Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20+21

Chương 20

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Mã Lễ Ngạo một kích liền ghim tội phạm máy móc nữ muốn đánh lén anh kia lên tường, rõ ràng chỉ cần thêm một chút là có thể K.O đối phương mà anh lại vào ngay lúc này bắt đầu duỗi tay vẽ tranh.

【 Ảnh vẽ tranh ảnh vẽ tranh! Rốt cuộc muốn vẽ cái gì? Ý da tui hơi kích động xíu xiu! 】

【 Chẳng lẽ là vũ khí gì mới? Con dao ăn mới nãy có khả năng không quá rắn chắc đi. 】

Mã Lễ Ngạo ở không trung vẽ một vòng xoắn ốc và một hình vuông hình dạng bất quy tắc.

Trong cái nhìn chăm chú và tràn đầy dấu chấm hỏi của người xem Trái Đất, Mã Lễ Ngạo duỗi tay bắt lấy hai thứ này, anh thu hoạch một bó dây thừng hợp kim siêu rắn chắc, cùng với một tấm vải nát để bịt mồm.

Thứ đầu tiêu phí 10 điểm linh lực, tác dụng là dây thừng chuyên dụng buộc chặt người máy mà laser cũng vô pháp cắt đứt, mà thứ sau chỉ tiêu phí 5 điểm giá trị linh lực, tác dụng tương đối thần kỳ.

【 Giẻ bịt mồm do Mã Lễ Ngạo vẽ ra:

Tác dụng: Chuyên dụng bịt mồm, bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, chỉ cần đem miếng vải rách này nhét vào trong miệng, ai cũng đừng hòng phát ra nửa điểm âm thanh.

Chú ý: Ngàn vạn đừng liếm, ngàn vạn xin đừng liếm! Cực kỳ không thân thiện với thú nhân có vị giác mẫn cảm! 】

Sau đó tội phạm máy móc nữ kia đã bị Mã Lễ Ngạo trói gô cộng thêm nhét một cái giẻ bịt mồm.

Cô ấy tên là Luna, sau khi bị nhét giẻ thì mắt điện tử mô phỏng của cô lóe tới lóe lui, muốn từ trong cổ họng phun lửa đốt hoặc dùng axit gì đó ăn mòn miếng vải rách này, lại đột nhiên bị đâm một dao vào cổ, giá trị sinh mệnh hạ mạnh xuống tận 3, đồng thời nghe được Mã Lễ Ngạo ôn hòa uy hiếp:

"Nữ sĩ, nếu không muốn đương trường mất mạng, xin đừng giãy giụa."

Luna: "......"

"Cũng đừng nghĩ đột nhiên tự bạo gì đó, tôi nhất định sẽ phản ứng càng mau hơn cô, chọc thủng đầu óc cô."

Luna: "......"

Chờ Vương Khiếu Hổ rốt cuộc thu phục được tội phạm máy móc cấp F kia, cậu trở về thì thấy được Luna bị trói gô thêm bịt mồm, trong nháy mắt biểu cảm có chút không trụ nổi.

"Đại ca?" Anh đây là muốn làm sao vậy? Làm đến chúng ta y như là tội phạm bắt cóc á."

Mã Lễ Ngạo nhìn Vương Khiếu Hổ: "Sinh mệnh còn bao nhiêu?"

Vương Khiếu Hổ nhếch miệng: "Nhờ phúc chocolate và thuốc viên trị liệu của đại ca, bây giờ em còn có 78 sinh mệnh, 55 linh lực. Hẳn là còn có thể ứng phó thêm một người máy cấp F nữa. Nhưng nếu là cấp E, có khả năng phải dùng vũ khí."

Mã Lễ Ngạo gật gật đầu: "Cho nên, kỳ thật tội phạm máy móc trong thành phố Máy Móc cũng không quá đáng sợ. Ngay từ đầu chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo gặp phải tội phạm máy móc cấp E hay D, ba năm người tổ đội, trong đội ngũ có một đội viên có thể chữa thương, cẩn thận một chút là có thể ra đường buổi tối rồi."

Vương Khiếu Hổ nghe đến đó gật gật đầu: " Đúng là như thế ạ. Hình như phía trang web chính phủ cũng có tổng kết y vậy, nói là ngay từ đầu đội ngũ tinh anh đẩy mạnh thời gian theo cách thức này. Cho nên mọi người mới vừa vào thành phố Máy Móc liền bắt đầu tổ đội."

"Dù như vậy cũng có rất ít người thật sự bằng lòng ra đường buổi tối, vì ai cũng không thể xác định khi nào sẽ gặp được tội phạm đáng sợ cấp E hoặc D, một khi vận khí không tốt gặp phải, vậy chẳng phải là chết cả đoàn sao?"

Mã Lễ Ngạo không nói chuyện, lại nhìn về phía Luna bị anh trói gô.

"Nữ sĩ, xin hỏi cô có thể thăm dò được phân bố của tội phạm xung quanh không? Chúng tôi cần cô trợ giúp."

Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn thấy vị nữ sĩ máy móc này trực tiếp trợn trắng mắt với anh, tuy rằng chỉ là mắt máy móc mô phỏng và chỉ còn lại có một con mắt, nhưng thần thái và động tác xem thường này vẫn quá rõ ràng.

Mã Lễ Ngạo: "......"

"Nữ sĩ, nếu dọc theo đường đi cô có thể phối hợp giải đáp một ít vấn đề của tôi, chờ hết tối nay, tôi sẽ thả cô đi. Lấy nhân cách của tôi bảo đảm."

Luna nhìn dũng sĩ loài người trông có vẻ rất thành khẩn này, dùng ánh mắt ý bảo anh lấy cái giẻ đang nhét trong miệng mình ra.

Mã Lễ Ngạo duỗi tay liền tháo cái giẻ ra.

Giọng nói Luna lạnh băng: "Anh phải dùng tất cả tài phú sau này của anh thề, vi phạm lời hứa là táng gia bại sản. Đồng bào của tôi sẽ nhìn anh."

Mã Lễ Ngạo không nhịn được mà tang một chút: "...... Ngài thật là vị nữ sĩ thông minh. Thôi được rồi, tôi thề."

Sao cô biết nhân cách của tôi không đáng tiền, đáng giá nhất chính là tiền của tôi cơ chứ?

Nói xong lời này Mã Lễ Ngạo liền một lần nữa đem cái giẻ nhét vô trong miệng Luna.

Luna: "......" Đm.

Nhưng nữ sĩ Luna cũng hoàn toàn không muốn vô nghĩa với con người này, chớp chớp hai mắt của mình, không trung liền xuất hiện một bản đồ laser nửa trong suốt của thành phố Máy Móc.

Mà trên bản đồ laser này, hiện tại đang rậm rạp phân bố rất nhiều điểm sáng di động có màu sắc khác nhau.

Trong đó nhiều nhất chính là điểm sáng di động màu trắng, nó trải rộng gần như mỗi một đường phố của thành phố Máy Móc. Sau đó chính là màu vàng, cự li và phạm vi chúng di động đều lớn hơn rất nhiều, đại khái trong phạm vi 20 điểm sáng trắng sẽ có một điểm sáng vàng.

Cuối cùng chính là điểm sáng di động màu đỏ. Trên cơ bản, phạm vi mỗi 10 màu vàng mới có một cái màu đỏ.

Mã Lễ Ngạo nhìn bản đồ này, không do dự liền nói ra điều mọi người đang suy nghĩ.

"Màu trắng là F, màu vàng là E, màu đỏ là D"

Tuy Luna không tình nguyện cho lắm, vẫn gật gật đầu.

"Cho nên, kỳ thật ban đêm các cô hành động ở đâu đều là có phạm vi, được xem như là địa bàn của riêng mình. Cấp bậc càng thấp thì phạm vi địa bàn càng nhỏ, hơn nữa các cô còn bị máy móc đẳng cấp cao hơn trong phạm vi thống trị. Đại khái, một cấp D chi phối 10 cấp E và 200 cấp F. Là như thế đúng không?"

Luna lại gật đầu.

Đây cũng không phải tin tức cơ mật gì, so sánh ra thì đương nhiên mạng nhỏ càng quan trọng hơn.

Sau đó Mã Lễ Ngạo liền gục mắt xuống, hỏi ra một vấn đề cuối cùng.

"Nữ sĩ, cô có thể đem bản đồ dò xét này giao cho tôi không? Nếu có thể, hiện tại tôi sẽ thả cô ngay, không cần bảo thằng em tôi khiêng cô đi một đường. Vì bọn tôi cần phải né tránh tội phạm máy móc cấp E và cấp D."

Luna cực kỳ muốn chạy nhanh rời khỏi con người thoạt nhìn đặc biệt không thể đánh, nhưng trên thực tế đặc biệt có thể đánh, trong ngoài không đồng nhất này! Trời biết đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn lầm, sau đó trực tiếp lật xe rồi.

Hiện tại cô oán hận mà lắc lắc đầu.

Mã Lễ Ngạo lại lấy giẻ ra khỏi miệng cô, giọng nói máy móc của Luna cũng hơi tang:

"...... Không được, đó là công cụ dò xét được trực tiếp đặt trong đầu bọn tôi. Trừ phi dùng dụng cụ tinh vi lấy ra, bằng không cưỡng ép lấy ra sẽ chết."

Vương Khiếu Hổ nghe được lời này cũng lộ ra biểu cảm hơi thất vọng, Mã Lễ Ngạo lại nhìn sang cậu: "Người máy bị cậu đánh chết đó, đầu còn không?"

Ánh mắt Vương Khiếu Hổ nháy mắt sáng lên: "Có có có!! Ặc, nhưng mà bởi vì đại ca anh nói phải công kích vào nhược điểm, cầu lửa của em đều là hướng vào mặt vào cổ nó, đầu nó bị đốt trọi rồi."

"Không sao, ôm đầu lại đây nhìn xem, nếu có thể tìm được công cụ dò xét, chúng ta có thể sớm một chút thả nữ sĩ Luna rời đi."

Luna: "......"

Cô chưa bao giờ hy vọng sọ não của gia hỏa kia có thể cứng hơn một chút như bây giờ.

Có lẽ là bởi vì nữ sĩ Luna chân thành hy vọng, tuy rằng đầu của tội phạm máy móc cấp F kia bị đốt thành một cục tròn đen thui, thậm chí đôi mắt và cái mũi còn dính vào nhau một ít, nhưng khi Mã Lễ Ngạo dùng dao ăn mang theo gai nhọn của anh cắt cái não máy móc của nó như cắt dưa hấu, lại tìm được một công cụ dò xét nhỏ như một cái đồng hồ điện tử để bàn kia.

Mã Lễ Ngạo và Luna đồng thời lộ ra nụ cười thư thái.

Vương Khiếu Hổ: "???" Nữ người máy này vui cái gì vậy, chẳng lẽ cô ta rất thích nhìn đồng bào bị mổ đầu?!

Cuối cùng Mã Lễ Ngạo cực kỳ giữ lời, thả Luna đi.

Dù sao cũng đã kéo không ít lông dê trên con dê này, làm người ấy mà, phải biết giữ lời hứa. Anh tuyệt đối sẽ không lấy tiền nửa đời sau của mình ra nói giỡn.

Chờ Luna rời đi, Mã Lễ Ngạo nhìn công cụ dò xét như đồng hồ điện tử kia, vẽ hai cái vòng song song giữa không trung, công cụ dò xét này liền thành đồng hồ trên cổ tay anh. Dọc theo đường đi kế tiếp, nhờ có bản đồ biểu hiện ra các điểm sáng di động trên công cụ dò xét, Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ không phải "tao ngộ" bất cứ một tội phạm máy móc nào nữa.

Ngược lại...... Còn đặc biệt lên kế hoạch mai phục ba tội phạm máy móc cấp F. Từ trên người bọn chúng lại lấy xuống một vài linh kiện và hai cái công cụ dò xét.

Sau đó, người xem Trái Đất đã kích động kêu gào cả đêm từ hành động phản sát này.

【 A a a a! Tiểu Mã ca ngầu lòi! Trò chơi còn có thể chơi như vậy! A a a sao bây giờ ảnh mới vào trò chơi?! 】

【 Hằng ngày hâm mộ năng lực thần bút Mã Lương của Tiểu Mã ca, bản đồ kia dù nhà tôi có gia tài hàng tỉ cũng mua không được! Tôi siêu cấp muốn huhuhu! 】

【 Tuy rằng Tiểu Mã ca không nói chuyện, nhưng trên phát sóng trực tiếp đêm nay, cậu ấy đang dùng hành động thực tế nói cho chúng ta biết cửa thứ nhất thành phố Máy Móc còn có một cách chơi này! Ba năm người tổ đội! Vào ban đêm trên đường mai phục, trước tiên tập thể giết chết một tội phạm máy móc cấp thấp, lấy được công cụ dò xét trong não bọn họ, kế tiếp liền có thể trực tiếp tránh cho ban đêm gặp phải đối thủ cấp E, D. Phản sát sáu ngày như vậy nhất định có thể lên tới cấp hai, thứ bậc như thế kiểu gì cũng có thể cứng rắn đối đầu với tội phạm máy móc cấp E hay D rồi!! 】

Làn đạn thứ ba làm không ít người bừng tỉnh, mà phía chính phủ các quốc gia cũng sớm phỏng đoán ra điểm này, thậm chí ở website chính thức của Hoa Quốc cũng đã cập nhật phương pháp công lược thành phố Máy Móc mới nhất.

Tuy rằng loại phương pháp này vào lúc mai phục tội phạm máy móc đầu tiên có chút nguy hiểm, nhưng nó lại có thể giảm bớt rất lớn con số tử vong vào ngày cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ cho những dũng sĩ chưa thăng cấp hoặc chưa từng chiến đấu bao giờ.

Đây là phương pháp tốt có thể giúp tăng lên thực lực lại có thể đủ bảo toàn càng nhiều người.

Chỉ cần người vượt ải có dã tâm cùng khát vọng tiếp tục sinh tồn, nhất định sẽ nguyện ý dùng loại phương pháp này.

Bộ trưởng Đồ nhìn Mã Lễ Ngạo lại bắt đầu ban ngày ban mặt ngủ rồi vẽ tranh, không nhịn được cười mà mắng một câu: "Tiểu tử thúi ủ rũ!"

Rồi sau đó, giống như làn đạn thứ ba phỏng đoán, vào đêm ngày thứ sáu Mã Lễ Ngạo lại mang theo Vương Khiếu Hổ phản sát người máy cả đêm, hơn nữa thành công có được chiến lợi phẩm nhiều nhất trong các dũng sĩ từ khi tiến vào trò chơi đến nay. Chiến lợi phẩm bao gồm đủ loại linh kiện máy móc, vũ khí máy móc, thậm chí còn có hơn một trăm đồng năng lượng.

Thế nên Mã Lễ Ngạo phải cảm thán, ăn cướp đúng là lối tắt phất nhanh mà.

Rất nhanh đã đến đêm cuối cùng bọn họ tiến vào thành phố Máy Móc này.

Kỳ thật Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể ngủ một giấc chờ ngày hôm sau rời đi. Nhưng Mã Lễ Ngạo lại mang theo Vương Khiếu Hổ đi tới phía dưới tháp vàng kim, mặc áo choàng mang mặt nạ bảo hộ, phía sau đeo ba lô không gian, làm "Trời giáng thần binh"* cả đêm.

(*vũ khí từ trên trời rơi xuống)

Kim Xán Xán và Trương Mãnh lúc này đang trong một đoàn đội lớn có hơn 130 người, liều mạng dùng năng lực đặc biệt của mình công kích tới tội phạm máy móc cấp D có đôi tay như cưa điện xoay tròn đáng sợ nọ.

Tuy rằng hơn 130 người bọn họ đã vây quanh tội phạm máy móc cấp D này, nhưng mà công kích của bọn họ đối với tội phạm máy móc đẳng cấp cao giống như đang gãi ngứa, bọn họ đã chật vật tránh né công kích suốt năm phút, lại chỉ giảm được của hắn 230 máu, đối với tổng sinh mệnh 1500 mà nói quả thực là không đáng nhắc tới. Quan trọng là bọn họ cũng đã chết hơn ba mươi người!

Kim Xán Xán trong nháy mắt dâng lên sợ hãi cực lớn, mặc dù cô còn đang kiên trì cắn răng công kích, nhưng lại cảm thấy đêm nay mình nhất định sẽ chết ở chỗ này. Mắt thấy cánh tay của đại ca Trương Mãnh bởi vì bảo vệ cô mà bị trực tiếp cưa mất, Kim Xán Xán đau xót mà khóc.

Vào ngay lúc này, cô nghe được một giọng nói có chút quen thuộc, cùng đến còn có hai khẩu súng laser nặng nề.

"Trương ca! Kim Xán Xán! Bắt lấy súng!!"

Hết chương 20.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 21

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Vào thời điểm Kim Xán Xán còn chưa nghĩ ra được giọng nói quen thuộc này thuộc về ai, cô đã duỗi tay theo bản năng đón lấy súng laser được ném về phía mình. Sau đó cô có chút lo lắng mà nhìn về phía Trương Mãnh chỉ còn lại một cánh tay trái, phát hiện Trương ca đã cắn răng chụp được súng laser còn nhanh hơn cô, bắn ra một phát với cưa điện đang xoay tròn về phía mặt hắn.

Vũ khí sắc bén giết người cực kỳ đáng sợ trong mắt đông đảo người vượt ải, cứ như vậy bị Trương Mãnh chỉ còn một cánh tay trái trực tiếp bắn nổ tung! Mà tội phạm máy móc còn thừa 1270 giá trị sinh mệnh kia, lập tức đã bị rớt 300 —— chỉ còn lại 970!

Vì thế, nhóm dũng sĩ vừa rồi đều nảy sinh tuyệt vọng ngay lúc này tất cả đều được nhấc lên tinh thần! Một kích có thể xử lý 300 điểm sinh mệnh người máy cấp D này, chỉ cần thêm 3 lần công kích nữa, bọn họ nói kiểu gì đều có thể đánh thắng!! Hơn nữa bọn họ còn có hai cây súng nha!

Nhóm dũng sĩ cũng không kịp quay đầu lại nhìn xem người đưa súng cho bọn họ là ai, liền trong tiếng quát chói tai của Trương ca nhanh chóng thu liễm tinh thần, càng thêm nghiêm túc nỗ lực đối kháng với tội phạm máy móc này.

Hiện tại trong ba lô của Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu còn có 88 khẩu súng laser giá rẻ nhất, yêu cầu ít nhất 10 lần mới có thể giết chết tội phạm máy móc cấp D. Mã Lễ Ngạo nhìn đội ngũ của Trương Mãnh, Kim Xán Xán đã an ổn, bèn cùng Vương Khiếu Hổ mang theo số súng còn lại dựa theo vị trí biểu hiện tội phạm máy móc cấp D trên đồng hồ dò xét, chạy vội sang đó.

Hai người dựa theo khoảng cách và vị trí phân công nhau hành động, trong khoảng nửa giờ mỗi người mang 44 khẩu súng laser đưa đến trong tay 11 đội ngũ dũng sĩ đang liều mạng đối đầu với tội phạm máy móc cấp D khác.

Ngoại trừ một tiểu đội sau khi lấy được súng laser sinh ra tranh đoạt nội bộ làm mọi người liên lụy chết ra, những đội ngũ khác được Mã Lễ Ngạo Vương Khiếu Hổ tìm được đưa súng, mặc kệ tổn thất tử thương bao nhiêu, cuối cùng tất cả đều hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế, trong khoảng nửa giờ ngắn ngủi, trong thành phố Máy Móc liên tục hiện lên 10 cái thông báo hoàn thành nhiệm vụ giết chết tội phạm máy móc.

Nhóm dũng sĩ thành công giết chết tội phạm máy móc cấp D thẳng đến sau khi nghe được thông báo thì một đám mới phản ứng lại, như sống sót sau tai nạn mà cười to khóc rống lên.

"Bà xã! Bà xã ơi em có nhìn thấy anh không? Anh xông qua cửa thứ nhất rồi! Anh xông qua cửa thứ nhất rồi!! Huhu anh trở về là có thể có tiền cho con mình chữa bệnh rồi!"

"Ha ha ha ông đây sống sót! Ai mẹ nó nói ông đây không chết tử tế được? Ông đây là tai họa có thể sống một ngàn năm!"

"Lần này trở về, về sau ta chính là người trên người, chính là phú ông trăm vạn ngàn vạn! Ha ha ha ta xem ai còn nói ta không có bản lĩnh không có tiền đồ!"

Nhóm dũng sĩ may mắn còn tồn tại cả đám ngồi dưới đất nói chuyện, mà Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ cũng bị Kim Xán Xán và Trương Mãnh tìm được, bày tỏ lòng biết ơn.

Kim Xán Xán vào lúc giết chết tội phạm máy móc cấp D liền nhớ ra là giọng của Mã Lễ Ngạo, khi tìm được Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ, cô trực tiếp liền thét chói tai vọt lên muốn cho Mã Lễ Ngạo một cái ôm con gấu! Nhưng bị Mã Lễ Ngạo tay mắt lanh lẹ túm chặt Vương Khiếu Hổ ra ngăn cản, vì thế Kim Xán Xán liền ôm Vương Khiếu Hổ một cái đầy cõi lòng.

Sau đó, tên ngốc bự con Vương Khiếu Hổ này hổ khu* chấn động, trong vòng hai giây ngắn ngủn mặt đỏ tai hồng, hơn nữa như gặp quỷ mà lui về sau vài bước.

(*nếu mình nhớ không lầm là phần giữa ngón cái và ngón trỏ được gọi là hổ khu, nếu sai thì các bạn cmt mình sửa nha, đúng cũng xác nhận cho mình yên tâm với)

Kim Xán Xán: "......"

Trương Mãnh ở bên cạnh lộ ra một tia ý cười: "Đa tạ."

Mã Lễ Ngạo mỉm cười lại: "Mọi người đều là người vượt ải xui xẻo đáng thương, phải làm, phải làm."

Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn miệng vết thương bị băng bó trên cánh tay phải Trương Mãnh, nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở một chút: "Anh mang theo cánh tay phải của anh đi, trong thế giới trò chơi này, có lẽ nối lại cánh tay của anh chỉ là một phẫu thuật nhỏ mà thôi."

Trương Mãnh lại cười cười: "Ừ, trấn nhỏ dũng sĩ xác thật có bác sĩ có thể trị liệu gãy chi. Tuy cần chi trả bằng đồng năng lượng, nhưng chiến lợi phẩm ở đây có thể mang đi, chắc là tôi có thể chữa trị được ở trấn nhỏ dũng sĩ."

Mã Lễ Ngạo liền gật gật đầu. Ngẫm lại cũng phải, nếu dũng sĩ vượt ải không thể trị thương, vậy trò chơi này đừng nói một năm, sợ là ba bốn năm cũng không nhất định có thể có người vượt qua.

Mã Lễ Ngạo nghĩ đến đây lại hơi muốn tang, nhưng cảm xúc đó của anh còn chưa tụ xong, chợt bị người ta ôm một cái kiểu con gấu từ sau lưng!

Dao ăn của Mã Lễ Ngạo đã chui ra khỏi tay áo, sau đó anh nghe được giọng nói quen thuộc "Tình hữu nghị địa cửu thiên trường" kia, liền yên lặng thu hồi dao ăn. Hơn nữa, còn lắc lắc cái chân đang lơ lửng của mình: "Anh cảm ơn tôi thì được, nhưng đừng có ỷ vào ưu thế chiều cao và hình thể rồi bế tôi lên cao vậy chứ."

Nếu không phải tôi chiến đấu xong thả lỏng tâm thần, giờ trái tim của anh đã nhiều thêm một con dao cắm vào rồi ấy.

Dũng sĩ nước Nga liền ha ha ha cười rộ lên: "Ờ, đa tạ súng laser của cậu, bằng không đội ngũ bọn tôi sẽ chết rất nhiều người! Chờ chúng ta đến trấn nhỏ dũng sĩ, tôi mời cậu uống rượu ha ha ha, người bạn như cậu, tôi định chắc rồi."

Mã Lễ Ngạo lại bị chụp hai cú mới được buông xuống, sau đó anh nhìn những dũng sĩ đô con khác phía sau dũng sĩ nước Nga, rốt cuộc hoàn toàn tang lên: "Khách khí, khách khí rồi......" Thật sự không cần mà.

Ngay lúc này lại có một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên.

"Mày! Trong tay mày rõ ràng có nhiều súng laser như vậy! Mày rõ ràng có thể làm ra nhiều súng laser như vậy, sao lúc đó mày không nói cho bọn tao biết?! Nếu mày nói sớm một chút cho bọn tao biết mày có loại bản lĩnh này, bọn tao cũng không đến mức tới nơi này khổ chiến! Tao còn bị chém đứt mất một chân!! Con người mày sao có thể máu lạnh ích kỷ như vậy! Mày đem súng laser chia cho bọn tao sớm một chút không được sao?!"

Người nói chuyện là gã đàn ông trung niên thiếu một chân - chú Tống, mà bên cạnh chú ta là dì Tôn đang đầy mặt oán hận thậm chí là phẫn hận. Hai người bọn họ lúc này trạng thái đều cực kỳ không tốt, sinh mệnh cũng không dư thừa lại bao nhiêu, nhưng cuối cùng đều còn sống. Tuy nhiên khi biết người đưa súng thế mà là Mã Lễ Ngạo trước kia muốn tách khỏi bọn họ, tất cả loại cảm kích này liền hóa thành phẫn nộ ——

Thằng nhóc này có bản lĩnh như vậy, rõ ràng có thể mang theo bọn họ cùng nhau hành động! Ví như nó không muốn mang theo bọn họ, trước tiên cũng có thể chia cho bọn họ mấy chục cây súng laser, bảo đảm bọn họ an toàn không cần liều chết hoàn thành nhiệm vụ mà!

Nhưng nó cố tình cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa cho, trái tim thằng này sao có thể đen đến loại trình độ này?!

Mã Lễ Ngạo nhìn chú Tống và dì Tôn mang bộ dáng phảng phất như anh thiếu bọn họ mấy trăm vạn, mí mắt Mã Lễ Ngạo rốt cuộc hơi hơi nâng lên nhìn về phía trước, anh duỗi tay chế trụ Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ đang lập tức muốn nổ mạnh, dùng giọng điệu chậm rì rì nói một câu: "Chú và dì này, hai người phải làm rõ ràng một chuyện."

"Chúng ta hướng lên trên đếm ba đời, dưới đếm ba đời cũng không có bất cứ quan hệ nào, hai người chết sống liên quan gì đến tôi?"

Chú Tống và dì Tôn còn muốn nói gì đó, Mã Lễ Ngạo lại nói: "Đều tiến vào trò chơi, trong lòng còn không rõ tình huống sao? Đừng giãy giụa nữa, dù sao chết sớm hay muộn cũng là chết. Hay là bây giờ tôi tiễn hai người một đoạn trước?"

Biểu cảm của chú Tống và dì Tôn trong nháy mắt đọng lại. Bọn họ kinh hoàng không xác định mà nhìn Mã Lễ Ngạo, như đang phán đoán liệu anh có thật sự sẽ phát rồ mà động thủ với bọn họ hay không.

Mà khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng vào thời điểm này đánh ra một chuỗi 【??? 】【......? 】【!!! 】trên màn hình, sau đó có một làn đạn tổng kết:

【 Đù?! Tiểu Mã ca hung tàn như vậy sao?! 】

Lúc này, biểu cảm trên mặt Mã Lễ Ngạo vô cùng chân thành tha thiết, anh còn rút ra dao ăn của mình: "Thật sự, tôi cảm thấy hai vị có thể lựa chọn sớm chết sớm siêu sinh. Thay vì vượt ải rồi vẫn bị phải kinh tâm run sợ sinh tồn trong trò chơi, cuối cùng thê thảm chết đi, không bằng bây giờ đi một cách thống khoái nha."

Chú Tống dì Tôn cùng với mọi người xung quanh: "......"

【 Không không không, Tiểu Mã ca không phải đang hung tàn buông lời hung ác, nhìn hai mắt với biểu cảm của ảnh đi, đậu mé ảnh là nghiêm túc đó a a a a! 】

Mã Lễ Ngạo: "Ờm, cắt cổ cũng sẽ hơi đau. Không bằng tôi vẽ một viên thuốc cho các người chết không đau, thế nào? Như vậy sau này sẽ không thống khổ nữa."

Chú Tống cùng dì Tôn một bên kinh hoàng đầy mặt, một bên hùng hùng hổ hổ bỏ chạy.

Sau đó, Vương Khiếu Hổ ở thời điểm này sùng bái nhìn đại ca của cậu: "Đại ca, phương pháp đe dọa này của anh thật lợi hại! Sau này người nhìn thấy phát sóng trực tiếp này chắc chắn sẽ không muốn tới ôm đùi anh nữa! Bằng không anh trực tiếp nhét cho nó viên thuốc vào miệng, tiễn nó yên vui thăng thiên a ha ha ha ha!"

Kết quả Mã Lễ Ngạo nhìn Vương Khiếu Hổ đang cười, chậc một tiếng: "Anh mày không có đe dọa. Anh là đang chân thành kiến nghị đó."

"Nếu không phải anh còn có hai ông già phải nuôi, anh lại thật vất vả sống đến bây giờ không thể thất bại trong gang tấc, kỳ thật trực tiếp ăn viên thuốc chết không đau cũng khá tốt."

"Tồn tại còn phải phấn đấu còn phải vượt ải còn phải đánh nhau... A... Anh muốn làm cây nấm."

Tất cả dũng sĩ xung quanh: "......"

Không khí đột nhiên tang khổng lồ luôn.

【 Tồn tại còn phải phấn đấu còn phải mua nhà còn phải kiếm tiền nuôi gia đình... A... Tui muốn làm cây nấm. 】

【 Tồn tại còn phải dọn gạch còn phải tăng ca còn phải thức đêm sửa bản thảo... A... Tôi muốn làm cây nấm. 】

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên làn đạn cũng tang lên một cách khổng lồ.

Langdon Dahl: "......" Người này tính trơ còn lớn hơn nền văn minh Thực Vật chúng ta nữa.

Vương Khiếu Hổ chính ngay vào lúc này xuất thế ngang trời!

"Ha ha ha chúng ta còn phải tiếp tục vượt ải phấn đấu đánh nhau mà! Đại ca! Dù có làm cây nấm cũng phải làm nấm ăn thịt người lợi hại nhất chứ! Nhiệm vụ hoàn thành cổng cũng mở ra, chúng ta đi trấn nhỏ dũng sĩ đi! Đi trấn nhỏ dũng sĩ đăng ký một chút là có thể về nhà ba ngày gặp cha mẹ bạn bè rồi!!"

Nháy mắt không khí lại phấn chấn lên, nhóm dũng sĩ nghĩ đến người nhà cùng bạn bè còn có tương lai của mình, một đám đều lên tinh thần, nâng đỡ lẫn nhau hướng về cửa thành phố Máy Móc thật lớn đang mở ra kia.

Đồng dạng đều là cửa thành kim loại cao lớn mà lạnh băng, lúc rời đi tối nay, các dũng sĩ cảm thấy phần máy móc lạnh lẽo vạn năm không đổi này thậm chí cũng nhiều thêm vài phần đáng yêu lúc chia tay.

Mã Lễ Ngạo, Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và hơn 900 vị dũng sĩ đẳng cấp không cao lắm cùng nhau rời khỏi thành phố Máy Móc Tội Ác này.

Vào thời điểm bọn họ đi ra khỏi cổng lớn thành phố Máy Móc, mọi người ở các quốc gia trên Trái Đất nhìn một màn này đều nhịn không được hoan hô lên!

Đây là lần đầu tiên nhân số vượt ải thành phố Máy Móc Tội Ác nhiều như vậy!

Đây đại biểu cho càng nhiều khả năng và hy vọng!

Bởi vì cao hứng nên rất ít người chú ý tới, trong số tất cả người vượt ải kỳ này, vẫn có vài người không thể đi ra khỏi cổng lớn thành phố Máy Móc lạnh băng. Bọn họ mặt đầy hoảng sợ mà thét chói tai, suy nghĩ muốn lao ra ngoài, nhưng giống như có một tấm chắn trong suốt ngăn cản bọn họ lại.

Dì Tôn chính là một trong số đó.

"Tại sao không cho tôi ra ngoài, tại sao không cho tôi ra ngoài!! Thả tôi ra thả tôi ra thả tôi ra thả tôi ra a a a a! Mọi người rõ ràng qua ải rồi không phải sao? Vì cái gì không cho tôi ra ngoài!!!"

Trong tiếng thét chói tai phẫn nộ và thê lương của dì Tôn, dì ta nghe được nhắc nhở của trò chơi.

【 Dũng sĩ Tôn Bông khi đánh chết tội phạm máy móc cấp D cống hiến thấp hơn 1%. Phán định nhiệm vụ chưa hoàn thành. 】

Hai mắt dì Tôn đột nhiên trừng lớn, rồi sau đó, dì ta nhìn thấy cổng lớn máy móc lạnh băng kia ầm ầm đóng lại trước mặt mình.

"A a a a a a ——!"

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro