về mà!"

Sau đó một già một trẻ nhìn nhau cười, Mã Lễ Ngạo lại bỏ thêm một câu: "Mấy năm nay ông nội và ba cũng ăn mặc cần kiệm, không ăn qua bao nhiêu thứ tốt, chờ con chọn hết mấy món thương hiệu của bọn họ, đóng gói hết một lần mang về, coi như là con cháu hiếu kính hai người nha."

Ba Mã cùng ông nội Mã đặc biệt vui mừng, hạnh phúc cùng nhau gật đầu, không hề thấy nửa điểm không đúng.

"Vẫn là con/cháu mình thông minh quá."

11 giờ rưỡi, Mã Lễ Ngạo trong túi úm theo Tiểu Lan cùng những linh kiện máy móc linh tinh vụn vặt lấy được từ thành phố Máy Móc, từ......cửa sổ phòng ngủ của anh nhảy xuống rồi đi mất.

Thật sự không phải anh không muốn đi từ cửa chính, mà là mới mở cửa một cái liền thấy được gương mặt hiền từ xán lạn của bà Lâm hàng xóm, trong tay bà ấy còn cầm theo một con vịt nướng, lầu trên lầu dưới cửa cầu thang đều có người đang chen chúc lúc nhúc mà nhìn anh. Nhìn thấy anh rồi còn đặc biệt hưng phấn mà hướng về phía sau hoặc hướng nào đó truyền lời "Cậu ấy ra tới rồi ra tới rồi!", giống như bọn họ nhìn thấy không phải con người, mà là con khỉ thành tinh.

Mã Lễ Ngạo mở cửa ba giây, rồi rầm một tiếng liền đóng cửa phòng lại.

Ở nhà tang một hồi lâu mới điều chỉnh lại tinh thần, thay đổi áo khoác mang lên khẩu trang mũ kính râm, dưới ánh mắt kiêu ngạo đầy mặt của ba Mã cùng ông nội Mã mà nhảy xuống từ cửa sổ phòng mình, như gió xoáy mà lao ra khỏi nhà.

Tự do hiếm hoi mà chạy vội trên đường lớn, Mã Lễ Ngạo cuối cùng phát hiện một chút chỗ tốt khi tiến vào trò chơi —— mặc kệ chủ động hay bị động đi, việc anh trở thành dũng sĩ cũng đã khiến bản thân trở nên mạnh hơn.

Tuy rằng khả năng nhảy cao trốn tránh và năng lực phản ứng trước kia đều rất mạnh, nhưng anh hiện tại, nếu báo danh đi tham gia thế vận hội Olympic mà nói, phỏng chừng có thể trực tiếp phá được kỷ lục của vài hạng mục.

Cũng may là nhóm dũng sĩ trước khi chưa hoàn toàn vượt hết các ải thì sức mạnh đặc biệt kích phát trong cơ thể sẽ không thể sử dụng ở Trái Đất, bằng không căn bản là không cần chờ đến nền văn minh ngoài hành tinh tới lăn lộn Trái Đất, những dũng sĩ may mắn sống sót có được sức mạnh là có thể đủ trực tiếp phá hư trật tự và an bình hiện có của Trái Đất rồi.

Mã Lễ Ngạo từ chạy chuyển sang đi thong thả, sau đó từ đi thong thả chuyển sang cưỡi xe đạp công cộng, nhìn đường phố trật tự rành mạch, cùng dòng người đi làm còn vì cuộc sống mà bôn ba lúc tan ca, không có biểu cảm gì mà nghĩ —— mọi người chung quy vẫn phải thích ứng với thời đại mới sắp đến.

Bởi vì sự thay đổi này là kiên quyết, không thể lay động.

"Cố lên, mọi người Trái Đất."

Vì tự do, vì bình đẳng, vì tương lai.

......

Nhưng nếu anh có thể không tham dự vào trong đó, chỉ phất cờ hò reo thì càng tốt.

Hầy.

12 giờ đúng, Mã Lễ Ngạo đúng giờ đi tới Phúc Đức Lâu.

Bộ trưởng Đồ vào nửa giờ trước đã nhận được báo cáo của cấp dưới, nói Mã Lễ Ngạo bởi vì nguyên nhân không biết tên đột nhiên từ cửa sổ nhảy lầu xuống sau đó chạy như điên ra khỏi tiểu khu, thế cho nên xe đưa đón chuyên dùng ông phái đi hoàn toàn không có tác dụng. Hơn nữa dũng sĩ Mã phảng phất như còn có kỹ xảo trốn tránh và chạy đặc biệt nhanh. Rõ ràng bọn họ mới thấy được bóng dáng Tiểu Mã ca, đuổi theo không đến ba phút thì mất dấu, bây giờ chiến sĩ đã trải qua huấn luyện kia đang đứng ngốc tại chỗ, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nữa kia kìa.

Bộ trưởng Đồ nghe giọng nói thủ hạ có chút buồn bực cùng thấp thỏm, không nhịn cười được mà lên tiếng: "Không sao không sao, suýt chút nữa đã quên thằng nhóc kia thích làm cây nấm, không thích bị người ta nhìn thấy hay vây xem. Phỏng chừng là ở dưới lầu có quá nhiều quần chúng muốn xem tư thế oai hùng của dũng sĩ, nó không muốn bị dòm ngó mới nhảy cửa sổ, nó không ngồi xe không sao đâu, chỉ cần xác định nhóc nó sẽ đến là được."

"Với lại, các cậu đã quên nó là dũng sĩ đã thăng liền hai cấp ở thành phố Máy Móc Tội Ác ư? Tốc độ thăng cấp so với đội viên tinh anh chúng ta phái ra cũng chỉ hơn chứ không kém, sau khi thăng cấp thì tố chất thân thể đều sẽ được tăng mạnh, viện sĩ Hoa còn đại khái phân tích được giá trị thuộc tính tốc độ của nó max rồi, đuổi theo không kịp cũng là chuyện bình thường, đừng để đội viên của cậu hoài nghi nhân sinh nữa."

Bộ trưởng Đồ cúp điện thoại liền đem chuyện cười này kể cho một bà cụ tóc bạc khuôn mặt hiền từ ngồi bên cạnh.

Sau đó bèn nói: "Ngài phân tích hẳn là không sai, loại tốc độ chỉ ba phút đã bỏ xa chiến sĩ theo dấu chuyên nghiệp của chúng ra, như thế nào thì tốc độ chắc cũng đến 10 rồi."

Viện sĩ Hoa cười tủm tỉm: "Ây da, thằng bé kia nhìn chính là một thằng nhóc đẹp trai tay dài chân dài linh hoạt mà. Hiện tại so với số liệu bản thân nó, tôi thật ra càng muốn xem những thứ nó mang về hơn."

"Nghĩ đến so với đồ mà đội ngũ tinh anh dựa theo mệnh lệnh của chúng ta tìm kiếm mang về, đồ do Tiểu Mã mang về sẽ càng thú vị hơn một chút nhỉ?"

Bộ trưởng Đồ nghe được lời này liền nở nụ cười: "Thằng bé kia đầu óc và ý tưởng không quá giống người bình thường, nói không chừng thật sự có thể mang về thứ gì đó khác biệt thì sao? Hơn nữa, chỉ riêng cây đá quý sinh mệnh kia, nghe nói toàn vũ trụ chỉ có một cây thôi, trực tiếp tính ra đã hơn tất cả sản phẩm các tiểu đội mang về từ trước đến nay rồi. Nhưng thằng nhóc đại khái là sẽ không nỡ đem cây đá quý để lại Trái Đất đâu, cả khi ngủ nó còn ôm kia kìa."

Vì thế, tay Mã Lễ Ngạo ở bên ngoài chuẩn bị gõ cửa bèn dừng lại một chút, yên lặng mà trợn trắng mắt bên dưới kính râm. Ông mới không giống người thường á, tôi chính là một người thường phổ phổ thông thông luôn. Tiểu Lan là con trai cả ba ba yêu nhất, đương nhiên không có khả năng để con trai cả lại Trái Đất làm cây nhỏ nghiên cứu rồi, tưởng bở chuyện tốt quá nhỉ.

Hai tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, phòng trong rất nhanh liền có nhân viên cần vụ* mở cửa cho Mã Lễ Ngạo.

(*Nhân viên giúp những việc vặt trong sinh hoạt của một cán bộ trung cao cấp.)

Khi nhìn thấy Mã Lễ Ngạo ăn mặc toàn bộ võ trang kín cổng cao tường, rất giống một tên ăn trộm hoặc tội phạm cướp bóc, nhân viên cần vụ suýt chút nữa là muốn động thủ.

Mà trước khi anh ta có động tác thì Mã Lễ Ngạo đeo kính râm bèn nhìn về phía anh ta, hơn nữa trực tiếp lùi nửa bước về phía sau, rất có phong phạm ngươi động một chút cũng đánh không trúng ta.

Bộ trưởng Đồ bèn ha ha cười rộ lên: "Tiểu Trương quay lại đi, cậu xem phát sóng trực tiếp còn không biết Tiểu Mã ca của cậu là dáng người ra sao? Không phải cậu là kẻ trước đó vì biết có thể lại đây mà cao hứng nhảy loạn à, giờ Tiểu Mã ca chỉ đổi một bộ quần áo võ trang kín mít một chút thì cậu đã không nhận ra rồi?"

Sau đó, nhân viên cần vụ hơn hai mươi tuổi kia bỗng hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu, đang định khom lưng cúi gập 90 độ với Mã Lễ Ngạo, lại bị anh trước tiên duỗi tay ngăn cản: "Không sao, là do tôi ăn mặc quá kín kẽ làm người khác nhận không ra. Cậu có phản ứng như vậy là đúng, hơn nữa lại rất nhanh, là hạt giống chiến sĩ vệ binh tốt."

Vì thế Tiểu Trương liền trực tiếp đối với Mã Lễ Ngạo lộ ra một nụ cười tươi xán lạn lại kích động, làm Mã Lễ Ngạo nhìn đến thật chói mắt, nhanh chóng xoay đầu qua nhìn về phía một nam một nữ ngồi ở bàn bên kia.

Người đàn ông bộ dáng hơn 50 tuổi, trên người có dày đặc hơi thở quân nhân và người đứng trên cao, còn có sát khí hung hãn che giấu không rõ ràng, nhân sinh chắc cũng lên xuống phập phồng phi thường xuất sắc. Vị này hẳn chính là Bộ trưởng Đồ hôm qua người truyền lời nói.

Người còn lại là một vị nữ sĩ ước chừng hơn 80 tuổi, tóc bạc đầy đầu, khuôn mặt hiền từ vừa thấy là sẽ làm người nghĩ đến bà lão hiền lành nhà bên hoặc là bà nội nhà mình, nhưng trong ánh mắt hơi hơi nheo lại mang theo ý cười của bà lại lập loè vầng sáng trí tuệ và rộng rãi. Đây là một vị trí giả*.

(* (cách gọi trang trọng) người có trình độ học vấn uyên thâm, hiểu biết sâu rộng: bậc trí giả, nhà trí giả.)

Sau đó Mã Lễ Ngạo đối với từng người chào một tiếng, rồi ngồi xuống đối diện hai người bọn họ theo ý của Bộ trưởng Đồ.

"Tiểu Mã không cần câu nệ, lần này cứ coi như gặp mặt trưởng bối trong nhà đi. Ba người chúng ta có thể vừa ăn vừa nói, giao lưu một chút tin tức và tâm đắc mà chúng ta nắm giữ." Bộ trưởng Đồ cười rộ lên: "Bác họ Đồ, cháu có thể kêu bác là Bộ trưởng Đồ hoặc là bác Đồ. Vị bên cạnh bác này chính là viện sĩ Hoa, là học giả nghiên cứu khoa học ưu tú nhất quốc gia chúng ta, nhưng mọi người đều hay gọi bà là bà nội Hoa, bởi vì tính tình của bà thật sự tốt lắm."

"Cho nên cháu thật sự không cần nghĩ quá nhiều, chúng ta gặp cháu hoàn toàn không có ác ý. Trên cơ bản mỗi một dũng sĩ thành công qua ải trở về Trái Đất đều sẽ có người của Bộ khoa học đi tìm giao lưu một ít tin tức. Chẳng qua bởi vì cháu trong trò chơi biểu hiện quá xuất sắc, để những người khác tới tìm cháu có chút không đủ tư cách, nên bác cùng viện sĩ Hoa dứt khoát trực tiếp lại đây luôn."

Mã Lễ Ngạo nghe Bộ trưởng Đồ mỗi một câu đều đang khen anh, so với cao hứng thì càng thấy hơi tang. Anh cảm thấy chính mình vô cùng giống một con Boss, hiện tại bị Bộ trưởng Đồ xoát độ hảo cảm trước, một lát sau là muốn cướp trang bị của Boss.

Nhưng mà Bộ trưởng Đồ lời nói ra mạnh mẽ và thái độ thành khẩn, anh thật đúng là bị xoát độ hảo cảm rồi.

Mã Lễ Ngạo: "......" Tang.

Viện sĩ Hoa vẫn luôn ở bên cạnh nhìn xem Mã Lễ Ngạo phản ứng, nhìn đến bây giờ bà đã nhịn không được mà mỉm cười.

Đây là một đứa trẻ nội tâm dịu dàng mà cường đại, nó so với bất luận ai khác đều tỉnh táo nhận thức thực tế, nhưng lại còn đang nỗ lực yêu thế giới này, thật tốt.

"Được rồi được rồi, Tiểu Đồ cháu đừng nói nữa, nhanh nhanh để thằng bé gọi món ăn đi. Chờ đồ ăn lên rồi chúng ta vừa ăn vừa nói, thời gian cũng đủ, không cần quá sốt ruột." Viện sĩ Hoa mỉm cười mở miệng, sau đó cặp mắt hơi cong mang theo nếp nhăn kia của bà nhìn về phía Mã Lễ Ngạo: "Tiểu Mã có thể trước tiên gọi đủ mỗi món ăn nếm thử hương vị, ăn ngon thì trực tiếp đóng gói một phần mang về cho ông nội và ba cháu nếm thử xem. Dù sao là chúng ta bỏ tiền, cháu cứ ra sức ăn đi."

Mã Lễ Ngạo nghe vậy đối diện với đôi mắt viện sĩ Hoa, sau đó cúi đầu thở dài, gật gật đầu nhận mệnh.

Lại bị xoát hảo cảm trong vô hình rồi.

Thôi, trực tiếp tự mình rớt trang bị đi.

Vì thế, cũng không đợi Bộ trưởng Đồ lại nói đông nói tây việc nhà gì, Mã Lễ Ngạo sau khi chọn tất cả đồ ăn trên menu Phúc Đức Lâu mà anh cảm thấy ngon, bèn trực tiếp từ trong túi móc ra Tiểu Lan bị thu nhỏ.

Khi chậu hoa không gian được người máy màu hồng đưa tặng kia chậm rãi biến to ra trên bàn, từ lớn bằng bàn tay biến thành cỡ một bồn hoa, trong mắt mọi người trong phòng đều lộ ra luồng sáng kinh ngạc mà tán thưởng.

"Lão Đồ tôi lần này thật đúng là mở rộng tầm mắt." Bộ trưởng Đồ nhìn Tiểu Lan cả người ánh vàng lấp lánh lại mang theo hơi thở sinh mệnh cường đại cùng chậu hoa máy móc không gian có thể phóng to thu nhỏ của nó, cảm thán: "Cây rụng tiền sống và trang bị không gian!!"

Thứ trước có thể trực tiếp điên đảo nhân thức của con người Trái Đất đối với hệ thống sinh mệnh, mà thứ sau ít nhất đã dẫn đầu trình độ khoa học kỹ thuật của người Trái Đất hơn mấy trăm đến một ngàn năm.

"...... Tưởng tượng như vậy, những nền văn minh đẳng cấp cao đó có thể cho chúng ta thời gian một năm nỗ lực mà không phải trực tiếp xâm lấn, đã là lễ phép của nền văn minh bọn họ. Với chậu hoa không gian tùy tay đưa tặng ở thành phố Máy Móc này cũng đủ chứng minh riêng nền văn minh Máy Móc cũng có thể tận diệt Trái Đất chúng ta rồi."

Càng miễn bàn những nền văn minh khác lợi hại hơn phía sau đó.

Viện sĩ Hoa lúc này đã được Mã Lễ Ngạo đồng ý, dưới tình huống không chạm đến Tiểu Lan, cẩn thận mà nghiên cứu chậu hoa không gian kia.

Tuy rằng bà già như bà đặc biệt muốn hái miếng lá cây của cây rụng tiền sống Tiểu Lan này, nhưng mà cây đá quý sinh mệnh này có ý nghĩa phi phàm, dưới tình huống toàn vũ trụ đều nhiệt liệt chú ý, bà đại biểu Trái Đất đừng tùy ý tìm đường chết thì hơn.

Nhưng chậu hoa không gian này thì có thể dùng nghiên cứu tỉ mỉ được í a!

Kỹ thuật không gian chính là một trong những kỹ thuật lớn mà tất cả quốc gia trên Trái Đất đều đang nỗ lực nghiên cứu. Đừng nhìn cái chậu hoa không gian này chỉ là đồ vật rất phổ thông của nền văn minh Máy Móc, nhưng thấy mầm biết cây, thấy nhỏ hiểu lớn mà, có thể nghiên cứu ra tới một chút nhỏ tí tẹo chính là Trái Đất chiếm được một món hời lớn rồi!

Càng đừng nói bên trong chậu hoa còn đựng các loại đồ thượng vàng hạ cám khác, viện sĩ Hoa một bên cười tủm tỉm lấy ra vài thứ kia, một bên đặc biệt từ ái dặn dò Mã Lễ Ngạo ăn nhiều một chút. Mã Lễ Ngạo cảm thấy lúc này, anh đại khái chính là nhãi con mà bà nội Hoa yêu nhất trong lòng đi, hận không thể nuôi cho anh béo hơn một chút, về sau có thể sinh nhiều hơn mấy quả trứng các nền văn minh.... Khụ.

Dù sao bởi vì Mã Lễ Ngạo tự động phối hợp, không khí bữa cơm này tương đối vui vẻ.

Mã Lễ Ngạo nhét một bụng các món ngon, còn đóng gói mang về ít nhất 30 hộp thức ăn. Ve chai của nền văn minh Máy Móc anh nhặt để trong chậu hoa không gian bị quốc gia mua đi với một con số anh cảm thấy khiếp sợ.

Ngoại trừ chuyện này ra, Bộ trưởng Đồ còn tặng anh một quyển sổ đỏ, Mã Lễ Ngạo mở ra nhìn, đó là một tòa tứ hợp viện tinh xảo nằm ngay đế đô.

Mã Lễ Ngạo: "......"

A! Tang thời gian dài như vậy, tại một khắc này anh rốt cuộc cũng lên tinh thần hơn gấp trăm lần rồi.

Tuy rằng ba ruột ông nội ruột của anh đại khái sẽ không rời khỏi quê cha đất tổ dọn đến đế đô cư trú, nhưng chỉ là một tòa nhà này là có thể khiến hai người bọn họ vui vẻ, an tâm cả đời đi?

Mã Lễ Ngạo cuối cùng vẫn không được nhịn cười lên, sau đó cũng không cần Bộ trưởng Đồ và viện sĩ Hoa nói, trực tiếp tỏ vẻ sau này sẽ mang nhiều hơn một chút vật phẩm về nghiên cứu. Hơn nữa nếu quốc gia và viện khoa học có nhu cầu gì khác, cũng có thể trực tiếp gửi tin nhắn điện thoại cho anh.

Sau đó, Tiểu Mã ca liền tiếp nhận lấy một chiếc điện thoại mới tinh từ Bộ trưởng Đồ cùng nụ cười ra nhiều nếp nhăn của ông.

"Ha ha ha bác biết ngay Tiểu Mã cháu quả nhiên là một thằng nhóc tốt mà! Điện thoại thì quốc gia đã chuẩn bị tốt, bên trong có số điện thoại và tài khoản chat của bác còn có của bà nội Hoa nữa, có chuyện gì cần thì trực tiếp nói với bọn bác là được."

"Hơn nữa bên trong còn có một cái app công lược trực tiếp của Bộ khoa học kỹ thuật chúng ta, có tất cả tin tức hữu ích về ba trạm kiểm soát đầu tiên, do Bộ khoa học kỹ thuật Hoa Quốc nghiên cứu phân tích ra tới. Cháu có thể trực tiếp tìm đọc ngay trên điện thoại, không cần bắt đàn em cháu chạy kiếm nữa đâu."

Mã Lễ Ngạo nhìn điện thoại kia, còn có thể nói cái gì nữa chứ? Chuyện bạn không thể nghĩ tới thì quốc gia đều đã nghĩ tới, hơn nữa đây lại là hiệp trợ thiện ý, vậy cứ thản nhiên tiếp thu đi.

Trước khi rời đi, Mã Lễ Ngạo đồng ý thỉnh cầu của viện sĩ Hoa muốn đem chậu hoa Tiểu Lan mang về viện khoa học nghiên cứu một ngày. Mà Bộ trưởng Đồ cũng mặt mang tươi cười cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai Mã Lễ Ngạo: "Hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi tử tế, thả lỏng một chút. Chúng ta chờ cháu lần sau bình an trở về."

"Còn nữa, sau khi cháu đi thì an toàn trong nhà không cần lo lắng. Chúng ta sẽ theo thứ tự đãi ngộ cao cấp bảo vệ cha và ông nội của cháu."

Mã Lễ Ngạo cười: "Được ạ."

Sau đó anh nghĩ nghĩ, thở dài có chút tang mà bổ sung một câu: "Cháu nỗ lực vượt ải, làm vẻ vang cho nước nhà?"

Bộ trưởng Đồ nhìn bộ dáng không tình nguyện này của anh, cười mắng anh một câu rồi đẩy anh ra ngoài. Chờ đến lúc Mã Lễ Ngạo đã ngồi trên xe rồi, Bộ trưởng Đồ lại vội vội vàng vàng chạy tới cứ như là quên mất chuyện gì quan trọng chưa nói.

Sau đó, Mã Lễ Ngạo liền thông qua cửa sổ đang mở nghe ông nói: "Hầy, nhóc ơi bác quên nói! Giáo viên hội họa ưu tú nhất quốc gia đã chuẩn bị tốt, khụ... cháu à thì... hai ba hoặc là bảy tám tiếng đồng hồ gì đó, đi theo bọn họ học chút kỹ xảo vẽ vời nha?"

Cũng không phải nói họa sĩ linh hồn không tốt, khụ... chỉ là á hả, có đôi khi họa không đủ tinh xảo gì đó, dễ dàng đưa tới họa diệt cầu nha......

Mã Lễ Ngạo mặt không biểu cảm mà liếc nhìn Bộ trưởng Đồ một cái, cực kỳ vô tình kèm tự tin mà nói một câu: "Không cần, cháu rất tin tưởng vào kỹ thuật hội họa của mình. Hẹn gặp lại ạ."

Bộ trưởng Đồ nhìn xe thương vụ nghênh ngang rời đi, chép miệng: "Hầy, toi rồi! Này cũng không phải là lão Đồ tôi không nỗ lực, mà là Tiểu Mã quá tự tin nha." Thật... thật sự ngày nào đó Tiểu Mã vẽ ra nạn diệt chủng địa cầu, cái nồi này ông tuyệt đối không đội.

Bộ trưởng Đồ: "......" Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức tang và có tự tin mù quáng vào kỹ thuật hội họa của mình nha! Mệt tim!

Mã Lễ Ngạo lại theo đường cửa sổ vào nhà, tốc độ mau đến mức tất cả mọi người đuổi không kịp anh.

Mà vài thứ anh mang về thì được tài xế đi cầu thang đưa đến nhà, mùi hương món ngon sau khi một đám hộp cơm được mở toát ra làm hai vị đồng chí Mã đều cao hứng không nhịn được.

Sau đó, Mã Lễ Ngạo liền ở trong nhà cùng cha ông trải qua hai ngày vô cùng cá khô, giữa chừng cự tuyệt vô số thương hiệu nổi tiếng tìm tới cửa muốn cậu làm phát ngôn, đánh bại cô tám dì bảy quan hệ thân thích quê nhà và hương thân, còn có bà mối trong khu ồn ào phải cho giới thiệu đối tượng cho Mã Lễ Ngạo. Vào buổi chiều 4 giờ 59 phút ngày hôm sau, anh mỉm cười ôm lấy ba và ông nội trầm mặc không nói gì, rồi sau đó mang theo Tiểu Lan về lại thế giới Trò Chơi Dũng Sĩ tràn ngập giết chóc và tử vong kia.

Chẳng qua so sánh với lần trước hấp tấp tiến vào, lúc này đây, trong túi Mã Lễ Ngạo có thêm một lá bùa bình an nho nhỏ do ba anh vẽ tay, ông anh xếp lại. Hai vị đồng chí Mã tỏ vẻ, âm với âm là dương, lần này cái bùa bình an nhất định sẽ hữu dụng!

Mã Lễ Ngạo thầm...... chấp nhận.

Vương Khiếu Hổ đã ôm một cái bình lớn chờ trước cửa phòng anh, trạng thái tinh thần càng thêm dâng trào ba phần hơn trước nữa.

Cậu tại cửa sổ lớn tiếng kêu lên: "Đại ca! Đại ca em rất nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ tra xét tư liệu thành phố Động Vật! Ngày mai chúng ta chỉ cần ở trấn nhỏ, trước tiên mua hai món đồ vật là có thể nâng cao tỉ lệ tồn tại ở thành phố Động Vật Điên Cuồng lên rất nhiều đó!"

Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng cậu tinh thần hơn gấp trăm lần, đầu tiên là giật giật khóe miệng, sau đó lại lắc đầu bật cười ra khỏi cửa phòng.

Khi hai chân anh đạp lên mảnh đất này, trục xoay bánh răng thời gian lại lần nữa chuyển động.

Tác giả có lời muốn nói:

Quốc gia: Tìm cho cậu giáo viên dạy vẽ rồi nè....

Mã Lễ Ngạo: Tôi vẽ còn cần người dạy?! Ai có thể dạy tôi?

Quốc gia:...... Tai họa diệt cầu ở ngay trước mắt rồi.

Hết chương 24.

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 25

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Vương Khiếu Hổ về nhà hai ngày, cũng giống Mã Lễ Ngạo bị thân thích bạn bè coi như dũng (khỉ) sĩ (thành tinh) vây xem khích lệ hai ngày ra, xong lại đem mấy đồ thượng vàng hạ cám mình mang từ thành phố Máy Móc về bán cho quốc gia.

Tuy rằng Bộ khoa học gặp mặt cậu không phải cấp bậc lãnh đạo tối cao như Bộ trưởng Đồ cùng viện sĩ Hoa, nhưng cũng là một vị trưởng khoa rất có năng lực. Vị này ngoại trừ khả năng tổng hợp tư liệu vượt qua thử thách ra, còn có bản lĩnh thiên phú xem mặt đoán ý, hướng dẫn từng bước lợi hại mười phần.

Chỉ một lần gặp mặt đã khiến cho người thanh niên nhiệt huyết Vương Khiếu Hổ đối với quốc gia nhất mực trung thành và tận tâm, còn đặc biệt bảo đảm sẽ nỗ lực duy trì nhóm lửa tinh thần cho đại ca cậu Mã Lễ Ngạo, để anh đừng có gặp chuyện đều tang.

Đương nhiên, quốc gia cũng sẽ không bạc đãi đứa nhỏ thật thành như vậy. Cha mẹ Vương Khiếu Hổ trực tiếp được sắp xếp bệnh viện cùng phòng bệnh tốt nhất tiến hành trị liệu, đồ vật Vương Khiếu Hổ mang về tới cũng bán giá cao 3000 vạn. Có thể nói cho dù Vương Khiếu Hổ tử vong ở cửa thứ hai thành phố Động Vật Điên Cuồng, cha mẹ cậu cũng thật sự áo cơm vô lo về sau.

Cha và mẹ Vương Khiếu Hổ vừa kích động lại khổ sở, vừa tự hào lại thấp thỏm.

Đại để mỗi một vị cha mẹ yêu con đều không hy vọng con mình tiến vào thế giới trò chơi nguy hiểm kia liều mạng, nhưng chính bọn họ đã liên lụy con trai mình, đây có lẽ là một trong những chuyện thống khổ nhất đi.

Cũng may bản thân Vương Khiếu Hổ là một thanh niên tốt, đặc biệt có tinh thần lạc quan vô cùng, cậu còn có vận khí may mắn khi gặp ngay đại ca có thực lực như Mã Lễ Ngạo. Nhờ vậy mới làm trong lòng cha mẹ Vương Khiếu Hổ dễ chịu hơn một chút, chỉ là trước khi Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất này kết thúc, bọn họ sợ là đều sẽ không có ngày tháng an tâm. Nhưng khi đối mặt với con trai, cha Vương mẹ Vương chưa bao giờ đem cảm xúc lo lắng và bi quan kia thể hiện ra.

Cho nên Vương Khiếu Hổ trở về nhà chuyến này, tinh thần lên gấp trăm lần. Còn mang theo một bình đựng phật nhảy tường* mẹ tự tay làm thượng cống cho đại ca.

(*Phật nhảy tường là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món xúp (hoặc món hầm) bao gồm nhiều nguyên liệu, đặc biệt là những nguyên liệu từ động vật, và yêu cầu từ 1 đến 2 ngày để chuẩn bị. Một công thức chuẩn cần nhiều nguyên liệu bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn. Một số công thức yêu cầu đến 30 nguyên liệu chính và 12 loại gia vị)

"Đại ca đại ca! Đây là phật nhảy tường mẹ em tự tay làm theo cách chế biến dân gian nè! Tuyệt đối là tiêu chuẩn đầu bếp hạng nhất, vóc dáng em bự con cường tráng như vậy chính là do mẹ em đút ăn lớn á! Mẹ nói nhất định phải cảm tạ anh đã đưa em theo cùng, bảo em mang một bình lại đây cho anh ăn! Buổi tối chúng ta ăn cơm chiều với cái này đi! Dù chan canh hay ăn không, thậm chí làm cái lẩu đều siêu tuyệt nha!"

Mã Lễ Ngạo nhìn cái bình lớn phân lượng đủ mười người ăn kia, khựng một lát rồi mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn dì ạ. Con rất chờ mong."

Vương Khiếu Hổ nghe được lời này thì càng vui vẻ, lại bắt đầu nói về tư liệu mình dùng điện thoại tra được: "Em lần đầu được dùng điện thoại chuyên môn định chế quốc gia cấp cho đó! Cảm giác vuốt lên cũng không giống bình thường nha! Ha ha ha lại hoàn toàn không có quảng cáo hay các phần mềm rác tự động xuất hiện nữa!! Siêu cấp toẹt zời!"

"Cái app tư liệu của viện khoa học trên điện thoại càng tốt! Muốn cái gì cũng có thể điều tra ra!"

"Em tra được nhiệm vụ thành phố Động Vật Điên Cuồng, nói đơn giản cũng đơn giản mà nói khó cũng khó, nhưng quan trọng nhất chính là vô luận như thế nào đều phải phân rõ, trong thành phố Động Vật, săn giết 'động vật' và 'sinh mệnh động vật' khác nhau như thế nào."

"Tựa như người nước ngoài nhìn người trong nước mình đều cùng một bộ dáng, chúng ta nhìn người nước ngoài cũng rất khó phân biệt vậy, trong thành phố thờ phụng động vật dã tính tự nhiên, con người chỉ bằng mắt thường thì rất khó phân biệt những con vật đi bộ trên phố rốt cuộc là động vật hay là thú nhân. Bởi vì sinh mệnh động vật trong thành phố Động Vật Điên Cuồng tuy rằng cũng coi như tội phạm, nhưng phần lớn không phải phạm tội tử hình, thậm chí còn có một vài thú nhân sắp đến hạn phóng thích hoặc cân nhắc mức hình phạt, bọn họ chỉ là đang phục hình ở thành phố Động Vật Điên Cuồng, cho nên dũng sĩ con người không được phép giết chết thú nhân trong thành phố."

"Bởi vì quy định này, đừng nói dũng sĩ bình thường mới tiến vào trò chơi được nửa tháng như chúng ta, ngay cả dũng sĩ tinh anh các quốc gia ban đầu tiến vào cũng tổn thất rất nặng ở ải này. Có vài thú nhân tính tình ác liệt còn cố ý lấy hình thái động vật công kích dũng sĩ loài người, nếu dũng sĩ loài người không có cách nào nhận biết rõ ràng bọn họ rốt cuộc là thú nhân hay là động vật, sẽ rất dễ dàng lâm vào bị động."

Vương Khiếu Hổ nói tới đây giọng nói hơi chút hạ xuống, nhưng rất nhanh cậu liền lên tinh thần lại: "Nhưng người vượt ải trước đó đã tìm được biện pháp giải quyết vấn đề này! Đó chính là 'máy phiên dịch tiếng thú' và 'kính chiếu hình'!"

"Hai món này, thứ trước có thể trực tiếp phiên dịch ý tứ tru lên của động vật khác nhau, nếu là động vật săn giết bình thường, máy phiên dịch tiếng thú phần lớn chỉ biết biểu hiện ra 'giết' 'ăn' 'đói' 'vui' chỉ một chữ thôi. Nhưng nếu thú nhân nguyên hình, đại khái là có thể phiên dịch ra 'giết mày', 'xxx cả nhà mày', 'tao cắn mày một cái, giỏi đuổi theo tao nè!', mấy câu như vậy rõ ràng là chỉ sinh vật có trí tuệ mới nói ra được. Nhờ vậy rất dễ phân biệt được động vật và thú nhân."

Mã Lễ Ngạo nghe đến đó khóe miệng hơi hơi giật, sau đó gật gật đầu: "Xác thật có nó thì rất dễ phân biệt." Dù sao một con heo chân chính sẽ không một bên chạy như điên một bên quay đầu la lên với bạn mấy lời nói thiếu thịt kho tàu như "Ngon thì đuổi theo ta nè, đuổi theo ta nè!".

Nhưng Mã Lễ Ngạo cũng liền phát ra câu hỏi thổn thức tâm cang: "Có đắt không?"

Vương Khiếu Hổ - đại biểu cho người không giàu có gì cho cam tại Trái đất: "Ặc, cửa hàng ở trấn nhỏ dũng sĩ bán 50 đồng năng lượng, thành phố Động Vật Điên Cuồng bán 100 đồng năng lượng. Có hơi đắt."

"Nhưng nghe nói trong thành phố Động Vật có thể làm công cho thú nhân kiếm tiền, tuy rằng đại đa số dũng sĩ ở trấn nhỏ dũng sĩ mua không nổi máy phiên dịch tiếng thú, nhưng mà khoảng chừng nửa tháng sau khi đến thành phố Động Vật là có thể mua nổi."

Mã Lễ Ngạo nghe xong gật gật đầu lại thâm trầm mà lắc lắc đầu: "Nghèo, có thể là tội lỗi của tất cả các thể sinh mệnh tồn tại đi."

Những lời này trực tiếp châm ngòi người đang xem phát sóng trực tiếp của bọn họ, làn đạn liền hưởng ứng.

【 Huhuhu tui có tội! Tui nghiệp chướng nặng nề!! 】

【 huhuhu tui cũng có tội, mỗi ngày tui đều đang nỗ lực kiếm tiền chuộc tội, khổ quá mà. 】

【 Hầy, gào cái gì mà gào, nền văn minh Thực Vật cấp chín ta đây còn mỗi ngày vì tìm thổ nhưỡng có dinh dưỡng và nguồn nước thiếu nợ trăm vạn đây nè, ai mà không phải cái người nghèo kia chứ. 】

Sau đó người xem Trái Đất liền thấy được một làn sóng lớn tỏ vẻ chính mình thiếu 【 thổ nhưỡng năng lượng cao 】, 【 đá quý năng lượng 】, 【 đồ ăn năng lượng 】vân vân từ làn đạn các bạn bè ngoài hành tinh khóc than. Nhìn mấy thứ này đó, người xem Trái Đất bỗng nhiên cảm thấy bọn họ như được kéo gần khoảng cách với các sinh mệnh nền văn minh đẳng cấp cao đó.

Nhưng vào thời điểm mọi người đều khóc than cảm thán, người vừa mới phát ngôn cái câu kia - Mã Lễ Ngạo đột nhiên lại nói thêm một câu: "Nhưng mà, Tiểu Lan nhà anh không có cái tội này."

Mã Lễ Ngạo từ trong túi mình móc ra bồn hoa Tiểu Lan lớn bằng bàn tay, duỗi tay chọc chọc mấy nhánh cây khô và hai chiếc lá con mới mọc, lộ ra nụ cười mỉm Mã thị Versailles*: "Nó sinh ra chính là thuần khiết mà tốt đẹp."

(*Véc xây: tiếng lóng ý chỉ khoe khoang một cách khiêm tốn)

Đàn fan điên cuồng của Langdon Dahl: 【 Đúng đúng đúng! Cậu nói rất đúng! Tiểu Lan nhà chúng ta và Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl giống nhau, sinh ra chính là thuần khiết tốt đẹp không có tội lỗi!! 】

Người xem Trái Đất: 【......】

Người xem ngoài hành tinh: 【......】

Nếu không phải trong mắt mi lóe ánh sáng tiền tài, lời này của mi bọn ta xém tin thật rồi.

Vương Khiếu Hổ đi theo lão đại ngốc nghếch thổi phồng: "Đúng vậy, Tiểu Lan thật là đẹp mắt! Hơn nữa lá con của nó nhìn rất đáng giá! Lão đại, bán lá cây ư?"

Mã Lễ Ngạo trực tiếp cho đàn em số một một cái nhìn xem thường, đem Tiểu Lan lại rút nhỏ một chút bỏ vào trong túi, úm lại: " Có mà bán cậu thì anh cũng sẽ không bán nó."

Sau khi nói xong lại bồi thêm một câu: "Hiện giờ đang có tiền mà. Không nóng nảy."

Vương Khiếu Hổ: "......?"

"Còn có một cái kính chiếu hình nữa, là thứ gì? Công dụng giống cái kính chiếu yêu sao?"

Vương Khiếu Hổ dạ dạ hai tiếng: "Đại ca cơ trí! Công dụng của nó tương tự vậy đó, có thể trực tiếp thông qua gương thấy được diện mạo thật sự của hình dạng động vật là thú hay người ! Cái này tuyệt đối là thứ tốt nhất thích hợp với thành phố Động Vật Điên Cuồng! Chỉ là á hả... khụ... đắt lắm."

Lúc Mã Lễ Ngạo nghe được hai chữ 'đắt lắm' này liền có dấu hiệu hơi bị tang, nhưng suy xét đến tính thực dụng của kính chiếu hình, anh vẫn hỏi một câu: "Đắt bao nhiêu?"

Nếu là 500 đồng năng lượng mà nói, anh khẽ cắn môi, thì....

Vương Khiếu Hổ thành thành thật thật nói: "5000 đồng năng lượng một cái."

Đôi mắt nửa mở của Mã Lễ Ngạo đều bị con số này làm cho căng lớn ra: "Cậu nói bao nhiêu?"

Vương Khiếu Hổ yên lặng cúi đầu: "5000 đồng năng lượng một cái."

Mã Lễ Ngạo trầm mặc, sau đó gật gật đầu: "Không phải đồ đắt tiền đâu, là anh mày không xứng."

"Hổ Tử à, chúng ta nếu đã tiến vào cái Trò Chơi Dũng Sĩ này, nhất định phải thời thời khắc khắc ghi nhớ chỉ tin vào năng lực cùng trí tuệ của mình mà vượt ải. Ngàn vạn lần đừng quá quá ỷ lại vào vật ngoài thân."

Vương Khiếu Hổ đặc biệt gật đầu tán đồng, "Vậy đại ca, máy phiên dịch tiếng thú có mua không ạ?"

Mã Lễ Ngạo: "Đương nhiên mua, mua hai cái!"

5000 đồng năng lượng anh đào không ra, chẳng lẽ 50 đồng năng lượng anh lại kiếm không nổi sao?! Mua hai cái là quật cường cuối cùng của anh.

Sau đó Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ liền tìm đến tiệm tạp hóa ở trấn nhỏ dũng sĩ, ở nơi đó mua được hai cái máy phiên dịch tiếng thú.

Lúc bọn họ mua máy còn gặp hai người Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán đồng hành cùng tới, thời điểm Kim Xán Xán nhìn thấy Tiểu Mã ca hai mắt đều sáng ngời: "Tiểu Mã ca, cũng tới mua máy phiên dịch tiếng thú sao? Em và Trương ca hai người thêm lại tiền cũng chỉ đủ mua một cái máy phiên dịch tiếng thú, nhưng bởi vì giá hàng trong thành phố Động Vật đắt có khi gấp đôi ở trấn nhỏ dũng sĩ, bọn em quyết định trước tiên mua một cái rồi lại nói. Ít nhất an toàn cơ sở được bảo đảm ạ."

Mã Lễ Ngạo gật gật đầu, sau đó anh nhìn Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán móc ra toàn bộ gia sản. Nghĩ nghĩ, ở tiệm tạp hóa tiêu 50 đồng năng lượng mua hai bao dịch dinh dưỡng tổng cộng 20 ống, đưa cho Trương Mãnh và Kim Xán Xán.

Tuy anh cũng không có tính toán cùng hai người bọn họ tạo thành đội ngũ, nhưng đã có duyên gặp gỡ và anh cũng có năng lực, vậy thì giúp một phen thôi.

"Ở trong thành phố Động Vật trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ phải luôn ở trong đó, thời hạn dài nhất là một tháng, hai người mang theo cái này dự phòng dưới đáy ba lô đi."

Kim Xán Xán nhìn dịch dinh dưỡng kia liền cười cong đôi mắt, cô cũng không làm ra vẻ mà tiếp nhận dịch dinh dưỡng, nói cám ơn với Mã Lễ Ngạo: "Vậy cảm ơn Tiểu Mã ca nha! Chờ sáng ngày mai chúng ta có thể cùng nhau vào thành không ạ? Không nhất định phải tổ đội hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là cùng hợp tác thu thập một chút đồ ăn ở vùng ngoại ô mà thôi?"

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Anh cũng không chán ghét cùng người khác hành động, chỉ là chán ghét người đem hy vọng ký thác lên người người khác, chính mình lùi bước mà thôi.

Buổi tối, Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ quả nhiên ăn một bữa lẩu phật nhảy tường thơm ngào ngạt. Mỹ vị nhân gian làm Mã Lễ Ngạo cũng không thể duy trì được bản sắc ủ rũ của mình, ăn đến khóe mắt cong lên, dẫn rất nhiều người xem nữ và một bộ phận người xem nam Trái Đất tru lên như sói. Mà Vương Khiếu Hổ lại còn trực tiếp ăn đến chảy máu mũi, khi cậu che lại cái mũi của mình không thể tin tưởng nói ra câu 'em vậy mà ăn phật nhảy tường đến tuột thanh máu', Mã Lễ Ngạo xém chút nữa phun luôn bào ngư trong miệng ra.

Mẹ Vương ở Trái Đất hơi đỏ mặt lên, bà chỉ là muốn cảm tạ một chút đại ca của con trai, nên nguyên liệu cho vào đặc biệt đầy đủ, chắc vì vậy có khả năng là bổ quá rồi đi.

8 giờ sáng hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng nhóm dũng sĩ vượt qua cửa thứ nhất có thể dừng lại ở trấn nhỏ dũng sĩ. Mã Lễ Ngạo, Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh, bốn người cùng nhau rời khỏi trấn nhỏ dũng sĩ của cửa thứ nhất. Mà đồng thời còn có những dũng sĩ khác vượt qua cửa thứ nhất cũng lựa chọn ngay lúc này rời đi, Mã Lễ Ngạo lại thấy người bạn Vodka - Slov, hai người cách đám người nhìn nhau cười.

Tuy rằng mọi người không nói rõ, nhưng mấy trăm dũng sĩ này cũng coi như là cam chịu cùng đi. Từ khi chính phủ các nước cho phép người thường có thể tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ đến giờ, hơn nửa tháng tới nay đây là lần đầu có mấy trăm dũng sĩ cùng nhau tập kết tiến bước.

Hình ảnh như vậy đã khiến cho vô số người Trái Đất đang xem phát sóng trực tiếp đỏ hốc mắt. Đó là kiêu ngạo, cũng là kỳ vọng.

Khi nhóm dũng sĩ đi ra khỏi tường thành trấn nhỏ, ánh vào mi mắt đó là một mảnh thiên địa xanh um tươi tốt rộng lớn, phảng phất như tượng trưng cho một giai đoạn khác bắt đầu. Mà từ nơi này, nhìn xa xa về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy thành phố Thú Nhân to lớn nơi kia.

......

Con đường thông đến thành phố Thú Nhân cũng không gập ghềnh, nhưng cách thành phố Thú Nhân ngày càng gần thì hoa cỏ cây cối ven đường bắt đầu trở nên ngày càng rậm rạp, động vật nhỏ nhảy nhót trước mặt bọn họ làm thành các loại món ăn hoang dã cũng ngày càng nhiều. Nhóm dũng sĩ nhìn những động vật nhỏ này, một đám đều mắt lộ tinh quang, lấy ra vũ khí bọn họ nhặt hoặc là mua được hoặc là tự mang, bắt đầu hành động săn thú tập thể trước khi vào thành.

Tuy rằng thành phố Động Vật Điên Cuồng khác với thành phố Máy Móc Tội Ác, các thú nhân trong thành phố có gieo trồng hoặc chăn nuôi gia súc, cửa hàng cũng sẽ bán món ngon giá rẻ, nhưng thứ trước yêu cầu các dũng sĩ làm công cho các thú nhân, không biết sẽ gặp phải chuyện làm khó làm dễ gì, thứ sau thì cần trả bằng đồng năng lượng. Nhóm dũng sĩ nghèo tập thể lại cần cù tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thu thập đồ ăn miễn phí ở vùng ngoại ô.

Cũng giống như lúc ở thành phố Máy Móc, chỉ cần trước 6 giờ chiều nay tiến vào thành phố Động Vật thì không có vấn đề gì. Hơn nữa, các thú nhân ở thành phố Động Vật cũng sẽ không hơn nửa đêm ra du đãng giết người trên phố, ban đêm ở thành phố Động Vật vẫn là tương đối hữu hảo... đi.

Dù sao, mọi người bắt đầu tập thể săn thú ở dã ngoại.

Nhưng mà sau khi bắt đầu săn thú, biểu cảm của nhóm dũng sĩ liền trở nên rối rắm xấu hổ. Cùng lúc đó khán giả Trái Đất cầm di động xem phát sóng trực tiếp cũng đã xoát nổ banh làn đạn bằng loạt trận cười ầm ĩ.

【 ha ha ha ha ha ha! Đù đù đù! Đây là săn thú náo nhiệt nhất mà tui đã thấy đó ha ha ha ha! 】

【 Khửa khửa khửa à ức! Thiếu chút nữa cười muốn nấc cục luôn, con ngỗng bự kia đang nói cái gì? 'Có ngon bắt ông đây đi' sao? 】

【 Lúc con gà mái hoa xinh đẹp kia kêu lên, tui với bạn gái phun nước trái cây ra đầy mặt nhau luôn. Hí hí hí ha ha ha ha cạc cạc cạc mẹ nó tui cười muốn điên rồi! 】

【 Máy phiên dịch tiếng thú thật là một Thần Khí vũ trụ! 】

Như lời làn đạn cuối cùng nói, trong lần săn thú này, máy phiên dịch tiếng thú lên sàn. Bởi vì trong thành phố Động Vật Điên Cuồng, thú nhân và động vật rất khó phân biệt, giết chết thú nhân không phải mục tiêu sẽ trực tiếp bị trừng phạt tử vong, phàm là dũng sĩ tra qua tư liệu đều sẽ nỗ lực gom góp gia sản mua một cái máy phiên dịch tiếng thú ở trấn nhỏ dũng sĩ.

Sau đó, đây không phải chính là dịp dùng tới rồi sao? Mặc dù bọn họ bây giờ còn chưa vào trong thành phố Động Vật Điên Cuồng, nhưng trước đó ở trấn nhỏ dũng sĩ tận mắt nhìn thấy một con heo nhà biến thành một nhóc bé con mập mạp, nếu nhóm dũng sĩ còn dám tùy tiện giết gà bắt thỏ mới là thấy quỷ ấy.

Vì thế ấy à, lần này nhóm dũng sĩ đi săn ở ngoại ô thành phố Động Vật liền mang theo một mùi vị rất kỳ quái——

Vương Khiếu Hổ mắt sắc, phát hiện một con gà tây từ lùm cây lao tới, cậu một tay cầm máy phiên dịch tiếng thú một tay ném cầu lửa về phía gà tây. Hình ảnh tạo nên chính là: gà tây ở phía trước cạc cạc cạc cạc thét chói tai chạy trốn, Vương Khiếu Hổ chạy theo【 a a a a a a 】 phía sau.

【 A a a a a 】này đương nhiên không phải Vương Khiếu Hổ hô lên tới, mà là máy phiên dịch tiếng thú trong tay cậu, đang giúp đỡ con gà kia hô lên.

Lúc lần đầu tiên Vương Khiếu Hổ nghe thấy thể loại thét chói tai a a a a của con gà, cầu lửa trong tay cũng chưa nắm chắc, suýt nữa là nướng luôn đầu tóc của mình rồi..

Vương Khiếu Hổ như vậy còn tính là tốt.

Bởi vì con gà cậu đuổi theo này chỉ biết 【 a a a a 】, xác định là một con gà thật sự.

Nhưng con vịt Kim Xán Xán và Trương Mãnh vây truy chặn đường kia, nó thì không giống vậy. Bởi vì nó nhiều lời thêm một chữ.

"Cạc cạc cạc cạc cạc!" 【 A a a a a chạy! 】

Liền bởi vì một chữ này, Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh rượt theo con vịt này mười mấy phút, xác định nó lăn qua lộn lại chỉ biết nói một chữ như kia, mới dám xuống tay làm thịt nó, thật là mệt tim đến cực điểm.

Tình huống cùng loại này diễn ra trong hầu hết tất cả phát sóng trực tiếp của các dũng sĩ truy đuổi con mồi, không trách mọi người đều cười muốn phun ra.

Nhưng ai cũng không mệt tâm bằng mấy dũng sĩ Nhật Quốc và Mễ Quốc.

Bởi vì con ngỗng trắng và con gà mái hoa xinh đẹp bọn họ truy đuổi kia, thế nhưng là tuyển thủ ngôn ngữ mạnh miệng ngoài dự đoán ——

Con ngỗng trắng một bên nhanh chóng vẫy cánh chạy như bay về phía trước, một bên ngẩng cổ cạc cạc cạc gầm rú phẫn nộ.

Các dũng sĩ Nhật Quốc truy đuổi phía sau, máy phiên dịch trong tay đang không ngừng nhảy ra tiếng ngỗng rống giận: 【 Giỏi thì đuổi theo ông! 】【 Tới đây, dũng sĩ không sợ chiến đấu! 】【 Cả nhà mày! 】【 Ngu xuẩn! 】【 Ngu hả, ông biết bay nè! 】

Mà máy phiên dịch trong tay dũng sĩ Mễ Quốc đuổi theo con gà mái hoa kia lại là một loại phong cách khác: 【 Huhuhu đừng đuổi theo em! 】【 A đau quá em bị thương! 】【 Người ta đã nhận thua rồi sao anh còn đuổi theo người ta! 】【 Hức hức hức anh mau thả người ta đi...... A ~】

Khi tiếng【 A~】mùi vị gà mái tơ vừa ra tới, Mã Lễ Ngạo đứng yên tại chỗ làm cây nấm cũng không nhịn xuống nổi mà phụt cười ra tiếng.

Tiếng kêu và ngôn ngữ này thật là cmn vi diệu.

Cũng vì nguyên nhân này, tất nhiên khiến cho dũng sĩ Nhật Quốc Mễ Quốc đuổi theo ngỗng trắng và gà mái tơ dừng bước chân, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Con ngỗng trắng này có phải là thú nhân không? Bộ dáng nghe ra tính tình rất táo bạo nha!

Con gà mái tơ kia chắc chắn là một nữ thú nhân nũng nịu đi? Khụ, bằng không tiếng kêu của nó cũng quá... quá cái kia cái gì à nha.

Dũng sĩ Nhật Quốc và dũng sĩ Mễ Quốc bắt đầu nỗ lực muốn đối thoại cùng ngỗng trắng và gà mái, dò hỏi chúng nó rốt cuộc có phải là thú nhân hay không. Nhưng ngỗng bự táo bạo và gà nhỏ nũng nịu chỉ ôm đoàn sưởi ấm mà rúc vào cùng nhau, một con dùng con mắt hạt đậu màu đen của nó coi rẻ hết thảy: 【 Mi nhìn gì? 】, một con khác nhu nhược mà phẩy phẩy cánh nhỏ: 【 Hu hu hu. 】

Dũng sĩ Nhật Quốc, dũng sĩ Mễ Quốc: "......"

Thôi được rồi, động vật ở đây không phải chỉ có một con ngỗng một con gà, chúng ta đổi mục tiêu còn không được sao?

Sau đó trong tiếng cười điên cuồng của làn đạn, hai đội dũng sĩ này đành đi tìm động vật khác.

Lại một lần lấy được thắng lợi, ngỗng bự táo bạo và gà nhỏ nũng nịu ngửa mặt lên trời cười dài.

Sau đó ngỗng bự táo bạo chợt chú ý tới Mã Lễ Ngạo đang ở bên cạnh vây xem ngon lành, nó đặc biệt đắc ý mà quạt cánh lớn bay nhào hướng về phía Mã Lễ Ngạo, đồng thời miệng ngỗng há to lộ ra răng nhọn chi chít bên trong chuẩn bị công kích Mã Lễ Ngạo, còn tới một câu với Mã Lễ Ngạo: 【 Ngu đần ngươi nhìn cái gì? 】

Nụ cười trên mặt Mã Lễ Ngạo biến mất.

Một giây duỗi tay bóp chặt cổ ngỗng bự, tạm dừng hai giây, dao ăn trên một cái tay khác chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo. Giơ tay chém xuống, con ngỗng bự bách chiến bách thắng cứ như vậy chết vì kiêu ngạo và ngốc nghếch.

"Nhìn mi thì sao hả?"

Người Trái Đất: 【!! Kinh!! Nguy rồi!! 】

Gà mái tơ cũng nhìn đến ngây người, trực tiếp bị dọa sợ tới mức...... đẻ luôn một quả trứng. 【 Cục cục tác. 】

Mã Lễ Ngạo nhìn quả trứng gà nóng hôi hổi kia, rũ mắt ngó nó một lát, phất tay bảo nó chạy.

Lúc gà mái tơ chạy còn một đường phát ra tiếng【 Huhuhu 】【 A~】, hiển nhiên, nó cũng không phải thật sự là thú nhân.

Sau đó Mã Lễ Ngạo ngồi xổm xuống, nhìn thi thể ngỗng lớn đã bị phanh thây, dùng giọng điệu thấm thía nói:

"Biết mi vì cái gì mà chết không?"

"Bởi vì đóng vai ác lại còn nói nhiều mà chỉ có bấy nhiêu câu."

"Hơn nữa thú nhân đầu óc dù có nhỏ, sau khi bị ta bắt lấy đều sẽ kêu cứu mạng trước."

"Ta cho mi thời gian hai giây rồi, mi còn chỉ biết kêu ngu ngốc."

"Cho nên kiếp sau đầu thai nhớ rõ khiêm nhường một chút, còn phải biết dòm trước ngó sau."

【......】

【 Muốn quỳ......】

【 Không phải nha, hai giây lỡ đâu phản ứng không kịp thì sso? Tuy nó lặp đi lặp lại chỉ biết nói vài câu mắng chửi người kia, nhưng lỡ như lầm thì sao? 】

【 Đừng hỏi. Hỏi chính là Tiểu Mã ca tang tang, người ác không nói nhiều! 】

Tác giả có lời muốn nói:

Ngỗng bự: Chính là hối hận, hối hận. Thắng lợi làm ta vênh váo, sớm biết vậy ta không kêu hắn ngu ngốc khiêu khích hắn rồi QAQ.

Tiểu gà mái: Thảm. Sau này không có cộng sự, không biết còn có thể lừa gạt dũng sĩ tiếp không nữa?

Hết thảy đều là vì tồn tại mà. Mặt nghiêm túc.

Hết chương 25.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương này có nhắc đến Nhật Quốc, Mễ Quốc... có thể hiểu là nước Mỹ (hay Mexico?), nước Nhật nhưng tác giả ghi như vậy nên mình để nguyên (như việc tác giả ghi là Hoa Quốc cho Trung Quốc vậy), cũng 1 phần tránh tị hiềm ảnh hưởng cũng nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro