Chương 22+23
Con người tui có tâm quá, vừa đi du lịch vừa edit truyện :))
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 22
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
[Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta]
Từ cổng lớn thành phố Máy Móc Tội Ác ra tới, nhóm dũng sĩ may mắn sống sót đều nghe được từ phía sau truyền đến tiếng gào thê lương phẫn nộ nhưng không có một người nào quay đầu nhìn lại xem.
Bọn họ hiểu rõ ràng sự thật tàn nhẫn này hơn bất cứ ai. Nếu lựa chọn con đường này thì không cần tâm tồn ảo tưởng, chờ mong may mắn buông xuống. Muốn sống sót liền phải trả giá bằng toàn bộ nỗ lực.
Một đường trầm mặc, từ cuối con đường thành phố Máy Móc đi thông đến trấn nhỏ dũng sĩ, mọi người đi khoảng nửa giờ đồng hồ. Trên đường Mã Lễ Ngạo chú ý tới, xung quanh đường đi cảnh sắc đang thong thả biến hóa ——
Tựa hồ như thảm thực vật trở nên càng thêm tươi tốt, gà rừng và thỏ hai bên đường nhảy tới nhảy lui cũng nhiều lên.
Chờ tới trấn nhỏ dũng sĩ, Mã Lễ Ngạo thậm chí thấy được một con... heo trắng nõn điên cuồng đuổi theo con thỏ?
Kim Xán Xán cô nhóc này một đường đều đang chú ý đến thần sắc của Mã Lễ Ngạo, lúc nhìn thấy Mã Lễ Ngạo lộ ra biểu cảm vi diệu, nhanh chóng liền theo ánh mắt anh nhìn qua, sau đó cũng có chút ngây dại.
Cô thay thế Mã Lễ Ngạo phát ra nghi vấn trong lòng: "Khi còn nhỏ nhà em không có nuôi heo, heo nhà ăn.... thỏ sao?"
Trương Mãnh bên cạnh lúc này cũng quay đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm trên mặt con người rắn rỏi có điểm vi diệu: "Không. Heo là động vật ăn tạp, hẳn là không ăn......"
Trương Mãnh nói còn chưa nói xong, ở trước mắt bao người, con heo nhà trắng nõn liền lấy đà một cái nhảy lên độ cao cùng tốc độ mà heo nhà không nên có, sau đó trực tiếp đè lên con thỏ nọ, áp nó đến dưới thân.
Miệng của Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ trực tiếp há thành hình chữ O, nhưng mà chuyện càng muốn mạng hơn còn ở phía sau —— con heo nhà mượt mà trắng nõn kia trong vài giây từ một con heo biến thành một bé trai có mũi heo, cậu nhóc bắt lấy con thỏ kia rồi chống hông cười to: "Ha ha ha! Mình bắt được con thỏ rồi bắt được con thỏ rồi! Qua mấy ngày là có thể thêm món cho chị mình rồi!"
Mã Lễ Ngạo: "......"
Kim Xán Xán, Vương Khiếu Hổ, Trương Mãnh: "......"
Tất cả dũng sĩ nhìn một màn này đều có chút ngốc ra. Nhưng bất quá mọi người rất nhanh liền phản ứng lại đây, con heo trắng nhỏ này hẳn là sinh mệnh văn minh giống như các sinh vật trong thành phố Động Vật Điên Cuồng, đừng nhìn người ta nguyên hình là heo, nhưng trong nền văn minh của bọn họ, cậu nhóc vẫn là một công dân.
"Ờm, Tiểu Mã, cậu thấy được không? Ở cửa thứ hai, trong thành phố Động Vật đều là người động vật giống cậu bé này vậy, bởi vì bọn họ lúc ở nguyên hình chẳng khác gì động vật, cho nên nhóm dũng sĩ ở cửa thứ hai có rất nhiều người bởi vì phân biệt không ra sự khác nhau giữa sinh mệnh Động Vật và dã thú mà tử vong."
"Đến lúc đó cậu cần phải cẩn thận." người bạn nước Nga - Slov mở miệng. Mà lúc này mọi người đã trải qua vệ binh trấn nhỏ nghiệm chứng thân phận, được cho phép tiến vào trấn nhỏ dũng sĩ Máy Móc.
Bởi vì trấn nhỏ dũng sĩ này là nơi đầu tiên các dũng sĩ được nghỉ ngơi sau khi qua được thành phố Máy Móc, cho nên cư dân của trấn nhỏ này phần lớn là sinh mệnh máy móc và sinh mệnh động vật ở cửa thứ hai.
Trấn nhỏ xây dựng phân hóa hai cực lạnh băng và dã tính, nếu đây không phải một thế giới yêu cầu liều mạng vượt ải, mà chỉ đơn thuần là tham quan du lịch thì Mã Lễ Ngạo nghĩ có lẽ nơi này sẽ trở thành điểm du lịch đặc biệt đứng đầu cũng không chừng.
Sau khi tiến vào trấn nhỏ chỉ cần đi theo chỉ dẫn từ trò chơi, là có thể tìm được phòng cư trú nghỉ ngơi lâm thời được phân phối cho bọn họ. Nhóm dũng sĩ vượt qua cửa thứ nhất nhiều nhất có thể ở trấn nhỏ nghỉ ngơi, tiếp viện trong ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư nhất định phải rời khỏi trấn nhỏ, đi đến thành phố Động Vật Điên Cuồng ở ải tiếp theo.
Đồng thời, họ còn được phúc lợi miễn phí về Trái Đất ba ngày, mà từ cửa thứ hai trấn nhỏ dũng sĩ bắt đầu, muốn về Trái Đất thì phải tự mình bỏ tiền.
Mã Lễ Ngạo nhìn thấy nhắc nhở này bĩu môi, giá trị ủ rũ thêm hai điểm, sau đó yên lặng sờ cây đá quý sinh mệnh Tiểu Lan bị anh đặt trong túi áo choàng, cảm thán một tiếng: "Cho dù đã lao ra ngoài Trái Đất hướng tới vũ trụ, ba vẫn trốn không thoát gian thương và đại tư bản bóc lột."
May mà ba ba có Tiểu Lan! Tuy con sáu ngày chỉ mới mọc ra sáu cái lá con, nhưng ba ba vẫn yêu con nhất!
Langdon Dahl đang phê duyệt công văn bỗng nhiên cảm nhận được cái vuốt ve vi diệu mang theo hàm nghĩa kỳ quái kia, ngòi bút thủy tinh dừng một chút trên trang giấy sinh mệnh, rồi sau đó lắc đầu bật cười.
Nhưng mà chỗ cần tiêu tiền không chỉ có một chút như vậy——
Trong lúc nghỉ ngơi, chỉ cần bạn có đủ đồng năng lượng, là có thể hưởng thụ được "Máy móc mát xa hoàn mỹ", "Thú nhân cuồng dã rèn luyện trong ba ngày", thậm chí là "Tiếng ca của người cá thư giãn tinh thần" và các phục vụ chất lượng tốt khác mà vài tỷ người trên Trái Đất đều không có phúc phận đó.
Mã Lễ Ngạo đang nghe hệ thống dẫn đường trò chơi phảng phất như điên cuồng bán bảo hiểm, giới thiệu cho anh các chỗ tiêu tiền trong trấn nhỏ dũng sĩ, chợt bỗng nhiên nghe được tiếng hít khí hoặc là kinh ngạc cảm thán từ một người tiếp một người của nhóm dũng sĩ xung quanh.
Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cũng hít hà một hơi theo, ngay cả mí mắt ngày thường nửa gục xuống cũng mở to hơn một chút, thiếu điều muốn bẻ gãy một cái cành cây của Tiểu Lan luôn!
Nghênh diện bọn họ có ba thú nhân nữ lang đang đi tới, dáng người vô cùng nóng bỏng, ăn mặc vô cùng mát mẻ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, có tai nhọn và cái đuôi lông xù xù! Mà bên cạnh thú nhân nữ lang mỹ lệ còn có hai dũng sĩ thú nhân cực kỳ anh tuấn, hormone dã tính tỏa bốn phía!
Năm người bọn họ cứ như vậy tự mang khí thế đi tới, làm nhóm dũng sĩ nhìn đến sửng sốt hết hồn.
Làn đạn lúc này cũng đều kích động không chịu được, nhưng mà cực kỳ lạ là không ai spam —— mọi người đều nhìn đến mê mẩn hết rồi, ai có thời gian đi spam chứ!
Mã Lễ Ngạo cũng không nhịn nổi, nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng rất nhanh anh liền thu hồi ánh mắt của mình, vẻ mặt tang lên mà tiếp tục sờ Tiểu Lan.
Hệ thống dẫn đường trò chơi nói cho anh biết, năm vị này đều là thú nhân trong trấn nhỏ dũng sĩ có thể cung cấp các loại phục vụ tốt đẹp, nếu có 10 đồng năng lượng là có thể khiến thú nhân mỹ nữ giúp bạn mát xa một chút phần đầu, nếu có 30 đồng năng lượng là có thể bảo dũng sĩ thú nhân cõng bạn chạy một vòng lớn quanh trấn nhỏ, nếu có 100 đồng năng lượng thì có thể yêu cầu "đặc biệt"! ....
Mã Lễ Ngạo chọn chế độ im lặng cho hệ thống dẫn đường.
"Là cái gì khiến mi có ảo giác cho rằng ta sẽ vì bọn họ mà tiêu tiền?"
Biểu cảm của Mã Lễ Ngạo rất tang: "Vật ngoài thân không cần nhọc lòng nghĩ nhiều, nam nữ mỹ lệ không chỉ rất thương tổn ví tiền, còn đặc biệt yêu cầu hao phí tinh lực đi làm bạn xoát độ hảo cảm gì đó, không bằng độc thân làm cây nấm cho rồi."
Hệ thống dẫn đường: 【......】Phi! Nếu không phải thấy mi có rất nhiều đồng năng lượng, mi cho rằng ông đây sẽ phí sức nói nhiều với mi vậy hả!!!
Mà Langdon Dahl nghe được Mã Lễ Ngạo nói, ngòi bút lại lần nữa dừng một chút, một bên cười khẽ một bên liền tùy tay vẽ một cây nấm lên trang giấy sinh mệnh bên cạnh.
Cây nấm này có thêm hai con mắt lười biếng, đỉnh đầu có một chữ Mã.
Langdon Dahl: "......"
Duỗi tay gạch bỏ, che chắn kết nối với Tiểu Lan.
Mã Lễ Ngạo kiên định cự tuyệt một mỹ nữ siêu đẹp gần như muốn nhào lên người anh, cuối cùng trong ánh mắt oán niệm mười phần của cô nàng, vọt vào phòng nghỉ ngơi dành cho dũng sĩ bên cạnh.
Anh rõ ràng cũng đã tỏ vẻ chính mình không có tiền, nhưng vì sao mỹ nữ kia lại mang vẻ mặt anh lừa em em ứ tin đâu? Chẳng lẽ bọn họ cũng xem phát sóng trực tiếp sao?
Mã Lễ Ngạo có loại dự cảm thật không khéo gì cả.
Nhưng lúc này, tất cả cảm xúc đều không thắng nổi áp lực nhớ nhà đã lâu.
Tuy rằng trong phòng nghỉ ngơi lâm thời này chỉ có một chiếc giường một cái bàn và một phòng tắm rửa nhỏ, so với phòng thượng có hoa viên ở khách sạn thì kém xa. Nhưng chỉ bằng ở giữa phòng nhỏ có một khoang dịch chuyển khoa học kĩ thuật cao đang lóe lên ánh sáng, Mã Lễ Ngạo liền cảm thấy phòng nhỏ này vượt qua tất cả các khách sạn xa hoa.
Anh đè nén xuống xúc động muốn lập tức bước vào khoang truyền tống* của mình, bình tĩnh mà nhìn những việc cần chú ý và yêu cầu khi truyền tống, mới nhẹ nhàng thở ra.
(*coi tu tiên là biết truyền tống trận hen, này là dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác vậy đó)
Lúc này, cửa phòng anh bị gõ vang, giọng nói Vương Khiếu Hổ truyền tới.
"Đại ca, anh còn chưa đi hả?!"
Mã Lễ Ngạo mở cửa, liền thấy bản mặt khẩn trương hưng phấn của Vương Khiếu Hổ xuất hiện ngay trước mặt: "Đại ca em tới tìm anh là muốn hỏi khi nào anh đi, còn có số điện thoại của anh nữa, chúng ta thêm cái bạn tốt nha? Lần này nếu không có đại ca thì em chắc chắn không qua được cửa thứ nhất, chứ đừng nghĩ thăng luôn hai cấp. Em muốn cảm ơn đại ca tử tế."
"À à à lần này em trở về là có thể đủ tiền phẫu thuật cho ba mẹ em rồi, còn đủ tiền dưỡng già, cho nên cửa thứ hai em không... sẽ không quấn lấy đại ca không bỏ đâu ạ. Em chỉ cảm thấy chúng ta hẳn là bạn bè rồi đi? Muốn cùng đại ca nói chuyện nhiều hơn thôi."
Vương Khiếu Hổ nói xong lời cuối cùng thì biểu cảm trở nên khẩn trương lên, phảng phất như là sợ Mã Lễ Ngạo ghét bỏ cậu vậy.
Mã Lễ Ngạo thấy cậu hiếm khi có bộ dáng khẩn trương không tinh thần, cong cong khóe môi, trực tiếp mở miệng nói: "Hai ngày sau, buổi chiều 5 giờ anh quay về."
Vương Khiếu Hổ sửng sốt một chút.
"Nếu là đàn em, vậy cậu cũng đừng đến trễ."
Vương Khiếu Hổ trừng lớn hai mắt.
"Nhớ rõ phải tra tư liệu vượt ải đó."
Vương Khiếu Hổ grào một tiếng vui vẻ, cả người đều lên tinh thần: "Lão đại anh yên tâm em nhất định tra hết tất cả tư liệu grào grào grào!"
Sau đó Mã Lễ Ngạo ghét bỏ mà phất phất tay với cậu, đi vào khoang truyền tống.
Có một chút thần kỳ khi mà tất cả đồ anh vẽ ra trước khi vượt ải thành công đều không thể mang về Trái Đất, nhưng Tiểu Lan trong túi lại không có hạn chế này.
Mã Lễ Ngạo đem Tiểu Lan đặt ở phòng nhỏ dũng sĩ lại sợ không an toàn, cuối cùng quyết định mang theo Tiểu Lan cùng nhau về Trái Đất hai ngày...... Ờm...... Hẳn là sẽ không chết đi?
Sau khi Mã Lễ Ngạo choáng váng một trận, rốt cuộc cũng đến nhà mình, mắt anh còn chưa kịp mở ra, liền nghe được một loạt tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
"A a a a con trai a a a mày về rồi a a a ba mày lo lắng chết rồi nè!!"
"Trở về là tốt trở về là tốt, ông nội vì có cháu ngoan như con mà cảm thấy kiêu ngạo lắm đó!"
"Trời ơi Tiểu Mã cháu thật sự đã trở lại! Trời ơi trời ơi Tiểu Mã nhóc này cũng quá ngon rồi! Dì hầm canh gà cho cháu rồi nè mau tới nếm một ngụm đi!"
"Tiểu Mã Tiểu Mã! Tui đem con gái của em họ của cậu tui qua rồi nè! Ông qua đây nhìn nó đi, nó thích ông lắm á!"
Trong bầu không khí vang tiếng tiếp đón nhiệt tình đáng sợ từ quê nhà, còn hỗn tạp giọng nói bất đắc dĩ từ các vị phía chính phủ:
"Mã tiên sinh, tôi là người của Bộ nghiên cứu khoa học dũng sĩ Hoa Quốc, Bộ trưởng của chúng tôi muốn mời anh ngày mai đi gặp mặt ông ấy một lần. Có một số việc quốc gia muốn nói chuyện với anh."
Mã Lễ Ngạo: "......"
Tôi không nên về nhà, tôi mẹ nó hẳn là trực tiếp trở lại gầm giường mới phải.
A a a a tại sao không cho tôi làm cây nấm chứ!!!
Hết chương 22.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 23
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Mã Lễ Ngạo cảm thấy nhân sinh thật khổ.
Mà làm một thường dân bị bắt vượt ải càng khổ. Còn gì có thể thống khổ hơn một người muốn làm cá khô cây nấm bị vạn người chú ý?
Có, đó chính là ngoại trừ bị vạn người chú ý ra, bạn còn bị họ vây quanh.
Anh một chút cũng không muốn làm điểm sáng nhất trong đám người kia! Một, chút, cũng, không!
Ngón tay Mã Lễ Ngạo ôm Tiểu Lan giật giật, muốn vẽ cho mình cái chăn đơn che lại cả hai.
Nhưng động xong ngón tay anh mới ý thức được anh đã về tới Trái Đất, trước khi vượt hết tất cả cửa ải thì năng lực này ở Trái Đất bị phong ấn, vô pháp sử dụng.
Vì thế, mọi người vây quanh và ôm Mã Lễ Ngạo liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia nhanh chóng tang xuống, không cần anh mở miệng nói một lời, hơi thở quanh thân anh cũng biểu đạt vô cùng rõ ràng tâm tình của anh giờ khắc này.
Hơi thở không thể bị bỏ qua như thế, các bác trai bác gái hàng xóm vốn đang hưng phấn cao hứng tự quyết định một hồi lâu mới phát hiện, người nói chuyện thế nhưng chỉ có chính bọn họ, mà đối tượng bọn họ nói chuyện đã sắp lấy ra biểu cảm "Tui chỉ cần nhắm mắt lại không nghe không thấy không nói lời nào thì tất cả người ở trước mặt tui đều không tồn tại" mà nhập định.
Bác trai bác gái: "......"
Vầy có hơi xấu hổ à nha.
Nhưng nhóm bác trai bác gái kinh nghiệm phong phú đầy mình, tự nhiên cũng biết cách hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này. Mắt thấy còn ở chỗ này vừa không được đáp lời lại vừa không xem được náo nhiệt gì, bác gái này nói bếp trong nhà còn đang hâm canh bác phải về canh lửa, ông lão kia nói cháu ông sắp đi học thêm về rồi ông phải đi đón nó, chưa đầy vài phút mà một phòng hàng xóm thôn quê đã đi sạch sẽ, rốt cuộc cũng cho dũng sĩ Tiểu Mã ca một chút thời gian và không gian thở dốc.
Thẳng đến lúc này, Mã Lễ Ngạo giả làm cây nấm mới bỗng nhiên mở hai mắt. Anh trước tiên đem Tiểu Lan đã rút nhỏ nhét vào trong túi, sau đó trở tay liền nắm lấy cổ áo ba ruột đang muốn đào tẩu của mình: "Đồng chí Mã Hạnh Vận, chẳng lẽ ba không có lời gì muốn nói với con trai đáng thương của ba sao?!"
"Còn có lão đồng chí Mã Huyền Cơ đang làm bộ nhập định bên kia, ông ngồi thiền vậy bụng và chân chịu được sao? Hai người mấy ngày nay có phải sống đến vô cùng vui vẻ sung sướng đúng không hả?"
Mã Hạnh Vận và Mã Huyền Cơ: "......"
Bởi vì trong lòng thật sự hỏng bét, cho nên hai người ai cũng đều ngượng ngùng nói trước, thế là từng người đều nhắm mắt câm miệng, bắt đầu giả làm cây nấm giống con ruột cháu ruột mình ban nãy.
Bọn họ cũng là không muốn mà, ai có thể nghĩ lại trùng hợp như vậy. Mã Hạnh Vận vốn là tính toán trộm dùng điện thoại của con trai gửi cho mình cái bao lì xì may mắn, nhưng tay trượt một cái liền điểm trúng cái app Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất kia. Vốn dĩ mở ra app phát sóng trực tiếp Trò Chơi Dũng Sĩ toàn cầu cũng không có quan hệ gì, chỉ cần không mở ra hạng mục báo danh, chủ nhân điện thoại không tự tay ấn xuống nút tham dự trò chơi thì cũng không có nửa điểm vấn đề.
Nhưng khi Mã Hạnh Vận đang cầm điện thoại, lão Mã đồng chí bên kia nhìn thấy con trai lấy điện thoại cháu trai thì rất không tán đồng mà trừng mắt liếc nhìn một cái, duỗi tay cướp lại điện thoại. Sau đó trở tay ném cho cháu trai, còn thuận tay dán lên màn điện thoại của Mã Lễ Ngạo một cái bùa bình an nhỏ, lại vô tình ấn vào giao diện báo danh, hơn nữa như ngừng lại ở chỗ【 Có tham dự Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất hay không 】.
Khi Tiểu Mã ca hoàn toàn không biết gì từ trong tay ông nội chụp lấy điện thoại dán bùa nhỏ màu vàng, giây tiếp theo ——
Anh đã ấn xuống cái chữ 【 Có 】 kia, sau đó cả người nhoáng lên một cái liền trực tiếp biến mất trong phòng.
Khi cái điện thoại dán bùa bình an rơi cái xoạch xuống mặt đất, đồng chí Đại Mã và Lão Mã đồng thời dại ra ba giây, sau đó liền đồng thời lộ ra biểu cảm khóc thấu trời xanh, hơn nữa lão Mã bắt đầu điên cuồng đuổi theo đánh con trai.
Hô lên lời ông hay nói vô số lần trước đây: "Mày lại hố cháu tao, mày lại hố cháu tao!! Mày đúng là ôn thần đầu thai đó!!"
Mà đồng chí Mã Hạnh Vận bị lão Mã đuổi theo đánh cũng vẻ mặt ngốc ra, ông một bên trốn tránh lão Mã công kích, một bên nhịn không được cứng cứng cãi lại: "Ba còn dán bùa vàng mà, ba còn dán bùa vàng đó! Ba à trước khi con sinh ra vận khí của ba cũng không tốt hơn con bao nhiêu! Hơn nữa ba còn gà trống nuôi con!"
Hai người cộng lại hơn một trăm tuổi ở trong phòng đuổi đánh nhau vài phút xong mới nhớ tới chuyện video phát sóng trực tiếp, sau đó nhanh chóng mở điện thoại lên, liền thấy được con/cháu mình đang mặt mày thảm thương mà chỉa ngón giữa với bọn họ, còn trù ẻo họ ăn chay một tháng....
Tức khắc, hai vị đồng chí Mã liền thấy chua xót, nhưng mấy ngày cuối cùng bọn họ nghiêm túc nghiêm khắc mà kiên quyết không cho đối phương nói chuyện hay cầu thần bái phật.
Cuối cùng là không tăng thêm khó khăn vượt ải cho Tiểu Mã ca.
Nhưng mà khụ, con trai / cháu trai nhà mình biểu hiện tốt, làm trưởng bối liền nhịn không được thổi phồng khoe khoang một chút cũng là chuyện thường tình ở huyện, cho nên đồng chí lão Mã không khống chế được, mới khiến cho trong nhà chen chúc nhiều người như vậy vào tối nay —— ông tuyệt đối không phải bởi vì bà hàng xóm độc thân đặc biệt đẹp còn làm canh gà thơm nức cho ông và cháu ông uống mới mở cửa ra đâu!
Ông và thằng con hai ngày nay đều lo cho thằng cháu, bữa bữa đều ăn chay mà.
Có thể thấy được, hai vị đồng chí vẫn là rất yêu con trai / cháu trai của bọn họ.
Mã Lễ Ngạo vốn dĩ nghẹn một bụng tức muốn hung hăng mà dỗi cha ruột ông nội ruột một chút, nhưng khi nhìn thấy hai người lúc này nhắm hai mắt giả làm nấm còn vẻ mặt đáng thương lại áy náy tự trách, một bụng lời tàn nhẫn cũng nói không ra, chỉ có thể ủ rũ hung hăng mà hộc ra từ lồng ngực, sau đó trợn trắng mắt: "Được rồi, dũng sĩ chết sống như vậy không dễ dàng, con mà so đo với hai người chắc đã sớm không biết bị tức chết hố chết bao nhiêu lần rồi."
"Con đói bụng rồi, có cái gì ăn không? Còn có chăn giường gì đó trong phòng của con đều còn nguyên chứ?"
Mã Lễ Ngạo vừa mở miệng như vậy, đồng chí Mã Hạnh Vận cùng lão đồng chí Mã Huyền Cơ liền đồng thời mở to mắt sống lại.
Ông nội Mã chà xát tay, vui tươi hớn hở nhìn cháu trai hoàn hảo không tổn hao gì của mình: "Có có có! Bà nội Lâm nhà kế bên có hầm canh gà gửi qua, ông hâm nóng cho con rồi, thơm nức! Ông nội còn làm thêm mì sợi cho con nữa, canh gà mì sợi không thể tốt hơn!"
Ba Mã nhanh chóng nói: "Ba có mua rau xanh đầy tủ lạnh, ba đi rửa bảo ông nội bỏ vô mì cho con nha!"
Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng cả hai tinh thần phấn chấn lại mang theo chút thật cẩn thận mà đi làm bữa ăn khuya cho mình, ôn hòa bất đắc dĩ mà cười một tiếng.
Có thể làm sao bây giờ?
Tuy rằng anh từ nhỏ đến lớn ở bên hai người gặp nhiều tai nạn, nhưng hai người kia cho anh tình yêu thương và ấm áp sẽ không thua bất luận cha mẹ trưởng bối nào trên thế gian này.
Anh từng thấy khi còn mình nhỏ bởi vì thường xuyên nằm viện mà cha mình gào khóc ngoài phòng bệnh ICU, đập đầu vào tường tự trách; cũng thấy qua ông nội vì tiền giải phẫu nằm viện của anh mà mỗi ngày liều mạng bày quán, xem bói bán bùa lại còn bị người ta đuổi theo đánh.
Tuy rằng hai người bọn họ mang đến nhiều xúi quẩy khó lòng phòng bị, nhưng hai người cũng dùng hết toàn lực bảo hộ anh, yêu thương anh, xây dựng cho anh một mái nhà mặc dù không quá an toàn nhưng cũng đủ ấm áp an bình.
Cho nên ấy à.
Thôi đi.
Anh yêu thương người nhà anh, cũng như họ yêu thương anh vậy.
Mà nếu cái giá phải trả cho mối liên hệ tình cảm này là những nguy hiểm không thể khống chế, như vậy, anh chỉ cần nỗ lực rèn luyện chính mình, chiến thắng chúng nó, không phải là tốt rồi sao?
Cho nên, từ sau tám tuổi anh đã không cần đi đến ICU nữa.
Từ năm hai mươi tuổi, anh chính là một người sẽ không bị, cũng không thể bị nguy hiểm áp đảo.
Anh trở nên cường đại trước nay đều không phải bởi vì sợ hãi nguy hiểm và thống khổ, mà là bởi vì trân trọng tình yêu thương sâu nặng tốt đẹp kia.
Mã Lễ Ngạo nhìn bóng dáng hai người chạy về phía phòng bếp phát ngốc vài giây, quay đầu lại bỗng nhiên nhìn thấy ở góc nhà thế nhưng còn có một người đàn ông đứng yên không rời đi?
Ánh mắt anh trong chốc lát từ hơi hơi mang cười chuyển thành lãnh đạm và âm trầm, tựa như đang nhìn con mồi xâm nhập vào lãnh địa của mình.
Mạc Thành Quy bị ánh mắt chuyển biến này của Mã Lễ Ngạo làm kinh ngạc một chút, nhưng hắn tốt xấu cũng là người từng được huấn luyện, cũng sẽ không bởi vậy mà thất thố. Hắn thản nhiên mà đối diện ánh mắt đạm mạc của Mã Lễ Ngạo, dứt khoát trực tiếp mở miệng: "Mã tiên sinh, tôi là thành viên của Bộ khoa học Trò Chơi Dũng Sĩ, đến đây là muốn truyền đạt tin tức cho anh, chứ không có ác ý."
"Tối nay đã khuya, Mã tiên sinh hãy nghỉ ngơi ở nhà một đêm, giữa trưa mai Bộ trưởng Đồ của chúng tôi muốn cùng ngài tán gẫu một chút về Trò Chơi Dũng Sĩ ở phòng chữ Thiên tại Phúc Đức Lâu. Đối với tư liệu nghiên cứu về Trò Chơi Dũng Sĩ, không còn ai có thể biết nhiều thông tin hơn quốc gia."
"Hơn nữa, ngài còn có thể đem theo một ít chiến lợi phẩm mang từ Trò Chơi Dũng Sĩ ra, quốc gia cực kỳ sẵn lòng ra giá cao trực tiếp thu mua, đồng thời có thể giúp gia đình ngài đổi một căn hộ lớn."
Mạc Thành Quy nói xong này đó liền hơi hơi khom lưng với Mã Lễ Ngạo: "Cảm tạ hết thảy những gì ngài đã làm được trong Trò Chơi Dũng Sĩ, tôi chân thành hy vọng ngài có thể đi đến cuối cùng."
Rồi sau đó, Mạc Thành Quy liền trực tiếp xoay người rời đi, không hề có ý dùng chút thủ đoạn lôi kéo dụ dỗ.
Mã Lễ Ngạo nhìn theo bóng dáng trầm mặc của hắn, hai vị đồng chí Mã bên kia từ phòng bếp liền nhanh chóng chạy ra tới.
"Ây da cháu ơi, bữa tiệc ngày mai con có đi hay không? Có phải vì đại nhân vật triệu kiến nên không tiện cự tuyệt? Nhưng mà kệ đi, con cứ đến rồi sau đó giả ngu ăn không trả tiền của bọn họ một bữa cơm, cứ giả ngu thì bọn họ sẽ không tiện nói yêu cầu gì quá đáng đâu. Cái gì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của con mà!"
Ba Mã ở một bên gật đầu: "Ngàn vạn lần đừng có tin vào cái gì mà đạo đức rồi đại nghĩa, nền văn minh ngoài hành tinh cũng đã bao vây Trái Đất rồi, lúc này đương nhiên là mạng sống quan trọng nhất. Hơn nữa, làm người ấy hả, vô luận lựa chọn cách sống gì, đi con đường nào, chỉ cần đội trời đạp đất, không thẹn với lương tâm, đó chính là anh hùng của bản thân rồi!"
"Nhà này của chúng ta khá tốt rồi, tuy rằng hơi cũ chút xíu nhưng phương tiện đầy đủ, bảo an cũng rất tốt, còn nằm ở khu trường học. Không cần phải gấp gáp đổi nhà to!"
Mã Lễ Ngạo nhìn hai người bên cạnh đang lải nhải một bụng quan tâm mình, cạn lời mà trợn trắng mắt với bọn họ: "Hai ngươi đây rồi, canh gà với mì của con đâu?"
Sau đó ông nội Mã hung hăng vỗ một cái bốp lên lưng ba Mã: "Ây da chết tao! Cái nồi mì của ba!"
Ba Mã đau đến nhe răng nhếch miệng, còn không thể há mồm mắng cha. Chỉ có thể hậm hực ngó con trai.
Mã Lễ Ngạo vẫy vẫy tay: "Dạ biết rồi biết rồi. Con trai ba từ năm hai mươi tuổi đã mang tư tưởng không chịu thiệt, hơn nữa quốc gia chỉ là muốn tìm con trò chuyện nhân tiện phổ cập một chút kiến thức tất yếu, sẽ không làm gì đâu ạ."
Chuyện tín nhiệm quốc gia này, phỏng chừng dân tộc Hoa Hạ bọn họ là cao nhất đi? Ít nhất hiện tại là như thế.
Sau đó Mã Lễ Ngạo liền tới ăn tô mì gà có chút mùi vị béo ngậy, nhưng cũng đủ mềm thơm. Sợi mì mềm mại vào miệng là tan, rau xanh tươi thanh thúy ngọt lành, ăn xong rồi lại uống thêm một tô canh nóng lớn nữa!
Thật là thoải mái làm người ta lập tức muốn đi ngủ.
Nhưng trước khi ngủ Mã Lễ Ngạo lại thấy được đôi mắt khát vọng của hai vị đồng chí Mã. Tiểu Mã tiên sinh ngầm hiểu.
Sau đó, ba Mã kiểm tra khoá cửa, ông nội Mã đi kéo bức màn, Mã Lễ Ngạo từ trong túi móc ra Tiểu Lan lấp la lấp lánh đặt trong chậu hoa máy móc không gian! Đem chậu hoa đặt trên sàn phòng khách rồi ấn chế độ phóng đại, là có thể nhìn thấy những chiến lợi phẩm nhặt được bằng bản lĩnh ở thành phố Máy Móc được đặt trong chậu hoa của Tiểu Lan!
"Ây da da cháu cháu đây là cái sản phẩm phỏng chế cao của Thánh kỵ sĩ lợi hại nhất toàn vũ trụ đó hả? Ây da bộ dáng sáng lấp lánh này, còn không phải là cây rụng tiền sống sờ sờ sao?! Ây da này lớn lên thật vui mừng nha, chỉ là cành cây hơi trọc một chút, sao tổng cộng mới có sáu cái lá con vậy? Tiểu bảo bối này đặt ở Trái Đất linh khí khô kiệt có thể sống được hay không? Ông nhớ rõ trong nhà còn có chút phân bón hoa gì đó đó, nếu không ông lấy chút nước của ông trực tiếp tưới lên cho nó nha?"
Langdon Dahl: "......?" Cảm ơn, có thể sống, không cần.
Mã Lễ Ngạo nhìn Tiểu Lan đem toàn bộ nhánh cây đều dịch xa ra khỏi ông nội, khụ một tiếng: "Ặc, trước khoan đã ạ, dù sao cũng là chủng loại quý giá ngoài hành tinh. Chờ con hỏi một chút người của quốc gia rồi lại nói."
Lão Mã chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Mà ba Mã lúc này nhìn linh kiện máy móc trong chậu hoa Tiểu Lan kia, hưng phấn xoa tay còn khen tấm tắc.
"Ai hắc hắc hắc hắc con trai con cũng thật thông minh nha! Thế mà dùng cái chậu hoa không gian có thể phóng đại thu nhỏ đựng đồ! Như vậy cầm không mất sức còn có thể đựng nhiều! Bàn tay này có phải bàn tay người máy có thể phóng ra laser không? Vậy ba con cầm cái cánh tay máy này có thể chưởng phát ra tia laser không đó?"
"Còn có cái mặt đồng hồ dò xét rà quét này! Ây da con không biết lúc con lấy được nó, làn đạn xoát có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu người gào gào kêu thu mua giá cao cái đồng hồ này đâu!!"
"Ây da cái lưỡi hái này là con và thằng nhóc Tiểu Hổ kia cùng nhau mai phục người máy lưỡi hái đúng không? Cái này cũng đừng bán, cho ba con giữ lại phòng thân đi! Thứ này tuyệt đối là sắc bén hơn so với đại đa số dụng cụ cắt gọt hiện tại, chém sắt như chém bùn ha ha ha ha, ặc!"
Mã Hạnh Vận đồng chí vừa nói vừa tùy tay cầm lấy lưỡi hái lớn khoảng bàn tay kia vung lên vài cái giữa không trung, vung vài cái ông còn cảm thấy không đã ghiền, tìm trái tìm phải cũng không tìm được cái gì rắn chắc, cuối cùng đầu óc giật một cái thử lên sàn cẩm thạch của mình.
Sau đó, nhẹ nhàng thọc xuyên sàn nhà.
Mã Lễ Ngạo: "......"
Mã Huyền Cơ: "......"
Mã Lễ Ngạo ném một cái nhìn xem thường thật lớn, vỗ tay liền cướp lại lưỡi hái máy móc kia thả vào chậu hoa không gian của Tiểu Lan. Hoàn toàn tương phản, thứ sắc bén như vậy, vô luận như thế nào anh đều phải bán cho quốc gia.
Cho cha ruột anh không biết sẽ tạo thành huyết án đáng sợ, không hiểu ra sao nữa.
Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn sàn cẩm thạch trong phòng khách nhiều thêm một khe hở kia, do dự hồi lâu vẫn là không dám đánh cuộc với thể chất ôn thần của cha ruột, nói một câu: "Ngày mai nhớ phải gọi điện thoại cho công ty kiến trúc nha, để bọn họ phái người tới lấp cái khe hở này, bằng không con sợ con đi tới đi lui tự nhiên lại sập nhà."
Mặc dù nhà bọn họ chỉ ở lầu hai, ngã xuống sẽ không chết người. Nhưng phía dưới còn có một nhà kia kìa, nhỡ đâu đập chết người ta thì phải làm sao bây giờ.
Mã Hạnh Vận nhìn khe hở nho nhỏ kia cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, há mồm còn tính nói gì đó đã bị ánh mắt con trai nhìn chằm chằm lại, "Được, được rồi."
Thật ra dù sàn nhà sụp thật đại khái cũng sẽ không đập đến hàng xóm dưới lầu, bởi vì đại đa số vận đen đều ứng trên người con ruột của mình, chỉ cần ông không mở miệng vàng khen ai hoặc là nhắc mãi ai, đại đa số thời điểm đều là sẽ không ảnh hưởng tới người vô tội.
Khụ.
Nhưng mà, vẫn nên mua sự an tâm đi.
Sau đó Mã Lễ Ngạo rốt cuộc cũng có thời gian về phòng nghỉ ngơi.
Rời nhà bảy ngày, thời gian đối với anh mà nói cảm thấy có chút dài lâu, nhưng trong nhà này lại phảng phất ngắn ngủi như không có dấu vết.
Nhà ở anh vẫn là bộ dáng vốn có, ngoại trừ chăn được trải phẳng trên giường ra, tất cả đồ vật đều được duy trì nguyên dạng, phảng phất như anh chưa từng có rời đi bao giờ.
Mã Lễ Ngạo đem Tiểu Lan thu nhỏ lại thành bồn hoa nhỏ đặt ở tủ lùn trên đầu giường, trong đêm tối nó lóe ánh sáng lấp lánh năm màu rồi lại nhu hòa, không hiểu sao mang đến cho người ta cảm giác thật an bình.
Mã Lễ Ngạo nhịn không được mỉm cười lại sờ sờ cây khô của Tiểu Lan, sau đó lại lần nữa nói: "A, Tiểu Lan của ba ba quả nhiên là cây non đẹp nhất, ngay cả lúc không mọc nhiều lá cây mà cũng đẹp như vậy. Ba ba yêu con nhất!"
Langdon Dahl: "......" Nói bao nhiêu lần, tuổi tôi cũng có thể làm tổ tông cậu rồi. Rốt cuộc ai là ba ba ai?
Mã Lễ Ngạo thở dài như hằng ngày xong bèn tự ném mình lên giường, sau đó ngủ đến tối tăm trời đất thẳng đến buổi sáng 10 giờ hôm sau.
Khi ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rơi lên mặt Mã Lễ Ngạo, anh nhìn căn phòng quen thuộc của mình, mới thật sự cảm giác chính mình từ thành phố Máy Móc cực nguy hiểm kia về đến nhà rồi.
Sau đó anh nghe được đối thoại của Đại Mã cùng lão Mã ở phòng khách kế bên.
"Thấy nó ngủ một giấc như này, cháu ngoan của ba chắc chắn trước đó mệt lắm! Hầy, đau lòng chết ông nội nó."
"Mệt thì chắc chắn mệt rồi, nhưng bình an là được. Hơn nữa nó ngủ say như vậy cũng không nhất định chỉ là mệt, còn có khả năng là bởi vì về tới nhà cho nên an tâm thôi."~
"Cũng phải, ông nội và cha nó đều canh cho nó mà. Nhưng cháu ngoan của ba rốt cuộc chừng nào mới tỉnh vậy, sáng sớm con mua canh cay của lão Vương và bánh của nhà lão Trần đã hâm lại mấy lần rồi, hâm nữa thì hết ngon hết giòn đó!"
"Không sao không sao, để nó ngủ nhiều thêm một chút đi, dù sao giữa trưa còn có bữa tiệc lớn mà, cùng lắm thì bánh dày hay canh chúng ta ăn thôi."
"Cũng phải."
Mã Lễ Ngạo nghe đoạn đối thoại này, khẽ cười lên.
Anh vén chăn nhấc chân xuống giường, đồng thời đối với ngoài cửa hô một tiếng:
"Ba! Con muốn ăn canh cay lão Vương với bánh dày lão Trần, ba mua một phần cho con với!"
Sau đó đồng chí Đại Mã ngoài phòng vô cùng tinh thần đắc ý đáp lời: "Mua cho con từ sớm rồi, tiểu tử thúi nhanh dậy ăn đi!"
Mã Lễ Ngạo hê hê hai tiếng, đương bước chân xuống giường sau đó không thể hiểu được dẫm lên chăn, cả người đều lấy tư thế nằm liệt giữa đường đâm lên vách tường, mà trên vách tường còn có một cái móc nối quần áo bén nhọn chĩa ra!
Mã Lễ Ngạo mày cũng chưa nhăn dùng tốc độ cực nhanh chen chân vào, trước khi đụng phải bèn dùng một chân đạp lên tường, sau đó thân mình hơi hơi khụy xoay người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.
"...... Chậc."
Thôi được, lại một ngày mới bắt đầu rồi.
Tang.
Hết chương 23.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro